Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần
Chương 35: Cố gia gặp họa
Rosepea
01/08/2023
Biệt thự Cố gia...
Cố Bình dốc cạn chén rượu, buồn bã nhìn ra phía ngoài cửa. Kể từ khi đứa con trai ông kỳ vọng nhất bị tống cổ khỏi ngành quân đội, danh tiếng của Cố gia gần như đã suy kiệt. Từ một Đô đốc quyền uy lẫy lừng, chỉ trong một đêm, Cố Tử Khâm hoàn toàn mất trắng.
Cố Bình vẫn còn nhớ như in, vài mùa đông ba năm trước, trong khi hai vợ chồng ông cùng Cố Tịch đang vui vẻ đón giao thừa, chợt Cố Bình nhận được điện thoại gọi tới từ Ngọc Trịnh, Tổng tư lệnh quân khu Việt Dã.
Sau khi nhấc máy, Cố Bình chưa kịp mở lời thì Ngọc Trịnh đã lên tiếng trước:
- Ông Cố, rất tiếc chúng tôi phải báo với ông một tin không tốt. Đô đốc Cố Tử Khâm có hành động phản cảm với dân lành, chúng tôi đã tiến hành nhốt tạm thời vào trong tù. Mời ông đến ngay đây để bàn bạc làm rõ.
Cố Bình không biết bản thân mình đến được quân khu bằng cách nào. Chỉ rõ, lúc ông tới nơi, Cố Tử Khâm hai tay bị còng, tống giam trong tù, ngồi bó gối với khuôn mặt đờ đẫn, không có lấy chút sức sống nào cả.
- Nạn nhân tên Lan Vi, mười lăm tuổi, người làng Miêu Điều. Cô bé đã bị Cố Tử Khâm cưỡng hiếp đến chết!
Ngọc Trịnh buồn bã thở dài, đôi mắt nghiêm nghị có chút đỏ ửng. Có lẽ, đây chính là cú sốc kinh hoàng nhất với ông từ trước đến nay. Không ngờ, vị Đô đốc danh tiếng vang dội do ông đích thân đào tạo ra lại phạm phải tội nghiệt tày trời đến như thế.
Lúc đầu, Cố Bình còn không tin, một mực cho rằng có kẻ khác đã đổ oan cho con trai mình. Nhưng khi phía bằng chứng được phía cảnh sát đưa ra, mẫu t.inh dịch cùng dấu vân tay xuất hiện trên cơ thể Lan Vi đều giống hệt của Cố Tử Khâm. Đặc biệt, nhân chứng trông thấy cũng đã kiên quyết khẳng định, người hại chết Lan Vi là anh.
Khi được hỏi, Cố Tử Khâm không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Chính sự lặng thinh này của anh càng thêm khẳng định Cố Tử Khâm chính là hung thủ gây án.
Cố Bình đã phải dốc toàn bộ quan hệ, vận động xin xỏ, nịnh nọt cấp trên mới tạm thời giúp con trai trắng án. Sau lần đó, người nhà của Lan Vi ôm hận, lén lút lái xe tông chết Cố Tử Khâm. May mắn, tính mạng của anh vẫn được giữ lại nhưng hai chân hoàn toàn bại liệt.
Để tránh ồn ào cho gia đình, Cố Bình loan tin con trai gặp nạn trong chiến trường, thành công qua mắt người đời, tránh được miệng lưỡi đả kích.
Nghĩ lại sự cố tăm tối lần đó, Cố Bình lại càng thêm sầu não nặng. Đột nhiên, bà Gia Linh từ trên lầu hốt hoảng chạy xuống, vì gấp gáp nên suýt chút nữa bà đã bị té ngã. Gương mặt bà hoảng hốt đến cực điểm, mặt cắt không còn giọt máu, trên tay vẫn còn cầm điện thoại để ở chế độ nghe.
- Ông Bình! Cố Tịch... Cố Tịch xảy ra chuyện lớn rồi!
Khi hai vợ chồng Cố Bình chạy kịp tới bệnh viện, Cố Tịch đã được chuyển gấp vào phòng cấp cứu. Nhìn căn phòng đóng kín mít trước mặt, bà Gia Linh suy sụp đến mức khóc ngất.
Hai người cảnh sát đang làm thủ tục ghi chép lấy lời khai, mãi lúc sau mới bước về phía Cố Bình trình bày thêm:
- Nạn nhân đã bị cưỡng hiếp tập thể nhiều lần. Chúng tôi nhận được tin báo của một người dọn rác liền vội vàng tới đây.
Ông Cố Bình đưa tay bóp trán, cố gắng hít thở sâu sao cho bình tĩnh nhất có thể. Nhưng hai vành mắt ông đã đỏ hoe.
- Vậy các anh có biết bọn chúng trông như thế nào không?
Cảnh sát lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chúng tôi chưa xác định được tung tích của đám côn đồ này. Bây giờ, phía cảnh sát sẽ trích xuất camera để tìm kiếm. Xin ông bà hãy giữ bình tĩnh!
Hai người cảnh sát đi rồi, Cố Bình lúc này mới ngồi phịch xuống ghế, vỗ vai an ủi vợ. Khi Châu Ly hay tin đã là gần hai tiếng sau, Cố Tịch cũng đã được chuyển tới phòng hồi sức.
Bác sĩ khám bệnh cho Cố Tịch thở dài, lắc đầu báo cáo tình hình kết quả của cô ta:
- Vùng kín của bệnh nhân sưng phồng, trầy xước và chảy máu, cô ấy đã bị cưỡng hiếp tập thể rất tàn bạo. Hơn nữa, khắp người đều là các vết thương đánh đập còn mới, chúng tôi còn tìm thấy cả các nốt bỏng của đầu lọc thuốc lá.
Ngừng một chút, bà bèn đưa mắt quan sát biểu hiện của người nhà bệnh nhân, giọng nói càng lúc càng trở nên trầm khàn.
- Cái thai trong bụng của bệnh nhân cũng không giữ được nữa! Tôi rất lấy làm tiếc!
Những lời nói này giống như sét đánh bên tai vợ chồng Cố Bình và Châu Ly. Ba người họ ngồi thẫn thờ trên ghế băng, đôi mắt trũng sâu bất lực. Không thể ngờ, Cố Tịch lúc này lại phải chịu oán nghiệp kinh khủng đến như thế. Đối với một người phụ nữ, nỗi đau đớn nhục nhã kia biết phải gột rửa như thế nào cho phải?
Cố Tịch khắp người chằng chịt vết thương, khuôn mặt xinh đẹp đã bị đánh đến sưng phồng, mắt mở thao láo nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi thấy cha mẹ cùng em dâu bước vào, Cố Tịch nhẹ nhàng rơi nước mắt. Đôi môi khô khốc của cô muốn mấp máp nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà Gia Linh nắm tay con gái, dịu giọng an ủi:
- Cố Tịch à, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà con!
Ông Cố Bình đứng lặng lẽ bên cạnh, không đánh, không mắng con gái nữa. Dù sao đây cũng là ruột thịt của ông, nay gặp phải kiếp nạn này, coi như ông bà cũng chịu một phần trách nhiệm.
- Mẹ à! Đứa bé... không còn nữa sao?
Cố Tịch gắng được nói được vài chữ.
Bà Gia Linh lau nước mắt, chỉ dám gật đầu, sau đó không chịu được cú sốc liền vội vàng xô cửa chạy ra, ôm mặt khóc òa lên. Ông Cố Bình cũng bước ra ngoài an ủi vợ, để Châu Ly ở lại cùng Cố Tịch.
Nhìn chị chồng rơi vào tình cảnh đáng thương như thế này, Châu Ly lặng người run run. Dù cô và Cố Tịch đã từng có những mâu thuẫn không đội trời chung, nhưng chí ít Cố Tịch cũng đâu đến nối xấu xa quá thể. Tất cả cũng chỉ vì lòng đố kị cùng sự ganh ghét đến mù quáng.
Châu Ly rót cho Cố Tịch ly nước ấm, đỡ chị chồng ngồi dậy. Cố Tịch nhìn dòng nước sóng sánh trong ly, mỉm cười chua chát:
- Em dâu, xin lỗi vì những gì đã gây ra cho em! Không ngờ, bản thân chị luôn cho rằng mình thông minh, đứng trên vạn người lại bị chính người đàn ông mình trao thân đẩy đến tột cùng oán hận.
Trải qua bài học nhớ đời này, Cố Tịch mới biết thế nào là hối hận. Người em dâu này luôn bản lĩnh và mạnh mẽ, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, tăm tối nhất. Còn Cố Tịch đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, ngạo mạn và kiêu căng khiến lý trí của cô lu mờ hoàn toàn.
Khóe mi Châu Ly chợt ướt, lắc đầu an ủi Cố Tịch:
- Chị đừng nghĩ gì nhiều. Em không trách chị, chúng ta là người một nhà. Khi em chưa được gặp chồng mình, chị đã ở bên anh ấy, chăm sóc thay em. Chị Cố Tịch, đợi khi chị khỏe lại, chúng ta sẽ thành người một nhà đúng nghĩa.
Cố Tịch lặng lẽ mỉm cười gật đầu.
Chờ sau khi Cố Tịch đã ngủ say, ông bà Cố bèn gọi Châu Ly ra bên ngoài. Cố Bình đưa cho cô chìa khóa xe, dặn dò:
- Con về nhà đem ít đồ ngủ của Cố Tịch tới đây!
Châu Ly vâng dạ, xoay người đi xuống dưới bãi đỗ xe. Bóng tối yên tĩnh bao trùm khắp bệnh viện, chỉ còn vài thân ảnh lờ đờ của người nhà bệnh nhân đi đi lại lại. Châu Ly ngước mắt nhìn lên tầng sáu, nơi có phòng ngủ của Cố Tịch đang nằm nghỉ. Chút nữa cô sẽ báo tin cho Cố Tử Khâm để anh kịp thời về nước động viên tinh thần cho chị gái.
Tít.... tít...
Tiếng báo động của xe vang lên, đèn pha chớp nhoáng sáng rực cả khoảng không. Bỗng nhiên, sau lưng Châu Ly chợt phát ra một tiếng động cực lớn.
Bịch!
Tiếp sau đó là tiếng la hét thảm thiết của một vài người đang cùng ở bãi đỗ xe.
- Chết người rồi! Chết người rồi!
- Có người tự tử!
Châu Ly giật nảy mình, quay phắt lại nhìn, trông thấy một cảnh tượng hết sức kinh hoàng:
Thi thể một nữ bệnh nhân không có tóc nằm bẹp trên đất, cổ bị vặn gãy, tứ chi cũng gãy vụn, phần đầu vỡ nát, máu tươi túa ra như xối.
Trống ngực cô đập thình thịch, hai chân run rẩy lạnh toát sống lưng. Một dự cảm khủng khiếp lập tức bao vây toàn bộ lý trí Châu Ly. Hai mắt cô đã nhòe lệ, gục xuống đất hét lớn:
- Chị Cố Tịch! Chị Cố Tịch! Sao lại ra nông nỗi này!
Cố Bình dốc cạn chén rượu, buồn bã nhìn ra phía ngoài cửa. Kể từ khi đứa con trai ông kỳ vọng nhất bị tống cổ khỏi ngành quân đội, danh tiếng của Cố gia gần như đã suy kiệt. Từ một Đô đốc quyền uy lẫy lừng, chỉ trong một đêm, Cố Tử Khâm hoàn toàn mất trắng.
Cố Bình vẫn còn nhớ như in, vài mùa đông ba năm trước, trong khi hai vợ chồng ông cùng Cố Tịch đang vui vẻ đón giao thừa, chợt Cố Bình nhận được điện thoại gọi tới từ Ngọc Trịnh, Tổng tư lệnh quân khu Việt Dã.
Sau khi nhấc máy, Cố Bình chưa kịp mở lời thì Ngọc Trịnh đã lên tiếng trước:
- Ông Cố, rất tiếc chúng tôi phải báo với ông một tin không tốt. Đô đốc Cố Tử Khâm có hành động phản cảm với dân lành, chúng tôi đã tiến hành nhốt tạm thời vào trong tù. Mời ông đến ngay đây để bàn bạc làm rõ.
Cố Bình không biết bản thân mình đến được quân khu bằng cách nào. Chỉ rõ, lúc ông tới nơi, Cố Tử Khâm hai tay bị còng, tống giam trong tù, ngồi bó gối với khuôn mặt đờ đẫn, không có lấy chút sức sống nào cả.
- Nạn nhân tên Lan Vi, mười lăm tuổi, người làng Miêu Điều. Cô bé đã bị Cố Tử Khâm cưỡng hiếp đến chết!
Ngọc Trịnh buồn bã thở dài, đôi mắt nghiêm nghị có chút đỏ ửng. Có lẽ, đây chính là cú sốc kinh hoàng nhất với ông từ trước đến nay. Không ngờ, vị Đô đốc danh tiếng vang dội do ông đích thân đào tạo ra lại phạm phải tội nghiệt tày trời đến như thế.
Lúc đầu, Cố Bình còn không tin, một mực cho rằng có kẻ khác đã đổ oan cho con trai mình. Nhưng khi phía bằng chứng được phía cảnh sát đưa ra, mẫu t.inh dịch cùng dấu vân tay xuất hiện trên cơ thể Lan Vi đều giống hệt của Cố Tử Khâm. Đặc biệt, nhân chứng trông thấy cũng đã kiên quyết khẳng định, người hại chết Lan Vi là anh.
Khi được hỏi, Cố Tử Khâm không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Chính sự lặng thinh này của anh càng thêm khẳng định Cố Tử Khâm chính là hung thủ gây án.
Cố Bình đã phải dốc toàn bộ quan hệ, vận động xin xỏ, nịnh nọt cấp trên mới tạm thời giúp con trai trắng án. Sau lần đó, người nhà của Lan Vi ôm hận, lén lút lái xe tông chết Cố Tử Khâm. May mắn, tính mạng của anh vẫn được giữ lại nhưng hai chân hoàn toàn bại liệt.
Để tránh ồn ào cho gia đình, Cố Bình loan tin con trai gặp nạn trong chiến trường, thành công qua mắt người đời, tránh được miệng lưỡi đả kích.
Nghĩ lại sự cố tăm tối lần đó, Cố Bình lại càng thêm sầu não nặng. Đột nhiên, bà Gia Linh từ trên lầu hốt hoảng chạy xuống, vì gấp gáp nên suýt chút nữa bà đã bị té ngã. Gương mặt bà hoảng hốt đến cực điểm, mặt cắt không còn giọt máu, trên tay vẫn còn cầm điện thoại để ở chế độ nghe.
- Ông Bình! Cố Tịch... Cố Tịch xảy ra chuyện lớn rồi!
Khi hai vợ chồng Cố Bình chạy kịp tới bệnh viện, Cố Tịch đã được chuyển gấp vào phòng cấp cứu. Nhìn căn phòng đóng kín mít trước mặt, bà Gia Linh suy sụp đến mức khóc ngất.
Hai người cảnh sát đang làm thủ tục ghi chép lấy lời khai, mãi lúc sau mới bước về phía Cố Bình trình bày thêm:
- Nạn nhân đã bị cưỡng hiếp tập thể nhiều lần. Chúng tôi nhận được tin báo của một người dọn rác liền vội vàng tới đây.
Ông Cố Bình đưa tay bóp trán, cố gắng hít thở sâu sao cho bình tĩnh nhất có thể. Nhưng hai vành mắt ông đã đỏ hoe.
- Vậy các anh có biết bọn chúng trông như thế nào không?
Cảnh sát lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chúng tôi chưa xác định được tung tích của đám côn đồ này. Bây giờ, phía cảnh sát sẽ trích xuất camera để tìm kiếm. Xin ông bà hãy giữ bình tĩnh!
Hai người cảnh sát đi rồi, Cố Bình lúc này mới ngồi phịch xuống ghế, vỗ vai an ủi vợ. Khi Châu Ly hay tin đã là gần hai tiếng sau, Cố Tịch cũng đã được chuyển tới phòng hồi sức.
Bác sĩ khám bệnh cho Cố Tịch thở dài, lắc đầu báo cáo tình hình kết quả của cô ta:
- Vùng kín của bệnh nhân sưng phồng, trầy xước và chảy máu, cô ấy đã bị cưỡng hiếp tập thể rất tàn bạo. Hơn nữa, khắp người đều là các vết thương đánh đập còn mới, chúng tôi còn tìm thấy cả các nốt bỏng của đầu lọc thuốc lá.
Ngừng một chút, bà bèn đưa mắt quan sát biểu hiện của người nhà bệnh nhân, giọng nói càng lúc càng trở nên trầm khàn.
- Cái thai trong bụng của bệnh nhân cũng không giữ được nữa! Tôi rất lấy làm tiếc!
Những lời nói này giống như sét đánh bên tai vợ chồng Cố Bình và Châu Ly. Ba người họ ngồi thẫn thờ trên ghế băng, đôi mắt trũng sâu bất lực. Không thể ngờ, Cố Tịch lúc này lại phải chịu oán nghiệp kinh khủng đến như thế. Đối với một người phụ nữ, nỗi đau đớn nhục nhã kia biết phải gột rửa như thế nào cho phải?
Cố Tịch khắp người chằng chịt vết thương, khuôn mặt xinh đẹp đã bị đánh đến sưng phồng, mắt mở thao láo nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi thấy cha mẹ cùng em dâu bước vào, Cố Tịch nhẹ nhàng rơi nước mắt. Đôi môi khô khốc của cô muốn mấp máp nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà Gia Linh nắm tay con gái, dịu giọng an ủi:
- Cố Tịch à, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà con!
Ông Cố Bình đứng lặng lẽ bên cạnh, không đánh, không mắng con gái nữa. Dù sao đây cũng là ruột thịt của ông, nay gặp phải kiếp nạn này, coi như ông bà cũng chịu một phần trách nhiệm.
- Mẹ à! Đứa bé... không còn nữa sao?
Cố Tịch gắng được nói được vài chữ.
Bà Gia Linh lau nước mắt, chỉ dám gật đầu, sau đó không chịu được cú sốc liền vội vàng xô cửa chạy ra, ôm mặt khóc òa lên. Ông Cố Bình cũng bước ra ngoài an ủi vợ, để Châu Ly ở lại cùng Cố Tịch.
Nhìn chị chồng rơi vào tình cảnh đáng thương như thế này, Châu Ly lặng người run run. Dù cô và Cố Tịch đã từng có những mâu thuẫn không đội trời chung, nhưng chí ít Cố Tịch cũng đâu đến nối xấu xa quá thể. Tất cả cũng chỉ vì lòng đố kị cùng sự ganh ghét đến mù quáng.
Châu Ly rót cho Cố Tịch ly nước ấm, đỡ chị chồng ngồi dậy. Cố Tịch nhìn dòng nước sóng sánh trong ly, mỉm cười chua chát:
- Em dâu, xin lỗi vì những gì đã gây ra cho em! Không ngờ, bản thân chị luôn cho rằng mình thông minh, đứng trên vạn người lại bị chính người đàn ông mình trao thân đẩy đến tột cùng oán hận.
Trải qua bài học nhớ đời này, Cố Tịch mới biết thế nào là hối hận. Người em dâu này luôn bản lĩnh và mạnh mẽ, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, tăm tối nhất. Còn Cố Tịch đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, ngạo mạn và kiêu căng khiến lý trí của cô lu mờ hoàn toàn.
Khóe mi Châu Ly chợt ướt, lắc đầu an ủi Cố Tịch:
- Chị đừng nghĩ gì nhiều. Em không trách chị, chúng ta là người một nhà. Khi em chưa được gặp chồng mình, chị đã ở bên anh ấy, chăm sóc thay em. Chị Cố Tịch, đợi khi chị khỏe lại, chúng ta sẽ thành người một nhà đúng nghĩa.
Cố Tịch lặng lẽ mỉm cười gật đầu.
Chờ sau khi Cố Tịch đã ngủ say, ông bà Cố bèn gọi Châu Ly ra bên ngoài. Cố Bình đưa cho cô chìa khóa xe, dặn dò:
- Con về nhà đem ít đồ ngủ của Cố Tịch tới đây!
Châu Ly vâng dạ, xoay người đi xuống dưới bãi đỗ xe. Bóng tối yên tĩnh bao trùm khắp bệnh viện, chỉ còn vài thân ảnh lờ đờ của người nhà bệnh nhân đi đi lại lại. Châu Ly ngước mắt nhìn lên tầng sáu, nơi có phòng ngủ của Cố Tịch đang nằm nghỉ. Chút nữa cô sẽ báo tin cho Cố Tử Khâm để anh kịp thời về nước động viên tinh thần cho chị gái.
Tít.... tít...
Tiếng báo động của xe vang lên, đèn pha chớp nhoáng sáng rực cả khoảng không. Bỗng nhiên, sau lưng Châu Ly chợt phát ra một tiếng động cực lớn.
Bịch!
Tiếp sau đó là tiếng la hét thảm thiết của một vài người đang cùng ở bãi đỗ xe.
- Chết người rồi! Chết người rồi!
- Có người tự tử!
Châu Ly giật nảy mình, quay phắt lại nhìn, trông thấy một cảnh tượng hết sức kinh hoàng:
Thi thể một nữ bệnh nhân không có tóc nằm bẹp trên đất, cổ bị vặn gãy, tứ chi cũng gãy vụn, phần đầu vỡ nát, máu tươi túa ra như xối.
Trống ngực cô đập thình thịch, hai chân run rẩy lạnh toát sống lưng. Một dự cảm khủng khiếp lập tức bao vây toàn bộ lý trí Châu Ly. Hai mắt cô đã nhòe lệ, gục xuống đất hét lớn:
- Chị Cố Tịch! Chị Cố Tịch! Sao lại ra nông nỗi này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.