Chương 107
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
21/11/2023
=================
Cơn gió đưa theo mùi bạch xạ hương thoang thoảng phả vào mặt, đột nhiên Đoàn Triết mở mắt, quay đầu nhìn xung quanh.
Trong tầm nhìn gần như không một bóng người.
Ao hoa sen mùa đông vốn dĩ đã quạnh quẽ hơn mùa hè, càng đừng nói đến thời điểm 7 - 8 giờ tối như bây giờ. Khu khám bệnh ngoại trú đã đóng cửa tắt đèn, thời gian hoạt động tự do trong khu phòng bệnh cũng kết thúc từ lâu, không có ai xuất hiện mới là chuyện bình thường.
Đốm lửa chớp tắt lập lòe trong bóng đêm, Đoàn Triết phủi phủi tàn thuốc, giơ tay hút một hơi rồi dựa lưng vào ghế dài đắm chìm trong tiếng hát khàn khàn gợi cảm của Utada Hikaru. Mấy hôm trước hắn để lại cặp tai nghe trong nhà Lâm Nhất, thế là đơn giản bù thêm nhiều tiền đổi hẳn sang một cặp tai nghe bluetooth chống ồn của B&O.
Đã lâu lắm rồi Đồ Hoa không đăng lên mạng một chữ hay một bài nhạc nào, playlist của Đoàn Triết cũng vì thế mà quay trở về danh sách toàn nhạc Nhật.
Hắn hút xong điếu thuốc, vừa muốn đứng dậy trở về thì bên cạnh đột ngột xuất hiện thêm một bóng người.
Đoàn Triết giật mình hoảng sợ.
"Biết ngay là anh ở đây mà." Khương Niệm lục lọi trong túi xách của mình, móc một chiếc phong bì ra đưa cho hắn, "Này, Đàm Tư Minh gửi cho đấy."
Đoàn Triết và Đàm Tư Minh không có quan hệ cá nhân quá thân thiết, đương nhiên sẽ không tự nhiên đưa cho hắn thứ gì đặc biệt, thời điểm nhận phong bì trong đầu hắn đã có vài phán đoán sơ bộ.
Quả nhiên, bên trong là một tấm vé xem hòa nhạc —— Vé vào cửa chuyến lưu diễn piano của Bạch Nghiên Sơ, trạm Bắc Kinh.
Đoàn Triết đứng lên, vừa nhìn ngó xung quanh vừa hỏi Khương Niệm: "Đưa cho cô từ bao giờ?"
Khương Niệm nghiêng đầu cẩn thận nhớ một phen: "Chắc khoảng 3 hay 4 giờ chiều nay, tôi đụng mặt anh ta trong khu khám bệnh." Cô nàng áy náy nhún vai, "Sau đó bận việc quá nên quên không đưa."
Đoàn Triết thu hồi ánh mắt dò xét, nói một tiếng "Cảm ơn".
Vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác.
"Ừ, đồ đưa xong rồi, tôi về nhà trước đây." Khương Niệm khoác túi lên vai, thấy Đoàn Triết không có vẻ như sắp tan làm liền nghi hoặc hỏi, "Anh chưa về nữa à?"
Trước nay Đoàn Triết luôn làm việc rất nghiêm túc nhưng không phải người liều mạng, nhưng gần đây hắn cứ như được tiêm máu gà, kỳ nghỉ Tết Âm lịch vừa rồi thậm chí còn chủ động nhận thêm hai ngày trực ban.
Đoàn Triết gật đầu: "Tôi có mấy thứ chưa làm xong, cô về trước đi."
Hắn chào tạm biệt Khương Niệm, mở điện thoại đặt một phần cơm rồi về văn phòng, rút tấm vé xem hòa nhạc ra quan sát một lần nữa.
Thời gian mở màn là 6 giờ chiều thứ bảy tuần này.
Mặt thời gian không có vấn đề gì, ngày hôm đó hắn vừa vặn được nghỉ, nhưng vị trí ngồi lại có thâm ý khá sâu xa: ghế VIP số 6 hàng thứ nhất.
Lâm Nhất thật sự mời hắn ngồi ở vị trí tốt nhất xem màn biểu diễn song tấu mười phần ăn ý của mình và Bạch Nghiên Sơ.
Đoàn Triết lắc đầu bật cười.
Dùng cách thức này để bày tỏ thái độ, người đó nổi máu tuyệt tình lên đúng là khiến người ta sợ hãi.
Hắn cất vé hòa nhạc vào ngăn kéo bàn làm việc, tiếp tục bật máy tính sắp xếp các ca tham vấn đặc biệt sẽ thảo luận trong lần gặp mặt giám sát viên tuần này.
*
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, chuyến lưu diễn mở màn năm mới của Bạch Nghiên Sơ đúng hẹn khai mạc.
《 Oblivion 》là tác phẩm đầu tiên của nửa sau buổi biểu diễn, sau mười lăm phút nghỉ giữa giờ, người dẫn chương trình giới thiệu tên các tiết mục kế tiếp và các nghệ sĩ khách mời cho khán giả ngồi bên dưới.
Lâm Nhất mặc bộ tuxedo phẳng phiu, tay nhấc đàn cello đi theo sau Bạch Nghiên Sơ thong thả bước lên sân khấu.
Hôm lấy được vé mời anh đã đi một chuyến đến bệnh viện Hòa An, nhờ Đàm Tư Minh chuyển giúp vé xem hòa nhạc cho Đoàn Triết, nhưng thật ra cũng không rõ hắn có chịu nhận lời mời này hay không.
Bởi vì Đoàn Triết từng nói, hắn sẽ như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Lâm Nhất bước đi còn chậm hơn so với lúc diễn tập, ánh mắt luôn dán chặt vào chiếc ghế chính giữa hàng đầu tiên hơi lệch về bên phải.
Không biết Đoàn Triết có tới không.
Hy vọng hắn thật sự tới.
Dù sao bản nhạc chính mình tỉ mỉ lựa chọn này, cũng là vì hắn nên mới biểu diễn.
《 Lãng quên 》, một bản nhạc từ biệt không thể thích hợp hơn.
- -------------------
Lời tác giả:
Bài hát Tiểu Đoàn nghe là 《 First Love 》của Utada Hikaru.
Về vị trí giám sát viên, trước đây có viết ngắn gọn trong văn nên bây giờ giải thích thêm một chút: Giám sát tâm lý đề cập đến quá trình nhà tư vấn tâm lý cải thiện công việc tư vấn và nâng cao tiêu chuẩn nghề nghiệp của họ dưới sự hướng dẫn của người giám sát có trình độ chuyên môn.
—
Ông đốc tờ tuy wjbu nhưng nhà cũng có của ăn của để lắm, tai nghe wireless B&O thời giá thị trường dao động từ 8 đến 20tr/ cặp tùy model nha quý dị...
Cơn gió đưa theo mùi bạch xạ hương thoang thoảng phả vào mặt, đột nhiên Đoàn Triết mở mắt, quay đầu nhìn xung quanh.
Trong tầm nhìn gần như không một bóng người.
Ao hoa sen mùa đông vốn dĩ đã quạnh quẽ hơn mùa hè, càng đừng nói đến thời điểm 7 - 8 giờ tối như bây giờ. Khu khám bệnh ngoại trú đã đóng cửa tắt đèn, thời gian hoạt động tự do trong khu phòng bệnh cũng kết thúc từ lâu, không có ai xuất hiện mới là chuyện bình thường.
Đốm lửa chớp tắt lập lòe trong bóng đêm, Đoàn Triết phủi phủi tàn thuốc, giơ tay hút một hơi rồi dựa lưng vào ghế dài đắm chìm trong tiếng hát khàn khàn gợi cảm của Utada Hikaru. Mấy hôm trước hắn để lại cặp tai nghe trong nhà Lâm Nhất, thế là đơn giản bù thêm nhiều tiền đổi hẳn sang một cặp tai nghe bluetooth chống ồn của B&O.
Đã lâu lắm rồi Đồ Hoa không đăng lên mạng một chữ hay một bài nhạc nào, playlist của Đoàn Triết cũng vì thế mà quay trở về danh sách toàn nhạc Nhật.
Hắn hút xong điếu thuốc, vừa muốn đứng dậy trở về thì bên cạnh đột ngột xuất hiện thêm một bóng người.
Đoàn Triết giật mình hoảng sợ.
"Biết ngay là anh ở đây mà." Khương Niệm lục lọi trong túi xách của mình, móc một chiếc phong bì ra đưa cho hắn, "Này, Đàm Tư Minh gửi cho đấy."
Đoàn Triết và Đàm Tư Minh không có quan hệ cá nhân quá thân thiết, đương nhiên sẽ không tự nhiên đưa cho hắn thứ gì đặc biệt, thời điểm nhận phong bì trong đầu hắn đã có vài phán đoán sơ bộ.
Quả nhiên, bên trong là một tấm vé xem hòa nhạc —— Vé vào cửa chuyến lưu diễn piano của Bạch Nghiên Sơ, trạm Bắc Kinh.
Đoàn Triết đứng lên, vừa nhìn ngó xung quanh vừa hỏi Khương Niệm: "Đưa cho cô từ bao giờ?"
Khương Niệm nghiêng đầu cẩn thận nhớ một phen: "Chắc khoảng 3 hay 4 giờ chiều nay, tôi đụng mặt anh ta trong khu khám bệnh." Cô nàng áy náy nhún vai, "Sau đó bận việc quá nên quên không đưa."
Đoàn Triết thu hồi ánh mắt dò xét, nói một tiếng "Cảm ơn".
Vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác.
"Ừ, đồ đưa xong rồi, tôi về nhà trước đây." Khương Niệm khoác túi lên vai, thấy Đoàn Triết không có vẻ như sắp tan làm liền nghi hoặc hỏi, "Anh chưa về nữa à?"
Trước nay Đoàn Triết luôn làm việc rất nghiêm túc nhưng không phải người liều mạng, nhưng gần đây hắn cứ như được tiêm máu gà, kỳ nghỉ Tết Âm lịch vừa rồi thậm chí còn chủ động nhận thêm hai ngày trực ban.
Đoàn Triết gật đầu: "Tôi có mấy thứ chưa làm xong, cô về trước đi."
Hắn chào tạm biệt Khương Niệm, mở điện thoại đặt một phần cơm rồi về văn phòng, rút tấm vé xem hòa nhạc ra quan sát một lần nữa.
Thời gian mở màn là 6 giờ chiều thứ bảy tuần này.
Mặt thời gian không có vấn đề gì, ngày hôm đó hắn vừa vặn được nghỉ, nhưng vị trí ngồi lại có thâm ý khá sâu xa: ghế VIP số 6 hàng thứ nhất.
Lâm Nhất thật sự mời hắn ngồi ở vị trí tốt nhất xem màn biểu diễn song tấu mười phần ăn ý của mình và Bạch Nghiên Sơ.
Đoàn Triết lắc đầu bật cười.
Dùng cách thức này để bày tỏ thái độ, người đó nổi máu tuyệt tình lên đúng là khiến người ta sợ hãi.
Hắn cất vé hòa nhạc vào ngăn kéo bàn làm việc, tiếp tục bật máy tính sắp xếp các ca tham vấn đặc biệt sẽ thảo luận trong lần gặp mặt giám sát viên tuần này.
*
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, chuyến lưu diễn mở màn năm mới của Bạch Nghiên Sơ đúng hẹn khai mạc.
《 Oblivion 》là tác phẩm đầu tiên của nửa sau buổi biểu diễn, sau mười lăm phút nghỉ giữa giờ, người dẫn chương trình giới thiệu tên các tiết mục kế tiếp và các nghệ sĩ khách mời cho khán giả ngồi bên dưới.
Lâm Nhất mặc bộ tuxedo phẳng phiu, tay nhấc đàn cello đi theo sau Bạch Nghiên Sơ thong thả bước lên sân khấu.
Hôm lấy được vé mời anh đã đi một chuyến đến bệnh viện Hòa An, nhờ Đàm Tư Minh chuyển giúp vé xem hòa nhạc cho Đoàn Triết, nhưng thật ra cũng không rõ hắn có chịu nhận lời mời này hay không.
Bởi vì Đoàn Triết từng nói, hắn sẽ như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Lâm Nhất bước đi còn chậm hơn so với lúc diễn tập, ánh mắt luôn dán chặt vào chiếc ghế chính giữa hàng đầu tiên hơi lệch về bên phải.
Không biết Đoàn Triết có tới không.
Hy vọng hắn thật sự tới.
Dù sao bản nhạc chính mình tỉ mỉ lựa chọn này, cũng là vì hắn nên mới biểu diễn.
《 Lãng quên 》, một bản nhạc từ biệt không thể thích hợp hơn.
- -------------------
Lời tác giả:
Bài hát Tiểu Đoàn nghe là 《 First Love 》của Utada Hikaru.
Về vị trí giám sát viên, trước đây có viết ngắn gọn trong văn nên bây giờ giải thích thêm một chút: Giám sát tâm lý đề cập đến quá trình nhà tư vấn tâm lý cải thiện công việc tư vấn và nâng cao tiêu chuẩn nghề nghiệp của họ dưới sự hướng dẫn của người giám sát có trình độ chuyên môn.
—
Ông đốc tờ tuy wjbu nhưng nhà cũng có của ăn của để lắm, tai nghe wireless B&O thời giá thị trường dao động từ 8 đến 20tr/ cặp tùy model nha quý dị...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.