Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 43: Hồng giá y (thượng)
Quân Sola
13/05/2022
Hôm nay không xem là quá nóng, vài đám mây lơ lửng trên bầu trời, nổi lên những làn gió mát hiếm có.
Cửa sổ mở ra gần một nửa, không khí trong phòng cũng rất thanh mát, rèm cửa sổ nhạt màu bị gió thổi trúng nhẹ nhàng cuộn lên như sóng biển.
Thoạt nhìn thật sự là một buổi sáng trong lành.
Sư Thanh Y nằm ở trên giường, ngủ đến xương cốt đều mềm nhũn.
Gió nhẹ thổi qua khiến nàng rất thoải mái, mi tâm chau lại mà trở mình, tóc đen thật dài xõa tung phủ trên lưng, cực kỳ giống một tấm vải sa tanh.
Xương cốt và da thịt dường như cả đêm đều bị nhiều lần nhào nặn, đau âm ỉ, vì vậy nghiêng người lười biếng mà ngủ tiếp.
Nàng thường thức dậy sớm, nằm lì trên giường như hôm nay thực sự rất hiếm có, tia sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng lên đôi môi quyến rũ của nàng, hồng nhuận căng mộng, khải ái đến mê người.
Vốn dự định là cái gì cũng không quản, đơn giản mà ngủ đến tối, nhưng bên tai vốn dĩ yên lặng lại vang lên âm thanh ai đó đang lật sách.
Sàn sạt, trang giấy bị ngón tay thon dài của nữ nhân một trang lại một trang lật qua.
Sư Thanh Y nhớ đến điều gì đó, mơ hồ mở mắt, dời ánh mắt lên phía trên.
Lạc Thần đang thong thả ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, trong tay đang cầm một quyển sách cũ mượn đến từ nơi nào đó, cúi đầu chăm chú xem sách.
Áo sơmi trắng mềm mại, thỏa đáng chỉnh chu mà mặc ở trên người, tóc dài buông xuống, mang theo hương thơm thanh nhã quen thuộc.
Nàng nghiêng mặt đi, trong đôi mắt mơ hồ chứa một tia vui sướng, nhưng giọng nói lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Tỉnh?"
Này vừa lên tiếng, cảnh triền miên tối qua trong nháy mắt ập đến, gần như sắp nhấn chìm Sư Thanh Y.
Gương mặt Sư Thanh Y cấp tốc hiện lên một tầng đỏ ửng, giọng nói mềm mại như nước: "Buổi sáng..... buổi sáng tốt lành."
Lạc Thần gấp sách lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mới mỉm cười: "Buổi sáng tốt lành."
Sư Thanh Y thấy sắc mặt lúc nàng nhìn đồng hồ nói "Buổi sáng tốt lành" có chút kỳ lạ, liền ngồi dậy kéo chăn che ở trước ngực, nhích người đến gần xem đồng hồ trên cổ tay Lạc Thần, kim đồng hồ chỉ hướng hơn mười giờ một chút.
"Đã trễ như vậy sao?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
Ngủ thẳng một giấc đến hơn mười giờ, đây là lần đầu tiên.
Lạc Thần đặt sách xuống ghế trúc, đưa tay ôm lấy eo của Sư Thanh Y, ôm nàng ngồi cao một chút, thấp giọng nói: "Em quá mệt mỏi, chị muốn để em nghỉ ngơi nhiều một chút, nên không gọi em dậy."
Tay nàng vẫn luôn lạnh như vậy, nhưng Sư Thanh Y được nàng ôm lấy lại có cảm giác như bị thiêu đốt. Thực sự có chút khó tin, chính đôi tay này đêm qua đã để nàng nếm được một loại hương vị ăn mòn xương cốt, hiện tại lại thấy dáng vẻ nữ nhân này đã trở về như cũ, cho nàng cảm giác như đó chỉ là một giấc mộng.
Thế nhưng hiển nhiên đây không phải mộng.
Lạc Thần từ sáng sớm đến giờ vẫn luôn bên cạnh Sư Thanh Y, chỉ vì muốn nàng thức có thể nhìn thấy mình đầu tiên, lúc này cũng là thân mật mà ôm eo nàng, dường như muốn mang tràn đầy quan tâm cùng cưng chiều lắp đầy đáy lòng của nàng.
Cánh tay Sư Thanh Y khoát lên vai Lạc Thần, hàm hồ đáp lời nói: "Ân."
"Hôm nay khí sắc xem ra so với hôm qua tốt hơn rất nhiều." Lạc Thần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nói: "Có lẽ cảm mạo cũng đã khỏi rồi."
Nghe Lạc Thần nói như vậy, Sư Thanh Y cũng cảm thấy bản thân lúc này thực sự tinh thần tốt lên không ít, tuy rằng thân thể rất uể oải, nhưng cũng không phải loại uể oải do cảm mạo mang đến như hôm qua.
Trong một đêm nàng giống như thoát thai hoán cốt, tràn đầy sức sống mới.
"Thật kỳ lạ." Sư Thanh Y nghiêng đầu, nói: "Bệnh này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh."
Đôi mắt Lạc Thần khẽ cong, bàn tay đặt ở thắt lưng nhỏ nhắn trơn nhẵn của nàng, khoé môi nở ra một nụ cười: "Chị nghĩ là do em, đêm qua em ra rất nhiều mồ hôi. Cách nói, ra mồ hôi tiêu hàn, rất có đạo lý."
Sư Thanh Y thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đồng thời thân thể lại khô nóng đến chảy mồ hôi: "......"
"Chẳng lẽ chị nói sai rồi?" Lúc này đến phiên Lạc Thần thoáng nghiêng đầu, biểu tình kín đáo.
Trước mặt người ở bên ngoài, đại đa số thời gian Lạc Thần đều lạnh như một khối băng, nhưng những lúc riêng tư nàng lại giảo hoạt giống như một con tiểu yêu tinh, nói ra những lời ám muội đến khiến người khác không cách nào chống đỡ.
Sư Thanh Y đối với nữ nhân này cũng không có cách nào, chỉ cúi đầu hôn lên hàng mi dài xinh đẹp của nàng.
Lạc Thần hưởng thụ mà nheo mắt lại, đứng lên nói: "Em đi rửa mặt trước, chị đi làm bữa sáng."
"Chị vẫn chưa ăn sao?" Sư Thanh Y mặc quần áo, nói.
"Chờ em cùng chị ăn."
Sư Thanh Y gật đầu: "Vậy còn Nguyệt Đồng?"
"Đã ăn rồi."
Lạc Thần chờ Sư Thanh Y mặc quần áo xong, sau đó mới ra cửa.
Sau khi Sư Thanh Y đánh răng rửa mặt xong, khoan khoái mà mở cửa phòng cho không khí tràn vào, thời tiết không quá khô nóng cũng không âm u, rất thanh mát, gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái.
Trên núi cũng không có hoạt động tiêu khiển gì, hơn nữa mọi người còn đang chờ kịch hay kéo màn, nên càng thêm nhàm chán. Sư Thanh Y tìm một cái ghế trúc mang ra đặt dưới mái hiên, sau đó ngồi xuống chậm rãi mở quyển sách Lạc Thần đã mượn trước đó, giết thời gian chờ Lạc Thần trở lại.
Không ngờ qua vài chục phút không thấy Lạc Thần trái lại là Vũ Lâm Hanh xuất hiện.
Vũ Lâm Hanh hấp tấp từ bên ngoài đi vào sân, thấy Sư Thanh Y ở trong sân đọc sách, cười khanh khách đến bắt chuyện: "Sư Sư."
Nàng hôm nay ăn mặc khá thoáng mát, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cánh tay trắng nõn, chân dài thẳng tấp, tóc dài thả tung, đầy gợi cảm cùng sức sống. Phong Sanh cùng Tô Diệc theo sau nàng tiến đến, lễ độ thăm hỏi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, cũng mỉm cười, bất quá đến lúc nàng thấy trong tay Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh mang theo thứ gì đó, sắc mặt lại trở nên kỳ quái: "Sáng sớm cậu cư nhiên đi trộm cá sao?"
"Cái gì trộm cá." Vũ Lâm Hanh lay động xô nước trong tay, tỏ vẻ không hài lòng: "Là câu cá, cái này gọi là lạc thú. Hơn nữa, cá ở trên núi rất thơm ngon tốt cho sức khỏe, bên ngoài bất kể bao nhiêu tiền cũng không ăn được tươi ngon như vậy, chúng ta hôm nay buổi trưa có thêm thức ăn a."
Sư Thanh Y nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng cho rằng bản thân đã rất nhàn rỗi, nghĩ không ra vị tiểu thư này còn nhàn rỗi hơn.
Vốn là đến để cứu mạng, kết quả biến thành đến du lịch nghỉ dưỡng.
Vũ Lâm Hanh để Phong Sanh và Tô Diệc đem cần câu trả Thạch Lan, còn bản thân đi đến bên cạnh giếng múc một gáo nước đổ vào trong xô nuôi cá, sau đó mới đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, cẩn thận quan sát Sư Thanh Y một lần, nói: "Cậu mới vừa rời giường?"
Sư Thanh Y có chút không muốn thừa nhận, bất quá vẫn là nói: "Ân."
Vũ Lâm Hanh nói: "Có phải tối qua cậu ngủ không ngon hay không?"
Sư Thanh Y vẫn không muốn thừa nhận, bất quá vẫn phải lặp lại: "Ân."
Vũ Lâm Hanh không hỏi nữa, mà tìm một cái ghế trúc ngồi xuống, đỡ cằm nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến trong lòng ngứa ngáy: "Cậu làm gì."
"Nhìn quần mắt đáng thương của cậu kìa, tớ hoàn toàn có thể hiểu được tối qua cậu thống khổ vì không được ngủ ngon." Vũ Lâm Hanh tỏ vẻ chua xót: "Tớ cũng ngủ không ngon. Không đúng, chính xác mà nói tớ gần như có một lúc không ngủ được, nếu như tớ buổi tối ngủ không ngon, sau đó cũng đừng hy vọng có thể ngủ bù, nên chỉ có thể sáng sớm đi câu cá để giết thời gian."
Sư Thanh Y có chút thấp thỏm, nhưng lại bày ra dáng vẻ đứng đắn quan tâm đến bạn bè, nhẹ giọng nói: "Tối qua cậu.... làm sao vậy?"
"Còn có thể làm sao, tớ bị âm thanh đó làm cho mất ngủ." Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ khóe mắt hoa đào, liếc mắt nhìn nàng nói: "Không phải cậu cũng vậy sao?"
"Âm thanh gì?" Sư Thanh Y gần như hoa dung thất sắc: "Tớ.... Tớ không giống."
"Cậu không nghe sao?" Vũ Lâm Hanh nói: "Không thể nào a, không phải cậu nói ngủ không ngon sao, hơn nữa lại dậy trễ như vậy, tớ nghĩ cậu cũng bị làm ồn."
"Tớ bị bệnh." Sư Thanh Y nỗ lực ho khan vài tiếng: "Cậu cũng biết hôm qua tớ cảm mạo rất nặng, tối qua còn ho khan, là không ngừng ho khan, ho đến tận sáng, vì vậy nên mới không ngủ được."
Nàng ngồi nghiêm chỉnh mà lặp lại: "Tớ thực sự ho khan rất nhiều. Nơi này cách âm không tốt, chẳng lẽ là tớ ho khan làm ồn đến cậu sao?"
"Tớ không nghe tiếng ho khan." Vũ Lâm Hanh đồng tình mà nhìn nàng.
Sư Thanh Y bày ra dáng vẻ "việc này không liên quan đến tớ", trầm thấp nói: "Tớ không biết."
Vũ Lâm Hanh vân vê ngón tay mình, sắc mặt lộ vẻ bất an mà nói: "Tối qua côn trùng kêu vang rất ồn, tớ vốn đã rất khó chịu, kết quả nửa đêm lại nghe loại âm thanh đó, không biết ở nơi nào lại có tiếng cào lên sàn nhà, khiến tớ cũng sắp phát điên rồi."
Sư Thanh Y: "....."
Thì ra là Nguyệt Đồng một mình bị Sư Thanh Y vứt vào trong phòng, nên ban đêm rất không an phận. Trước đây con mèo này buổi tối luôn quấn quýt lấy Sư Thanh Y, đã quen cùng nàng ở chung một phòng, hiện tại bị đối đãi khác đi, lại không ra ngoài được, nên liền cả người bất mãn mà cào sàn nhà phát tiết.
Sư Thanh Y cuối cùng thở ra, nét mặt rõ ràng thả lỏng rất nhiều, thoải mái nói: "Tớ đã nói ở đây rất hoang dã, dù sao cũng là vùng núi, những loại âm thanh này cũng nhiều. Nhưng chúng nó cũng chỉ là ở bên ngoài sẽ không tiến vào, đừng lo lắng."
Đang nói, Lạc Thần từ bên ngoài mang bữa sáng đến, cháo thịt cùng hoành thánh sáng sớm Thạch Lan cho phòng bếp chưng được đặt trong lồng giữ nhiệt nên đến bây giờ vẫn còn nóng.
Vũ Lâm Hanh sáng sớm ra ngoài, cũng chưa ăn gì, vì vậy ba người dọn bàn gỗ ra, cùng nhau ăn buổi sáng.
Vũ Lâm Hanh ăn một ngụm cháo, đột nhiên nhìn về phía Lạc Thần: "Em họ cậu nói tối qua cậu ấy ho khan rất nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được, cậu làm chị họ có phải nên quan tâm một chút, dẫn cậu ấy đi tìm thầy thuốc trong thôn lấy ít thuốc? Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải làm việc, thân thể không khỏe sẽ bị bất lợi."
"Ho khan?" Mi mắt Lạc Thần khẽ động.
Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Ho suốt một đêm." Lạc Thần nghiêm túc mà trầm ngâm.
Ánh sáng trong mắt nàng lay động, liếc nhìn Sư Thanh Y: "Em họ. Nghiêm trọng như vậy sao?"
Sư Thanh Y ngượng ngùng nói: "Vẫn...... rất tốt."
"Cái gì mà rất tốt?" Vũ Lâm Hanh gắp lấy một cái hoành thánh: "Không phải chính cậu nói ho khan vô cùng nghiêm trọng sao?"
Lạc Thần mỉm cười không nói.
Sư Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ăn của cậu đi, nói nhiều."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh rất dịu dàng, cố ý tỏ vẻ ủy khuất: "Sao lại có thể đối với tớ dữ như vậy. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không phải tớ xem cậu là bạn bè, có thể quan tâm cậu như vậy sao? Lương tâm của cậu đều bị động chủ gì đó tha mất rồi a."
".....: " Sư Thanh Y thật muốn một đũa gắp cái hoành thánh nhét vào trong miệng Vũ Lâm Hanh.
Bữa sáng kéo đến bữa trưa của ba người cứ như vậy dưới gió núi thổi nhẹ mà trôi qua, cá Vũ Lâm Hanh câu về thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, đang ở cạnh giếng nước cách đó không xa không ngừng vẩy nước, kết quả buổi trưa đã bị Vũ Lâm Hanh xách đến phòng bếp để hầm canh.
Một ngày yên bình nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thứ hai.
Bữa trưa lần này cư nhiên cũng giống như thường lệ, được mời dùng bữa lúc hơn mười giờ một chút, nhưng mọi người đều biết rõ sự khác thường trong đó.
Lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đi đến, trong phòng ăn chỉ có một nam nhân trẻ tuổi đang dọn bàn ăn, nam nhân này lông mày thanh tú, mặc miêu phục ngắn tay cùng quần lam sắc, đi chân trần.
Thấy ba người tiến đến, nam nhân nho nhã lễ độ nói: "Các người vẫn khỏe, còn hai vị tiên sinh kia đâu?"
Sư Thanh Y ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vũ Lâm Hanh đi đến trước mặt nam nhân, cười khanh khách nói: "Bọn họ ra ngoài một lát."
Không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc, nam nhân thoạt nhìn dường như có chút bất an, nhìn xung quanh, lại nói: "Vậy hai vị tiên sinh đã đi nơi nào? Cụ thể lúc nào trở về?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh hiện lên một tầng ánh sáng câu người, dựa sát vào nam nhân nói: "Cậu bé vội vã tìm bọn họ như vậy, là nhớ bọn họ sao?"
Nam nhân bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, vội vã xua tay. "Không, không, là hôm nay thôn trưởng đặc biệt căn dặn bọn tôi làm thức ăn phong phú một chút để chiêu đãi các vị, mấy hôm nay tiếp đãi không chu đáo. Nếu như hai vị tiên sinh chưa đến, chờ lâu thức ăn sẽ lạnh."
"Không gấp, tôi đã nói bọn họ ra ngoài một lát." Vũ Lâm Hanh vừa chẫm rãi nói vừa thong thả đi đến bàn ăn, liếc mắt nhìn trên bàn, quả nhiên là quá sức phong phú một cái "hồng môn yến".
Ánh mắt Lạc Thần nhạt nhẽo đảo qua bàn ăn, hướng Sư Thanh Y ám chỉ.
Sư Thanh Y bất động thanh sắc gật đầu.
Ba nữ nhân ngồi xuống, nam nhân kia nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc đến, chỉ có thể nôn nóng mà đứng cạnh bàn ăn, nói: "Các vị có uống rượu không? Bọn tôi ở đây có rượu gạo, mùi vị rất thuần túy, hơn nữa uống không say."
Lạc Thần không đáp lời, mà chỉ hướng nam nhân vẫy vẫy tay.
Nam nhân hồ nghi mà đi đến, Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của hắn.
Nam nhân rõ ràng ngẩn ra, bị Lạc Thần chạm vào tay, sắc mặt lập tức đỏ rực, nói: "Tiểu thư muốn uống rượu phải không?"
"Phải." Lạc Thần nhàn nhạt nói, động tác mềm nhẹ kéo nam nhân ngồi xuống: "Kỳ thực tôi có chút việc không rõ, muốn hỏi ông."
Nam nhân cúi đầu, hàm hồ mà đáp lời: "Xin cứ hỏi."
Hắn mới vừa mở miệng, Lạc Thần đột nhiên nhanh chóng xuất thủ, chuẩn xác bắt lấy cằm của hắn, đem thứ đã chuẩn bị từ lâu nhét vào trong miệng hắn, làm cho hắn phải nuốt xuống.
Thứ dạng viên nhỏ một đường theo thực quản của nam nhân đi xuống, sắc mặt nam nhân hoảng sợ, bắt đầu ho khan.
Lạc Thần lạnh lùng nói: "Không cần hô hoán, nếu không có thứ để giải cổ, cổ trùng ông nuốt vào lúc nãy sẽ làm ruột gan của ông thối nát."
Nam nhân nghe được hai chữ cổ trùng, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo, dùng tay móc họng, cực lực muốn nôn thứ kia ra.
Sư Thanh Y cười nói: "Nuốt mất."
Nam nhân sợ hãi nói: "Các người..... Các người là có ý gì? Các người muốn thế nào?"
Sư Thanh Y nói: "Là tôi muốn hỏi các ông muốn thế nào mới phải. Trong thức ăn đã bỏ vào thứ gì, có phải thuốc mê hay không? Tế tự động chủ cần người sống, có lẽ các ông cũng không dám dùng thuốc mạnh, nếu như ăn vào, bao lâu có thể thấy hiệu quả?"
Vẻ mặt nam nhân như tro tàn, nhìn ba nữ nhân như nhìn thấy ma quỷ.
Thôn trưởng Thạch Lan từ đầu đã bày mưu tính kế đối với các nàng, kết quả là, Thạch Lan cư nhiên mời đến ba nữ nhân quá sức nguy hiểm.
"Nói." Lạc Thần mặt không chút thay đổi, chỉ thốt ra một chữ, khí tức băng lãnh cũng đủ khiến chân người khác phải nhũn ra.
"Thả..... thả miên cổ*." Nam nhân mắt thấy việc gì cũng đã bị nhìn thấu, để bảo toàn tính mệnh chỉ đành khúm núm mà nói: "Miên cổ hiệu quả rất nhanh, nếu như ăn vào, chỉ cần...... năm phút sẽ mê man."
"Tốt." Sư Thanh Y thoả mãn: "Lát nữa ông cứ dựa theo dặn dò của thôn trưởng mà làm, đừng để cho cô ta thất vọng. Khuyên ông không nên có mưu tính gì đó, nếu không sẽ không có ai giải cổ trùng cho ông, ruột gan thối rữa sẽ không đẹp nữa."
Cả người nam nhân như nhũn ra, nhìn thấy có biến, bản thân bị cổ trùng uy hiếp, nên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Sư Thanh Y giao phó ngắn gọn vài câu, sau đó để nam nhân ra ngoài.
Nam nhân vừa rời đi, Vũ Lâm Hanh đi đến, tràn đầy hứng thú mà nói với Lạc Thần: "Tớ nói, cậu rốt cục cho hắn ăn cái gì vậy? Còn ruột gan thối rữa, nói y như thật vậy, đúng là dọa chết người."
Sư Thanh Y chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lạc Thần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong trút ra một viên nhỏ hình tròn, ngậm vào trong miệng, chậm rãi nói: "Sữa viên, hương vị rất được, muốn nếm thử không?"
Cửa sổ mở ra gần một nửa, không khí trong phòng cũng rất thanh mát, rèm cửa sổ nhạt màu bị gió thổi trúng nhẹ nhàng cuộn lên như sóng biển.
Thoạt nhìn thật sự là một buổi sáng trong lành.
Sư Thanh Y nằm ở trên giường, ngủ đến xương cốt đều mềm nhũn.
Gió nhẹ thổi qua khiến nàng rất thoải mái, mi tâm chau lại mà trở mình, tóc đen thật dài xõa tung phủ trên lưng, cực kỳ giống một tấm vải sa tanh.
Xương cốt và da thịt dường như cả đêm đều bị nhiều lần nhào nặn, đau âm ỉ, vì vậy nghiêng người lười biếng mà ngủ tiếp.
Nàng thường thức dậy sớm, nằm lì trên giường như hôm nay thực sự rất hiếm có, tia sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng lên đôi môi quyến rũ của nàng, hồng nhuận căng mộng, khải ái đến mê người.
Vốn dự định là cái gì cũng không quản, đơn giản mà ngủ đến tối, nhưng bên tai vốn dĩ yên lặng lại vang lên âm thanh ai đó đang lật sách.
Sàn sạt, trang giấy bị ngón tay thon dài của nữ nhân một trang lại một trang lật qua.
Sư Thanh Y nhớ đến điều gì đó, mơ hồ mở mắt, dời ánh mắt lên phía trên.
Lạc Thần đang thong thả ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, trong tay đang cầm một quyển sách cũ mượn đến từ nơi nào đó, cúi đầu chăm chú xem sách.
Áo sơmi trắng mềm mại, thỏa đáng chỉnh chu mà mặc ở trên người, tóc dài buông xuống, mang theo hương thơm thanh nhã quen thuộc.
Nàng nghiêng mặt đi, trong đôi mắt mơ hồ chứa một tia vui sướng, nhưng giọng nói lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Tỉnh?"
Này vừa lên tiếng, cảnh triền miên tối qua trong nháy mắt ập đến, gần như sắp nhấn chìm Sư Thanh Y.
Gương mặt Sư Thanh Y cấp tốc hiện lên một tầng đỏ ửng, giọng nói mềm mại như nước: "Buổi sáng..... buổi sáng tốt lành."
Lạc Thần gấp sách lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mới mỉm cười: "Buổi sáng tốt lành."
Sư Thanh Y thấy sắc mặt lúc nàng nhìn đồng hồ nói "Buổi sáng tốt lành" có chút kỳ lạ, liền ngồi dậy kéo chăn che ở trước ngực, nhích người đến gần xem đồng hồ trên cổ tay Lạc Thần, kim đồng hồ chỉ hướng hơn mười giờ một chút.
"Đã trễ như vậy sao?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
Ngủ thẳng một giấc đến hơn mười giờ, đây là lần đầu tiên.
Lạc Thần đặt sách xuống ghế trúc, đưa tay ôm lấy eo của Sư Thanh Y, ôm nàng ngồi cao một chút, thấp giọng nói: "Em quá mệt mỏi, chị muốn để em nghỉ ngơi nhiều một chút, nên không gọi em dậy."
Tay nàng vẫn luôn lạnh như vậy, nhưng Sư Thanh Y được nàng ôm lấy lại có cảm giác như bị thiêu đốt. Thực sự có chút khó tin, chính đôi tay này đêm qua đã để nàng nếm được một loại hương vị ăn mòn xương cốt, hiện tại lại thấy dáng vẻ nữ nhân này đã trở về như cũ, cho nàng cảm giác như đó chỉ là một giấc mộng.
Thế nhưng hiển nhiên đây không phải mộng.
Lạc Thần từ sáng sớm đến giờ vẫn luôn bên cạnh Sư Thanh Y, chỉ vì muốn nàng thức có thể nhìn thấy mình đầu tiên, lúc này cũng là thân mật mà ôm eo nàng, dường như muốn mang tràn đầy quan tâm cùng cưng chiều lắp đầy đáy lòng của nàng.
Cánh tay Sư Thanh Y khoát lên vai Lạc Thần, hàm hồ đáp lời nói: "Ân."
"Hôm nay khí sắc xem ra so với hôm qua tốt hơn rất nhiều." Lạc Thần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nói: "Có lẽ cảm mạo cũng đã khỏi rồi."
Nghe Lạc Thần nói như vậy, Sư Thanh Y cũng cảm thấy bản thân lúc này thực sự tinh thần tốt lên không ít, tuy rằng thân thể rất uể oải, nhưng cũng không phải loại uể oải do cảm mạo mang đến như hôm qua.
Trong một đêm nàng giống như thoát thai hoán cốt, tràn đầy sức sống mới.
"Thật kỳ lạ." Sư Thanh Y nghiêng đầu, nói: "Bệnh này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh."
Đôi mắt Lạc Thần khẽ cong, bàn tay đặt ở thắt lưng nhỏ nhắn trơn nhẵn của nàng, khoé môi nở ra một nụ cười: "Chị nghĩ là do em, đêm qua em ra rất nhiều mồ hôi. Cách nói, ra mồ hôi tiêu hàn, rất có đạo lý."
Sư Thanh Y thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đồng thời thân thể lại khô nóng đến chảy mồ hôi: "......"
"Chẳng lẽ chị nói sai rồi?" Lúc này đến phiên Lạc Thần thoáng nghiêng đầu, biểu tình kín đáo.
Trước mặt người ở bên ngoài, đại đa số thời gian Lạc Thần đều lạnh như một khối băng, nhưng những lúc riêng tư nàng lại giảo hoạt giống như một con tiểu yêu tinh, nói ra những lời ám muội đến khiến người khác không cách nào chống đỡ.
Sư Thanh Y đối với nữ nhân này cũng không có cách nào, chỉ cúi đầu hôn lên hàng mi dài xinh đẹp của nàng.
Lạc Thần hưởng thụ mà nheo mắt lại, đứng lên nói: "Em đi rửa mặt trước, chị đi làm bữa sáng."
"Chị vẫn chưa ăn sao?" Sư Thanh Y mặc quần áo, nói.
"Chờ em cùng chị ăn."
Sư Thanh Y gật đầu: "Vậy còn Nguyệt Đồng?"
"Đã ăn rồi."
Lạc Thần chờ Sư Thanh Y mặc quần áo xong, sau đó mới ra cửa.
Sau khi Sư Thanh Y đánh răng rửa mặt xong, khoan khoái mà mở cửa phòng cho không khí tràn vào, thời tiết không quá khô nóng cũng không âm u, rất thanh mát, gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái.
Trên núi cũng không có hoạt động tiêu khiển gì, hơn nữa mọi người còn đang chờ kịch hay kéo màn, nên càng thêm nhàm chán. Sư Thanh Y tìm một cái ghế trúc mang ra đặt dưới mái hiên, sau đó ngồi xuống chậm rãi mở quyển sách Lạc Thần đã mượn trước đó, giết thời gian chờ Lạc Thần trở lại.
Không ngờ qua vài chục phút không thấy Lạc Thần trái lại là Vũ Lâm Hanh xuất hiện.
Vũ Lâm Hanh hấp tấp từ bên ngoài đi vào sân, thấy Sư Thanh Y ở trong sân đọc sách, cười khanh khách đến bắt chuyện: "Sư Sư."
Nàng hôm nay ăn mặc khá thoáng mát, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cánh tay trắng nõn, chân dài thẳng tấp, tóc dài thả tung, đầy gợi cảm cùng sức sống. Phong Sanh cùng Tô Diệc theo sau nàng tiến đến, lễ độ thăm hỏi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, cũng mỉm cười, bất quá đến lúc nàng thấy trong tay Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh mang theo thứ gì đó, sắc mặt lại trở nên kỳ quái: "Sáng sớm cậu cư nhiên đi trộm cá sao?"
"Cái gì trộm cá." Vũ Lâm Hanh lay động xô nước trong tay, tỏ vẻ không hài lòng: "Là câu cá, cái này gọi là lạc thú. Hơn nữa, cá ở trên núi rất thơm ngon tốt cho sức khỏe, bên ngoài bất kể bao nhiêu tiền cũng không ăn được tươi ngon như vậy, chúng ta hôm nay buổi trưa có thêm thức ăn a."
Sư Thanh Y nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng cho rằng bản thân đã rất nhàn rỗi, nghĩ không ra vị tiểu thư này còn nhàn rỗi hơn.
Vốn là đến để cứu mạng, kết quả biến thành đến du lịch nghỉ dưỡng.
Vũ Lâm Hanh để Phong Sanh và Tô Diệc đem cần câu trả Thạch Lan, còn bản thân đi đến bên cạnh giếng múc một gáo nước đổ vào trong xô nuôi cá, sau đó mới đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, cẩn thận quan sát Sư Thanh Y một lần, nói: "Cậu mới vừa rời giường?"
Sư Thanh Y có chút không muốn thừa nhận, bất quá vẫn là nói: "Ân."
Vũ Lâm Hanh nói: "Có phải tối qua cậu ngủ không ngon hay không?"
Sư Thanh Y vẫn không muốn thừa nhận, bất quá vẫn phải lặp lại: "Ân."
Vũ Lâm Hanh không hỏi nữa, mà tìm một cái ghế trúc ngồi xuống, đỡ cằm nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến trong lòng ngứa ngáy: "Cậu làm gì."
"Nhìn quần mắt đáng thương của cậu kìa, tớ hoàn toàn có thể hiểu được tối qua cậu thống khổ vì không được ngủ ngon." Vũ Lâm Hanh tỏ vẻ chua xót: "Tớ cũng ngủ không ngon. Không đúng, chính xác mà nói tớ gần như có một lúc không ngủ được, nếu như tớ buổi tối ngủ không ngon, sau đó cũng đừng hy vọng có thể ngủ bù, nên chỉ có thể sáng sớm đi câu cá để giết thời gian."
Sư Thanh Y có chút thấp thỏm, nhưng lại bày ra dáng vẻ đứng đắn quan tâm đến bạn bè, nhẹ giọng nói: "Tối qua cậu.... làm sao vậy?"
"Còn có thể làm sao, tớ bị âm thanh đó làm cho mất ngủ." Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ khóe mắt hoa đào, liếc mắt nhìn nàng nói: "Không phải cậu cũng vậy sao?"
"Âm thanh gì?" Sư Thanh Y gần như hoa dung thất sắc: "Tớ.... Tớ không giống."
"Cậu không nghe sao?" Vũ Lâm Hanh nói: "Không thể nào a, không phải cậu nói ngủ không ngon sao, hơn nữa lại dậy trễ như vậy, tớ nghĩ cậu cũng bị làm ồn."
"Tớ bị bệnh." Sư Thanh Y nỗ lực ho khan vài tiếng: "Cậu cũng biết hôm qua tớ cảm mạo rất nặng, tối qua còn ho khan, là không ngừng ho khan, ho đến tận sáng, vì vậy nên mới không ngủ được."
Nàng ngồi nghiêm chỉnh mà lặp lại: "Tớ thực sự ho khan rất nhiều. Nơi này cách âm không tốt, chẳng lẽ là tớ ho khan làm ồn đến cậu sao?"
"Tớ không nghe tiếng ho khan." Vũ Lâm Hanh đồng tình mà nhìn nàng.
Sư Thanh Y bày ra dáng vẻ "việc này không liên quan đến tớ", trầm thấp nói: "Tớ không biết."
Vũ Lâm Hanh vân vê ngón tay mình, sắc mặt lộ vẻ bất an mà nói: "Tối qua côn trùng kêu vang rất ồn, tớ vốn đã rất khó chịu, kết quả nửa đêm lại nghe loại âm thanh đó, không biết ở nơi nào lại có tiếng cào lên sàn nhà, khiến tớ cũng sắp phát điên rồi."
Sư Thanh Y: "....."
Thì ra là Nguyệt Đồng một mình bị Sư Thanh Y vứt vào trong phòng, nên ban đêm rất không an phận. Trước đây con mèo này buổi tối luôn quấn quýt lấy Sư Thanh Y, đã quen cùng nàng ở chung một phòng, hiện tại bị đối đãi khác đi, lại không ra ngoài được, nên liền cả người bất mãn mà cào sàn nhà phát tiết.
Sư Thanh Y cuối cùng thở ra, nét mặt rõ ràng thả lỏng rất nhiều, thoải mái nói: "Tớ đã nói ở đây rất hoang dã, dù sao cũng là vùng núi, những loại âm thanh này cũng nhiều. Nhưng chúng nó cũng chỉ là ở bên ngoài sẽ không tiến vào, đừng lo lắng."
Đang nói, Lạc Thần từ bên ngoài mang bữa sáng đến, cháo thịt cùng hoành thánh sáng sớm Thạch Lan cho phòng bếp chưng được đặt trong lồng giữ nhiệt nên đến bây giờ vẫn còn nóng.
Vũ Lâm Hanh sáng sớm ra ngoài, cũng chưa ăn gì, vì vậy ba người dọn bàn gỗ ra, cùng nhau ăn buổi sáng.
Vũ Lâm Hanh ăn một ngụm cháo, đột nhiên nhìn về phía Lạc Thần: "Em họ cậu nói tối qua cậu ấy ho khan rất nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được, cậu làm chị họ có phải nên quan tâm một chút, dẫn cậu ấy đi tìm thầy thuốc trong thôn lấy ít thuốc? Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải làm việc, thân thể không khỏe sẽ bị bất lợi."
"Ho khan?" Mi mắt Lạc Thần khẽ động.
Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Ho suốt một đêm." Lạc Thần nghiêm túc mà trầm ngâm.
Ánh sáng trong mắt nàng lay động, liếc nhìn Sư Thanh Y: "Em họ. Nghiêm trọng như vậy sao?"
Sư Thanh Y ngượng ngùng nói: "Vẫn...... rất tốt."
"Cái gì mà rất tốt?" Vũ Lâm Hanh gắp lấy một cái hoành thánh: "Không phải chính cậu nói ho khan vô cùng nghiêm trọng sao?"
Lạc Thần mỉm cười không nói.
Sư Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ăn của cậu đi, nói nhiều."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh rất dịu dàng, cố ý tỏ vẻ ủy khuất: "Sao lại có thể đối với tớ dữ như vậy. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không phải tớ xem cậu là bạn bè, có thể quan tâm cậu như vậy sao? Lương tâm của cậu đều bị động chủ gì đó tha mất rồi a."
".....: " Sư Thanh Y thật muốn một đũa gắp cái hoành thánh nhét vào trong miệng Vũ Lâm Hanh.
Bữa sáng kéo đến bữa trưa của ba người cứ như vậy dưới gió núi thổi nhẹ mà trôi qua, cá Vũ Lâm Hanh câu về thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, đang ở cạnh giếng nước cách đó không xa không ngừng vẩy nước, kết quả buổi trưa đã bị Vũ Lâm Hanh xách đến phòng bếp để hầm canh.
Một ngày yên bình nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thứ hai.
Bữa trưa lần này cư nhiên cũng giống như thường lệ, được mời dùng bữa lúc hơn mười giờ một chút, nhưng mọi người đều biết rõ sự khác thường trong đó.
Lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đi đến, trong phòng ăn chỉ có một nam nhân trẻ tuổi đang dọn bàn ăn, nam nhân này lông mày thanh tú, mặc miêu phục ngắn tay cùng quần lam sắc, đi chân trần.
Thấy ba người tiến đến, nam nhân nho nhã lễ độ nói: "Các người vẫn khỏe, còn hai vị tiên sinh kia đâu?"
Sư Thanh Y ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vũ Lâm Hanh đi đến trước mặt nam nhân, cười khanh khách nói: "Bọn họ ra ngoài một lát."
Không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc, nam nhân thoạt nhìn dường như có chút bất an, nhìn xung quanh, lại nói: "Vậy hai vị tiên sinh đã đi nơi nào? Cụ thể lúc nào trở về?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh hiện lên một tầng ánh sáng câu người, dựa sát vào nam nhân nói: "Cậu bé vội vã tìm bọn họ như vậy, là nhớ bọn họ sao?"
Nam nhân bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, vội vã xua tay. "Không, không, là hôm nay thôn trưởng đặc biệt căn dặn bọn tôi làm thức ăn phong phú một chút để chiêu đãi các vị, mấy hôm nay tiếp đãi không chu đáo. Nếu như hai vị tiên sinh chưa đến, chờ lâu thức ăn sẽ lạnh."
"Không gấp, tôi đã nói bọn họ ra ngoài một lát." Vũ Lâm Hanh vừa chẫm rãi nói vừa thong thả đi đến bàn ăn, liếc mắt nhìn trên bàn, quả nhiên là quá sức phong phú một cái "hồng môn yến".
Ánh mắt Lạc Thần nhạt nhẽo đảo qua bàn ăn, hướng Sư Thanh Y ám chỉ.
Sư Thanh Y bất động thanh sắc gật đầu.
Ba nữ nhân ngồi xuống, nam nhân kia nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc đến, chỉ có thể nôn nóng mà đứng cạnh bàn ăn, nói: "Các vị có uống rượu không? Bọn tôi ở đây có rượu gạo, mùi vị rất thuần túy, hơn nữa uống không say."
Lạc Thần không đáp lời, mà chỉ hướng nam nhân vẫy vẫy tay.
Nam nhân hồ nghi mà đi đến, Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của hắn.
Nam nhân rõ ràng ngẩn ra, bị Lạc Thần chạm vào tay, sắc mặt lập tức đỏ rực, nói: "Tiểu thư muốn uống rượu phải không?"
"Phải." Lạc Thần nhàn nhạt nói, động tác mềm nhẹ kéo nam nhân ngồi xuống: "Kỳ thực tôi có chút việc không rõ, muốn hỏi ông."
Nam nhân cúi đầu, hàm hồ mà đáp lời: "Xin cứ hỏi."
Hắn mới vừa mở miệng, Lạc Thần đột nhiên nhanh chóng xuất thủ, chuẩn xác bắt lấy cằm của hắn, đem thứ đã chuẩn bị từ lâu nhét vào trong miệng hắn, làm cho hắn phải nuốt xuống.
Thứ dạng viên nhỏ một đường theo thực quản của nam nhân đi xuống, sắc mặt nam nhân hoảng sợ, bắt đầu ho khan.
Lạc Thần lạnh lùng nói: "Không cần hô hoán, nếu không có thứ để giải cổ, cổ trùng ông nuốt vào lúc nãy sẽ làm ruột gan của ông thối nát."
Nam nhân nghe được hai chữ cổ trùng, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo, dùng tay móc họng, cực lực muốn nôn thứ kia ra.
Sư Thanh Y cười nói: "Nuốt mất."
Nam nhân sợ hãi nói: "Các người..... Các người là có ý gì? Các người muốn thế nào?"
Sư Thanh Y nói: "Là tôi muốn hỏi các ông muốn thế nào mới phải. Trong thức ăn đã bỏ vào thứ gì, có phải thuốc mê hay không? Tế tự động chủ cần người sống, có lẽ các ông cũng không dám dùng thuốc mạnh, nếu như ăn vào, bao lâu có thể thấy hiệu quả?"
Vẻ mặt nam nhân như tro tàn, nhìn ba nữ nhân như nhìn thấy ma quỷ.
Thôn trưởng Thạch Lan từ đầu đã bày mưu tính kế đối với các nàng, kết quả là, Thạch Lan cư nhiên mời đến ba nữ nhân quá sức nguy hiểm.
"Nói." Lạc Thần mặt không chút thay đổi, chỉ thốt ra một chữ, khí tức băng lãnh cũng đủ khiến chân người khác phải nhũn ra.
"Thả..... thả miên cổ*." Nam nhân mắt thấy việc gì cũng đã bị nhìn thấu, để bảo toàn tính mệnh chỉ đành khúm núm mà nói: "Miên cổ hiệu quả rất nhanh, nếu như ăn vào, chỉ cần...... năm phút sẽ mê man."
"Tốt." Sư Thanh Y thoả mãn: "Lát nữa ông cứ dựa theo dặn dò của thôn trưởng mà làm, đừng để cho cô ta thất vọng. Khuyên ông không nên có mưu tính gì đó, nếu không sẽ không có ai giải cổ trùng cho ông, ruột gan thối rữa sẽ không đẹp nữa."
Cả người nam nhân như nhũn ra, nhìn thấy có biến, bản thân bị cổ trùng uy hiếp, nên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Sư Thanh Y giao phó ngắn gọn vài câu, sau đó để nam nhân ra ngoài.
Nam nhân vừa rời đi, Vũ Lâm Hanh đi đến, tràn đầy hứng thú mà nói với Lạc Thần: "Tớ nói, cậu rốt cục cho hắn ăn cái gì vậy? Còn ruột gan thối rữa, nói y như thật vậy, đúng là dọa chết người."
Sư Thanh Y chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lạc Thần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong trút ra một viên nhỏ hình tròn, ngậm vào trong miệng, chậm rãi nói: "Sữa viên, hương vị rất được, muốn nếm thử không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.