Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1533: Tấn công sơn môn
Ss Tần
26/02/2024
Sơn môn nhà họ Diệp.
Hai ông lão ngồi trên bậc thềm đột ngột đứng lên: “Tiếng động gì vậy?”
Đôi mắt già nua của hai người cùng nghiêm lại, ngưng trọng nhìn về phía xa!
Vẻ măt khẽ biến sắc: “Đó là cái gì? Sát khí nặng nề quá!”
Ở tận cuối chân trời, một làn vân huyết màu tanh đỏ nhanh chóng bay về phía nhà họ Diệp!
Huyết khí ngút trời!
Sát khí đáng sợ!
Còn có cảm giác chết chóc như địa ngục!
“Có chuyện gì vậy? Vùng đất của gia tộc là huyệt long hưng!”
“Theo lý mà nói thì gần đây không thể nào có dị tượng xảy ra, chẳng lẽ có người nhập ma?”, trong lúc hai ông lão nghi hoặc.
Diệp Chấn Đường tóm Diệp Mục, xông đến như phát điên.
“Lão Thử, lão Vong cứu tôi!”
Vì quá kinh sợ, giọng của Diệp Chấn Đường cũng biển đổi khác thường.
Cuối cùng, khoảnh khắc xông vào sơn môn nhà họ Diệp, Diệp Chấn Đường ngồi phệt xuống đất!
Hai bố con sợ hãi thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như tuyết!
“Hai người có chuyện gì vậy? Tại sao nhếch nhác thế này?”, vẻ mặt Diệp Thử đầy nghi hoặc.
Đôi mắt của Diệp Chấn Đường đầy tia máu, cắn răng giải thích: “Diệp Bắc Minh! Là tên tạp chủng Diệp Bắc Minh!”
“Hắn điên rồi, hắn không những giết hàng trăm người nhà họ Diệp dưới đài đoạn hồn, còn giết vợ của tôi!”
“Nếu không phải tôi thiêu cháy thọ mệnh, liều chết chạy về nhà họ Diệp!”
“Thì cả tôi và Mục Nhi cũng phải chết dưới tay hắn!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Thử và Diệp Vong đều biến sắc.
Liền sau đó, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Chấn Đường, ông tưởng chạy về nhà họ Diệp thì có thể sống sót sao?”
Nghe thấy giọng nói như tử thần này, Diệp Chấn Đường sợ đến đồng tử điên cuồng co lại!
Nhưng, vừa nghĩ đến mình đã chạy về nhà họ Diệp!
Bất luận thế nào Diệp Bắc Minh cũng không giết được ông ta, Diệp Chấn Đường hư yếu đứng lên!
Dùng hết sức lực cuối cùng cười điên cuồng: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, có giỏi thì mày xông vào nhà họ Diệp đi!”
“Tao không những có thể sống sót, còn có thể tung hoành!”
“Nếu có giỏi, mày xông vào giết tao đi!”
Chiêu này của ông ta quá ác độc!
Lão tổ nhà họ Diệp đã hạ lệnh, chuyện của Diệp Dao kết thúc tại đây!
Diệp Chấn Đường giết Lạc Khuynh Thành, cũng chỉ là ân oán với Diệp Bắc Minh!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra tay ở sơn môn nhà họ Diệp, thì sẽ là ân oán với nhà họ Diệp!
Đến lúc đó, nhà họ Diệp sẽ can thiệp.
Diệp Chấn Đường sẽ kê cao gối đầu vô lo rồi!
“Ông nghĩ tôi không dám?”
Trong mắt Diệp Bắc Minh sát y bùng phát!
Bỗng nhiên, phía sau vang lên giọng nói gấp gáp: “Cậu nhóc Diệp, dừng tay!”
Vương Thần Cương xông đến, thở hổn hển không ra hơi.
Ông ta dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng đuổi kịp: “Cậu nhóc Diệp, cậu đừng kích động, nơi này là sơn môn nhà họ Diệp!”
“Một khi cậu ra tay, sẽ hoàn toàn đắc tội với cả nhà họ Diệp!”
“Diệp Chấn Đường hiển nhiên biết rõ điều này, ông ta cố ý khích tướng cậu đấy!”
Mấy người Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng cũng chạy đến nơi, đều khuyên nói: “Cậu Diệp, đừng quá kích động!”
“Anh Diệp…”
Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ cũng chạy đến.
Hoa Linh Lung đi đến: “Cậu Diệp, nghe chúng tôi khuyên một câu!”
Các võ giả chạy từ thành Thiên Dung đến cũng dần dần xuất hiện.
Trong phút chốc, bên ngoài sơn môn nhà họ Diệp, người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Chấn Đường thấy vyaaj cười lớn: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, việc sắp thành lại hỏng rồi!”
“Tao giết sư tỷ của mày đấy, thì đã làm sao?”
“Cả đời mày cũng đừng nghĩ đến báo thù cho đại sư tỷ của mày!”
“Vậy sao?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Người mà Diệp Bắc Minh tôi muốn giết, không ai có thể cản được!”
Gru!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một con huyết long to lớn mấy trăm trượng ầm ầm xông ra!
Hung hãn đạp về phía sơn môn nhà họ Diệp!
Diệp Chấn Đường sợ đến há hốc miệng: “Mày… làm sao mày dám…”
Khoảnh khắc huyết long đập xuống.
Phập!
Đại trận hộ sơn sáng lên, bảo vệ cả sơn môn nhà họ Diệp!
“Choang’ một tiếng vang, vang khắp cả nhà họ Diệp như động đất kinh thiên.
“Âm thanh này là… đại trận hộ sơn?”
“Có chuyện gì vậy? Có người tấn công đại trận hộ sơn?”
Lúc này, nhà họ Diệp vốn đang tĩnh mịch liền xao động.
Vô số bóng hình đều đi ra sơn môn nhà họ Diệp, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công sơn môn nhà họ Diệp!
“Là ai? To gan!”
“Ai dám ra tay ở nhà họ Diệp, chán sống rồi hả?”
Mấy ông lão đức cao vọng trọng đều lên tiếng quát mắng.
Diệp Chấn Đường nhìn thấy mấy người, càng tự tin: “Diệp Bắc Minh, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ đâm đầu!”
Quay đầu nhìn sang mấy ông lão.
“Các vị trưởng lão, kẻ này chính là Diệp Bắc Minh!”
Hai ông lão ngồi trên bậc thềm đột ngột đứng lên: “Tiếng động gì vậy?”
Đôi mắt già nua của hai người cùng nghiêm lại, ngưng trọng nhìn về phía xa!
Vẻ măt khẽ biến sắc: “Đó là cái gì? Sát khí nặng nề quá!”
Ở tận cuối chân trời, một làn vân huyết màu tanh đỏ nhanh chóng bay về phía nhà họ Diệp!
Huyết khí ngút trời!
Sát khí đáng sợ!
Còn có cảm giác chết chóc như địa ngục!
“Có chuyện gì vậy? Vùng đất của gia tộc là huyệt long hưng!”
“Theo lý mà nói thì gần đây không thể nào có dị tượng xảy ra, chẳng lẽ có người nhập ma?”, trong lúc hai ông lão nghi hoặc.
Diệp Chấn Đường tóm Diệp Mục, xông đến như phát điên.
“Lão Thử, lão Vong cứu tôi!”
Vì quá kinh sợ, giọng của Diệp Chấn Đường cũng biển đổi khác thường.
Cuối cùng, khoảnh khắc xông vào sơn môn nhà họ Diệp, Diệp Chấn Đường ngồi phệt xuống đất!
Hai bố con sợ hãi thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như tuyết!
“Hai người có chuyện gì vậy? Tại sao nhếch nhác thế này?”, vẻ mặt Diệp Thử đầy nghi hoặc.
Đôi mắt của Diệp Chấn Đường đầy tia máu, cắn răng giải thích: “Diệp Bắc Minh! Là tên tạp chủng Diệp Bắc Minh!”
“Hắn điên rồi, hắn không những giết hàng trăm người nhà họ Diệp dưới đài đoạn hồn, còn giết vợ của tôi!”
“Nếu không phải tôi thiêu cháy thọ mệnh, liều chết chạy về nhà họ Diệp!”
“Thì cả tôi và Mục Nhi cũng phải chết dưới tay hắn!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Thử và Diệp Vong đều biến sắc.
Liền sau đó, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Chấn Đường, ông tưởng chạy về nhà họ Diệp thì có thể sống sót sao?”
Nghe thấy giọng nói như tử thần này, Diệp Chấn Đường sợ đến đồng tử điên cuồng co lại!
Nhưng, vừa nghĩ đến mình đã chạy về nhà họ Diệp!
Bất luận thế nào Diệp Bắc Minh cũng không giết được ông ta, Diệp Chấn Đường hư yếu đứng lên!
Dùng hết sức lực cuối cùng cười điên cuồng: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, có giỏi thì mày xông vào nhà họ Diệp đi!”
“Tao không những có thể sống sót, còn có thể tung hoành!”
“Nếu có giỏi, mày xông vào giết tao đi!”
Chiêu này của ông ta quá ác độc!
Lão tổ nhà họ Diệp đã hạ lệnh, chuyện của Diệp Dao kết thúc tại đây!
Diệp Chấn Đường giết Lạc Khuynh Thành, cũng chỉ là ân oán với Diệp Bắc Minh!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra tay ở sơn môn nhà họ Diệp, thì sẽ là ân oán với nhà họ Diệp!
Đến lúc đó, nhà họ Diệp sẽ can thiệp.
Diệp Chấn Đường sẽ kê cao gối đầu vô lo rồi!
“Ông nghĩ tôi không dám?”
Trong mắt Diệp Bắc Minh sát y bùng phát!
Bỗng nhiên, phía sau vang lên giọng nói gấp gáp: “Cậu nhóc Diệp, dừng tay!”
Vương Thần Cương xông đến, thở hổn hển không ra hơi.
Ông ta dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng đuổi kịp: “Cậu nhóc Diệp, cậu đừng kích động, nơi này là sơn môn nhà họ Diệp!”
“Một khi cậu ra tay, sẽ hoàn toàn đắc tội với cả nhà họ Diệp!”
“Diệp Chấn Đường hiển nhiên biết rõ điều này, ông ta cố ý khích tướng cậu đấy!”
Mấy người Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng cũng chạy đến nơi, đều khuyên nói: “Cậu Diệp, đừng quá kích động!”
“Anh Diệp…”
Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ cũng chạy đến.
Hoa Linh Lung đi đến: “Cậu Diệp, nghe chúng tôi khuyên một câu!”
Các võ giả chạy từ thành Thiên Dung đến cũng dần dần xuất hiện.
Trong phút chốc, bên ngoài sơn môn nhà họ Diệp, người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Chấn Đường thấy vyaaj cười lớn: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, việc sắp thành lại hỏng rồi!”
“Tao giết sư tỷ của mày đấy, thì đã làm sao?”
“Cả đời mày cũng đừng nghĩ đến báo thù cho đại sư tỷ của mày!”
“Vậy sao?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Người mà Diệp Bắc Minh tôi muốn giết, không ai có thể cản được!”
Gru!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một con huyết long to lớn mấy trăm trượng ầm ầm xông ra!
Hung hãn đạp về phía sơn môn nhà họ Diệp!
Diệp Chấn Đường sợ đến há hốc miệng: “Mày… làm sao mày dám…”
Khoảnh khắc huyết long đập xuống.
Phập!
Đại trận hộ sơn sáng lên, bảo vệ cả sơn môn nhà họ Diệp!
“Choang’ một tiếng vang, vang khắp cả nhà họ Diệp như động đất kinh thiên.
“Âm thanh này là… đại trận hộ sơn?”
“Có chuyện gì vậy? Có người tấn công đại trận hộ sơn?”
Lúc này, nhà họ Diệp vốn đang tĩnh mịch liền xao động.
Vô số bóng hình đều đi ra sơn môn nhà họ Diệp, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công sơn môn nhà họ Diệp!
“Là ai? To gan!”
“Ai dám ra tay ở nhà họ Diệp, chán sống rồi hả?”
Mấy ông lão đức cao vọng trọng đều lên tiếng quát mắng.
Diệp Chấn Đường nhìn thấy mấy người, càng tự tin: “Diệp Bắc Minh, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ đâm đầu!”
Quay đầu nhìn sang mấy ông lão.
“Các vị trưởng lão, kẻ này chính là Diệp Bắc Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.