Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 2 - Chương 44: Hồng giá y (hạ) (Quyển 2: MIÊU CỔ U LÂU [HẠ])

Quân Sola

13/05/2022

Lạc Thần thích sữa.

Nhưng lúc ra ngoài mang theo sữa dạng lỏng rất bất tiện, vì vậy lúc Sư Thanh Y chuẩn bị hành lý đã đặc biệt để vào ba lô vài hộp sữa dạng viên cho nàng.

Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà ngậm sữa viên, kết hợp với dung mạo cùng khí chất của nàng, đột nhiên có chút buồn cười: "Cậu lại thích sữa cùng những thứ có vị sữa sao? Còn mang theo bên người?"

Lạc Thần ánh mắt nhạt nhẽo: "Cậu không thích?"

Vũ Lâm Hanh cười đến không dừng lại được.

Sư Thanh Y ngồi xuống, nói: "Đừng cười nữa. Ngủ thôi, đợi lát nữa bọn người Thạch Lan sẽ đến thu thập chúng ta."

Lạc Thần yên lặng ngồi bên cạnh,

trán gối lên cánh tay nằm bất động giống như tượng băng.

Quả nhiên là giả vờ đạt trình độ thượng đẳng, tư thế ngủ ba trăm sáu mươi độ hoàn mỹ không một góc chết.

Vũ Lâm Hanh lại lật qua lật lại thay đổi tư thế, một hồi gối lấy bên trái gương mặt, một hồi lại gối lấy bên phải, cứ như đang ngồi trên đống lửa.

Sư Thanh Y xem không chịu nổi: "Cậu ngay cả giả bộ ngủ cũng không được sao?"

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, nói: "Tớ giả vờ là bậc nhất."

Sư Thanh Y khinh bỉ nói: "Vậy cậu ở đây lăn qua lăn lại làm gì?"

Vũ Lâm Hanh tỏ vẻ kháng nghị: "Tớ chỉ là đang cân nhắc, muốn cho bản thân một cái tư thế ngủ đẹp một chút, dù sao dù sao cũng là chờ quần chúng đến xem mà."

"Được rồi, hy vọng lúc bọn họ đến xem tốt nhất là có thể cho cậu một lời tán thưởng, diễn viên." Sư Thanh Y quyết định không để ý đến nàng, cuộn mình bắt đầu giả vờ ngủ.

Qua vài phút, nam nhân trẻ tuổi trước đó chuẩn bị bàn ăn thấp thỏm dẫn nhóm người Thạch Lan đã chờ sẵn đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy ba nữ nhân đã nằm sắp trên bàn hôn mê, thức ăn trong đĩa đều bị xáo trộn mất trật tự.

Thạch Lan nhíu mày: "Chỉ có ba nàng sao? Còn hai nam nhân khác đâu?"

Giọng nam nhân trả lời có chút cổ quái: "Vừa rồi nghe các nàng nói là đi ra ngoài chụp ảnh, phải đến sau buổi trưa mới trở về, nên bữa trưa cũng chỉ có ba người các nàng ăn."

"Quên đi, thời gian cấp bách, hai nam nhân kia sẽ xử lý sao." Thạch Lan làm việc nhanh gọn, tuyệt không dây dưa, lập tức giao phó cho những người đi theo, nói: "Mang các nàng vào phòng, thay quần áo cho các nàng. Tay chân nhanh nhẹn một chút, đừng để lỡ giờ lành, sẽ gặp điềm xấu."

Người chung quanh trả lời một tiếng, rồi cùng đi đến bên bàn ăn.

Sư Thanh Y nhắm mắt lại, cảm giác bản thân bị một nam nhân thân hình cường trán bế lên, ôm nàng giống như ôm tân nương tử, đi thẳng ra ngoài. Mồ hôi trên người nam nhân bết dính, tản ra một cổ mùi mồ hôi gay mũi, bàn tay cũng vô cùng thô ráp, loại bất đắc dĩ cùng người khác phái tiếp xúc này khiến Sư Thanh Y rất khó chịu, nhưng chỉ có thể lựa chọn tạm thời thỏa hiệp mà nhẫn nại.

