Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1894: Thủy Tổ Ma Đao

Ss Tần

08/05/2024

“Vãi! Thủy Tổ Ma Đao!”

Hà Tinh Hà không nhịn được mà chửi thề, mặt đỏ bừng lên vì kích động: “Không ngờ Thủy Tổ Ma Đao trong truyền thuyết lại có thật!!! Ông đây tìm thấy rồi, ha ha ha ha!”

“Công tử, còn có điều ngạc nhiên hơn nữa”.

Đột nhiên, một lão giả áo trắng bên cạnh hắn ta lên tiếng.

“Ồ!”

“Ngẩng đầu lên nhìn!”

Hà Tinh Hà nhìn theo ánh mắt của lão giả mặc áo trắng, chỉ thấy trên đỉnh mái vòm cao trăm mét của đại điện, có một khối khí màu đen đang đung đưa trên đó.

Đám khí đó không lớn, đường kính chỉ khoảng 1m.

Nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không thể phát hiện ra nó.

Nhưng mà.

Vào giây phút Hà Tinh Hà nhìn thấy đám khí thể này, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.

Hắn súyt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Ôi, con mẹ nó chứ!”, mặt hắn ta đỏ bừng, tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Lão Chu. Đây là khí Hỗn Độn? Dòng khí Hỗn Độn trong truyền thuyết đó sao?”

Lão Chu cười gật đầu nói: “Chúc mừng công tử! Chính là dòng khí Hỗn Độn!”

“Trời đất ơi!”

Hà Tinh Hà không thể kiềm chế được trái tim xúc động nữa: “Dòng khí Hỗn Độn lại bị mình tìm được, mặc dù chỉ có một khối, nhưng cũng đủ rồi!”

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ ở đây lại có dòng khí Hỗn Độn.

“Công tử, nhanh thu dòng khí Hỗn Độn vào đi”, lão Chu nhắc nhở.

“Được!”

Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, bay lên trên không trung, trực tiếp thu dòng khí Hỗn Độn vào trong nhẫn trữ vật.

Sau khi làm xong tất cả.

Hà Tinh Hà vẫn cảm thấy không chân thực, cứ như một giấc mơ vậy: “Chỉ cần hoàn toàn hấp thu dòng khí Hỗn Độn này”.

“Bổn công tử dùng nó, đừng nói đến đại lục Lăng Tiêu, cho dù là thế giới Bản Nguyên đi nữa, ta cũng sẽ trở thành người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ”.



Hà Tinh Hà rất nhanh bình tĩnh lại.

Hắn ta bước một bước lên bục nhỏ bằng đá của cung điện, giơ tay lên.

Nắm lấy Thủy Tổ Ma Đao trong tay, một cỗ sức mạnh cực kỳ lớn đánh bật lại.

Thủy Tổ Ma Đao giãy dụa và thoát ra ngoài.

Hà Tinh Hà trầm giọng hét lớn: “Còn muốn phản kháng sao? Đầu hàng cho ta!”

Thân ảnh hắn lóe lên đuổi theo.

Thủy Tổ Ma Đao rung chuyển, cỗ khí tức như sóng thần ấy quét qua người hắn ta.

Hà Tinh Hà vươn tay định nắm lấy nó, một cỗ ma khí màu tím từ trong thân thể hắn trào ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, muốn bóp tan khí tức bạo phát của Thủy Tổ Ma Đao.

Thủy Tổ Ma Đao biết mình không phải là đối thủ của Hà Tinh Hà liền xoay người chạy trốn.

“He he, thứ mà ông đây nhìn trúng, mày có thể chạy thoát sao?”

Bàn tay hắn ta bắt lấy.

Lòng bàn tay khổng lồ được ngưng tụ bằng ma khí màu tím, nắm chặt lấy Thủy Tổ Ma Đao không buông.

Hà Tinh Hà bước lên, nắm lấy chuôi Thủy Tổ Ma Đao: “Đầu hàng cho ông, hoặc ông đây sẽ phá hủy mày!”

Thủy Tổ Ma Đao giãy giụa mấy cái rồi hoàn toàn im lặng.

Hà Tinh Hà nhổ lên đao một ngụm máu, trực tiếp liên kết với thần hồn của mình.

“Chúc mừng công tử”.

Ba người lão Chu đồng thanh mở miệng chúc mừng.

“Ha ha ha!”

Hà Tinh Hà nghịch Thủy Tổ Ma Đao, nhìn hoa văn trên thân đao, yêu thích không thôi: “Thật là một thanh đao tốt! Thật tốt! Chỉ là không biết giết người có nhìn thấy máu không!”

Đột nhiên!

Lão Chu cau mày nói: “Công tử, trận pháp ở cửa động đã bị phá hủy!”

“Thằng ranh đó tới rồi!”

“He he!”

Hà Tinh Hà nheo mắt nhìn hướng Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu sau khi thằng ranh đó đến, phát hiện ra cha mẹ mình đã bị chặt đầu, không biết hắn có kinh ngạc không nhỉ??”



Hắn không hề do dự, giơ Thủy Tổ Ma Đao lên chém về phía hai người.

Vút!

Đao khí hung hãn lao tới.

“Lam Nhi mau tránh ra!”

Dạ Huyền gầm lên một tiếng, không chút do dự đứng trước mặt Diệp Thanh Lam, toàn bộ sức mạnh của ông ta ngưng tụ thành hư ảnh một con Thiên Ma Thượng Cổ!

Rầm!

Khoảnh khắc nó tiếp xúc với đao khí, hư ảnh của Thiên Ma Thượng Cổ lập tức nổ tung.

Đao khí còn sót lại hung hãn đánh mạnh một quyền vào ngực Dạ Huyền, rắc rắc một tiếng, xương ức hoàn toàn vỡ nát!

Dạ Huyền bay ra ngoài, đập lên người Diệp Thanh Lam, cả hai lăn tại chỗ mấy chục mét.

Vệt máu cũng bị kéo trên đất.

Đồng thời cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi sâu vào trong động, bên tai vang lên tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, cha mẹ cậu gặp nguy hiểm...”

“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh như phát điên gầm lên.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía sâu trong động, dùng một bước đã đến cung điện đá.

Vừa hay nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thảm hại nằm trên đất, tay chân trong tư thế vặn vẹo cực kỳ tàn nhẫn, vết máu dài hàng chục mét càng làm người ta kinh hãi hơn.

Hai người gần như sắp chết, chỉ còn lại chút hơi tàn.

“Con mẹ nó mày phải chết!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng hét lên.

Grào!!!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, chín con rồng đen phía sau cảm nhận được cơn giận của Diệp Bắc Minh, vậy mà chủ động lao ra.

Diệp Bắc Minh cũng như phát điên mà bay đến, phẫn nộ đến mức quên cả dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh bay tới trước mặt Hà Tinh Hà, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Rầm!

Má Hà Tinh Hà nổ tung, răng văng tung tóe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook