Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1889: Vô Cực Tông
Ss Tần
06/05/2024
Ở một bên đang xếp hàng khác, đôi mắt của một cô gái giấu
dưới chiếc áo choàng đang lấp lánh ánh sáng, sau khi nhìn thật kĩ Diệp
Bắc Minh.
Cô ta rời khỏi hàng ban đầu, đi về hướng bên này.
Lão giả lại ẩn mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình, vô hồn nhả ra một câu: “Sinh thần bát tự”.
Cô gái liếc nhìn Diệp Bắc Minh trên chiếc thuyền, nói: “Lịch Thiên Khuê, ngày 7 tháng 9 năm 387”.
Lão giả thắp lên một ngọn nến trắng.
Sau khi cô gái cầm nến Minh Chúc thì bước nhanh lên thuyền.
Ngay sau đó.
Một thanh niên mặc áo choàng tím bước đến, lên thuyền cùng với hơn chục người theo sau.
Một người đàn ông với gương mặt chữ quốc dẫn đầu, theo sau là năm người nam nữ.
Trên người mỗi người đều có một cỗ khí tức bí ẩn, một bộ dạng khác hẳn với người thường.
“Đủ người rồi, xuất phát!”
Lão giả giận dữ phun ra một câu.
Chiếc nạng trong tay lão giả nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền, hướng về phía Minh Giới đối diện.
Chiếc thuyền lướt đi vài trăm mét rồi từ từ dừng lại.
Người thanh niên mặc áo choàng tím nháy mắt, một thanh niên khác từ từ đi về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân trên thuyền.
Hắn huýt sáo với vẻ trịch thượng: “Xuy xuy... xuy! Thằng nhóc, này... chính là mày đấy!”
“Đi chèo thuyền đi”.
Nói xong hắn chỉ vào mái chèo.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi chỉ có một người, các người cộng lại có hơn mười người”.
“Sao lại đến lượt tôi phải chèo nhỉ?”
Thanh niên cười đểu một tiếng, nói: “Nhóc con, cũng biết là mày chỉ có một mình à?”
“Chỉ là cảnh giới Thần Hoàng nhỏ nhoi, cũng dám cãi lại tao?”
“Ông đây sẽ cho mày một cơ hội nữa. Đi! Chèo! Thuyền!”
Lời nói vừa dứt.
Rào!
Một tiếng động lớn vang lên, thi thể thanh niên kia nổ tung tại chỗ, máu nhuộm đỏ cả boong thuyền.
Bịch! Bịch! Bịch!
Những người trên thuyền đều kinh hãi đứng bật dậy, không ngờ Diệp Bắc Minh lại sát phạt quyết đoán đến thế.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy.
Anh bước tới trước mặt thanh niên mặc áo choàng tím kia và nói: “Là mày tìm tao rắc rối đúng không?”
Thanh niên áo tím chưng ra vẻ thờ ơ: “Thằng nhóc, con mắt nào của mày nhìn thấy tao xoi mói mày?”
“Là hắn ta tự mình tìm mày, bắt mày chèo thuyền, bổn công tử cũng không nói lời nào nhé”.
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, giơ tay hướng về phía người kia.
Thanh niên áo choàng tím nheo mắt lại: “Mày đang muốn chết sao?”
Hắn ta đang ở cảnh giới Chân Quân chu kỳ, chỉ một thằng ranh Thần Hoàng cũng dám ra tay với hắn sao?
Hắn ta giơ tay hướng về phía cổ tay Diệp Bắc Minh, chuẩn bị phế đi bàn tay của anh.
Trong nháy mắt, hai bàn tay chạm nhau, ngón tay của thanh niên áo choàng tím nổ tung tại chỗ, Diệp Bắc Minh nhanh như chớp đã tóm lấy cổ hắn.
Từ từ nâng lên cao.
Cảm giác nghẹt thở dần ập đến!
Ngọn nến Minh Chúc trong tay hắn ta không ngừng rung lắc, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Mày... mày dám làm vậy với tao?”
Thanh niên áo choàng tím kinh hãi hét lên: “Tao là người của nhà họ Hà ở đại lục Lăng Tiêu, mày dám...”
Ầm!
Diệp Bắc Minh ném thanh niên mặc áo choàng tím ra xa, khiến hắn đập mạnh hắn xuống sàn thuyền, hắn ta lăn lông lốc đến bên cạnh mái chèo.
“Chèo thuyền, hoặc, chết!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thanh niên mặc áo choàng tím run rẩy, ánh mắt của người trước mặt này lạnh lùng đến đáng sợ. Trực giác mách bảo hắn, nếu không chèo thuyền, hắn ta thực sự sẽ chết.
Hắn ta vội vã cầm lấy mái chèo, dùng sức chèo thật mạnh.
Hơn mười người đi cùng thấy vậy, định bước tới giúp đỡ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Các người ai dám giúp đỡ, tao sẽ vặt đầu hắn xuống!”
Lời này vừa nói ra, không ai còn dám cử động nữa.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Người thanh niên này, cậu có thiên phú không tồi, tôi tên là Lục Thanh Phong, đến từ Vô Cực Tông của thế giới Bản Nguyên”.
“Cậu có hứng thú gia nhập Vô Cực Tông của chúng tôi không?”
Con mẹ nó!
Thế giới Bản Nguyên.
Vô Cực Tông?
Bà nó chứ!
Thanh niên áo choàng tím nghe được lời này, toàn thân lập tức run lên vì kích động.
Hắn ta buột miệng nói: “Lục... Lục tiền tối, tôi tên là Hà Đức Bản...tôi...”
“Cút!”
Lục Thanh Phong phun ra một câu.
Hà Đức Bản cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tai ù đi, cả người đột nhiên bay ra ngoài.
Lục Thanh Phong không thèm nhìn hắn ta mà vẫn mỉm cười với Diệp Bắc Minh: “Chàng thanh niên này, cậu là một hạt giống tốt, cân nhắc một chút!”
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống: “Không thích!”
Lục Thanh Phong cau mày.
Năm người thanh niên đứng phía sau không nhịn được, một người mặc áo trắng trong số đó hét lên giận dữ: “Nhóc con, đừng có không biết điều...”
“Thôi đi!”
Lục Thanh Phong trực tiếp ngăn cản người này tiếp tục nói, lắc lắc đầu.
Người áo trắng lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, đè xuống cơn lửa giận trong lòng.
Bốn người còn lại cũng cười nhạo không thôi.
Một giờ sau, thuyền cập bến.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao xuống khỏi thuyền, biến mất trong bóng tối.
Thanh niên mặc áo choàng tím hét lên: “Mẹ nó! Đừng để hắn ta trốn mất. Nhanh, liên lạc với anh trai tao ngay, tao muốn nó phải chết!”
Một hơi lao đi mấy chục dặm, Diệp Bắc Minh lập tức ra lệnh: “Tiểu tháp, mau tìm kiếm tung tích của cha mẹ tôi và bảy sư tỷ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu có nhìn thấy những đám sương mù ma quái đang lơ lửng trên không trung kia không?”
“Nó gây cản trở rất lớn đến tốc độ tìm kiếm của bổn tháp. Trước mắt, thần hồn của tôi chỉ có thể dò tìm trong bán kính trăm dặm”.
“Muốn lục soát toàn bộ Minh Giới, sợ rằng một hai ngày là không đủ”.
“Đài luân hồi rất đơn giản, nó nằm ở nơi sâu nhất của Minh Giới, về phần cha mẹ của cậu...”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Cha mẹ. Hai người rốt cuộc đang ở nơi đâu?”
Cô ta rời khỏi hàng ban đầu, đi về hướng bên này.
Lão giả lại ẩn mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình, vô hồn nhả ra một câu: “Sinh thần bát tự”.
Cô gái liếc nhìn Diệp Bắc Minh trên chiếc thuyền, nói: “Lịch Thiên Khuê, ngày 7 tháng 9 năm 387”.
Lão giả thắp lên một ngọn nến trắng.
Sau khi cô gái cầm nến Minh Chúc thì bước nhanh lên thuyền.
Ngay sau đó.
Một thanh niên mặc áo choàng tím bước đến, lên thuyền cùng với hơn chục người theo sau.
Một người đàn ông với gương mặt chữ quốc dẫn đầu, theo sau là năm người nam nữ.
Trên người mỗi người đều có một cỗ khí tức bí ẩn, một bộ dạng khác hẳn với người thường.
“Đủ người rồi, xuất phát!”
Lão giả giận dữ phun ra một câu.
Chiếc nạng trong tay lão giả nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền, hướng về phía Minh Giới đối diện.
Chiếc thuyền lướt đi vài trăm mét rồi từ từ dừng lại.
Người thanh niên mặc áo choàng tím nháy mắt, một thanh niên khác từ từ đi về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân trên thuyền.
Hắn huýt sáo với vẻ trịch thượng: “Xuy xuy... xuy! Thằng nhóc, này... chính là mày đấy!”
“Đi chèo thuyền đi”.
Nói xong hắn chỉ vào mái chèo.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi chỉ có một người, các người cộng lại có hơn mười người”.
“Sao lại đến lượt tôi phải chèo nhỉ?”
Thanh niên cười đểu một tiếng, nói: “Nhóc con, cũng biết là mày chỉ có một mình à?”
“Chỉ là cảnh giới Thần Hoàng nhỏ nhoi, cũng dám cãi lại tao?”
“Ông đây sẽ cho mày một cơ hội nữa. Đi! Chèo! Thuyền!”
Lời nói vừa dứt.
Rào!
Một tiếng động lớn vang lên, thi thể thanh niên kia nổ tung tại chỗ, máu nhuộm đỏ cả boong thuyền.
Bịch! Bịch! Bịch!
Những người trên thuyền đều kinh hãi đứng bật dậy, không ngờ Diệp Bắc Minh lại sát phạt quyết đoán đến thế.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy.
