Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2042: Cuộc chiến với đại năng thượng cổ

Ss Tần

04/07/2024

“Tiểu tháp, đây là ai? Một mình mà lại dám ngông như vậy?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh cực kỳ giá lạnh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hắn ta tên là Khương Cổ, có lẽ là người bảo vệ tầng thứ 7 của bổn tháp!”

“Tính cách trước đây của hắn ta giống như một con chó, luôn quẫy đuôi nịnh bợ tôi, nhưng không ngờ, bây giờ lại biến thành một con chó biết cắn người!”

Diệp Bắc Minh cười nghiền ngẫm: “Một con chó biết cắn người, thì không phải là chó nữa hay sao?”

“Vẫn là một con chó mà thôi!”

Một người một tháp.

Kẻ xướng người phụ.

Sắc mặt Khương Cổ trở nên cực kỳ khó coi: “Ha ha ha. Bổn tọa đã từng là bại tướng dưới tay Võ Tổ, lúc ông ta còn sống, ngươi coi ta là chó, ta cũng không nói gì!”

“Bây giờ, ngươi chỉ còn sót lại một tia tàn hồn!”

“Ngươi chỉ là phế vật! Lại dám coi bổn tọa là chó? Muốn chết!”

Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong hang động đột nhiên giảm mạnh mười mấy độ.

“Thiên Cơ Dẫn!”

Khương Cổ trực tiếp ra tay, biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, hắn ta xuất hiện cách Diệp Bắc Minh ba mét, trong tay cầm một chiếc rìu vàng, đột nhiên chém mạnh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Một đòn này có sức mạnh của năm con rồng, khoảng không xung quanh trực tiếp sụp đổ.

Sau đó xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực kỳ khủng bố.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chỉ có thế này thôi? Sức của năm con rồng? Muốn dọa chết người ta à?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đánh về phía chiếc rìu vàng, truyền đến một âm thanh hủy diệt.

Khương Cổ cảm thấy mình như người bình thường đánh vào sắt thép, gan bàn tay lập tức nổ tung.

Cánh tay hắn ta run rẩy, máu tươi đầm đìa.

Rìu thần xém chút nữa đã bị đánh bay khỏi tay.

“Mày... sao có thể!”

Khương Cổ biến sắc, không ngờ sức mạnh của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ hơn cả hắn ta!

Muốn thu lại rìu thần, nhưng Diệp Bắc Minh căn bản không cho hắn ta cơ hội.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay quét ngang qua, chém về phía đầu Khương Cổ.

Khương Cổ giơ tay lên chống cự, phụt một tiếng, cánh tay của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài, cơn đau dữ dội khiến bộ não tức giận của hắn ta tỉnh táo hơn.

Giây tiếp theo.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh thẳng vào lồng ngực của Khương Cổ.

“Cút!”

Khương Cổ gào lên, đầu tóc rối bù đánh ra một quyền.

Huyết long bị nổ tung bởi cú đấm của hắn ta, nhưng năng lượng đáng sợ kia lại bùng phát, hung hãn đập mạnh vào ngực hắn, xương ức vỡ lìa.

Cả người giống như con chó chết bay ra ngoài, điên cuồng phun ra máu.

“Mày...”

Khương Cổ vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới nửa năm không gặp.

Cảnh giới của Diệp Bắc Minh đã tăng lên đáng sợ như vậy.

Trái tim hắn ta co giật dữ dội: “Nhóc con, là bổn tọa xem thường mày rồi, đáng tiếc trước mặc đại năng thượng cổ, mày vẫn phải chết!”



“Bổn tọa sẽ cho mày biết thực lực thật sự của đại năng thượng cổ là như thế nào!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nói nhảm nhiều như thế làm cái con mẹ gì, mày là người Đôn Hoàng à?”

“Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”

Anh dậm chân giữa không trung!

Rầm!

Hư không rung chuyển, cảnh sắc bốn phía đột nhiên thay đổi.

Khương Cổ bị Diệp Bắc Minh kéo vào lĩnh vực Luân Hồi, xuất hiện một võ đài võ đạo cực lớn.

Xung quanh là hàng trăm bia mộ quỷ dị và đáng sợ, mang lại cho người ta khí tức chết chóc.

“Lĩnh vực phép tắc? Phép tắc của mày, không giết được bổn tọa đâu!”

Khương Cổ vô cùng tự tin.

Một dòng huyết quang trào ra từ nơi cánh tay bị chặt đứt, vậy mà lại xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh như của em bé, năm ngón tay chộp lấy hư không.

Rìu thần bay trở lại, chân hắn ta hung hãn giẫm mạnh vào bệ của đạo đài Luân Hồi!

Rầm!

Hắn ta lao đến như sao băng, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh chỉ bằng một bước, rìu thần chém mạnh xuống.

Một đòn vừa rồi chỉ có một phần ba sức mạnh, sức lực của năm con rồng!

Một đòn này, đã quy tụ hoàn toàn sức mạnh của 10 con rồng, nhất định sẽ đập nát Diệp Bắc Minh và đạo đài Luân Hồi.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, đỡ lấy đòn đang lao tới.

Sức mạnh 15 con rồng vs sức mạnh 10 con rồng!

Ai mạnh ai yếu, lập tức đã thể hiện rõ.

Phụt!

Cánh tay của Diệp Bắc Minh khẽ run lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị rìu thần đè nặng lên vai anh, chiếc rìu thần đâm sâu mà máu thịt.

Rắc rắc một tiếng! Xương bả vãi đứt gãy.

“Ha ha ha, nhóc con, đây chính là thực lực thật sự của mày sao? Lại còn lĩnh vực Luân Hồi! Mày cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên bật cười: “Ha ha, tao không bị thương thì sao mày có thể mất cảnh giác chứ?”

Giây tiếp theo.

Anh giơ tay nắm lấy chiếc rìu thần, hung hãn ấn mạnh vào vai mình.

Khương Cổ không thể động đậy.

Bằng một niệm thức, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong một bàn tay khác của anh, trực tiếp chém về phía trái tim của Khương Cổ.

“Mẹ kiếp!”

Khương Cổ kêu lên đầy đau đớn, vào thời khắc mấu chốt như vậy, hắn ta căn bản không kịp phòng thủ.

“Bổn tọa không sống được, mày cũng đừng mong sẽ sống sót!!! Chết cùng tao đi!”

Khương Cổ tức giận nói.

Thật sự từ bỏ phòng thủ, sức mạnh của rìu thần toàn bộ đều nổ tung và rơi xuống.

Thân thể Diệp Bắc Minh lập tức bị chém thành hai nửa tại chỗ.

Đồng thời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng xuyên qua cơ thể Khương Cổ, dùng lực nổ tung.

Khương Cổ hóa thành một đám sương máu.

Một tia thần hồn từ trong sương máu lao ra, giống y hệt với Khương Cổ, nhưng hắn ta lại nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này khó tin được.



Chỉ thấy.

Thân thể bị nổ tung của Diệp Bắc Minh được bồi đắp lại, hoàn toàn hồi phục, giống như chưa từng bị thương vậy.

“Mày... điều này không thể nào!”, thần hồn của Khương Cổ kinh hãi.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đại năng thượng cổ chỉ có tí thông minh này thôi sao? Lĩnh vực Luân Hồi có thể quay ngược thời gian, tao có chết cả vạn lần cũng không sao!”

“Nhưng mày chết một lần, thì đó chính là thật sự đã chết, hiểu không?”

“Tiểu tháp, thần hồn của hắn ta cho ông đấy!”

“Được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, một cỗ sức mạnh cường đại ập tới.

Linh hồn của Khương Cổ cầu xin: “Không... đừng mà, Trấn Ngục đại nhân, tôi sai rồi... tôi...”

Ầm!

Một khối sức mạnh Hỗn Độn rơi xuống, thần hồn của Khương Cổ bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

Toàn bộ sức mạnh bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu.

Đồng thời cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh phát hiện ra, sau khi máu thịt của Khương Cổ nổ tung đã chảy qua đạo đài Luân Hồi, xuôi dòng chảy vào bia mộ của các vị sư phụ.

Mỗi một tấm bia mộ đều có chút dao động.

Dường như một trăm vị sư phụ cảm thấy sự tồn tại của anh vậy.

Diệp Bắc Minh mừng rỡ: “Các sư phụ, mọi người có cảm nhận được sự tồn tại của đồ nhi không?”

“Nếu như có, vậy thì sáng lên một chút đi!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Hàng trăm bia mộ sáng lên liên tục!

“Tốt quá rồi!”

Diệp Bắc Minh vui mừng khôn xiết, chỉ khi đạo đài Luân Hồi hấp thu đủ máu tươi, linh hồn của một trăm vị sư phụ mới có cơ hôi trùng sinh!

“Nhóc con, đừng nghĩ nữa, đi tìm Hỗn Độn Chân Hỏa trước đã!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh gật đầu, lập tức đóng lại lĩnh vực Luân Hồi.

Anh bước ra một bước, đến trung tâm của trận pháp.

Một hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa nhỏ bằng hạt đậu lấp lánh trong hư không.

Giống như có thể bị dập tắt bằng một cơn gió bất cứ lúc nào.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa nhỏ như vậy, có thể luyện hóa sao?”

“Người khác không được, nhưng cậu thì được!”

“Có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Hỗn Độn Chân Hỏa cần luyện hóa bằng dòng khí Hỗn Độn, lão tổ của Thiên Ma Tộc không thể luyện hóa, chủ yếu là do hạt giống dị hỏa quá nhỏ!”

“Vì thế, ông ta tạo ra một trận pháp ở đây, hi vọng có thể lợi dụng sức mạnh của Hỗn Độn Giới nuôi lớn nó!”

“Khương Cổ ở lại nơi đây hẳn là muốn chăm sóc hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa, chờ nó lớn lên rồi mới mang đi!”

“Nhưng cậu thì khác, trong tay cậu có Hỗn Độn Mẫu Thạch, có thể không ngừng sinh ra dòng khí Hỗn Độn!”

“Chì cần đốt cháy dòng khí Hỗn Độn, hạt giống Hỗn Độn tự nhiên sẽ bùng cháy thành Hỗn Độn Chân Hỏa!”

“Được, để tôi thử xem!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Anh giơ tay lên, một viên Hỗn Độn Mẫu Thạch xuất hiện trong lòng bàn tay.

Dòng khí Hỗn Độn từ phía trên tuôn trào, hạt giống của Hỗn Độn Chân Hỏa bùng cháy trong nháy mắt, nhiệt độ của hang động tăng lên đột ngột.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook