Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 13: Một giấc mộng xuân
Quân Sola
13/05/2022
Trước khi ngủ Lạc Thần nhắn cho Sư Thanh Y hai chữ "mộng đẹp". Sau đó Sư Thanh Y quả thật đã có một giấc mộng.
Có thể nói câu ngạn ngữ "Ngày nghĩ gì đêm mơ đó" cũng không sai, còn cái gọi là suy nghĩ trước khi ngủ xúc tiến sự phát triển của giấc mơ, cách nói mang tính khoa học này lại càng đúng đắn.
Trong lúc mơ màng Sư Thanh Y cảm giác được có gì đó mềm mại mà ướt át dán tại cổ nàng, nhẹ nhàng liếm hôn, hơi thở mang theo hương thơm đầy quen thuộc của hoa lê.
Nàng cảm giác cả người tê dại, bất giác đưa sờ soạn thì chạm phải một làn tóc dài như hải tảo, làn tóc kia dán vào trên người nàng khiến toàn thân nàng trở nên khô nóng.
Tiếp theo nàng cảm giác lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi của nữ nhân, một nữ nhân đè nặng trên người nàng, nhiệt độ của hai người dung hợp vào nhau quanh quẩn bao phủ thân thể có chút run rẩy của nàng.
Sư Thanh Y từ từ nhắm hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được có một nữ nhân dán tại cổ nàng, nhẹ nhàng chậm rãi hôn nàng.
Tốc độ của nữ nhân đó rất chậm, tựa như nước chảy, chậm rãi hôn kéo dài xuống xương quai xanh của nàng, rồi lại đến hai khỏa mềm mại trước ngực, sau đó là dọc xuống bụng dưới, mơn trớn thân thể nàng, xem nàng như trân bảo, luyến tiếc mà vuốt ve nàng.
Loại nhẹ nhàng này không ngừng dày vò, khiến Sư Thanh Y cảm giác khó nhịn, đưa ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc của nữ nhân kia, ý loạn tình mê mà đáp lại tiết tấu của nàng.
Thân thể hai người cư như vậy hòa hợp vào nhau, phối hợp rất ăn ý.
Sư Thanh Y trầm thấp mà thở dốc, cùng nữ nhân kia mềm mại dây dưa cùng một chỗ, tựa như nước hoà lẫn vào nhau, thân thể hai người lúc này dán chặt không một khe hở, dường như trên đời không còn gì có thể khắng khít hơn hai người lúc này.
Nàng rất muốn thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân kia, hoặc là nghe được giọng nói của nàng.
Vì vậy nàng cả người vừa khô nóng vừa phủ một tầng mồ hôi thử dụng lực ở thắt lưng muốn ngồi dậy mở mắt ra.
Nữ nhân kia cảm giác được động tác của Sư Thanh Y, đôi tay vừa ôm lấy thắt lưng nàng ngăn nàng lại, vừa ngẩng đầu lên cùng nàng đối diện.
Thân thể quang lõa của nữ nhân tựa như bạch liên trên tuyết sơn, đôi mắt vẫn như trước thâm trầm đen như mực nước nhưng bên trong lại toát ra một tia nhu tình, mềm mại như nước.
Khóe mắt của nàng đạm nhạt mang theo một tia mị hoặc, nhẹ nhàng cười với Sư Thanh Y, thấp giọng gọi nàng: "Thanh Y."
Lạc Thần.
Trái tim Sư Thanh Y dường như đột ngột ngừng đập, trong lòng cực độ căng thẳng, cuối cùng từ một tiếng gọi "Thanh Y", nàng đã dễ dàng nhận ra thân phận của nữ nhân kia.
Sư Thanh Y bật dậy, trên người đã sớm phủ đầy mồ hôi.
Nàng chuyển động ánh mắt, cảnh tượng trong mộng đều đã tiêu tan như mây khói, lọt vào trong tầm mắt nàng lúc này chỉ là khung cảnh trong phòng ngủ của nàng mà thôi. Rèm cửa sổ hơi hé ra một chút, ánh mặt trời trút xuống sàn nhà, đã không còn sớm nữa.
Nguyệt Đồng nằm sấp trên sàn nhà, ánh mắt vẫn còn mơ ngủ.
Nó nhìn Sư Thanh Y khuôn mặt ửng đỏ thất thần ngồi trên giường, dây áo ngủ trượt xuống để lộ bờ vai trắng nõn xen lẫn chút hồng nhạt, bộ dáng thần hồn điên đảo, quần áo không chỉnh tề, cũng không biết vì sao lại thất thần như vậy, Nguyệt Đồng nhẹ nhàng kêu: "Meo meo"
Sư Thanh Y cứng nhắc quay đầu, chăm chú nhìn Nguyệt Đồng.
Giây tiếp theo, nàng đờ đẫn mà giơ tay lên, ngón tay chỉ hướng cách cửa đang khép hờ: "Đi ra ngoài."
Nguyệt Đồng thấy ngón tay Sư Thanh Y chỉ ra cửa, cũng biết ý của nàng, chỉ đành xoay người đi ra.
Chỉ còn lại Sư Thanh Y một mình ngồi sững sờ trên giường lớn.
Nàng do dự chốc lát, cuối cùng cắn môi, ánh mắt buông xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt.
Trước đó chỗ nào đó vẫn còn ấp áp mà ướt át, hiện tại thân thể dần lạnh đi vì vậy nơi đó cũng trở thành một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Nàng hai mươi bảy tuổi, đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, dĩ nhiên biết điều này biểu thị cho cái gì.
Chỉ trong một đêm, dường như từ ngoài vào trong nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Loại nữ nhân biến hóa này, đối với nàng mà nói thật sự là đến vô cùng trễ.
Trong giấc mơ, nàng ở trong lòng Lạc Thần cảm thụ được loại khoái cảm cùng triền miên, giống như nụ hoa chớm nở, cuối cùng trong giấc mộng nở rộ, loại hương vị trầm luân ăn vào xương tủy này khiến nàng không ngừng run rẩy.
Thể xác và tinh thần của nàng đều đã hướng về nữ nhân tên Lạc Thần kia mà đầu hàng.
Nhưng nàng lại không thể có được Lạc Thần, chỉ có thể ảo tưởng trong giấc mơ nhận được chút an ủi đáng xấu hổ.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thực sự đáng xấu hổ, cuối cùng chịu không nổi đem áo ngủ trên người cởi ra, thân thể quang lỏa đi vào phòng tắm.
Dòng nước rột rửa thân thể nàng, đồng thời làm tỏa ra một cổ kiều mị của thanh xuân thiếu nữ. Nàng lau khô thân thể, thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó rời khỏi phòng ngủ đến phòng khách.
Lạc Thần đang dựa ngồi trên sô pha, dùng máy tính bảng lên mạng, ngón tay chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của Sư Thanh Y.
Mái tóc dài của Sư Thanh Y vẫn còn ướt sũng giống như mới từ trong nước đi ra, điều này làm cho tóc của nàng thoạt nhìn rất mềm mại, hơn nữa còn mang theo vài phần quyến rũ.
"Sáng sớm đã tắm, rất nóng sao?" Ánh mắt Lạc Thần không hề di chuyển khỏi người nàng, ngoài mặt lại tỏ vẻ thản nhiên hỏi nàng một câu như vậy.
Sư Thanh Y vừa cầm khăn lau tóc vừa nói: "Thật ra trước đây tôi vẫn có thói quen tắm buổi sáng, hai tháng gần đây không giữ thói quen này nữa, nhưng hôm nay lại đột nhiên muốn tắm, như vậy rất thoải mái."
"Mới vừa rồi thấy Nguyệt Đồng đi ra, tôi đoán cô cũng thức dậy rồi." Lạc Thần thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm máy tính bảng xem lướt qua các tiêu đề, lại dặn dò nói: "Bánh mì ở trên bàn, mới vừa làm nóng không lâu."
Sư Thanh Y "Ân" một tiếng, rồi vào phòng bếp rót cho mình một ly sữa, cầm bánh tiến đến ngồi bên cạnh Lạc Thần.
Hương thơm trên người Lạc Thần rất thanh mát, mang theo chút lành lạnh, loại hương thơm này cùng với hương thơm ngào ngạt của dục vọng trong giấc mơ có chút khác biệt.
Nàng ở trong mộng là ôn nhu mà nồng nhiệt, mà nàng của lúc này là thanh nhã mà lãnh đạm.
Sư Thanh Y nhìn sườn mặt nàng, càng nhìn trong lòng càng phát ra lạnh lẽo, càng thêm khinh bỉ chính bản thân.
Một nữ nhân như vậy sẽ cùng nàng ở trên giường làm.... sao?
Quả nhiên chỉ là nằm mơ mà thôi.
Sư Thanh Y không nói lời nào, đem khăn mặt khoát lên trên vai, cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa, động tác cứng nhắc như máy móc.
Nàng vừa uống cạn ly sữa, sắc mặt Lạc Thần đột nhiên đông cứng giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, tay nàng cứng nhắc chuyển động trên màn hình (đang dùng notebook không phải laptop a), mi tâm đầu tiên là cau lại sau đó chợt giãn ra, nét mặt còn có chút vui mừng.
Sư Thanh Y cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi mà chỉ tiếp tục ăn bữa sáng của nàng.
Lúc này ánh mắt của Lạc Thần từ trên màn hình di chuyển đi, đồng thời đưa máy tính bảng đến trước mặt Sư Thanh Y: "Tôi có một phát hiện mới, cô nhìn thử xem."
"Cái gì?" Sư Thanh Y ăn xong bánh mì, cầm khan giấy lau tay rồi nhận lấy máy tính bảng.
Lạc Thần nói: "Trên diễn đàn này tôi tìm được một bài đăng tin tức rất lâu trước kia, thoạt nhìn có liên quan đến chuyện của Vũ Lâm Hanh."
Sư Thanh Y bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nhìn sơ một lần trang web đang hiển thị trên màn hình.
Tin tức được đăng vào năm 1998, nội dung rất đáng sợ.
Trong đó viết, mùa hè năm 1998, cũng là thời gian nóng nhất trong năm, ở một thôn nhỏ trên núi thuộc Phượng Hoàng huyện bạo phát một loại bệnh hiếm thấy, sau đó lây lan như ôn dịch, giết chết rất nhiều người, người trong thôn vốn không nhiều lắm, sau trận dịch gần như chết đi một nửa.
Ngoài miệng nói là ôn dịch nhưng những tin tức bên ngoài đều nói là do phạm phải loại cấm kỵ nào đó, xúc phạm đến quỷ thần.
Mà việc này sau khi phát sinh, có một ký giả rất lớn gan, sau khi hắn nhận được tin tức liền từ trong huyện đi qua đường núi rất dài vào trong thôn làm phỏng vấn.
Thôn đó tên gọi "Quý Thọ Thôn", nghe tên gọi có vẻ rất nhiều phúc trạch, ai ngờ khi ký giả đến đó mới phát hiện nơi này căn bản là một mảnh âm trầm như địa ngục.
Mùa hè ban ngày rất nóng, vô số thi thể nằm chồng chất cũng không ai chôn cất, thậm chí một số thi thể trực tiếp nằm trước cửa lớn, nhiều thi thể đã bắt đầu thối rửa.
Có đều là gan của ký giả đó cũng thật quá lớn, người của Quý Thọ Thôn không cho phép hắn phỏng vấn, hắn liền lén lúc trà trộn vào, ở lại trong thôn suốt ba ngày. Trong thời gian đó hắn chụp được một lượng lớn hình ảnh, chủ yếu đều là ảnh chụp thi thể, ba ngày sau hắn bình an rời khỏi Quý Thọ Thôn trở lại tòa soạn báo trong Phượng Hoàng huyện đăng một bài báo về chuyện này.
Bài báo hắn đăng năm đó hiện tại đang hiển thị trên màn hình, Sư Thanh Y xem từ đầu đến cuối, càng xem càng kinh ngạc, nhất là ảnh chụp thi thể lại càng hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Thời điểm năm 1998 ngành báo chí ở Trung Quốc còn chưa phát triển, cũng không có thiết bị hiện đại như bây giờ nên ảnh chụp của ký giả kia chụp lại cũng không được rõ ràng, hơn nữa thời gian đã lâu, hình ảnh hơn một nữa bị ố vàng, thoạt nhìn nhợt nhạt như khuôn mặt người chết.
Những người chết này ngoại trừ thân thể thối rửa, còn có một điểm chung đó là phần thắt lưng đều có một mảng rất lớn vết tích màu xanh đen. Giữa mảng màu xanh là một vết đen tựa như con rắn đang cuồn mình khiến người xem phát lạnh.
"Những người dân trong thôn này đều không phải nhiễm ôn dịch mà là trúng cùng một loại cổ trùng với Vũ Lâm Hanh?" Sư Thanh Y xem xong nội dung bài đăng, một bên cùng Lạc Thần thảo luận, một bên kéo xuống xem thông tin của bài đăng. Lúc bài viết này mới được đăng xem như tương đối hấp dẫn nên số lượng người xem cùng bình luận rất nhiều.
Lạc Thần gật đầu, lại nói: "Ngoài ra Quý Thọ Thôn này còn là thôn của Miêu tộc."
Sư Thanh Y uống cạn ly sữa, sau đó mở một tab mới xem bản đồ của Phượng Hoàng huyện, nhìn hồi lâu, nhíu mày nói: "Phượng hoàng huyện ở Tương Tây có rất nhiều thôn trại không hề được ghi chép, rất thần bí. Quý Thọ thôn gì đó ta xem bản đồ cũng không tìm được."
Lạc Thần nói: "Cô tìm thử từ khóa Quý Thọ Thôn xem có đầu mối gì không."
Sư Thanh Y tìm kiếm hồi lâu cũng không có chút manh mối.
Thân thể hai người dựa sát vào nhau, một mặt vừa tìm thông tin, một mặt vừa trò chuyện, đột nhiên chuông cửa vang lên, âm thanh phát ra đột ngột khiến Sư Thanh Y nhất thời bị dọa cho giật mình.
"Tôi đi mở cửa, cô ở đây tiếp tục tìm thông tin." Sư Thanh Y đành phải đem máy tính bảng giao cho Lạc Thần, cầm lấy khăn tắm từ trên vai xuống sau đó chân trần đi về phía cửa.
Nàng không lập tức mở cửa mà thông qua mắt mèo nhìn xem ai đến.
Liếc mắt nhìn một cái nàng liền giật mình.
Có thể nói câu ngạn ngữ "Ngày nghĩ gì đêm mơ đó" cũng không sai, còn cái gọi là suy nghĩ trước khi ngủ xúc tiến sự phát triển của giấc mơ, cách nói mang tính khoa học này lại càng đúng đắn.
Trong lúc mơ màng Sư Thanh Y cảm giác được có gì đó mềm mại mà ướt át dán tại cổ nàng, nhẹ nhàng liếm hôn, hơi thở mang theo hương thơm đầy quen thuộc của hoa lê.
Nàng cảm giác cả người tê dại, bất giác đưa sờ soạn thì chạm phải một làn tóc dài như hải tảo, làn tóc kia dán vào trên người nàng khiến toàn thân nàng trở nên khô nóng.
Tiếp theo nàng cảm giác lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi của nữ nhân, một nữ nhân đè nặng trên người nàng, nhiệt độ của hai người dung hợp vào nhau quanh quẩn bao phủ thân thể có chút run rẩy của nàng.
Sư Thanh Y từ từ nhắm hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được có một nữ nhân dán tại cổ nàng, nhẹ nhàng chậm rãi hôn nàng.
Tốc độ của nữ nhân đó rất chậm, tựa như nước chảy, chậm rãi hôn kéo dài xuống xương quai xanh của nàng, rồi lại đến hai khỏa mềm mại trước ngực, sau đó là dọc xuống bụng dưới, mơn trớn thân thể nàng, xem nàng như trân bảo, luyến tiếc mà vuốt ve nàng.
Loại nhẹ nhàng này không ngừng dày vò, khiến Sư Thanh Y cảm giác khó nhịn, đưa ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc của nữ nhân kia, ý loạn tình mê mà đáp lại tiết tấu của nàng.
Thân thể hai người cư như vậy hòa hợp vào nhau, phối hợp rất ăn ý.
Sư Thanh Y trầm thấp mà thở dốc, cùng nữ nhân kia mềm mại dây dưa cùng một chỗ, tựa như nước hoà lẫn vào nhau, thân thể hai người lúc này dán chặt không một khe hở, dường như trên đời không còn gì có thể khắng khít hơn hai người lúc này.
Nàng rất muốn thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân kia, hoặc là nghe được giọng nói của nàng.
Vì vậy nàng cả người vừa khô nóng vừa phủ một tầng mồ hôi thử dụng lực ở thắt lưng muốn ngồi dậy mở mắt ra.
Nữ nhân kia cảm giác được động tác của Sư Thanh Y, đôi tay vừa ôm lấy thắt lưng nàng ngăn nàng lại, vừa ngẩng đầu lên cùng nàng đối diện.
Thân thể quang lõa của nữ nhân tựa như bạch liên trên tuyết sơn, đôi mắt vẫn như trước thâm trầm đen như mực nước nhưng bên trong lại toát ra một tia nhu tình, mềm mại như nước.
Khóe mắt của nàng đạm nhạt mang theo một tia mị hoặc, nhẹ nhàng cười với Sư Thanh Y, thấp giọng gọi nàng: "Thanh Y."
Lạc Thần.
Trái tim Sư Thanh Y dường như đột ngột ngừng đập, trong lòng cực độ căng thẳng, cuối cùng từ một tiếng gọi "Thanh Y", nàng đã dễ dàng nhận ra thân phận của nữ nhân kia.
Sư Thanh Y bật dậy, trên người đã sớm phủ đầy mồ hôi.
Nàng chuyển động ánh mắt, cảnh tượng trong mộng đều đã tiêu tan như mây khói, lọt vào trong tầm mắt nàng lúc này chỉ là khung cảnh trong phòng ngủ của nàng mà thôi. Rèm cửa sổ hơi hé ra một chút, ánh mặt trời trút xuống sàn nhà, đã không còn sớm nữa.
Nguyệt Đồng nằm sấp trên sàn nhà, ánh mắt vẫn còn mơ ngủ.
Nó nhìn Sư Thanh Y khuôn mặt ửng đỏ thất thần ngồi trên giường, dây áo ngủ trượt xuống để lộ bờ vai trắng nõn xen lẫn chút hồng nhạt, bộ dáng thần hồn điên đảo, quần áo không chỉnh tề, cũng không biết vì sao lại thất thần như vậy, Nguyệt Đồng nhẹ nhàng kêu: "Meo meo"
Sư Thanh Y cứng nhắc quay đầu, chăm chú nhìn Nguyệt Đồng.
Giây tiếp theo, nàng đờ đẫn mà giơ tay lên, ngón tay chỉ hướng cách cửa đang khép hờ: "Đi ra ngoài."
Nguyệt Đồng thấy ngón tay Sư Thanh Y chỉ ra cửa, cũng biết ý của nàng, chỉ đành xoay người đi ra.
Chỉ còn lại Sư Thanh Y một mình ngồi sững sờ trên giường lớn.
Nàng do dự chốc lát, cuối cùng cắn môi, ánh mắt buông xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt.
Trước đó chỗ nào đó vẫn còn ấp áp mà ướt át, hiện tại thân thể dần lạnh đi vì vậy nơi đó cũng trở thành một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Nàng hai mươi bảy tuổi, đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, dĩ nhiên biết điều này biểu thị cho cái gì.
Chỉ trong một đêm, dường như từ ngoài vào trong nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Loại nữ nhân biến hóa này, đối với nàng mà nói thật sự là đến vô cùng trễ.
Trong giấc mơ, nàng ở trong lòng Lạc Thần cảm thụ được loại khoái cảm cùng triền miên, giống như nụ hoa chớm nở, cuối cùng trong giấc mộng nở rộ, loại hương vị trầm luân ăn vào xương tủy này khiến nàng không ngừng run rẩy.
Thể xác và tinh thần của nàng đều đã hướng về nữ nhân tên Lạc Thần kia mà đầu hàng.
Nhưng nàng lại không thể có được Lạc Thần, chỉ có thể ảo tưởng trong giấc mơ nhận được chút an ủi đáng xấu hổ.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thực sự đáng xấu hổ, cuối cùng chịu không nổi đem áo ngủ trên người cởi ra, thân thể quang lỏa đi vào phòng tắm.
Dòng nước rột rửa thân thể nàng, đồng thời làm tỏa ra một cổ kiều mị của thanh xuân thiếu nữ. Nàng lau khô thân thể, thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó rời khỏi phòng ngủ đến phòng khách.
Lạc Thần đang dựa ngồi trên sô pha, dùng máy tính bảng lên mạng, ngón tay chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của Sư Thanh Y.
Mái tóc dài của Sư Thanh Y vẫn còn ướt sũng giống như mới từ trong nước đi ra, điều này làm cho tóc của nàng thoạt nhìn rất mềm mại, hơn nữa còn mang theo vài phần quyến rũ.
"Sáng sớm đã tắm, rất nóng sao?" Ánh mắt Lạc Thần không hề di chuyển khỏi người nàng, ngoài mặt lại tỏ vẻ thản nhiên hỏi nàng một câu như vậy.
Sư Thanh Y vừa cầm khăn lau tóc vừa nói: "Thật ra trước đây tôi vẫn có thói quen tắm buổi sáng, hai tháng gần đây không giữ thói quen này nữa, nhưng hôm nay lại đột nhiên muốn tắm, như vậy rất thoải mái."
"Mới vừa rồi thấy Nguyệt Đồng đi ra, tôi đoán cô cũng thức dậy rồi." Lạc Thần thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm máy tính bảng xem lướt qua các tiêu đề, lại dặn dò nói: "Bánh mì ở trên bàn, mới vừa làm nóng không lâu."
Sư Thanh Y "Ân" một tiếng, rồi vào phòng bếp rót cho mình một ly sữa, cầm bánh tiến đến ngồi bên cạnh Lạc Thần.
Hương thơm trên người Lạc Thần rất thanh mát, mang theo chút lành lạnh, loại hương thơm này cùng với hương thơm ngào ngạt của dục vọng trong giấc mơ có chút khác biệt.
Nàng ở trong mộng là ôn nhu mà nồng nhiệt, mà nàng của lúc này là thanh nhã mà lãnh đạm.
Sư Thanh Y nhìn sườn mặt nàng, càng nhìn trong lòng càng phát ra lạnh lẽo, càng thêm khinh bỉ chính bản thân.
Một nữ nhân như vậy sẽ cùng nàng ở trên giường làm.... sao?
Quả nhiên chỉ là nằm mơ mà thôi.
Sư Thanh Y không nói lời nào, đem khăn mặt khoát lên trên vai, cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa, động tác cứng nhắc như máy móc.
Nàng vừa uống cạn ly sữa, sắc mặt Lạc Thần đột nhiên đông cứng giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, tay nàng cứng nhắc chuyển động trên màn hình (đang dùng notebook không phải laptop a), mi tâm đầu tiên là cau lại sau đó chợt giãn ra, nét mặt còn có chút vui mừng.
Sư Thanh Y cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi mà chỉ tiếp tục ăn bữa sáng của nàng.
Lúc này ánh mắt của Lạc Thần từ trên màn hình di chuyển đi, đồng thời đưa máy tính bảng đến trước mặt Sư Thanh Y: "Tôi có một phát hiện mới, cô nhìn thử xem."
"Cái gì?" Sư Thanh Y ăn xong bánh mì, cầm khan giấy lau tay rồi nhận lấy máy tính bảng.
Lạc Thần nói: "Trên diễn đàn này tôi tìm được một bài đăng tin tức rất lâu trước kia, thoạt nhìn có liên quan đến chuyện của Vũ Lâm Hanh."
Sư Thanh Y bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nhìn sơ một lần trang web đang hiển thị trên màn hình.
Tin tức được đăng vào năm 1998, nội dung rất đáng sợ.
Trong đó viết, mùa hè năm 1998, cũng là thời gian nóng nhất trong năm, ở một thôn nhỏ trên núi thuộc Phượng Hoàng huyện bạo phát một loại bệnh hiếm thấy, sau đó lây lan như ôn dịch, giết chết rất nhiều người, người trong thôn vốn không nhiều lắm, sau trận dịch gần như chết đi một nửa.
Ngoài miệng nói là ôn dịch nhưng những tin tức bên ngoài đều nói là do phạm phải loại cấm kỵ nào đó, xúc phạm đến quỷ thần.
Mà việc này sau khi phát sinh, có một ký giả rất lớn gan, sau khi hắn nhận được tin tức liền từ trong huyện đi qua đường núi rất dài vào trong thôn làm phỏng vấn.
Thôn đó tên gọi "Quý Thọ Thôn", nghe tên gọi có vẻ rất nhiều phúc trạch, ai ngờ khi ký giả đến đó mới phát hiện nơi này căn bản là một mảnh âm trầm như địa ngục.
Mùa hè ban ngày rất nóng, vô số thi thể nằm chồng chất cũng không ai chôn cất, thậm chí một số thi thể trực tiếp nằm trước cửa lớn, nhiều thi thể đã bắt đầu thối rửa.
Có đều là gan của ký giả đó cũng thật quá lớn, người của Quý Thọ Thôn không cho phép hắn phỏng vấn, hắn liền lén lúc trà trộn vào, ở lại trong thôn suốt ba ngày. Trong thời gian đó hắn chụp được một lượng lớn hình ảnh, chủ yếu đều là ảnh chụp thi thể, ba ngày sau hắn bình an rời khỏi Quý Thọ Thôn trở lại tòa soạn báo trong Phượng Hoàng huyện đăng một bài báo về chuyện này.
Bài báo hắn đăng năm đó hiện tại đang hiển thị trên màn hình, Sư Thanh Y xem từ đầu đến cuối, càng xem càng kinh ngạc, nhất là ảnh chụp thi thể lại càng hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Thời điểm năm 1998 ngành báo chí ở Trung Quốc còn chưa phát triển, cũng không có thiết bị hiện đại như bây giờ nên ảnh chụp của ký giả kia chụp lại cũng không được rõ ràng, hơn nữa thời gian đã lâu, hình ảnh hơn một nữa bị ố vàng, thoạt nhìn nhợt nhạt như khuôn mặt người chết.
Những người chết này ngoại trừ thân thể thối rửa, còn có một điểm chung đó là phần thắt lưng đều có một mảng rất lớn vết tích màu xanh đen. Giữa mảng màu xanh là một vết đen tựa như con rắn đang cuồn mình khiến người xem phát lạnh.
"Những người dân trong thôn này đều không phải nhiễm ôn dịch mà là trúng cùng một loại cổ trùng với Vũ Lâm Hanh?" Sư Thanh Y xem xong nội dung bài đăng, một bên cùng Lạc Thần thảo luận, một bên kéo xuống xem thông tin của bài đăng. Lúc bài viết này mới được đăng xem như tương đối hấp dẫn nên số lượng người xem cùng bình luận rất nhiều.
Lạc Thần gật đầu, lại nói: "Ngoài ra Quý Thọ Thôn này còn là thôn của Miêu tộc."
Sư Thanh Y uống cạn ly sữa, sau đó mở một tab mới xem bản đồ của Phượng Hoàng huyện, nhìn hồi lâu, nhíu mày nói: "Phượng hoàng huyện ở Tương Tây có rất nhiều thôn trại không hề được ghi chép, rất thần bí. Quý Thọ thôn gì đó ta xem bản đồ cũng không tìm được."
Lạc Thần nói: "Cô tìm thử từ khóa Quý Thọ Thôn xem có đầu mối gì không."
Sư Thanh Y tìm kiếm hồi lâu cũng không có chút manh mối.
Thân thể hai người dựa sát vào nhau, một mặt vừa tìm thông tin, một mặt vừa trò chuyện, đột nhiên chuông cửa vang lên, âm thanh phát ra đột ngột khiến Sư Thanh Y nhất thời bị dọa cho giật mình.
"Tôi đi mở cửa, cô ở đây tiếp tục tìm thông tin." Sư Thanh Y đành phải đem máy tính bảng giao cho Lạc Thần, cầm lấy khăn tắm từ trên vai xuống sau đó chân trần đi về phía cửa.
Nàng không lập tức mở cửa mà thông qua mắt mèo nhìn xem ai đến.
Liếc mắt nhìn một cái nàng liền giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.