Anh bước tới trước mặt thanh niên mặc áo choàng tím kia và nói: “Là mày tìm tao rắc rối đúng không?”
Thanh niên áo tím chưng ra vẻ thờ ơ: “Thằng nhóc, con mắt nào của mày nhìn thấy tao xoi mói mày?”
“Là hắn ta tự mình tìm mày, bắt mày chèo thuyền, bổn công tử cũng không nói lời nào nhé”.
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, giơ tay hướng về phía người kia.
Thanh niên áo choàng tím nheo mắt lại: “Mày đang muốn chết sao?”
Hắn ta đang ở cảnh giới Chân Quân chu kỳ, chỉ một thằng ranh Thần Hoàng cũng dám ra tay với hắn sao?
Hắn ta giơ tay hướng về phía cổ tay Diệp Bắc Minh, chuẩn bị phế đi bàn tay của anh.
Trong nháy mắt, hai bàn tay chạm nhau, ngón tay của thanh niên áo choàng tím nổ tung tại chỗ, Diệp Bắc Minh nhanh như chớp đã tóm lấy cổ hắn.
Từ từ nâng lên cao.
Cảm giác nghẹt thở dần ập đến!
Ngọn nến Minh Chúc trong tay hắn ta không ngừng rung lắc, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Mày... mày dám làm vậy với tao?”
Thanh niên áo choàng tím kinh hãi hét lên: “Tao là người của nhà họ Hà ở đại lục Lăng Tiêu, mày dám...”
Ầm!
Diệp Bắc Minh ném thanh niên mặc áo choàng tím ra xa, khiến hắn đập mạnh hắn xuống sàn thuyền, hắn ta lăn lông lốc đến bên cạnh mái chèo.
“Chèo thuyền, hoặc, chết!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thanh niên mặc áo choàng tím run rẩy, ánh mắt của người trước mặt này lạnh lùng đến đáng sợ. Trực giác mách bảo hắn, nếu không chèo thuyền, hắn ta thực sự sẽ chết.
Hắn ta vội vã cầm lấy mái chèo, dùng sức chèo thật mạnh.
Hơn mười người đi cùng thấy vậy, định bước tới giúp đỡ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Các người ai dám giúp đỡ, tao sẽ vặt đầu hắn xuống!”
Lời này vừa nói ra, không ai còn dám cử động nữa.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Người thanh niên này, cậu có thiên phú không tồi, tôi tên là Lục Thanh Phong, đến từ Vô Cực Tông của thế giới Bản Nguyên”.
“Cậu có hứng thú gia nhập Vô Cực Tông của chúng tôi không?”
Con mẹ nó!
Thế giới Bản Nguyên.
Vô Cực Tông?
Bà nó chứ!
Thanh niên áo choàng tím nghe được lời này, toàn thân lập tức run lên vì kích động.
Hắn ta buột miệng nói: “Lục... Lục tiền tối, tôi tên là Hà Đức Bản...tôi...”
“Cút!”
Lục Thanh Phong phun ra một câu.
Hà Đức Bản cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tai ù đi, cả người đột nhiên bay ra ngoài.
Lục Thanh Phong không thèm nhìn hắn ta mà vẫn mỉm cười với Diệp Bắc Minh: “Chàng thanh niên này, cậu là một hạt giống tốt, cân nhắc một chút!”
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống: “Không thích!”
Lục Thanh Phong cau mày.
Năm người thanh niên đứng phía sau không nhịn được, một người mặc áo trắng trong số đó hét lên giận dữ: “Nhóc con, đừng có không biết điều...”
“Thôi đi!”
Lục Thanh Phong trực tiếp ngăn cản người này tiếp tục nói, lắc lắc đầu.
Người áo trắng lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, đè xuống cơn lửa giận trong lòng.
Bốn người còn lại cũng cười nhạo không thôi.
Một giờ sau, thuyền cập bến.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao xuống khỏi thuyền, biến mất trong bóng tối.
Thanh niên mặc áo choàng tím hét lên: “Mẹ nó! Đừng để hắn ta trốn mất. Nhanh, liên lạc với anh trai tao ngay, tao muốn nó phải chết!”
Một hơi lao đi mấy chục dặm, Diệp Bắc Minh lập tức ra lệnh: “Tiểu tháp, mau tìm kiếm tung tích của cha mẹ tôi và bảy sư tỷ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu có nhìn thấy những đám sương mù ma quái đang lơ lửng trên không trung kia không?”
“Nó gây cản trở rất lớn đến tốc độ tìm kiếm của bổn tháp. Trước mắt, thần hồn của tôi chỉ có thể dò tìm trong bán kính trăm dặm”.
“Muốn lục soát toàn bộ Minh Giới, sợ rằng một hai ngày là không đủ”.
“Đài luân hồi rất đơn giản, nó nằm ở nơi sâu nhất của Minh Giới, về phần cha mẹ của cậu...”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Cha mẹ. Hai người rốt cuộc đang ở nơi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.