Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1964: Tôi từ chối
Ss Tần
23/05/2024
“Phiền ông quay về nói với tiểu thư nhà mình, lần sau nhất định tôi sẽ đến!”
Diệp Bắc Minh nói với lão giả áo xanh một câu, sau đó nhìn về phía Hướng Ly Ly: “Chúng ta đi thôi!”
Hướng Ly Ly mỉm cười rạng rỡ, khiêu khích nhìn lão giả kia một cái.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Lầu Thiên Kiêu, phòng chữ Địa số 1.
Giang Tiên Nhi trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài trắng không tì vết.
Cô ta vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là mỹ nữ số 1 của 72 đảo Thiên Giai.
Hôm nay, vì muốn mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, còn đặc biệt trang điểm, trông lại càng xinh đẹp động lòng người hơn.
“Thiên Nhi, hôm nay cô thật xinh đẹp quá đi!”
“Ha ha ha, người phụ nữ xinh đẹp như thế này, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ mê mệt đến chết mất!”
“Tìm đàn ông phải tìm người giỏi nhất, đàn ông của chị em chúng ta ai mà không phải đứng nhất cuộc chiến Thiên Giai chứ? Năm đó chúng ta đặt kỳ vọng rất lớn vào tên Tô Cuồng đó, ai mà biết tên phế vật ấy chỉ xếp hạng thứ hai!”
“Tiên Nhi đợi hắn ta cả trăm năm, đến khi hắn gặp được Diệp Bắc Minh, đến dũng khí ra tay cũng không có!”
“Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất!”
“Nghe nói lúc Tô Cuồng bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hắn ta vẫn rất lưu luyến, vẫn diễn vai người đàn ông thâm tình kìa!”
Xung quanh bàn ăn, có vài người phụ nữ thân thể yêu kiều vừa vười đùa vừa nói.
Ngồi bên cạnh họ, đều là những chàng trai trẻ.
Những người này trước đây đều đứng đầu trong cuộc chiến Thiên Giai, nhưng bây giờ lại núp dưới váy đám phụ nữ.
Khuôn mặt Giang Tiên Nhi lãnh đạm: “Đừng có nhắc đến cái tên Tô Cuồng ấy nữa, mất cả hứng, tôi và hắn ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”
“Đợi lát nữa khi anh Diệp đến, vẫn mong các chị em biểu hiện tốt một chút! Cố gắng để anh ta trực tiếp gia nhập nhà họ Giang chúng ta!”
“Còn phải nói sao!”
“Diệp Bắc Minh đó vừa nhìn thấy Tiên Nhi, còn không mê mệt ấy chứ!”
“Người đến từ nơi nhỏ bé như hắn ta, làm gì đã từng thấy qua người đẹp!”
“Tiên Nhi cô cứ yên tâm đi!”
Mấy người bạn thân cười ha ha nói, bộ dạng như đã nắm chắc Diệp Bắc Minh trong tay.
Đột nhiên.
Lão giả áo xanh vội vã bước vào, khuôn mặt già nua có chút nghiêm nghị: “Tiểu Thư, vừa rồi Hướng Ly Ly đại diện cho Sở Y Thủy cũng đưa ra lời mời Diệp Bắc Minh tới lầu Thiên Kiêu ăn cơm!”
“Diệp Bắc Minh, cậu ta từ chối lời mời của cô...”
Lời nói vừa dứt.
Toàn trường im lặng chết chóc.
Vài người bạn thân của Giang Tiên Nhi nhìn lão giả áo xanh với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi nháy mắt đông cứng, thân thể khẽ run đứng dậy: “Sở Y Thủy!!! Lại là cô ta!”
“Hôm nay vốn dĩ tôi định đặt phòng chữ Thiên, lại bị cô ta đặt trước một bước!”
“Về chuyện này, tôi nhận thua!”
“Không ngờ tôi mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, cô ta cũng muốn gây sự cùng tôi? Đáng chết!”
“Bọn họ đâu?”
Giang Tiên Nhi nhìn chằm chằm lão giả, đôi mắt đẹp giăng đầy tơ máu.
“Tiểu thư, lão nô đi đường tắt, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại!”
“Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly có lẽ sắp tới lầu Thiên Kiêu rồi!”
“Đi, chúng ta đến cửa đợi anh ta!”
Giang Tiên Nhi ép lửa giận xuống, trực tiếp lao ra khỏi phòng bao chữ Địa.
Đám bạn thân cũng theo sau.
Ngay khi họ đến cửa lớn của Diệp Bắc Minh, đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly đi đến.
Giang Tiên Nhi ngay lập tức thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đến rồi! Người ta đợi anh lâu lắm rồi ấy!”
“Giang Tiên Nhi cô muốn làm gì?”
Hướng Ly Ly cảnh giác, chắn trước mặt Diệp Bắc Minh hỏi.
Thân hình uyển chuyển và đường cong quyến rũ gần như dính chặt lên người Diệp Bắc Minh.
Một cỗ hương thơm phả vào mặt.
Hướng Ly Ly như hoàn toàn không cảm giác được vậy: “Anh Diệp là do Y Thủy mời tới, cô đừng có lộn xộn, anh ta không phải đến để gặp cô đâu!”
“Vậy sao?”
Giang Tiên Nhi làm thinh, vẫn mỉm cười: “Sở Y Thủy mời anh Diệp đến dự tiệc, nhưng lại không lộ mặt!”
“Cái này cũng quá là thiếu tôn trọng anh Diệp rồi, không giống người ta, tự mình đến đón!”
‘Thậm chí còn đưa theo bạn thân đến nữa!”
Giang Tiên Nhi vừa nói.
Đôi mặt đẹp chuyển động, dịu dàng như nước nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh xem người ta coi trọng anh đến nhường nào! Đây là mấy người bạn thân của tôi, bên cạnh là chồng của bọn họ!”
“Tôn Nhiễm, cháu gái của Cửu trưởng lão Vô Cực Tông, đây là chồng cô ấy, Nguyên Lập, người xếp hạng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 200 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Chu Phù Dung, con gái của Phó tông chủ Lôi Minh Tông, chồng cô ấy là Tiêu Lăng Thiên, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 300 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Giang Tuyên Nhi, chị họ của tôi! Cha chị ấy là trưởng lão nắm thực quyền của Đạo Tông, chồng là Vương Lỗi, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 400 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
Giang Tiên Nhi lần lượt giới thiệu.
“Anh Diệp, tôi đã mời rất nhiều thiên tài đến!”
“Anh không nể mặt chút sao?”
Thân ảnh cô ta lóe lên, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Nắm lấy cánh tay anh, nhào vào lòng anh làm nũng.
“Đây không phải là Giang Tiên Nhi sao? Cô ta vậy mà lại chủ động lộ mặt ở nơi đông người thế này, còn mời một tên đàn ông ăn cơm?”
“Con mẹ nó! Ghen tị quá!”
Một số võ giả ở gần lầu Thiên Kiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập ghen tị.
Vài người trong đám còn cười lạnh: “Hừ. Các người cũng không nhìn xem kia là ai!”
“Thằng nhóc này chính là Diệp Bắc Minh, người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước!”
“Nghe nói hắn ta còn là một luyện thể giả, một quyền dọa lui cảnh giới Đạọ Tổ sơ kỳ của nhà họ Sở đó!”
“Cái gì? Thằng nhãi này nghịch thiên như vậy sao?”
Đám người vây quanh choáng váng không nói lên lời.
Thực lực khủng bố, lại có mỹ nữ chủ động dâng lên tận miệng, đúng là đỉnh cao của cuộc đời mà.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Tôi đã đồng ý với cô Sở rồi!”
“Ôi chao, anh Diệp, Sở Y Thủy không lộ mặt, đâu giống tôi đến tận đây mời anh”, Giang Tiên Nhi dường như treo trên cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng lắc lư.
Âm thanh tê dại làm người ta không chịu nổi.
“Cái này...”
Thấy Diệp Bắc Minh còn đang do dự.
Giang Tuyên Nhi, chị họ Giang Tiên Nhi nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự cái gì? Nhiều người đến mời anh như vậy, mặt mũi anh đủ lớn rồi đó!”
“Hơn nữa, tôi nhớ anh từng đắc tội Kỷ Bách Nghiệp trưởng lão của Đạo Tông đúng không?”
“Quan hệ của cha tôi và Kỷ lão rất tốt, quay về tôi nói một tiếng, sau này Đạo Tông sẽ không gây khó dễ cho anh nữa!”
“Tôi nhắc nhở thêm một câu, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần!”
“Đạt được vị trí thứ nhất của cuộc thi này, không vài hàng vạn cũng vài chục vạn”.
“Chỉ một người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai mà thôi, người khác có thể cảm thấy anh rất mạnh! Nhưng trong mắt chúng tôi, thật sự không là gì cả!”
“Hôm nay chỉ cần anh làm một viếc, đồng ý ăn cơm với Tiên Nhi là được, sau này không thiếu chỗ tốt cho anh!”
Ngạo mạn!
Cao cao tại thượng.
Các võ giả đứng cạnh nghe vậy rất không vui, nhưng cũng đành chịu, người ta nói toàn là sự thật.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi biến sắc, thầm kêu không tốt.
Lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh.
Quả nhiên.
Sắc mắt anh thay đổi, lặng lẽ rút tay mình khỏi ngực Giang Tiên Nhi: “Cô Giang, xin lỗi. Diệp Bắc Minh tôi không thích bị người khác uy hiếp!”
“Bữa cơm này, hãy quên đi!”
Nói xong.
Anh đi qua đám đông, tiến về lầu Thiên Kiêu.
Hướng Ly Ly cười khúc khích, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đầy khiêu khích: “Ha ha, hỏng việc rồi kìa? Xem lại đồng đội heo của cô đi!”
Diệp Bắc Minh nói với lão giả áo xanh một câu, sau đó nhìn về phía Hướng Ly Ly: “Chúng ta đi thôi!”
Hướng Ly Ly mỉm cười rạng rỡ, khiêu khích nhìn lão giả kia một cái.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Lầu Thiên Kiêu, phòng chữ Địa số 1.
Giang Tiên Nhi trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài trắng không tì vết.
Cô ta vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là mỹ nữ số 1 của 72 đảo Thiên Giai.
Hôm nay, vì muốn mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, còn đặc biệt trang điểm, trông lại càng xinh đẹp động lòng người hơn.
“Thiên Nhi, hôm nay cô thật xinh đẹp quá đi!”
“Ha ha ha, người phụ nữ xinh đẹp như thế này, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ mê mệt đến chết mất!”
“Tìm đàn ông phải tìm người giỏi nhất, đàn ông của chị em chúng ta ai mà không phải đứng nhất cuộc chiến Thiên Giai chứ? Năm đó chúng ta đặt kỳ vọng rất lớn vào tên Tô Cuồng đó, ai mà biết tên phế vật ấy chỉ xếp hạng thứ hai!”
“Tiên Nhi đợi hắn ta cả trăm năm, đến khi hắn gặp được Diệp Bắc Minh, đến dũng khí ra tay cũng không có!”
“Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất!”
“Nghe nói lúc Tô Cuồng bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hắn ta vẫn rất lưu luyến, vẫn diễn vai người đàn ông thâm tình kìa!”
Xung quanh bàn ăn, có vài người phụ nữ thân thể yêu kiều vừa vười đùa vừa nói.
Ngồi bên cạnh họ, đều là những chàng trai trẻ.
Những người này trước đây đều đứng đầu trong cuộc chiến Thiên Giai, nhưng bây giờ lại núp dưới váy đám phụ nữ.
Khuôn mặt Giang Tiên Nhi lãnh đạm: “Đừng có nhắc đến cái tên Tô Cuồng ấy nữa, mất cả hứng, tôi và hắn ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”
“Đợi lát nữa khi anh Diệp đến, vẫn mong các chị em biểu hiện tốt một chút! Cố gắng để anh ta trực tiếp gia nhập nhà họ Giang chúng ta!”
“Còn phải nói sao!”
“Diệp Bắc Minh đó vừa nhìn thấy Tiên Nhi, còn không mê mệt ấy chứ!”
“Người đến từ nơi nhỏ bé như hắn ta, làm gì đã từng thấy qua người đẹp!”
“Tiên Nhi cô cứ yên tâm đi!”
Mấy người bạn thân cười ha ha nói, bộ dạng như đã nắm chắc Diệp Bắc Minh trong tay.
Đột nhiên.
Lão giả áo xanh vội vã bước vào, khuôn mặt già nua có chút nghiêm nghị: “Tiểu Thư, vừa rồi Hướng Ly Ly đại diện cho Sở Y Thủy cũng đưa ra lời mời Diệp Bắc Minh tới lầu Thiên Kiêu ăn cơm!”
“Diệp Bắc Minh, cậu ta từ chối lời mời của cô...”
Lời nói vừa dứt.
Toàn trường im lặng chết chóc.
Vài người bạn thân của Giang Tiên Nhi nhìn lão giả áo xanh với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi nháy mắt đông cứng, thân thể khẽ run đứng dậy: “Sở Y Thủy!!! Lại là cô ta!”
“Hôm nay vốn dĩ tôi định đặt phòng chữ Thiên, lại bị cô ta đặt trước một bước!”
“Về chuyện này, tôi nhận thua!”
“Không ngờ tôi mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, cô ta cũng muốn gây sự cùng tôi? Đáng chết!”
“Bọn họ đâu?”
Giang Tiên Nhi nhìn chằm chằm lão giả, đôi mắt đẹp giăng đầy tơ máu.
“Tiểu thư, lão nô đi đường tắt, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại!”
“Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly có lẽ sắp tới lầu Thiên Kiêu rồi!”
“Đi, chúng ta đến cửa đợi anh ta!”
Giang Tiên Nhi ép lửa giận xuống, trực tiếp lao ra khỏi phòng bao chữ Địa.
Đám bạn thân cũng theo sau.
Ngay khi họ đến cửa lớn của Diệp Bắc Minh, đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly đi đến.
Giang Tiên Nhi ngay lập tức thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đến rồi! Người ta đợi anh lâu lắm rồi ấy!”
“Giang Tiên Nhi cô muốn làm gì?”
Hướng Ly Ly cảnh giác, chắn trước mặt Diệp Bắc Minh hỏi.
Thân hình uyển chuyển và đường cong quyến rũ gần như dính chặt lên người Diệp Bắc Minh.
Một cỗ hương thơm phả vào mặt.
Hướng Ly Ly như hoàn toàn không cảm giác được vậy: “Anh Diệp là do Y Thủy mời tới, cô đừng có lộn xộn, anh ta không phải đến để gặp cô đâu!”
“Vậy sao?”
Giang Tiên Nhi làm thinh, vẫn mỉm cười: “Sở Y Thủy mời anh Diệp đến dự tiệc, nhưng lại không lộ mặt!”
“Cái này cũng quá là thiếu tôn trọng anh Diệp rồi, không giống người ta, tự mình đến đón!”
‘Thậm chí còn đưa theo bạn thân đến nữa!”
Giang Tiên Nhi vừa nói.
Đôi mặt đẹp chuyển động, dịu dàng như nước nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh xem người ta coi trọng anh đến nhường nào! Đây là mấy người bạn thân của tôi, bên cạnh là chồng của bọn họ!”
“Tôn Nhiễm, cháu gái của Cửu trưởng lão Vô Cực Tông, đây là chồng cô ấy, Nguyên Lập, người xếp hạng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 200 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Chu Phù Dung, con gái của Phó tông chủ Lôi Minh Tông, chồng cô ấy là Tiêu Lăng Thiên, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 300 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Giang Tuyên Nhi, chị họ của tôi! Cha chị ấy là trưởng lão nắm thực quyền của Đạo Tông, chồng là Vương Lỗi, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 400 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”
Giang Tiên Nhi lần lượt giới thiệu.
“Anh Diệp, tôi đã mời rất nhiều thiên tài đến!”
“Anh không nể mặt chút sao?”
Thân ảnh cô ta lóe lên, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Nắm lấy cánh tay anh, nhào vào lòng anh làm nũng.
“Đây không phải là Giang Tiên Nhi sao? Cô ta vậy mà lại chủ động lộ mặt ở nơi đông người thế này, còn mời một tên đàn ông ăn cơm?”
“Con mẹ nó! Ghen tị quá!”
Một số võ giả ở gần lầu Thiên Kiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập ghen tị.
Vài người trong đám còn cười lạnh: “Hừ. Các người cũng không nhìn xem kia là ai!”
“Thằng nhóc này chính là Diệp Bắc Minh, người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước!”
“Nghe nói hắn ta còn là một luyện thể giả, một quyền dọa lui cảnh giới Đạọ Tổ sơ kỳ của nhà họ Sở đó!”
“Cái gì? Thằng nhãi này nghịch thiên như vậy sao?”
Đám người vây quanh choáng váng không nói lên lời.
Thực lực khủng bố, lại có mỹ nữ chủ động dâng lên tận miệng, đúng là đỉnh cao của cuộc đời mà.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Tôi đã đồng ý với cô Sở rồi!”
“Ôi chao, anh Diệp, Sở Y Thủy không lộ mặt, đâu giống tôi đến tận đây mời anh”, Giang Tiên Nhi dường như treo trên cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng lắc lư.
Âm thanh tê dại làm người ta không chịu nổi.
“Cái này...”
Thấy Diệp Bắc Minh còn đang do dự.
Giang Tuyên Nhi, chị họ Giang Tiên Nhi nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự cái gì? Nhiều người đến mời anh như vậy, mặt mũi anh đủ lớn rồi đó!”
“Hơn nữa, tôi nhớ anh từng đắc tội Kỷ Bách Nghiệp trưởng lão của Đạo Tông đúng không?”
“Quan hệ của cha tôi và Kỷ lão rất tốt, quay về tôi nói một tiếng, sau này Đạo Tông sẽ không gây khó dễ cho anh nữa!”
“Tôi nhắc nhở thêm một câu, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần!”
“Đạt được vị trí thứ nhất của cuộc thi này, không vài hàng vạn cũng vài chục vạn”.
“Chỉ một người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai mà thôi, người khác có thể cảm thấy anh rất mạnh! Nhưng trong mắt chúng tôi, thật sự không là gì cả!”
“Hôm nay chỉ cần anh làm một viếc, đồng ý ăn cơm với Tiên Nhi là được, sau này không thiếu chỗ tốt cho anh!”
Ngạo mạn!
Cao cao tại thượng.
Các võ giả đứng cạnh nghe vậy rất không vui, nhưng cũng đành chịu, người ta nói toàn là sự thật.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi biến sắc, thầm kêu không tốt.
Lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh.
Quả nhiên.
Sắc mắt anh thay đổi, lặng lẽ rút tay mình khỏi ngực Giang Tiên Nhi: “Cô Giang, xin lỗi. Diệp Bắc Minh tôi không thích bị người khác uy hiếp!”
“Bữa cơm này, hãy quên đi!”
Nói xong.
Anh đi qua đám đông, tiến về lầu Thiên Kiêu.
Hướng Ly Ly cười khúc khích, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đầy khiêu khích: “Ha ha, hỏng việc rồi kìa? Xem lại đồng đội heo của cô đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.