Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2108: Tôi muốn đầu của Diệp Bắc Minh!
Ss Tần
06/08/2024
"Chết tiệt, thằng nhóc này chạy lúc nào vậy?"
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo cực kỳ xấu!
Không ai ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh lại chạy ngay dưới mí mắt họ!
Bàng Vân tức giận nói: "Các vị đều thấy rồi chứ? Tên nhóc này có tật giật mình nên chạy rồi!"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật sự không ở trong tay tôi!"
Cổ Kiếm Trần lắc đầu, nhưng không tin: "Tên nhóc này ở đế cung Hồng Hoang ba ngày ba đêm, với thủ đoạn của đế cung Hồng Hoang các ông, ép cậu ta giao ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng không phải chuyện không thể!"
"Đúng vậy!"
Các vị cảnh giới Tế Đạo khác gật đầu.
Mặt Bàng Vân âm trầm: "Các vị, lẽ nào các vị không phát hiện ra à?"
"Trước khi vào đế cung Hồng Hoang, tên nhóc này mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai."
"Khí tức cảnh giới của cậu ta ban nãy đã là Đại Năng tầng năm rồi!"
Mọi người sững sờ!
"Tên nhóc này thăng lên ba cấp cảnh giới nhỏ trong vòng ba ngày?" Tô Bi Vân cả kinh.
"Đúng vậy! Hơn nữa, lôi kiếp mà tên nhóc này gọi ra, còn là lôi kiếp chín màu!" Bàng Vân gật đầu.
"Lôi kiếp chín màu?"
"Đó chẳng phải là lôi kiếp cấp Đế à?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây thật sự không dám tin vào tai mình!
Trần Vũ Nhu che miệng: "Cha, người này lợi hại thế cơ ạ?"
Ánh mắt Trần Kiếm Bình trở nên ngưng trọng, không nói gì!
"Thiên Nhi, lần trước con độ kiếp là mấy màu?" Bất Hủ Thương quay đầu lại.
"Ba màu ạ!"
Bất Hủ Vấn Thiên gian nan bật ra một câu.
Gọi ra lôi kiếp ba màu đã là thiên tài trong thiên tài rồi!
Nếu Diệp Bắc Minh độ kiếp mà ra lôi kiếp chín màu thật, vậy thì sau này cậu ta thật sự có khả năng trở thành một Đại Đế!
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây không ngừng dao động!
"Rốt cuộc tên nhóc này làm kiểu gì mà có thể tăng lên ba cảnh giới trong vòng một ngày nhỉ?"
"Cậu ta đã lấy đi nội đan Tế Hoàng của yêu tộc!"
Đột nhiên một giọng nói âm lãnh vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, hai cha con Lôi Mông và Lôi Lam đi tới!
"Lôi Mông? Cậu không ở rừng Lạc Đường, đến đây làm gì?" Tô Bi Vân lạnh giọng nói.
Lôi Mông cắn răng nói: "Diệp Bắc Minh lén chuồn vào núi thần Thái Nhất, đánh cắp nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
"Cậu ta có thể tăng một phát ba cảnh giới, phỏng chừng là đã ăn nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
Mọi người rùng mình.
Bọn họ cũng sớm nghe bảo, lão Tế Hoàng của yêu tộc đã qua đời mấy hôm trước!
Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đã luyện hóa yêu đan của lão Tế Hoàng thật hả?
"Các vị tiền bối, tôi tình nguyện giúp các vị tìm ra tên nhóc đó, bảo bối trên người cậu ta các vị tự chia!" Lôi Mông nói.
Sau đó, ông ta nghiến răng nghiến lợi bảo: "Tôi chỉ cần một thứ!"
"Ồ? Cậu cần cái gì?"
Bất Hủ Càn Khôn liếc ông ta một cái.
Lôi Mông lạnh lùng nói: "Đầu của Diệp Bắc Minh!"
...
"Đây chính là núi Bất Hủ hả? Sao chỉ có chín ngọn núi vậy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, phía trước có chín ngọn núi hùng vĩ màu đen đang trôi nổi trên hư không!
Mỗi ngọn núi giống như một thanh kiếm, đâm vào vũ trụ!
Dao Trì nói: "Tộc Bất Hủ tổng cộng chia làm chín chi, mỗi chi kiểm soát một ngọn núi thần."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Lối vào của nhà tù số sáu ở ngọn núi nào?"
"Không biết!"
Dao Trì trả lời dứt khoát.
"Ngươi trả lời lưu loát thật đấy..." Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đến gần cổng nhà tù số sáu, bổn đế tự khắc cảm nhận được!"
"Đành phải vậy thôi!"
Thân ảnh Diệp Bắc Minh lóe một cái, đi về phía núi Bất Hủ ở đằng trước!
Nửa tiếng sau, dưới sự dẫn đường của thằn lằn đỏ, mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo như Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ,v.v... đã đứng dưới chân núi Bất Hủ!
"Lôi Mông, cậu đùa tôi đấy à?"
Bất Hủ Càn Khôn mặt mày u ám.
"Đây là núi Bất Hủ của tộc tôi, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đang ở đây ư?"
Đôi mắt Lôi Mông u ám, thằn lằn đỏ dẫn đường bò trên vai ông ta thè ra cái lưỡi đỏ lòm: "Bất Hủ tiền bối, con Huyết Ma Tích này được nuôi bằng máu của tôi!"
"Nó nhớ mùi của Diệp Bắc Minh, tuy không thể xác định vị trí cụ thể!"
"Nhưng tôi có thể cam đoan bằng tính mạng rằng, cậu ta chắc chắn đang ở núi Bất Hủ!"
Nghe thấy Lôi Mông thề nặng như thế.
Nét mặt mọi người âm trầm!
Côn Ngô Tuyệt Long nhíu mày: "Tại sao cậu ta lại tới núi Bất Hủ?"
Tô Bi Vân chợt phản ứng lại: "Không hay rồi, lỗi vào của nhà tù số sáu ở núi Bất Hủ còn gì?"
"Cậu ta tới đây vì nhà tù số sáu ư?"
Mọi người ngẩn ra, nét mặt dần ngưng trọng.
"Bất Hủ huynh, chúng tôi có tu vi cảnh giới Tế Đạo, không tiện đi vào núi Bất Hủ!" Cổ Kiếm Trần nhìn sang.
Bất Hủ Càn Khôn bước ra: "Nếu tên nhóc này thật sự dám đến núi Bất Hủ, tôi bảo đảm sẽ khiến cậu ta có vào mà không có ra!"
"Cho lão phu mượn con thằn lằn này!"
Ông ta đưa tay ra bắt lấy Huyết Ma Tích, rồi biến mất.
Nửa canh giờ sau, trên một cái cây lâu năm cao chọc trời trong núi Bất Hủ, Diệp Bắc Minh ẩn mình trong khí tức Hỗn Độn, nhìn xuống bên dưới thấy một đám lính canh đang xoẹt qua!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đã là nhóm tuần tra thứ sáu rồi, lẽ nào người của tộc Bất Hủ đã phát hiện ra mình rồi?"
Đột nhiên.
Dao Trì nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, cẩn thận, có người tới! Mau đi chỗ khác!"
Diệp Bắc Minh lập tức rời khỏi cái cây to đó, đổi một mạch mấy chỗ ẩn thân!
Lúc này.
Bất Hủ Càn Khôn xuất hiện, ông ta nhảy luôn lên cái cây to mà Diệp Bắc Minh vừa mới ẩn thân!
"Một khắc đồng hồ trước, tên nhóc đó từng ở đây!"
Ánh mắt Bất Hủ Càn Khôn lạnh như băng.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên đi theo sau ông ta!
"Không ngờ tên nhóc đó dám lẻn vào tộc Bất Hủ thật!"
"Đúng là thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không có cửa lại tự nhảy vào!"
Bất Hủ Thương nghiến răng nghiến lợi: "Lập tức truyền lệnh xuống cho tôi, phái người bao vây chỗ này cho tôi! Lục soát kỹ từng ngọn cỏ, từng tảng đá cho tôi!"
"Chỉ cần phát hiện ra tên nhóc đó, không cần ra tay, phải lập tức báo cho những người khác biết!"
"Chúng ta bắt rùa trong lọ!"
Bất Hủ Vấn Thiên khó mà kìm được kích động trong lòng, hắn ta cười rung cả vai: "Ha ha ha... cha, sau khi bắt được tên đó, con phải nghiền nát từng cái xương của cậu ta!"
Cách đó mấy trăm mét.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, anh ẩn mình trong khí Hỗn Độn, quan sát hết thảy!
