Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1506: Trả thù
Ss Tần
21/02/2024
Sau khi ngẫm nghĩ mấy giây, cô ta vẫy tay về phía góc tối: “Ông Kính,
nếu như anh ấy thực sự gặp nguy hiểm thì nhất định phải bảo vệ tính mạng cho anh ấy!”
“Vâng!”
Trong bóng tối vang lên một giọng nói rồi biến mất.
...
Cách đó trăm dặm.
Phó Toàn Thịnh cầm một miếng ngọc bội trên tay: “Biết rồi, các người theo sát cậu ta cho tôi!”
“Bất kể cậu ta có động tĩnh gì đều phải báo ngay cho tôi biết!”
“Vâng!”
Miếng ngọc bội vang lên một tiếng rồi từ từ tối xuống.
Sau khi cất miếng ngọc bội đi, hai mắt vằn đầy tơ máu của Phó Toàn Thịnh nhìn về phía Huyền Các: “Thằng ranh kia sắp tới đây rồi!”
“Lát nữa nhớ giữ mạng cậu ta lại cho tôi, nhất định tôi phải bắt cậu ta quỳ gối trước mộ của con trai tôi sám hối!”
“Muốn sống không được, muốn chết không xong!”
...
Vừa rời khỏi Huyền Các.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cậu không được đi tiếp nữa!”
“Cách đây trăm dặm, Phó Toàn Thịnh đã dẫn theo gần hai mươi Đế Tôn chờ cậu rồi!”
“Ngoài ra, còn có một thân thể Bán Thần!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Những người này thật đúng là âm hồn bất tán!”
“Tiểu Tháp, ông có chắc chắn giết được bọn họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt!”
“Nhưng khu vực gần Huyền Các này khá đặc biệt, nếu bản tháp ra tay thì e là sẽ để lộ hơi thở!”
“Biện pháp tốt nhất chính là trở về Huyền Các, bàn bạc kỹ hơn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dư Thiên Trung đã trở về học viện Viễn Cổ rồi, nếu như ông ta vừa trở về là lập tức luyện đan ngay!”
“Thì trăm vị sư phụ của tôi sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại tôi nhất định phải tới học viện Viễn Cổ nhanh nhất có thể!”
“Giết bọn họ sẽ khá lãng phí thời gian, nếu như chỉ lao ra khỏi vòng vây thôi thì chắc là đơn giản hơn!”
Thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên.
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi phạm vi một trăm dặm, bầu trời lập tức vang lên những tiếng đì đùng!
Không khí xung quanh bị bóp méo, hai mươi mấy ông lão với cặp mắt băng giá xuất hiện khắp bốn phương tám hướng!
Sát ý kinh khủng lan tràn, phong tỏa tất cả đường lui!
“Thằng ranh, lão phu không ngờ ngươi lại có gan dám rời khỏi Huyền Các thật cơ đấy!”
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, mắt Phó Toàn Thịnh tóe lửa giận cực kỳ oán độc!
“Cút đi, đừng cản đường tôi!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng, lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!
Anh vung một nhát kiếm, mấy con Huyết Long xuất hiện, hùng dũng lao thẳng tới chỗ mấy kẻ cảnh giới Đế Tôn trước mặt!
“Thằng ranh kia, bọn tao còn chưa ra tay, vậy mà mày lại dám chủ động ra tay à? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Mấy tên cảnh giới Đế Tôn đứng đằng trước nheo mắt lại, đồng loạt ra tay!
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm tới Huyết Long do kiếm khí ngưng tụ tạo nên đó, tên nào tên nấy lập tức bị nện thổ huyết, bắn ra đằng xa!
“Thằng ranh này, sao có thể!”
Mấy ông lão cảnh giới Đế Tôn biến sắc!
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại có sức mạnh kinh khủng như vậy!
Trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, vòng vây bị thủng ra một lỗ!
Diệp Bắc Minh sải bước, Ảnh Thuấn!
Chỉ nháy mắt, anh đã đi xa mấy trăm mét.
Phó Toàn Thịnh thấy vậy, điên cuồng gào thét: “Chết tiệt! Cậu ta định chạy!”
“Đừng để thằng khốn này chạy mất, đuổi theo! Đuổi theo cho ông!”
Diệp Bắc Minh không dừng lại, anh nhanh chóng tiến về phía học viện Viễn Cổ!
Một giây sau.
“Mẹ kiếp!”
Phó Toàn Thịnh tức giận nổi trận lôi đình: “Sao tốc độ của thằng khốn này lại nhanh như vậy!”
“Chết tiệt! Thật đáng chết!”
Một người đàn ông mặt chữ điền cất giọng thật trầm: “Có vẻ như thằng ranh này đang đi về phía học viện Viễn Cổ, lẽ nào cậu ta là người của học viện Viễn Cổ?”
“Bất kể cậu ta có phải hay không cũng phải tiếp tục đuổi theo!”
Phó Toàn Thịnh quát khẽ: “Hôm nay bất kể thế nào cũng nhất định không được để cậu ta sống sót rời đi!”
“Dù cho thằng khốn này có học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa thì kẻ giết chết con trai tôi cũng vẫn phải chết!”
...
Ở cửa chính của Huyền Các.
Một bóng đen xông tới, quỳ một chân xuống: “Thưa cô chủ, vòng vây của nhà họ Phó đã thất bại rồi!”
“Diệp Bắc Minh đã lao ra khỏi vòng vây, chạy trốn rồi!”
“Ôi...”
Diệp Vy Ny thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi! Ông lui ra đi”.
Bóng đen yên lặng lui ra ngoài.
Diệp Vy Ny quay đầu nhìn về phía Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: “Cậu Diệp là bạn tôi, trước khi anh ấy tới đón mọi người, xin cứ ở lại Huyền Các này!”
“Mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người ở lại Huyền Các thì không ai có thể làm mọi người bị thương!”
Cô ta vừa mới dứt lời.
Thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vậy là bọn họ đều là người của thằng ranh kia phải không?”
Diệp Vy Ny kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa Huyền Các!
Một thanh niên cụt một tay mặt mày ngập tràn oán hận!
Diệp Mục!
Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, hàng mày lộ vẻ vênh váo, hung hăng!
Diệp Dao, chị ruột của Diệp Mục!
“Không hay rồi, sao cô ta lại tới đây!”
“Vâng!”
Trong bóng tối vang lên một giọng nói rồi biến mất.
...
Cách đó trăm dặm.
Phó Toàn Thịnh cầm một miếng ngọc bội trên tay: “Biết rồi, các người theo sát cậu ta cho tôi!”
“Bất kể cậu ta có động tĩnh gì đều phải báo ngay cho tôi biết!”
“Vâng!”
Miếng ngọc bội vang lên một tiếng rồi từ từ tối xuống.
Sau khi cất miếng ngọc bội đi, hai mắt vằn đầy tơ máu của Phó Toàn Thịnh nhìn về phía Huyền Các: “Thằng ranh kia sắp tới đây rồi!”
“Lát nữa nhớ giữ mạng cậu ta lại cho tôi, nhất định tôi phải bắt cậu ta quỳ gối trước mộ của con trai tôi sám hối!”
“Muốn sống không được, muốn chết không xong!”
...
Vừa rời khỏi Huyền Các.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cậu không được đi tiếp nữa!”
“Cách đây trăm dặm, Phó Toàn Thịnh đã dẫn theo gần hai mươi Đế Tôn chờ cậu rồi!”
“Ngoài ra, còn có một thân thể Bán Thần!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Những người này thật đúng là âm hồn bất tán!”
“Tiểu Tháp, ông có chắc chắn giết được bọn họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt!”
“Nhưng khu vực gần Huyền Các này khá đặc biệt, nếu bản tháp ra tay thì e là sẽ để lộ hơi thở!”
“Biện pháp tốt nhất chính là trở về Huyền Các, bàn bạc kỹ hơn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dư Thiên Trung đã trở về học viện Viễn Cổ rồi, nếu như ông ta vừa trở về là lập tức luyện đan ngay!”
“Thì trăm vị sư phụ của tôi sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại tôi nhất định phải tới học viện Viễn Cổ nhanh nhất có thể!”
“Giết bọn họ sẽ khá lãng phí thời gian, nếu như chỉ lao ra khỏi vòng vây thôi thì chắc là đơn giản hơn!”
Thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên.
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi phạm vi một trăm dặm, bầu trời lập tức vang lên những tiếng đì đùng!
Không khí xung quanh bị bóp méo, hai mươi mấy ông lão với cặp mắt băng giá xuất hiện khắp bốn phương tám hướng!
Sát ý kinh khủng lan tràn, phong tỏa tất cả đường lui!
“Thằng ranh, lão phu không ngờ ngươi lại có gan dám rời khỏi Huyền Các thật cơ đấy!”
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, mắt Phó Toàn Thịnh tóe lửa giận cực kỳ oán độc!
“Cút đi, đừng cản đường tôi!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng, lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!
Anh vung một nhát kiếm, mấy con Huyết Long xuất hiện, hùng dũng lao thẳng tới chỗ mấy kẻ cảnh giới Đế Tôn trước mặt!
“Thằng ranh kia, bọn tao còn chưa ra tay, vậy mà mày lại dám chủ động ra tay à? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Mấy tên cảnh giới Đế Tôn đứng đằng trước nheo mắt lại, đồng loạt ra tay!
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm tới Huyết Long do kiếm khí ngưng tụ tạo nên đó, tên nào tên nấy lập tức bị nện thổ huyết, bắn ra đằng xa!
“Thằng ranh này, sao có thể!”
Mấy ông lão cảnh giới Đế Tôn biến sắc!
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại có sức mạnh kinh khủng như vậy!
Trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, vòng vây bị thủng ra một lỗ!
Diệp Bắc Minh sải bước, Ảnh Thuấn!
Chỉ nháy mắt, anh đã đi xa mấy trăm mét.
Phó Toàn Thịnh thấy vậy, điên cuồng gào thét: “Chết tiệt! Cậu ta định chạy!”
“Đừng để thằng khốn này chạy mất, đuổi theo! Đuổi theo cho ông!”
Diệp Bắc Minh không dừng lại, anh nhanh chóng tiến về phía học viện Viễn Cổ!
Một giây sau.
“Mẹ kiếp!”
Phó Toàn Thịnh tức giận nổi trận lôi đình: “Sao tốc độ của thằng khốn này lại nhanh như vậy!”
“Chết tiệt! Thật đáng chết!”
Một người đàn ông mặt chữ điền cất giọng thật trầm: “Có vẻ như thằng ranh này đang đi về phía học viện Viễn Cổ, lẽ nào cậu ta là người của học viện Viễn Cổ?”
“Bất kể cậu ta có phải hay không cũng phải tiếp tục đuổi theo!”
Phó Toàn Thịnh quát khẽ: “Hôm nay bất kể thế nào cũng nhất định không được để cậu ta sống sót rời đi!”
“Dù cho thằng khốn này có học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa thì kẻ giết chết con trai tôi cũng vẫn phải chết!”
...
Ở cửa chính của Huyền Các.
Một bóng đen xông tới, quỳ một chân xuống: “Thưa cô chủ, vòng vây của nhà họ Phó đã thất bại rồi!”
“Diệp Bắc Minh đã lao ra khỏi vòng vây, chạy trốn rồi!”
“Ôi...”
Diệp Vy Ny thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi! Ông lui ra đi”.
Bóng đen yên lặng lui ra ngoài.
Diệp Vy Ny quay đầu nhìn về phía Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: “Cậu Diệp là bạn tôi, trước khi anh ấy tới đón mọi người, xin cứ ở lại Huyền Các này!”
“Mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người ở lại Huyền Các thì không ai có thể làm mọi người bị thương!”
Cô ta vừa mới dứt lời.
Thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vậy là bọn họ đều là người của thằng ranh kia phải không?”
Diệp Vy Ny kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa Huyền Các!
Một thanh niên cụt một tay mặt mày ngập tràn oán hận!
Diệp Mục!
Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, hàng mày lộ vẻ vênh váo, hung hăng!
Diệp Dao, chị ruột của Diệp Mục!
“Không hay rồi, sao cô ta lại tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.