Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2107: Xếp hạng sáu, núi Bất Hủ!
Ss Tần
06/08/2024
Sau một lúc im lặng như chết!
Bùm!
Toàn trường xôn xao!
"Đù! Tên nhóc này kiêu ngạo quá!"
"Chỉ mới ở cảnh giới Đại Năng tầng 5, thế mà dám nói ra câu này?"
"Cậu ta tưởng mình triệu ra lôi kiếp chín màu thì vô địch thiên hạ thật đấy à?"
Gần ba mươi cặp mắt lạnh như băng rơi trên người Diệp Bắc Minh!
Mang theo hàn ý vô tận!
Những người này là 30 đệ tử đứng đầu của đế cung Hồng Hoang!
Hầu như ai cũng ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!
U Nhược nuốt ngụm nước miếng, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, Diệp đại ca vẫn cái tính cách đó...
Côn Ngô Mật Phi nhếch môi cười, đây chính là người đàn ông mà cô nhìn trúng!
Hoang Cửu Dương nhíu chặt chân mày: "Diệp Bắc Minh, sự tự tin của cậu đến từ đạo đài Luân Hồi đúng không!"
"Đúng là ở trong đạo đài Luân Hồi, cậu có thể hồi phục vết thương vô số lần!"
"Cảnh giới Đại Năng tầng 5 đánh với Đại Đạo Chi Thượng, khả năng cậu đánh thắng là rất cao!"
"Nếu không có đạo đài Luân Hồi, cậu mà thắng được đệ tử top 500 ở đế cung Hồng Hoang, lão phu cũng nể cậu!"
"Ò."
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp một tiếng: "Không cần ông nể tôi, đợi tôi tiến vào cảnh giới Đại Đạo, ông cũng không phải đối thủ của tôi!"
Toàn trường, triệt để im như tờ!
Cả không gian như đứng lại!
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi!
Viên Tử Y, U Nhược, Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị, lão Chu!
Ngay cả Bàng Vân và Tố Vấn cũng sững sờ!
Rốt cuộc tên nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy?
Sau một lúc ngẩn người, Hoang Cửu Dương lại cảm thấy nặng nề: 'Không đúng, tên nhóc này không phải loại người không có đầu óc, cậu ta dám nói như vậy, lẽ nào cậu ta có chỗ dựa thật à?'
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
"Diệp công tử, tôi tin cậu!"
Cuối cùng, Hoang Cửu Dương bật ra một câu.
Bất tri bất giác đã đổi cả xưng hô rồi, mọi người cũng phát hiện, có thể được Hoang Cửu Dương gọi một tiếng công tử, khắp cái Nguyên Thủy Chân Giới cũng chẳng được mấy người.
"Cung chủ..."
Toàn bộ đệ tử ở đế cung Hồng Hoang đều sững sờ!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, anh chợt cười.
"Cung chủ, chúng ta ra kia nói chuyện?"
"Được!"
Hoang Cửu Dương đi.
Dẫn theo Diệp Bắc Minh đi vào ngọn núi rồng thứ tư.
"Diệp công tử nói đi!"
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào vấn đề: "Ông có biết nhà tù số sáu giam giữ Đế Thi ở đâu không?"
Dù đã có chuẩn bị trước, Hoang Cửu Dương vẫn sợ hết hồn khi nghe câu hỏi của Diệp Bắc Minh!
"Cậu... Diệp công tử, cậu nghiêm túc đấy hả?"
"Ông thấy tôi có giống đang nói đùa không?"
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta.
Hoang Cửu Dương không trả lời thẳng, mà nặng nề bật ra một câu: "Diệp công tử, nếu tôi đoán không nhầm, Đế Thi thoát ra từ nhà tù số bảy đang ở trên người cậu?"
"Đúng vậy!"
Diệp Bắc Minh thừa nhận luôn.
Mặt Hoang Cửu Dương biến sắc!
Như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi!
Thảo nào Diệp Bắc Minh tự tin thế!
"Nhà tù số sáu, ở núi Bất Hủ!" Hoang Cửu Dương nói.
"Núi Bất Hủ?"
"Đúng! Núi Bất Hủ, xếp hạng sáu trong mười ngọn núi Sáng Thế!"
...
Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh và Hoang Cửu Dương sánh vai bước ra khỏi ngọn núi thần thứ tư.
Trên khuôn mặt già của Hoang Cửu Dương là nụ cười vui sướng!
Có vẻ giữa hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó!
"Tiểu Minh Minh!"
"Diệp đại ca!"
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, ba người bay nhanh tới!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người ở lại đế cung Hồng Hoang, tôi phải đi rồi!"
"Tiểu Minh Minh, anh phải đi bây giờ à?"
Côn Ngô Mật Phi lưu luyến.
"Diệp đại ca, anh đừng đi có được không?" Tiêu Nhã Phi nắm chặt bàn tay anh.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Cô bé ngốc, anh có việc riêng cần làm."
"Giờ anh phải đi rồi, anh hứa với em, đợi anh làm xong hết mọi việc, anh sẽ tới tìm bọn em ngay!"
"Nhưng em không nỡ xa anh!"
Tiêu Nhã Phi đỏ hồng mắt, rất là lưu luyến.
Tiêu Dung Phi khẽ quát: "Nhã Phi, chúng ta ở lại đế cung Hồng Hoang, nâng cao cảnh giới!"
"Tranh thủ sau này còn làm trợ thủ đắc lực cho Diệp đại ca!"
Lúc này Tiêu Nhã Phi mới lưu luyến buông tay ra!
Diệp Bắc Minh nhìn sang U Nhược: "U Nhược cô nương, cô cũng ở lại đế cung Hồng Hoang đi!"
"Tôi đã nói chuyện với cung chủ rồi, sau này, cô cứ tu võ cùng Mật Phi!"
"Hả? Tôi cũng ở lại á?"
U Nhược đầy nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Trước mắt nơi này là an toàn cho cô nhất!"
U Nhược suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.
"Mọi người đừng tiễn nữa, tôi tự đi được rồi!"
Diệp Bắc Minh không ở lại lâu, sau khi dặn dò vài câu, anh quay người rời khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Anh ta cứ đi như vậy à?"
Tố Vấn quay đầu lại: "Sư phụ, rốt cuộc Diệp Bắc Minh và cung chủ đã nói gì với nhau nhỉ?"
Bàng Vân cười khẩy: "Muốn đi ư? Nào có đơn giản thế!"
Ông ta bước ra một bước, thân ảnh biến mất!
Diệp Bắc Minh chân trước vừa ra khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Nhóc con, cẩn thận!"
Dao Trì và tháp Càn Khôn Trấn Ngục nối tiếp nói!
Thân ảnh của Bàng Vân hiện ra, ông ta gần như đứng sóng vai với anh, đứng cách anh một mét!
Tốc độ nhanh đến nỗi làm Diệp Bắc Minh không phản ứng kịp!
Nếu vừa nãy Bàng Vân mà ra tay, xác suất có thể giết anh là 30%!
Cảnh giới Tế Đạo, quả nhiên khủng bố!
Diệp Bắc Minh thầm toát mồ hôi lạnh.
"Chậc chậc chậc, nhóc con đừng sợ, lão phu sẽ không ra tay với cậu ở thành Hồng Hoang!" Có vẻ Bàng Vân đoán được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, ông ta nhếch miệng cười bảo.
Bề ngoài, Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường: "Bàng lão, ông ra đây làm gì?"
Bàng lão đi sau vỗ vai Diệp Bắc Minh, một cỗ năng lượng cực mạnh áp xuống!
Giống như một ngọn núi khủng bố, đè lên vai anh!
"Phụt..."
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu!
Bàng Vân cười thâm ý: "Đương nhiên là tiễn cậu một đoạn rồi? Ơ, sao cậu lại bị thương?"
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một cái, trên răng toàn là máu: "Không sao, tôi vẫn chịu được."
"Vậy thì tốt, lão phu còn lo dùng sức quá nghiền chết cậu như nghiền một con kiến hôi cơ!"
Bàng Vân gật đầu.
Diệp Bắc Minh lau sạch máu ở khóe miệng: "Không phiền Bàng lão tiễn tôi nữa."
