Chương 108
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
21/11/2023
=================
Đoàn Triết không ngờ Lâm Nhất lại nhìn mình trắng trợn như thế, bất đắc dĩ phải cong khóe môi đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Bạch Nghiên Sơ đi đến trung tâm sân khấu, thấy Lâm Nhất không đuổi kịp mình thì hơi bất ngờ quay đầu nhìn thoáng qua. Lâm Nhất đi quá chậm làm giữa hai bên đã kéo ra một khoảng cách xa đáng kể.
Anh ta đứng yên tại chỗ đợi Lâm Nhất trong giây lát rồi dõi theo ánh mắt anh nhìn về hàng ghế khán giả đầu tiên, bấy giờ mới biết anh hỏi vé vào cửa là muốn đưa cho Đoàn Triết.
Lúc này Lâm Nhất cũng vừa bừng tỉnh hoàn hồn, liền rảo bước nhanh hơn đến bên cạnh Bạch Nghiên Sơ, cùng anh ta cúi chào khán giả.
Dáng người anh cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo hẹp, thân hình được tôn lên hoàn hảo nhờ bộ lễ phục trang trọng, ngũ quan thanh nhã tuấn tú tự mang theo khí chất lạnh lẽo xa cách với người ngoài, vừa vặn che giấu đi vẻ nhợt nhạt vì bệnh tật.
Đoàn Triết nhìn anh ngồi xuống ghế đàn.
Rõ ràng chỉ mới một tháng rưỡi trôi qua, nhưng ký ức từ lần cuối cùng ngồi trong thính phòng xem hai người kia biểu diễn song tấu như đã trôi qua đến mấy kiếp. Khi đó hắn vẫn còn có thể bàng quan móc mỉa, thậm chí ôm chút tâm tư nhiều chuyện muốn hóng drama.
Lâm Nhất thành thạo ôm đàn ngồi xuống. Anh hơi cúi đầu, mái tóc bồng bềnh mượt mà che khuất nửa hàng lông mày, khi ngẩng đầu lên lần nữa, giai điệu triền miên buồn bã đã chậm rãi chảy quanh thính phòng.
Đoàn Triết từng xem Lâm Nhất kéo đàn mấy lần, nhưng không có lần nào mang dáng vẻ này —— Đôi mày hơi chau lại, cặp mắt suốt phần lớn thời gian luôn mở to, nhưng ánh mắt lại như hướng về một nơi hư vô không tồn tại.
Gương mặt anh còn buồn bã bi thương hơn cả tiếng đàn cello phát ra trên tay.
Đoàn Triết chăm chú xem anh và Bạch Nghiên Sơ kết hợp hoàn thành khúc nhạc. Màn trình diễn đánh dấu sự trở lại này có thể nói là hoàn hảo, sau khi dư âm nốt nhạc cuối cùng biết mất, bầu không khí vẫn ngập đầy cảm giác kìm nén và ưu thương.
Đến khi Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ cùng nhau đứng dậy cúi chào, hội trường hòa nhạc mới chậm chạp nổ ra một tràng pháo tay như thủy triều.
Đoàn Triết cũng thành tâm thành ý nhiệt liệt vỗ tay.
Bản nhạc nghe như than như khóc, vừa như hồi tưởng lại rất tang thương này tên là《 Lãng quên 》.
Tỉnh khỏi giấc mộng hoàng lương, hết thảy đều trở thành hư không.
Một tác phẩm hợp thời đúng cảnh đến ngoài sức tưởng tượng.
*
Buổi hòa nhạc kéo dài một tiếng rưỡi nhanh chóng hạ màn, Đoàn Triết theo dòng người rời khỏi hội trường rồi lái xe thẳng đến quán ăn khuya đã hẹn trước với Thẩm Hòe Tự.
Năm hắn ra nước ngoài đúng vào dịp Thẩm Hòe Tự vừa khởi nghiệp kinh doanh, về nước lại đụng phải màn tái hợp của cậu ta và anh người yêu cũ. Cứ thế xác suất qua lại của hai người ngày một ít đi, vốn dự định kỳ nghỉ Tết Âm lịch phải chừa ít thời gian gặp nhau chơi bời một chút, kết quả Thẩm Hòe Tự năm lần bảy lượt dời ngày, cuối cùng kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Chuyện cạn lời nhất chính là, đồ khốn trọng sắc khinh bạn kia còn dõng dạc tuyên bố: "Chưa qua mười lăm vẫn tính là Tết Âm Lịch."
Nhưng vào lúc hắn bước vào quán xiên nướng trông thấy Kỷ Xuân Sơn đang ngồi bên cạnh Thẩm Hòe Tự mới cẩn thận suy nghĩ đến một chuyện.
Người luôn phải trì hoãn thời gian hẹn gặp mặt có lẽ còn một người khác nữa.
Từ lần Kỷ Xuân Sơn đi bệnh viện Hòa An tìm hắn đã một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này bọn họ không nói chuyện riêng thêm câu nào. Nhưng ba người bọn họ có một group WeChat chung, thỉnh thoảng Thẩm Hòe Tự sẽ nhảy vào đó tán gẫu vài câu, hai người kia cũng phải làm như không có chuyện gì mà phụ họa đối phó một chút.
Thẩm Hòe Tự vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy Đoàn Triết, vội vàng vẫy vẫy tay: "Bên này!"
Lúc này Đoàn Triết mới chậm rãi đi qua.
"Tới rồi hả." Kỷ Xuân Sơn ôm điện thoại không thèm ngẩng đầu, nhợt nhạt chào hỏi.
"Ừ." Đoạn Triết cởi áo khoác treo lên lưng ghế, xoay mặt hỏi Thẩm Hòe Tự, "Gọi món chưa?"
"Gọi mấy que xiên và salad rồi." Thẩm Hòe Tự gõ gõ ngón tay lên mã QR trên mặt bàn, "Mày muốn ăn thêm gì thì gọi nhé."
Đoàn Triết vốn cũng không quá muốn ăn, liền nói: "Cứ thế trước đi, không đủ lại gọi sau" Hắn thấy Thẩm Hòe Tự lôi ra một vò Thanh Hoa Phần ba mươi năm lập tức nhắc nhở, "Tao không uống rượu trắng."
Thẩm Hòe Tự bĩu môi.
Cậu ta thật sự không thích ngồi uống bia dong dài với bọn họ, nhưng vì đã cho Đoàn Triết leo cây quá nhiều lần nên lúc này hơi đuối lý, đành phải thỏa hiệp đẩy rượu trắng qua một bên.
"Rồi rồi, thế thì gọi mấy ly bia." Thẩm Hòe Tự cầm di động quét mã order, gọi thêm ba ly bia tươi rồi đặt điện thoại lại xuống bàn.
"Tôi gọi xong rồi đấy." Cậu ta liếc mắt nhìn hai tên đàn ông đang làm bộ làm tịch chơi điện thoại, bất đắc dĩ mở miệng, "Nói đi xem nào, hai người đang bày trò gì thế?"
Đoàn Triết không ngờ Lâm Nhất lại nhìn mình trắng trợn như thế, bất đắc dĩ phải cong khóe môi đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Bạch Nghiên Sơ đi đến trung tâm sân khấu, thấy Lâm Nhất không đuổi kịp mình thì hơi bất ngờ quay đầu nhìn thoáng qua. Lâm Nhất đi quá chậm làm giữa hai bên đã kéo ra một khoảng cách xa đáng kể.
Anh ta đứng yên tại chỗ đợi Lâm Nhất trong giây lát rồi dõi theo ánh mắt anh nhìn về hàng ghế khán giả đầu tiên, bấy giờ mới biết anh hỏi vé vào cửa là muốn đưa cho Đoàn Triết.
Lúc này Lâm Nhất cũng vừa bừng tỉnh hoàn hồn, liền rảo bước nhanh hơn đến bên cạnh Bạch Nghiên Sơ, cùng anh ta cúi chào khán giả.
Dáng người anh cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo hẹp, thân hình được tôn lên hoàn hảo nhờ bộ lễ phục trang trọng, ngũ quan thanh nhã tuấn tú tự mang theo khí chất lạnh lẽo xa cách với người ngoài, vừa vặn che giấu đi vẻ nhợt nhạt vì bệnh tật.
Đoàn Triết nhìn anh ngồi xuống ghế đàn.
Rõ ràng chỉ mới một tháng rưỡi trôi qua, nhưng ký ức từ lần cuối cùng ngồi trong thính phòng xem hai người kia biểu diễn song tấu như đã trôi qua đến mấy kiếp. Khi đó hắn vẫn còn có thể bàng quan móc mỉa, thậm chí ôm chút tâm tư nhiều chuyện muốn hóng drama.
Lâm Nhất thành thạo ôm đàn ngồi xuống. Anh hơi cúi đầu, mái tóc bồng bềnh mượt mà che khuất nửa hàng lông mày, khi ngẩng đầu lên lần nữa, giai điệu triền miên buồn bã đã chậm rãi chảy quanh thính phòng.
Đoàn Triết từng xem Lâm Nhất kéo đàn mấy lần, nhưng không có lần nào mang dáng vẻ này —— Đôi mày hơi chau lại, cặp mắt suốt phần lớn thời gian luôn mở to, nhưng ánh mắt lại như hướng về một nơi hư vô không tồn tại.
Gương mặt anh còn buồn bã bi thương hơn cả tiếng đàn cello phát ra trên tay.
Đoàn Triết chăm chú xem anh và Bạch Nghiên Sơ kết hợp hoàn thành khúc nhạc. Màn trình diễn đánh dấu sự trở lại này có thể nói là hoàn hảo, sau khi dư âm nốt nhạc cuối cùng biết mất, bầu không khí vẫn ngập đầy cảm giác kìm nén và ưu thương.
Đến khi Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ cùng nhau đứng dậy cúi chào, hội trường hòa nhạc mới chậm chạp nổ ra một tràng pháo tay như thủy triều.
Đoàn Triết cũng thành tâm thành ý nhiệt liệt vỗ tay.
Bản nhạc nghe như than như khóc, vừa như hồi tưởng lại rất tang thương này tên là《 Lãng quên 》.
Tỉnh khỏi giấc mộng hoàng lương, hết thảy đều trở thành hư không.
Một tác phẩm hợp thời đúng cảnh đến ngoài sức tưởng tượng.
*
Buổi hòa nhạc kéo dài một tiếng rưỡi nhanh chóng hạ màn, Đoàn Triết theo dòng người rời khỏi hội trường rồi lái xe thẳng đến quán ăn khuya đã hẹn trước với Thẩm Hòe Tự.
Năm hắn ra nước ngoài đúng vào dịp Thẩm Hòe Tự vừa khởi nghiệp kinh doanh, về nước lại đụng phải màn tái hợp của cậu ta và anh người yêu cũ. Cứ thế xác suất qua lại của hai người ngày một ít đi, vốn dự định kỳ nghỉ Tết Âm lịch phải chừa ít thời gian gặp nhau chơi bời một chút, kết quả Thẩm Hòe Tự năm lần bảy lượt dời ngày, cuối cùng kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Chuyện cạn lời nhất chính là, đồ khốn trọng sắc khinh bạn kia còn dõng dạc tuyên bố: "Chưa qua mười lăm vẫn tính là Tết Âm Lịch."
Nhưng vào lúc hắn bước vào quán xiên nướng trông thấy Kỷ Xuân Sơn đang ngồi bên cạnh Thẩm Hòe Tự mới cẩn thận suy nghĩ đến một chuyện.
Người luôn phải trì hoãn thời gian hẹn gặp mặt có lẽ còn một người khác nữa.
Từ lần Kỷ Xuân Sơn đi bệnh viện Hòa An tìm hắn đã một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này bọn họ không nói chuyện riêng thêm câu nào. Nhưng ba người bọn họ có một group WeChat chung, thỉnh thoảng Thẩm Hòe Tự sẽ nhảy vào đó tán gẫu vài câu, hai người kia cũng phải làm như không có chuyện gì mà phụ họa đối phó một chút.
Thẩm Hòe Tự vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy Đoàn Triết, vội vàng vẫy vẫy tay: "Bên này!"
Lúc này Đoàn Triết mới chậm rãi đi qua.
"Tới rồi hả." Kỷ Xuân Sơn ôm điện thoại không thèm ngẩng đầu, nhợt nhạt chào hỏi.
"Ừ." Đoạn Triết cởi áo khoác treo lên lưng ghế, xoay mặt hỏi Thẩm Hòe Tự, "Gọi món chưa?"
"Gọi mấy que xiên và salad rồi." Thẩm Hòe Tự gõ gõ ngón tay lên mã QR trên mặt bàn, "Mày muốn ăn thêm gì thì gọi nhé."
Đoàn Triết vốn cũng không quá muốn ăn, liền nói: "Cứ thế trước đi, không đủ lại gọi sau" Hắn thấy Thẩm Hòe Tự lôi ra một vò Thanh Hoa Phần ba mươi năm lập tức nhắc nhở, "Tao không uống rượu trắng."
Thẩm Hòe Tự bĩu môi.
Cậu ta thật sự không thích ngồi uống bia dong dài với bọn họ, nhưng vì đã cho Đoàn Triết leo cây quá nhiều lần nên lúc này hơi đuối lý, đành phải thỏa hiệp đẩy rượu trắng qua một bên.
"Rồi rồi, thế thì gọi mấy ly bia." Thẩm Hòe Tự cầm di động quét mã order, gọi thêm ba ly bia tươi rồi đặt điện thoại lại xuống bàn.
"Tôi gọi xong rồi đấy." Cậu ta liếc mắt nhìn hai tên đàn ông đang làm bộ làm tịch chơi điện thoại, bất đắc dĩ mở miệng, "Nói đi xem nào, hai người đang bày trò gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.