Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 14: Một đóa kiều hoa
Quân Sola
13/05/2022
Lạc Thần đang ngồi trên sô pha nhận thấy phản ứng của Sư Thanh Y, thấp giọng hỏi: "Ai?"
Sư Thanh Y lúc này mới quay đầu lại, hướng Lạc Thần nở một nụ cười thâm thúy: "Quý khách."
Lạc Thần thấy biểu hiện của Sư Thanh Y, trong lòng cũng đã biết rõ người đến là ai, khẽ mím môi.
Sư Thanh Y mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt nàng chính là khuôn mặt của nữ nhân, đôi mắt hoa đào chứa vẻ phong tình, ấn tượng sâu sắc khó quên.
Nữ nhân vẫn như trước tóc dài uyển chuyển, xõa tung trên bờ vai thon gầy, trang phục lại không giống như lần trước gặp ở hội quán Hồng Tuyến cao nhã quyến rũ mà là đổi thành rất thanh nhã thoải mái, đúng với phong cách ăn mặt của mùa hè.
Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế cầm tay nắm cửa, bình tĩnh mỉm cười nói: "Vũ tiểu thư, xin chào."
"Xin chào." Không giống như lần trước, hôm nay thái độ của Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn phi thường tốt, hoặc cũng có thể nói là giả vờ có thái độ tốt.
Trong tay nàng mang theo một cái túi rất tinh xảo, ánh mắt của Sư Thanh Y sắc bén lại thêm suy nghĩ thấu đáo, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết Vũ Lâm Hanh mang theo chính là quà tặng.
Lại có thể tự mình mang theo lễ vật đến thăm hỏi, chẳng lẽ đại tiểu thư thường ngày không xem ai ra gì hôm nay thật sự đã sửa đổi tính tình rồi sao?
"Sư tiểu thư?" Vũ Lâm Hanh thoáng thăm dò, nhìn vào trong nhà: "Không chào đón tôi sao? Hay là tôi hôm nay đã đến không đúng lúc?"
"Là tôi thất lễ, mời vào." Sư Thanh Y lúc này mới áy náy cười, mở rộng cửa để cho Vũ Lâm Hanh vào trong.
Vũ Lâm Hanh theo sau Sư Thanh Y đến phòng khách, nàng bình thường một mình ở trong biệt thự rộng lớn, hôm nay đến nhà Sư Thanh Y lại hoàn toàn đối lập, vẫn cảm thấy nơi này vô cùng nhỏ.
Bất quá trong mắt Vũ Lâm Hanh nhà tuy nhỏ nhưng phòng khách vẫn rất sạch sẽ, bởi vì chủ nhân có chứng ưa sạch mà sàn gỗ không có một hạt bụi, bày trí trong nhà nhìn rất thanh lịch, bố trí rất hợp lý và chuyên nghiệp, đồng thời cũng tỏa ra sự ấm cúng.
Trong lòng Vũ Lâm Hanh cũng hiểu rõ, bản thân nàng chưa bao giờ có cái gọi là ấm cúng này.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên có chút đố kỵ.
Lạc Thần thấy Vũ Lâm Hanh đến, lúc này mới đặt máy tính bảng xuống, đứng lên, cười như không cười nhìn Vũ Lâm Hanh dò xét.
Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn như vậy liền cảm thấy lúng túng, ánh mắt hoa đào thoáng qua một tia xấu hổ cùng buồn bực khó nhận ra.
Cũng may nét mặt của Lạc Thần vẫn là rất ôn nhu ấm áp, hướng nàng gật đầu: "Vũ tiểu thư, mời ngồi."
Vũ Lâm Hanh cuối cùng thả lỏng, nét mặt không có gì thay đổi, giả vờ tự nhiên đến sô pha ngồi xuống.
Sư Thanh Y lễ độ bắt chuyện với nàng: "Vũ tiểu thư, cô muốn uống gì?"
"Không cần, cảm ơn." Vũ Lâm Hanh đặt cái túi trong tay xuống, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, thấp giọng nói: "Chúng ta đều quen biết, không cần phải khách sáo như vậy. Mục đích tôi đến hôm nay hai vị đây cũng biết rất rõ, chúng ta không cần vòng vo cứ đi thẳng vào vấn đề."
Mặt nàng tuy rằng trang điểm tinh tế trang nhã những vẫn không he giấu được vẻ mệt mỏi, Sư Thanh Y nhìn quầng mắt của Vũ Lâm Hanh có chút thâm liền biết nàng nhất định đã lâu không có giấc ngủ ngon. . Truyện Lịch Sử
Lạc Thần đương nhiên cũng nhìn ra, ngữ khí mềm nhẹ đi rất nhiều: "Chúng tôi biết rõ, mới vừa rồi tôi và Thanh Y còn đang thảo luận về chuyện cổ trùng trên người cô, không ngờ đúng lúc cô đến."
Vũ Lâm Hanh kinh ngạc, nhìn Lạc Thần, nói: "Tôi nghĩ cô lần trước nổi giận nên sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi nữa." Đôi mắt nàng rũ xuống, thái độ trở nên thành khẩn hiếm có: "Lần trước cô rời khỏi từng nói qua, chờ tôi hiểu rõ lúc nhờ người khác giúp đỡ thì nên làm gì rồi hãy đến tìm cô, những lời đó tôi đều ghi tạc trong lòng, đồng thời tôi cũng cảm thấy lúc này hẳn là đã có thể đến tìm cô."
Lạc Thần im lặng không nói, chỉ là sắc mặt có chút phức tạp nhìn nàng, trong ánh mắt lại lộ ra một chút cảm xúc — thương xót.
Dáng vẻ ngạo nghễ của vị tiểu thư này quả nhiên đã bị sự sỡ hãi suốt mấy ngày nay mài mòn đi rất nhiều, giọng nói trầm thấp: "Lạc tiểu thư, trước đó tôi cũng đã điều tra chuyện này, hỏi qua rất nhiều người nhưng vẫn không chút thu hoạch. Trong nhiều người như vậy cũng chỉ có cô biết đây là dấu hiệu của cổ trùng, có thể chính xác nói ra nguyên nhân của sự việc, cho nên tôi cho rằng lúc này người có thể nhờ cậy cũng chỉ có cô. Tôi thành tâm thành ý muốn mời cô giúp đỡ tôi, ngoài ra tôi xin lỗi lần trước đã thất lễ với cô mong cô đừng để trong lòng."
Loại thái độ hạ mình này lại có thể xuất hiện trên người một nữ nhân kiêu ngạo như nàng có lẽ là đã trải qua trăm ngàn thay đổi cùng tự thuyết phục bản thân.
Lạc Thần nhẹ nhàng cười, không tỏ thái độ gì mà chỉ cầm lên máy tính bảng đưa cho Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh nhận lấy mấy tính bảng, có chút khó hiểu.
Sư Thanh Y giải thích: "Cô trước tiên hãy xem bài đăng đang hiển thị đã. Lạc Thần chưa từng nói không giúp cô, cô ấy chỉ là hù dọa cô một chút, thật ra trên người cô cũng không phải cổ trùng mà chỉ là cổ trứng thôi, cổ trứng muốn phát triển thành trùng cần một khoảng thời gian rất dài, cho nên trong thời gian này cô vẫn rất an toàn. Kỳ thực cô tạm thời không cần khẩn trương như vậy, buổi tối yên tâm đi ngủ đừng nghĩ những chuyện không có, nếu như tiếp tục như vậy quầng thâm của cô sẽ không che được nữa."
Nghe xong Sư Thanh Y nói, nét mặt Vũ Lâm Hanh cứng đờ như bị bánh bao nghen cứng trong cổ.
Một lúc lâu, Vũ Lâm Hanh mới hướng Lạc Thần nghẹn ra một câu: "Cô gạt tôi."
Lạc Thần vô tội nói: "Tôi đã gạt cô khi nào, lúc đó tôi có nói với cô cái gì sao? Câu nào lừa cô?"
Vũ Lâm Hanh lãnh đạm liếc nhìn Lạc Thần nhưng không cách nào bộc phát.
Sư Thanh Y cảm thấy buồn cười, đứng dậy rót cho nàng một ly nước, Vũ Lâm Hanh nét mặt cứng nhắc uống cạn nửa ly nước, ngón tay lại trượt xuống cầm lấy máy tính bảng trên bàn cẩn thận xem bài đăng từ đầu đến cuối.
Vũ Lâm Hanh xem thật lâu mới xem xong, ngẩng mặt lên, chân mày nhíu chặt: "Tin tức này đã rất lâu, tuy nói là bệnh trạng giống nhau nhưng có liên quan gì đến chuyện của tôi? Dù sao thì một chỗ là Tương Tây Phượng Hoàng huyện, một cái là cổ mộ cách đây vài trăm km, khoảng cách giữa hai nơi này quá xa."
"Liên quan giữa hai chuyện này hiện nay chưa thể khẳng định được, nhưng vẫn có thể xem là một manh mối." Lạc Thần nhìn Vũ Lâm Hanh, nhàn nhạt nói: "Thử nghĩ một chút, Quý Thọ Thôn bị nhiễm cổ trùng trên quy mô lớn, người trong thôn chết hơn một nửa, nhưng theo như tin tức thì lúc đó trong thôn vẫn còn nhiều người sống, lại còn có một phóng viên sống sót trở ra. Có người sống sót, đây mới là mấu chốt."
Vũ Lâm Hanh im lặng nghe, thỉnh thoảng cầm ly nước uống một ngụm để che dấu sự nôn nóng trong lòng.
Lạc Thần dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Dù sao loại cổ trùng này nếu bạo phát trên diện tích lớn cũng giống như gieo rắc mầm bệnh trong gió, sẽ lan truyền với tốc độ cực nhanh. Hơn nữa trong thôn lúc đó thi thể chồng chất không ai xử lý, cũng có nghĩa là toàn bộ thôn lúc đó đã trở thành một địa ngục toàn cổ trứng, nếu vậy theo lý thuyết cả thôn sẽ chết hết, nhưng thực tế lại không phải, trong thôn còn rất nhiều người sống lại có cả phóng viên kia bình an trở ra. Phóng viên này bởi vì cần chụp ảnh đã tiếp xúc với thi thể, tôi khẳng định trên người hắn đã nhiễm cổ trứng. Nếu bọn họ còn sống, có nghĩa là đã có tiền lệ, như vậy khả năng sống của cô cũng rất lớn."
Vũ Lâm Hanh sau khi nghe cũng hiểu được phần nào nhưng vẫn có chỗ không giải thích được: "Lời của cô là dựa vào tin tức này mà nói nhưng thời điểm đăng tin chỉ cách lúc sự việc phát sinh vài ngày, thời gian ngắn như vậy, cho dù lúc đó trong thôn vẫn còn người sống, phóng viên kia cũng đại nạn không chết trở ra nhưng cũng không chứng tỏ sau này bọn họ sẽ không chết."
Sư Thanh Y cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Đúng là cổ trứng cần thời gian dài để phát triển, nếu vậy ngay lúc đó người còn sống cũng không chứng tỏ sau này không chết. Nói không chừng mấy tháng sau tất cả những người trong thôn đều chết hết, nếu phóng viên đó cũng đã chết vậy chúng ta đi đâu tìm cái gọi là tiền lệ đây?"
"Giả thuyết các cô vừa nói đúng là rất có khả năng, hơn nữa còn là giả thuyết có khả năng lớn nhất, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là các giả thuyết khác không tồn tại."
Lạc Thần nghiêm nghị nói với Vũ Lâm Hanh: "Nếu như cô muốn sống thì bất luận tia cơ hội nào cũng không thể buông tha, cho nên Quý Thọ Thôn này cô nhất định phải điều tra. Cô có thể dễ dàng tra được địa chỉ của Thanh Y mà tìm đến cửa, nếu vậy điều tra Quý Thọ Thôn này đối với cô cũng không phải việc khó, đúng không?"
Vũ Lâm Hanh bị Lạc Thần nói bóng gió châm biếm, sắc mặt rốt cục có chút ngượng ngùng, nói: "Được, sau khi tôi trở về lập tức sẽ bắt đầu đi điều tra Quý Thọ Thôn."
"Còn có phóng viên viết bài báo năm đó, Hoàng Hưng Văn." Lạc Thần bổ sung nói: "Xem ra bài viết này thời điểm đó rất hot, các cô xem phía dưới có rất nhiều bình luận, trong đó có một bình luận nhắc đến Hoàng Hưng Văn từ năm 1994 đến 1998, làm phóng viên công tác tại một tòa soạn báo nhỏ ở Phượng Hoàng huyện, sau đó không biết vì sao tòa soạn này đột nhiên đóng cửa, Hoàng Hưng Văn đành phải đi xin việc ở các tòa soạn báo khác. Trong thời gian ba năm hắn may mắn đứng đầu một chuyên mục về các loại chuyện ma quỷ, sau đó các bài báo của hắn liên tục được đăng tải."
Sư Thanh Y nhận lấy máy tính bảng xem trang tin, quả nhiên là như vậy.
Các diễn đàn lớn như thế này, lưu trữ rất nhiều thông tin, loại tin tức gì cũng có, không ít người nhàm chán thích dạo quanh xem các loại chuyện ma quỷ, cho nên quá trình công tác của Hoàng Hưng Văn cũng bị những người nhàm chán này bới lên được, cái đáng nói đều nói, không đáng nói cũng nói.
Bất quá hiện tại cũng rất hữu ích, ít nhất ba người các nàng cũng giảm chút phiền phức đi đều tra.
Sư Thanh Y nói: "Nói cách khác, Hoàng Hưng Văn đến năm 2003 vẫn còn sống sờ sờ. Nếu như hắn thực sự mang theo cổ trứng trên người vậy từ 1998 đến 2003, tròn năm năm, sao có thể sống lâu như vậy, trong chuyện này nhất định là có gì khúc mắt."
Vũ Lâm Hanh cũng cảm thấy có chút hy vọng, mi tâm giãn ra, nói: "Quý Thọ Thôn cùng Hoàng Hưng Văn tôi đều sẽ mau chóng điều tra." Nàng nhìn Lạc Thần, trong ánh mắt bắt đầu có chút ý tứ giống như khẩn thiết chờ được giúp đỡ: "Tôi bên này điều tra, đồng thời cũng hy vọng hai người các cô có thể giúp tôi một tay."
Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là cười gật đầu.
Vũ Lâm Hanh thấy biểu hiện của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, lúc này trên mặt mới lộ ra vui mừng, sờ qua túi giấy đang đặt một bên nói: "Tay không đến cửa thăm hỏi là rất không đúng lễ nghĩa, tôi đã chuẩn bị quà để tặng cho các cô. Nếu có thể tôi cũng hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè."
Nàng đang nói, cạnh sô pha đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu yết ớt: "Meo meo."
Vũ Lâm Hanh đang chuẩn bị trao quà trong nháy mắt cả người cứng đờ, khuôn mặt nhợt nhạt đến dọa người.
Mà sắc mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng đột nhiên trầm xuống.
Trước đó ba người thảo luận quá nhập tâm nên cũng không chú ý đến trong nhà còn có một vật nhỏ đối với Vũ Lâm Hanh chính là bom hẹn giờ.
Giây tiếp theo một bóng trắng nhảy lên sô pha, trực tiếp nhảy đến trên vai Vũ Lâm Hanh.
Cả người Vũ Lâm Hanh giống như đông cứng thành một pho tượng, Nguyệt Đồng vươn bàn chân béo mập, gãi gãi lên mái tóc dài xõa tung trên vai, đôi mắt xanh ngọc bích kề sát chớp mũi của Vũ Lâm Hanh, hình như nó đối với vị khách xinh đẹp xuất chúng này rất có hứng thú.
Lạc Thần lập tức đi qua xách Nguyệt Đồng khỏi sô pha, kịp lúc ngăn chặn nó làm việc ác.
"Vũ Lâm Hanh, này, Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y đứng dậy tiến đến, khẩn trương lay động Vũ Lâm Hanh.
Chỉ tiếc là đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh lúc này đã trở nên hỗn độn giống như hồn bị câu đi mất, Sư Thanh Y vừa đẩy nàng vừa quơ tay qua lại trước mặt nhưng ánh mắt nàng vẫn dại ra không có mửa điểm phản ứng.
Mà dưới sự lay động của Sư Thanh Y thân thể Vũ Lâm Hanh theo đó xụi lơ nhũng ra như vũng nước, trực tiếp ngã trên sô pha, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần: "....."
Nguyệt Đồng: "Meo meo?"
Vì vậy cuối cùng Sư Thanh Y chỉ có thể đỡ Vũ Lâm Hanh dậy, cho nàng nằm ngay ngắn trên sô pha, một bên xoa huyệt nhân trung cho nàng một bên trong lòng cảm thán.
Vũ đại tiểu thư thực sự là một đóa kiều hoa a.( bông hoa được nuông chiều).
Sư Thanh Y lúc này mới quay đầu lại, hướng Lạc Thần nở một nụ cười thâm thúy: "Quý khách."
Lạc Thần thấy biểu hiện của Sư Thanh Y, trong lòng cũng đã biết rõ người đến là ai, khẽ mím môi.
Sư Thanh Y mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt nàng chính là khuôn mặt của nữ nhân, đôi mắt hoa đào chứa vẻ phong tình, ấn tượng sâu sắc khó quên.
Nữ nhân vẫn như trước tóc dài uyển chuyển, xõa tung trên bờ vai thon gầy, trang phục lại không giống như lần trước gặp ở hội quán Hồng Tuyến cao nhã quyến rũ mà là đổi thành rất thanh nhã thoải mái, đúng với phong cách ăn mặt của mùa hè.
Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế cầm tay nắm cửa, bình tĩnh mỉm cười nói: "Vũ tiểu thư, xin chào."
"Xin chào." Không giống như lần trước, hôm nay thái độ của Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn phi thường tốt, hoặc cũng có thể nói là giả vờ có thái độ tốt.
Trong tay nàng mang theo một cái túi rất tinh xảo, ánh mắt của Sư Thanh Y sắc bén lại thêm suy nghĩ thấu đáo, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết Vũ Lâm Hanh mang theo chính là quà tặng.
Lại có thể tự mình mang theo lễ vật đến thăm hỏi, chẳng lẽ đại tiểu thư thường ngày không xem ai ra gì hôm nay thật sự đã sửa đổi tính tình rồi sao?
"Sư tiểu thư?" Vũ Lâm Hanh thoáng thăm dò, nhìn vào trong nhà: "Không chào đón tôi sao? Hay là tôi hôm nay đã đến không đúng lúc?"
"Là tôi thất lễ, mời vào." Sư Thanh Y lúc này mới áy náy cười, mở rộng cửa để cho Vũ Lâm Hanh vào trong.
Vũ Lâm Hanh theo sau Sư Thanh Y đến phòng khách, nàng bình thường một mình ở trong biệt thự rộng lớn, hôm nay đến nhà Sư Thanh Y lại hoàn toàn đối lập, vẫn cảm thấy nơi này vô cùng nhỏ.
Bất quá trong mắt Vũ Lâm Hanh nhà tuy nhỏ nhưng phòng khách vẫn rất sạch sẽ, bởi vì chủ nhân có chứng ưa sạch mà sàn gỗ không có một hạt bụi, bày trí trong nhà nhìn rất thanh lịch, bố trí rất hợp lý và chuyên nghiệp, đồng thời cũng tỏa ra sự ấm cúng.
Trong lòng Vũ Lâm Hanh cũng hiểu rõ, bản thân nàng chưa bao giờ có cái gọi là ấm cúng này.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên có chút đố kỵ.
Lạc Thần thấy Vũ Lâm Hanh đến, lúc này mới đặt máy tính bảng xuống, đứng lên, cười như không cười nhìn Vũ Lâm Hanh dò xét.
Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn như vậy liền cảm thấy lúng túng, ánh mắt hoa đào thoáng qua một tia xấu hổ cùng buồn bực khó nhận ra.
Cũng may nét mặt của Lạc Thần vẫn là rất ôn nhu ấm áp, hướng nàng gật đầu: "Vũ tiểu thư, mời ngồi."
Vũ Lâm Hanh cuối cùng thả lỏng, nét mặt không có gì thay đổi, giả vờ tự nhiên đến sô pha ngồi xuống.
Sư Thanh Y lễ độ bắt chuyện với nàng: "Vũ tiểu thư, cô muốn uống gì?"
"Không cần, cảm ơn." Vũ Lâm Hanh đặt cái túi trong tay xuống, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, thấp giọng nói: "Chúng ta đều quen biết, không cần phải khách sáo như vậy. Mục đích tôi đến hôm nay hai vị đây cũng biết rất rõ, chúng ta không cần vòng vo cứ đi thẳng vào vấn đề."
Mặt nàng tuy rằng trang điểm tinh tế trang nhã những vẫn không he giấu được vẻ mệt mỏi, Sư Thanh Y nhìn quầng mắt của Vũ Lâm Hanh có chút thâm liền biết nàng nhất định đã lâu không có giấc ngủ ngon. . Truyện Lịch Sử
Lạc Thần đương nhiên cũng nhìn ra, ngữ khí mềm nhẹ đi rất nhiều: "Chúng tôi biết rõ, mới vừa rồi tôi và Thanh Y còn đang thảo luận về chuyện cổ trùng trên người cô, không ngờ đúng lúc cô đến."
Vũ Lâm Hanh kinh ngạc, nhìn Lạc Thần, nói: "Tôi nghĩ cô lần trước nổi giận nên sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi nữa." Đôi mắt nàng rũ xuống, thái độ trở nên thành khẩn hiếm có: "Lần trước cô rời khỏi từng nói qua, chờ tôi hiểu rõ lúc nhờ người khác giúp đỡ thì nên làm gì rồi hãy đến tìm cô, những lời đó tôi đều ghi tạc trong lòng, đồng thời tôi cũng cảm thấy lúc này hẳn là đã có thể đến tìm cô."
Lạc Thần im lặng không nói, chỉ là sắc mặt có chút phức tạp nhìn nàng, trong ánh mắt lại lộ ra một chút cảm xúc — thương xót.
Dáng vẻ ngạo nghễ của vị tiểu thư này quả nhiên đã bị sự sỡ hãi suốt mấy ngày nay mài mòn đi rất nhiều, giọng nói trầm thấp: "Lạc tiểu thư, trước đó tôi cũng đã điều tra chuyện này, hỏi qua rất nhiều người nhưng vẫn không chút thu hoạch. Trong nhiều người như vậy cũng chỉ có cô biết đây là dấu hiệu của cổ trùng, có thể chính xác nói ra nguyên nhân của sự việc, cho nên tôi cho rằng lúc này người có thể nhờ cậy cũng chỉ có cô. Tôi thành tâm thành ý muốn mời cô giúp đỡ tôi, ngoài ra tôi xin lỗi lần trước đã thất lễ với cô mong cô đừng để trong lòng."
Loại thái độ hạ mình này lại có thể xuất hiện trên người một nữ nhân kiêu ngạo như nàng có lẽ là đã trải qua trăm ngàn thay đổi cùng tự thuyết phục bản thân.
Lạc Thần nhẹ nhàng cười, không tỏ thái độ gì mà chỉ cầm lên máy tính bảng đưa cho Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh nhận lấy mấy tính bảng, có chút khó hiểu.
Sư Thanh Y giải thích: "Cô trước tiên hãy xem bài đăng đang hiển thị đã. Lạc Thần chưa từng nói không giúp cô, cô ấy chỉ là hù dọa cô một chút, thật ra trên người cô cũng không phải cổ trùng mà chỉ là cổ trứng thôi, cổ trứng muốn phát triển thành trùng cần một khoảng thời gian rất dài, cho nên trong thời gian này cô vẫn rất an toàn. Kỳ thực cô tạm thời không cần khẩn trương như vậy, buổi tối yên tâm đi ngủ đừng nghĩ những chuyện không có, nếu như tiếp tục như vậy quầng thâm của cô sẽ không che được nữa."
Nghe xong Sư Thanh Y nói, nét mặt Vũ Lâm Hanh cứng đờ như bị bánh bao nghen cứng trong cổ.
Một lúc lâu, Vũ Lâm Hanh mới hướng Lạc Thần nghẹn ra một câu: "Cô gạt tôi."
Lạc Thần vô tội nói: "Tôi đã gạt cô khi nào, lúc đó tôi có nói với cô cái gì sao? Câu nào lừa cô?"
Vũ Lâm Hanh lãnh đạm liếc nhìn Lạc Thần nhưng không cách nào bộc phát.
Sư Thanh Y cảm thấy buồn cười, đứng dậy rót cho nàng một ly nước, Vũ Lâm Hanh nét mặt cứng nhắc uống cạn nửa ly nước, ngón tay lại trượt xuống cầm lấy máy tính bảng trên bàn cẩn thận xem bài đăng từ đầu đến cuối.
Vũ Lâm Hanh xem thật lâu mới xem xong, ngẩng mặt lên, chân mày nhíu chặt: "Tin tức này đã rất lâu, tuy nói là bệnh trạng giống nhau nhưng có liên quan gì đến chuyện của tôi? Dù sao thì một chỗ là Tương Tây Phượng Hoàng huyện, một cái là cổ mộ cách đây vài trăm km, khoảng cách giữa hai nơi này quá xa."
"Liên quan giữa hai chuyện này hiện nay chưa thể khẳng định được, nhưng vẫn có thể xem là một manh mối." Lạc Thần nhìn Vũ Lâm Hanh, nhàn nhạt nói: "Thử nghĩ một chút, Quý Thọ Thôn bị nhiễm cổ trùng trên quy mô lớn, người trong thôn chết hơn một nửa, nhưng theo như tin tức thì lúc đó trong thôn vẫn còn nhiều người sống, lại còn có một phóng viên sống sót trở ra. Có người sống sót, đây mới là mấu chốt."
Vũ Lâm Hanh im lặng nghe, thỉnh thoảng cầm ly nước uống một ngụm để che dấu sự nôn nóng trong lòng.
Lạc Thần dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Dù sao loại cổ trùng này nếu bạo phát trên diện tích lớn cũng giống như gieo rắc mầm bệnh trong gió, sẽ lan truyền với tốc độ cực nhanh. Hơn nữa trong thôn lúc đó thi thể chồng chất không ai xử lý, cũng có nghĩa là toàn bộ thôn lúc đó đã trở thành một địa ngục toàn cổ trứng, nếu vậy theo lý thuyết cả thôn sẽ chết hết, nhưng thực tế lại không phải, trong thôn còn rất nhiều người sống lại có cả phóng viên kia bình an trở ra. Phóng viên này bởi vì cần chụp ảnh đã tiếp xúc với thi thể, tôi khẳng định trên người hắn đã nhiễm cổ trứng. Nếu bọn họ còn sống, có nghĩa là đã có tiền lệ, như vậy khả năng sống của cô cũng rất lớn."
Vũ Lâm Hanh sau khi nghe cũng hiểu được phần nào nhưng vẫn có chỗ không giải thích được: "Lời của cô là dựa vào tin tức này mà nói nhưng thời điểm đăng tin chỉ cách lúc sự việc phát sinh vài ngày, thời gian ngắn như vậy, cho dù lúc đó trong thôn vẫn còn người sống, phóng viên kia cũng đại nạn không chết trở ra nhưng cũng không chứng tỏ sau này bọn họ sẽ không chết."
Sư Thanh Y cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Đúng là cổ trứng cần thời gian dài để phát triển, nếu vậy ngay lúc đó người còn sống cũng không chứng tỏ sau này không chết. Nói không chừng mấy tháng sau tất cả những người trong thôn đều chết hết, nếu phóng viên đó cũng đã chết vậy chúng ta đi đâu tìm cái gọi là tiền lệ đây?"
"Giả thuyết các cô vừa nói đúng là rất có khả năng, hơn nữa còn là giả thuyết có khả năng lớn nhất, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là các giả thuyết khác không tồn tại."
Lạc Thần nghiêm nghị nói với Vũ Lâm Hanh: "Nếu như cô muốn sống thì bất luận tia cơ hội nào cũng không thể buông tha, cho nên Quý Thọ Thôn này cô nhất định phải điều tra. Cô có thể dễ dàng tra được địa chỉ của Thanh Y mà tìm đến cửa, nếu vậy điều tra Quý Thọ Thôn này đối với cô cũng không phải việc khó, đúng không?"
Vũ Lâm Hanh bị Lạc Thần nói bóng gió châm biếm, sắc mặt rốt cục có chút ngượng ngùng, nói: "Được, sau khi tôi trở về lập tức sẽ bắt đầu đi điều tra Quý Thọ Thôn."
"Còn có phóng viên viết bài báo năm đó, Hoàng Hưng Văn." Lạc Thần bổ sung nói: "Xem ra bài viết này thời điểm đó rất hot, các cô xem phía dưới có rất nhiều bình luận, trong đó có một bình luận nhắc đến Hoàng Hưng Văn từ năm 1994 đến 1998, làm phóng viên công tác tại một tòa soạn báo nhỏ ở Phượng Hoàng huyện, sau đó không biết vì sao tòa soạn này đột nhiên đóng cửa, Hoàng Hưng Văn đành phải đi xin việc ở các tòa soạn báo khác. Trong thời gian ba năm hắn may mắn đứng đầu một chuyên mục về các loại chuyện ma quỷ, sau đó các bài báo của hắn liên tục được đăng tải."
Sư Thanh Y nhận lấy máy tính bảng xem trang tin, quả nhiên là như vậy.
Các diễn đàn lớn như thế này, lưu trữ rất nhiều thông tin, loại tin tức gì cũng có, không ít người nhàm chán thích dạo quanh xem các loại chuyện ma quỷ, cho nên quá trình công tác của Hoàng Hưng Văn cũng bị những người nhàm chán này bới lên được, cái đáng nói đều nói, không đáng nói cũng nói.
Bất quá hiện tại cũng rất hữu ích, ít nhất ba người các nàng cũng giảm chút phiền phức đi đều tra.
Sư Thanh Y nói: "Nói cách khác, Hoàng Hưng Văn đến năm 2003 vẫn còn sống sờ sờ. Nếu như hắn thực sự mang theo cổ trứng trên người vậy từ 1998 đến 2003, tròn năm năm, sao có thể sống lâu như vậy, trong chuyện này nhất định là có gì khúc mắt."
Vũ Lâm Hanh cũng cảm thấy có chút hy vọng, mi tâm giãn ra, nói: "Quý Thọ Thôn cùng Hoàng Hưng Văn tôi đều sẽ mau chóng điều tra." Nàng nhìn Lạc Thần, trong ánh mắt bắt đầu có chút ý tứ giống như khẩn thiết chờ được giúp đỡ: "Tôi bên này điều tra, đồng thời cũng hy vọng hai người các cô có thể giúp tôi một tay."
Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là cười gật đầu.
Vũ Lâm Hanh thấy biểu hiện của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, lúc này trên mặt mới lộ ra vui mừng, sờ qua túi giấy đang đặt một bên nói: "Tay không đến cửa thăm hỏi là rất không đúng lễ nghĩa, tôi đã chuẩn bị quà để tặng cho các cô. Nếu có thể tôi cũng hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè."
Nàng đang nói, cạnh sô pha đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu yết ớt: "Meo meo."
Vũ Lâm Hanh đang chuẩn bị trao quà trong nháy mắt cả người cứng đờ, khuôn mặt nhợt nhạt đến dọa người.
Mà sắc mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng đột nhiên trầm xuống.
Trước đó ba người thảo luận quá nhập tâm nên cũng không chú ý đến trong nhà còn có một vật nhỏ đối với Vũ Lâm Hanh chính là bom hẹn giờ.
Giây tiếp theo một bóng trắng nhảy lên sô pha, trực tiếp nhảy đến trên vai Vũ Lâm Hanh.
Cả người Vũ Lâm Hanh giống như đông cứng thành một pho tượng, Nguyệt Đồng vươn bàn chân béo mập, gãi gãi lên mái tóc dài xõa tung trên vai, đôi mắt xanh ngọc bích kề sát chớp mũi của Vũ Lâm Hanh, hình như nó đối với vị khách xinh đẹp xuất chúng này rất có hứng thú.
Lạc Thần lập tức đi qua xách Nguyệt Đồng khỏi sô pha, kịp lúc ngăn chặn nó làm việc ác.
"Vũ Lâm Hanh, này, Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y đứng dậy tiến đến, khẩn trương lay động Vũ Lâm Hanh.
Chỉ tiếc là đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh lúc này đã trở nên hỗn độn giống như hồn bị câu đi mất, Sư Thanh Y vừa đẩy nàng vừa quơ tay qua lại trước mặt nhưng ánh mắt nàng vẫn dại ra không có mửa điểm phản ứng.
Mà dưới sự lay động của Sư Thanh Y thân thể Vũ Lâm Hanh theo đó xụi lơ nhũng ra như vũng nước, trực tiếp ngã trên sô pha, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần: "....."
Nguyệt Đồng: "Meo meo?"
Vì vậy cuối cùng Sư Thanh Y chỉ có thể đỡ Vũ Lâm Hanh dậy, cho nàng nằm ngay ngắn trên sô pha, một bên xoa huyệt nhân trung cho nàng một bên trong lòng cảm thán.
Vũ đại tiểu thư thực sự là một đóa kiều hoa a.( bông hoa được nuông chiều).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.