Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1532: Truy giết
Ss Tần
26/02/2024
Lấy ra một miếng vải trắng, đắp lên thi thể của đại sư tỷ.
Vù!
Liền sau đó, một luồng huyết khí ngút trời bùng phát như sóng thần!
Diệp Bắc Minh như sát thần nắm giữ sinh tử giáng xuống!
“Diệp Chấn Đường, ông đáng chết!”
Giọng của Diệp Bắc Minh cũng biến đổi!
Đôi mắt sầm xuống, nhìn lên người Diệp Chấn Đường ở dưới đài đoạn hồn.
Trái tim của Diệp Chấn Đường run lên, chỉ một ánh mắt thôi đã dọa ông ta sợ đến hối hận vì tất cả mọi việc đã làm.
Phập!
Diệp Bắc Minh dậm một chân xuống, cả người vụt nhảy thật cao.
Lao đến Diệp Chấn Đường như sao băng!
“Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!”
Diệp Chấn Đường hoảng sợ, điên cuồng hét lớn.
Mấy ông lão cảnh giới Đế Tôn tay cầm vũ khí, bước một bước chặn trước người Diệp Chấn Đường!
Một ông già râu dê tay cầm một thanh huyết đao lạnh lùng cười: “Dám ngang nhiên hành hung trước nhiều người? Cùng chém kẻ này…”
Còn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh đã xông đến trước người ông già râu dê, mấy lão đồng bọn kinh hãi kêu một tiếng: “Cẩn thận!”
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan!
Diệp Bắc Minh đã bóp vỡ cổ củaông già râu dê, khí huyết toàn thân bùng phát!
Phập!
Chia năm xẻ bảy!
“Suýt…”
Những người còn lại hít khí lạnh, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Ông ta là cảnh giới Đế Tôn đấy!
Kẻ này lại có thể chém chết bằng một chiêu?
Diệp Chấn Đường sợ đến toàn thân run lên, trong lòng hối hận muốn chết, nhưng vẫn cứng đầu: “Diệp Bắc Minh, mày dám giết người nhà họ Diệp bừa bãi? Tao giết sư tỷ của mày là đúng!”
“Nhưng đây là đài đoạn hồn, người tu võ toàn thiên hạ đều có thể làm chứng!”
“Mày giết người của nhà họ Diệp bừa bãi như vậy, chẳng lẽ không sợ nhà họ Diệp báo thù sao?”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười tràng dài, một hàng lệ máu trào ra: “Chín sư tỷ của tôi sống chết chưa rõ, đại sư tỷ lại chết trước mặt tôi!”
“Tôi còn sợ nhà họ Diệp ông báo thù? Chết đi cho tôi!”
Soat!
Bước một bước ra, trong không khí ngập mùi máu tươi!
Diệp Chấn Đường sợ đến cổ lạnh toát, đúng lúc này, một ông lão chặn trước người Diệp Chấn Đường.
Diệp Chấn Đường nhìn thấy Diệp Bắc Minh tấn công đến, sợ đến tóm lấy vợ ở bên cạnh ném ra!
“Chấn Đường, anh…”
Vợ của Diệp Chấn Đường kinh hồn bạt vía, điên cuồng cầu xin: “Cậu Diệp, đừng giết tôi…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, sương máu nổi lên!
Diệp Mục sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Mẹ…”
“Mặc kệ mẹ con đi!”
Đôi mắt của Diệp Chấn Đường tanh đỏ, tóm lấy vai của Diệp Mục: “Đi thôi! Các người chặn hắn lại cho tôi, cho dù phải dùng tính mạng!”
“Vợ con của các người, Diệp Chấn Đường tôi thề nhất định cả đời không thiếu tài nguyên tu võ!”
Vừa nói ra lời này, con mắt của mấy trăm người mà Diệp Chấn Đường đưa đến đều đỏ ngàu.
Người nào cũng ra tay về phía Diệp Bắc Minh như phát điên!
Chỉ trong mười mấy hơi thở, mấy trăm người này đều bỏ mạng!
Dưới đài đoạn hồn, thi thể ngổn ngang!
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm về hướng Diệp Chấn Đường: “Ông chạy thoát nổi không?”
Trực tiếp đuổi theo!
Chân trước vừa đi, đám người Vương Thần Cương, Hầu Tử thong dong đến muộn.
Nhìn máu tươi khắp đất, và cả vô số thi thể của ngườ nhà họ Diệp.
“Ai có thể nói với tôi, chuyện này là thế nào không?”, vẻ mặt Vương Thần Cương biến sắc.
Có người tu võ giải thích: “Vừa nãy có người mạo xưng là Diệp Bắc Minh, lên đài đoạn hồn chiến với Diệp Chấn Đường một trận!”
“Ai ngờ lại là sư tỷ của Diệp Bắc Minh, lúc Diệp Bắc Minh xuất hiện, Diệp Chấn Đường đã giết sư tỷ của anh ta trước mặt nhiều người!”
“Diệp Bắc Minh ra tay giết người nhà họ Diệp, truy giết Diệp Chấn Đường rồi!”
Cơ thể Hầu Tử chấn động, đôi mắt bỗng đỏ rực: “Cái gì? Đại sư tỷ… chết rồi…”
“Sao có thể…”, đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng.
Vẻ mặt Long Khuynh Vũ đầy tự trách: “Đều tại tôi, nếu không phải là tôi, đại sư tỷ cũng…”
Hầu Tử xông lên đài đoạn hồn, nhìn thi thể của đại sư tỷ được đắp vải trắng!
Anh ta thu lấy thi thể, tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!Diệp Chấn Đường đáng chết!”
“Không hay rồi!”
Bỗng nhiên, Vương Thần Cương kinh hồn bạt vía: “Chắc chắn Diệp Chấn Đường chạy về nhà họ Diệp, nếu cậu nhóc Diệp truy giết đến nhà họ Diệp, ra tay không biết nặng nhẹ thì làm thế nào?”
“Cậu ta đi nộp mạng đó! Đi thôi, đến nhà họ Diệp!”
Quay ngươi xông ra khỏi thành Thiên Dung, chạy đến nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn đám người học viện Viễn Cổ vội vàng gấp rút chạy đến nhà họ Diệp, Phó Toàn Thịnh nheo mắt: “Đúng là đặc sắc! Không ngờ lại là kết cục như vậy!”
“Anh hai, chúng ta làm thế nào?”, một người đàn ông mặt vuông chữ điền hỏi.
Phó Toàn Thịnh nhếch mép cười: “Đương nhiên là đến nhà họ Diệp xem kịch rồi! Chúng ta cũng đi!”
Những võ giả khác cũng đều đi.
Thành Thiên Dung vốn náo nhiệt, chỉ một lúc đã trở nên vô cùng thanh lạnh.
…
Vù!
Liền sau đó, một luồng huyết khí ngút trời bùng phát như sóng thần!
Diệp Bắc Minh như sát thần nắm giữ sinh tử giáng xuống!
“Diệp Chấn Đường, ông đáng chết!”
Giọng của Diệp Bắc Minh cũng biến đổi!
Đôi mắt sầm xuống, nhìn lên người Diệp Chấn Đường ở dưới đài đoạn hồn.
Trái tim của Diệp Chấn Đường run lên, chỉ một ánh mắt thôi đã dọa ông ta sợ đến hối hận vì tất cả mọi việc đã làm.
Phập!
Diệp Bắc Minh dậm một chân xuống, cả người vụt nhảy thật cao.
Lao đến Diệp Chấn Đường như sao băng!
“Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!”
Diệp Chấn Đường hoảng sợ, điên cuồng hét lớn.
Mấy ông lão cảnh giới Đế Tôn tay cầm vũ khí, bước một bước chặn trước người Diệp Chấn Đường!
Một ông già râu dê tay cầm một thanh huyết đao lạnh lùng cười: “Dám ngang nhiên hành hung trước nhiều người? Cùng chém kẻ này…”
Còn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh đã xông đến trước người ông già râu dê, mấy lão đồng bọn kinh hãi kêu một tiếng: “Cẩn thận!”
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan!
Diệp Bắc Minh đã bóp vỡ cổ củaông già râu dê, khí huyết toàn thân bùng phát!
Phập!
Chia năm xẻ bảy!
“Suýt…”
Những người còn lại hít khí lạnh, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Ông ta là cảnh giới Đế Tôn đấy!
Kẻ này lại có thể chém chết bằng một chiêu?
Diệp Chấn Đường sợ đến toàn thân run lên, trong lòng hối hận muốn chết, nhưng vẫn cứng đầu: “Diệp Bắc Minh, mày dám giết người nhà họ Diệp bừa bãi? Tao giết sư tỷ của mày là đúng!”
“Nhưng đây là đài đoạn hồn, người tu võ toàn thiên hạ đều có thể làm chứng!”
“Mày giết người của nhà họ Diệp bừa bãi như vậy, chẳng lẽ không sợ nhà họ Diệp báo thù sao?”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười tràng dài, một hàng lệ máu trào ra: “Chín sư tỷ của tôi sống chết chưa rõ, đại sư tỷ lại chết trước mặt tôi!”
“Tôi còn sợ nhà họ Diệp ông báo thù? Chết đi cho tôi!”
Soat!
Bước một bước ra, trong không khí ngập mùi máu tươi!
Diệp Chấn Đường sợ đến cổ lạnh toát, đúng lúc này, một ông lão chặn trước người Diệp Chấn Đường.
Diệp Chấn Đường nhìn thấy Diệp Bắc Minh tấn công đến, sợ đến tóm lấy vợ ở bên cạnh ném ra!
“Chấn Đường, anh…”
Vợ của Diệp Chấn Đường kinh hồn bạt vía, điên cuồng cầu xin: “Cậu Diệp, đừng giết tôi…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, sương máu nổi lên!
Diệp Mục sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Mẹ…”
“Mặc kệ mẹ con đi!”
Đôi mắt của Diệp Chấn Đường tanh đỏ, tóm lấy vai của Diệp Mục: “Đi thôi! Các người chặn hắn lại cho tôi, cho dù phải dùng tính mạng!”
“Vợ con của các người, Diệp Chấn Đường tôi thề nhất định cả đời không thiếu tài nguyên tu võ!”
Vừa nói ra lời này, con mắt của mấy trăm người mà Diệp Chấn Đường đưa đến đều đỏ ngàu.
Người nào cũng ra tay về phía Diệp Bắc Minh như phát điên!
Chỉ trong mười mấy hơi thở, mấy trăm người này đều bỏ mạng!
Dưới đài đoạn hồn, thi thể ngổn ngang!
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm về hướng Diệp Chấn Đường: “Ông chạy thoát nổi không?”
Trực tiếp đuổi theo!
Chân trước vừa đi, đám người Vương Thần Cương, Hầu Tử thong dong đến muộn.
Nhìn máu tươi khắp đất, và cả vô số thi thể của ngườ nhà họ Diệp.
“Ai có thể nói với tôi, chuyện này là thế nào không?”, vẻ mặt Vương Thần Cương biến sắc.
Có người tu võ giải thích: “Vừa nãy có người mạo xưng là Diệp Bắc Minh, lên đài đoạn hồn chiến với Diệp Chấn Đường một trận!”
“Ai ngờ lại là sư tỷ của Diệp Bắc Minh, lúc Diệp Bắc Minh xuất hiện, Diệp Chấn Đường đã giết sư tỷ của anh ta trước mặt nhiều người!”
“Diệp Bắc Minh ra tay giết người nhà họ Diệp, truy giết Diệp Chấn Đường rồi!”
Cơ thể Hầu Tử chấn động, đôi mắt bỗng đỏ rực: “Cái gì? Đại sư tỷ… chết rồi…”
“Sao có thể…”, đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng.
Vẻ mặt Long Khuynh Vũ đầy tự trách: “Đều tại tôi, nếu không phải là tôi, đại sư tỷ cũng…”
Hầu Tử xông lên đài đoạn hồn, nhìn thi thể của đại sư tỷ được đắp vải trắng!
Anh ta thu lấy thi thể, tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!Diệp Chấn Đường đáng chết!”
“Không hay rồi!”
Bỗng nhiên, Vương Thần Cương kinh hồn bạt vía: “Chắc chắn Diệp Chấn Đường chạy về nhà họ Diệp, nếu cậu nhóc Diệp truy giết đến nhà họ Diệp, ra tay không biết nặng nhẹ thì làm thế nào?”
“Cậu ta đi nộp mạng đó! Đi thôi, đến nhà họ Diệp!”
Quay ngươi xông ra khỏi thành Thiên Dung, chạy đến nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn đám người học viện Viễn Cổ vội vàng gấp rút chạy đến nhà họ Diệp, Phó Toàn Thịnh nheo mắt: “Đúng là đặc sắc! Không ngờ lại là kết cục như vậy!”
“Anh hai, chúng ta làm thế nào?”, một người đàn ông mặt vuông chữ điền hỏi.
Phó Toàn Thịnh nhếch mép cười: “Đương nhiên là đến nhà họ Diệp xem kịch rồi! Chúng ta cũng đi!”
Những võ giả khác cũng đều đi.
Thành Thiên Dung vốn náo nhiệt, chỉ một lúc đã trở nên vô cùng thanh lạnh.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.