Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1963: Cầu xin mày, đừng chạm tới Giang Tiên Nhi...

Ss Tần

21/05/2024

Bà lão không trả lời, cảnh tượng lại khôi phục như bình thường!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm!

Đột nhiên.

“Nhãi con, đi chết đi!”

Tô Cuồng tàn nhẫn gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh thần hồn cực kỳ khủng bố liền càn quét tới!

Ngay lập tức.

Thần hồn của Diệp Bắc Minh giống như người chết đuối bị níu chân kéo thẳng xuống vực sâu vạn dặm!

“Tô Cuồng, mày muốn chết sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.

"Ha ha ha ha! Đồ ngu, ông đây kêu mày sưu hồn mày cũng sưu hồn thật à?”

Tô Cuồng phá lên cười đầy hưng phấn: “Tao quên nói với mày, là tu vi của tao tuy rằng chỉ là Hợp Đạo sơ kỳ!”

“Nhưng sở trường của ông đây chính là thần hồn!”

“Sức mạnh thần hồn của tao đã vượt qua cảnh giới Đạo Tổ bình thường!”

“Mặc dù mày phá hủy đan điền của tao, nhưng thân thể này cũng mày đúng là không tồi!”

“Mọi thứ của mày tao đều muốn! Chết đi!”

Thần hồn của Tô Cuồng điên cuồng lao ra!

Ngược dòng mà vươn lên.

“Ồ”.

Diệp Bắc Minh dửng dưng phun ra một chữ!

Anh trực tiếp từ bỏ phản kháng!

Để mặc cho thần hồn của Tô Cuồng xông vào trong tâm trí mình!

Tô Cuồng cười khoái chí: “Nhãi con, biết sức mạnh thần hồn không địch nổi lên từ bỏ giãy giụa rồi phải không?”

“Võ đạo của mày lớn mạnh thì đã thế nào? Mày là luyện thể giả thì đã sao?”

“Cuối cùng vẫn phải chết trong tay ông đây đấy thôi!”

Thần hồn của Diệp Bắc Minh vẫn không chút dao động.

Tai khoảnh khắc Tô Cuồng chuẩn bị chiếm lấy thì!

Một tòa tháp đen kịt chợt sừng sững hiện ra trước mắt, giống như một rãnh trời chắn ngang trước người hắn ta!

Tiếng cười lạnh lẽo của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Là ai cho ngươi lá gan đó? Muốn cướp đoạt cái gì trước mặt bổn tháp, hửm?”

Vừa dứt lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thậm chí còn chưa ra tay thì Tô Cuồng đã hét lên một tiếng thảm thiết, thần hồn của hắn trực tiếp bị tách rời khỏi thân thể của Diệp Bắc Minh mà trở về cơ thể của mình!

“Á… ai đó? Ông là ai?”

“Trong cơ thể mày vậy mà còn một thần hồn khác… Sao có thể!!! A…”, thần hồn của Tô Cuồng bị tổn thương nặng nề, sợ hãi kêu rên.

Hắn ta cuối cùng cũng biết được tại sao Diệp Bắc Minh lại không phản kháng rồi!

Diệp Bắc Minh vươn tay, phẩy nhẹ một cái ngón tay của Tô Cuồng liền gãy lìa!

Nhẫn chứa vật liền bay vững vàng rơi xuống lòng bàn tay anh.

Giây tiếp theo.

Nắm ngón tay nắm lấy không khí, kiếm Long Đằng liền bay vào trong tay anh!

Tiếng rồng gầm nhàn nhạt vang lên!



“Bên trong còn có một thanh kiếm linh? Cũng không tồi đó chứ!”, Diệp Bắc Minh nheo mắt đánh giá, cấp bậc của thanh kiếm này vậy mà không thua kém gì Thủy Tổ Ma Đao.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Để kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt nó đi, có thể khôi phục sức mạnh thần hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”

"Ồ?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Đang lúc anh lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, thì tiếng cười của Tô Cuồng lại vang lên: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh à, mày không thắng, mà tao cũng chẳng thua!”

“Nếu không phải trong cơ thể mày còn một thần hồn khác thì người chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là Tô Cuồng tao!”

“Thanh kiếm này tên là Long Đằng, là binh khí thượng cổ tao lấy được từ biển Hỗn Độn Long, đúng là hời cho mày mà…”

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh khinh miệt cười nhạt, cũng lười phải giải thích với hắn ta.

Anh giơ tay lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện!

Khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện diện, kiếm Long Đằng vậy mà run lên dữ dội, kiếm linh bên trong hóa thành một con rồng vàng vọt ra ngoài hòng trốn thoát!

“Chạy đi đâu!”

Tiếng quát non nớt của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Một con huyết long lao tới như một tia chớp, nuốt trọn kiếm linh của kiếm Long Đằng ngay tại chỗ!

Ánh sáo bao quanh kiếm Long Đằng trong chốc lát liền u tối hẳn đi!

"Cái này...cái này...cái này...làm sao có thể!!!"

Giọng điệu của Tô Cuồng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

Hắn kinh hãi nhìn chăm chăm thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, hai mắt gần như lồi ra: "Hơi thở thật mạnh mẽ, sức mạnh cũng thật lớn…”

“Sao trước đây chưa từng thấy mày sử dụng thanh kiếm này? Nếu ngay từ đầu mày dùng nó, phòng chửng đã không xảy ra những chuyện phía sau rồi…”

Giọng Tô Cuồng run run.

Nỗi tuyệt vọng ôm trọn lấy trái tim hắn ta.

“Ha ha ha ha… Nếu như không có mày, thì Tô Cuồng tao chắc chắn sẽ là nhân vận chính của thời đại này!”

“Là do Tô Cuồng tao xui xẻo sinh cùng thời với mày!!!”

Tô Cuồng nằm bệt xuống đất, nước mắt ứa ra: "Diệp Bắc Minh, tao cầu xin mày một chuyện, đừng chạm tới Giang Tiên Nhi, thật đó… đừng chạm vào cô ấy….”

“Tao vốn dĩ không có quan hệ gì với cô ta, là do mày nghĩ nhiều rồi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

"Cảm ơn, cảm ơn…”

Tô Cuồng vui mừng khôn xiết, khóe miệng hiện lên một nụ cười!

Ánh sáng trong con ngươi hắn ta dần dần tiêu tan!

Biến thành sự im lặng chết chóc!

……

Trở lại cửa tiệm của Dị Hỏa tông tại thành Thiên Giai.

Ngoài La Thiên, Vương Quỳnh, Tề Vạn Hạc thì còn có cả Hướng Ly Ly.

“Sao cô lại tới đây?”

“Tôi đương nhiên là tới để gặp vị tiền bối cảnh giới Đạo Tổ rồi!”

Hướng Ly Ly mỉm cười: “Sao nào? Tôi không nên đến à?"

Nói đoạn cô ta còn quét mắt liếc Vương Quỳnh với vẻ thù địch: “Cô không phải là không thích Y Thủy sao? Sao giờ lại thân thiết với anh ta như vậy?”

“Cô Hướng hiểu lầm rồi, tôi và anh Diệp chỉ là bạn bè bình thường thôi”.



“Đúng, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường“.

Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu.

Nụ cười của Vương Quỳnh có chút cứng ngắc, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút mất mát!

“Phù… vậy thì tốt”.

Hướng Ly Ly cười khúc khích: "Anh chàng này dường như không hiểu lắm về phụ nữ. Người ta nói là bạn bè bình thường, thì anh có thể nói bản thân là bạn bè bình thường sao?”

“Xem ra anh ta thực sự không có hứng thú gì với Vương Quỳnh!”

Diệp Bắc Minh tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy.

Anh nhìn mọi người nói: “Đúng rồi, mọi người có biết hồ Hỗn Độn Long không?”

"Biết!

Điều đáng ngạc nhiên là mọi người gần như đồng thời gật đầu.

“Anh tìm hồ Hỗn Độn Long làm gì?”, Hướng Ly Ly thắc mắc.

Mọi người cũng nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

“Tìm người!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát nói ra mục đích.

Hướng Ly Ly càng thêm tò mò: “Vị trí của hồ Hỗn Độn Long rất đặc biệt, nó nằm ở bên trong một vết nứt không gian hư vô!”

“Vết nứt này cũng chẳng tầm thường mà có ngàn vạn khe hở, làm cho những thế giới tương đồng như thế giới Bản Nguyên có thể thông qua hồ Hỗn Độn Long tương tác với nhau!"

"Nghe nói không gian trong hồ Hỗn Độn Long là do các thế giới xảy ra chiến tranh kinh thiên động địa tạo thành, do đó khoảng không gian này vẫn luôn ở trạng thái nứt vỡ!"

“Sau này không biết vì sao trong vết nứt xuất hiện dòng nước đen vô tận tràn ngập vết nứt không gian!"

"Những dòng nước đen này rất kỳ lạ, những người tu võ bình thường bị nhiễm phải sẽ mất hết sức lực, nếu rơi vào trong sẽ không thể ra ngoài!"

“Muốn tiến vào hồ Hỗn Độn Long cần phải có một loại thuyền đặc biệt!"

“Thuyền gì?”

Hướng Ly Ly mỉm cười lắc đầu: "Đừng nhìn tôi, nhà tôi không có”.

Diệp Bắc Minh chuyển hướng sang Vương Quỳnh!

"Đừng nhìn cô ấy, nhà họ Vương cũng không có đâu”, Hướng Ly Ly kiêu ngạo nói.

Vương Quỳnh cười khổ gật đầu!

Đúng lúc này.

Một ông già mặc áo xanh bước vào sảnh lớn của cửa hàng, gương mặt đong đầy nét cười, nói với Diệp Bắc Minh: “Chào cậu Diệp, tôi tới từ nhà họ Giang!”

“Cô chủ Tiên Nhi nhà chúng tôi tổ chức yến tiệc ở lầu Thiên Kiêu, mời cậu nể mặt tới đó kết bạn một phen!”

Hướng Ly Ly mặt đầy cảnh giác: “Giang Tiên Nhi? Cô ta muốn làm cái gì?”

Ông già áo xanh mỉm cười: "Là muốn kết bạn với cậu Diệp! Hơn nữa lão phu vừa nghe nói hình như cậu Diệp muốn tới hồ Hỗn Độn Long gì đó phải không?"

“Nhà họ Giang tôi có thuyền có thể đi vào hồ Hỗn Độn Long”.

“Nếu cậu Diệp tới gặp cô chủ Tiên Nhi, cô ấy nhất định sẽ rất vui lòng cho cậu mượn thuyền!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh dao động, đang định đồng ý thì Hướng Ly Ly thấy vậy, có chút gấp gáp chen lời:

“Này! Anh có còn muốn tinh huyết của Y Thủy hay không?”

Ông lão áo xanh cười khan: “Cô chủ Tiên Nhi nhà chúng tôi mang thể Nguyệt Thần, một khi kết hợp với đàn ông sẽ giúp cho thiên phú và cảnh giới của anh ta tăng lên cực nhiều!”

“Cậu Diệp, cô chủ Tiên Nhi thực sự rất ngưỡng mộ cậu!”

“Thứ nhà họ Sở có thể cho, nhà họ Giang chúng tôi cũng không thiếu, thứ nhà họ Sở không có, nhà họ Giang cũng có thể đưa!”

“Cậu Diệp, cậu cân nhắc kỹ chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook