Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2055: Võ Tổ ra tay
Ss Tần
12/07/2024
Dứt lời.
Không gian xung quanh liền dao động kịch liệt, hơn ba mươi bóng người cấp tốc xé nát không gian mà tới!
Lão Tể cùng lão Đấu cũng nằm trong số đó!
Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hai người liền hưng phấn tột độ: "Quả nhiên là ngươi!”
“Hôm đó vậy mà bị ngươi qua mắt, đế thi rốt cuộc ở đâu rồi? Nói!!!”
Lão Đấu gào thét chửi bới như sấm động, gương mặt già nua vặn vẹo dữ tợn: “Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Con giun dế này xém chút hại chết chúng ta, cứ giết chết rồi sưu hồn đi!”
“Bất luận là tin tức gì, sẽ lập tức biết ngay thôi!”
Dứt lời liền tiến lên một bước!
Ông ta vô cùng thô bạo, trực tiếp lướt về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm giác được hơi thở tử vong ập tới, máu thịt toàn thân anh sôi trào, gầm lên: “Tiểu Tháp, bộc phát toàn lực cho tôi!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!!!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng lúc đó cũng bùng nổ!
“Pháp tướng Thần Ma!”
“Đạo đài Luân Hồi, ra đi!”
Diệp Bắc Minh liên tục triệu hoán!
Lão Đấu đã xông tới trước người anh, vậy mà xuất hiện trên võ đài hình tròn, chính là đạo đài Luân Hồi!
"Ha ha, phép tắc lĩnh vực? Là cái thá gì cơ chứ!”
Sắc mặt ông ta hung tợn!
Muốn trút hết mọi sự phẫn nộ, sợ hãi mấy ngày qua ra ngoài vào giây phút này!
Một chưởng không bao hàm bất kỳ phép tắc nào!
Chỉ có sức mạnh vô tận!
Bùm--! ! !
Trong chớp mắt va chạm, toàn bộ đạo đài Luân Hồi nổ tung!
Hai chân của Diệp Bắc Minh trực tiếp bị chôn vùi trong những mảnh vỡ của đạo đài Luân Hồi, gần như chỉ còn lộ ra ngoài một nửa cơ thể!
Hàng trăm bia mộ xung quanh đồng thời rung chuyển dữ dội!
Mỗi tấm bia mộ đều bộc phát ra một luồng lực lượng, truyền vào trong cơ thể anh.
“Hửm?”
Lão Đấu có chút kinh ngạc: “Một tên Đạo Tôn cỏn con cũng có thể ngăn chặn một đòn của lão phu?”
Một chưởng kia tương đương với sức công phá của một trăm con rồng!!!
Diệp Bắc Minh thực sự đã chặn được, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vác trên vai anh, chặn lại một chưởng này!
Nhưng.
Mạch máu toàn thân anh đều đã nổ tung, biến thành một người máu!
Bả vai của anh bị trũng xuống, nửa người gần như biến thành thịt vụn, thảm thương không nỡ nhìn!
Chỉ cần cơ thể khẽ động, máu tươi liền phun trào ra như nước suối, trong ba nhịp thở, máu đã cạn khô!
Toàn bộ khe hở trên đạo đài Luân Hồi gần như loang lổ đầy máu tươi của Diệp Bắc Minh!
Răng rắc!
Một tiếng giòn tan!
Giống như mặt gương nát tan!
Phép tắc lĩnh vực Luân Hồi sụp đổ, hủy diệt rồi biến mất!
Ngay cả mạng sống của Diệp Bắc Minh cũng đang vụt trôi rất nhanh, bàn tay lão Đấu nắm lấy không trung, thần hồn của Diệp Bắc Minh dao động kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt khỏi thân thể!
“Chủ nhân! Cậu không thể chết được, tự nổ, tôi sẽ tự nổ!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên dữ dội!
Tập trung năng lượng!
Diệp Bắc Minh khẽ quát: “Tiểu Tháp, ông dừng lại ngay cho tôi! Tôi chết cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ thế giới này là được!”
“Suốt quãng đường qua ông đã trả giá vì tôi quá nhiều rồi!”
“Ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu giữa chúng ta nhất định có một người phải chết vậy cứ để tôi gánh chịu tất cả!”
“Ông nói đúng, tôi là một người có tài năng vô cùng bình thường trong số những đời chủ nhân của ông…”
“Tôi không có cách nào so sánh với… chủ nhân đầu tiên của ông…. tiểu Tháp, sống cho tốt…”
Nói đoạn.
Diệp Bắc Minh dùng hết chút sức lực cuối cùng: "Hỗn Độn Chân Hỏa! Phần Thiên Chi Diễm! Huyền Minh Lãnh Hỏa! Cửu U Lôi Hỏa! Đều ra đi!”
Hỗn Độn Chân Hỏa giống như dòng khí hỗn độn đang bùng cháy!
Phần Thiên Chi Diễm với sức nóng khủng khiếp rừng rực ánh lửa!
Huyền Minh Lãnh Hỏa giống như ma trơi vờn quanh chốn địa ngục!
Cửu U Lôi Hỏa đùng đoàng tiếng sấm sét!
Bốn loại dị hỏa cùng lúc trào dâng!
Lão Đấu vui mừng khôn xiết: "Dị hỏa? Trong tay ngươi vậy mà có thứ này! Ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta mà, dị hỏa của ngươi lão phu lấy chắc rồi!”
Một túi không gian quét qua, sẵn sàng dung chứa dị hỏa vào trong.
Đồng thời.
Hai ngón tay ông ta chỉ xuống đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh, chuẩn bị bóp nát nó!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau đớn gào lên: “Chủ nhân, xin lỗi! Tiểu tháp không thể trơ mắt nhìn cậu chết được!"
Một lực lượng đáng sợ đang hội tụ tại vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị tự nổ!
“Chết tiệt! Tiểu Tháp, dừng lại, tôi không cho phép!!!”, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Chủ nhân, ngoại trừ cậu, những chủ nhân khác hoàn toàn không coi tôi là một vật sống!”
“Trong mắt họ, tôi chỉ là một tia linh hồn, không có suy nghĩ hay tính cách, chỉ tồn tại để phục vụ cho họ!”
"Chỉ có cậu coi tôi như bạn bè, như người nhà… còn sẵn sàng chết vì tôi, Tiểu Tháp cũng nguyện ý vì chủ nhân mà hi sinh!”
“Đừng mà!”
Diệp Bắc Minh cuồng nộ gầm lên một tiếng.
Ngay khi tháp Càn Khôn Trấn Ngục sắp nổ tung, một không gian xám xịt tại nơi sâu trong tâm trí Diệp Bắc Minh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội!
Ngay lập tức.
Một nghĩa trang cổ xưa xuất hiện xung quanh cơ thể anh!
Hoàn toàn hiện hóa ra ngoài!
Chính là nghĩa địa Hỗn Độn!
Tại chỗ sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn, một tấm bia mộ cổ kính lóe lên vài lần, một giọng nói già nua vang lên: “Chúc mừng ngươi Tiểu Tháp, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân thực sự quan tâm đến mình!"
“Âm thanh này là..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình!
Phía trên một tấm bia mộ ở nơi sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn lơ lửng một bóng hình cổ xưa!
Người này vậy mà nhìn giống Diệp Bắc Minh tới 70-80%!
“Thứ gì vậy?”
Lão Đấu cau mày hỏi.
Những ông lão khác đang có mặt cũng nghi hoặc nhìn sang!
Bóng hình kia cười ngạo nghễ: "Ta là Võ Tổ! Thế giới này là địa bàn của ta, các ngươi cũng dám gây chuyện ở đây?”
Dứt lời.
Võ Tổ lộ ra ý cười: “Tiểu Tháp à, lần trước là do ta có lỗi với ngươi, làm cho ngươi phải vỡ vụn!”
“Lần này để ta tới bảo vệ ngươi đi!”
Nghe được lời này, lão Đấu phá lên cười: “Võ Tổ? Võ Tổ cái rắm gì! Loài giun dế trong ngục tù cũng dám vỗ ngực tự xưng là Võ Tổ?”
"Ha ha ha! Buồn cười quá mà!"
“Thanh thế cũng khá lớn đó chứ, đáng tiếc, vô dụng thôi!”
Lão Tể cùng hàng chục người khác cũng cười rộ theo!
Võ Tổ tiến lên một bước, xông ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
“Khởi đầu sáng thế, đỉnh cao võ đạo!”
“Càn khôn trấn ngục, vạn đạo thần phục!”
“Ta nhân danh Võ Tổ thề rằng mượn dùng số kiếp của tất cả loại võ đạo, tiêu diệt hết thảy những kẻ trái ý ta!”
Khi chữ cuối cùng vang lên!
Toàn bộ thế giới rung chuyển!
Trên vùng trời của hết đại lục này đến đại lục khác ngưng tự vô tận số kiếp võ đạo, hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ hòa vào trong cơ thể của Võ Tổ!
"Giết!"
Võ Tổ vươn tay chỉ tới!
Luồng sức mạnh số kiếp kia rơi thẳng xuống đầu của lão Đấu, ‘bùm’ một tiếng nổ tung!
“Lão Đấu!”
Những người khác nhìn thấy cảnh này mà choáng váng.
Giống như một nhóm người hiện đại cầm vũ khí nóng nhưng lại bị một người nguyên thủy tay không bóp chết vậy!
"Giết! Giết! Giết..."
Võ Tổ liên tiếp chỉ tay!
Số kiếp võ đạo của toàn bộ thế giới không ngừng giáng xuống từ trên trời, chạm vào liền nổ!
"Đi! Mau đi! Tên khốn này vậy mà có thể điều động số kiếp của toàn bộ nhà tù số bảy, hắn đang vắt kiệt số kiếp để giết người đó!”, lão Tể bị dọa tới hồn vía lên mây, vội vàng xé rách hư không giống như điên dại lao về phía lối vào của nhà tù số bảy.
Những ông lão khác cũng kinh hồn táng đảm!
Xoay người liền muốn chạy trốn!
"Giết! Giết! Giết..."
Giọng nói của Võ Tổ vẫn chưa dừng lại!
Lão Tể hãi hùng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bạn của mình giống như pháo giấy nối tiếp nhau nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng không!
Ông ta sợ đến phát điên rồi!
“Mình không thể chết, mình không muốn chết mà….”
Cả người lão Tể run lẩy bẩy, cuối cùng cũng lết tới sông Mặc Uyên!
Ông ta dứt khoát thả mình nhảy xuống, ngược dòng mà bơi!
"Ah!"
“Đừng mà…”
Tiếng hét thảm thiết của chúng bạn vẫn tiếp tục vọng tới từ phía sau!
Khi ông ta lao tới được cổng vào nhà tù số bảy, thi thi thể của người bạn đồng hành cuối cùng cũng nổ tan tác, máu tươi tí tách hòa vào dòng chảy của sông Mặc Uyên!
“Sắp ra ngoài rồi!”
Lão Tể sải bước dài, khi một chân vừa bước ra khỏi nhà tù số bảy!
Thì số kiếp võ đạo ào ạt kéo tới, ‘bùm’ một tiếng, thân thể của ông ta hoàn toàn nổ tung!
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh chết lặng nhìn một màn trước mắt, anh nhìn chăm chăm người đàn ông có tướng mạo gần như giống hệt mình, hỏi: “Võ Tổ, ông còn sống sao?"
Không gian xung quanh liền dao động kịch liệt, hơn ba mươi bóng người cấp tốc xé nát không gian mà tới!
Lão Tể cùng lão Đấu cũng nằm trong số đó!
Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hai người liền hưng phấn tột độ: "Quả nhiên là ngươi!”
“Hôm đó vậy mà bị ngươi qua mắt, đế thi rốt cuộc ở đâu rồi? Nói!!!”
Lão Đấu gào thét chửi bới như sấm động, gương mặt già nua vặn vẹo dữ tợn: “Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Con giun dế này xém chút hại chết chúng ta, cứ giết chết rồi sưu hồn đi!”
“Bất luận là tin tức gì, sẽ lập tức biết ngay thôi!”
Dứt lời liền tiến lên một bước!
Ông ta vô cùng thô bạo, trực tiếp lướt về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm giác được hơi thở tử vong ập tới, máu thịt toàn thân anh sôi trào, gầm lên: “Tiểu Tháp, bộc phát toàn lực cho tôi!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!!!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng lúc đó cũng bùng nổ!
“Pháp tướng Thần Ma!”
“Đạo đài Luân Hồi, ra đi!”
Diệp Bắc Minh liên tục triệu hoán!
Lão Đấu đã xông tới trước người anh, vậy mà xuất hiện trên võ đài hình tròn, chính là đạo đài Luân Hồi!
"Ha ha, phép tắc lĩnh vực? Là cái thá gì cơ chứ!”
Sắc mặt ông ta hung tợn!
Muốn trút hết mọi sự phẫn nộ, sợ hãi mấy ngày qua ra ngoài vào giây phút này!
Một chưởng không bao hàm bất kỳ phép tắc nào!
Chỉ có sức mạnh vô tận!
Bùm--! ! !
Trong chớp mắt va chạm, toàn bộ đạo đài Luân Hồi nổ tung!
Hai chân của Diệp Bắc Minh trực tiếp bị chôn vùi trong những mảnh vỡ của đạo đài Luân Hồi, gần như chỉ còn lộ ra ngoài một nửa cơ thể!
Hàng trăm bia mộ xung quanh đồng thời rung chuyển dữ dội!
Mỗi tấm bia mộ đều bộc phát ra một luồng lực lượng, truyền vào trong cơ thể anh.
“Hửm?”
Lão Đấu có chút kinh ngạc: “Một tên Đạo Tôn cỏn con cũng có thể ngăn chặn một đòn của lão phu?”
Một chưởng kia tương đương với sức công phá của một trăm con rồng!!!
Diệp Bắc Minh thực sự đã chặn được, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vác trên vai anh, chặn lại một chưởng này!
Nhưng.
Mạch máu toàn thân anh đều đã nổ tung, biến thành một người máu!
Bả vai của anh bị trũng xuống, nửa người gần như biến thành thịt vụn, thảm thương không nỡ nhìn!
Chỉ cần cơ thể khẽ động, máu tươi liền phun trào ra như nước suối, trong ba nhịp thở, máu đã cạn khô!
Toàn bộ khe hở trên đạo đài Luân Hồi gần như loang lổ đầy máu tươi của Diệp Bắc Minh!
Răng rắc!
Một tiếng giòn tan!
Giống như mặt gương nát tan!
Phép tắc lĩnh vực Luân Hồi sụp đổ, hủy diệt rồi biến mất!
Ngay cả mạng sống của Diệp Bắc Minh cũng đang vụt trôi rất nhanh, bàn tay lão Đấu nắm lấy không trung, thần hồn của Diệp Bắc Minh dao động kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt khỏi thân thể!
“Chủ nhân! Cậu không thể chết được, tự nổ, tôi sẽ tự nổ!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên dữ dội!
Tập trung năng lượng!
Diệp Bắc Minh khẽ quát: “Tiểu Tháp, ông dừng lại ngay cho tôi! Tôi chết cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ thế giới này là được!”
“Suốt quãng đường qua ông đã trả giá vì tôi quá nhiều rồi!”
“Ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu giữa chúng ta nhất định có một người phải chết vậy cứ để tôi gánh chịu tất cả!”
“Ông nói đúng, tôi là một người có tài năng vô cùng bình thường trong số những đời chủ nhân của ông…”
“Tôi không có cách nào so sánh với… chủ nhân đầu tiên của ông…. tiểu Tháp, sống cho tốt…”
Nói đoạn.
Diệp Bắc Minh dùng hết chút sức lực cuối cùng: "Hỗn Độn Chân Hỏa! Phần Thiên Chi Diễm! Huyền Minh Lãnh Hỏa! Cửu U Lôi Hỏa! Đều ra đi!”
Hỗn Độn Chân Hỏa giống như dòng khí hỗn độn đang bùng cháy!
Phần Thiên Chi Diễm với sức nóng khủng khiếp rừng rực ánh lửa!
Huyền Minh Lãnh Hỏa giống như ma trơi vờn quanh chốn địa ngục!
Cửu U Lôi Hỏa đùng đoàng tiếng sấm sét!
Bốn loại dị hỏa cùng lúc trào dâng!
Lão Đấu vui mừng khôn xiết: "Dị hỏa? Trong tay ngươi vậy mà có thứ này! Ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta mà, dị hỏa của ngươi lão phu lấy chắc rồi!”
Một túi không gian quét qua, sẵn sàng dung chứa dị hỏa vào trong.
Đồng thời.
Hai ngón tay ông ta chỉ xuống đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh, chuẩn bị bóp nát nó!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau đớn gào lên: “Chủ nhân, xin lỗi! Tiểu tháp không thể trơ mắt nhìn cậu chết được!"
Một lực lượng đáng sợ đang hội tụ tại vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị tự nổ!
“Chết tiệt! Tiểu Tháp, dừng lại, tôi không cho phép!!!”, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Chủ nhân, ngoại trừ cậu, những chủ nhân khác hoàn toàn không coi tôi là một vật sống!”
“Trong mắt họ, tôi chỉ là một tia linh hồn, không có suy nghĩ hay tính cách, chỉ tồn tại để phục vụ cho họ!”
"Chỉ có cậu coi tôi như bạn bè, như người nhà… còn sẵn sàng chết vì tôi, Tiểu Tháp cũng nguyện ý vì chủ nhân mà hi sinh!”
“Đừng mà!”
Diệp Bắc Minh cuồng nộ gầm lên một tiếng.
Ngay khi tháp Càn Khôn Trấn Ngục sắp nổ tung, một không gian xám xịt tại nơi sâu trong tâm trí Diệp Bắc Minh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội!
Ngay lập tức.
Một nghĩa trang cổ xưa xuất hiện xung quanh cơ thể anh!
Hoàn toàn hiện hóa ra ngoài!
Chính là nghĩa địa Hỗn Độn!
Tại chỗ sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn, một tấm bia mộ cổ kính lóe lên vài lần, một giọng nói già nua vang lên: “Chúc mừng ngươi Tiểu Tháp, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân thực sự quan tâm đến mình!"
“Âm thanh này là..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình!
Phía trên một tấm bia mộ ở nơi sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn lơ lửng một bóng hình cổ xưa!
Người này vậy mà nhìn giống Diệp Bắc Minh tới 70-80%!
“Thứ gì vậy?”
Lão Đấu cau mày hỏi.
Những ông lão khác đang có mặt cũng nghi hoặc nhìn sang!
Bóng hình kia cười ngạo nghễ: "Ta là Võ Tổ! Thế giới này là địa bàn của ta, các ngươi cũng dám gây chuyện ở đây?”
Dứt lời.
Võ Tổ lộ ra ý cười: “Tiểu Tháp à, lần trước là do ta có lỗi với ngươi, làm cho ngươi phải vỡ vụn!”
“Lần này để ta tới bảo vệ ngươi đi!”
Nghe được lời này, lão Đấu phá lên cười: “Võ Tổ? Võ Tổ cái rắm gì! Loài giun dế trong ngục tù cũng dám vỗ ngực tự xưng là Võ Tổ?”
"Ha ha ha! Buồn cười quá mà!"
“Thanh thế cũng khá lớn đó chứ, đáng tiếc, vô dụng thôi!”
Lão Tể cùng hàng chục người khác cũng cười rộ theo!
Võ Tổ tiến lên một bước, xông ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
“Khởi đầu sáng thế, đỉnh cao võ đạo!”
“Càn khôn trấn ngục, vạn đạo thần phục!”
“Ta nhân danh Võ Tổ thề rằng mượn dùng số kiếp của tất cả loại võ đạo, tiêu diệt hết thảy những kẻ trái ý ta!”
Khi chữ cuối cùng vang lên!
Toàn bộ thế giới rung chuyển!
Trên vùng trời của hết đại lục này đến đại lục khác ngưng tự vô tận số kiếp võ đạo, hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ hòa vào trong cơ thể của Võ Tổ!
"Giết!"
Võ Tổ vươn tay chỉ tới!
Luồng sức mạnh số kiếp kia rơi thẳng xuống đầu của lão Đấu, ‘bùm’ một tiếng nổ tung!
“Lão Đấu!”
Những người khác nhìn thấy cảnh này mà choáng váng.
Giống như một nhóm người hiện đại cầm vũ khí nóng nhưng lại bị một người nguyên thủy tay không bóp chết vậy!
"Giết! Giết! Giết..."
Võ Tổ liên tiếp chỉ tay!
Số kiếp võ đạo của toàn bộ thế giới không ngừng giáng xuống từ trên trời, chạm vào liền nổ!
"Đi! Mau đi! Tên khốn này vậy mà có thể điều động số kiếp của toàn bộ nhà tù số bảy, hắn đang vắt kiệt số kiếp để giết người đó!”, lão Tể bị dọa tới hồn vía lên mây, vội vàng xé rách hư không giống như điên dại lao về phía lối vào của nhà tù số bảy.
Những ông lão khác cũng kinh hồn táng đảm!
Xoay người liền muốn chạy trốn!
"Giết! Giết! Giết..."
Giọng nói của Võ Tổ vẫn chưa dừng lại!
Lão Tể hãi hùng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bạn của mình giống như pháo giấy nối tiếp nhau nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng không!
Ông ta sợ đến phát điên rồi!
“Mình không thể chết, mình không muốn chết mà….”
Cả người lão Tể run lẩy bẩy, cuối cùng cũng lết tới sông Mặc Uyên!
Ông ta dứt khoát thả mình nhảy xuống, ngược dòng mà bơi!
"Ah!"
“Đừng mà…”
Tiếng hét thảm thiết của chúng bạn vẫn tiếp tục vọng tới từ phía sau!
Khi ông ta lao tới được cổng vào nhà tù số bảy, thi thi thể của người bạn đồng hành cuối cùng cũng nổ tan tác, máu tươi tí tách hòa vào dòng chảy của sông Mặc Uyên!
“Sắp ra ngoài rồi!”
Lão Tể sải bước dài, khi một chân vừa bước ra khỏi nhà tù số bảy!
Thì số kiếp võ đạo ào ạt kéo tới, ‘bùm’ một tiếng, thân thể của ông ta hoàn toàn nổ tung!
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh chết lặng nhìn một màn trước mắt, anh nhìn chăm chăm người đàn ông có tướng mạo gần như giống hệt mình, hỏi: “Võ Tổ, ông còn sống sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.