Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1990: Xin lỗi, tôi là ma đấy

Ss Tần

08/06/2024

Trên người Diệp Bắc Minh bạo phát ra một luồng tà khí nồng đậm đến mức có thể vật chất hóa bất cứ lúc nào!

Nhiệt độ của toàn bộ đại sảnh vì câu nói này của anh mà giảm xuống vài độ!

Cơ thể của Uông Hoàn Vũ không kìm được run rẩy, tuy rằng trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng hắn biết tên nhóc này chắc chắn là một kẻ điên!

“Không được! Mình không thể chết ở chỗ này được! Tên điên này thực sự sẽ giết người đó!”

“Mạng sống của mình rất quý giá, còn quý hơn mạng sống của tên điên này hàng tỷ lần! Mình không thể chết, mình không thể chết! ! ! “

Uông Hoàn Vũ cố gắng kìm nén lửa giận.

Vừa xấu hổ vừa phẫn nộ phun ra hai chữ: “Hiểu rồi!”

Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn hướng những người khác: "Về phần các người, có thể đi rồi!”

Bọn họ đều đến vì dị hỏa và Quy Linh đan, sao có thể rời đi?

Lão hòa thượng Đạo Không nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt tràn ngập từ bi: “Chàng trai à, dị hỏa có thể che mờ tâm trí của con người!”

“Cậu không cần đã sai thêm sai nữa, giao ra dị hỏa, thả Uông thí chủ, ăn năn sẽ được miễn tội!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thoắt cái tối sầm: “Ông không hiểu lời tôi nói phải không?”

“Thí chủ, đừng tiếp tục mắc thêm sai lầm nữa!”

Đạo Không hòa thượng ra vẻ đạo mạo khuyên giải.

Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: “Ông cũng muốn chết?”

Đạo Không hòa thượng từ tốn lắc đầu: “Với thực lực của Diệp thí chủ, e rằng không phải là đối thủ của bần tăng!”

“Ai nói là tôi muốn tự mình ra tay?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Nói đoạn anh liền cúi đầu liếc nhìn Uông Hoàn Vũ dưới chân, giày Hồi Lực khẽ dùng lực ấn xuống: “Uông thiếu gia à, tao vô cùng chướng mắt lão đầu trọc này!”

“Cho nên, có thể mượn đội quân của mày dùng một lúc không? Tao muốn băm vằm lão già này thành trăm nghìn mảnh!”

Uông Hoàn Vũ gầm lên như phát điên: “Còn ngây người ra đó làm gì? Không nghe thấy anh Diệp đây nói gì sao?”

“Vâng!”

Cả đội quân đồng loạt hét lên một tiếng, giống như thủy triều cuồn cuộn lao về phía Đạo Không hòa thượng.

“Cái gì? Cậu…”

Đạo Không hòa thượng bị dọa cho nhảy dựng, gương mặt luôn tỏ vẻ hòa ái nay đen kịt như đáy nồi, cấp tốc lui về phía sau: "Gia tộc Tử Kim Hoa các người điên rồi sao? Cư nhiên lại dám tấn công bần tăng!”

Vừa nói ông ta vừa tế ra một chiếc chày giáng ma màu vàng, cố gắng chống đỡ lại đội quân đang lũ lượt ập tới kia!

Hàng trăm người tại chỗ biến thành một màn sương máu, nổ tan xác!

Những người lính khác đã chém giết tới đỏ mắt, ném ra đủ các loại binh khí và võ kỹ.

Sau mấy chục hiệp, thể lực của Đạo Không hòa thượng không thể chống đỡ được nữa, thảm thiết gào lên: “Đừng như vậy nữa… Diệp thí chủ mau kêu họ dừng tay đi….”

Đạo Không hòa thượng phun ra một ngụm máu!

Ông ta bị mấy người mặc chiến giáp ghì chặt lấy, sợi xích sắt xuyên qua xương bả vai, nhếch nhác áp giải tới trước mặt Diệp Bắc Minh quỳ xuống!

“Diệp thí chủ, cậu như vậy là đang đùa với lửa…”

Đạo Không hòa thượng suy yếu vô cùng, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.

“Vừa rồi chẳng phải ông rất lợi hại sao? Còn khuyên tôi quay đầu là bờ?”

Diệp Bắc Minh cười toe toét: “Thật ngại quá, tôi là ma đó!”



Anh lạnh giọng hạ lệnh: “Róc xương lóc thịt, xẻ xuống từng mảnh máu thịt trên người ông ta mang cho chó ăn!”

“Đừng mà…”

Đạo Không hòa thượng đã triệt để bị dọa sợ, vội vã cầu xin anh thương xót: “Cậu Diệp xin cậu đừng giết tôi…”

Vài người mặc áo giáp nhanh nhẹn rút ra một con con dao chặt xương sắc bén đi thẳng về phía Đạo Không hòa thượng, những tiếng hét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên!

“Diệp Bắc Minh… tao có làm quỷ cũng không tha cho mày… a!”

Đạo Không hòa thượng điên cuồng giãy giụa.

Nhưng sự phản kháng này chẳng thấm vào đâu!

Cứ như vậy trơ mắt nhìn từng miếng thịt đẫm máu tươi bị cắt xuống khỏi thân thể của chính mình!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Suýt nữa thì quên mất, ông còn có thể làm quỷ!”

Dứt lời liền vươn tay vỗ xuống một chưởng, đầu của Đạo Không hòa thượng liền nổ tung tại chỗ!

Diệp Bắc Minh thở ra một hơi trọc khí!

Sảng khoái!

Thật là đã ghiền!

"Tiếp đi, cho dù là thi thể cũng chặt thành từng mảnh đem xuống cho chó ăn cho tôi!”

“Những hòa thượng khác của Đại Lâm Tự một người cũng không giữ lại, giết chết toàn bộ!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên ra lệnh.

Đội quân triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa liếc Uông Hoàn Vũ một cái như có ý đang hỏi.

Uông Hoàn Vũ giận dữ gào lên: “Nhìn tôi làm cái gì? Còn không nghe theo lời của anh Diệp! Các người muốn tôi chết có phải hay không?”

“Vâng!”

Đội quân lập tức lên dây cót, triển khai một cuộc chém giết đẫm máu!

Mười lăm phút sau, một người đàn ông thuộc gia tộc Tử Kim Hoa trở lên, khụy một gối xuống bẩm báo: “Cậu Diệp, toàn bộ hơn một nghìn hòa thượng của Đại Lâm Tự đã chết hết!”

Mấy người Long Chiến Vũ, Tiểu Long Nữ, thần nữ Thần Hi nghe xong đều rùng mình hãi hùng!

Như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khó hiểu: "Nhóc con, hình như cậu rất căm ghét hòa thường thì phải?”

Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Nào chỉ dừng lại ở mức căm ghét, chỉ cần nhìn thấy những thứ mập thây này tôi liền cảm thấy phát ốm!”

“Nếu bọn họ chỉ tới đây để tranh cướp dị hỏa và Quy Linh đan tôi cũng không cảm thấy ghê tởm như vậy, tại sao lại khăng khăng muốn bày ra dáng vẻ như đang đứng trên đỉnh cao đạo đức vậy?”

“Ông nhìn Uông Hoàn Vũ đáng yêu biết bao? Chí ít hắn cũng biết mình đang đi bắt nạt người khác!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững người, không kìm được phàn nàn: “Đúng là chỉ có cậu…”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Nhưng đội quân này của gia tộc Tử Kim Hoa quả thật dùng rất thuận tay, Đạo Không hòa thượng ít nhất cũng ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ đó!”

“Vậy mà lại không thể cản bước họ, nếu như…”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhìn hướng đội quân ra lệnh: “Các ngươi bây giờ lập tức ký khế ước nô lệ với tôi, thoát ly khỏi gia tộc Tử Kim Hoa!”

“Cái này…”

Đám đông lập tức dấy lên một mảnh xôn xao!

Không ai hành động.

“Tên này đúng là dám nghĩ mà, một lần ký hết khế ước nô lệ với cả một đội quân hàng triệu người?”, Tiểu Long Nữ trợn trừng mắt nói.



Thần nữ Thần Hi cũng sửng sốt, ý tưởng này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được!

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Những người này chỉ trung thành với gia tộc Tử Kim Hoa, không thể ký khế ước với hắn ta được!”

Thấy không ai có ý định hành động.

Diệp Bắc Minh cúi đầu lạnh lùng nhìn Uông Hoàn Vũ: “Uông thiếu gia à, người của mày hình như không nghe lời lắm thì phải?”

Uông Hoàn Vũ vội vàng giải thích: “Anh Diệp à, trong máu của những người này đã khắc dấu ấn của gia tộc Tử Kim Hoa từ lâu!”

“Một khi bọn họ phản bội gia tộc Tử Kim Hoa sẽ lập tức tan vỡ thần hồn mà chết!”

“Đây cũng chính là bí quyết đánh đâu thắng đó của gia tộc Tử Kim Hoa! Trói buộc huyết mạch, kỷ luật nghiêm minh, không có khả năng phát động phản loạn!"

Diệp Bắc Minh có chút thất vọng: “Thì ra là vậy!”

“Nhóc con, nguy hiểm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng nhiên quát lên một tiếng.

Giây tiếp theo.

Hư không xuất hiện dao động, một vết nứt không gian mở ra ở khoảng cách một mét trước mặt Diệp Bắc Minh, một ông già giống như một bộ xương khô di động bước ra từ bên trong!

“Tiểu súc sinh, vậy mà dám làm bị thương con cháu Uông gia ta? Muốn chết!”

Giọng nói khàn đặc ác liệt vang lên.

Năm ngón tay giống như người chết muốn tóm lấy cần cổ Diệp Bắc Minh!

Đạo Tôn hậu kỳ!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng giương kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía năm ngón tay đó!

Đinh! Tiếng thép trầm đục va chạm vào nhau vang lên!

Năm ngón tay của ông lão xương khô kia run lẩy bẩy, nhưng không hề có chút tổn hại nào!

“Sao có thể!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Ông lão xương khô kia lạnh băng nói: “Khá lắm nhãi con, lão phu đã luyện thành kim thi, binh khí bình thường căn bản không ngăn nổi một kích của lão phu!”

“Cấp bậc thanh kiếm này của ngươi rất cao, giết xong ngươi lão phu lại từ từ nghiên cứu vậy!”

“Thiên Lãng Chỉ!”

Ông lão xương khô giơ tay tóm lấy, một cây thước đen kịt làm từ xương liền nện về phía trước!

Một luồng năng lượng bộc phát như sóng cuồng, giống như thủy triệu cuộn sóng cuốn về phía Diệp Bắc Minh!

Sức mạnh như xé toạc đất trời!

“Huyết long, ra đi!”

Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, một con huyết long liền lao ra từ trong cơ thể cản phá phần lớn sức mạnh, cuối cùng vững vàng hạ cánh xuống cách đó hàng trăm mét!

Ông lão xương khô không truy đuổi theo mà móc ra một viên đan dược ném vào miệng Uông Hoàn Vũ!

Sắc mặt Uông Hoàn Vũ khôi phục một chút, lập tức nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh đứng cách xa mấy trăm mét kia, hung tợn gầm lên: “Đánh tên tiểu súc sinh này cho tôi, chỉ cần hắn còn thở là được!”

“Vâng!”

Cả đội quân đồng loạt ra tay, trong nháy mắt đã bao vây Diệp Bắc Minh đến mức một giọt nước không lọt!

Thậm chí còn có người cầm theo la bàn khắc đầy phù văn, canh giữ khoảng không ở tất cả các hướng, chặn mọi lối thoát!

Thần nữ Thần Hi thấy cảnh này thì thở dài: “Tên nhóc này toi đời rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook