Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 81: Nhất Thủy

Quân Sola

13/05/2022

Nhất Thủy nói xong, xoay người đi vào phân xưởng: "Đi theo tôi."

Hai người nhìn nhau một cái, theo đi vào.

Sư Thanh Y không nghĩ tới Nhất Thủy này tuổi tác sẽ nhỏ như vậy, từ đồng phục trên người cho thấy, dĩ nhiên vẫn chỉ là một học sinh trung học.

Thông qua quan sát, nàng phát hiện cử chỉ của đối phương, còn có thái độ, giống như đã trải qua một số việc bạn cùng lứa tuổi chưa từng trải qua, trưởng thành tương đối sớm, thậm chí mang theo lòng đề phòng rất mạnh. Hắn tận lực kéo giãn khoảng cách với hai người, bước nhanh đi tới, thỉnh thoảng nghiêng khuôn mặt dùng ánh mắt quan sát, dáng vẻ không tín nhiệm thậm chí là oán hận, nhưng sau đó lại lập tức thu hồi.

Sư Thanh Y nhất thời có một loại tâm lý chuẩn bị, một chuyến này sợ rằng sẽ tương đối vướng tay chân.

Nhất Thủy dẫn các nàng đến một căn phòng trong phân xưởng.

Gian phòng này rất rộng, hai bên bày một loạt giá gỗ, trung gian lại đặt mấy cái bàn dài, đều là mộc chế phối hợp thiết nghệ, mặt trên bày đầy mô hình và công cụ chế tác tạo hình, bản vẽ trùng trùng điệp điệp dường như chất giữa khe hở, rất mất trật tự.

Nhất Thủy dùng tay quét qua, mặt bàn chồng chất như núi miễn cưỡng dọn ra một vị trí, nói: "Ngồi đi."

Sư Thanh Y cảm giác được sự có lệ của hắn, bất quá vẫn gật đầu: "Cảm ơn."

Nhất Thủy tựa hồ cũng không có tâm tư đặc biệt đi lấy ghế cho các nàng, Lạc Thần liền tự mình lấy hai cái, cùng Sư Thanh Y ngồi xuống.

Nhất Thủy không ngồi, chỉ là đứng yên, cũng không biết đang suy nghĩ những gì, giống như một cái hồ lô, nửa ngày không hé răng.

"Tôi họ Sư, nàng họ Lạc." Sư Thanh Y tận lực khiến ngữ khí của bản thân nghe ra hòa nhã một chút, tự giới thiệu, cũng đi thẳng vào vấn đề: "Trong tin nhắn cậu nói có vài lời muốn nói cùng bọn tôi, là muốn nói gì?"

Nhất Thủy lập tức nhíu mày.

Sư Thanh Y cảm giác được hắn thật ra không hề muốn cùng các nàng giao lưu chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bất đắc dĩ đứng ở chỗ này giao tiếp.

Lạc Thần cả quá trình không nói lời nào, nàng tựa hồ đối với bố cục của căn phòng này cảm thấy hứng thú, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua một số vị trí trong phòng.

"Trước khi nói chuyện, tôi hỏi các người mấy vấn đề." Nhất Thủy nhìn thoáng qua lụa trắng che trên mắt Sư Thanh Y, nói.

"Xin cứ hỏi."

Nhất Thủy nói: "Các người vì sao lại mua những mô hình kia?"

Cách lụa trắng, ánh mắt của Sư Thanh Y khó có thể nhìn thấy, nàng hoàn toàn có thể cẩn thận quan sát biểu tình của Nhất Thủy khi nói lời này, đồng thời phỏng đoán mục đích phía sau của hắn, mà không cần lo lắng bị hắn phát hiện.

Khi hắn đưa ra yêu cầu muốn hỏi mấy vấn đề, điều này có nghĩa là mỗi một vấn đề đều có chứa mục đích nào đó.

Hắn đang tìm hiểu cái gì, hoặc là xác nhận cái gì.

Loại thời gian này, cách trả lời trở nên quan trọng nhất.

Nói thật hoặc nói dối đều đã không phải trọng điểm, hiện tại phải trả lời hắn, hẳn là thuận theo bản ý của hắn, tiến hành dẫn hướng hắn đến phương hướng hắn vốn dĩ đã xác định.

Sư Thanh Y biết hắn đang hoài nghi các nàng, hiện tại không ngại tung một ít câu trả lời không rõ ràng, khiến đối phương càng thêm hoài nghi, để xem có thể bại lộ ra manh mối gì hay không.

"Bởi vì cảm thấy hứng thú." Sư Thanh Y hai tay đặt lên bàn, nói.

"Cảm thấy hứng thú?"

"Đúng vậy, những mô hình này cũng không bình thường." Sư Thanh Y giữ kín như bưng: "Bọn tôi muốn biết cố sự phía sau những đôi cánh."

Nhất Thủy quả nhiên nhíu mày chặt hơn, câu trả lời của Sư Thanh Y, tựa hồ giúp hắn tiến thêm một bước xác nhận điều gì đó, Nhất Thủy không nhịn được cũng bắt đầu biểu hiện càng lúc càng rõ ràng.

Có thể do tuổi nhỏ, chưa từng lăn lộn trong xã hội, không biết thế nào che giấu tâm tình, cho nên hắn gần như là kiềm nén tính khí nói: "Vì sao muốn hiểu rõ cố sự phía sau?"

"Cậu nghĩ thế nào?" Sư Thanh Y chậm rãi nói xong, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Cậu hẳn là, hiểu rõ hơn tôi đi?"



Nàng cố ý nói một cách mơ hồ, Nhất Thủy hiện trong lòng nhất định cất giấu chuyện gì, nàng phải dẫn dắt hắn đến bí mật trong lòng. Tuy rằng nàng không biết bí mật đó là gì, nhưng nàng có thể xác định chính là, sau khi nói xong câu này, Nhất Thủy dĩ nhiên sẽ tự chắp vá suy đoán, tiến hành liên kết.

Nhất Thủy rất nhanh liền làm ra phản ứng, hắn dường như cực kỳ phẫn nộ, chỉ là đang kiềm chế không phát tác.

Đây dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, còn chưa học được cái gì là vững vàng, hài lòng không vui đều rõ ràng viết ở trên mặt, cũng không hiểu cái gì là diễn kịch.

Nhất Thủy nhịn một lúc, đôi mắt nhìn về phía đầu cùng gian phòng.

Sư Thanh Y theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cuối gian phòng, phát hiện một chút không thích hợp.

Nguyên nhân căn phòng này rộng rãi, là bởi vì nó thật ra là do hai gian phòng cấu thành, chỉ là vách tường ngăn cách ở giữa đã được khai thông, cho nên làm cho người ta có cảm giác không gian rộng mở. Nhưng nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện dấu vết ranh giới ở giữa hai căn phòng, nó là cửa, nhưng chỉ là được giấu đi.

Nhất Thủy nhìn bên kia, nhìn thật lâu, tựa hồ có tính toán gì đó.

Sư Thanh Y càng là phát hiện những biểu lộ rõ ràng của hắn, lại càng cảm thấy hắn quá đơn thuần, thiếu niên như vậy không cách nào cất giấu quá nhiều bí mật, hắn không giữ được, nếu như muốn giữ, nhất định có một người khác cùng che giấu với hắn.

Hắn hẳn là có giúp đỡ, khó giải quyết có thể chính là người giúp đỡ phía sau hắn. Mà lúc này đây, người giúp đỡ kia có thể là không hề quan tâm việc này, bằng không đối phương sẽ không để Nhất Thủy khinh địch mà bại lộ như vậy.

"Ở đây quá hỗn loạn, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Nhất Thủy vói tay vào túi quần, đột nhiên cười gượng: "Bên kia có một cái bàn trống, ngồi cũng thoải mái một chút."

Hành động vụng về này của hắn thực sự có chút làm cho người ta sốt ruột.

Sư Thanh Y phát hiện trong túi quần của hắn có thứ gì đó, nhìn hình dạng có lẽ là dao găm, liền cố ý hỏi hắn: "Bên kia?"

"Chính là bên kia." Nhất Thủy có chút cấp thiết chỉ phương hướng.

"Xấu hổ." Sư Thanh Y chỉ chỉ hai mắt của mình, than tiếc một tiếng: "Tôi là một người mù, không nhìn thấy, cậu trực tiếp nói cho chị họ tôi biết đi, nàng sẽ dẫn tôi qua đó."

Nhất Thủy nhìn về phía Lạc Thần, chỉ về phương hướng kia.

Lạc Thần gật đầu.

Sư Thanh Y đứng lên, Lạc Thần đưa tay đỡ lấy đỡ lấy nàng, giống như thực sự đang quan tâm em họ mù mắt của mình, mềm nhẹ thấp giọng nói: "Cẩn thận, đi theo chị."

Sư Thanh Y khoát cánh tay nàng, theo nàng đi về phía trước.

Cách ranh giới giữa hai căn phòng càng lúc càng gần, Sư Thanh Y nhìn thấy cơ quan ẩn giấu cánh cửa càng rõ ràng. Hiện tại trong cuộc sống trên cơ bản là không nhìn thấy loại cửa cơ quan này nữa, nó bắt nguồn từ cơ quát thuật thời cổ đại, nàng đối với cấu tạo của nó hiểu rõ đến không thể rõ hơn, loại cửa này từ bên trong căn bản không thể mở ra.

Theo như lời Nhất Thủy bàn đang ở bên trong cánh cửa này, nhưng hai gian phòng này nếu như không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn thấy ranh giới, mọi người sẽ bởi vì thị giác nhầm lẫn, mà cho rằng chỉ có một gian phòng, một khi các nàng bước đến cạnh bàn, cánh cửa ở trung gian nếu như bị đóng lại, thì sẽ bị nhốt ở bên trong gian trong phòng này, tương đương với chui đầu vào rọ.

Đi đến nửa đường, Nhất Thủy hồi hộp: "Các người đến ngồi trước đi, tôi đi giúp các người rót nước."

Sư Thanh Y nói: "Khách khí rồi."

Nhất Thủy bước nhanh rời khỏi gian phòng. Rót nước bất quá là cái cớ, Sư Thanh Y biết hắn đi không xa, tất nhiên sẽ ở phụ cận nhìn lén.

Nàng huých cánh tay Lạc Thần, lặng lẽ đưa dao quân dụng cho Lạc Thần, Lạc Thần tiếp nhận dao quân dụng, nhìn nàng một cái, ngầm hiểu, kéo nàng đi về phía cánh cửa cơ quan.

Rất nhanh các nàng đã bước qua ranh giới, còn đến cạnh bàn, Sư Thanh Y đoán rằng sàn nhà phụ cận chiếc bàn chính là mấu chốt khởi động cơ quan, nàng nhấc chân giẫm lên, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cánh cửa ẩn giấu lập tức bung lên, cũng bắt đầu khép kín.

Mượn cửa che chắn, Lạc Thần thoáng qua hông cửa, tìm được khe hở giữa cơ quan, cầm dao quân dụng đâm sâu vào. Bởi vì cơ quan chuyển động, khe hở này chỉ có trong quá trình cửa khép kín mới có thể mở ra, sau khi cửa đóng lại, nó cũng sẽ khép lại, cơ hội có thể đâm vào bất quá chỉ trong một cái chớp mắt.

Cũng may dao quân dụng thành công đâm vào khe hở, cửa đóng kín, nhưng không bị kẹp gãy.

Lạc Thần lại cầm dao quân dụng, âm thầm dùng lực, khe hở này vốn là vô cùng kín đáo, bình thường đều được che giấu. Thời khắc mở ra ngắn ngủi này giống như bộ phận yếu ớt nhất của nó bị hiển lộ, chỉ cần dùng chút lực, một thanh âm vang lên, kết cấu then chốt bên trong nhất thời bị phá hủy.

Hiện tại cửa này hoàn toàn có thể bị Sư Thanh Y dễ dàng đẩy ra, nhưng nàng không nóng nảy, mà chỉ dùng tay đập vào cửa cao giọng nói: "Xảy ra chuyện gì, mau thả bọn tôi ra ngoài!"



Nàng liên tiếp vỗ vài cái, dáng vẻ rất cấp thiết, đồng thời ngưng thần yên lặng lắng nghe, nàng cảm giác được ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, là Nhất Thủy.

"Cứu mạng, có người ở đó không, để bọn tôi ra ngoài!" Sư Thanh Y nhân cơ hội hô lên.

Lạc Thần mặt không biểu tình nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến bên tai đỏ bừng, bất quá vẫn phải giả vờ kinh hoảng, tiếp tục kêu cứu, dẫn dụ Nhất Thủy đến. Theo suy đoán đối với Nhất Thủy, hắn tự cho là bắt được con mồi, nhất định sẽ rất có cảm giác thành tựu, sẽ ở ngoài cửa đi lại, thưởng thức thời khắc con mồi sa lưới.

Nàng giả vờ càng thương cảm, xác suất Nhất Thủy đến xem lại càng lớn.

Lạc Thần đến bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ra hiệu cho nàng, Lạc Thần liền đến gần, Sư Thanh Y ghé vào bên tai nàng lặng lẽ nói: "Lát nữa phối hợp em một chút..."

Nàng nhẹ giọng căn dặn xong, Lạc Thần gật đầu, bám vào bên tai nàng, nói: "Được."

Ngoài cửa vang lên giọng nói hả hê đắc ý của Nhất Thủy, hắn quả nhiên đắc ý trở vào, thậm chí dường như thị uy mà gõ cửa: "Cuối cùng bắt được các người! Các người đáng đời! Khốn khiếp!"

Lạc Thần thuận thế mượn lực, khẽ dời hông cửa, cửa nhất thời mở ra một khe hở, Sư Thanh Y lập tức tông cửa xông ra, bắt lấy cổ áo của Nhất Thủy, Nhất Thủy nhất thời sợ hãi, lập tức muốn chạy nhưng Sư Thanh Y nắm cổ áo hắn, kéo về phía sau, đồng phục của Nhất Thủy vốn là mở rộng, lúc này liền bị cởi xuống.

Khuôn mặt Nhất Thủy trướng đến đỏ bừng, kêu to: "Cô đột nhiên cởi áo của tôi làm gì!"

Sư Thanh Y áy náy nói: "Ai nha, xin lỗi, tôi là một người mù, không nhìn thấy."

Nhất Thủy: "..."

Với bản lĩnh của Sư Thanh Y, vừa rồi hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Nhất Thủy, nhưng nàng lại chỉ là cố ý kéo áo của hắn xuống.

Quá trình này vừa vặn khiến Nhất Thủy có cơ hội thoát thân, hắn từ trong túi quần lấy ra một con dao găm, không hề có trật tự nhắm Sư Thanh Y đâm tới, đồng thời đe doạ: "Đừng tới đây! Còn đến gần tôi sẽ giết cô!"

Sư Thanh Y đã sớm chờ hắn, xông lên phía trước, nắm lấy con dao trong tay Nhất Thủy, Nhất Thủy hoảng loạn bắt đầu giằng co cùng nàng, động tác trong tay Sư Thanh Y linh hoạt, giống như dẫn dắt con dao trong tay Nhất Thủy, Nhất Thủy mất khống chế đâm mũi dao về phía trước.

Sư Thanh Y nhất thời cong lưng ôm bụng đau đớn hô lên một tiếng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

Nhất Thủy nhìn nàng cả người run rẩy, tựa hồ thập phần thống khổ, lúc này Lạc Thần bước nhanh đến bên cạnh Sư Thanh Y, ôm lấy Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đôi mắt nhắm nghiền, ngã vào lòng Lạc Thần, cuộn người động bất động.

Nhất Thủy vừa nhìn tư thế này, cho rằng Sư Thanh Y bị đâm trúng rồi, môi run rẩy nói: "Cô ta... Cô ta đã chết rồi sao?"

Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, lạnh lùng trừng Nhất Thủy.

Nhất Thủy bị ánh mắt của Lạc Thần dọa đến hồn phi phách tán, hắn cho rằng Lạc Thần dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, Sư Thanh Y nhất định không sống được nữa, một bên kinh hoảng nói hắn giết người rồi, một bên bỏ chạy.

Một lát sau, Sư Thanh Y mở mắt ra, cầm con dạo bị đảo ngược trong tay ra, nói: "Được rồi."

Lạc Thần buông nàng ra.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, bên môi mơ hồ hiện lên ý cười giảo hoạt: "Chị phối hợp đặc biệt tốt."

Lạc Thần nói: "Không sánh bằng em họ em."

Sư Thanh Y: "..."

Nàng đứng lên nhìn quanh gian phòng một chút, phát hiện một ít thuốc màu, liền pha một chút màu đỏ chứa trong bình nhỏ, lại huýt sáo một tiếng, rất nhanh Cửu Vĩ theo tiếng mà đến.

Sư Thanh Y đặt áo của Nhất Thủy đến trước mũi Cửu Vĩ, để nó nhớ kỹ mùi của Nhất Thủy, Cửu Vĩ ngửi xong, lập tức chạy đi.

Hai người bước nhanh theo sau Cửu Vĩ, qua một lúc, Cửu Vĩ dẫn các nàng đến trước một cái giếng.

Sư Thanh Y nhìn xuống một chút, phát hiện cái giếng này đã khô cạn, trên miệng giếng còn có một cầu thang dây để leo xuống, hơn nữa còn đang nhẹ nhàng lay động, rất rõ ràng vừa rồi có người xuống phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook