Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1905: Thiên Giới Lệnh
Ss Tần
09/05/2024
Nghê Hoàng đứng ngây trong giây lát, sau đó nhanh chóng chạy theo.
Vừa mới đi được vài chục mét.
“Đứng lại hết cho ta!”
Chỉ thấy một đám võ giả đang lao nhanh tới, bao vây toàn bộ bến thuyền.
Một người đàn ông toàn thân âm khí bước ra từ đám người, quét mắt qua mấy người vừa trở về từ Minh Giới: “Minh Giới vừa xảy ra chuyện, để đảm bảo an toàn cho mọi người, không ai được rời khỏi đây!”
“Bất kỳ người nào muốn rời khỏi Phong Đô đều phải xếp hàng khám xét!”
Đám đông bắt đầu bàn tán ồn ào.
Mấy võ giả đội mũ trúc, mặc áo trùm kín mặt lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Có tư cách gì khám xét chúng ta?”
“Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi!”
Một số người lắc đầu, bắt đầu di chuyển về trận truyền tống của Phong Đô.
Người đàn ông toàn thân âm khí kia cười lạnh nói: “Giết bọn chúng đi!”
“Vâng, thưa công tử!”
Hai lão giả phía trước bước lên trước, khí tức của cảnh giới Thần Quân tản ra, đập tay ra trưởng 1 cách tàn nhẫn.
Bịch!
Mấy người kia nháy mắt hóa thành 1 đám sương máu.
“Xì xầm...”
Những vỏ giả khác nhìn thấy cảnh tượng này đều hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi run rẩy, tự động xếp hàng chờ bị khám xét.
Chỉ còn lại 3 người Diệp Bắc Minh, Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng 3 người vẫn đứng tại chỗ.
Bỗng đột nhiên.
Hừ!
Người đàn ông âm lãnh kia nheo mắt: “Thằng ranh, mày không xếp hàng sao?”
Diệp Bắc Minh đương nhiên không có ý định xếp hàng, càng không có khả năng để người khác xét người, cũng lười để ý tới gã này.
“Chúng ta đi!”
Anh trực tiếp đi về trận truyền tống của thành Phong Đô.
"Muốn chết!”
Sắc mặt người đàn ông âm lãnh kia trở nên cực kỳ hung dữ, lại dám phớt lờ lời của hắn trước mặt nhiều người như vậy.
“Giết!”
Hai lão giả bên cạnh vừa định ra tay, một âm thanh như sấm vang lên đằng sau lưng: “Dừng tay!”
Thân thể hai lão giả run rẩy, sợ hãi đến mức quỳ xuống đất.
Tất cả mọi người cùng kinh hãi quay người.
Chỉ thấy.
Một người đàn ông với khuôn mặt chữ Quốc đi cùng đám thanh niên vừa bước xuống thuyền, lạnh lùng phun ra một câu: “Vị công tử này là bạn của tôi, ai dám động vào cậu ta, chính là kẻ thù của tôi!”
“Ông là ai?”
Tên đàn ông âm lãnh giận giữ hét lên: “Đây là U Minh Giới, cha ta Lâm Thiên Bá!”
Người đàn ông gương mặt chữ Quốc cười: “Ta tên là Lục Thanh Phong, tên từ Vô Cực Tông của Thiên Giới Đảo”.
“Lâm Thiên Bá? Ha ha ha, không phục thì bảo cha ngươi đến tìm ta!”
“Thiên Giới Đảo.... Vô Cực Tông...”
Nghe thấy hai cái tên này, người đàn ông âm lãnh kia mặt cắt không còn giọt máu.
Khiếp sợ cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu nào.
Các võ giả ở hiện trường, cũng khiếp sợ nhìn về phía Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong không để ý tới ánh mắt của bọn họ, ông ta đã sớm quen với tất cả, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Lời mời gia nhập Vô Cực Tông trước đó vẫn còn có hiệu lực!”
“Nếu như cậu đổi ý, có thể trực tiếp tới Thiên Giới Đảo tìm tôi”.
Nói xong.
Ông ta ném ra một lệnh bài.
“Thiên Giới lệnh!”
Đồng tử của một vài võ giả trong nhóm người điên cường co rút.
Trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn và tham lam, nếu như không có Lục Thanh Phong ở đó, bọn họ thậm chí đã ra tay cướp lấy.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp nhận lấy lệnh bài.
“Được, tôi rất ít nợ người khác ân tình, hôm nay coi như tôi nợ ông!”
Lời này vừa nói ra.
Khiến rất nhiều người sửng sốt, há hốc miệng.
Những lời như vậy mà cậu cũng dám nói? Điên rồi chắc!!!
Đám thanh niên sau lưng Lục Thanh Phong càng không hài lòng với Diệp Bắc Minh, nghe vậy thì tức giận hét lên: “Ranh con, mày là cái thá gì? Lại có tư cách nợ ân tình cuả Lục...”
“Tề Minh, câm mồm!”
“Vâng ạ!”
Người đàn ông tên Tề Minh trừng mắt hung hãn nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi ngậm miệng lại.
Lục Thanh Phong lộ ra một nụ cười, Diệp Bắc Minh này thật sự đúng là kiểu mà ông ta thích: “Được. Vậy tôi cho cậu nợ!”
“Sau này nếu tôi có chuyện tìm cậu, cậu đừng có từ chối đấy nhé!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, tên nhóc này thật sự dám đồng ý à.
“Ha ha ha!”
Lục Thanh Phong cười vui vẻ sau đó rời đi, chỉ có mấy người Tề Minh tràn đầy tức giận với Diệp Bắc Minh.
Sau cùng bọn họ liếc nhìn anh một cái rồi mới đi.
Lục Thanh Phong vừa đi, một lão giả có khuôn mặt gầy gò: “Anh bạn trẻ, ra giá đi, tôi muốn lệnh bài trong tay cậu!”
“Thằng nhóc, ra giá cho chiếc lệnh bài kia đi, tôi muốn nó!”
“Tôi sẽ cho cậu một thanh vũ kí tâm linh!”
“Tôi ra giá 3 thanh tâm linh, còn là loại chưa từng nhận chủ nhân nữa”.
“Vũ khí tâm linh là cái rắm gì, tôi ra một viên Bổ Thiên Đan, đan dược này có thể giúp võ giả tiến vào cảnh giới Thần Quân!”
Lại có thêm 10 võ giả lên tiếng.
Mỗi người một giá, ngày càng khoa trương hơn.
Vừa mới đi được vài chục mét.
“Đứng lại hết cho ta!”
Chỉ thấy một đám võ giả đang lao nhanh tới, bao vây toàn bộ bến thuyền.
Một người đàn ông toàn thân âm khí bước ra từ đám người, quét mắt qua mấy người vừa trở về từ Minh Giới: “Minh Giới vừa xảy ra chuyện, để đảm bảo an toàn cho mọi người, không ai được rời khỏi đây!”
“Bất kỳ người nào muốn rời khỏi Phong Đô đều phải xếp hàng khám xét!”
Đám đông bắt đầu bàn tán ồn ào.
Mấy võ giả đội mũ trúc, mặc áo trùm kín mặt lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Có tư cách gì khám xét chúng ta?”
“Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi!”
Một số người lắc đầu, bắt đầu di chuyển về trận truyền tống của Phong Đô.
Người đàn ông toàn thân âm khí kia cười lạnh nói: “Giết bọn chúng đi!”
“Vâng, thưa công tử!”
Hai lão giả phía trước bước lên trước, khí tức của cảnh giới Thần Quân tản ra, đập tay ra trưởng 1 cách tàn nhẫn.
Bịch!
Mấy người kia nháy mắt hóa thành 1 đám sương máu.
“Xì xầm...”
Những vỏ giả khác nhìn thấy cảnh tượng này đều hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi run rẩy, tự động xếp hàng chờ bị khám xét.
Chỉ còn lại 3 người Diệp Bắc Minh, Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng 3 người vẫn đứng tại chỗ.
Bỗng đột nhiên.
Hừ!
Người đàn ông âm lãnh kia nheo mắt: “Thằng ranh, mày không xếp hàng sao?”
Diệp Bắc Minh đương nhiên không có ý định xếp hàng, càng không có khả năng để người khác xét người, cũng lười để ý tới gã này.
“Chúng ta đi!”
Anh trực tiếp đi về trận truyền tống của thành Phong Đô.
"Muốn chết!”
Sắc mặt người đàn ông âm lãnh kia trở nên cực kỳ hung dữ, lại dám phớt lờ lời của hắn trước mặt nhiều người như vậy.
“Giết!”
Hai lão giả bên cạnh vừa định ra tay, một âm thanh như sấm vang lên đằng sau lưng: “Dừng tay!”
Thân thể hai lão giả run rẩy, sợ hãi đến mức quỳ xuống đất.
Tất cả mọi người cùng kinh hãi quay người.
Chỉ thấy.
Một người đàn ông với khuôn mặt chữ Quốc đi cùng đám thanh niên vừa bước xuống thuyền, lạnh lùng phun ra một câu: “Vị công tử này là bạn của tôi, ai dám động vào cậu ta, chính là kẻ thù của tôi!”
“Ông là ai?”
Tên đàn ông âm lãnh giận giữ hét lên: “Đây là U Minh Giới, cha ta Lâm Thiên Bá!”
Người đàn ông gương mặt chữ Quốc cười: “Ta tên là Lục Thanh Phong, tên từ Vô Cực Tông của Thiên Giới Đảo”.
“Lâm Thiên Bá? Ha ha ha, không phục thì bảo cha ngươi đến tìm ta!”
“Thiên Giới Đảo.... Vô Cực Tông...”
Nghe thấy hai cái tên này, người đàn ông âm lãnh kia mặt cắt không còn giọt máu.
Khiếp sợ cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu nào.
Các võ giả ở hiện trường, cũng khiếp sợ nhìn về phía Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong không để ý tới ánh mắt của bọn họ, ông ta đã sớm quen với tất cả, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Lời mời gia nhập Vô Cực Tông trước đó vẫn còn có hiệu lực!”
“Nếu như cậu đổi ý, có thể trực tiếp tới Thiên Giới Đảo tìm tôi”.
Nói xong.
Ông ta ném ra một lệnh bài.
“Thiên Giới lệnh!”
Đồng tử của một vài võ giả trong nhóm người điên cường co rút.
Trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn và tham lam, nếu như không có Lục Thanh Phong ở đó, bọn họ thậm chí đã ra tay cướp lấy.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp nhận lấy lệnh bài.
“Được, tôi rất ít nợ người khác ân tình, hôm nay coi như tôi nợ ông!”
Lời này vừa nói ra.
Khiến rất nhiều người sửng sốt, há hốc miệng.
Những lời như vậy mà cậu cũng dám nói? Điên rồi chắc!!!
Đám thanh niên sau lưng Lục Thanh Phong càng không hài lòng với Diệp Bắc Minh, nghe vậy thì tức giận hét lên: “Ranh con, mày là cái thá gì? Lại có tư cách nợ ân tình cuả Lục...”
“Tề Minh, câm mồm!”
“Vâng ạ!”
Người đàn ông tên Tề Minh trừng mắt hung hãn nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi ngậm miệng lại.
Lục Thanh Phong lộ ra một nụ cười, Diệp Bắc Minh này thật sự đúng là kiểu mà ông ta thích: “Được. Vậy tôi cho cậu nợ!”
“Sau này nếu tôi có chuyện tìm cậu, cậu đừng có từ chối đấy nhé!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, tên nhóc này thật sự dám đồng ý à.
“Ha ha ha!”
Lục Thanh Phong cười vui vẻ sau đó rời đi, chỉ có mấy người Tề Minh tràn đầy tức giận với Diệp Bắc Minh.
Sau cùng bọn họ liếc nhìn anh một cái rồi mới đi.
Lục Thanh Phong vừa đi, một lão giả có khuôn mặt gầy gò: “Anh bạn trẻ, ra giá đi, tôi muốn lệnh bài trong tay cậu!”
“Thằng nhóc, ra giá cho chiếc lệnh bài kia đi, tôi muốn nó!”
“Tôi sẽ cho cậu một thanh vũ kí tâm linh!”
“Tôi ra giá 3 thanh tâm linh, còn là loại chưa từng nhận chủ nhân nữa”.
“Vũ khí tâm linh là cái rắm gì, tôi ra một viên Bổ Thiên Đan, đan dược này có thể giúp võ giả tiến vào cảnh giới Thần Quân!”
Lại có thêm 10 võ giả lên tiếng.
Mỗi người một giá, ngày càng khoa trương hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.