"Đó là Huyết Ma Tích, một loại ma thú cấp thấp!"
"Cấp bậc không cao, nhưng cực kỳ nhạy với mùi, chỉ cần ngươi còn hô hấp, nó có thể tra ra vị trí của ngươi!" Dao Trì giải thích.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn tất cả!
Bất Hủ Càn Khôn đích thân mang theo Huyết Ma Tích, chạy đến mấy vị trí mà anh ẩn thân lúc đầu để tìm!
Nếu cứ tiếp tục như này, Diệp Bắc Minh sẽ bị lộ là cái chắc!
Dưới sự che chở của khí tức Hỗn Độn, anh lặng lẽ dời đi.
Vừa mới đi được mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện hơn vạn người!
Phong tỏa hư không!
Đúng là lục soát từng ngọn cỏ, từng hòn đá!
Cảnh giới của những người này không cao.
Toàn ở cảnh giới Đại Năng tâng một, tầng hai thôi, Diệp Bắc Minh có thể lao ra tùy ý!
Nhưng một khi anh ra tay, chắc chắn sẽ bại lộ!
Bất Hủ Càn Khôn đang ở ngay gần đây, anh lại đang ở trong núi Bất Hủ, quá mạo hiểm, Diệp Bắc Minh không chắc mình có thể rút lui an toàn!
Diệp Bắc Minh lập tức quay người đi về hướng khác.
Vừa đi được thêm mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện một nhóm người nữa!
Vả lại.
Một tiếng ầm ầm to đùng vang lên, trên bầu trời xuất hiện một cái võng màu vàng, phong tỏa hết thảy.
"Chết tiệt!"
Diệp Bắc Minh sa sẩm mặt, nếu cứ tiếp tục như này, anh nhất định sẽ bị lộ!
Đang suy nghĩ xem có nên đánh thẳng ra ngoài không!
Anh liếc mắt, nhìn về phía một ngôi nhà bên hồ nước cách đấy không xa!
Thân ảnh vút đi, lẻn vào trong đó!
Vừa mới lẻn vào một gian phòng, sau lưng đã vang lên một giọng nói thanh thúy: "Bọn họ đang tìm anh à?"
Diệp Bắc Minh cả kinh, quay đầu lại nhìn, có một thiếu nữ đang ngồi trên chiếc giường phía sau.
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo cực kỳ xấu!
Không ai ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh lại chạy ngay dưới mí mắt họ!
Bàng Vân tức giận nói: "Các vị đều thấy rồi chứ? Tên nhóc này có tật giật mình nên chạy rồi!"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật sự không ở trong tay tôi!"
Cổ Kiếm Trần lắc đầu, nhưng không tin: "Tên nhóc này ở đế cung Hồng Hoang ba ngày ba đêm, với thủ đoạn của đế cung Hồng Hoang các ông, ép cậu ta giao ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng không phải chuyện không thể!"
"Đúng vậy!"
Các vị cảnh giới Tế Đạo khác gật đầu.
Mặt Bàng Vân âm trầm: "Các vị, lẽ nào các vị không phát hiện ra à?"
"Trước khi vào đế cung Hồng Hoang, tên nhóc này mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai."
"Khí tức cảnh giới của cậu ta ban nãy đã là Đại Năng tầng năm rồi!"
Mọi người sững sờ!
"Tên nhóc này thăng lên ba cấp cảnh giới nhỏ trong vòng ba ngày?" Tô Bi Vân cả kinh.
"Đúng vậy! Hơn nữa, lôi kiếp mà tên nhóc này gọi ra, còn là lôi kiếp chín màu!" Bàng Vân gật đầu.
"Lôi kiếp chín màu?"
"Đó chẳng phải là lôi kiếp cấp Đế à?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây thật sự không dám tin vào tai mình!
Trần Vũ Nhu che miệng: "Cha, người này lợi hại thế cơ ạ?"
Ánh mắt Trần Kiếm Bình trở nên ngưng trọng, không nói gì!
"Thiên Nhi, lần trước con độ kiếp là mấy màu?" Bất Hủ Thương quay đầu lại.
"Ba màu ạ!"
Bất Hủ Vấn Thiên gian nan bật ra một câu.
Gọi ra lôi kiếp ba màu đã là thiên tài trong thiên tài rồi!
Nếu Diệp Bắc Minh độ kiếp mà ra lôi kiếp chín màu thật, vậy thì sau này cậu ta thật sự có khả năng trở thành một Đại Đế!
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây không ngừng dao động!
"Rốt cuộc tên nhóc này làm kiểu gì mà có thể tăng lên ba cảnh giới trong vòng một ngày nhỉ?"
"Cậu ta đã lấy đi nội đan Tế Hoàng của yêu tộc!"
Đột nhiên một giọng nói âm lãnh vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, hai cha con Lôi Mông và Lôi Lam đi tới!
"Lôi Mông? Cậu không ở rừng Lạc Đường, đến đây làm gì?" Tô Bi Vân lạnh giọng nói.
Lôi Mông cắn răng nói: "Diệp Bắc Minh lén chuồn vào núi thần Thái Nhất, đánh cắp nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
"Cậu ta có thể tăng một phát ba cảnh giới, phỏng chừng là đã ăn nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
Mọi người rùng mình.
Bọn họ cũng sớm nghe bảo, lão Tế Hoàng của yêu tộc đã qua đời mấy hôm trước!
Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đã luyện hóa yêu đan của lão Tế Hoàng thật hả?
"Các vị tiền bối, tôi tình nguyện giúp các vị tìm ra tên nhóc đó, bảo bối trên người cậu ta các vị tự chia!" Lôi Mông nói.
Sau đó, ông ta nghiến răng nghiến lợi bảo: "Tôi chỉ cần một thứ!"
"Ồ? Cậu cần cái gì?"
Bất Hủ Càn Khôn liếc ông ta một cái.
Lôi Mông lạnh lùng nói: "Đầu của Diệp Bắc Minh!"
...
"Đây chính là núi Bất Hủ hả? Sao chỉ có chín ngọn núi vậy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, phía trước có chín ngọn núi hùng vĩ màu đen đang trôi nổi trên hư không!
Mỗi ngọn núi giống như một thanh kiếm, đâm vào vũ trụ!
Dao Trì nói: "Tộc Bất Hủ tổng cộng chia làm chín chi, mỗi chi kiểm soát một ngọn núi thần."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Lối vào của nhà tù số sáu ở ngọn núi nào?"
"Không biết!"
Dao Trì trả lời dứt khoát.
"Ngươi trả lời lưu loát thật đấy..." Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đến gần cổng nhà tù số sáu, bổn đế tự khắc cảm nhận được!"
"Đành phải vậy thôi!"
Thân ảnh Diệp Bắc Minh lóe một cái, đi về phía núi Bất Hủ ở đằng trước!
Nửa tiếng sau, dưới sự dẫn đường của thằn lằn đỏ, mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo như Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ,v.v... đã đứng dưới chân núi Bất Hủ!
"Lôi Mông, cậu đùa tôi đấy à?"
Bất Hủ Càn Khôn mặt mày u ám.
"Đây là núi Bất Hủ của tộc tôi, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đang ở đây ư?"
Đôi mắt Lôi Mông u ám, thằn lằn đỏ dẫn đường bò trên vai ông ta thè ra cái lưỡi đỏ lòm: "Bất Hủ tiền bối, con Huyết Ma Tích này được nuôi bằng máu của tôi!"
"Nó nhớ mùi của Diệp Bắc Minh, tuy không thể xác định vị trí cụ thể!"
"Nhưng tôi có thể cam đoan bằng tính mạng rằng, cậu ta chắc chắn đang ở núi Bất Hủ!"
Nghe thấy Lôi Mông thề nặng như thế.
Nét mặt mọi người âm trầm!
Côn Ngô Tuyệt Long nhíu mày: "Tại sao cậu ta lại tới núi Bất Hủ?"
Tô Bi Vân chợt phản ứng lại: "Không hay rồi, lỗi vào của nhà tù số sáu ở núi Bất Hủ còn gì?"
"Cậu ta tới đây vì nhà tù số sáu ư?"
Mọi người ngẩn ra, nét mặt dần ngưng trọng.
"Bất Hủ huynh, chúng tôi có tu vi cảnh giới Tế Đạo, không tiện đi vào núi Bất Hủ!" Cổ Kiếm Trần nhìn sang.
Bất Hủ Càn Khôn bước ra: "Nếu tên nhóc này thật sự dám đến núi Bất Hủ, tôi bảo đảm sẽ khiến cậu ta có vào mà không có ra!"
"Cho lão phu mượn con thằn lằn này!"
Ông ta đưa tay ra bắt lấy Huyết Ma Tích, rồi biến mất.
Nửa canh giờ sau, trên một cái cây lâu năm cao chọc trời trong núi Bất Hủ, Diệp Bắc Minh ẩn mình trong khí tức Hỗn Độn, nhìn xuống bên dưới thấy một đám lính canh đang xoẹt qua!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đã là nhóm tuần tra thứ sáu rồi, lẽ nào người của tộc Bất Hủ đã phát hiện ra mình rồi?"
Đột nhiên.
Dao Trì nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, cẩn thận, có người tới! Mau đi chỗ khác!"
Diệp Bắc Minh lập tức rời khỏi cái cây to đó, đổi một mạch mấy chỗ ẩn thân!
Lúc này.
Bất Hủ Càn Khôn xuất hiện, ông ta nhảy luôn lên cái cây to mà Diệp Bắc Minh vừa mới ẩn thân!
"Một khắc đồng hồ trước, tên nhóc đó từng ở đây!"
Ánh mắt Bất Hủ Càn Khôn lạnh như băng.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên đi theo sau ông ta!
"Không ngờ tên nhóc đó dám lẻn vào tộc Bất Hủ thật!"
"Đúng là thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không có cửa lại tự nhảy vào!"
Bất Hủ Thương nghiến răng nghiến lợi: "Lập tức truyền lệnh xuống cho tôi, phái người bao vây chỗ này cho tôi! Lục soát kỹ từng ngọn cỏ, từng tảng đá cho tôi!"
"Chỉ cần phát hiện ra tên nhóc đó, không cần ra tay, phải lập tức báo cho những người khác biết!"
"Chúng ta bắt rùa trong lọ!"
Bất Hủ Vấn Thiên khó mà kìm được kích động trong lòng, hắn ta cười rung cả vai: "Ha ha ha... cha, sau khi bắt được tên đó, con phải nghiền nát từng cái xương của cậu ta!"
Cách đó mấy trăm mét.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, anh ẩn mình trong khí Hỗn Độn, quan sát hết thảy!
"Đó là Huyết Ma Tích, một loại ma thú cấp thấp!"
"Cấp bậc không cao, nhưng cực kỳ nhạy với mùi, chỉ cần ngươi còn hô hấp, nó có thể tra ra vị trí của ngươi!" Dao Trì giải thích.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn tất cả!
Bất Hủ Càn Khôn đích thân mang theo Huyết Ma Tích, chạy đến mấy vị trí mà anh ẩn thân lúc đầu để tìm!
Nếu cứ tiếp tục như này, Diệp Bắc Minh sẽ bị lộ là cái chắc!
Dưới sự che chở của khí tức Hỗn Độn, anh lặng lẽ dời đi.
Vừa mới đi được mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện hơn vạn người!
Phong tỏa hư không!
Đúng là lục soát từng ngọn cỏ, từng hòn đá!
Cảnh giới của những người này không cao.
Toàn ở cảnh giới Đại Năng tâng một, tầng hai thôi, Diệp Bắc Minh có thể lao ra tùy ý!
Nhưng một khi anh ra tay, chắc chắn sẽ bại lộ!
Bất Hủ Càn Khôn đang ở ngay gần đây, anh lại đang ở trong núi Bất Hủ, quá mạo hiểm, Diệp Bắc Minh không chắc mình có thể rút lui an toàn!
Diệp Bắc Minh lập tức quay người đi về hướng khác.
Vừa đi được thêm mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện một nhóm người nữa!
Vả lại.
Một tiếng ầm ầm to đùng vang lên, trên bầu trời xuất hiện một cái võng màu vàng, phong tỏa hết thảy.
"Chết tiệt!"
Diệp Bắc Minh sa sẩm mặt, nếu cứ tiếp tục như này, anh nhất định sẽ bị lộ!
Đang suy nghĩ xem có nên đánh thẳng ra ngoài không!
Anh liếc mắt, nhìn về phía một ngôi nhà bên hồ nước cách đấy không xa!
Thân ảnh vút đi, lẻn vào trong đó!
Vừa mới lẻn vào một gian phòng, sau lưng đã vang lên một giọng nói thanh thúy: "Bọn họ đang tìm anh à?"
Diệp Bắc Minh cả kinh, quay đầu lại nhìn, có một thiếu nữ đang ngồi trên chiếc giường phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.