Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1737: Báo thù bắt đầu
Ss Tần
06/04/2024
Vương Yên Nhi ngăn cản nói: “Tiền bối Cuồng Đan, đừng để mọi việc mà Yên Nhi làm trở thành vô ích!”
“Cô… ngốc quá!”
Cuồng Đan xúc động trong lòng.
Cùng lúc đó, Vương Yên Nhi nhìn Ngư Thất Tình với khuôn mặt trắng bệch: “Đủ chưa?”
Sâu trong đồng tử của Ngư Thất Tình run lên, ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn là đố kỵ!
Đúng thế! Đố kỵ!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà Vương Yên Nhi có thể vì người của Diệp Bắc Minh mà tự chặt gãy một cánh tay!
“Không đủ!”
Ngư Thất Tình khẽ quát một tiếng: “Cánh tay của một kẻ đê tiện như cô làm sao có thể so được với cánh tay của Cuồng Đan, ít nhất phải cần hai cánh tay!”
“Được!”
Vương Yên Nhi cắn chặt thanh kiếm trong tay, chém về phía tay trái!
Phụt!
Khoảnh khắc cánh tay rơi xuống đất!
Vương Yên Nhi ngẩng đầu cười với khuôn mặt tái nhợt: “Ngư gia chủ, đây là lời vàng ngọc của cô!”
“Hai cánh tay đổi lấy một cánh tay của tiền bối Cuồng Đan, chắc cô phải giữ lời chứ?”
“Cô?”
Ngư Thất Tình nhất thời nghẹn lời, trước mặt nhiều người như vậy!
Đương nhiên cô ta không thể không giữ lời: “Các người cút cho tôi!”
“Cảm ơn!”
Vương Yên Nhi cười, đứng lên nhìn sang Cuồng Đan: “Tiền bối, chúng ta đi”.
“Cô Yên Nhi…”, cả người Cuồng Đan cứng đờ, tiến lên dìu Vương Yên Nhi rời đi.
Đợi hai người đi khỏi, Ngư Thất Tình tức dậm chân: “Người đâu! Tìm cho tôi một con chó đến đây, băm nát hai cánh tay của con đê tiện này cho chó ăn!”
Ba đan tôn cửu phẩm tiến lên!
“Đừng vội, chúng tôi từng đồng ý từ từ chơi chết cô ta thì nhất định sẽ làm được!”
“Hôm nay chỉ là bắt đầu, họ sẽ càng lúc càng tuyệt vọng!”
Đôi mắt của Ngư Thất Tình mang theo vẻ oán độc: “Tôi tin họ! Tôi sẽ cho con đê tiện đó chết một cách thê thảm!”
…
Khu thí luyện.
Đường Hạo nhân lúc đêm đến một nơi sâu trong khe núi!
Xung quanh quỷ khí âm u, không ngừng vang lên tiếng gào khóc la hét của quỷ, gióng như địa ngục trần gian!
Trong đan điền vang lên giọng nói: “Chính là nơi này, nơi này đã ngưng tụ oán khí ít nhất hàng chục triệu năm!”
“Chỉ cần cậu hấp thụ hết toàn bộ oán khí ở đây, thì có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!”
“Đến lúc đó, cậu có thể tùy ý nắn bóp tên tên nhóc tên Diệp Phong đó!”
Đường Hạo không nhịn được run lên ớn lạnh: “Lão Quỷ, rốt cuộc nơi này là nơi nào? Lại có oán khí nhiều như vậy!”
Lão Quỷ cười he he: “Một chúng tộc hàng tủ người bị giết, cả thế giới hóa thành vùng chết chóc!”
“Oán khí nặng chút không bình thường sao?”
“Suýt…”
Đường Hạo hít khí lạnh: “Nhiều người chết như vậy? Lão Quỷ, sao ông biết?”
Lão Quỷ nhả ra một câu: “Đồ nhi ngoan, vì là do lão phu làm mà!”
“Nếu không phải một tên nhóc Hoa tộc Thượng Cổ giết vi sư, trấn áp chân thân của vi sư ở trong thế giới này!”
“Lão phu sớm đã trở thành tổ tiên của Quỷ đạo rồi!”
Nhớ đến bóng hình người Hoa tộc Thượng Cổ đó, cơ thể của lão Quỷ không khỏi run lên!
“Nhưng thiên đạo luân hồi, sau này Hoa tộc Thượng Cổ bị người khác tiêu diệt, cũng là đáng đời!”
Đường Hạo cau mày: “Lão Quỷ, tôi nghe ông từng nói đến chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ rất nhiều lần!”
“Rốt cuộc là thế nào? Gia tộc đó rất mạnh sao?”
Lão Quỷ cười khổ trả lời: “Đâu chỉ là mạnh, người của Hoa tộc Thượng Cổ, kẻ nào cũng nghịch thiên!”
“Cũng vì quá nghịch thiên cho nên mới mang đến họa diệt tộc, nhưng đó không phải là việc bây giờ cậu cần tìm hiểu!”
“Việc hiện giờ cậu cần làm là hấp thụ oán khí trước mặt, tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!”
“Được!”
Đường Hạo không nói nhiều thêm, bước vào trong sơn cốc!
Thần lực trong cơ thể sôi sục!
Liền sau đó, oán khí trong sơn cốc giống như lốc xoáy hội tụ về phía cơ thể của Đường Hạo!
…
“Cậu Diệp, cậu uống không?”
“Cậu Diệp, cậu đói không? Chỗ tôi còn có ít sơn hào hải vị, làm nóng lên thì có thể ăn!”
“Cậu Diệp, chỗ tôi có một căn phòng mang theo người, cậu và cô Nguyễn có thể đi vào nghỉ ngơi!”
Trên đường, Trương Đạc bày ra khuôn mặt núng nính thịt!
Nịnh nọt nói cả đoạn đường!
Thậm chí, hắn còn khoa trương lấy ra một căn nhà cần gì có nấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
Có thể vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, tên này đi du lịch chắc?
“Trương Đạc, anh không cần nịnh bợ tôi như vậy!”
“Yên tâm, anh không phải là chó của tôi! Tôi cũng không muốn cho anh làm chó của tôi!”
“Nếu anh muốn, có thể làm bạn của tôi!”
Vừa nói xong.
Khuôn mặt béo mập của Trương Đạc đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, gật đầu: “Được! Được! Được! Anh Diệp, à không… Diệp đại ca!”
“Từ nay về sau, anh bảo tiểu đệ đi về phía Tây, thì tuyệt đối không đi về phía Đông!”
“Cho dù tiểu đệ nhảy vào biển lửa vì đại ca cũng không từ!”
“Cô… ngốc quá!”
Cuồng Đan xúc động trong lòng.
Cùng lúc đó, Vương Yên Nhi nhìn Ngư Thất Tình với khuôn mặt trắng bệch: “Đủ chưa?”
Sâu trong đồng tử của Ngư Thất Tình run lên, ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn là đố kỵ!
Đúng thế! Đố kỵ!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà Vương Yên Nhi có thể vì người của Diệp Bắc Minh mà tự chặt gãy một cánh tay!
“Không đủ!”
Ngư Thất Tình khẽ quát một tiếng: “Cánh tay của một kẻ đê tiện như cô làm sao có thể so được với cánh tay của Cuồng Đan, ít nhất phải cần hai cánh tay!”
“Được!”
Vương Yên Nhi cắn chặt thanh kiếm trong tay, chém về phía tay trái!
Phụt!
Khoảnh khắc cánh tay rơi xuống đất!
Vương Yên Nhi ngẩng đầu cười với khuôn mặt tái nhợt: “Ngư gia chủ, đây là lời vàng ngọc của cô!”
“Hai cánh tay đổi lấy một cánh tay của tiền bối Cuồng Đan, chắc cô phải giữ lời chứ?”
“Cô?”
Ngư Thất Tình nhất thời nghẹn lời, trước mặt nhiều người như vậy!
Đương nhiên cô ta không thể không giữ lời: “Các người cút cho tôi!”
“Cảm ơn!”
Vương Yên Nhi cười, đứng lên nhìn sang Cuồng Đan: “Tiền bối, chúng ta đi”.
“Cô Yên Nhi…”, cả người Cuồng Đan cứng đờ, tiến lên dìu Vương Yên Nhi rời đi.
Đợi hai người đi khỏi, Ngư Thất Tình tức dậm chân: “Người đâu! Tìm cho tôi một con chó đến đây, băm nát hai cánh tay của con đê tiện này cho chó ăn!”
Ba đan tôn cửu phẩm tiến lên!
“Đừng vội, chúng tôi từng đồng ý từ từ chơi chết cô ta thì nhất định sẽ làm được!”
“Hôm nay chỉ là bắt đầu, họ sẽ càng lúc càng tuyệt vọng!”
Đôi mắt của Ngư Thất Tình mang theo vẻ oán độc: “Tôi tin họ! Tôi sẽ cho con đê tiện đó chết một cách thê thảm!”
…
Khu thí luyện.
Đường Hạo nhân lúc đêm đến một nơi sâu trong khe núi!
Xung quanh quỷ khí âm u, không ngừng vang lên tiếng gào khóc la hét của quỷ, gióng như địa ngục trần gian!
Trong đan điền vang lên giọng nói: “Chính là nơi này, nơi này đã ngưng tụ oán khí ít nhất hàng chục triệu năm!”
“Chỉ cần cậu hấp thụ hết toàn bộ oán khí ở đây, thì có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!”
“Đến lúc đó, cậu có thể tùy ý nắn bóp tên tên nhóc tên Diệp Phong đó!”
Đường Hạo không nhịn được run lên ớn lạnh: “Lão Quỷ, rốt cuộc nơi này là nơi nào? Lại có oán khí nhiều như vậy!”
Lão Quỷ cười he he: “Một chúng tộc hàng tủ người bị giết, cả thế giới hóa thành vùng chết chóc!”
“Oán khí nặng chút không bình thường sao?”
“Suýt…”
Đường Hạo hít khí lạnh: “Nhiều người chết như vậy? Lão Quỷ, sao ông biết?”
Lão Quỷ nhả ra một câu: “Đồ nhi ngoan, vì là do lão phu làm mà!”
“Nếu không phải một tên nhóc Hoa tộc Thượng Cổ giết vi sư, trấn áp chân thân của vi sư ở trong thế giới này!”
“Lão phu sớm đã trở thành tổ tiên của Quỷ đạo rồi!”
Nhớ đến bóng hình người Hoa tộc Thượng Cổ đó, cơ thể của lão Quỷ không khỏi run lên!
“Nhưng thiên đạo luân hồi, sau này Hoa tộc Thượng Cổ bị người khác tiêu diệt, cũng là đáng đời!”
Đường Hạo cau mày: “Lão Quỷ, tôi nghe ông từng nói đến chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ rất nhiều lần!”
“Rốt cuộc là thế nào? Gia tộc đó rất mạnh sao?”
Lão Quỷ cười khổ trả lời: “Đâu chỉ là mạnh, người của Hoa tộc Thượng Cổ, kẻ nào cũng nghịch thiên!”
“Cũng vì quá nghịch thiên cho nên mới mang đến họa diệt tộc, nhưng đó không phải là việc bây giờ cậu cần tìm hiểu!”
“Việc hiện giờ cậu cần làm là hấp thụ oán khí trước mặt, tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!”
“Được!”
Đường Hạo không nói nhiều thêm, bước vào trong sơn cốc!
Thần lực trong cơ thể sôi sục!
Liền sau đó, oán khí trong sơn cốc giống như lốc xoáy hội tụ về phía cơ thể của Đường Hạo!
…
“Cậu Diệp, cậu uống không?”
“Cậu Diệp, cậu đói không? Chỗ tôi còn có ít sơn hào hải vị, làm nóng lên thì có thể ăn!”
“Cậu Diệp, chỗ tôi có một căn phòng mang theo người, cậu và cô Nguyễn có thể đi vào nghỉ ngơi!”
Trên đường, Trương Đạc bày ra khuôn mặt núng nính thịt!
Nịnh nọt nói cả đoạn đường!
Thậm chí, hắn còn khoa trương lấy ra một căn nhà cần gì có nấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
Có thể vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, tên này đi du lịch chắc?
“Trương Đạc, anh không cần nịnh bợ tôi như vậy!”
“Yên tâm, anh không phải là chó của tôi! Tôi cũng không muốn cho anh làm chó của tôi!”
“Nếu anh muốn, có thể làm bạn của tôi!”
Vừa nói xong.
Khuôn mặt béo mập của Trương Đạc đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, gật đầu: “Được! Được! Được! Anh Diệp, à không… Diệp đại ca!”
“Từ nay về sau, anh bảo tiểu đệ đi về phía Tây, thì tuyệt đối không đi về phía Đông!”
“Cho dù tiểu đệ nhảy vào biển lửa vì đại ca cũng không từ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.