Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1888: Minh Chúc

Ss Tần

06/05/2024

Diệp Bắc Minh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nếu như võ giả chẳng may bị rơi xuống sông Hoàng Tuyền này, liệu còn có thể bò lên không?

“Tiểu Tháp, dưới Hoàng Tuyền rốt cuộc là gì?”

“Lẽ nào chỉ cần vượt qua Hoàng Tuyền, là thật sự có thể đầu thai chuyển thế?”

Lần này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng không trả lời.

Không biết qua bao lâu, mới có một giọng nói vang lên: “Nhóc con, đạo luân hồi rất đặc biệt, cái gì mà chủ Luân Hồi của Hoa Tộc các cậu, chẳng qua cũng chỉ là tự phong mà thôi”.

“Luân hồi thật sự, ngay cả chủ nhân đầu tiên của tôi cũng không nghiên cứu thấu đáo được”.

“Thậm chí, vì nghiên cứu đạo luân hồi mà chính ông ta cũng rơi vào kết cục chuyển thế hồi sinh”.

Lông mày Diệp Bắc Minh nhướn lên hỏi: “Cái gì? Chủ nhân đầu tiên của ông cũng chuyển thế hồi sinh rồi ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: “Đúng vậy, sau khi chủ nhân chuyển thể thì tôi mới bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu”.

“Sau đó, có một nhóm người xông vào nơi tu hành của chủ nhân, vì tranh giành nhau để có được tôi mà bắt đầu trận chiến”.

“Sau trận chiến đó, cơ thể của bổn tháp thật sự tan vỡ, sau đó nữa thì có người đã tìm thấy cơ thể sót lại của tôi...”

Diệp Bắc Minh sờ cằm mình.

Rơi vào suy tư.

Đột nhiên, tiếng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Chính là ông ta, người tìm thấy tin tức cuối cùng về cha mẹ của anh”.

Diệp Bắc Minh lập tức tỉnh táo lại.

Nghê Hoàng dẫn theo một ông già lưng còng tới, ánh mắt ông ta sâu xa nhìn Diệp Bắc Minh một cái nói: “Ra mắt vị đại nhân này...”

Lòng Diệp Bắc Minh khẽ xao động.

Ông già lưng còng trước mặt anh có chút kỳ quái, nhưng vừa nhớ đến cha mẹ mình anh cũng không nghĩ nhiều nữa mà hỏi: “Ông biết tin gì về cha mẹ tôi?”

Ông già lưng còng chỉ vào bến đò phía trước nói: “Tiểu nhân hỏi qua rất nhiều bạn bè, cuối cùng xác nhận được rằng lệnh tôn và lệnh đường ba ngày trước đã lên đò của Hoàng Tuyền, đi tới Minh giới phía đối diện”.

“Ba ngày trước?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Còn có manh mối gì khác không?”

Ông già lưng còng hiền lành lắc đầu: “Không còn”.

Sắc mặt Nghê Hoàng ngưng trọng, cô ta chỉ vào những người đã lên đò: “Diệp công tử, anh nhìn thấy nến trong tay những người đó chứ?”

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua.

Đúng là trên tay mỗi người trên đò đều cầm một cây nến trắng.



Ánh lửa lập lòe yếu ớt.

“Cô muốn nói gì?”

“Vật này được gọi là nến cõi âm, hay còn gọi là Minh Chúc, nó có thể khóa lại dương khí trên cơ thể người sống”, Nghê Hoàng giải thích: “Nhưng một khi vật này cháy lên thì sẽ không thể dập tắt”.

“Hơn nữa thời gian chỉ có bảy ngày, nếu Minh Chúc tắt trong vòng bảy ngày, vậy thì vĩnh viễn không thể quay lại Dương giới nữa”.

“Cha mẹ anh đã rời khỏi đây được ba ngày, cũng có nghĩa là họ chỉ còn nhiều nhất là bốn ngày thôi”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên tục.

“Đi!”

Hai người nhanh chóng bước về phía bến đò.

Đúng lúc chuyến đò trước mới rời đi.

Diệp Bắc Minh là người đầu tiên xếp hàng, một người không nhìn rõ được giới tính, ẩn mình trong chiếc áo choàng rộng màu đen, nói với giọng vô hồn: “Sinh thần bát tự!”

“Ngày 16 tháng 10 năm 1998”, Diệp Bắc Minh nói.

Lão giả đó lấy ra một ngọn đèn linh hồn, đưa nó về phía ngọn nến trắng trên tay mình và đốt lên.

Phập---!

Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, nó đột nhiên vụt tắt.

“Cậu!!!”

Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già nua tái nhợt, trong con ngươi là vẻ kinh hãi: “Minh Chúc không thể thắp sáng? Sao có thể chứ?”

“Trong sổ sinh tử không hề có sinh thần bát tự của cậu? Cậu rốt cuộc là ai?”

Rì rầm!

Bến đò Hoàng Tuyền vốn dĩ trầm lặng, thoáng chốc trở nên nhốn nháo.

Vô số người ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Ở phía trong cùng của bến đò, đôi mắt của ông già lưng còng không ngừng lóe lên.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi không biết ông đang nói gì!”

Lão giả cười khà khà, lộ ra một hàm răng đen nhánh: “Thằng nhóc, sổ sinh tử không có tên của cậu, cũng có nghĩa là cậu sinh ra đã thiếu một hồn một phách!”

“Cậu vốn dĩ không thuộc về Dương giới, việc cậu đến Hoàng Tuyền chính là số kiếp đã định”.

“Nhưng lão thân này muốn nhắc nhở cậu một câu, thân phận này của cậu nếu đi đến Minh Giới, chỉ có đi mà không có về, chắc chắn sẽ chết!”



“Khà khà khà....”

Lão giả cười một tiếng: “Cậu, còn muốn đi không?”

“Ông cho rằng tôi là Đại Học Hạ Môn à?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Đi!”

Lão giả cau mày: “Cái gì mà tuyết rơi?”

“Nếu như cậu nhất quyết muốn đi, thì ta cũng không ngăn cản?”

Vừa nói.

Lão giả tùy ý lấy ra một chiếc bình pha lê trong suốt: “Đổ đầy máu của cậu vào trong chiếc bình này”.

Diệp Bắc Minh lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay mình, máu tươi từng giọt tí tách chảy cho đến khi đầy bình.

“Còn cần một lọn tóc của cậu!”

Diệp Bắc Minh làm theo lời lão giả, cắt một lọn tóc đưa cho ông ta.

Lão giả nhét tóc của Diệp Bắc Minh vào trong bình pha lê, dùng ngọn đèn linh hồn trong tay thắp sáng nó.

Bùng!

Ngọn lửa bùng cháy.

Một cảnh tượng kì diệu xuất hiện.

Ngọn nến trong tay những người khác đều có ánh sáng màu vàng nhạt.

Riêng ngọn nến thắp trong bình pha lê của Diệp Bắc Minh là có màu đỏ tươi. Nó giống như bị nhuộm bởi máu tươi vậy.

“Cậu chỉ có ba ngày, ba ngày sau nếu không trở về, cậu sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó”.

Lão giả vừa nói vừa đem bình pha lê trong tay đưa cho anh: “Cậu chắc chắn muốn đi chứ?”

“Diệp công tử, hay là chúng ta bàn bạc tìm cách khác?”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng tái nhợt.

Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm.

Trực tiếp cầm lấy bình pha lê và bước lên đò.

Anh quay lại nói với Nghê Hoàng: “Cô Nghê, đưa tôi đến đây là được rồi”.

“Tôi một mình tới Minh Giới, cô không cần mạo hiểm đi theo”.

Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Thật sự là quá mạo hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook