Chương 93
thuthao77640qb
23/05/2013
-Vậy bác và Lan cứ về nhà nghỉ đi , có gì cháu sẽ ở lại trông Ú cho .
Giọng Minh vang lên , tôi nghĩ là thế bởi vì bây giờ thôi không thấy gì cả .
-Như vậy thì phiền cháu quá .
Giọng mẹ tôi nói khá nhẹ nhàng ,
Híc mẹ nói còn ngọt ngào hơn nói với tôi . Tôi ghen tị quá .Kiếp sau có đầu thai làm con người , tôi quyết đính sẽ xin thượng đế cho làm trai đẹp .
Ơ nhưng mà mẹ tôi thì đã già , chồng con đủ cả rồi thì làm sao mà như mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh được . Đúng là đầu óc tôi hay tưởng tượng lung tung quá .
-Không sao đâu cô ạ , đó là niềm vui của cháu mà .
Giọng Minh vang lên đều đặn , chăm sóc bệnh nhân thì thực đó là một công việc chẳng lấy làm thú vị hay vui vẻ gì . Nhưng mà gì thì gì cũng là trường hợp ngoại lệ chứ nhỉ ? Ví dụ như chăm sóc cho tôi thì phải lấy làm vinh hạnh chứ . hà hà .
Híc , mệt quá . Lại buồn ngủ nữa rồi . Thôi đi ngủ vậy , có gì khỏe xong sẽ khác .
+++++++
Tôi chợt tỉnh giấc khi có người đắp chăn cho mình và cầm lấy tay tôi . Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của người lạ nào đó .
Bởi vì tôi không nhìn thấy , bởi vì chẳng nghe được giọng nói , cũng không thể cảm nhận được gì nên tôi chẳng hề biết người đó là ai .
-Ú , tớ Hoàng đây .Cuối cùng thì cậu cũng sắp tỉnh lại rồi , thật là mừng quá . Nghe tin cậu tỉnh lại làm tớ rất vui . Đã 14 năm nay cậu nằm yên như thế này , cậu có biết là tớ buồn và thất vọng lắm khi nghe tin cậu sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi và chỉ khi nào ý thức cậu tỉnh dậy thì cậu mới có thể tỉnh lại được không ? Nhưng mà may mắn là cuối cùng thì công sức nghiên cứu để chữa bệnh cho cậu của Minh và Duy cũng đã hoàn thành và cậu đã tỉnh lại , mừng thật .
Hoàng khẽ thở dài , giọng có vẻ buồn nhưng cũng xen lẫn niềm vui trong đó .
Cậu ấy nói gì thực sự tôi không hiểu một chút nào . Gì mà 14 năm qua tôi sống đời sống thực vật cơ chứ ?
Chả nhẽ tôi bị bệnh đã 14 năm nay rồi ư ? Không thể nào , làm sao có thể như thế được . Tôi nhớ tôi chỉ bị chấn thương nhẹ thôi mà , làm sao lại như thế cơ chứ .
Rồi còn nghiên cứu chữa bệnh nữa . Chả nhẽ Duy và Minh trong 14 năm qua nghiên cứu để tìm cách chữa bệnh để tôi có thể tỉnh lại ư ? Vậy họ theo nghề bác sĩ nghiên cứu à ?
Tôi thực là tôi không thể ngờ được .
Tôi cảm thấy chới với , thực sự tôi chẳng hiểu một cái gì hết cả .
Cảm giác không hiểu được chuyện gì là thế này đây , híc , sao cái gì quan trọng tôi đều là người biết cuối cùng vậy chứ .
Giọng Minh vang lên , tôi nghĩ là thế bởi vì bây giờ thôi không thấy gì cả .
-Như vậy thì phiền cháu quá .
Giọng mẹ tôi nói khá nhẹ nhàng ,
Híc mẹ nói còn ngọt ngào hơn nói với tôi . Tôi ghen tị quá .Kiếp sau có đầu thai làm con người , tôi quyết đính sẽ xin thượng đế cho làm trai đẹp .
Ơ nhưng mà mẹ tôi thì đã già , chồng con đủ cả rồi thì làm sao mà như mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh được . Đúng là đầu óc tôi hay tưởng tượng lung tung quá .
-Không sao đâu cô ạ , đó là niềm vui của cháu mà .
Giọng Minh vang lên đều đặn , chăm sóc bệnh nhân thì thực đó là một công việc chẳng lấy làm thú vị hay vui vẻ gì . Nhưng mà gì thì gì cũng là trường hợp ngoại lệ chứ nhỉ ? Ví dụ như chăm sóc cho tôi thì phải lấy làm vinh hạnh chứ . hà hà .
Híc , mệt quá . Lại buồn ngủ nữa rồi . Thôi đi ngủ vậy , có gì khỏe xong sẽ khác .
+++++++
Tôi chợt tỉnh giấc khi có người đắp chăn cho mình và cầm lấy tay tôi . Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của người lạ nào đó .
Bởi vì tôi không nhìn thấy , bởi vì chẳng nghe được giọng nói , cũng không thể cảm nhận được gì nên tôi chẳng hề biết người đó là ai .
-Ú , tớ Hoàng đây .Cuối cùng thì cậu cũng sắp tỉnh lại rồi , thật là mừng quá . Nghe tin cậu tỉnh lại làm tớ rất vui . Đã 14 năm nay cậu nằm yên như thế này , cậu có biết là tớ buồn và thất vọng lắm khi nghe tin cậu sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi và chỉ khi nào ý thức cậu tỉnh dậy thì cậu mới có thể tỉnh lại được không ? Nhưng mà may mắn là cuối cùng thì công sức nghiên cứu để chữa bệnh cho cậu của Minh và Duy cũng đã hoàn thành và cậu đã tỉnh lại , mừng thật .
Hoàng khẽ thở dài , giọng có vẻ buồn nhưng cũng xen lẫn niềm vui trong đó .
Cậu ấy nói gì thực sự tôi không hiểu một chút nào . Gì mà 14 năm qua tôi sống đời sống thực vật cơ chứ ?
Chả nhẽ tôi bị bệnh đã 14 năm nay rồi ư ? Không thể nào , làm sao có thể như thế được . Tôi nhớ tôi chỉ bị chấn thương nhẹ thôi mà , làm sao lại như thế cơ chứ .
Rồi còn nghiên cứu chữa bệnh nữa . Chả nhẽ Duy và Minh trong 14 năm qua nghiên cứu để tìm cách chữa bệnh để tôi có thể tỉnh lại ư ? Vậy họ theo nghề bác sĩ nghiên cứu à ?
Tôi thực là tôi không thể ngờ được .
Tôi cảm thấy chới với , thực sự tôi chẳng hiểu một cái gì hết cả .
Cảm giác không hiểu được chuyện gì là thế này đây , híc , sao cái gì quan trọng tôi đều là người biết cuối cùng vậy chứ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.