Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2056: Tháp Trấn Ngục Hỗn Độn
Ss Tần
12/07/2024
Nghe được những lời này, sắc mặt Võ Tổ đột nhiên trầm xuống: “Còn sống? Không... ta hẳn là đã chết từ lâu rồi!”
“Chết rồi?”
Diệp Bắc Minh cực kỳ yếu ớt, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Nhưng mà, linh hồn của ông rõ ràng vẫn ở đó!”
"Chỉ cần còn sót lại một tia linh hồn trên thế giới này, dù chỉ là một tia mỏng manh thì vẫn có thể phục sinh như cũ!”
"Không phải linh hồn của ông tại nghĩa địa Hỗn Độn vẫn còn sống đó sao?”
Võ Tổ nhấc tay chỉ!
Ý chí võ đạo của toàn thế giới được cô đọng lại rồi rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Vết thương của anh vậy mà đang hồi phục với tốc độ cực nhanh!
Gần như chỉ trong chớp mắt!
Tất cả các vết thương đều được chữa lành!
Võ Tổ cười lắc đầu: "Đây chỉ là một tia chấp niệm của ta mà thôi, thần hồn của ta sớm đã tiêu tán, dung hòa vào toàn bộ thế giới rồi”.
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau buồn kêu khóc: “Hu hu hu, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi chủ nhân!”
"Năm đó sau khi thân thể của tôi bị phá hủy, người đã đem những mảnh vỡ của tôi trấn áp ở các đại lục khác nhau!”
“Còn phong ấn linh hồn của tôi lại, xóa sạch mọi ký ức…”
Nghe xong lời giải thích này của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh ngẩn người tại chỗ: “Võ Tổ, vì sao ông lại làm như vậy?”
"Theo lý mà nói, cường giả cấp độ như ông căn bản không thể bị giết chết!"
“Tại sao ông lại làm như vậy?”
Võ Tổ cười đáp: “Nếu ta không chết thì phép tắc võ đạo của thế giới này sẽ không hoàn thiện!"
“Mọi người ở thế giới này như chúng ta sẽ sống trong nhà tù này đến hết đời!"
“Nhưng đợi chờ mười mấy kỷ nguyên cuối cùng cũng xuất hiện một người có duyên!”
“Người có duyên? Là nói tôi sao?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Võ Tổ gật đầu: "Đúng vậy, Diệp Bắc Minh! Chính là cậu!”
“Ý chí võ đạo của ta đã lựa chọn cậu, Tiểu Tháp cũng chọn cậu!”
"Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn cô độc một mình nữa!”
“Trên vai cậu gánh vác sứ mệnh của toàn thế giới!”
Dứt lời, Võ Tổ lại nhấc tay!
Ý chí võ đạo của toàn bộ thế giới bị thu gọn vào giữa ấn đường của Diệp Bắc Minh!
Ngay lập tức.
Cả người Diệp Bắc Minh chấn động, như thể nhìn thấy nỗi ám ảnh của tất cả võ giả đối với võ đạo kể từ khi thế giới tồn tại!
"Diệp Bắc Minh, ta đem ý chí võ đạo truyền thụ lại cho cậu…”
“Năm đó ta chưa không thực hiện được bước đó, cậu giúp ta đi nhìn thử xem sao!”
“Dựa vào đâu mà thế giới của chúng ta lại bị bọn chúng nhận định thành một nhà tù?"
“Dựa vào đâu mà chúng ta rõ ràng cũng là con người, chúng sinh bình đẳng, nhưng lại bị bọn chúng gắn mác mang dòng máu tội lỗi? Vừa sinh ra liền mang danh nguồn gốc tội lỗi?”
“Ta không phục!”
Càng nói hình dáng của Võ Tổ càng trở nên mờ ảo.
“Chủ nhân!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển dữ dội!
Võ Tổ nở nụ cười thản nhiên, vươn tay tóm lấy hư không!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền bay ra từ vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh, hóa thành một tòa bảo tháp cổ kính cao hơn một thước, lơ lửng trong lòng bàn tay của Võ Tổ!
“Nung đúc từ mẫu thạch Hỗn Độn, Tiểu Tháp à, chúc mừng ngươi!
Võ Tổ mỉm cười.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng run rẩy: "Chủ nhân, đừng chết mà…. cầu xin người đừng chết…”
Võ Tổ duỗi ra một tay càng ngày càng hư ảo: "Tiểu Tháp, ngươi có chủ nhân mới rồi, ta chỉ là người trao cho ngươi sự sống!”
“Nhưng Diệp Bắc Minh lại cho ngươi linh hồn, thế giới này đã không thuộc về ta nữa, trước khi rời đi hãy để ta vì ngươi mà đắp nặn lên tạo hình hoàn mỹ hơn!”
Võ Tổ vung tay!
Sức mạnh phép tắc trên toàn thế giới liền rung chuyển theo!
Vạn đạo ngâm reo!
Cơ thể ban đầu của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay qua khoảng không hàng trăm triệu dặm rồi lơ lửng giữa không trung!
"Dung hợp!"
Võ Tổ thấp giọng hét lên
Hai tòa tháp chồng lên nhau!
Lấy trời đất làm lò nung, ý chí võ đạo của Võ Tổ làm lửa đốt!
Hơi thở của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trải qua những biến đổi nghiêng trời lệch đất, vạn đạo hóa thành vô số đạo văn, tất cả đều in dấu lên trên tòa tháp!
Đế thủ lơ lửng trong hư không ở nơi xa, kinh ngạc không thôi: “Võ Tổ muốn hiến tế bản thân để tác thành cho tòa tháp này!”
“Với sự dung hợp từ ý chí của hàng ngàn đại đạo, e rằng tòa tháp kia sẽ đột phá giới hạn của thế giới này, chạm tới ngưỡng Đế đạo!”
“Võ Tổ, ngươi quả thực là một nhân vật đáng nể, đáng tiếc… lại sinh ra ở thế giới này!"
“Nếu ngươi sinh ra ở Nguyên Thủy Chân Giới, chắc chắn thành tựu sẽ còn nhiều hơn thế!"
Đế thủ thở dài một hơi.
Bùm——! ! !
Đất trời đang xoay vần, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở rộ hàng ngàn chùm tia sáng chói mắt!
Trong phép tắc vạn đạo của tòa tháp cổ xưa, niết bàn trùng sinh!
Xung quanh thân tháp màu đen là dòng khí hỗn độn trôi nổi!
Chỉ với một tia khí hỗn độn tùy tiện phóng ra liền có thể nghiền nát, giết chết đại năng thượng cổ!
Võ Tổ cuối cùng phun ra một câu: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nữa, ngươi là tháp Trấn Ngục… Hỗn Độn…”
Khi từ cuối cùng vang lên, bóng dáng của Võ Tổ đã hoàn toàn biến mất!
Toàn bộ ý chí võ đạo trên thế giới cũng biến mất không dấu vết!
Phía trên nghĩa địa Hỗn Độn sấm sét ầm ầm!
Vô số tia sét đồng thời giáng xuống!
Bùm--!
Bia mộ ở nơi sâu nhất nổ tung!
Hóa thành bột phấn, một cơn gió mạnh thổi qua!
Tiêu tan hoàn toàn!
“Võ Tổ, chết thật rồi…”, tấm bia mộ thứ chín sáng lên, Hiên Viên Hoàng Đế tiếc than.
Thần hồn của Vua thời gian hiện lên, lắc đầu nói: “Nhà tù này vây khốn hết thảy, Võ Tổ đã vì chúng ta mà mở ra con đường phía trước!”
"Bước tiếp theo đều phải trông cậy vào thằng nhóc đó rồi…”
“Chủ nhân!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu thảm thiết!
Diệp Bắc Minh chứng kiến tất cả, thấp giọng hô lên: “Tiểu Tháp! Hãy nén đau thương!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, từng luồng khí hỗn độn lưu chuyển!
“Tháp Trấn Ngục Hỗn Độn…”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm!
Con ngươi điên cuồng co rụt lại!
Hơi thở hủy thiên diệt địa, áp chế vạn vật khiến người ta phải chấn động!
Giọng nói buồn bã của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không muốn đổi tên…"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Vậy ông vẫn gọi là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như cũ!”
Giọng nói Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mang theo tia nức nở: “Chủ nhân, tôi muốn giết người!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm lại: "Ông muốn giết ai?"
“Đám người bảo vệ tòa tháp đã phản bội tôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng lạnh băng: “Bây giờ tôi đã khôi phục hoàn toàn sức mạnh thời hoàng kim! Hơn nữa còn vươn lên tầm cao khác so với năm đó!”
“Đám đại năng thượng cổ đó đều đáng chết!”
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm, tóm lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đi, chúng ta đi giết người!”
Một người một tháp vén mở hư không!
Giây tiếp theo đã xuất hiện phía trên một lục địa đen!
“Cút ra đây!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn, uy áp của tháp liền đè xuống!
Trên ngọn núi thiêng cao một trăm nghìn mét, vô số trận pháp sáng lên, nhưng đáng tiếc chúng căn bản không cản nổi uy lực này.
Một ông lão chật vật phun ra một ngụm máu, lăn lông lốc ra ngoài, thảm hại vô cùng!
“Đại nhân Tháp Trấn Ngục…”
Ông lão kinh hãi nhìn Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ngài khôi phục sức mạnh rồi? Đừng mà, xin hãy tha mạng…. a!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lười phải nói nhảm với ông ta, như đẽo gỗ mục, trực tiếp nghiền nát ông lão kia thành sương máu!
“Nhóc con, hấp thụ lấy!”
Diệp Bắc Minh vô cùng hưng phấn, đây thế nhưng là một đại năng thượng cổ đó!
Vậy mà cứ như vậy bị tiểu Tháp hạ gục?
“Được!”
Diệp Bắc Minh tiến lên, khởi động đạo đài Luân Hồi, hấp thu làn sương máu kia!
Trong khoảnh khắc, đạo đài Luân Hồi chuyển sang màu đỏ tươi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dẫn theo Diệp Bắc Minh, trực tiếp xuyên phá hư không: “Đi, kẻ tiếp theo!”
“Chết rồi?”
Diệp Bắc Minh cực kỳ yếu ớt, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Nhưng mà, linh hồn của ông rõ ràng vẫn ở đó!”
"Chỉ cần còn sót lại một tia linh hồn trên thế giới này, dù chỉ là một tia mỏng manh thì vẫn có thể phục sinh như cũ!”
"Không phải linh hồn của ông tại nghĩa địa Hỗn Độn vẫn còn sống đó sao?”
Võ Tổ nhấc tay chỉ!
Ý chí võ đạo của toàn thế giới được cô đọng lại rồi rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Vết thương của anh vậy mà đang hồi phục với tốc độ cực nhanh!
Gần như chỉ trong chớp mắt!
Tất cả các vết thương đều được chữa lành!
Võ Tổ cười lắc đầu: "Đây chỉ là một tia chấp niệm của ta mà thôi, thần hồn của ta sớm đã tiêu tán, dung hòa vào toàn bộ thế giới rồi”.
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau buồn kêu khóc: “Hu hu hu, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi chủ nhân!”
"Năm đó sau khi thân thể của tôi bị phá hủy, người đã đem những mảnh vỡ của tôi trấn áp ở các đại lục khác nhau!”
“Còn phong ấn linh hồn của tôi lại, xóa sạch mọi ký ức…”
Nghe xong lời giải thích này của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh ngẩn người tại chỗ: “Võ Tổ, vì sao ông lại làm như vậy?”
"Theo lý mà nói, cường giả cấp độ như ông căn bản không thể bị giết chết!"
“Tại sao ông lại làm như vậy?”
Võ Tổ cười đáp: “Nếu ta không chết thì phép tắc võ đạo của thế giới này sẽ không hoàn thiện!"
“Mọi người ở thế giới này như chúng ta sẽ sống trong nhà tù này đến hết đời!"
“Nhưng đợi chờ mười mấy kỷ nguyên cuối cùng cũng xuất hiện một người có duyên!”
“Người có duyên? Là nói tôi sao?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Võ Tổ gật đầu: "Đúng vậy, Diệp Bắc Minh! Chính là cậu!”
“Ý chí võ đạo của ta đã lựa chọn cậu, Tiểu Tháp cũng chọn cậu!”
"Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn cô độc một mình nữa!”
“Trên vai cậu gánh vác sứ mệnh của toàn thế giới!”
Dứt lời, Võ Tổ lại nhấc tay!
Ý chí võ đạo của toàn bộ thế giới bị thu gọn vào giữa ấn đường của Diệp Bắc Minh!
Ngay lập tức.
Cả người Diệp Bắc Minh chấn động, như thể nhìn thấy nỗi ám ảnh của tất cả võ giả đối với võ đạo kể từ khi thế giới tồn tại!
"Diệp Bắc Minh, ta đem ý chí võ đạo truyền thụ lại cho cậu…”
“Năm đó ta chưa không thực hiện được bước đó, cậu giúp ta đi nhìn thử xem sao!”
“Dựa vào đâu mà thế giới của chúng ta lại bị bọn chúng nhận định thành một nhà tù?"
“Dựa vào đâu mà chúng ta rõ ràng cũng là con người, chúng sinh bình đẳng, nhưng lại bị bọn chúng gắn mác mang dòng máu tội lỗi? Vừa sinh ra liền mang danh nguồn gốc tội lỗi?”
“Ta không phục!”
Càng nói hình dáng của Võ Tổ càng trở nên mờ ảo.
“Chủ nhân!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển dữ dội!
Võ Tổ nở nụ cười thản nhiên, vươn tay tóm lấy hư không!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền bay ra từ vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh, hóa thành một tòa bảo tháp cổ kính cao hơn một thước, lơ lửng trong lòng bàn tay của Võ Tổ!
“Nung đúc từ mẫu thạch Hỗn Độn, Tiểu Tháp à, chúc mừng ngươi!
Võ Tổ mỉm cười.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng run rẩy: "Chủ nhân, đừng chết mà…. cầu xin người đừng chết…”
Võ Tổ duỗi ra một tay càng ngày càng hư ảo: "Tiểu Tháp, ngươi có chủ nhân mới rồi, ta chỉ là người trao cho ngươi sự sống!”
“Nhưng Diệp Bắc Minh lại cho ngươi linh hồn, thế giới này đã không thuộc về ta nữa, trước khi rời đi hãy để ta vì ngươi mà đắp nặn lên tạo hình hoàn mỹ hơn!”
Võ Tổ vung tay!
Sức mạnh phép tắc trên toàn thế giới liền rung chuyển theo!
Vạn đạo ngâm reo!
Cơ thể ban đầu của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay qua khoảng không hàng trăm triệu dặm rồi lơ lửng giữa không trung!
"Dung hợp!"
Võ Tổ thấp giọng hét lên
Hai tòa tháp chồng lên nhau!
Lấy trời đất làm lò nung, ý chí võ đạo của Võ Tổ làm lửa đốt!
Hơi thở của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trải qua những biến đổi nghiêng trời lệch đất, vạn đạo hóa thành vô số đạo văn, tất cả đều in dấu lên trên tòa tháp!
Đế thủ lơ lửng trong hư không ở nơi xa, kinh ngạc không thôi: “Võ Tổ muốn hiến tế bản thân để tác thành cho tòa tháp này!”
“Với sự dung hợp từ ý chí của hàng ngàn đại đạo, e rằng tòa tháp kia sẽ đột phá giới hạn của thế giới này, chạm tới ngưỡng Đế đạo!”
“Võ Tổ, ngươi quả thực là một nhân vật đáng nể, đáng tiếc… lại sinh ra ở thế giới này!"
“Nếu ngươi sinh ra ở Nguyên Thủy Chân Giới, chắc chắn thành tựu sẽ còn nhiều hơn thế!"
Đế thủ thở dài một hơi.
Bùm——! ! !
Đất trời đang xoay vần, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở rộ hàng ngàn chùm tia sáng chói mắt!
Trong phép tắc vạn đạo của tòa tháp cổ xưa, niết bàn trùng sinh!
Xung quanh thân tháp màu đen là dòng khí hỗn độn trôi nổi!
Chỉ với một tia khí hỗn độn tùy tiện phóng ra liền có thể nghiền nát, giết chết đại năng thượng cổ!
Võ Tổ cuối cùng phun ra một câu: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nữa, ngươi là tháp Trấn Ngục… Hỗn Độn…”
Khi từ cuối cùng vang lên, bóng dáng của Võ Tổ đã hoàn toàn biến mất!
Toàn bộ ý chí võ đạo trên thế giới cũng biến mất không dấu vết!
Phía trên nghĩa địa Hỗn Độn sấm sét ầm ầm!
Vô số tia sét đồng thời giáng xuống!
Bùm--!
Bia mộ ở nơi sâu nhất nổ tung!
Hóa thành bột phấn, một cơn gió mạnh thổi qua!
Tiêu tan hoàn toàn!
“Võ Tổ, chết thật rồi…”, tấm bia mộ thứ chín sáng lên, Hiên Viên Hoàng Đế tiếc than.
Thần hồn của Vua thời gian hiện lên, lắc đầu nói: “Nhà tù này vây khốn hết thảy, Võ Tổ đã vì chúng ta mà mở ra con đường phía trước!”
"Bước tiếp theo đều phải trông cậy vào thằng nhóc đó rồi…”
“Chủ nhân!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu thảm thiết!
Diệp Bắc Minh chứng kiến tất cả, thấp giọng hô lên: “Tiểu Tháp! Hãy nén đau thương!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, từng luồng khí hỗn độn lưu chuyển!
“Tháp Trấn Ngục Hỗn Độn…”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm!
Con ngươi điên cuồng co rụt lại!
Hơi thở hủy thiên diệt địa, áp chế vạn vật khiến người ta phải chấn động!
Giọng nói buồn bã của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không muốn đổi tên…"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Vậy ông vẫn gọi là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như cũ!”
Giọng nói Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mang theo tia nức nở: “Chủ nhân, tôi muốn giết người!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm lại: "Ông muốn giết ai?"
“Đám người bảo vệ tòa tháp đã phản bội tôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng lạnh băng: “Bây giờ tôi đã khôi phục hoàn toàn sức mạnh thời hoàng kim! Hơn nữa còn vươn lên tầm cao khác so với năm đó!”
“Đám đại năng thượng cổ đó đều đáng chết!”
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm, tóm lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đi, chúng ta đi giết người!”
Một người một tháp vén mở hư không!
Giây tiếp theo đã xuất hiện phía trên một lục địa đen!
“Cút ra đây!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn, uy áp của tháp liền đè xuống!
Trên ngọn núi thiêng cao một trăm nghìn mét, vô số trận pháp sáng lên, nhưng đáng tiếc chúng căn bản không cản nổi uy lực này.
Một ông lão chật vật phun ra một ngụm máu, lăn lông lốc ra ngoài, thảm hại vô cùng!
“Đại nhân Tháp Trấn Ngục…”
Ông lão kinh hãi nhìn Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ngài khôi phục sức mạnh rồi? Đừng mà, xin hãy tha mạng…. a!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lười phải nói nhảm với ông ta, như đẽo gỗ mục, trực tiếp nghiền nát ông lão kia thành sương máu!
“Nhóc con, hấp thụ lấy!”
Diệp Bắc Minh vô cùng hưng phấn, đây thế nhưng là một đại năng thượng cổ đó!
Vậy mà cứ như vậy bị tiểu Tháp hạ gục?
“Được!”
Diệp Bắc Minh tiến lên, khởi động đạo đài Luân Hồi, hấp thu làn sương máu kia!
Trong khoảnh khắc, đạo đài Luân Hồi chuyển sang màu đỏ tươi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dẫn theo Diệp Bắc Minh, trực tiếp xuyên phá hư không: “Đi, kẻ tiếp theo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.