Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 82: Đáy giếng
Quân Sola
13/05/2022
Hai người dọc theo thang dây lập tức xuống đến đáy giếng.
Đáy giếng đều là bùn đất đã khô, giẫm lên cảm giác rất vững chãi, bất quá vẫn có không hề ít cỏ dại, miệng giống và thành giếng lan tràn rêu xanh mềm mại.
Cạnh thành giếng có một tảng đá lớn, tảng đá không tính là dày, nhìn qua tựa hồ không nặng. Sư Thanh Y bước đến chăm chú nhìn bùn đất xung quanh tảng đá, có thể nhìn ra được vết tích bị di chuyển.
Lạc Thần khom lưng, nhẹ nhàng dời tảng đá lộ ra một cái khe rất nhỏ, có cảm giác không khí lưu động trước mặt, bên trong hẳn là một không gian thông gió.
Bất quá loại thời gian này kiêng kị nhất chính là trực tiếp dời hòn đá đi, cẩn thận vẫn luôn không sai. Sư Thanh Y mở chức năng đèn pin của điện thoại, chiếc vào trong khe, phát hiện giữa không trung treo một sợi dây thật nhỏ, đang suy sụp buông xuống.
Phạm vi có thể nhìn thấy rất hữu hạn, cũng không nhìn thấy hai đầu của nó được buộc vào đâu, nàng ra hiệu cho Lạc Thần, Lạc Thần lại chậm rãi dời tảng đáng sang bên cạnh một chút. Mà tảng đá di chuyển, Sư Thanh Y thấy sợi dây kia tựa hồ cũng theo đó mà chuyển động, rất có xu hướng từ trạng thái buông lỏng trở thành kéo căng, nàng quan sát chốc lát, lúc này mới lấy dao quân dụng, dùng phần lưỡi chen vào khe hẹp cắt đứt sợi dây kia.
Sư Thanh Y yên lặng ra hiệu cho Lạc Thần, biểu thị có thể rồi, Lạc Thần lúc này mới hoàn toàn dời tảng đá đi.
Một cửa động cao bằng nửa người nhất thời lộ ra.
Hai người cúi người đi vào trong động, Cửu Vĩ cũng theo vào, nhảy lên trước nhất.
Sư Thanh Y dùng điện thoại chiếu sáng, phát hiện sợi dây bị cắt đứt vốn dĩ là nối liền với một cái chuông ở trên đỉnh động. Nếu có người dưới tình huống không biết rõ dời hòn đá đi, sợi dây bên trong sẽ lập tức kéo căng, dẫn đến tác động chuông phát ra âm thanh, phát sinh cảnh báo cho người bên trong.
Thiết bị cảnh báo bị dỡ bỏ, hai người dọc theo thông đạo bên trong tiếp tục đi, hai bên thông đạo chất một ít tạp vật, còn có ngăn tủ các loại gia cụ, chậu, bình bình lọ lọ cũng không ít, thú vị nhất là những thứ này nhìn qua rất cổ xưa, có một số lại mang phong cách hiện đại, cổ kim kết hợp.
Vừa nhìn rất giống một thương khố, bất quá Sư Thanh Y cẩn thân quan sát một lúc, phát hiện những vật dụng cần dùng hàng ngày nơi này đều rất đầy đủ, thậm chí còn có thực phẩm, muối dầu dự trữ, lại càng cảm thấy nơi này hơn nữa càng giống một chỗ tị nạn dưới lòng đất, hơn nữa còn là loại được tổ tiên lưu truyền tới nay, vài thế hệ đều sử dụng.
Cửa động bên này ánh sáng rất mờ nhạt, xa xa có ánh đèn, tận cùng bên trong có một gian phòng mở đèn.
Hai người lặng lẽ đi đến ngoài cửa gian phòng kia, quan sát bên trong.
Không gian trong phòng rất rộng, nếu như nó không phải nằm dưới mặt đất, nhìn qua thật ra cũng không khác biệt so với nhà ở hiện đại, bàn ghế, điện sinh hoạt, giường chiếu cái gì cần có đều có.
Nhất Thủy ngồi bên cạnh bàn, một bên nức nở, một bên đang ăn gì đó, Sư Thanh Y nhìn kỹ, phát hiện hắn cư nhiên đang ăn đậu phộng.
Hai tay của hắn thật ra cũng đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng lột vỏ đậu phộng, hạt đậu từ trong vỏ rơi ra, rơi xuống bàn, hắn dùng tay nhạt vài lần mới nhạt lên được, nhét vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa lau nước mắt.
Hắn vừa khóc vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ông nội, vừa rồi con giết người, cô ta hình như đã chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng nghe nói qua có người nếu như tâm tình không tốt, sẽ không ngừng ăn uống để giải sầu, vừa ăn vừa khóc, không nghĩ tới Nhất Thủy cũng là loại này.
Khóc một lúc, Nhất Thủy lại nện xuống bàn, lẩm bẩm: "... Sai, con... Con không sai, là đối phương không tốt, kẻ khốn khiếp chết cũng là đáng lắm..."
Rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử tâm tư đơn giản, hắn cùng lúc vì giết người mà cảm thấy sợ hãi, cùng lúc lại mâu thuẫn mà nghĩ tìm một lý do đường hoàng trấn an bản thân, làm cho chính hắn không đến mức khó chịu như vậy.
Dần dần, cũng không biết là ăn đậu phộng ăn đến no, hay là khóc mệt mỏi, Nhất Thủy đứng lên, đi đến bên giường.
Hắn nằm xuống trên giường, đắp chăn, nhìn không khí nói: "...Ông nội, con đi ngủ một lát."
Sư Thanh Y soạn vài câu vào điện thoại, đưa cho Lạc Thần xem, Lạc Thần gật đầu.
Yên lặng một đoạn thời gian, đèn trong phòng chợt tắt, Nhất Thủy nhắm mắt lại, còn không biết đèn đã tắt, bất quá hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên, giống như vật gì đó bị ném đến chân giường của hắn.
Nhất Thủy bị âm thanh này thu hút lực chú ý, lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cả gian phòng đột nhiên rơi vào một mảnh hắc ám.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đứt cầu dao, nhưng ngay sau đó lại một âm thanh vang lên. Âm thanh này không lớn, một tiếng, lại một tiếng, tháp, tháp, tháp, vang lên trong căn phòng đen kịt, tiết tấu nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
Âm thanh này khiến Nhất Thủy không hiểu sao lại nhớ đến một số câu chuyện đáng sợ trước đây hắn nghe qua.
Tỷ như có một cố sự là nói đã từng có người một mình ở trong phòng, nửa đêm vẫn luôn có thể nghe thấp âm thanh tháp tháp, giống như là có người đang chơi bắn bi trong phòng, loại âm thanh của viên bi nhảy động trên mặt đất, sẽ phát sinh là loại âm thanh này.
Bất quá trong cố sự người kia sau vài ngày nghe âm thanh lạ, cảm thấy rất sợ, tìm hàng xóm xung quanh hỏi thử, mới biết được căn phòng của hắn đã từng phát sinh một vụ giết người tính chất vô cùng tàn bạo, người chết bị phân thây nhét vào tủ lạnh, lúc bị phát hiện, ngay cả nhãn cầu cũng đã đông cứng như viên bi. Người kia trong nháy mắt đã biết loại âm thanh đáng sợ đó là gì, sợ đến cùng ngày dọn ra khỏi căn phòng đó.
Nhất Thủy biết, hiện tại hắn nghe được âm thanh này không thể nào là loại âm thanh trong cố sự, nhưng phía sau nó rốt cuộc là cái gì, thực sự không dám ngẫm nghĩ.
Sức tưởng tượng của hắn rất phong phú, suy nghĩ vài loại khả năng, gần như tự hù dọa bản thân, hơn nữa tắt đèn, loại cảm giác sợ hãi này cũng càng thêm sâu sắc.
Hắn lạnh cả người từ trên giường ngồi dậy, mở điện thoại chiếu sáng, đang chuẩn bị mang giày, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất nằm một hạt đậu phộng.
Nhất Thủy: "..."
Hạt đậu phộng nằm ngay cạnh chân giường, từ quỹ đạo cho thấy, hắn hiện tại có thể xác nhận vừa rồi gây ra tiếng động chính là hạt đậu này.
Nhưng...hạt đậu này làm thế nào từ trên bàn rơi đến chỗ này?
Đáng sợ hơn nữa chính là, những hạt đậu phộng này dường như thấm vào thứ gì đó, Nhất Thủy cúi xuống nhìn kỹ, nhất thời hít sâu một ngụm lãnh khí, hạt đậu này bị nhiễm đỏ, giống như tẩm qua máu tươi.
Ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, trên mặt đất xuất hiện một loạt dấu vết đỏ sẫm, kéo dài trong bóng tối, loại nhan sắc này khiến người ta liên tưởng đến vết máu, gần như khiến Nhất Thủy bắt đầu run rẩy.
...Không thể nào.
Người nào vào đây sao? Vậy vì sao hắn không nghe được âm thanh cảnh báo.
Lẽ nào... Lẽ nào không phải người?
Nhất Thủy miễn cưỡng đứng thẳng, cầm điện thoại dọc theo vết tích đỏ sẫm đi vài bước, thấy trước mặt không biết lúc nào xuất hiện một cái ghế, trên ghế ngồi một bóng người.
Nhất Thủy hoảng sợ, mở to hai mắt, dùng điện thoại chiếu về phía trước, phát hiện thân ảnh ngồi trên ghế vô cùng quen mắt, dĩ nhiên là người mù xinh đẹp che vải trắng kia.
Hắn cho rằng bản thân đang gặp ác mộng, xoa nhẹ mắt nhìn lại lần nữa, không sai, chính là người mù kia.
Lúc đó người mù kia hẳn là không thể sống được nữa, sao có thể...
Sư Thanh Y dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng ngã gục xuống, cánh tay khoát lên tay vịn, trên tay tất cả đều là dịch thể màu đỏ, đang từng chút nhỏ xuống.
Nàng nhìn qua giống như đang ngủ say, bất động.
Nhất Thủy nhìn xung quanh cái ghế của nàng tràn đầy vết máu, thê mỹ cảnh tượng này lộ ra mười phần thê lương cùng quỷ dị, Nhất Thủy thực sự rất khó hình dung loại cảm giác này, cả người mồ hôi lạnh ứa ra, cầm điện thoại từng bước một đến gần Sư Thanh Y.
Qua hồi lâu, hắn mới đi đến trước mặt Sư Thanh Y, khoảng cách không xa không gần, hắn cố lấy dũng khí vươn tay, thử dò xét hơi thở của Sư Thanh Y phát hiện nàng xác thực không có hô hấp.
Sau khi xác nhận, Nhất Thủy mới chân chính hoảng sợ đến hai chân như nhũn ra.
Một người trúng dao không có hô hấp, dĩ nhiên sẽ vô thanh vô tức xuất hiện ở chỗ này, ngồi trên ghế.
Hắn không khỏi lại nghĩ đến một ít, đáng sợ, đang muốn thu tay về, ai biết lúc này, Sư Thanh Y ngồi trên ghế lại nắm lấy cổ tay của hắn.
Nhất Thủy mất kiểm soát mà quát to một tiếng, Sư Thanh Y không ngẩng đầu, vẫn là dáng vẻ ngủ say, tay lại gắt gao bắt lấy cổ tay Nhất Thủy.
Trong đầu Nhất Thủy tất cả đều là xác chết vùng dậy, hắn dùng sức muốn rút tay ra, lại giống như bị dây quấn lấy không thể lay động, hắn lập tức dùng tay còn lại mở tay nàng ra nhưng mở nửa ngày cũng không được, hắn nghĩ thầm thế nào vừa mới chết đã biến thành bánh chưng, chẳng lẽ là sau khi chết oán khí quá nặng sao, hắn không thể làm gì khác hơn là khóc không ra nước mắt cầu xin tha thứ: ".... Tôi... Tôi không phải cố ý! Đó là ngoài ý muốn! Tôi thật ra cũng không muốn giết cô!"
Sư Thanh Y cúi đầu, không rên một tiếng.
Nhất Thủy lại nói: "...Cầu xin cô, nếu như lúc đó cô không đến đoạt con dao của tôi, thì... Sẽ không phải chết! Tôi thực sự không phải cố ý!"
Điện thoại của hắn rơi trên mặt đất, ánh đèn chiếu lên trên, vừa vặn chiếu vào trên người Sư Thanh Y, một mảnh u lãnh trắng bệch.
Giọng nói của Sư Thanh Y cũng là yếu ớt: "Tôi không hiểu."
Nhất Thủy nghe nàng đột nhiên nói chuyện, lại vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, cũng không mở mắt, thiếu chút nữa bị hù dọa hôn mê, phát ra run rẩy nói: "... Cái gì... Cái gì không hiểu?"
"Tôi và cậu không thù không oán, cậu vì sao muốn giết tôi?" Sư Thanh Y nói đến đây, tay buông lỏng ra.
Nhất Thủy nghe thấy được, còn tưởng rằng ý của nàng là nói nàng chết không minh bạch, chết không nhắm mắt, đang chất vấn hắn, bất quá hắn phát hiện nàng buông tay ra, lập tức thu tay lại, xoay người muốn chạy, kết quả phía sau đột nhiên xuất hiện một cổ trở lực, chỉ có thể giẫm chận tại chỗ.
Hắn cảm giác áo của mình bị Sư Thanh Y nắm lấy, hắn càng chạy, quần áo lại càng siết chặt lấy hắn.
"Tôi đang hỏi cậu." Sư Thanh Y giọng nói lạnh lẽo: "Trả lời."
Nhất Thủy ra sức chạy về phía trước, nhưng làm thế nào cũng không chạy được, lập tức nói: "...Thế nào là không thù không oán! Tôi biết các người từ đâu tới đây, các người là kẻ xấu, những người đó giết ông nội tôi, còn muốn đoạt thứ đó, các người và đám hung thủ giết người đến hỏi về đôi cánh làm cùng một bọn!"
Sư Thanh Y đã hiểu nguyên do dẫn đến thái độ của hắn trước đó, bất quá vẫn tiếp tục nhân cơ hội hỏi: "Thế nào có thể chỉ bằng việc cảm thấy hứng thú với mô hình đôi cánh, mà tùy tiện phán đoán bọn tôi và những người đó là cùng một phe?"
"Cái gì tùy tiện!" Nhất Thủy vừa tức lại sợ: "Anh Lâm nói các người là người xấu! Cùng một giuộc với những người đó!"
Anh Lâm?
Sư Thanh Y nhíu mày, đại khái đoán được cái gì. Nhất Thủy chính là một thiếu niên đơn thuần, can đảm và từng trải cũng không đủ để bảo vệ bí mật, trừ phi phía sau có người, hắn tin tưởng người gọi là Lâm ca này như thế, lẽ nào Lâm ca chính là người phía sau hắn?
Nếu là như thế, Lâm ca kia hiển nhiên có chút dụng tâm kín đáo. Hắn lừa dối Nhất Thủy, có lợi ích gì?
Nhất Thủy giãy dụa, bất quá lại nghe thấy trần nhà có động tĩnh.
Móng vuốt của Cửu Vĩ có thể leo lên tường, nhưng Nhất Thủy thấy không rõ, hắn chỉ có thể nhìn thấy trần nhà hiện lên một cái bóng đen, hắn cho rằng có thứ gì đó đang bò trên trần nhà, run rẩy hỏi: "...Đó là cái gì?"
"Cậu đoán xem?" Sư Thanh Y nói.
Nhất Thủy: "..."
Sư Thanh Y tiếp tục hỏi: "Bọn họ muốn cướp đồ vật của ông nội cậu?"
"... Cô... Cô thực sự không phải cùng một phe với bọn họ?"
Sư Thanh Y nói: "Thực sự, tôi cũng không gạt người."
Nhất Thủy nói quanh co: "... Tôi không thể nói cho cô biết. Ông nội muốn tôi phát thệ, không thể nói cho bất cứ ai biết."
"Cậu đã nói cho anh Lâm kia biết sao?"
"... Không."
"Tôi đoán anh Lâm kia nhất định cũng rất muốn biết thứ ông nội cậu lưu lại là gì."
"Cô nói bậy, anh Lâm không phải loại người như vậy!" Nhất Thủy tựa hồ rất giữ gìn anh Lâm kia, nhất thời tức giận công tâm, trong nháy mắt đã quên sợ hãi: "Kẻ khốn khiếp nhà cô, chết rồi cũng không an phận!"
Sư Thanh Y có vẻ rất thản nhiên: "Phải, tiếp tục nói."
Nhất Thủy: "..."
Sợ hãi của hắn lại trở về: "... Cậu coi như tôi vừa rồi là nói bậy."
Sư Thanh Y buông hắn ra, vỗ vỗ tay.
Trong phòng nhất thời khôi phục ánh sáng, một mảnh sáng sủa. Nhất Thủy có chút sững sốt, đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn bóng đèn, lại quay đầu lại nhìn Sư Thanh Y.
Sau đó hắn xoay người, ai biết Lạc Thần đứng ngay sau lưng hắn, khí tức u lãnh, Nhất Thủy phát hiện phía sau đột nhiên đứng một người, liên tiếp kinh hách thiếu chút nữa hù dọa hắn ngã quỵ xuống đất.
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y: "Đi rửa tay."
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn vết tích hồng sắc trên tay, đi đến dưới vòi nước rửa sạch, Nhất Thủy phát hiện nàng ngoại trừ hai tay, trên người cũng không có vết máu nào, chỗ vốn dĩ hẳn là bị đâm trúng cũng là êm đẹp nhất thời ngẩn người: "... Xảy ra chuyện gì? Cô... Cô không phải chết rồi sao?"
"Ai nói tôi chết?" Sư Thanh Y quay đầu lại, vô tội hỏi ngược lại.
Nhất Thủy: "..."
Hắn lớn tiếng nói: "Vậy trên tay cô tại sao đều là máu!"
"Cái này a." Sư Thanh Y không nhanh không chậm dùng khăn tay lau khô nước trên tay: "Tôi là một người mù, không nhìn thấy, dễ chạm đổ thứ này thứ kia, không cẩn thận làm thuốc màu dính vào tay."
Nhất Thủy: "..."
"Vậy những dấu vết màu đỏ trên mặt đất!" Hắn cảm giác bản thân sắp ngất đi.
Lạc Thần liếc hắn một cái yên lặng cầm một cái chai, nàng đảo ngược cái chai, nắp chai hướng xuống.
Một cái lỗ nhỏ trên nắp chai, thuốc màu chậm rãi nhỏ xuống, Lạc Thần cầm cái chai đi vài bước, trên mặt đất hình thành loại vết máu giống như trước đó.
Nhất Thủy: "..."
... Nữ nhân này bước đi cư nhiên không phát ra tiếng động, nàng là yêu tinh sao?
"Các người là kẻ lừa gạt!" Nhất Thủy rốt cuộc hiểu rồi, tức giận đến đôi mắt trắng dã: "Bày trò lừa gạt tôi! Còn nói không gạt người, tôi khinh!"
"Cậu chuẩn bị một chút, thu dọn chút quần áo." Sư Thanh Y tùy ý hắn phát hỏa, chỉ là nói một câu.
"Các người muốn làm gì?" Nhất Thủy ý thức được bất thường.
Sư Thanh Y nói: "Cậu đã nói bọn tôi là người xấu, kẻ lừa gạt, bọn tôi dĩ nhiên phải nghe cậu, làm một chút chuyện người xấu nên làm."
Nàng dừng một chút, giọng nói ôn nhu tuyên bố: "Hiện tại cậu đã bị bắt."
Nhất Thủy: "..."
Lạc Thần quét sạch đậu phộng trên mặt đất, Sư Thanh Y lại tỉ mỉ lau sạch thuốc màu, gian phòng khôi phục như lúc ban đầu.
Nhất Thủy quả thực nhìn ngây người, bắt cóc cư nhiên còn quét tước dọn vệ sinh.
Bất quá rất nhanh, hắn phát hiện Sư Thanh Y cũng không phải đang nói đùa, của nàng xác thực dự định mang hắn đi. Không có cách nào, hắn chỉ có thể thu dọn một số quần áo, ủ rũ theo hai người.
Mới ra khỏi cửa động, Lạc Thần đột nhiên kéo Sư Thanh Y và Nhất Thủy lại: "Lui ra phía sau."
Thang dây trên miệng giếng đã biến mất, mà trong từ trên trời giáng xuống nữa độc xà, khè khè thè lưỡi bò khắp đáy giếng.
Lạc Thần lập tức di chuyển tảng đá trước cửa động, tạm thời phong kín cửa động.
Đáy giếng đều là bùn đất đã khô, giẫm lên cảm giác rất vững chãi, bất quá vẫn có không hề ít cỏ dại, miệng giống và thành giếng lan tràn rêu xanh mềm mại.
Cạnh thành giếng có một tảng đá lớn, tảng đá không tính là dày, nhìn qua tựa hồ không nặng. Sư Thanh Y bước đến chăm chú nhìn bùn đất xung quanh tảng đá, có thể nhìn ra được vết tích bị di chuyển.
Lạc Thần khom lưng, nhẹ nhàng dời tảng đá lộ ra một cái khe rất nhỏ, có cảm giác không khí lưu động trước mặt, bên trong hẳn là một không gian thông gió.
Bất quá loại thời gian này kiêng kị nhất chính là trực tiếp dời hòn đá đi, cẩn thận vẫn luôn không sai. Sư Thanh Y mở chức năng đèn pin của điện thoại, chiếc vào trong khe, phát hiện giữa không trung treo một sợi dây thật nhỏ, đang suy sụp buông xuống.
Phạm vi có thể nhìn thấy rất hữu hạn, cũng không nhìn thấy hai đầu của nó được buộc vào đâu, nàng ra hiệu cho Lạc Thần, Lạc Thần lại chậm rãi dời tảng đáng sang bên cạnh một chút. Mà tảng đá di chuyển, Sư Thanh Y thấy sợi dây kia tựa hồ cũng theo đó mà chuyển động, rất có xu hướng từ trạng thái buông lỏng trở thành kéo căng, nàng quan sát chốc lát, lúc này mới lấy dao quân dụng, dùng phần lưỡi chen vào khe hẹp cắt đứt sợi dây kia.
Sư Thanh Y yên lặng ra hiệu cho Lạc Thần, biểu thị có thể rồi, Lạc Thần lúc này mới hoàn toàn dời tảng đá đi.
Một cửa động cao bằng nửa người nhất thời lộ ra.
Hai người cúi người đi vào trong động, Cửu Vĩ cũng theo vào, nhảy lên trước nhất.
Sư Thanh Y dùng điện thoại chiếu sáng, phát hiện sợi dây bị cắt đứt vốn dĩ là nối liền với một cái chuông ở trên đỉnh động. Nếu có người dưới tình huống không biết rõ dời hòn đá đi, sợi dây bên trong sẽ lập tức kéo căng, dẫn đến tác động chuông phát ra âm thanh, phát sinh cảnh báo cho người bên trong.
Thiết bị cảnh báo bị dỡ bỏ, hai người dọc theo thông đạo bên trong tiếp tục đi, hai bên thông đạo chất một ít tạp vật, còn có ngăn tủ các loại gia cụ, chậu, bình bình lọ lọ cũng không ít, thú vị nhất là những thứ này nhìn qua rất cổ xưa, có một số lại mang phong cách hiện đại, cổ kim kết hợp.
Vừa nhìn rất giống một thương khố, bất quá Sư Thanh Y cẩn thân quan sát một lúc, phát hiện những vật dụng cần dùng hàng ngày nơi này đều rất đầy đủ, thậm chí còn có thực phẩm, muối dầu dự trữ, lại càng cảm thấy nơi này hơn nữa càng giống một chỗ tị nạn dưới lòng đất, hơn nữa còn là loại được tổ tiên lưu truyền tới nay, vài thế hệ đều sử dụng.
Cửa động bên này ánh sáng rất mờ nhạt, xa xa có ánh đèn, tận cùng bên trong có một gian phòng mở đèn.
Hai người lặng lẽ đi đến ngoài cửa gian phòng kia, quan sát bên trong.
Không gian trong phòng rất rộng, nếu như nó không phải nằm dưới mặt đất, nhìn qua thật ra cũng không khác biệt so với nhà ở hiện đại, bàn ghế, điện sinh hoạt, giường chiếu cái gì cần có đều có.
Nhất Thủy ngồi bên cạnh bàn, một bên nức nở, một bên đang ăn gì đó, Sư Thanh Y nhìn kỹ, phát hiện hắn cư nhiên đang ăn đậu phộng.
Hai tay của hắn thật ra cũng đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng lột vỏ đậu phộng, hạt đậu từ trong vỏ rơi ra, rơi xuống bàn, hắn dùng tay nhạt vài lần mới nhạt lên được, nhét vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa lau nước mắt.
Hắn vừa khóc vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ông nội, vừa rồi con giết người, cô ta hình như đã chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng nghe nói qua có người nếu như tâm tình không tốt, sẽ không ngừng ăn uống để giải sầu, vừa ăn vừa khóc, không nghĩ tới Nhất Thủy cũng là loại này.
Khóc một lúc, Nhất Thủy lại nện xuống bàn, lẩm bẩm: "... Sai, con... Con không sai, là đối phương không tốt, kẻ khốn khiếp chết cũng là đáng lắm..."
Rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử tâm tư đơn giản, hắn cùng lúc vì giết người mà cảm thấy sợ hãi, cùng lúc lại mâu thuẫn mà nghĩ tìm một lý do đường hoàng trấn an bản thân, làm cho chính hắn không đến mức khó chịu như vậy.
Dần dần, cũng không biết là ăn đậu phộng ăn đến no, hay là khóc mệt mỏi, Nhất Thủy đứng lên, đi đến bên giường.
Hắn nằm xuống trên giường, đắp chăn, nhìn không khí nói: "...Ông nội, con đi ngủ một lát."
Sư Thanh Y soạn vài câu vào điện thoại, đưa cho Lạc Thần xem, Lạc Thần gật đầu.
Yên lặng một đoạn thời gian, đèn trong phòng chợt tắt, Nhất Thủy nhắm mắt lại, còn không biết đèn đã tắt, bất quá hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên, giống như vật gì đó bị ném đến chân giường của hắn.
Nhất Thủy bị âm thanh này thu hút lực chú ý, lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cả gian phòng đột nhiên rơi vào một mảnh hắc ám.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đứt cầu dao, nhưng ngay sau đó lại một âm thanh vang lên. Âm thanh này không lớn, một tiếng, lại một tiếng, tháp, tháp, tháp, vang lên trong căn phòng đen kịt, tiết tấu nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
Âm thanh này khiến Nhất Thủy không hiểu sao lại nhớ đến một số câu chuyện đáng sợ trước đây hắn nghe qua.
Tỷ như có một cố sự là nói đã từng có người một mình ở trong phòng, nửa đêm vẫn luôn có thể nghe thấp âm thanh tháp tháp, giống như là có người đang chơi bắn bi trong phòng, loại âm thanh của viên bi nhảy động trên mặt đất, sẽ phát sinh là loại âm thanh này.
Bất quá trong cố sự người kia sau vài ngày nghe âm thanh lạ, cảm thấy rất sợ, tìm hàng xóm xung quanh hỏi thử, mới biết được căn phòng của hắn đã từng phát sinh một vụ giết người tính chất vô cùng tàn bạo, người chết bị phân thây nhét vào tủ lạnh, lúc bị phát hiện, ngay cả nhãn cầu cũng đã đông cứng như viên bi. Người kia trong nháy mắt đã biết loại âm thanh đáng sợ đó là gì, sợ đến cùng ngày dọn ra khỏi căn phòng đó.
Nhất Thủy biết, hiện tại hắn nghe được âm thanh này không thể nào là loại âm thanh trong cố sự, nhưng phía sau nó rốt cuộc là cái gì, thực sự không dám ngẫm nghĩ.
Sức tưởng tượng của hắn rất phong phú, suy nghĩ vài loại khả năng, gần như tự hù dọa bản thân, hơn nữa tắt đèn, loại cảm giác sợ hãi này cũng càng thêm sâu sắc.
Hắn lạnh cả người từ trên giường ngồi dậy, mở điện thoại chiếu sáng, đang chuẩn bị mang giày, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất nằm một hạt đậu phộng.
Nhất Thủy: "..."
Hạt đậu phộng nằm ngay cạnh chân giường, từ quỹ đạo cho thấy, hắn hiện tại có thể xác nhận vừa rồi gây ra tiếng động chính là hạt đậu này.
Nhưng...hạt đậu này làm thế nào từ trên bàn rơi đến chỗ này?
Đáng sợ hơn nữa chính là, những hạt đậu phộng này dường như thấm vào thứ gì đó, Nhất Thủy cúi xuống nhìn kỹ, nhất thời hít sâu một ngụm lãnh khí, hạt đậu này bị nhiễm đỏ, giống như tẩm qua máu tươi.
Ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, trên mặt đất xuất hiện một loạt dấu vết đỏ sẫm, kéo dài trong bóng tối, loại nhan sắc này khiến người ta liên tưởng đến vết máu, gần như khiến Nhất Thủy bắt đầu run rẩy.
...Không thể nào.
Người nào vào đây sao? Vậy vì sao hắn không nghe được âm thanh cảnh báo.
Lẽ nào... Lẽ nào không phải người?
Nhất Thủy miễn cưỡng đứng thẳng, cầm điện thoại dọc theo vết tích đỏ sẫm đi vài bước, thấy trước mặt không biết lúc nào xuất hiện một cái ghế, trên ghế ngồi một bóng người.
Nhất Thủy hoảng sợ, mở to hai mắt, dùng điện thoại chiếu về phía trước, phát hiện thân ảnh ngồi trên ghế vô cùng quen mắt, dĩ nhiên là người mù xinh đẹp che vải trắng kia.
Hắn cho rằng bản thân đang gặp ác mộng, xoa nhẹ mắt nhìn lại lần nữa, không sai, chính là người mù kia.
Lúc đó người mù kia hẳn là không thể sống được nữa, sao có thể...
Sư Thanh Y dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng ngã gục xuống, cánh tay khoát lên tay vịn, trên tay tất cả đều là dịch thể màu đỏ, đang từng chút nhỏ xuống.
Nàng nhìn qua giống như đang ngủ say, bất động.
Nhất Thủy nhìn xung quanh cái ghế của nàng tràn đầy vết máu, thê mỹ cảnh tượng này lộ ra mười phần thê lương cùng quỷ dị, Nhất Thủy thực sự rất khó hình dung loại cảm giác này, cả người mồ hôi lạnh ứa ra, cầm điện thoại từng bước một đến gần Sư Thanh Y.
Qua hồi lâu, hắn mới đi đến trước mặt Sư Thanh Y, khoảng cách không xa không gần, hắn cố lấy dũng khí vươn tay, thử dò xét hơi thở của Sư Thanh Y phát hiện nàng xác thực không có hô hấp.
Sau khi xác nhận, Nhất Thủy mới chân chính hoảng sợ đến hai chân như nhũn ra.
Một người trúng dao không có hô hấp, dĩ nhiên sẽ vô thanh vô tức xuất hiện ở chỗ này, ngồi trên ghế.
Hắn không khỏi lại nghĩ đến một ít, đáng sợ, đang muốn thu tay về, ai biết lúc này, Sư Thanh Y ngồi trên ghế lại nắm lấy cổ tay của hắn.
Nhất Thủy mất kiểm soát mà quát to một tiếng, Sư Thanh Y không ngẩng đầu, vẫn là dáng vẻ ngủ say, tay lại gắt gao bắt lấy cổ tay Nhất Thủy.
Trong đầu Nhất Thủy tất cả đều là xác chết vùng dậy, hắn dùng sức muốn rút tay ra, lại giống như bị dây quấn lấy không thể lay động, hắn lập tức dùng tay còn lại mở tay nàng ra nhưng mở nửa ngày cũng không được, hắn nghĩ thầm thế nào vừa mới chết đã biến thành bánh chưng, chẳng lẽ là sau khi chết oán khí quá nặng sao, hắn không thể làm gì khác hơn là khóc không ra nước mắt cầu xin tha thứ: ".... Tôi... Tôi không phải cố ý! Đó là ngoài ý muốn! Tôi thật ra cũng không muốn giết cô!"
Sư Thanh Y cúi đầu, không rên một tiếng.
Nhất Thủy lại nói: "...Cầu xin cô, nếu như lúc đó cô không đến đoạt con dao của tôi, thì... Sẽ không phải chết! Tôi thực sự không phải cố ý!"
Điện thoại của hắn rơi trên mặt đất, ánh đèn chiếu lên trên, vừa vặn chiếu vào trên người Sư Thanh Y, một mảnh u lãnh trắng bệch.
Giọng nói của Sư Thanh Y cũng là yếu ớt: "Tôi không hiểu."
Nhất Thủy nghe nàng đột nhiên nói chuyện, lại vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, cũng không mở mắt, thiếu chút nữa bị hù dọa hôn mê, phát ra run rẩy nói: "... Cái gì... Cái gì không hiểu?"
"Tôi và cậu không thù không oán, cậu vì sao muốn giết tôi?" Sư Thanh Y nói đến đây, tay buông lỏng ra.
Nhất Thủy nghe thấy được, còn tưởng rằng ý của nàng là nói nàng chết không minh bạch, chết không nhắm mắt, đang chất vấn hắn, bất quá hắn phát hiện nàng buông tay ra, lập tức thu tay lại, xoay người muốn chạy, kết quả phía sau đột nhiên xuất hiện một cổ trở lực, chỉ có thể giẫm chận tại chỗ.
Hắn cảm giác áo của mình bị Sư Thanh Y nắm lấy, hắn càng chạy, quần áo lại càng siết chặt lấy hắn.
"Tôi đang hỏi cậu." Sư Thanh Y giọng nói lạnh lẽo: "Trả lời."
Nhất Thủy ra sức chạy về phía trước, nhưng làm thế nào cũng không chạy được, lập tức nói: "...Thế nào là không thù không oán! Tôi biết các người từ đâu tới đây, các người là kẻ xấu, những người đó giết ông nội tôi, còn muốn đoạt thứ đó, các người và đám hung thủ giết người đến hỏi về đôi cánh làm cùng một bọn!"
Sư Thanh Y đã hiểu nguyên do dẫn đến thái độ của hắn trước đó, bất quá vẫn tiếp tục nhân cơ hội hỏi: "Thế nào có thể chỉ bằng việc cảm thấy hứng thú với mô hình đôi cánh, mà tùy tiện phán đoán bọn tôi và những người đó là cùng một phe?"
"Cái gì tùy tiện!" Nhất Thủy vừa tức lại sợ: "Anh Lâm nói các người là người xấu! Cùng một giuộc với những người đó!"
Anh Lâm?
Sư Thanh Y nhíu mày, đại khái đoán được cái gì. Nhất Thủy chính là một thiếu niên đơn thuần, can đảm và từng trải cũng không đủ để bảo vệ bí mật, trừ phi phía sau có người, hắn tin tưởng người gọi là Lâm ca này như thế, lẽ nào Lâm ca chính là người phía sau hắn?
Nếu là như thế, Lâm ca kia hiển nhiên có chút dụng tâm kín đáo. Hắn lừa dối Nhất Thủy, có lợi ích gì?
Nhất Thủy giãy dụa, bất quá lại nghe thấy trần nhà có động tĩnh.
Móng vuốt của Cửu Vĩ có thể leo lên tường, nhưng Nhất Thủy thấy không rõ, hắn chỉ có thể nhìn thấy trần nhà hiện lên một cái bóng đen, hắn cho rằng có thứ gì đó đang bò trên trần nhà, run rẩy hỏi: "...Đó là cái gì?"
"Cậu đoán xem?" Sư Thanh Y nói.
Nhất Thủy: "..."
Sư Thanh Y tiếp tục hỏi: "Bọn họ muốn cướp đồ vật của ông nội cậu?"
"... Cô... Cô thực sự không phải cùng một phe với bọn họ?"
Sư Thanh Y nói: "Thực sự, tôi cũng không gạt người."
Nhất Thủy nói quanh co: "... Tôi không thể nói cho cô biết. Ông nội muốn tôi phát thệ, không thể nói cho bất cứ ai biết."
"Cậu đã nói cho anh Lâm kia biết sao?"
"... Không."
"Tôi đoán anh Lâm kia nhất định cũng rất muốn biết thứ ông nội cậu lưu lại là gì."
"Cô nói bậy, anh Lâm không phải loại người như vậy!" Nhất Thủy tựa hồ rất giữ gìn anh Lâm kia, nhất thời tức giận công tâm, trong nháy mắt đã quên sợ hãi: "Kẻ khốn khiếp nhà cô, chết rồi cũng không an phận!"
Sư Thanh Y có vẻ rất thản nhiên: "Phải, tiếp tục nói."
Nhất Thủy: "..."
Sợ hãi của hắn lại trở về: "... Cậu coi như tôi vừa rồi là nói bậy."
Sư Thanh Y buông hắn ra, vỗ vỗ tay.
Trong phòng nhất thời khôi phục ánh sáng, một mảnh sáng sủa. Nhất Thủy có chút sững sốt, đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn bóng đèn, lại quay đầu lại nhìn Sư Thanh Y.
Sau đó hắn xoay người, ai biết Lạc Thần đứng ngay sau lưng hắn, khí tức u lãnh, Nhất Thủy phát hiện phía sau đột nhiên đứng một người, liên tiếp kinh hách thiếu chút nữa hù dọa hắn ngã quỵ xuống đất.
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y: "Đi rửa tay."
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn vết tích hồng sắc trên tay, đi đến dưới vòi nước rửa sạch, Nhất Thủy phát hiện nàng ngoại trừ hai tay, trên người cũng không có vết máu nào, chỗ vốn dĩ hẳn là bị đâm trúng cũng là êm đẹp nhất thời ngẩn người: "... Xảy ra chuyện gì? Cô... Cô không phải chết rồi sao?"
"Ai nói tôi chết?" Sư Thanh Y quay đầu lại, vô tội hỏi ngược lại.
Nhất Thủy: "..."
Hắn lớn tiếng nói: "Vậy trên tay cô tại sao đều là máu!"
"Cái này a." Sư Thanh Y không nhanh không chậm dùng khăn tay lau khô nước trên tay: "Tôi là một người mù, không nhìn thấy, dễ chạm đổ thứ này thứ kia, không cẩn thận làm thuốc màu dính vào tay."
Nhất Thủy: "..."
"Vậy những dấu vết màu đỏ trên mặt đất!" Hắn cảm giác bản thân sắp ngất đi.
Lạc Thần liếc hắn một cái yên lặng cầm một cái chai, nàng đảo ngược cái chai, nắp chai hướng xuống.
Một cái lỗ nhỏ trên nắp chai, thuốc màu chậm rãi nhỏ xuống, Lạc Thần cầm cái chai đi vài bước, trên mặt đất hình thành loại vết máu giống như trước đó.
Nhất Thủy: "..."
... Nữ nhân này bước đi cư nhiên không phát ra tiếng động, nàng là yêu tinh sao?
"Các người là kẻ lừa gạt!" Nhất Thủy rốt cuộc hiểu rồi, tức giận đến đôi mắt trắng dã: "Bày trò lừa gạt tôi! Còn nói không gạt người, tôi khinh!"
"Cậu chuẩn bị một chút, thu dọn chút quần áo." Sư Thanh Y tùy ý hắn phát hỏa, chỉ là nói một câu.
"Các người muốn làm gì?" Nhất Thủy ý thức được bất thường.
Sư Thanh Y nói: "Cậu đã nói bọn tôi là người xấu, kẻ lừa gạt, bọn tôi dĩ nhiên phải nghe cậu, làm một chút chuyện người xấu nên làm."
Nàng dừng một chút, giọng nói ôn nhu tuyên bố: "Hiện tại cậu đã bị bắt."
Nhất Thủy: "..."
Lạc Thần quét sạch đậu phộng trên mặt đất, Sư Thanh Y lại tỉ mỉ lau sạch thuốc màu, gian phòng khôi phục như lúc ban đầu.
Nhất Thủy quả thực nhìn ngây người, bắt cóc cư nhiên còn quét tước dọn vệ sinh.
Bất quá rất nhanh, hắn phát hiện Sư Thanh Y cũng không phải đang nói đùa, của nàng xác thực dự định mang hắn đi. Không có cách nào, hắn chỉ có thể thu dọn một số quần áo, ủ rũ theo hai người.
Mới ra khỏi cửa động, Lạc Thần đột nhiên kéo Sư Thanh Y và Nhất Thủy lại: "Lui ra phía sau."
Thang dây trên miệng giếng đã biến mất, mà trong từ trên trời giáng xuống nữa độc xà, khè khè thè lưỡi bò khắp đáy giếng.
Lạc Thần lập tức di chuyển tảng đá trước cửa động, tạm thời phong kín cửa động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.