"Nào có! Đều là người trong nhà cả, cứ để tôi tiễn cậu một đoạn đi, để cho cậu đỡ tịch mịch trên đường xuống Hoàng Tuyền, phải không?" Bàng Vân cười.
Trong lúc đó, vai hai người cách nhau chưa đến một mét.
Người bình thường nhìn vào còn tưởng Bàng Vân là một vị trưởng bối nào đó của Diệp Bắc Minh cơ!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành Hồng Hoang.
Các thế lực lớn đã chờ đợi lâu nay!
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, v.v... mười mấy người cảnh giới Tế Đạo chưa hề rời đi, tất cả đều chờ ở đây!
Trần Vũ Nhu, Trần Kiếm Bình.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên cũng ở hiện trường!
"Lão tổ, Diệp Bắc Minh ra rồi!" Một người đàn ông trung niên chạy tới.
Xoẹt!
Vô số ánh mắt nhìn qua cổng thành nhìn vào ngã tư đường.
Một lúc sau.
Diệp Bắc Minh và Bàng Vân sánh vai đi dến cổng thành!
Bàng Vân cười trêu tức: "Nhóc con, hình như có rất nhiều người đang chờ cậu!"
"Để lão phu đếm xem nào, một, hai, ba, bốn... ừm, chỉ nguyên cảnh giới Tế Đạo, đã có mười ba, mười bốn người rồi!"
"Ừm, không biết vào giây phút cậu bước ra khỏi thành Hồng Hoang, cậu có hóa thành huyết vụ luôn không nhỉ?"
Chẳng ngờ.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hô: "Bàng lão, ông đã đồng ý với tôi là nhất định sẽ cứu tôi!"
"Tôi đã đưa hết mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cho ông rồi!"
"Còn cả Côn Ngô thần tuyền, tôi cũng đưa cho ông rồi!"
"Cái gì cơ? Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đang ở trong tay ông ư?"
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ cùng với mấy vị cảnh giới Tế Đạo, chuyển ánh mắt khỏi Diệp Bắc Minh!
Sau đó nhìn chằm chằm vào Bàng Vân!
Sát ý từ mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo làm cho Bàng Vân căng cả da đầu!
Đù mé, con mẹ nó!
Bàng Vân có xúc động muốn chửi mẹ, ông ta chửi Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, con mẹ nó cậu nói linh tinh gì đấy?"
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ vô tội: "Bàng lão, sao ông nói lời không giữ lời vậy?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn, tôi đưa hết cho ông rồi mà!"
Bàng Vân tức xanh cả mặt: "Mọi người đừng tin cậu ta, không có chuyện đó đâu!"
"Không có ư?"
Bất Hủ Càn Khôn híp mắt: "Nếu thật sự là không có, tại sao hai người lại đi cùng nhau thân mật như vậy?"
"Bọn ta đâu phải đồ ngốc!"
Tô Bi Vân lạnh lẽo nói: "Bàng Vân, ông và Diệp Bắc Minh vừa mới sánh vai đi ra đấy!"
"Nếu hai người không thân!"
Đỉnh Phù Đồ nói: "Một người ở cảnh giới Tế Đạo, một người ở cảnh giới Đại Năng, sao có thể sánh vai đi cùng nhau được?"
Trừ mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra, mọi người không nghĩ ra được lý do gì!
Côn Ngô Tuyệt Long trầm giọng quát: "Bàng Vân, ông giao thần tuyền của tộc Côn Ngô tôi ra đây!"
Cổ Kiếm Trần cũng lạnh nhạt nói: "Giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, mọi người cùng hưởng, không thì đừng trách chúng tôi trở mặt vô tình!"
"Bọn tôi không ra tay ở thành Hồng Hoang là đã nể mặt đế cung Hồng Hoang các ông lắm rồi! Đừng ép bọn tôi trở mặt!" Côn Ngô Tuệ hàn khí bức người.
"Mọi người hiểu lầm thật rồi..."
Bàng Vân khóc không ra nước mắt, tí thì tức nổ phổi.
"Tôi không cầm thật mà, không tin mọi người có thể hỏi Diệp Bắc Minh... Đè mé! Diệp Bắc Minh đâu?"
Nhìn xung quanh.
Không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu, anh đã biến mất dưới mí mắt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo!
Bùm!
Toàn trường xôn xao!
"Đù! Tên nhóc này kiêu ngạo quá!"
"Chỉ mới ở cảnh giới Đại Năng tầng 5, thế mà dám nói ra câu này?"
"Cậu ta tưởng mình triệu ra lôi kiếp chín màu thì vô địch thiên hạ thật đấy à?"
Gần ba mươi cặp mắt lạnh như băng rơi trên người Diệp Bắc Minh!
Mang theo hàn ý vô tận!
Những người này là 30 đệ tử đứng đầu của đế cung Hồng Hoang!
Hầu như ai cũng ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!
U Nhược nuốt ngụm nước miếng, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, Diệp đại ca vẫn cái tính cách đó...
Côn Ngô Mật Phi nhếch môi cười, đây chính là người đàn ông mà cô nhìn trúng!
Hoang Cửu Dương nhíu chặt chân mày: "Diệp Bắc Minh, sự tự tin của cậu đến từ đạo đài Luân Hồi đúng không!"
"Đúng là ở trong đạo đài Luân Hồi, cậu có thể hồi phục vết thương vô số lần!"
"Cảnh giới Đại Năng tầng 5 đánh với Đại Đạo Chi Thượng, khả năng cậu đánh thắng là rất cao!"
"Nếu không có đạo đài Luân Hồi, cậu mà thắng được đệ tử top 500 ở đế cung Hồng Hoang, lão phu cũng nể cậu!"
"Ò."
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp một tiếng: "Không cần ông nể tôi, đợi tôi tiến vào cảnh giới Đại Đạo, ông cũng không phải đối thủ của tôi!"
Toàn trường, triệt để im như tờ!
Cả không gian như đứng lại!
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi!
Viên Tử Y, U Nhược, Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị, lão Chu!
Ngay cả Bàng Vân và Tố Vấn cũng sững sờ!
Rốt cuộc tên nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy?
Sau một lúc ngẩn người, Hoang Cửu Dương lại cảm thấy nặng nề: 'Không đúng, tên nhóc này không phải loại người không có đầu óc, cậu ta dám nói như vậy, lẽ nào cậu ta có chỗ dựa thật à?'
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
"Diệp công tử, tôi tin cậu!"
Cuối cùng, Hoang Cửu Dương bật ra một câu.
Bất tri bất giác đã đổi cả xưng hô rồi, mọi người cũng phát hiện, có thể được Hoang Cửu Dương gọi một tiếng công tử, khắp cái Nguyên Thủy Chân Giới cũng chẳng được mấy người.
"Cung chủ..."
Toàn bộ đệ tử ở đế cung Hồng Hoang đều sững sờ!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, anh chợt cười.
"Cung chủ, chúng ta ra kia nói chuyện?"
"Được!"
Hoang Cửu Dương đi.
Dẫn theo Diệp Bắc Minh đi vào ngọn núi rồng thứ tư.
"Diệp công tử nói đi!"
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào vấn đề: "Ông có biết nhà tù số sáu giam giữ Đế Thi ở đâu không?"
Dù đã có chuẩn bị trước, Hoang Cửu Dương vẫn sợ hết hồn khi nghe câu hỏi của Diệp Bắc Minh!
"Cậu... Diệp công tử, cậu nghiêm túc đấy hả?"
"Ông thấy tôi có giống đang nói đùa không?"
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta.
Hoang Cửu Dương không trả lời thẳng, mà nặng nề bật ra một câu: "Diệp công tử, nếu tôi đoán không nhầm, Đế Thi thoát ra từ nhà tù số bảy đang ở trên người cậu?"
"Đúng vậy!"
Diệp Bắc Minh thừa nhận luôn.
Mặt Hoang Cửu Dương biến sắc!
Như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi!
Thảo nào Diệp Bắc Minh tự tin thế!
"Nhà tù số sáu, ở núi Bất Hủ!" Hoang Cửu Dương nói.
"Núi Bất Hủ?"
"Đúng! Núi Bất Hủ, xếp hạng sáu trong mười ngọn núi Sáng Thế!"
...
Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh và Hoang Cửu Dương sánh vai bước ra khỏi ngọn núi thần thứ tư.
Trên khuôn mặt già của Hoang Cửu Dương là nụ cười vui sướng!
Có vẻ giữa hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó!
"Tiểu Minh Minh!"
"Diệp đại ca!"
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, ba người bay nhanh tới!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người ở lại đế cung Hồng Hoang, tôi phải đi rồi!"
"Tiểu Minh Minh, anh phải đi bây giờ à?"
Côn Ngô Mật Phi lưu luyến.
"Diệp đại ca, anh đừng đi có được không?" Tiêu Nhã Phi nắm chặt bàn tay anh.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Cô bé ngốc, anh có việc riêng cần làm."
"Giờ anh phải đi rồi, anh hứa với em, đợi anh làm xong hết mọi việc, anh sẽ tới tìm bọn em ngay!"
"Nhưng em không nỡ xa anh!"
Tiêu Nhã Phi đỏ hồng mắt, rất là lưu luyến.
Tiêu Dung Phi khẽ quát: "Nhã Phi, chúng ta ở lại đế cung Hồng Hoang, nâng cao cảnh giới!"
"Tranh thủ sau này còn làm trợ thủ đắc lực cho Diệp đại ca!"
Lúc này Tiêu Nhã Phi mới lưu luyến buông tay ra!
Diệp Bắc Minh nhìn sang U Nhược: "U Nhược cô nương, cô cũng ở lại đế cung Hồng Hoang đi!"
"Tôi đã nói chuyện với cung chủ rồi, sau này, cô cứ tu võ cùng Mật Phi!"
"Hả? Tôi cũng ở lại á?"
U Nhược đầy nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Trước mắt nơi này là an toàn cho cô nhất!"
U Nhược suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.
"Mọi người đừng tiễn nữa, tôi tự đi được rồi!"
Diệp Bắc Minh không ở lại lâu, sau khi dặn dò vài câu, anh quay người rời khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Anh ta cứ đi như vậy à?"
Tố Vấn quay đầu lại: "Sư phụ, rốt cuộc Diệp Bắc Minh và cung chủ đã nói gì với nhau nhỉ?"
Bàng Vân cười khẩy: "Muốn đi ư? Nào có đơn giản thế!"
Ông ta bước ra một bước, thân ảnh biến mất!
Diệp Bắc Minh chân trước vừa ra khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Nhóc con, cẩn thận!"
Dao Trì và tháp Càn Khôn Trấn Ngục nối tiếp nói!
Thân ảnh của Bàng Vân hiện ra, ông ta gần như đứng sóng vai với anh, đứng cách anh một mét!
Tốc độ nhanh đến nỗi làm Diệp Bắc Minh không phản ứng kịp!
Nếu vừa nãy Bàng Vân mà ra tay, xác suất có thể giết anh là 30%!
Cảnh giới Tế Đạo, quả nhiên khủng bố!
Diệp Bắc Minh thầm toát mồ hôi lạnh.
"Chậc chậc chậc, nhóc con đừng sợ, lão phu sẽ không ra tay với cậu ở thành Hồng Hoang!" Có vẻ Bàng Vân đoán được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, ông ta nhếch miệng cười bảo.
Bề ngoài, Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường: "Bàng lão, ông ra đây làm gì?"
Bàng lão đi sau vỗ vai Diệp Bắc Minh, một cỗ năng lượng cực mạnh áp xuống!
Giống như một ngọn núi khủng bố, đè lên vai anh!
"Phụt..."
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu!
Bàng Vân cười thâm ý: "Đương nhiên là tiễn cậu một đoạn rồi? Ơ, sao cậu lại bị thương?"
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một cái, trên răng toàn là máu: "Không sao, tôi vẫn chịu được."
"Vậy thì tốt, lão phu còn lo dùng sức quá nghiền chết cậu như nghiền một con kiến hôi cơ!"
Bàng Vân gật đầu.
Diệp Bắc Minh lau sạch máu ở khóe miệng: "Không phiền Bàng lão tiễn tôi nữa."
"Nào có! Đều là người trong nhà cả, cứ để tôi tiễn cậu một đoạn đi, để cho cậu đỡ tịch mịch trên đường xuống Hoàng Tuyền, phải không?" Bàng Vân cười.
Trong lúc đó, vai hai người cách nhau chưa đến một mét.
Người bình thường nhìn vào còn tưởng Bàng Vân là một vị trưởng bối nào đó của Diệp Bắc Minh cơ!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành Hồng Hoang.
Các thế lực lớn đã chờ đợi lâu nay!
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, v.v... mười mấy người cảnh giới Tế Đạo chưa hề rời đi, tất cả đều chờ ở đây!
Trần Vũ Nhu, Trần Kiếm Bình.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên cũng ở hiện trường!
"Lão tổ, Diệp Bắc Minh ra rồi!" Một người đàn ông trung niên chạy tới.
Xoẹt!
Vô số ánh mắt nhìn qua cổng thành nhìn vào ngã tư đường.
Một lúc sau.
Diệp Bắc Minh và Bàng Vân sánh vai đi dến cổng thành!
Bàng Vân cười trêu tức: "Nhóc con, hình như có rất nhiều người đang chờ cậu!"
"Để lão phu đếm xem nào, một, hai, ba, bốn... ừm, chỉ nguyên cảnh giới Tế Đạo, đã có mười ba, mười bốn người rồi!"
"Ừm, không biết vào giây phút cậu bước ra khỏi thành Hồng Hoang, cậu có hóa thành huyết vụ luôn không nhỉ?"
Chẳng ngờ.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hô: "Bàng lão, ông đã đồng ý với tôi là nhất định sẽ cứu tôi!"
"Tôi đã đưa hết mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cho ông rồi!"
"Còn cả Côn Ngô thần tuyền, tôi cũng đưa cho ông rồi!"
"Cái gì cơ? Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đang ở trong tay ông ư?"
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ cùng với mấy vị cảnh giới Tế Đạo, chuyển ánh mắt khỏi Diệp Bắc Minh!
Sau đó nhìn chằm chằm vào Bàng Vân!
Sát ý từ mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo làm cho Bàng Vân căng cả da đầu!
Đù mé, con mẹ nó!
Bàng Vân có xúc động muốn chửi mẹ, ông ta chửi Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, con mẹ nó cậu nói linh tinh gì đấy?"
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ vô tội: "Bàng lão, sao ông nói lời không giữ lời vậy?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn, tôi đưa hết cho ông rồi mà!"
Bàng Vân tức xanh cả mặt: "Mọi người đừng tin cậu ta, không có chuyện đó đâu!"
"Không có ư?"
Bất Hủ Càn Khôn híp mắt: "Nếu thật sự là không có, tại sao hai người lại đi cùng nhau thân mật như vậy?"
"Bọn ta đâu phải đồ ngốc!"
Tô Bi Vân lạnh lẽo nói: "Bàng Vân, ông và Diệp Bắc Minh vừa mới sánh vai đi ra đấy!"
"Nếu hai người không thân!"
Đỉnh Phù Đồ nói: "Một người ở cảnh giới Tế Đạo, một người ở cảnh giới Đại Năng, sao có thể sánh vai đi cùng nhau được?"
Trừ mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra, mọi người không nghĩ ra được lý do gì!
Côn Ngô Tuyệt Long trầm giọng quát: "Bàng Vân, ông giao thần tuyền của tộc Côn Ngô tôi ra đây!"
Cổ Kiếm Trần cũng lạnh nhạt nói: "Giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, mọi người cùng hưởng, không thì đừng trách chúng tôi trở mặt vô tình!"
"Bọn tôi không ra tay ở thành Hồng Hoang là đã nể mặt đế cung Hồng Hoang các ông lắm rồi! Đừng ép bọn tôi trở mặt!" Côn Ngô Tuệ hàn khí bức người.
"Mọi người hiểu lầm thật rồi..."
Bàng Vân khóc không ra nước mắt, tí thì tức nổ phổi.
"Tôi không cầm thật mà, không tin mọi người có thể hỏi Diệp Bắc Minh... Đè mé! Diệp Bắc Minh đâu?"
Nhìn xung quanh.
Không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu, anh đã biến mất dưới mí mắt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.