Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1736: Trả thù
Ss Tần
06/04/2024
Suýt!
Chơi lớn quá!
Cuồng Đan cũng mới là Đan tôn cửu phẩm!
Phía đối diện đã mới liền ba người?
Đôi mắt Vương Yên Nhi trầm xuống: “Họ đang nhằm vào chúng ta!”
“Cậu Diệp giao chỗ này cho chúng ta quản lý lo liệu, tôi quyết không cho phép công việc làm ăn bị cướp!”
“Tiền bối Cuồng Đan đâu? Chúng a đi xem sao!”
Tiêu Vô Tướng trả lời: “Phía đối diện liên tục phái người đến khiêu khích, tiền bối Cuồng Đan qua đó đấu với họ rồi!”
“Cái gì? Không ổn! Cẩn thận bị lừa!”
Vẻ mặt Vương Yên Nhi biến sắc.
Tóm góc váy đi đến phía đối diện con phố!
Thánh Thủ Các!
Thiên Đan Phường!
Hai biển hiệu lớn nổi bật chói mắt!
Ở bên góc của tấm biển có một biểu tượng quen thuộc lọt vào mắt.
“Biểu tượng của nhà họ Ngư!”
Vương Yên Nhi kinh ngạc.
Bỗng nhiên.
“Cuồng Đan thua rồi!”
Trong Thiên Đan Phường truyền ra tiếng bàn tán xôn xao!
Vương Yên Nhi vội vàng chen vào trong đám đông!
Trong đại diện của Thiên Đan Phường gần như chật kín người!
Chỉ thấy Cuồng Đan đứng trước một đỉnh đan, vẻ mặt hồn siêu phách lạc: “Tôi thua rồi… tôi lại thua rồi…”
Có ba ông lão đứng đối diện!
Một ông râu cá chê!
Một người một mắt!
Một ông râu tóc đều bạc trắng!
Trên khuôn mặt người nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng!
Ông lão râu cá trê cười nói: “Đây chính là Cuồng Đan trong truyền thuyết sao? Ngô Đức Lộc tôi còn chưa dùng hết toàn lực mà ông đã thua rồi!”
“Ông còn có vụ cược vừa nãy chứ?”
“Hoặc là cả đời không được phép luyện đan, hoặc là tự chặt một cánh tay!”
Đôi mắt Cuồng Đan đỏ bừng: “Tôi từng hứa với sư phụ, phải luyện đan cho Thái Dương Tông!”
“Cả đời không luyện đan thì tôi không làm được, đã thua cược thì phải chịu, tôi nguyện chém đứt một cánh tay...”
Nói xong.
Cuồng Đan giơ tay nắm trong hư không, lòng bàn tay xuất hiện một con dao màu vàng kim!
Không hề do dự chém đứt tay phải!
Khóe miệng ba vị đan tôn cửu phẩm nhếch lên nụ cười thích thú, Cuồng Đan mất một cánh tay cũng coi như phế rồi!
Vốn không thể nào phát huy ra được thực lực của đan tôn cửu phẩm.
“Dừng tay!”
Vương Yên Nhi xông ra, năm ngón tay thon dài tóm chặt con dao màu vàng kim!
Máu tươi chảy ra!
Lưỡi dao kẹp chặt trong lòng bàn tay, gần như chém xuống năm ngón tay của Vương Yên Nhi!
Cuồng Đan kinh hãi: “Cô Vương, cô đang làm gì vậy?”
Vương Yên Nhi bất chấp năm ngón tay đau nhức: “Tiền bối Cuồng Đan, ông không thể chém đứt một cánh tay!”
“Ông không còn cánh tay, sau này làm sao có thể luyện đan?”
Cuồng Đan cười khổ một tiếng: “Lão phu không giỏi bằng người khác, nguyện thua thì chịu phạt!”
“Không được!”
Vương Yên Nhi cầu xin.
Bỗng nhiên.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười thú vị vang lên: “Đây là người của Thái Dương Tông sao? Không hiểu đạo lý dám chơi dám chịu sao?”
“Làm sao? Các người định giở trò hả?”
Đám người chủ động nhường ra một lối đi!
Ba đan tôn cửu phẩm cũng quay đầu, chắp tay với một cô gái ăn mặc hoa lệ: “Xin chào phường chủ!”
Ngư Thất Tình!
Chủ nhân của Thiên Đan Phường và Thánh Thủ Các!
Vương Yên Nhi nhìn thấy Ngư Thất Tình liền vội vàng lên tiếng: “Thất Tình, cậu xin cô cho tiền bối Cuồng Đan một cơ hội đi được không?”
“Ôi ôi ôi!”
Ngư Thất Tình kêu lên: “Cô cũng muốn cơ hội hả? Lúc trước khi tôi bảo cô xin Diệp Bắc Minh cho tôi một cơ hội, thì cô làm gì hả?”
“Còn nữa, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đừng gọi thân thiết như vậy!”
“Cô có thể gọi tôi là gia chủ nhà họ Ngư, Thánh Thủ Các chủ, Thiên Đan Phường chủ đều được!”
“Duy nhất không thể gọi tên của tôi, thân phận của cô không xứng với tôi! Hiểu không?”
Vương Yên Nhi cắn môi đến trắng nhợt: “Ngư gia chủ, chuyện lúc trước là lỗi của tôi!”
“Vương Yên Nhi xin dập đầu nhận sai!”
Hai đầu gối mềm trực tiếp quỳ xuống!”
Phập! Phập! Phập!
Dập dầu ba cái.
“Cô Vương quỳ dập đầu rồi…”
“Đại tiểu thư nhà họ Vương lại quỳ xuống, chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?”
“He he, đại tiểu thư nhà họ Vương quỳ trước gia chủ nhà họ Ngư cũng không coi là mất mắt chứ? Chỉ là nghe nói trước đây hai người này là bạn thân, bây giờ lại trở mặt thành thù…”
“Thú vị… ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao!
Giống như từng con dao đâm vào trái tim của Vương Yên Nhi!
Ngư Thất Tình cười đắc ý: “Quỳ xuống có tác dụng hả? Vương Yên Nhi cô quỳ ở chỗ tôi không đáng tiền!”
Vương Yên Nhi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy tia máu: “Ngư gia chủ, cô muốn thế nào?”
Ngư Thất Tình nhìn cánh tay của Vương Yên Nhi: “Cuồng Đan đã thua một cánh tay, cô quỳ xuống hình như chưa đủ đâu?”
Cơ thể Vương Yên Nhi run lên!
Liền sau đó.
Cô ta hít sâu một hơi, dường như đưa ra một quyết định: “Tôi hiểu rồi!”
Giơ tay, một thanh kiếm chém xống cánh tay!
Phụt!
Một cánh tay rơi xuống đất, máu chảy như trút nước!
Cuồng Đan gầm lên một tiếng: “Cô Yên Nhi, cô làm gì thế này!
Muốn xông lên, nhặt cánh tay của Vương Yên Nhi!
Chơi lớn quá!
Cuồng Đan cũng mới là Đan tôn cửu phẩm!
Phía đối diện đã mới liền ba người?
Đôi mắt Vương Yên Nhi trầm xuống: “Họ đang nhằm vào chúng ta!”
“Cậu Diệp giao chỗ này cho chúng ta quản lý lo liệu, tôi quyết không cho phép công việc làm ăn bị cướp!”
“Tiền bối Cuồng Đan đâu? Chúng a đi xem sao!”
Tiêu Vô Tướng trả lời: “Phía đối diện liên tục phái người đến khiêu khích, tiền bối Cuồng Đan qua đó đấu với họ rồi!”
“Cái gì? Không ổn! Cẩn thận bị lừa!”
Vẻ mặt Vương Yên Nhi biến sắc.
Tóm góc váy đi đến phía đối diện con phố!
Thánh Thủ Các!
Thiên Đan Phường!
Hai biển hiệu lớn nổi bật chói mắt!
Ở bên góc của tấm biển có một biểu tượng quen thuộc lọt vào mắt.
“Biểu tượng của nhà họ Ngư!”
Vương Yên Nhi kinh ngạc.
Bỗng nhiên.
“Cuồng Đan thua rồi!”
Trong Thiên Đan Phường truyền ra tiếng bàn tán xôn xao!
Vương Yên Nhi vội vàng chen vào trong đám đông!
Trong đại diện của Thiên Đan Phường gần như chật kín người!
Chỉ thấy Cuồng Đan đứng trước một đỉnh đan, vẻ mặt hồn siêu phách lạc: “Tôi thua rồi… tôi lại thua rồi…”
Có ba ông lão đứng đối diện!
Một ông râu cá chê!
Một người một mắt!
Một ông râu tóc đều bạc trắng!
Trên khuôn mặt người nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng!
Ông lão râu cá trê cười nói: “Đây chính là Cuồng Đan trong truyền thuyết sao? Ngô Đức Lộc tôi còn chưa dùng hết toàn lực mà ông đã thua rồi!”
“Ông còn có vụ cược vừa nãy chứ?”
“Hoặc là cả đời không được phép luyện đan, hoặc là tự chặt một cánh tay!”
Đôi mắt Cuồng Đan đỏ bừng: “Tôi từng hứa với sư phụ, phải luyện đan cho Thái Dương Tông!”
“Cả đời không luyện đan thì tôi không làm được, đã thua cược thì phải chịu, tôi nguyện chém đứt một cánh tay...”
Nói xong.
Cuồng Đan giơ tay nắm trong hư không, lòng bàn tay xuất hiện một con dao màu vàng kim!
Không hề do dự chém đứt tay phải!
Khóe miệng ba vị đan tôn cửu phẩm nhếch lên nụ cười thích thú, Cuồng Đan mất một cánh tay cũng coi như phế rồi!
Vốn không thể nào phát huy ra được thực lực của đan tôn cửu phẩm.
“Dừng tay!”
Vương Yên Nhi xông ra, năm ngón tay thon dài tóm chặt con dao màu vàng kim!
Máu tươi chảy ra!
Lưỡi dao kẹp chặt trong lòng bàn tay, gần như chém xuống năm ngón tay của Vương Yên Nhi!
Cuồng Đan kinh hãi: “Cô Vương, cô đang làm gì vậy?”
Vương Yên Nhi bất chấp năm ngón tay đau nhức: “Tiền bối Cuồng Đan, ông không thể chém đứt một cánh tay!”
“Ông không còn cánh tay, sau này làm sao có thể luyện đan?”
Cuồng Đan cười khổ một tiếng: “Lão phu không giỏi bằng người khác, nguyện thua thì chịu phạt!”
“Không được!”
Vương Yên Nhi cầu xin.
Bỗng nhiên.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười thú vị vang lên: “Đây là người của Thái Dương Tông sao? Không hiểu đạo lý dám chơi dám chịu sao?”
“Làm sao? Các người định giở trò hả?”
Đám người chủ động nhường ra một lối đi!
Ba đan tôn cửu phẩm cũng quay đầu, chắp tay với một cô gái ăn mặc hoa lệ: “Xin chào phường chủ!”
Ngư Thất Tình!
Chủ nhân của Thiên Đan Phường và Thánh Thủ Các!
Vương Yên Nhi nhìn thấy Ngư Thất Tình liền vội vàng lên tiếng: “Thất Tình, cậu xin cô cho tiền bối Cuồng Đan một cơ hội đi được không?”
“Ôi ôi ôi!”
Ngư Thất Tình kêu lên: “Cô cũng muốn cơ hội hả? Lúc trước khi tôi bảo cô xin Diệp Bắc Minh cho tôi một cơ hội, thì cô làm gì hả?”
“Còn nữa, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đừng gọi thân thiết như vậy!”
“Cô có thể gọi tôi là gia chủ nhà họ Ngư, Thánh Thủ Các chủ, Thiên Đan Phường chủ đều được!”
“Duy nhất không thể gọi tên của tôi, thân phận của cô không xứng với tôi! Hiểu không?”
Vương Yên Nhi cắn môi đến trắng nhợt: “Ngư gia chủ, chuyện lúc trước là lỗi của tôi!”
“Vương Yên Nhi xin dập đầu nhận sai!”
Hai đầu gối mềm trực tiếp quỳ xuống!”
Phập! Phập! Phập!
Dập dầu ba cái.
“Cô Vương quỳ dập đầu rồi…”
“Đại tiểu thư nhà họ Vương lại quỳ xuống, chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?”
“He he, đại tiểu thư nhà họ Vương quỳ trước gia chủ nhà họ Ngư cũng không coi là mất mắt chứ? Chỉ là nghe nói trước đây hai người này là bạn thân, bây giờ lại trở mặt thành thù…”
“Thú vị… ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao!
Giống như từng con dao đâm vào trái tim của Vương Yên Nhi!
Ngư Thất Tình cười đắc ý: “Quỳ xuống có tác dụng hả? Vương Yên Nhi cô quỳ ở chỗ tôi không đáng tiền!”
Vương Yên Nhi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy tia máu: “Ngư gia chủ, cô muốn thế nào?”
Ngư Thất Tình nhìn cánh tay của Vương Yên Nhi: “Cuồng Đan đã thua một cánh tay, cô quỳ xuống hình như chưa đủ đâu?”
Cơ thể Vương Yên Nhi run lên!
Liền sau đó.
Cô ta hít sâu một hơi, dường như đưa ra một quyết định: “Tôi hiểu rồi!”
Giơ tay, một thanh kiếm chém xống cánh tay!
Phụt!
Một cánh tay rơi xuống đất, máu chảy như trút nước!
Cuồng Đan gầm lên một tiếng: “Cô Yên Nhi, cô làm gì thế này!
Muốn xông lên, nhặt cánh tay của Vương Yên Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.