Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1822: Thượng Cổ Kim Tủy đan
Ss Tần
25/04/2024
"Haha, thật bất ngờ!"
Nghê Mộng Tuyết kịp thời phản ứng: "Mỗi người chỉ có một cơ hội tiến vào Mị Cảnh, Nghê Hoàng đã thất bại!"
"Vị trí Mị Vương là của tôi!"
Bạch Tuấn Khanh kích động chúc mừng: "Chúc mừng chị họ, à không… Bái kiến Mị Vương!"
"Bái kiến Mị Vương!"
Những người khác của Mị Tộc thấy vậy thì sôi nổi lên tiếng phụ họa.
Đột nhiên.
Giọng nói của lão già mập mạp Nghê Phong vang lên: "Chuyện vẫn chưa kết thúc!"
Xẹt!
Ánh mắt của mọi người xoay chuyển, tất cả đều rơi vào quả cầu thủy tinh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến bên cạnh Nghê Hoàng, cầm lấy toa thuốc trong tay cô ta: "Thượng Cổ Kim Tủy đan? Có thể rèn luyện ra một Bất Diệt Kim Thân, thay da đổi thịt!"
"Bất Diệt Kim Thân?"
Nhìn lời giới thiệu của toa thuốc, thân thể Diệp Bắc Minh run lên.
Lúc đầu.
Anh đã đạt được võ kỹ có tên Bất Diệt Kim Thân Quyết từ tầng thứ hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Cho dù xét về thiên phú võ thuật mà nói thì anh cũng chỉ luyện đến tầng thứ tư!
Sau đó, Diệp Bắc Minh không tiếp tục luyện tập, bởi vì chiêu thức này thực sự quá yếu!
Không có ích gì cả!
Chẳng lẽ Bất Diệt Kim Thân Quyết là cổ võ kỹ?
Cần có Thượng Cổ Kim Tủy đan phối hợp để tu luyện sao?
Chẳng lẽ mọi chuyện đều có định mệnh?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, dừng ở dược liệu và đan đỉnh bên cạnh: "Để tôi thử một chút!"
"Hả?"
Nghê Hoàng hé mở cái miệng nhỏ nhắn.
Diệp Bắc Minh không giải thích, sau khi nhận toa thuốc từ tay cô ta, anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị dược liệu.
Sau khi nhanh chóng xử lý dược liệu, anh cầm đan đỉnh lên và bỏ vào đó.
Lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện hai ngọn lửa, tụ tập dưới đan đỉnh!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Mộng Tuyết trở nên tối sầm: "Hiện tại anh ta đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự muốn luyện đan sao?"
Nghê Hoàng không ngừng há hốc miệng, chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, toàn bộ không gian trong Mị Cảnh lại tràn ngập mùi thuốc nồng nặc!
Bùm!
Một tiếng trầm vang, đan đỉnh cũng mở ra.
Một viên đan dược màu vàng bay ra, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Sáng chói giống như ánh mặt trời!
Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là trên bề mặt của viên đan dược to bằng một quả táo lại thực sự có một bản đồ kinh mạch của cơ thể con người!
"A! Thành công rồi!"
Nghê Hoàng kích động nhảy dựng lên: "Anh Diệp, anh thực sự thành công rồi!"
"Thượng Cổ Kim Tủy đan, đây là Thượng Cổ Kim Tủy đan!", lão già mập mạp Nghê Phong nheo mắt lại, kích động nhìn chằm chằm viên đan dược màu vàng bên trong quà cầu thủy tinh.
Lão già gầy gò Nghê Khiếu cũng kích động không kém, môi run rẩy: "Toàn thân làm bằng vàng, sáng chói như mặt trời!"
"Phía trên đan dược được bao phủ bởi sơ đồ tĩnh mạch của cơ thể con người, quả thực là Thượng Cổ Kim Tủy đan!"
"Khảo hạch trong Mị Cảnh lại luyện chế được một viên Thượng Cổ Kim Tủy đan?"
"Càng không thể tưởng tượng nổi là thằng nhóc mà Nghê Hoàng dẫn về lại có thể luyện chế được Thượng Cổ Kim Tủy đan?"
Thấy hai người kích động như vậy.
Những người khác của Mị Tộc trông có vẻ không biết làm sao, căn bản nghe không hiểu!
Nghê Mộng Tuyết không nhịn được hỏi: "Hai vị trưởng lão, Thượng Cổ Kim Tủy đan là đan dược gì? Nó rất lợi hại sao?"
Nghê Phong liếc nhìn cô ta: "Đây là một loại đan dược từ thời Thượng Cổ! Trước thời Thượng Cổ, những thứ mà người Cổ Võ theo đuổi không giống với hiện tại!"
"Người Cổ Võ theo đuổi sức mạnh của bản thân, cho nên hầu hết người tu võ sẽ rèn luyện cơ thể, rất ít sử dụng binh khí!"
"Thượng Cổ Kim Tủy đan là vật không thể thiếu để rèn luyện cơ thể!"
"Người Cổ Võ chú trọng một quyền đánh vỡ núi non, một chưởng tát cạn sông nước!"
"Sau này người tu võ hiểu rõ quy tắc Thiên Địa, lại nghiên cứu ra sức mạnh của các loại trận pháp, đương nhiên không còn ai luyện tập Cổ Võ nữa!"
Nghê Mộng Tuyết khinh thường lắc đầu: "Nói vậy thì Thượng Cổ Kim Tủy đan cũng không có tác dụng gì!"
"Làm sao người Cổ Võ có thể lợi hại như người tu võ ngày nay? Hiểu rõ quy luật, thế giới nằm dưới chân mình!"
"Sức mạnh của trận pháp ngưng tụ Thiên Địa Đại Thế, Tổ Cảnh điều khiển một tòa trận pháp cường đại có thể chém cảnh giới Bản Nguyên, tiêu diệt Quân Cảnh chân chính!"
"Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu!", Nghê Phong hừ lạnh một tiếng.
Nghê Mộng Tuyết có chút xấu hổ, bởi vì đối phương là trưởng lão nên cô ta không dám nổi giận: "Có gì không đúng sao?"
Khuôn mặt già nua của Nghê Phong nghiêm túc: "Cô không hiểu, người Cổ Võ có thể thực sự luyện tới Cổ Võ đỉnh phong còn đáng sợ hơn nhiều so với người tu võ hiểu được quy tắc!"
"Một quyền của người Cổ Võ đứng đầu có thể phá vỡ hàng rào không gian!"
"Cho dù cô có hiểu rõ quy tắc và trận pháp chấn động đến đâu thì thân thể cũng có thể bị đập nát tan tành!"
Nghe vậy.
"Xì!"
Mọi người ở Mị Tộc hít một hơi khí lạnh!
Nghê Mộng Tuyết nuốt nước miếng: "Nếu người Cổ Võ lợi hại như vậy thì tại sao bọn họ lại biến mất?"
Nghê Phong liếc nhìn Nghê Mộng Tuyết, nói đầy ẩn ý: "Gia tộc đã biến mất kia từng là Cổ Võ nhất mạch!"
Nghê Mộng Tuyết kịp thời phản ứng: "Mỗi người chỉ có một cơ hội tiến vào Mị Cảnh, Nghê Hoàng đã thất bại!"
"Vị trí Mị Vương là của tôi!"
Bạch Tuấn Khanh kích động chúc mừng: "Chúc mừng chị họ, à không… Bái kiến Mị Vương!"
"Bái kiến Mị Vương!"
Những người khác của Mị Tộc thấy vậy thì sôi nổi lên tiếng phụ họa.
Đột nhiên.
Giọng nói của lão già mập mạp Nghê Phong vang lên: "Chuyện vẫn chưa kết thúc!"
Xẹt!
Ánh mắt của mọi người xoay chuyển, tất cả đều rơi vào quả cầu thủy tinh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến bên cạnh Nghê Hoàng, cầm lấy toa thuốc trong tay cô ta: "Thượng Cổ Kim Tủy đan? Có thể rèn luyện ra một Bất Diệt Kim Thân, thay da đổi thịt!"
"Bất Diệt Kim Thân?"
Nhìn lời giới thiệu của toa thuốc, thân thể Diệp Bắc Minh run lên.
Lúc đầu.
Anh đã đạt được võ kỹ có tên Bất Diệt Kim Thân Quyết từ tầng thứ hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Cho dù xét về thiên phú võ thuật mà nói thì anh cũng chỉ luyện đến tầng thứ tư!
Sau đó, Diệp Bắc Minh không tiếp tục luyện tập, bởi vì chiêu thức này thực sự quá yếu!
Không có ích gì cả!
Chẳng lẽ Bất Diệt Kim Thân Quyết là cổ võ kỹ?
Cần có Thượng Cổ Kim Tủy đan phối hợp để tu luyện sao?
Chẳng lẽ mọi chuyện đều có định mệnh?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, dừng ở dược liệu và đan đỉnh bên cạnh: "Để tôi thử một chút!"
"Hả?"
Nghê Hoàng hé mở cái miệng nhỏ nhắn.
Diệp Bắc Minh không giải thích, sau khi nhận toa thuốc từ tay cô ta, anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị dược liệu.
Sau khi nhanh chóng xử lý dược liệu, anh cầm đan đỉnh lên và bỏ vào đó.
Lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện hai ngọn lửa, tụ tập dưới đan đỉnh!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Mộng Tuyết trở nên tối sầm: "Hiện tại anh ta đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự muốn luyện đan sao?"
Nghê Hoàng không ngừng há hốc miệng, chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, toàn bộ không gian trong Mị Cảnh lại tràn ngập mùi thuốc nồng nặc!
Bùm!
Một tiếng trầm vang, đan đỉnh cũng mở ra.
Một viên đan dược màu vàng bay ra, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Sáng chói giống như ánh mặt trời!
Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là trên bề mặt của viên đan dược to bằng một quả táo lại thực sự có một bản đồ kinh mạch của cơ thể con người!
"A! Thành công rồi!"
Nghê Hoàng kích động nhảy dựng lên: "Anh Diệp, anh thực sự thành công rồi!"
"Thượng Cổ Kim Tủy đan, đây là Thượng Cổ Kim Tủy đan!", lão già mập mạp Nghê Phong nheo mắt lại, kích động nhìn chằm chằm viên đan dược màu vàng bên trong quà cầu thủy tinh.
Lão già gầy gò Nghê Khiếu cũng kích động không kém, môi run rẩy: "Toàn thân làm bằng vàng, sáng chói như mặt trời!"
"Phía trên đan dược được bao phủ bởi sơ đồ tĩnh mạch của cơ thể con người, quả thực là Thượng Cổ Kim Tủy đan!"
"Khảo hạch trong Mị Cảnh lại luyện chế được một viên Thượng Cổ Kim Tủy đan?"
"Càng không thể tưởng tượng nổi là thằng nhóc mà Nghê Hoàng dẫn về lại có thể luyện chế được Thượng Cổ Kim Tủy đan?"
Thấy hai người kích động như vậy.
Những người khác của Mị Tộc trông có vẻ không biết làm sao, căn bản nghe không hiểu!
Nghê Mộng Tuyết không nhịn được hỏi: "Hai vị trưởng lão, Thượng Cổ Kim Tủy đan là đan dược gì? Nó rất lợi hại sao?"
Nghê Phong liếc nhìn cô ta: "Đây là một loại đan dược từ thời Thượng Cổ! Trước thời Thượng Cổ, những thứ mà người Cổ Võ theo đuổi không giống với hiện tại!"
"Người Cổ Võ theo đuổi sức mạnh của bản thân, cho nên hầu hết người tu võ sẽ rèn luyện cơ thể, rất ít sử dụng binh khí!"
"Thượng Cổ Kim Tủy đan là vật không thể thiếu để rèn luyện cơ thể!"
"Người Cổ Võ chú trọng một quyền đánh vỡ núi non, một chưởng tát cạn sông nước!"
"Sau này người tu võ hiểu rõ quy tắc Thiên Địa, lại nghiên cứu ra sức mạnh của các loại trận pháp, đương nhiên không còn ai luyện tập Cổ Võ nữa!"
Nghê Mộng Tuyết khinh thường lắc đầu: "Nói vậy thì Thượng Cổ Kim Tủy đan cũng không có tác dụng gì!"
"Làm sao người Cổ Võ có thể lợi hại như người tu võ ngày nay? Hiểu rõ quy luật, thế giới nằm dưới chân mình!"
"Sức mạnh của trận pháp ngưng tụ Thiên Địa Đại Thế, Tổ Cảnh điều khiển một tòa trận pháp cường đại có thể chém cảnh giới Bản Nguyên, tiêu diệt Quân Cảnh chân chính!"
"Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu!", Nghê Phong hừ lạnh một tiếng.
Nghê Mộng Tuyết có chút xấu hổ, bởi vì đối phương là trưởng lão nên cô ta không dám nổi giận: "Có gì không đúng sao?"
Khuôn mặt già nua của Nghê Phong nghiêm túc: "Cô không hiểu, người Cổ Võ có thể thực sự luyện tới Cổ Võ đỉnh phong còn đáng sợ hơn nhiều so với người tu võ hiểu được quy tắc!"
"Một quyền của người Cổ Võ đứng đầu có thể phá vỡ hàng rào không gian!"
"Cho dù cô có hiểu rõ quy tắc và trận pháp chấn động đến đâu thì thân thể cũng có thể bị đập nát tan tành!"
Nghe vậy.
"Xì!"
Mọi người ở Mị Tộc hít một hơi khí lạnh!
Nghê Mộng Tuyết nuốt nước miếng: "Nếu người Cổ Võ lợi hại như vậy thì tại sao bọn họ lại biến mất?"
Nghê Phong liếc nhìn Nghê Mộng Tuyết, nói đầy ẩn ý: "Gia tộc đã biến mất kia từng là Cổ Võ nhất mạch!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.