So với Lạc Thần ôn nhu thanh nhã ôm ấp, tình cảnh giờ phút này quả thực chính là địa ngục.

Ba người bị tách ra để đưa đi thay quần áo, Sư Thanh Y bị nam nhân ôm đến một căn phòng, sau khi đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường thì cấp tốc đi ra ngoài, đổi thành Thạch Lan tiến vào.

Thạch Lan ngồi ở bên giường, động tác cực kỳ chuẩn xác nhẹ nhàng mà vẽ mày cho Sư Thanh Y, hiếm thấy hơn nữa chính là, Thạch Lan sử dụng cũng không phải dụng cụ trang điểm hiện đại, mà sử dụng loại chì kẻ cùng son hồng cực kỳ cổ xưa.

Sư Thanh Y vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường giả chết, cố gắn giữ bình tĩnh, tận lực khiến bản thân dưới động tác của Thạch Lan cùng khoản cách gần như vậy không để lộ ra sơ hở.

Đây thật sự là một thử thách đối với khả năng diễn xuất của nàng, Sư Thanh Y đột nhiên cảm nhận được những diễn viên đoạt giải Kim Tương, kê tượng gì đó rốt cục có bao nhiêu cực nhọc.

Không bao lâu việc trang điểm gương mặt rốt cục cũng hoàn thành, khuôn mặt Sư Thanh Y ngày thường vốn là ôn nhu thanh lệ, hiện tại trải qua sự trang điểm của Thạch Lan, tiêm mi thanh đại, khóe mắt ánh ra một mạt hồng nhàn nhạt, mi tâm cũng tinh tế họa lên một bông hoa, môi hồng nhuận, lộ ra vẻ đẹp cổ điển cùng tinh xảo của nữ nhân cổ đại, hiển nhiên là quyến rũ đến nói không nên lời.

Thạch Lan giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, vuốt ve khuôn mặt Sư Thanh Y, nỉ non nói: "Quả nhiên là một mỹ nhân trên đời ít có, động chủ nhất định sẽ thích cô."

Sư Thanh Y bị nàng sờ cả người tê dại, gần như toàn thân nổi da gà, giả chết lại giả càng thêm triệt để.

May mà Thạch Lan vẫn có rất nhiều cần làm, nên không ở đây phí nhiều thời gian cùng Sư Thanh Y, sau khi thay giá y cho nàng liền để nam nhân trước đó đến ôm nàng đặt vào trong kiệu hoa đỏ thẫm.

Tấm vài trước của kiệu hạ xuống, Sư Thanh Y liền gở chiếc khăn voan đỏ trên đầu xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cho đến bây giờ nàng chưa từng ngồi loại kiệu hoa trong truyền thuyết này, chỉ cảm thấy dày đặc quỷ khí, quỷ dị đến đáng sợ.

Bên trong kiệu rõ ràng có dùng hương xông qua, nhưng Sư Thanh Y lại luôn cảm thấy có mùi hương như xác chết thối rửa, toàn bộ chiếc kiệu giống như một cổ quan tài màu đỏ thẫm.



Tất cả người trong thôn quả nhiên đều thuộc loại biến thái, hành động khiến người bình thường không thể nào lý giải được.

Sư Thanh Y đem khăn voan một lần nữa đội lên để tránh bị phát hiện, yên lặng chờ đợi việc tiếp theo.

Sau hơn hai mươi phút, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh bên kia cũng được thay xong giá y, cũng được đưa vào hai cổ kiệu hoa khác. Ba nữ nhân được khiêng trên kiệu hoa, đoàn người bắt đầu xuất phát hướng đỉnh núi Thâm Vân Sơn mà đi.

Lúc đầu ánh nắng vẫn tương đối chói mắt, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng lúc dọc theo đường núi quanh co đi lên đỉnh Thâm Vân Sơn, càng lên cao nhiệt độ càng giảm xuống, gió núi cũng xuyên qua những tán cây âm âm lãnh lãnh thổi lên khuôn mặt.

Gió núi gào rít, sương mù lượn lờ.

Đội đưa dâu một màu đỏ thẫm di chuyển, giống như một con rắn dài màu đỏ, không chỉ không có vẻ gì là hỉ sự, mà trái lại càng phát ra quỷ dị rợn người, tựa như âm hồn phiêu đãng trên sơn đạo.

Sư Thanh Y ngồi trong kiệu, bị xóc nảy thực sự rất khó chịu, dạ dày đều bị lộn ngược lại, tương tự cảm giác bị say tàu xe.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng loáng thoáng nghe được một giọng nói cổ quái, từ trong núi sâu vọng đến.

Giọng nói này có chút trong trẻo giống tiếng sáo trúc, nhưng lại lại có chút giống tiếng huýt sáo, thổi ra làn điệu u lãnh, quanh quẩn vang vọng khắp núi rừng.

Đội đưa dâu sau khi nghe thấy âm thanh đó, rõ ràng trở nên hoảng loạn, Sư Thanh Y nghe được nam nhân khiêng kiệu bên ngoài thấp giọng nói: "Thôn trưởng, nàng..... Nàng đang ở gần đây. Nàng sẽ đến sao?"

Trầm mặc giây lát, Thạch Lan nhíu mày nói: "Sợ cái gì. Tiếp tục đi, nhanh một chút."

Người bên ngoài cũng không dám nói nữa, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng, tốc độ của đoàn người nhanh hơn rất nhiều, dường như đang chạy trốn ác quỷ gì đó.

Sau khi chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng đến đích.

Sư Thanh Y cảm giác được kiệu hoa bị người hạ xuống, có lẽ là hạ ở một chỗ rất gò ghề nên lúc hạ xuống, kiệu hoa kịch liệt lắc lư.

Sư Thanh Y chống đỡ hai bên kiệu hoa, ngưng thần nín thở.

"Về đến nhà rồi, xin động chủ đại nhân đến đón tân nương về." Bên ngoài vang lên giọng nói bình tĩnh của Thạch Lan.

Sư Thanh Y chuẩn bị sẵn sàng.

Một đôi bàn tay của nam nhân xốc mành che lên, gió núi lạnh lẽo thổi vào trong kiệu, khăn voan đỏ trên đầu Sư Thanh Y bị gió thổi nhẹ nhàng vũ động.

Nam nhân vẫn cho rằng Sư Thanh Y đã trúng miên cổ, còn đang ngủ say, nên an tâm thong thả mà đưa tay đến ôm nàng, cũng không lường trước Sư Thanh Y đột nhiên kéo khăn xuống, hung hăng ném thẳng vào mặt hắn.

Nam nhân bị ném khăn vào mặt, lớn tiếng hô hoán: "Thôn trưởng!"

Sư Thanh Y nhanh nhẹn từ kiệu hoa nhảy xuống, nam nhân kia cùng mấy nam nhân bên cạnh thấy thế, hung thần ác sát mà xông về phía nàng, Sư Thanh Y khéo léo lách qua vài người, nhấc chân đá vào bụng một nam nhân trong số đó, dễ dàng đá hắn lui trở về, lại thêm một cước đá vào gối một tên khác, nam nhân kia liền trực tiếp hướng nàng quỳ xuống.

Mà bên kia Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng đã sớm rời khỏi kiệu hoa, cục diện nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Vài nữ nhân trung niên mặc miêu phục nấp ở một bên thét chói tai, còn các nam nhân thân thể khoẻ mạnh thì động tay động chân muốn cậy mạnh áp chế ba nữ nhân, thế nhưng kết quả không cần nói cũng biết, với thân thủ của Lạc Thần lập tức trở nên rối tinh rối mù.

Lạc Thần chế trụ hai nam nhân, vứt bọn họ trên mặt đất, thuận tay bẻ một cành cây thay cho kiếm, cắt không bổ đến đánh ngã vài người nữa.

Vũ Lâm Hanh xử lý xong hai nam nhân trước mặt, hừ một tiếng rồi cười nhạt: "Lần đầu tiên diễn tân nương nô đùa, tổ biên kịch cũng không cho tớ được nổi bật."

Nhóm người đưa dâu một phần nằm trên mặt đất, một phần hoảng sợ chạy trối chết xuống chân núi, Thạch Lan nhìn thấy sự tình đã diễn biến đến không thể vãn hồi, cũng ảo não mà bỏ chạy, nhưng lại bị Lạc Thần đuổi theo.

Giá y trên người Lạc Thần vũ động, tựa như một ngọn lãnh hỏa mềm mại, nàng vươn tay chộp lấy vai Thạch Lan.

Chiêu thức này thập phần mạng mẽ, bình thường chỉ dùng để đối phó vật hung ác gì đó, lúc này là dùng bắt người, Lạc Thần cân nhắc giảm đi vài phần lực đạo, chỉ cần đủ để vững vàng khống chế Thạch Lan.

Thạch Lan đứng lại bất động, thở hổn hển, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Trong tay Sư Thanh Y giữ chặt nam nhân trước đó chuẩn bị thức ăn, dẫn hắn đến chỗ Thạch Lan cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh vỗ bụi đất trong tay sau đó cũng theo đến.

Ba người mặc giá y, đứng giữa rừng núi hoang vu, gió núi thổi qua khiến tà áo phiêu dật, tạo nên một quang cảnh đặc biệt loá mắt.

Lạc Thần ném cành cây trong tay xuống đất, đạm nhạt nói: "Giải thích."

Trong mắt Thạch Lan hiện ra vẻ âm lãnh, yên lặng không lên tiếng.



Sư Thanh Y khiến nam nhân kia phải đứng thẳng, cười nói: "Thôn trưởng của ông không giải thích, vậy ông nói."

Nam nhân gần như muốn khóc: "Tôi không có gì để nói, thôn trưởng muốn tôi làm như vậy, tôi chỉ làm theo thôi. Tôi... Tôi chẳng qua là một đầu bếp mà thôi."

Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, cười khanh khách: "Đầu bếp thì vô tội sao? Tôi thấy lúc ông hạ miên cổ vào trong thức ăn, cũng không nương tay chút nào."

Nam nhân càng ủy khuất: "Miên cổ chỉ làm các người ngủ mà thôi, hơn nữa các người cũng không tốt hơn, vị tiểu thư này còn đối với tôi hạ cổ, muốn tôi ruột gan thối rữa, xin các người giải cổ cho tôi. Tôi chỉ biết làm theo sai bảo, về những việc khác tôi thực sự cái gì cũng không biết."

Sư Thanh Y nhìn nam nhân một hồi, nói: "Ông đi đi."

Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu: "Đi?"

Lạc Thần nói: "Không đi?"

Nam nhân ra một thân mồ hôi: "Đi, đi, tôi đi. Thế nhưng cổ trùng trên người tôi...."

"Sữa viên mà thôi." Vẻ mặt Lạc Thần nhạt nhẽo: "Hương vị thơm ngon vừa miệng, đáng tiếc ông không nếm ra vị này."

Vũ Lâm Hanh vui vẻ cười rộ lên, nam nhân biết bản thân bị đùa giỡn, cũng không thèm để tâm, đỡ hai người đang nằm trên mặt đất vội vã chạy xuống chân núi.

Những người khác đang nằm trên mặt đất cũng tự đứng lên, giúp đỡ lẫn nhau, khập khiễng đi xuống núi, dần dần tất cả đều đi hết.

"Chị Lan, hiện tại chỉ còn lại một mình cô." Sư Thanh Y nói: " Chuyện mang ba người bọn tôi đi tế tự động chủ, còn không muốn giải thích?"

Thạch Lan vẫn không để ý đến.

Sư Thanh Y mỉm cười nói: "Vậy không còn cách nào rồi, tôi chỉ đành mời Trần Húc Đông Trần tiên sinh đứng ra giải thích."

Sư Thanh Y vừa dứt lời, từ trong một lùm cây cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, thế nhưng sau một khắc một nam nhân chạy trốn hoảng hốt kêu to, ngay sau đó lùm cây lay động, thoạt nhìn giống như dã thú đấu nhau, thậm chí dẫm bẹp một mảng cỏ xanh.

Một lát sau, Phong Sanh cùng Tô Diệc bắt được Trần Húc Đông đang suy sụp tinh thần, từ trong lùm cây đi ra.

Trần Húc Đông thấy ba nữ nhân, sắc mặt xám như tro: "Các người......"

Sư Thanh Y hỏi: "Ông vẫn luôn theo sau bọn tôi, cảm thấy vở diễn này rất vui sao?"

Trần Húc Đông xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, giữa lúc mọi người đều tập trung nhìn Trần Húc Đông, bên kia Thạch Lan bị Lạc Thần bắt giữ đột nhiên phát ra âm thanh khách lạp quỷ dị, giây tiếp theo, xương cốt Thạch Lan dường như biến dạng, thân thể nhanh chóng biến gầy biến thấp, giống nhau một còn cá mà từ trong tay Lạc Thần thoát ra.

Một màn này khiến tất cả mọi người kinh sợ, nhìn Thạch Lan cấp tốc chạy đi, biến mất một cách quỷ mị sau lùm cây.

Nàng cư nhiên có thể từ trong tay Lạc Thần thoát ra.

Sư Thanh Y nhất thời vẫn không tin được đây là sự thật.

Lạc Thần khẽ chau mày, bàn tay nắm lấy vai Thạch Lan vẫn đặt giữa không trung, yên lặng như một pho tượng.

"Cô ta biết hóa cốt công." Cuối cùng Lạc Thần nắm tay lại rồi hạ xuống: "Chúng ta đã quá sơ ý."

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc nói: "Nàng cư nhiên biết hóa cốt công? Loại công phu này hiện tại còn có người biết sao? Tớ nhớ thế hệ đổ đấu trước đây mới biết loại công phu này, xương cốt chuyển vị, thân thể thu nhỏ lại, có thể chui qua khe mộ. Bất quá công phu này phi thường khó luyện, sáu bảy mươi năm mới có một hai người thông thạo, người bây giờ căn bản là không thể nào."

Sư Thanh Y nỉ non nói: "Nữ nhân này, quả nhiên không đơn giản. Đáng tiếc đã để nàng chạy thoát."

Vũ Lâm Hanh thập phần chán ghét giá y đỏ thẩm trên người, nhìn cảnh trí xung quanh đều bị náo loạn, nói: "Ở đây chính là cửa động nơi tế tự, chúng ta thay quần áo trước rồi hãy xem xét tình hình. A Sanh, ba lô tôi muốn các người mang đến đang để ở chỗ nào?"

"Tất cả đều đang ở sau lùm cây đó." Phong Sanh nói.

Vũ Lâm Hanh gật đầu, tạm thời để Phong Sanh cùng Tô Diệc canh giữ Trần Húc Đông để tránh hắn chạy trốn, sau đó cùng Sư Thanh Y, Lạc Thần đến sau lùm cây lấy ba lô của mỗi người, chọn một chỗ kín đáo bắt đầu thay quần áo.

Sư Thanh Y cởi bỏ giá y, mặc vào quần cùng áo hở vai màu nhạt, xăng tay áo lên, cuối cùng thay một đôi giày, lại lấy ra một thanh đao quân dụng treo trên thắt lưng.

Sư Thanh Y mang ba lô đi ra ngoài, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng đã thay quần áo xong đi ra.

Lạc Thần buộc chặt Cự Khuyết, vừa mang găng tay màu đen để lộ ngón tay vào, vừa nói với Phong Sanh đang giữ chặt Trần Húc Đông nói: "Dẫn hắn vào động."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook