Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1991: Trận chiến đầu tiên trên đạo đài luân hồi

Ss Tần

10/06/2024

Đối mặt với đại quân hàng triệu người.

“Đạo đài Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên.

Ầm!

Không gian xung quanh bị bóp méo, không gian có bán kính 100 mét lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm biến thành một mảnh hư vô, ở giữa xuất hiện một cái bệ hình tròn có hoa văn thái cực song ngư!

“Lĩnh vực phép tắc?”

Đám người kinh hãi.

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Cho dù có ngưng tụ được lĩnh vực phép tắc, cũng sẽ có lúc thể lực tiêu hao hết, không thể ngăn lại đại quân triệu người này!”

“Cho dù là mình đối phó với đại quân của gia tộc Tử Kim Hoa thì cũng phải nhượng bộ lui binh!”

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi!

Một thân ngông nghênh.

Nhìn xuống thiên hạ.

“Trăm triệu đại quân? Lên chịu chết đi!”

“Muốn chết! Người đâu, tấn công!”

Tiếng kêu chém giết vang vọng trời xanh, đại quân xông vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh, hướng về phía đạo đài Luân Hồi!

Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, hàng trăm người lập tức nổ tung, máu nhuộm đỏ đạo đài Luân Hồi!

Những người phía sau căn bản không sợ chết, tiếp túc xông lên.

“Giết! Giết! Giết!”

Bên cạnh đạo đài Luân Hồi, sương máu tràn ngập trong không khí.

Một lát sau, lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh đã bị máu thịt lấp đầy, chỉ có tiếng gầm chiến đấu vang lên.

Giống như cánh cửa địa ngục đang mở rộng.

“Không ổn lắm! Đại quân của gia tộc Tử Kim Hoa tại sao càng ngày càng ít đi thế?”, Thần Hi cau mày.

Long Chiến Vũ cũng mới phát hiện, đại quân triệu người dường như đã ít đi hơn nửa.

Những người còn lại vẫn đang lao về phía đạo đài Luân Hồi!

Chỉ là.

Bầu trời xung quanh đạo đài Luân Hồi mù mịt sương máu.

Căn bản không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra!

“Anh, số người vẫn đang ít đi.... sao có thể chứ... hắn ta... hắn ta vẫn đang kiên trì sao?”

Thân thể mảnh khảnh của Tiểu Long Nữ khẽ run lên.

“Hàng trăm triệu người xông lên, vậy mà vẫn không thể bắt được Diệp Bắc Minh?”

“Vả lại, những người đó đang ở đâu?”

Phép tắc lĩnh vực của Diệp Bắc Minh chỉ có bán kính khoảng 100 mét, tuyệt đối không thể nào chứa nổi mấy trăm nghìn người.

Thần Hi thốt ra một câu: “Không lẽ đều biến thành sương máu hết rồi?”

Long Chiến Vũ quả quyết lắc đầu: “Không thể nào!”

Đại quân càng ngày càng ít đi.

Khi người cuối cùng hét lên và xông vào.

Đạo đài Luân Hồi vẫn như cũ, ngập tràn máu thịt.

Mười năm phút trôi qua, sương máu mới rơi xuống đất.

Đạo đài Luân Hồi đã hoàn toàn biến thành màu máu tươi.

Đại quân triệu người đã biến mất không dấu vết, trên đạo đài Luân Hồi chỉ còn lại một thanh niên quần áo không dính máu đứng đó.

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.

Đại quân hàng triệu người.

Đó thế nhưng là cả một đại quân ấy.

Hòa thượng Đạo Không cảnh giới Đạo Tôn trung kì đều bị tiêu hao hết sức mà chết, bây giờ lại giết chết toàn bộ?

Lúc này.

Máu nóng sôi trào, Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi, giống như tử thần bò ra từ địa ngục vậy.

Khủng bố như vậy!

“A...?”



Tiểu Long Nữ há miệng, đôi mắt đẹp là vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi: “Anh, vậy mà có người có thể giết chết đại quân trăm triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa?”

Một lúc lâu sau, Long Chiến Vũ mới phản ứng lại: “Hình như là vậy...”

“Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

Thần Hi cũng chết lặng, không thể bình tĩnh được nữa.

“Lục gia gia...”

Uông Hoàn Vũ nhìn Diệp Bắc Minh ở trên đạo đài Luân Hồi, thân thể run rẩy.

Thần sắc ông lão xương khô kia cực kỳ nghiêm túc: “Chính là thanh kiếm đó, thanh kiếm đó nhất định có vấn đề! Đây là một thanh kiếm khát máu, chỉ cần dính máu thì chiến lực của nó sẽ ngày càng mạnh!”

“Vậy lên đại quân của chúng ta xông vào lĩnh vực phép tắc của hắn mới đều bị tiêu diệt!”

Trong mắt ông lão xương khô.

Không có bất kỳ sự thương xót nào.

Dường như người chết không phải trăm triệu đại quân, mà là trăm triệu cocn kiến.

“Thanh kiếm đó?”

Mọi người nheo mắt lại, ánh mắt rơi trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Quả nhiên.

Thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn thân nhuốm máu đỏ tươi, nhìn có vẻ như đã uống no máu.

Nó mang lại cho người ta cảm giác chết chóc.

“Có điều, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ vũ khí nào cũng vô dụng”, ông lão xương khô lắc đầu.

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi nói: “Nếu đã như vậy, ông có dám lên đánh một trận không?”

“Lão phu có gì mà không dám chứ?”

Ông lão xương khô cười lạnh.

Ông ta bay lên phía trước, khi sắp bước vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh thì đột nhiên dừng lại: “Cậu cho rằng lão phu sẽ bị lừa sao? Thần lực của cậu sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, lão phu đợi ở bên ngoài!”

“Lĩnh vực phép tắc của cậu không thể kiên trì quá lâu, đợi thần lực của cậu cạn kiệt, lão phu một ngón tay giết chết cậu!”

Diệp Bắc Minh thở phào một hơi.

Lập tức ngồi khoanh chân, lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.

“Ha ha ha, nhóc con, lão phu chỉ thăm dò cậu chút thôi, vậy mà đã lộ ra khuyết điểm rồi à?”, ông lão xương khô cười lớn, bước vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười đểu: “Tiểu tháp, đóng cửa, đánh chó!”

Ầm!

Một cỗ sức mạnh phong ấn ập tới.

ông lão xương khô thầm kêu một tiếng, muốn rút lui khỏi lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh.

Nhưng phát hiện toàn bộ không gian đều đã bị phong ấn, không cách nào rời đi.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sương máu trên bầu trời ngưng tụ lại thành một con huyết long và lao tới.

“Cút!”

Ông lão xương khô hét lớn một tiếng, Thiên Lãng Chỉ trong tay đập về phía trước.

Với một đòn của cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ, huyết long bị đập cho vỡ nát, hóa thành sương máu rồi tan biến.

“Ha ha ha, tiểu súc sinh, khoảng cách về cảnh giới là lạch trời không thể vượt qua, công kích của cậu vô dụng với lão phu thôi!”

Một bước bước lên đạo đài Luân Hồi!

“Cho dù có ở trong lĩnh vực phép tắc của cậu, trong mắt ta cậu vẫn là một con kiến mà thôi!”

“Chết!!!”

Thiên Lãng Chỉ đè ép về phía trước, một cỗ sức mạnh hủy diệt ập tới.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chặn trước ngực, phát ra âm thanh ‘keng’, mặc dù đã chặn được phần lớn sức mạnh, nhưng cỗ lực còn sót lại vẫn hung hãn đập lên ngực Diệp Bắc Minh.

“Phụt...”

Phun ra một ngụm máu tươi.

Bảy tám cái xương sườn đã bị gãy.

Cơn đau rát bùng phát.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, quỳ một chân xuống đất: “Tiểu tháp, đây là cảnh gưới Đạo Tôn hậu kỳ sao? Thật con mẹ nó khủng bố quá”.

“Cần tôi giúp không?”

“Uhm, không cần...”



Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên, lau máu nơi khóe miệng: “Ông quên rồi sao? đạo đài Luân Hồi là nơi bất bại của tôi, để tôi từ từ chơi đùa!”

Chầm chậm đứng dậy.

Rắc rắc! Âm thanh giòn giã vang lên.

Xương vốn đã bị gãy ngay lập tức lành lại.

“Hửm?”

Ông lão xương khô cảm thấy có gì đó không ổn: “Đang xảy ra chuyện gì? Tiểu súc sinh này chịu một đòn của lão phu, vậy mà lại giống như người bình thường?”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, chủ động xuất kích.

“Muốn chết!”

Ông lão xương khô gầm lên giận dữ, dùng Thiên Lãng Chỉ quét một đường.

Bịch!

Diệp Bắc Minh bị đánh bay, máu thịt nổ tung, phun ra mấy ngụm máu tươi.

Một giây sau.

Thương thế lập tức bình phục, một lần nữa lao về phía trước.

“Sao có thể chứ?”

Ông lão xương khô thật sự kinh ngạc, có cảm giác muốn chửi thề.

Đây con bà nó là sức mạnh ma thuật quỷ quái gì vậy? Hồi phục trong nháy mắt, thật đáng sợ.

“Lão phu không tin, cậu có thể hồi phục được mãi!”

Ông lão xương khô gầm lên, đòn tấn công ập đến như vũ bão.

Diệp Bắc Minh không ngừng bị thương, không ngừng hồi phục.

Đối với anh mà nói, không ngừng chiến đấu với Đạo Hôn hậu kỳ này, có lợi ích cực lớn.

Tiểu Long Nữ hoàn toàn bị sốc: “Anh ơi, đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

“Chưa nói đến việc thằng nhóc này có thể hồi phục thương thế trong nháy mắt, dựa vào cảnh giới của hắn có thể đỡ được một đòn toàn lực của cảnh giới Đạo Tôn hậu kì mà không chết, nó đã nói lên rất nhiều điều rồi!”

Long Chiến Vũ nhìn chằm chằm vào đạo đài Luân Hồi.

Sau hơn một trăm lượt.

Diệp Bắc Minh cũng bị thương nặng hơn một trăm lần và hồi phục ngay lập tức.

Bịch!

Thiên Lãng Chỉ ập tới, lần này Diệp Bắc Minh chỉ bị chấn động bay ra ngoài mà không bị thương.

“Lão già, không phải muốn làm tôi mệt chết sao?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Vẫn chưa làm tôi mệt chết, bản thân ông cũng sắp ngỏm rồi à?”

“Cậu!”

Sắc mặt ông lão xương khô đen kịt, lấy ra một nắm đan dược đang định nuốt xuống.

Diệp Bắc Minh đã lao tới trước mặt ông ta như tia chớp, hung hãn chém xuống.

Bịch!

“A...”

Ông lão xương khô kêu lên thảm thiết, cánh tay đang cầm đan dược trực tiếp bị chặt đứt, ông ta điên cuồng gầm lên: “Súc sinh, mày đáng chết!”

Thần lực tiêu hao quá độ, phòng ngự của cơ thể cũng giảm xuống đáng kể.

Một tay khác hướng về phía cổ họng Diệp Bắc Minh.

“Chơi với ông lâu vậy là đủ rồi!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hung hãn chém xuống.

Rắc rắc!

Tay còn lại của ông ta nổ tung thành từng mảnh.

Diệp Bắc Minh lao tới, đá một cước vào ngực ông ta.

“Phụt...”

Một ngụm máu tươi phun ra, ông lão xương khô lăn lộn trên đạo đài Luân Hồi.

Giày hồi lực lại giẫm mạnh xuống đầu ông già xương khô.

Một âm thanh giòn giã vang lên.

“Lục gia gia...”

Hai mắt Uông Hoàn Vũ như nổ tung, sợ hãi nhìn đầu lâu của ông lão xương khô đã nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook