Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2084: Toàn lực truy sát
Ss Tần
25/07/2024
Đế thủ hét lên: “Hỗn xược! Ta là Nữ Đế Dao Trì!”
“Cái tay này còn biết nói nữa? Còn là một cô gái?”, gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại.
Cô rất thông minh, ngay lập tức phản ứng lại: “Không đúng, Nữ Đế Dao Trì? Cô là mảnh đế thi bị trấn giữ ở nhà tù số bảy đó, cô quả nhiên chạy thoát ra ngoài rồi!”
“Tôi mặc kệ cô có phải là nữ đế gì đó hay không, mau rời khỏi… nơi đó của người đàn ông của tôi mau!”
Côn Ngô Mật Phi giận dữ hét lên.
Nữ Đế Dao Trì kiêu ngạo đáp: “Bổn đế nắm nơi này rất thuận tay”.
“Ngươi kêu bổn đế xuống thì bổn đế phải làm theo sao?”
“Nếu không xuống thì tôi đánh tới khi cô xuống!”
Mày liễu Côn Ngô Mật Phi dựng lên!
Những ngón tay búp măng nắm lấy hư không, một luồng sức mạnh cuốn tới, trong tay Côn Ngô Mật Phi liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nước biển!
Ép thẳng xuống phía dưới của Diệp Bắc Minh!
Kiếm khí quét ngang, cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, cấp tốc lùi lại né một kiếm này!
“Mật Phi, em muốn đánh cô ta hay là phế tôi thế?”
Côn Ngô Mật Phi giật mình, vội vàng thu lại kiếm: “Vậy anh mau kêu cô ta xuống, sao có thể để mặc cô ta nắm lấy nơi đó như vậy được!”
Sau khi Diệp Bắc Minh không ngừng khuyên ngăn thì Dao Trì mới buông tay.
Giống như một làn khói hòa vào trong vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Trực tiếp tiến vào không gian bên trong của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ 108: “Diệp Bắc Minh, ngươi đúng là một tên gặp sắc quên nghĩa!”
Dứt lời liền khóa chặt tầng thứ 108!
Hơi thở biến mất.
“Dao Trì?”
Bất luận Diệp Bắc Minh có kêu gọi thế nào, Dao Trì cũng đều không trả lời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tiếng: “Nhóc con, cô ấy phong tỏa tầng thứ 108 rồi, cả tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa!”
"Hừ! Muốn cướp người đàn ông của tôi? Nữ đế thì đã sao?”, Côn Ngô Mật Phi khịt mũi, còn ngạo mạn hơn của Dao Trì, vịn lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Cô nhảy lên treo cả người lên thân thể anh, mắt đẹp chớp chớp.
“Không ngờ anh thực sự thoát ra khỏi nhà tù số bảy, người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi em nhìn trúng quả nhiên không tồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: "Nếu đã thích tôi, tại sao còn phong ấn ký ức của tôi?”
“Còn không phải tại anh sao?”
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi: “Ai kêu anh lúc đó lừa em? Lời ngon tiếng ngọt!”
“Nếu không phải lúc đó em rất bức bối, bị vài ba câu ba hoa của anh lừa gạt, em đã không làm ra…”
“Làm ra loại chuyện đó!”
Nói xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đã đỏ như trái táo, cắn thật mạnh vào khóe miệng Diệp Bắc Minh!
“Đây là hình phạt của em dành cho tôi sao?”
Diệp Bắc Minh tức giận: “Tên điên nhà em, rõ ràng là em đẩy tôi ra xa!”
“Hì hì, vậy thì đã sao? Chuyện mà em làm ra chưa từng giải thích cho người khác hiểu!”, Côn Ngô Mật Phi chớp đôi mắt đẹp, còn ngoắc ngón tay về phía Diệp Bắc Minh.
“Em không chỉ đẩy ngược lại anh, mà còn đè anh những bảy lần!” “Em!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia lửa giận, ôm lấy Côn Ngô Mật Phi phi vào một hang động gần đó!
Dòng khí hỗn độn dâng trào, chặn đứng mọi thứ!
……
Thần viện Thái Thương.
"Hai vị trưởng lão, hai người đã thừa nhận tên Diệp Bắc Minh đó là đệ tử của mình ngay trước mặt mọi người!”
“Không lẽ đệ tử của Thần viện Thái Thương các người chuyên làm ra loại chuyện này sao?”, gương mặt già của Bất Hủ Thương đen kịt, trong mắt đều là lửa giận.
“Nếu Thần viện Thái Thương không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì tộc Bất Hủ sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”
“Thật là sỉ nhục người khác quá mức!”
Tay chân của Lam Nguyệt Nhã cho đến bây giờ vẫn đang còn run rẩy.
Trong hôn lễ của con trai mình, cô dâu vậy mà ngay tại địa điểm tổ chức đám cưới bị người khác cướp đi mất!
Bất Hủ Vấn Thiên còn bị tổn thương nặng nề, đúng là quá ô nhục!
Gương mặt Tô Bi Vân âm trầm, giống như nuốt phải một con ruồi: “Hai vị yên tâm, tên tạp chủng Diệp Bắc Minh đó nhất định sẽ chết!”
“Hắn hại chết trưởng lão Thái Ất, Thần viện Thái Thương chúng tôi cùng hắn không chết không ngừng!”
Đỉnh Phù Đồ điên cuồng đập bàn, phá ra từng chập bùm bùm bùm: “Uổng cho lão phu còn nhận tên tiểu súc sinh này làm đệ tử, hắn vậy mà dám làm ra loại chuyện này!”
“Đợi lão phu bắt được hắn, nhất định phải dùng mọi cách hành hạ hắn tới chết!”
Ở trung tâm đại điện, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân cùng các thành viên khác của gia tộc Côn Ngô đều quỳ ở nơi đó!
“Gia tộc Côn Ngô các người có thái độ gì?”
“Côn Ngô Mật Phi được các người dạy bảo, chuyện này không cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, Lam Nguyệt Nhã nghiến răng nghiến lợi, một người phụ nữ vậy mà siết chặt nắm đấm tới mức phát ra tiếng xương cốt thít chặt kêu răng rắc.
Có thể tưởng tượng được bà ta phẫn nộ đến mức nào!
Côn Ngô Thái Sơn ngẩng đầu đáp: “Bà thông gia à…”
"Câm miệng!"
Lam Nguyệt Nhã gào lên: “Ông cũng xứng làm thông gia với tôi? Nếu chuyện này gia tộc Côn Ngô ông không cho tôi một lời giải thích thì chính là kẻ thù của tộc Bất Hủ!”
Mọi người trong gia tộc Côn Ngô sợ hãi!
Lời này quá nghiêm trọng.
Trở thành kẻ thù của tộc Bất Hủ?
Gia tộc Côn Ngô chẳng phải đối đầu trực diện với cái chết sao!
“Lam Nguyệt Nhã, bà xác định muốn tộc Bất Hủ trở mặt thành địch với gia tộc Côn Ngô sao?”
“Bà có thể đại diện cho tộc Bất Hủ? Hoặc là nói, tộc Bất Hủ thực sự muốn khai chiến với gia tộc Côn Ngô?”
“Hửm?”
Một giọng nói cực kỳ già nua vang lên.
Một tiếng ‘hửm’ cuối cùng kia mang theo mùi vị chất vấn!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, đứng sừng sững trong đại điện của Thần viện Thái Thương.
Chính là lão tổ của gia tộc Côn Ngô, Côn Ngô Tuyệt Long!
Tại khoảnh khắc Côn Ngô Tuyệt Long xuất hiện, sự kiêu căng của Lam Nguyệt Nhã ảm đạm đi vài phần, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt!
Dẫu sao cũng là cảnh giới Tế Đạo!
Khi đạt đến trình độ này đã hoàn toàn không sợ hãi trước uy hiếp từ gia tộc đế huyết nữa!
Bất Hủ Thương tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt vợ mình, chắp tay nói: “Tuyệt Long tiền bối người đừng hiểu lầm, bà ấy chỉ là quá tức giận nên mới nói mà không lựa lời thôi!”
“Tộc Bất Hủ đương nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà đối đầu với tộc Côn Ngô!”
Vẻ mặt Côn Ngô Tuyệt Long dịu lại!
Bất Hủ Thương không dừng lại mà tiếp tục nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng! Tuyệt Long tiền bối, người cảm thấy tộc Bất Hủ tôi xứng đáng bị như vậy sao?"
“Côn Ngô Mật Phi là người của tộc Côn Ngô các người”.
“Việc này, nếu không cho Bất Hủ tộc một lời giải thích, tôi đành phải quay về bẩm báo với các vị lão tổ, đợi họ đưa ra quyết định”.
Côn Ngô Tuyệt Long lắc đầu nói: “Tộc Côn Ngô ta cũng là nạn nhân trong chuyện này”.
“Tên súc sinh Diệp Bắc Minh này, ba ngày trước đã lén lên núi Côn Ngô, đánh cắp suối thần mà tộc Côn Ngô chúng ta đã tích lũy hàng tỷ năm!”
“Cái gì?”
Đám người sửng sốt.
Suối thần Côn Ngô bị đánh cắp!
Sắc mặt Côn Ngô Tuyệt Long âm trầm: “Các vị nếu không tin thì có thể đi điều tra”.
“Côn Ngô Tuyệt Long ta hận không thể băm vằm tên súc sinh này thành ngàn vạn mảnh”.
Một cơn giận dữ cuồng nộ bùng phát từ cơ thể Côn Ngô Tuyệt Long.
“Côn Ngô Mật Phi hủy hôn, lão phu cũng không ngờ tới”.
“Có điều các người yên tâm, lão phu sẽ không bỏ qua cho hai người này”.
“Truyền lệnh của ta xuống, bắt đầu từ bây giờ, Côn Ngô Mật Phi bị trục xuất khỏi tộc Côn Ngô, tất cả thành viên của tộc gặp cô ta giết không thương tiếc”.
“Ai giết được Diệp Bắc Minh, thưởng một cân nước suối thần”.
Suối thần Côn Ngô không lại dư lại bao nhiêu, lại còn thưởng 1 cân.
Nghĩ có thể biết, Côn Ngô Tuyệt Long đã hạ quyết tâm đến mức nào.
Nói xong.
Côn Ngô Tuyệt Long nhìn về phía Bất Hủ Thương: “Nghe nói Vấn Thiên bị Diệp Bắc Minh đánh bị thương, lão phu tình nguyện tặng 10 cân nước suối thần”.
“Để chữa thương cho Vấn Thiên, đồng thời lão phu cũng sẽ đích thân truyền cho nó một thần thông của cảnh giới Tế Đạo”.
Bất Hủ Thương và Lam Nguyệt Nhã nhìn nhau.
Mười cân nước suối thần!
Lại còn một thần thông của cảnh giới Tế Đạo!
Cuộc mua bán này, có vẻ không lỗ.
“Thành giao”.
Bất Hủ Thương gật đầu, nhìn hướng Tô Bi Vân và Đỉnh Phù Đồ, lạnh lùng nói: “Hai vị trưởng lão, thái độ của hai người thế nào?”
Tô Bi Vân cắn răng: “Ta cũng sẽ dạy cho Vấn Thiên một loại thần thông Tế Đạo, thu nó làm đệ tử truyền thừa”.
Đỉnh Phù Đồ cũng ủ rũ: “Tất cả kinh điển ở Tàng Kinh Các của học viện Thái Thương đều có thể cho Vấn Thiên đọc”.
“Được”.
Bất Hủ Thương hoàn toàn hưng phấn.
Lam Nguyệt Nhã bên cạnh từ buồn hóa vui.
Con trai mất đi một người phụ nữ, nhưng lại đạt được rất nhiều lợi ích khác.
Bỏ qua việc mất mặt hôm nay, Bất Hủ Vấn Thiên đúng là được phúc trong nạn mà..
“Truyền lệnh của ta, toàn lực truy sát Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi, bất kể sống chết”.
“Cái tay này còn biết nói nữa? Còn là một cô gái?”, gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại.
Cô rất thông minh, ngay lập tức phản ứng lại: “Không đúng, Nữ Đế Dao Trì? Cô là mảnh đế thi bị trấn giữ ở nhà tù số bảy đó, cô quả nhiên chạy thoát ra ngoài rồi!”
“Tôi mặc kệ cô có phải là nữ đế gì đó hay không, mau rời khỏi… nơi đó của người đàn ông của tôi mau!”
Côn Ngô Mật Phi giận dữ hét lên.
Nữ Đế Dao Trì kiêu ngạo đáp: “Bổn đế nắm nơi này rất thuận tay”.
“Ngươi kêu bổn đế xuống thì bổn đế phải làm theo sao?”
“Nếu không xuống thì tôi đánh tới khi cô xuống!”
Mày liễu Côn Ngô Mật Phi dựng lên!
Những ngón tay búp măng nắm lấy hư không, một luồng sức mạnh cuốn tới, trong tay Côn Ngô Mật Phi liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nước biển!
Ép thẳng xuống phía dưới của Diệp Bắc Minh!
Kiếm khí quét ngang, cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, cấp tốc lùi lại né một kiếm này!
“Mật Phi, em muốn đánh cô ta hay là phế tôi thế?”
Côn Ngô Mật Phi giật mình, vội vàng thu lại kiếm: “Vậy anh mau kêu cô ta xuống, sao có thể để mặc cô ta nắm lấy nơi đó như vậy được!”
Sau khi Diệp Bắc Minh không ngừng khuyên ngăn thì Dao Trì mới buông tay.
Giống như một làn khói hòa vào trong vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Trực tiếp tiến vào không gian bên trong của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ 108: “Diệp Bắc Minh, ngươi đúng là một tên gặp sắc quên nghĩa!”
Dứt lời liền khóa chặt tầng thứ 108!
Hơi thở biến mất.
“Dao Trì?”
Bất luận Diệp Bắc Minh có kêu gọi thế nào, Dao Trì cũng đều không trả lời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tiếng: “Nhóc con, cô ấy phong tỏa tầng thứ 108 rồi, cả tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa!”
"Hừ! Muốn cướp người đàn ông của tôi? Nữ đế thì đã sao?”, Côn Ngô Mật Phi khịt mũi, còn ngạo mạn hơn của Dao Trì, vịn lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Cô nhảy lên treo cả người lên thân thể anh, mắt đẹp chớp chớp.
“Không ngờ anh thực sự thoát ra khỏi nhà tù số bảy, người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi em nhìn trúng quả nhiên không tồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: "Nếu đã thích tôi, tại sao còn phong ấn ký ức của tôi?”
“Còn không phải tại anh sao?”
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi: “Ai kêu anh lúc đó lừa em? Lời ngon tiếng ngọt!”
“Nếu không phải lúc đó em rất bức bối, bị vài ba câu ba hoa của anh lừa gạt, em đã không làm ra…”
“Làm ra loại chuyện đó!”
Nói xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đã đỏ như trái táo, cắn thật mạnh vào khóe miệng Diệp Bắc Minh!
“Đây là hình phạt của em dành cho tôi sao?”
Diệp Bắc Minh tức giận: “Tên điên nhà em, rõ ràng là em đẩy tôi ra xa!”
“Hì hì, vậy thì đã sao? Chuyện mà em làm ra chưa từng giải thích cho người khác hiểu!”, Côn Ngô Mật Phi chớp đôi mắt đẹp, còn ngoắc ngón tay về phía Diệp Bắc Minh.
“Em không chỉ đẩy ngược lại anh, mà còn đè anh những bảy lần!” “Em!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia lửa giận, ôm lấy Côn Ngô Mật Phi phi vào một hang động gần đó!
Dòng khí hỗn độn dâng trào, chặn đứng mọi thứ!
……
Thần viện Thái Thương.
"Hai vị trưởng lão, hai người đã thừa nhận tên Diệp Bắc Minh đó là đệ tử của mình ngay trước mặt mọi người!”
“Không lẽ đệ tử của Thần viện Thái Thương các người chuyên làm ra loại chuyện này sao?”, gương mặt già của Bất Hủ Thương đen kịt, trong mắt đều là lửa giận.
“Nếu Thần viện Thái Thương không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì tộc Bất Hủ sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”
“Thật là sỉ nhục người khác quá mức!”
Tay chân của Lam Nguyệt Nhã cho đến bây giờ vẫn đang còn run rẩy.
Trong hôn lễ của con trai mình, cô dâu vậy mà ngay tại địa điểm tổ chức đám cưới bị người khác cướp đi mất!
Bất Hủ Vấn Thiên còn bị tổn thương nặng nề, đúng là quá ô nhục!
Gương mặt Tô Bi Vân âm trầm, giống như nuốt phải một con ruồi: “Hai vị yên tâm, tên tạp chủng Diệp Bắc Minh đó nhất định sẽ chết!”
“Hắn hại chết trưởng lão Thái Ất, Thần viện Thái Thương chúng tôi cùng hắn không chết không ngừng!”
Đỉnh Phù Đồ điên cuồng đập bàn, phá ra từng chập bùm bùm bùm: “Uổng cho lão phu còn nhận tên tiểu súc sinh này làm đệ tử, hắn vậy mà dám làm ra loại chuyện này!”
“Đợi lão phu bắt được hắn, nhất định phải dùng mọi cách hành hạ hắn tới chết!”
Ở trung tâm đại điện, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân cùng các thành viên khác của gia tộc Côn Ngô đều quỳ ở nơi đó!
“Gia tộc Côn Ngô các người có thái độ gì?”
“Côn Ngô Mật Phi được các người dạy bảo, chuyện này không cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, Lam Nguyệt Nhã nghiến răng nghiến lợi, một người phụ nữ vậy mà siết chặt nắm đấm tới mức phát ra tiếng xương cốt thít chặt kêu răng rắc.
Có thể tưởng tượng được bà ta phẫn nộ đến mức nào!
Côn Ngô Thái Sơn ngẩng đầu đáp: “Bà thông gia à…”
"Câm miệng!"
Lam Nguyệt Nhã gào lên: “Ông cũng xứng làm thông gia với tôi? Nếu chuyện này gia tộc Côn Ngô ông không cho tôi một lời giải thích thì chính là kẻ thù của tộc Bất Hủ!”
Mọi người trong gia tộc Côn Ngô sợ hãi!
Lời này quá nghiêm trọng.
Trở thành kẻ thù của tộc Bất Hủ?
Gia tộc Côn Ngô chẳng phải đối đầu trực diện với cái chết sao!
“Lam Nguyệt Nhã, bà xác định muốn tộc Bất Hủ trở mặt thành địch với gia tộc Côn Ngô sao?”
“Bà có thể đại diện cho tộc Bất Hủ? Hoặc là nói, tộc Bất Hủ thực sự muốn khai chiến với gia tộc Côn Ngô?”
“Hửm?”
Một giọng nói cực kỳ già nua vang lên.
Một tiếng ‘hửm’ cuối cùng kia mang theo mùi vị chất vấn!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, đứng sừng sững trong đại điện của Thần viện Thái Thương.
Chính là lão tổ của gia tộc Côn Ngô, Côn Ngô Tuyệt Long!
Tại khoảnh khắc Côn Ngô Tuyệt Long xuất hiện, sự kiêu căng của Lam Nguyệt Nhã ảm đạm đi vài phần, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt!
Dẫu sao cũng là cảnh giới Tế Đạo!
Khi đạt đến trình độ này đã hoàn toàn không sợ hãi trước uy hiếp từ gia tộc đế huyết nữa!
Bất Hủ Thương tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt vợ mình, chắp tay nói: “Tuyệt Long tiền bối người đừng hiểu lầm, bà ấy chỉ là quá tức giận nên mới nói mà không lựa lời thôi!”
“Tộc Bất Hủ đương nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà đối đầu với tộc Côn Ngô!”
Vẻ mặt Côn Ngô Tuyệt Long dịu lại!
Bất Hủ Thương không dừng lại mà tiếp tục nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng! Tuyệt Long tiền bối, người cảm thấy tộc Bất Hủ tôi xứng đáng bị như vậy sao?"
“Côn Ngô Mật Phi là người của tộc Côn Ngô các người”.
“Việc này, nếu không cho Bất Hủ tộc một lời giải thích, tôi đành phải quay về bẩm báo với các vị lão tổ, đợi họ đưa ra quyết định”.
Côn Ngô Tuyệt Long lắc đầu nói: “Tộc Côn Ngô ta cũng là nạn nhân trong chuyện này”.
“Tên súc sinh Diệp Bắc Minh này, ba ngày trước đã lén lên núi Côn Ngô, đánh cắp suối thần mà tộc Côn Ngô chúng ta đã tích lũy hàng tỷ năm!”
“Cái gì?”
Đám người sửng sốt.
Suối thần Côn Ngô bị đánh cắp!
Sắc mặt Côn Ngô Tuyệt Long âm trầm: “Các vị nếu không tin thì có thể đi điều tra”.
“Côn Ngô Tuyệt Long ta hận không thể băm vằm tên súc sinh này thành ngàn vạn mảnh”.
Một cơn giận dữ cuồng nộ bùng phát từ cơ thể Côn Ngô Tuyệt Long.
“Côn Ngô Mật Phi hủy hôn, lão phu cũng không ngờ tới”.
“Có điều các người yên tâm, lão phu sẽ không bỏ qua cho hai người này”.
“Truyền lệnh của ta xuống, bắt đầu từ bây giờ, Côn Ngô Mật Phi bị trục xuất khỏi tộc Côn Ngô, tất cả thành viên của tộc gặp cô ta giết không thương tiếc”.
“Ai giết được Diệp Bắc Minh, thưởng một cân nước suối thần”.
Suối thần Côn Ngô không lại dư lại bao nhiêu, lại còn thưởng 1 cân.
Nghĩ có thể biết, Côn Ngô Tuyệt Long đã hạ quyết tâm đến mức nào.
Nói xong.
Côn Ngô Tuyệt Long nhìn về phía Bất Hủ Thương: “Nghe nói Vấn Thiên bị Diệp Bắc Minh đánh bị thương, lão phu tình nguyện tặng 10 cân nước suối thần”.
“Để chữa thương cho Vấn Thiên, đồng thời lão phu cũng sẽ đích thân truyền cho nó một thần thông của cảnh giới Tế Đạo”.
Bất Hủ Thương và Lam Nguyệt Nhã nhìn nhau.
Mười cân nước suối thần!
Lại còn một thần thông của cảnh giới Tế Đạo!
Cuộc mua bán này, có vẻ không lỗ.
“Thành giao”.
Bất Hủ Thương gật đầu, nhìn hướng Tô Bi Vân và Đỉnh Phù Đồ, lạnh lùng nói: “Hai vị trưởng lão, thái độ của hai người thế nào?”
Tô Bi Vân cắn răng: “Ta cũng sẽ dạy cho Vấn Thiên một loại thần thông Tế Đạo, thu nó làm đệ tử truyền thừa”.
Đỉnh Phù Đồ cũng ủ rũ: “Tất cả kinh điển ở Tàng Kinh Các của học viện Thái Thương đều có thể cho Vấn Thiên đọc”.
“Được”.
Bất Hủ Thương hoàn toàn hưng phấn.
Lam Nguyệt Nhã bên cạnh từ buồn hóa vui.
Con trai mất đi một người phụ nữ, nhưng lại đạt được rất nhiều lợi ích khác.
Bỏ qua việc mất mặt hôm nay, Bất Hủ Vấn Thiên đúng là được phúc trong nạn mà..
“Truyền lệnh của ta, toàn lực truy sát Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi, bất kể sống chết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.