Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2043: Tu hú chiếm tổ
Ss Tần
04/07/2024
Đại lục Hỗn Độn, sâu trong hoàng cung Thần Quốc Hỗn Độn.
Đất tổ của Hoa tộc!
Hơn trăm năm trôi qua, quá khứ đổ nát đã sớm đổi thay!
Đặc biệt trong vòng nửa năm gần đây, dòng nước đen đã làm ô nhiễm các thế giới xung quanh biển Hỗn Độn, buộc tất cả các tông môn đứng đầu phải rút lui!
Toàn bộ 72 đảo Thiên Giai của thế giới Bản Nguyên đều bị ô nhiễm!
Hạ Nhược Tuyết sớm đã biết được chuyện của Hắc Thủy tộc nên đã báo trước cho Thương Khung Kiếm Tông, nhờ đó mà tránh được kiếp nạn này!
Lúc này.
Hầu hết các đệ tử nòng cốt của Thương Khung Kiếm Tông đều đã di chuyển đến đại lục Hỗn Độn, tiến vào vùng đất tổ của Hoa tộc để tu dưỡng.
Trời vừa tờ mờ sáng, bố mẹ Diệp Bắc Minh cùng một nhóm hồng nhan, các vị sư tỷ đều nhận được tin tức từ Thương Khung Kiếm tông!
Họ nhanh chóng tập trung lại tại sảnh chính!
Nhưng phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ thì hai bố con Lục Tả Xương cùng Lục Hách Tuyên mới chậm chạp bước vào đại điện, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn lên gương mặt họ!
Diệp Thanh Lam nghi hoặc: “Lục trưởng lão, sao lại là ông?”
“Tôn tông chủ đâu? Ông ta nói tìm chúng tôi có chuyện, sao không tự mình tới?”
Lục Hách Tuyên buồn cười nhìn bà nói: “Tôn tông chủ trăm công nghìn việc, nào có thời gian tới gặp bà?”
“Thế nào? Chúng tôi còn chưa đủ tư cách à?"
Mọi người đều choáng váng!
Bầu không khí này có chút không thích hợp!
Lông mày Diệp Thanh Lam nhíu chặt: “Cậu Lục, các người ra mặt cũng được, vậy xin hỏi triệu tập chúng tôi tới đây vì cái gì?”
Lục Hách Tuyên đảo mắt liếc họ một lượt: “Nếu đều đã tới thì tôi liền nói rõ ràng cho các người biết!”
“Các người mau thu dọn hành lý rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đi!”
“Sau này cũng đừng ở lại thế giới này nữa!”
Sảnh lớn lập tức nổ ra một trận náo động!
“Ý cậu là gì?”
Tính tình Lâm Thương Hải nóng nảy, trực tiếp bước ra chất vấn: “Nơi này vốn là đất tổ của Hoa tộc! Dưới sự xâm chiếm của Hắc Thủy tộc, rất nhiều nơi trên đại lục đều đã bị ô nhiễm!”
“Chúng tôi thấy một tông môn lớn như Thương Khung Kiếm Tông không có nơi nào để đi nên mới thu nhận các người vào nơi này!”
“Sao? Muốn tu hú chiếm tổ, ngược lại muốn đuổi chúng tôi đi à?”
“Ha ha!”
Lục Hách Tuyên cười khẩy, không nói hai lời liền vỗ tới một chưởng!
Lâm Thương Hải lập tức bắn ngược ra phía sau, đập mạnh lên bức tường của đại sảnh, phun ra một ngụm máu!
“Lâm Thương Hải!”
Mấy vị sư tỷ vội vàng lao tới, Tiểu Độc Tiên lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi, ổn định vết thương trước rồi nói sau!”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ khó coi: "Cậu Lục, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Lục Hách Tuyên cười gằn: “Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng à? Là đang kêu các người cút đi đó!”
“Nếu không phải nể mặt Hạ Nhược Tuyết, các người còn có tư cách ở lại đây sao?"
"Đáng tiếc con khốn đó vì cứu các người, khiến bản thân bị nước đen nuốt chửng!”
“Nếu không phải vài vị lão tổ rủ lòng từ bi thì các người tưởng rằng mình còn có thể ở lại đây sao?”
Diệp Thanh Lam cùng Dạ Huyền liếc nhau một cái, cõi lòng cả hai đều trùng xuống!
Lại nhìn sang Lục Tả Xương vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ: “Lục trưởng lão, đây chính là ý của Thương Khung Kiếm Tông sao?”
Lục Tả Xương bưng chén trà lên, thong thả nhấp xong một ngụm mới tươi cười đáp: “Chúng tôi cũng không muốn vậy, nhưng mọi người cũng nhìn thấy rồi đó!”
“Thương Khung Kiếm Tông bị tổn thất nặng nề, mà điều này cũng không có xu hướng dừng lại!”
“Các người là gánh nặng mười mấy người, mỗi ngày tiêu hao biết bao nhiêu tài nguyên võ đạo?”
“Chúng tôi chỉ là để các người rời khỏi không gian thế giới này, cũng không phải là đuổi các người đi! Ở thế giới bên ngoài kia vẫn như cũ được Thương Khung Kiếm Tông che chở mà!”
Lập luận chặt chẽ tới giọt nước không lọt!
“Các người làm vậy khác nào tu hú chiếm tổ!”
“Đất tổ Hoa tộc vốn là của chúng tôi!”
Trong đôi mắt đẹp của mấy người Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến đều tràn đầy lửa giận!
“Lục Tả Xương, Thương Khung Kiếm Tông các ông chẳng khác nào giặc cướp, vậy mà đuổi chúng tôi đi?”
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức phát hỏa!
Lục Tuyết Kỳ thì trực tiếp rút ra trường kiếm, chỉ thẳng vào Lục Tả Xương nói: “Các người cút đi cho tôi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên âm trầm, kịch độc trên người lan tràn, khí độc cuồn cuộn khắp nơi!
“Các người dám…”
Lục Hách Tuyên kinh hãi lùi lại mấy bước!
Lục Tả Xương nheo mắt, nở một nụ cười giả tạo: “Các người xác định là muốn ra tay sao? Nếu bây giờ các người tự mình rời đi, thì còn có chút mặt mũi đó!”
"Nếu không muốn thể diện, vậy lão phu chỉ đành đắc tội vậy!”
Vừa dứt lời bên ngoài đã truyền tới từng trận tiếng bước chân dồn dập!
Hàng ngàn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông xuất hiện, bao vây lấy toàn bộ đại điện!
“Đợi đã!”
Lạc Khuynh Thành thân là đại sư tỷ, vội bước tới ngăn cản các sư muội khác: “Yêu Yêu, Tuyết Kỳ đừng manh động!”
“Đại sư tỷ, bọn họ thật quá quắt!”
Ánh mắt hai người không giấu được sự tức giận.
Lạc Khuynh Thành lắc đầu: “Nghe lời!”
Giọng nói của Dạ Huyền đầy u ám: “Khuynh Thành nói đúng, đừng manh động, chúng ta đi!”
Mọi người không còn do dự nữa liền trực tiếp quay người rời đi.
Lục Tả Xương cười lạnh: “Là cái thá gì cơ chứ!”
Hai mắt Lục Hách Tuyên nóng rực, nhìn chòng chọc theo bóng lưng rời đi của mấy người Lạc Khuynh Thành, trái tim như có ngọn lửa quấn lấy: “Bố, cứ dễ dàng thả họ đi như vậy sao? Thật đáng tiếc mà!”
“Vài ả sư tỷ kia của Diệp Bắc Minh thực sự quá xinh đẹp!"
Nói đoạn liền thèm khát nuốt nước bọt.
“Còn có đám hồng nhan tri kỷ kia nữa, tuy có vài ả đã bị phá thân nhưng số còn lại vẫn là trong trắng!”
“Đặc biệt là mười ả sư tỷ kia, đúng là quyến rũ mê người mà!”
Lục Tả Xương cau mày:
“Tuyên Nhi, sao trong đầu con đều là phụ nữ vậy?”
Ánh mắt Lục Hách Tuyên đầy nóng bỏng: “Bố, con đây không phải là vì tiếp nối dòng dõi cho nhà họ Lục chúng ta sao?”
“Con thích tất cả đám phụ nữ này!”
“Con thậm chí còn cảm thấy, mẹ của tên Diệp Bắc Minh đó vẫn còn hấp dẫn lắm! Hơn nữa còn trông giống hệt Diệp Bắc Minh, con vô cùng căm ghét thằng nhãi đó!”
“Nếu có thể đè dưới thân, hung hăng chà đạp một trận…”
Lục Tả Xương không nghe nổi nữa, liền cảnh báo một câu: “Đồ khốn nạn! Thương Khung Kiếm Tông chúng ta là danh môn chính phái, con đừng có làm ô nhục danh dự của tông môn!”
“Nếu lúc đó bị lan truyền ra ngoài, lão tổ cũng không tha cho con đâu!”
Lục Hách Tuyên hai mắt đỏ hoe: "Bố! Đạo tâm của con đều bị tên súc sinh Diệp Bắc Minh đó đánh nát rồi!”
“Nếu không báo được thù, thì cả đời này con cũng coi như bỏ!”
Nói đến đây, hắn không kìm được rống lên: “Bố còn coi con là con trai sao?”
Lục Tả Xương rơi vào trầm tư!
Sau đó quay người bỏ đi, chỉ ném lại một câu: “Bố biết tính cách của con, muốn làm gì thì cứ làm!”
“Nhưng đừng để người khác nắm được thóp!”
“Vâng thưa bố!”
Nơi sâu trong mắt Lục Hách Tuyên xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Sau khi mấy người Diệp Thanh Lam rời khỏi đại điện, mọi người đang định quay lại thu dọn đồ đạc thì bà lại lắc đầu nói: “Đừng thu dọn nữa, cứ trực tiếp rời đi thôi! Phải nhanh lên!”
Lạc Khuynh Thành gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi tôi thấy ánh mắt của Lục Hách Tuyên khi nhìn chúng ta có chút bất ổn!”
“Kẻ này trước đó còn nhiều lần kiếm cớ tiếp cận tôi, chắc chắn là không có ý tốt!”
Mọi người giật mình.
Họ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đất tổ Hoa tộc, một giây cũng không muốn lưu lại, một mạch thẳng tiến Thần Quốc Hỗn Độn!
Tốc độ của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam rất nhanh, dẫn đầu đưa mọi người đi theo.
Thẳng cho tới khi chạy được mấy vạn dặm, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một thung lũng: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lúc đi!”
“Nơi này tạm thời hẳn là an toàn rồi!”
“An toàn? Các người chắc chưa?”
Giọng nói bỡn cợt của Lục Hách Tuyên vang lên: "Tôi đã chạy theo sau các người sáu tiếng đồng hồ rồi, biết tôi vì sao không ra tay không?”
“Bởi vì tôi muốn nhìn xem biểu cảm khi các người thở phào tưởng rằng mình đã trốn thoát nhưng thực ra lại rơi vào đường cùng của tuyệt vọng!”
“Kiếm, lên!”
Hàng vạn thanh phi kiếm đồng thời reo vang, tạo thành một tấm lưới kiếm phủ khắp bầu trời, phong tỏa lại toàn bộ thế giới!
Ngoài ra, xung quanh còn có sự hiện diện của hơn chục ông lão của nhà họ Lục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.