Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1906: Tung tích của Hoa Tam Thế
Ss Tần
09/05/2024
Diệp Bắc Minh khẽ cau mày, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Ngoài không thể làm giả ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.
“Thiên Giới lệnh này lợi hại như vậy sao? Không phải chỉ là vật để đến Thiên Giới Đảo thôi sao.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra phẫn nộ trong dư luận.
“Vãi shit!”
“Nhóc con, mày thì biết cái gì? Mày có biết mỗi năm có bao nhiêu người tranh đấu đến đổ máu để được lên Thiên Giới Đảo không?”
“Có những đại gia tộc, dùng sức mạnh của toàn bộ gia tộc mình chỉ để đưa tiểu bối lên Thiên Giới Đảo!”
“Chỉ cần lên được Thiên Giới Đảo, sẽ có tiền đồ vô hạn, giống như cá chép vượt Vũ Môn vậy!”
“Xem ra cậu không hiểu ý nghĩa của việc được lên Thiên Giới Đảo, có được Thiên Giới lệnh này trong tay, ít nhất trong 10 vạn năm tới cậu và gia tộc đằng sau cậu sẽ không bị ai ức hiếp!”
“Bất kỳ một thế lực nào đó trên Thiên Giới Đảo, cho dù là rác rưởi nhất cũng có thể đè bẹp thế lực đỉnh phong ở các đại lục khác”.
“Nói cách khác, lên được Thiên Giới Đảo, cậu có thể không phải là người có bối cảnh lợi hại nhất. Nhưng, ra khỏi Thiên Giới Đảo, thế lực ngoài đó không có ai có thể lợi hại hơn cậu!”
Đám người nhao nhao nghị luận, ai nấy mặt mày đỏ bừng khoe khoang.
Diệp Bắc Minh biết, tầm quan trọng của năng lực cá nhân.
Đột nhiên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Các người muốn có lệnh bài này đúng không?”
“Muốn!”
Vô số võ giả cùng nhau gật đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc lệnh bài trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tôi có một câu hỏi, chỉ cần ai trả lời được, chiếc lệnh bài này sẽ thuộc về người đó!”
Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức náo động.
“Thật hay đùa vậy?”
“Chỉ cần chúng tôi trả lời vấn đề của cậu là được?”
“Trên đời này làm sao có chuyện tốt đến vậy? Thằng nhóc, cậu sẽ không hỏi những câu không có đáp án chứ?”, đám đông nghi ngờ hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, phun ra một câu: “Câu hỏi của tôi là, tung tích của Hoa Tam Thế!”
“A...”
Đường Lạc Âm không dám tin, lấy tay che miệng ngạc nhiên.
Nghê Hoàng ở một bên có chút nghi hoặc: “Tại sao cô Đường lại có phản ứng như vậy? Lẽ nào Hoa Tam Thế này có liên quan đến cô ta?”
“Hoa Tam Thế?”
Tất cả võ giả có mặt đều sửng sốt, hầu hết mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác.
Đừng nói đến tung tích của Hoa Tam Thế.
Rất nhiều người còn chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Đột nhiên.
Một ông lão trọc đầu từ trong đám người đi ra: “Tôi biết! Lão phu biết!”
Ầm!
Vô số ánh mắt nghi ngờ tập trung trên người ông già trọc đầu.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ông ta: “Nói cho tôi biết. Ở đâu?”
Cảnh giới Thiên Quân, chu kỳ!
Ông lão trọc đầu do dự một lát, không chắc chắn mở miệng: “Cậu nhóc, Hoa Tam Thế rất trân quý, nghe nói có thể hồi phục thần hồn bị tổn thương!”
“Cậu cần vật này làm gì?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Cứu người!”
“Được!”
Ông lão đầu trọc nói: “Theo tôi được biết, Hoa Tam Thế chỉ còn lại một bông duy nhất, đang nằm ở Dị Hỏa Tông trên Thiên Giới Đảo!”
“Ở Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Ông lão đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy! Vật này gần như đã tuyệt chủng! Lão phu cũng là nghe qua một người bạn!”
“Cậu nhóc, tung tích của Hoa Tam Thế tôi đã nói cho cậu biết, cậu không được nuốt lời đấy nhé!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, khẽ vung tay.
Hoa Tam Thế trực tiếp bay qua, rơi vào trong tay ông lão đầu trọc.
Ông lão đó coi nó như trân bảo, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
võ giả xung quanh bắt đầu kêu lên: “Con mẹ nó! Đây là chuyện gì chứ?”
“Đơn giản vậy sao?”
“Thằng nhóc đó thật ngốc! Một vật quý giá như vậy lại đưa cho người khác? Bằng chứng để lên Thiên Giới Đảo đó!”
“Cậu biết Hoa Tam Thế ở trên Thiên Giới Đảo thì có tác dụng gì? Cậu có thể tự lên đó không?”
“Haiz!”
Rất nhiều người thở dài tiếc nuối.
Ông lão đầu trọc nhanh chóng thu lại Thiên Giới lệnh, giống như nghĩ đến gì đó, lại nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, nếu muốn đi Thiên Giới Đảo, cậu nhất định phải nhanh lên!”
“Thiên Giới Đảo trăm năm mới mở một lần, còn được gọi là Cuộc chiến Thiên Giới”.
“Thời gian kéo dài một tháng, càng đến đó sớm càng dễ lên đảo, môn phái được chọn chỉ là yếu một chút!”
“Đương nhiên, môn phái yếu này chỉ đối với Thiên Giới Đảo thôi!”
“Bây giờ chỉ còn lại 10 ngày cuối cùng, đối thủ của cậu đều muốn lựa chọn những tông môn lợi hại nhất, cậu muốn đi thì bắt buộc phải nhanh lên!”
“Mặc dù thực lực của cậu bây giờ chắc có lẽ sẽ không có cơ hội, nhưng tôi lấy đồ của cậu nên sẽ vẫn nhắc cậu một chút!”
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động, xoay người, đưa Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng nhanh chóng rời đi.
Ba người đến trước trận pháp truyền tống của Phong Đô!
Đường Lạc Âm đột nhiên dừng lại.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Đường Lạc Âm ngẩng đầu lên: “Anh Diệp, Thiên Giới lệnh đối với võ giả mà nói là bảo vật vô giá!”
“Anh vì giúp tôi tìm Hoa Tam Thế mà đưa người ta, có đáng không?”
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thân thể Nghê Hoàng đứng bên cạnh khẽ run lên.
Quả nhiên là vì cô ta!
Giây phút này, trong lòng Nghê Hoàng cảm xúc lẫn lộn, sắc mặt cực kỳ phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ đợi câu trả lời của anh.
Ngoài không thể làm giả ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.
“Thiên Giới lệnh này lợi hại như vậy sao? Không phải chỉ là vật để đến Thiên Giới Đảo thôi sao.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra phẫn nộ trong dư luận.
“Vãi shit!”
“Nhóc con, mày thì biết cái gì? Mày có biết mỗi năm có bao nhiêu người tranh đấu đến đổ máu để được lên Thiên Giới Đảo không?”
“Có những đại gia tộc, dùng sức mạnh của toàn bộ gia tộc mình chỉ để đưa tiểu bối lên Thiên Giới Đảo!”
“Chỉ cần lên được Thiên Giới Đảo, sẽ có tiền đồ vô hạn, giống như cá chép vượt Vũ Môn vậy!”
“Xem ra cậu không hiểu ý nghĩa của việc được lên Thiên Giới Đảo, có được Thiên Giới lệnh này trong tay, ít nhất trong 10 vạn năm tới cậu và gia tộc đằng sau cậu sẽ không bị ai ức hiếp!”
“Bất kỳ một thế lực nào đó trên Thiên Giới Đảo, cho dù là rác rưởi nhất cũng có thể đè bẹp thế lực đỉnh phong ở các đại lục khác”.
“Nói cách khác, lên được Thiên Giới Đảo, cậu có thể không phải là người có bối cảnh lợi hại nhất. Nhưng, ra khỏi Thiên Giới Đảo, thế lực ngoài đó không có ai có thể lợi hại hơn cậu!”
Đám người nhao nhao nghị luận, ai nấy mặt mày đỏ bừng khoe khoang.
Diệp Bắc Minh biết, tầm quan trọng của năng lực cá nhân.
Đột nhiên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Các người muốn có lệnh bài này đúng không?”
“Muốn!”
Vô số võ giả cùng nhau gật đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc lệnh bài trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tôi có một câu hỏi, chỉ cần ai trả lời được, chiếc lệnh bài này sẽ thuộc về người đó!”
Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức náo động.
“Thật hay đùa vậy?”
“Chỉ cần chúng tôi trả lời vấn đề của cậu là được?”
“Trên đời này làm sao có chuyện tốt đến vậy? Thằng nhóc, cậu sẽ không hỏi những câu không có đáp án chứ?”, đám đông nghi ngờ hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, phun ra một câu: “Câu hỏi của tôi là, tung tích của Hoa Tam Thế!”
“A...”
Đường Lạc Âm không dám tin, lấy tay che miệng ngạc nhiên.
Nghê Hoàng ở một bên có chút nghi hoặc: “Tại sao cô Đường lại có phản ứng như vậy? Lẽ nào Hoa Tam Thế này có liên quan đến cô ta?”
“Hoa Tam Thế?”
Tất cả võ giả có mặt đều sửng sốt, hầu hết mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác.
Đừng nói đến tung tích của Hoa Tam Thế.
Rất nhiều người còn chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Đột nhiên.
Một ông lão trọc đầu từ trong đám người đi ra: “Tôi biết! Lão phu biết!”
Ầm!
Vô số ánh mắt nghi ngờ tập trung trên người ông già trọc đầu.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ông ta: “Nói cho tôi biết. Ở đâu?”
Cảnh giới Thiên Quân, chu kỳ!
Ông lão trọc đầu do dự một lát, không chắc chắn mở miệng: “Cậu nhóc, Hoa Tam Thế rất trân quý, nghe nói có thể hồi phục thần hồn bị tổn thương!”
“Cậu cần vật này làm gì?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Cứu người!”
“Được!”
Ông lão đầu trọc nói: “Theo tôi được biết, Hoa Tam Thế chỉ còn lại một bông duy nhất, đang nằm ở Dị Hỏa Tông trên Thiên Giới Đảo!”
“Ở Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Ông lão đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy! Vật này gần như đã tuyệt chủng! Lão phu cũng là nghe qua một người bạn!”
“Cậu nhóc, tung tích của Hoa Tam Thế tôi đã nói cho cậu biết, cậu không được nuốt lời đấy nhé!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, khẽ vung tay.
Hoa Tam Thế trực tiếp bay qua, rơi vào trong tay ông lão đầu trọc.
Ông lão đó coi nó như trân bảo, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
võ giả xung quanh bắt đầu kêu lên: “Con mẹ nó! Đây là chuyện gì chứ?”
“Đơn giản vậy sao?”
“Thằng nhóc đó thật ngốc! Một vật quý giá như vậy lại đưa cho người khác? Bằng chứng để lên Thiên Giới Đảo đó!”
“Cậu biết Hoa Tam Thế ở trên Thiên Giới Đảo thì có tác dụng gì? Cậu có thể tự lên đó không?”
“Haiz!”
Rất nhiều người thở dài tiếc nuối.
Ông lão đầu trọc nhanh chóng thu lại Thiên Giới lệnh, giống như nghĩ đến gì đó, lại nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, nếu muốn đi Thiên Giới Đảo, cậu nhất định phải nhanh lên!”
“Thiên Giới Đảo trăm năm mới mở một lần, còn được gọi là Cuộc chiến Thiên Giới”.
“Thời gian kéo dài một tháng, càng đến đó sớm càng dễ lên đảo, môn phái được chọn chỉ là yếu một chút!”
“Đương nhiên, môn phái yếu này chỉ đối với Thiên Giới Đảo thôi!”
“Bây giờ chỉ còn lại 10 ngày cuối cùng, đối thủ của cậu đều muốn lựa chọn những tông môn lợi hại nhất, cậu muốn đi thì bắt buộc phải nhanh lên!”
“Mặc dù thực lực của cậu bây giờ chắc có lẽ sẽ không có cơ hội, nhưng tôi lấy đồ của cậu nên sẽ vẫn nhắc cậu một chút!”
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động, xoay người, đưa Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng nhanh chóng rời đi.
Ba người đến trước trận pháp truyền tống của Phong Đô!
Đường Lạc Âm đột nhiên dừng lại.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Đường Lạc Âm ngẩng đầu lên: “Anh Diệp, Thiên Giới lệnh đối với võ giả mà nói là bảo vật vô giá!”
“Anh vì giúp tôi tìm Hoa Tam Thế mà đưa người ta, có đáng không?”
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thân thể Nghê Hoàng đứng bên cạnh khẽ run lên.
Quả nhiên là vì cô ta!
Giây phút này, trong lòng Nghê Hoàng cảm xúc lẫn lộn, sắc mặt cực kỳ phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ đợi câu trả lời của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.