Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2085: Diệp Bắc Minh: Tôi đầu hàng...
Ss Tần
25/07/2024
“Đây mới là lần thứ năm mà đã không chịu được rồi à?”
Côn Ngô Mật Phi liếm đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười bỡn cợt!
Diệp Bắc Minh đỡ eo, tay còn lại thì chống lên một hòn đá nhô ra trên bề mặt hang động!
“Em… Tôi đầu hàng!”
Khóe miệng anh giật giật, khí phách cao ngất vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, triệt để nhận thua!
Sau khi được ‘thả xích’, nếm được mỹ vị của tình dục, Côn Ngô Mật Phi thực sự quá dũng mãnh!
Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không cảm thấy chuyện vận động giữa nam nữ có gì không tốt!
Ở cô không có sự thẹn thùng của một người phụ nữ, càng không biết đến việc che giấu bản thân là gì, thích là thích, không thích là không thích!
Cô rất thích cảm giác ép khô Diệp Bắc Minh!
“Không sao, anh đã rất giỏi rồi…”
Côn Ngô Mật Phi bước tới vỗ vai Diệp Bắc Minh.
“Tôi %$...$%&$&$..."
Diệp Bắc Minh bực bội chửi rủa một tràng.
Máu nóng lên não liền một phát túm lấy Côn Ngô Mật Phi, dòng khí hỗn độn trong hang lại một lần nữa cuộn trào!
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh lại một lần nữa giơ cờ trắng bại trận.
Gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đỏ bừng, đôi mắt đẹp long lanh ý cười: “Biểu hiện lần này của anh không tệ, bổn tiểu thư tạm tha cho anh lần này!”
Khó có dịp Diệp Bắc Minh không dám buông lời ngông cuồng!
Côn Ngô Mật Phi thực sự quá điên cuồng!
Trước mặt người khác cô luôn duy trì vẻ đạm mạc xa cách, ngạo mạn, tự cao nhưng trên phương diện đó lại cực kỳ phối hợp với Diệp Bắc Minh!
Cô mang tới một cảm giác mới lạ mà anh chưa từng được trải nghiệm từ trên người những bóng hồng khác.
Nhiều lần đẩy anh từ thế chủ động sang bị động, trên người cô tự toả ra một sức hấp dẫn riêng biệt!
“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo đây?”
Côn Ngô Mật Phi thay một thân trang phục mới.
Bộ quần áo vừa rồi sớm đã bị Diệp Bắc Minh xé thành vải vụn, không cách nào mặc được nữa!
“Em đừng chạm vào tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh cóng mà rùng mình.
“Phì…. Ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi che miệng cười trộm: “Trông anh sợ hãi chưa kìa, em đâu có ăn thịt anh!”
Dứt lời gương mặt cô liền trở nên nghiêm nghị, chỉnh trang lại mái đầu của mình!
Rồi lấy ra một đôi tất dài màu trắng, xỏ xuống đôi chân ngọc ngà.
“Em nói nghiêm túc đó, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”
“Anh khuấy đảo ầm ĩ Thần viện Thái Thương như vậy, lại cướp đi em từ dưới tay của Bất Hủ Vấn Thiên, hắn nhất định là tức chết rồi!”
“Thần viện Thái Thương, tộc Bất Hủ, còn có tộc Côn Ngô, tất cả bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu”.
Côn Ngô Mật Phi rất vui mừng, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Diệp Bắc Minh cau mày, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Tôi muốn nâng cao thực lực”.
Anh thành thật nói ra mục đích của mình, muốn trong vòng một năm đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
“Cảnh giới Tế Đạo, trong vòng một năm?”
Cho dù là Côn Ngô Mật Phi cũng phải trợn to hai mắt vì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, em biết anh rất yêu nghiệt, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng!”
“Trong thời gian một năm phải vượt qua hơn hai mươi cảnh giới nhỏ, vậy bình quân nửa tháng phải đột phá một cảnh giới nhỏ!”
“Chưa kể ở giữa còn có ba cảnh giới lớn như rãnh trời cần phải vượt qua!”
Nói đoạn cô nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Không phải em đả kích anh nhưng em mất một vạn năm để tiến vào cảnh giới đại năng!”
“Sau đại năng, lại tốn thêm một trăm triệu năm để đột phá cảnh giới Đại Đạo!”
“Trung bình dành mười triệu năm cho mỗi một cảnh giới nhỏ!”
“Một tỷ năm trước em đã là Đại Đạo tầng chín! Tám trăm triệu năm trôi qua, em vẫn mắc kẹt ở cảnh giới này!”
“Cho dù dùng nhiều năm như vậy em vẫn là thiên tài của tộc Côn Ngô! Cũng là con cưng của trời tại Thần viện Thái Thương!”
Nói tới đây cô thở dài một hơi, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh:
“Em tin cho anh thời gian một tỷ năm liền có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo!”
“Nhưng muốn chỉ dùng một năm để đạt được tới mục tiêu đó, không phải em không tin anh mà là hoàn toàn không có khả năng này!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Anh biết Côn Ngô Mật Phi sẽ không lừa dối mình!
Cũng không cần thiết phải làm như vậy!
“Là do ngươi không làm được chứ ngươi tưởng rằng Diệp Bắc Minh cũng giống như mình sao?”
Giọng nói kiêu ngạo đầy lạnh lùng của Dao Trì vang lên.
Côn Ngô Mật Phi không chút khách sáo phản pháo lại: “Sao rồi? Không lẽ cô có thể khiến anh ấy đột phá tới Tế Đạo trong vòng một năm sao?”
Dao Trì vô cùng khinh thường đáp lại: “Nếu ta làm được thì sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười gằn: “Vậy tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, từ nay về sau ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho cô!”
“Được!”
Dao Trì cười đầy tự tin: “Diệp Bắc Minh, vốn dĩ ngươi có thể ở lại núi Ngộ Đạo và thăng cấp tới tầm Đại năng tầng năm!”
“Nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dùng cách khác thôi!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nội đan của Tế linh!” ,Dao Trì nói.
“Tế linh là cái gì?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Côn Ngô Mật Phi ở một bên lại sửng sốt tới trợn tròn hai mắt.
“Người phụ nữ của ngươi biết đó, hỏi cô ta đi!”
Côn Ngô Mật Phi lần này hiếm khi không đấu võ mồm với Dao Trì, ngược lại còn giải thích: “Là sinh linh có thể sánh ngang với cảnh giới Tế Đạo, không phải là con người!”
“Có thể là yêu tộc, ma tộc, đều có thể!”
“Cho dù là chủng tộc đế huyết cũng rất khó giành được nội đan của Tế linh, cô đang đùa cái gì vậy?”
Giọng điệu Dao Trì vẫn phách lối như cũ: “Phương pháp đã chỉ cho ngươi rồi, là ngươi không làm được thôi!”
“Thì bổn đế còn có thể làm sao?”
“Cô đây là đang già mồm át lẽ phải!”, Côn Ngô Mật Phi phẫn nộ.
Dao Trì cười lạnh: “Sau khi lấy được nội đan của Tế linh thì Diệp Bắc Minh có thể lập tức tiến vào cảnh giới đại năng tầng thứ ba!”
“Hoặc là giống như ngươi, cứ cứng rắn tu luyện mười triệu năm mới tăng một cảnh giới nhỏ!”
“Dùng mười triệu năm để đột phá một cảnh giới nhỏ, ngươi thực sự tưởng rằng bản thân là thiên tài sao?”
“Cô….”
Côn Ngô Mật Phi nghẹn họng!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: “Mật Phi, ở đâu có Tế linh?”
Côn Ngô Mật Phi biến sắc, vội vàng lắc đầu: “Bắc Minh, Tế linh ở cùng cảnh giới còn khủng bố hơn cả Tế Đạo!”
“Cho dù chỉ có 1/10.000 cơ hội tôi cũng muốn thử xem sao!”
Giọng điệu Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh hoàn toàn có thể ẩn nấp!
Chỉ cần chậm rãi tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
Đến lúc đó Nguyên Thủy Chân giới sẽ không còn ai có thể đè lên đầu anh nữa!
Nhưng nó cần quá nhiều thời gian!
Diệp Bắc Minh đợi không nổi, bố mẹ, các sư tỷ, cùng một nhóm hồng nhan chờ không nổi nữa!
Dù trước mắt là núi đao biển lửa anh cũng phải nhảy vào!
“Được rồi!”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu trịnh trọng đáp: “Trong rừng lạc đường có Tế linh, hơn nữa còn không chỉ có một hai con”.
“Rừng lạc đường không lớn, có diện tích tương đương núi Côn Ngô, chỉ khoảng một triệu dặm”.
“Nhưng cho dù là cường giả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám tùy tiện đi sâu vào trong!”
“Bởi vì một khi đặt chân vào, thực sự không thể thoát ra ngoài! Bên trong còn kinh khủng vượt xa tưởng tượng của anh!”
“Cứ cách mười triệu năm Thần viện Thái Thương sẽ cử ba vị đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo dẫn theo 100 đệ tử đứng đầu tiến vào rừng Lạc đường để rèn luyện!”
“Em từng vào đó vài lần và suýt chết…”
“Nếu anh muốn đi, vậy em sẽ đồng hành cùng anh, sinh tử có nhau!”
……
Nửa giờ sau.
Một nhóm người thuộc tộc Bất Hủ tìm được một hang động, Bất Hủ Vấn Thiên sắc mặt tái trắng, ho khan không ngừng tiến vào!
“Công tử, nơi này còn lưu lại hơi thở của hai kẻ đó!”
“Nhưng bọn chúng đã rời đi được một lúc rồi!”, một ông lão quỳ một gối xuống đất báo cáo.
Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ lên, ra lệnh bằng giọng điệu rét lạnh: “Sử dụng đạo văn thời gian xem có tra ra được manh mối nào không!”
“Vâng!”
Vài ông lão đồng thanh trả lời.
Họ nhanh gọn rạch một đường xuống lòng bàn tay, dùng máu tươi khắc ra đạo văn thời gian!
Khung cảnh trong hang động thay đổi, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng đảo ngược lại!
Hang động đã từng bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn, nhìn không rõ chi tiết cụ thể nhưng lại không ngừng vọng tới từng đợt va chạm khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
“Cái này…”
Vài ông lão đều khựng người.
“Diệp Bắc Minh, thứ khốn kiếp!”
Bất Hủ Vấn Thiên không kìm được phun ra một ngụm máu, cả người hắn run rẩy, tim gan như bị một bàn tay bóp chặt lấy!
“Công tử…”
Mấy ông lão vội vã tiến lên muốn đỡ lấy hắn.
“Các người đều nghe thấy rồi nên cũng đáng chết…”, Bất Hủ Vấn Thiên điên cuồng rống lên.
Một vài ông lão kinh sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, rối rít dập đầu cầu xin tha thứ.
Sau một lúc.
Bất Hủ Vấn Thiên bước ra khỏi hang động với đội mắt đỏ hòe: “Bất Hủ Hằn, giết sạch đám người bên trong đi!”
“Báo cho bố tôi biết, cử người tới rừng Lạc đường, tôi muốn tự tay giết chết Diệp Bắc Minh!!!”
Côn Ngô Mật Phi liếm đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười bỡn cợt!
Diệp Bắc Minh đỡ eo, tay còn lại thì chống lên một hòn đá nhô ra trên bề mặt hang động!
“Em… Tôi đầu hàng!”
Khóe miệng anh giật giật, khí phách cao ngất vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, triệt để nhận thua!
Sau khi được ‘thả xích’, nếm được mỹ vị của tình dục, Côn Ngô Mật Phi thực sự quá dũng mãnh!
Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không cảm thấy chuyện vận động giữa nam nữ có gì không tốt!
Ở cô không có sự thẹn thùng của một người phụ nữ, càng không biết đến việc che giấu bản thân là gì, thích là thích, không thích là không thích!
Cô rất thích cảm giác ép khô Diệp Bắc Minh!
“Không sao, anh đã rất giỏi rồi…”
Côn Ngô Mật Phi bước tới vỗ vai Diệp Bắc Minh.
“Tôi %$...$%&$&$..."
Diệp Bắc Minh bực bội chửi rủa một tràng.
Máu nóng lên não liền một phát túm lấy Côn Ngô Mật Phi, dòng khí hỗn độn trong hang lại một lần nữa cuộn trào!
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh lại một lần nữa giơ cờ trắng bại trận.
Gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đỏ bừng, đôi mắt đẹp long lanh ý cười: “Biểu hiện lần này của anh không tệ, bổn tiểu thư tạm tha cho anh lần này!”
Khó có dịp Diệp Bắc Minh không dám buông lời ngông cuồng!
Côn Ngô Mật Phi thực sự quá điên cuồng!
Trước mặt người khác cô luôn duy trì vẻ đạm mạc xa cách, ngạo mạn, tự cao nhưng trên phương diện đó lại cực kỳ phối hợp với Diệp Bắc Minh!
Cô mang tới một cảm giác mới lạ mà anh chưa từng được trải nghiệm từ trên người những bóng hồng khác.
Nhiều lần đẩy anh từ thế chủ động sang bị động, trên người cô tự toả ra một sức hấp dẫn riêng biệt!
“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo đây?”
Côn Ngô Mật Phi thay một thân trang phục mới.
Bộ quần áo vừa rồi sớm đã bị Diệp Bắc Minh xé thành vải vụn, không cách nào mặc được nữa!
“Em đừng chạm vào tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh cóng mà rùng mình.
“Phì…. Ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi che miệng cười trộm: “Trông anh sợ hãi chưa kìa, em đâu có ăn thịt anh!”
Dứt lời gương mặt cô liền trở nên nghiêm nghị, chỉnh trang lại mái đầu của mình!
Rồi lấy ra một đôi tất dài màu trắng, xỏ xuống đôi chân ngọc ngà.
“Em nói nghiêm túc đó, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”
“Anh khuấy đảo ầm ĩ Thần viện Thái Thương như vậy, lại cướp đi em từ dưới tay của Bất Hủ Vấn Thiên, hắn nhất định là tức chết rồi!”
“Thần viện Thái Thương, tộc Bất Hủ, còn có tộc Côn Ngô, tất cả bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu”.
Côn Ngô Mật Phi rất vui mừng, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Diệp Bắc Minh cau mày, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Tôi muốn nâng cao thực lực”.
Anh thành thật nói ra mục đích của mình, muốn trong vòng một năm đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
“Cảnh giới Tế Đạo, trong vòng một năm?”
Cho dù là Côn Ngô Mật Phi cũng phải trợn to hai mắt vì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, em biết anh rất yêu nghiệt, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng!”
“Trong thời gian một năm phải vượt qua hơn hai mươi cảnh giới nhỏ, vậy bình quân nửa tháng phải đột phá một cảnh giới nhỏ!”
“Chưa kể ở giữa còn có ba cảnh giới lớn như rãnh trời cần phải vượt qua!”
Nói đoạn cô nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Không phải em đả kích anh nhưng em mất một vạn năm để tiến vào cảnh giới đại năng!”
“Sau đại năng, lại tốn thêm một trăm triệu năm để đột phá cảnh giới Đại Đạo!”
“Trung bình dành mười triệu năm cho mỗi một cảnh giới nhỏ!”
“Một tỷ năm trước em đã là Đại Đạo tầng chín! Tám trăm triệu năm trôi qua, em vẫn mắc kẹt ở cảnh giới này!”
“Cho dù dùng nhiều năm như vậy em vẫn là thiên tài của tộc Côn Ngô! Cũng là con cưng của trời tại Thần viện Thái Thương!”
Nói tới đây cô thở dài một hơi, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh:
“Em tin cho anh thời gian một tỷ năm liền có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo!”
“Nhưng muốn chỉ dùng một năm để đạt được tới mục tiêu đó, không phải em không tin anh mà là hoàn toàn không có khả năng này!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Anh biết Côn Ngô Mật Phi sẽ không lừa dối mình!
Cũng không cần thiết phải làm như vậy!
“Là do ngươi không làm được chứ ngươi tưởng rằng Diệp Bắc Minh cũng giống như mình sao?”
Giọng nói kiêu ngạo đầy lạnh lùng của Dao Trì vang lên.
Côn Ngô Mật Phi không chút khách sáo phản pháo lại: “Sao rồi? Không lẽ cô có thể khiến anh ấy đột phá tới Tế Đạo trong vòng một năm sao?”
Dao Trì vô cùng khinh thường đáp lại: “Nếu ta làm được thì sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười gằn: “Vậy tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, từ nay về sau ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho cô!”
“Được!”
Dao Trì cười đầy tự tin: “Diệp Bắc Minh, vốn dĩ ngươi có thể ở lại núi Ngộ Đạo và thăng cấp tới tầm Đại năng tầng năm!”
“Nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dùng cách khác thôi!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nội đan của Tế linh!” ,Dao Trì nói.
“Tế linh là cái gì?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Côn Ngô Mật Phi ở một bên lại sửng sốt tới trợn tròn hai mắt.
“Người phụ nữ của ngươi biết đó, hỏi cô ta đi!”
Côn Ngô Mật Phi lần này hiếm khi không đấu võ mồm với Dao Trì, ngược lại còn giải thích: “Là sinh linh có thể sánh ngang với cảnh giới Tế Đạo, không phải là con người!”
“Có thể là yêu tộc, ma tộc, đều có thể!”
“Cho dù là chủng tộc đế huyết cũng rất khó giành được nội đan của Tế linh, cô đang đùa cái gì vậy?”
Giọng điệu Dao Trì vẫn phách lối như cũ: “Phương pháp đã chỉ cho ngươi rồi, là ngươi không làm được thôi!”
“Thì bổn đế còn có thể làm sao?”
“Cô đây là đang già mồm át lẽ phải!”, Côn Ngô Mật Phi phẫn nộ.
Dao Trì cười lạnh: “Sau khi lấy được nội đan của Tế linh thì Diệp Bắc Minh có thể lập tức tiến vào cảnh giới đại năng tầng thứ ba!”
“Hoặc là giống như ngươi, cứ cứng rắn tu luyện mười triệu năm mới tăng một cảnh giới nhỏ!”
“Dùng mười triệu năm để đột phá một cảnh giới nhỏ, ngươi thực sự tưởng rằng bản thân là thiên tài sao?”
“Cô….”
Côn Ngô Mật Phi nghẹn họng!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: “Mật Phi, ở đâu có Tế linh?”
Côn Ngô Mật Phi biến sắc, vội vàng lắc đầu: “Bắc Minh, Tế linh ở cùng cảnh giới còn khủng bố hơn cả Tế Đạo!”
“Cho dù chỉ có 1/10.000 cơ hội tôi cũng muốn thử xem sao!”
Giọng điệu Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh hoàn toàn có thể ẩn nấp!
Chỉ cần chậm rãi tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
Đến lúc đó Nguyên Thủy Chân giới sẽ không còn ai có thể đè lên đầu anh nữa!
Nhưng nó cần quá nhiều thời gian!
Diệp Bắc Minh đợi không nổi, bố mẹ, các sư tỷ, cùng một nhóm hồng nhan chờ không nổi nữa!
Dù trước mắt là núi đao biển lửa anh cũng phải nhảy vào!
“Được rồi!”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu trịnh trọng đáp: “Trong rừng lạc đường có Tế linh, hơn nữa còn không chỉ có một hai con”.
“Rừng lạc đường không lớn, có diện tích tương đương núi Côn Ngô, chỉ khoảng một triệu dặm”.
“Nhưng cho dù là cường giả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám tùy tiện đi sâu vào trong!”
“Bởi vì một khi đặt chân vào, thực sự không thể thoát ra ngoài! Bên trong còn kinh khủng vượt xa tưởng tượng của anh!”
“Cứ cách mười triệu năm Thần viện Thái Thương sẽ cử ba vị đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo dẫn theo 100 đệ tử đứng đầu tiến vào rừng Lạc đường để rèn luyện!”
“Em từng vào đó vài lần và suýt chết…”
“Nếu anh muốn đi, vậy em sẽ đồng hành cùng anh, sinh tử có nhau!”
……
Nửa giờ sau.
Một nhóm người thuộc tộc Bất Hủ tìm được một hang động, Bất Hủ Vấn Thiên sắc mặt tái trắng, ho khan không ngừng tiến vào!
“Công tử, nơi này còn lưu lại hơi thở của hai kẻ đó!”
“Nhưng bọn chúng đã rời đi được một lúc rồi!”, một ông lão quỳ một gối xuống đất báo cáo.
Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ lên, ra lệnh bằng giọng điệu rét lạnh: “Sử dụng đạo văn thời gian xem có tra ra được manh mối nào không!”
“Vâng!”
Vài ông lão đồng thanh trả lời.
Họ nhanh gọn rạch một đường xuống lòng bàn tay, dùng máu tươi khắc ra đạo văn thời gian!
Khung cảnh trong hang động thay đổi, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng đảo ngược lại!
Hang động đã từng bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn, nhìn không rõ chi tiết cụ thể nhưng lại không ngừng vọng tới từng đợt va chạm khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
“Cái này…”
Vài ông lão đều khựng người.
“Diệp Bắc Minh, thứ khốn kiếp!”
Bất Hủ Vấn Thiên không kìm được phun ra một ngụm máu, cả người hắn run rẩy, tim gan như bị một bàn tay bóp chặt lấy!
“Công tử…”
Mấy ông lão vội vã tiến lên muốn đỡ lấy hắn.
“Các người đều nghe thấy rồi nên cũng đáng chết…”, Bất Hủ Vấn Thiên điên cuồng rống lên.
Một vài ông lão kinh sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, rối rít dập đầu cầu xin tha thứ.
Sau một lúc.
Bất Hủ Vấn Thiên bước ra khỏi hang động với đội mắt đỏ hòe: “Bất Hủ Hằn, giết sạch đám người bên trong đi!”
“Báo cho bố tôi biết, cử người tới rừng Lạc đường, tôi muốn tự tay giết chết Diệp Bắc Minh!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.