Chương 3: Tu Tiên (3)
Hoàng Quỳnh Nga
29/06/2021
Phạt Toàn Cơ vào động Minh Hà, chưởng môn Thiếu Dương phái cũng vô cùng đau khổ. Nhưng trước khi là một người cha, ông là chưởng môn, người đứng đầu một phái. Ông không thể vì tình cảm riêng tư mà thiên vị cho con gái mình.
Đứng trước bài vị thê tử, ông vô cùng áy náy. Trước khi qua đời, thê tử căn dặn ông phải chăm sóc các con thật tốt tốt, nhưng bây giờ...
"Sư huynh, phát hiện bí cảnh có kẻ đột nhập."
Nghe thông báo, Chử Lỗi cùng sư đệ, sư muội lập tức tiến đến bờ hồ, nơi có kết giới bảo hộ bí cảnh.
Họ nhìn thấy giữa hồ có một thiếu niên đang dùng phép lên kết giới bí cảnh.
"Ngươi là kẻ nào, dám xông vào bí cảnh Thiếu Dương bọn ta?"
Thiếu niên giữa hồ nghe thấy, lập tức thu hồi linh lực, phi thân đi vào.
Y nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt, khuôn mặt hiền hòa, cung kính hành lễ.
"Đệ tử Hạo Thần bái kiến chưởng môn sư thúc, Ánh Hồng sư thúc, Hòa Dương sư thúc. Lần trước gặp mặt vội vàng chưa có thời gian bái kiến, mong các vị sư trưởng tha thứ."
Tại Thiếu Dương, Chử Lỗi cùng sư muội Ánh Hồng, sư đệ Hòa Dương chăm lo mọi việc trong phái. Riêng về sự an toàn, bảo hộ kết giới bí cảnh thì thuộc quyền hạn của Hằng Dương sư huynh.
Vị sư huynh này của Chử Lỗi tu vi cực cao, quanh năm ở trên đỉnh Húc Phong, coi bảo vệ bí cảnh là sinh mệnh. Còn về Hạo Thần thì họ chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu gặp mặt. Họ chỉ biết Hạo Thần là đệ tử ưu tú, xuất sắc của Hằng Dương sư huynh, là đệ tử nội môn duy nhất của huynh ấy. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng y đã gánh vác thay huynh ấy việc bảo hộ kết giới bí cảnh này.
Nay gặp mặt, họ vô cùng ngạc nhiên. Vị đệ tử này của sư huynh không ngờ tuấn tú, hiền hòa, nho nhã nhưng tu vi lại cao như vậy. Ban nãy, nhìn y triển khai linh lực thì đã hiểu rõ, xem chừng, đệ tử này còn đánh ngang hàng với họ.
"Con không cần câu nệ. Con và sư phụ mang trách nhiệm bảo vệ bí cảnh, những lễ nghi này cứ bỏ qua đi." Chử Lỗi niềm nở lên tiếng. Ông là người coi trọng lễ nghi mà nói những lời này thì chứng tỏ vô cùng coi trọng Hạo Thần.
"Mười năm trước khi sư huynh thu nhận, con vẫn chưa có căn cơ. Không ngờ mười năm bế quan, tu vi lại cao đến thế này." Ánh Hồng trưởng lão khen ngợi. Bà rất ít khi tán dương ai thế này.
"Nhìn con chắc đã vượt qua tầng thứ mười của Thiếu Dương quyết. Còn đỉnh Húc Phong, đại đạo vô tình quyết chắc cũng đã lĩnh ngộ được." Hòa Dương trưởng lão cũng khen ngợi không ngừng.
"Đệ tử bất tài vừa lĩnh ngộ được đại đạo vô tình quyết nên mới được sư phụ cho phép rời khỏi." Dù được khen ngợi nhưng Hạo Thần vẫn khiêm tốn, dùng lễ, cung kính trả lời các vị sư trưởng.
Ba sư huynh đệ Chữ Lỗi vô cùng hài lòng trước thái độ của Hạo Thần.
"Hằng Dương sư huynh vẫn đang ở đỉnh Húc Phong phải không?"
"Dạ vâng! Nhãn trận mở ra, sư phụ bế quan tạo lại kết trận. Hai sao La Hầu chuẩn bị chạm nhau, kết giới vì thế mà xuất hiện vết nứt, sư phụ bảo con ở lại Thủ Dương Phong gia tăng kết giới, điều tra mọi việc, ngăn chặn kiếp nạn của Thiếu Dương phái."
"Đây chính là hẹn ước lúc lập môn phái."
"Sư thúc, không biết sư muội đi lạc vào bí cảnh hiện tại ở nơi nào?" Chợt nhớ đến một chuyện, Hạo Thần ôn hòa lên tiếng.
"Ta đã nhốt nó vào động Minh Hà rồi. Con bé này từ nhỏ lười biếng, tư chất bình thường, lần này lại lọt vào bí cảnh chỉ là do tình cờ. Hạo Thần, con phải điều tra cho ta chuyện này."
"Dạ sư thúc."
**
Đột nhập bí cảnh, tội này không nặng bằng việc làm mất mặt nạ, Tư Phượng vì thế mà phải chịu ba mươi roi tiên.
Tư Phượng hiểu rõ mất mặt nạ là tội nặng thế nào. Trước khi cung chủ đến nơi này, hắn phải lấy lại được mặt nạ.
Đến bên bờ hồ, nhìn kết giới tầng tầng bao phủ, không một khe hở, vết nức, Tư Phượng biết mình không thể lọt vào.
Nghĩ đến Toàn Cơ có thể mở kết giới, hắn liền đi tìm. Biết cô bị giam ở động Minh Hà, hắn liền đến đó.
Nhưng, Tư Phượng không để đi lên đỉnh. Hàng ngàn tia sét đánh vào hắn khi cố tiếp cận. Trận pháp này khiến Tư Phượng buộc dừng chân bên dưới.
Có tiếng bước chân đến gần, Tư Phượng liền né sang một bên quan sát. Người đang đi đến là Mẫn Ngôn và Linh Lung.
"Nửa đêm, muội chạy đến đây làm gì? Không có lệnh của Ánh Hồng cô cô, chúng ta không lên được đỉnh Tiểu Dương đâu."
"Nhưng muội lo cho Toàn Cơ, nơi đó vừa lạnh, vừa ẩm thấp, Toàn Cơ sao chịu được?"
"Muội quên là Toàn Cơ không biết sợ, lại càng không sợ lạnh sao?"
"Nhưng muội vẫn lo."
"Bọn ta cũng rất lo cho Toàn Cơ nên bây giờ chúng ta phải tìm cách cho muội ấy khóc, nếu không sẽ không rời khỏi động Minh Hà được đâu."
Mẫn Ngôn đưa Linh Lung rời đi một lúc, Tư Phượng mới đi ra. Xem ra, hắn muốn gặp Toàn Cơ thì phải giúp muội ấy khóc được.
Lấy trong người ra một quyển kì thư cổ, Tư Phượng tìm kiếm thì phát hiện sừng Cổ Điêu luyện thành lạc lệ hương thì có thể khiến chảy nước mắt.
**
Bên trong động Minh Hà, Toàn Cơ bị gió lốc cuốn bay lên cao rồi té mạnh xuống nền tuyết dày cộm. Cứ nghĩ chỉ có nhiêu đó, ai ngờ một loạt tiếng ồn vang lên khiến Toàn Cơ thấy vừa nhức đầu, vừa ồn ào, phải bịt tai lại.
Không khí bên trong động vừa ẩm thấp, lại vừa ồn ào, Toàn Cơ chịu một lúc cũng mệt mỏi mà ngất đi.
Trong lúc Toàn Cơ bất tỉnh, một bóng người từ bên ngoài động đi vào.
Nhìn Toàn Cơ bất động nên nền tuyết dày. Nghe âm thanh kêu gào, than khóc xung quanh, y phất nhẹ tay một cái, trong động bỗng trở nên yên tĩnh.
Bế Toàn Cơ lên, đặt nàng dựa vào một tảng đá gần đó, y định rời đi thì vạt áo đã bị giữ lại.
"Đừng đi... Đừng đi..."
Y mỉm cười, vỗ nhẹ tay lên vai Toàn Cơ.
"Đừng sợ... Ta ở đây..."
**
Toàn Cơ giật mình tỉnh giấc. Cô vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kì lạ. Cô mơ có người ở bên cạnh, ôm cô vào lòng, kể một câu chuyện cổ xưa cho cô nghe. Thật một giấc mơ kì lạ.
Nhưng hôm nay không tệ nha, tiếng ồn đã không còn rồi. Như vậy khỏi cần sợ ồn ào nữa.
"Lạnh... Lạnh quá."
Từ nhỏ, Toàn Cơ không biết nóng, lại chẳng sợ lạnh. Nhưng không hiểu sao, cả người cô lại run rẩy không ngừng. Nơi đây chỗ nào cũng có tuyết dày, Toàn Cơ trốn vào nơi nào cũng không thoát được cái lạnh.
"Toàn Cơ... Toàn Cơ..."
"Lục sư huynh... Mau cứu muội..."
Năn nỉ cả một đêm, đám sư suynh, sư muội mới thuyết phục được Ánh Hồng cô cô cho vào động Minh Hà thăm Toàn Cơ. Ai ngờ, vừa bước vào, Mẫn Ngôn đã thấy tiểu sư muội chạy đến, than lạnh. Hắn bất ngờ đến mức suýt làm rơi đồ ăn trên tay.
Trở về, Mẫn Ngôn kể ngay chuyện này cho Linh Lung. Toàn Cơ đã biết lạnh, như vậy việc khóc cũng không còn bao xa.
**
Đại hội Trâm Hoa là cơ hội cọ xát giữa các đệ tử các môn phái, chọn ra học trò xuất sắc nhất của tiên môn. Dành cho những đệ tử chưa từng tham dự đại hội trước đây, để có thể bộc lộ tài năng của mình.
Nhưng tu tiên môn phái phải tuân thủ quy tắc. Đó là trừ yêu diệt quỷ, bảo vệ yên bình cho nhân gian. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có cơ hội đối chiến với yêu vật, có cơ hội lấy được hoa mẫu đơn trên người yêu vật.
Mỗi người tham dự đều đặt một thăm tre vào thùng gỗ. Đông phương đảo chủ là người đến bốc thăm.
Ông ta không ngờ thăm đầu tiên rút được lại là của mình. Đông phương đảo chủ cười lớn.
Thăm thứ hai là trưởng lão Ánh Hồng Thiếu Dương phái.
Thăm thứ ba là Vũ Tư Phượng Ly Trạch Cung.
Thăm thứ tư là Chung Mẫn Ngôn Thiếu Dương phái.
Thăm thứ năm là chưởng môn Chử Lỗi Thiếu Dương phái.
Thăm thứ sáu là Hạo Thần Thiếu Dương phái.
Thăm cuối cùng cũng thuộc Thiếu Dương phái. Là Chử Toàn Cơ.
Chử Lỗi không hỏi cũng biết là Mẫn Ngôn và Linh Lung giở trò. Hai đứa này là muốn giúp Toàn Cơ rời khỏi động Minh Hà.
Mẫn Ngôn biết lỗi sau khi bốc thăm kết thúc, hắn đã cùng Linh Lung đến nhận tội. Sau đó, nhờ Hạo Thần sư huynh nói giúp, họ đã có thể vui vẻ đưa Toàn Cơ rời khỏi động Minh Hà
**
Toàn Cơ cả người lạnh run, nghe nói được trở về thì mừng như điên. Cô chạy thật nhanh trở về phòng, cô nhớ cái chăn của mình quá.
Toàn Cơ vấp té ở bậc cửa. Cả người nàng té nhào về phía trước. Đúng lúc, có người đi ngang, thế là nàng cả người chôn chặt trong lòng người đó.
Nàng ngẩng đầu lên, chạm ngay vào mắt là khuôn mặt như trăng như sao, dịu dàng như nước, ôn nhuận như ngọc. Bất giác, Toàn Cơ có một cảm giác thân thuộc.
"Toàn Cơ, con làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi Hạo Thần sư huynh." Chữ Lỗi trách mắng con gái. Con bé này mới xuất hiện đã gây chuyện rồi. Va vào người ta không chịu xin lỗi mà cứ nhìn chằm chằm, lỡ người khác nhìn thấy hiểu lầm thì biết thế nào?
"Sư muội chỉ vô ý, chưởng môn sư thúc không cần trách mắng." Hạo Thần ôn hòa lên tiếng.
Toàn Cơ nghe cha mắng thì vội vàng đứng ngay ngắn lại. Nhìn vị sư huynh xa lạ đối diện, nàng nhìn sang cha hỏi:
"Cha, Hạo Thần sư huynh là ai vậy?" Nàng tuy không chơi thân với các sư huynh nhưng nàng nhớ rõ khuôn mặt của họ nha. Đối diện với vị sư huynh này, nàng vô cùng hiếu kì.
"Hạo Thần sư huynh là đệ tử của Hằng Dương sư bá. Sư huynh con bế quan nhiều năm nên con không biết là chuyện đương nhiên. Sau này, sư huynh ở đây, con không được gây chuyện biết không?" Chử Lỗi cẩn thận nhắc nhở
"Dạ, cha."
Nhìn Hạo Thần sư huynh rời đi cùng cha, Toàn Cơ càng thêm mơ hồ. Càng nhìn sư huynh thì càng giống người giúp nàng dạo trước. Hơn nữa, khi nãy vô tình nắm tay huynh ấy, nàng lại thấy quen quen nhưng lại không biết quen thế nào nữa?
Đứng trước bài vị thê tử, ông vô cùng áy náy. Trước khi qua đời, thê tử căn dặn ông phải chăm sóc các con thật tốt tốt, nhưng bây giờ...
"Sư huynh, phát hiện bí cảnh có kẻ đột nhập."
Nghe thông báo, Chử Lỗi cùng sư đệ, sư muội lập tức tiến đến bờ hồ, nơi có kết giới bảo hộ bí cảnh.
Họ nhìn thấy giữa hồ có một thiếu niên đang dùng phép lên kết giới bí cảnh.
"Ngươi là kẻ nào, dám xông vào bí cảnh Thiếu Dương bọn ta?"
Thiếu niên giữa hồ nghe thấy, lập tức thu hồi linh lực, phi thân đi vào.
Y nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt, khuôn mặt hiền hòa, cung kính hành lễ.
"Đệ tử Hạo Thần bái kiến chưởng môn sư thúc, Ánh Hồng sư thúc, Hòa Dương sư thúc. Lần trước gặp mặt vội vàng chưa có thời gian bái kiến, mong các vị sư trưởng tha thứ."
Tại Thiếu Dương, Chử Lỗi cùng sư muội Ánh Hồng, sư đệ Hòa Dương chăm lo mọi việc trong phái. Riêng về sự an toàn, bảo hộ kết giới bí cảnh thì thuộc quyền hạn của Hằng Dương sư huynh.
Vị sư huynh này của Chử Lỗi tu vi cực cao, quanh năm ở trên đỉnh Húc Phong, coi bảo vệ bí cảnh là sinh mệnh. Còn về Hạo Thần thì họ chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu gặp mặt. Họ chỉ biết Hạo Thần là đệ tử ưu tú, xuất sắc của Hằng Dương sư huynh, là đệ tử nội môn duy nhất của huynh ấy. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng y đã gánh vác thay huynh ấy việc bảo hộ kết giới bí cảnh này.
Nay gặp mặt, họ vô cùng ngạc nhiên. Vị đệ tử này của sư huynh không ngờ tuấn tú, hiền hòa, nho nhã nhưng tu vi lại cao như vậy. Ban nãy, nhìn y triển khai linh lực thì đã hiểu rõ, xem chừng, đệ tử này còn đánh ngang hàng với họ.
"Con không cần câu nệ. Con và sư phụ mang trách nhiệm bảo vệ bí cảnh, những lễ nghi này cứ bỏ qua đi." Chử Lỗi niềm nở lên tiếng. Ông là người coi trọng lễ nghi mà nói những lời này thì chứng tỏ vô cùng coi trọng Hạo Thần.
"Mười năm trước khi sư huynh thu nhận, con vẫn chưa có căn cơ. Không ngờ mười năm bế quan, tu vi lại cao đến thế này." Ánh Hồng trưởng lão khen ngợi. Bà rất ít khi tán dương ai thế này.
"Nhìn con chắc đã vượt qua tầng thứ mười của Thiếu Dương quyết. Còn đỉnh Húc Phong, đại đạo vô tình quyết chắc cũng đã lĩnh ngộ được." Hòa Dương trưởng lão cũng khen ngợi không ngừng.
"Đệ tử bất tài vừa lĩnh ngộ được đại đạo vô tình quyết nên mới được sư phụ cho phép rời khỏi." Dù được khen ngợi nhưng Hạo Thần vẫn khiêm tốn, dùng lễ, cung kính trả lời các vị sư trưởng.
Ba sư huynh đệ Chữ Lỗi vô cùng hài lòng trước thái độ của Hạo Thần.
"Hằng Dương sư huynh vẫn đang ở đỉnh Húc Phong phải không?"
"Dạ vâng! Nhãn trận mở ra, sư phụ bế quan tạo lại kết trận. Hai sao La Hầu chuẩn bị chạm nhau, kết giới vì thế mà xuất hiện vết nứt, sư phụ bảo con ở lại Thủ Dương Phong gia tăng kết giới, điều tra mọi việc, ngăn chặn kiếp nạn của Thiếu Dương phái."
"Đây chính là hẹn ước lúc lập môn phái."
"Sư thúc, không biết sư muội đi lạc vào bí cảnh hiện tại ở nơi nào?" Chợt nhớ đến một chuyện, Hạo Thần ôn hòa lên tiếng.
"Ta đã nhốt nó vào động Minh Hà rồi. Con bé này từ nhỏ lười biếng, tư chất bình thường, lần này lại lọt vào bí cảnh chỉ là do tình cờ. Hạo Thần, con phải điều tra cho ta chuyện này."
"Dạ sư thúc."
**
Đột nhập bí cảnh, tội này không nặng bằng việc làm mất mặt nạ, Tư Phượng vì thế mà phải chịu ba mươi roi tiên.
Tư Phượng hiểu rõ mất mặt nạ là tội nặng thế nào. Trước khi cung chủ đến nơi này, hắn phải lấy lại được mặt nạ.
Đến bên bờ hồ, nhìn kết giới tầng tầng bao phủ, không một khe hở, vết nức, Tư Phượng biết mình không thể lọt vào.
Nghĩ đến Toàn Cơ có thể mở kết giới, hắn liền đi tìm. Biết cô bị giam ở động Minh Hà, hắn liền đến đó.
Nhưng, Tư Phượng không để đi lên đỉnh. Hàng ngàn tia sét đánh vào hắn khi cố tiếp cận. Trận pháp này khiến Tư Phượng buộc dừng chân bên dưới.
Có tiếng bước chân đến gần, Tư Phượng liền né sang một bên quan sát. Người đang đi đến là Mẫn Ngôn và Linh Lung.
"Nửa đêm, muội chạy đến đây làm gì? Không có lệnh của Ánh Hồng cô cô, chúng ta không lên được đỉnh Tiểu Dương đâu."
"Nhưng muội lo cho Toàn Cơ, nơi đó vừa lạnh, vừa ẩm thấp, Toàn Cơ sao chịu được?"
"Muội quên là Toàn Cơ không biết sợ, lại càng không sợ lạnh sao?"
"Nhưng muội vẫn lo."
"Bọn ta cũng rất lo cho Toàn Cơ nên bây giờ chúng ta phải tìm cách cho muội ấy khóc, nếu không sẽ không rời khỏi động Minh Hà được đâu."
Mẫn Ngôn đưa Linh Lung rời đi một lúc, Tư Phượng mới đi ra. Xem ra, hắn muốn gặp Toàn Cơ thì phải giúp muội ấy khóc được.
Lấy trong người ra một quyển kì thư cổ, Tư Phượng tìm kiếm thì phát hiện sừng Cổ Điêu luyện thành lạc lệ hương thì có thể khiến chảy nước mắt.
**
Bên trong động Minh Hà, Toàn Cơ bị gió lốc cuốn bay lên cao rồi té mạnh xuống nền tuyết dày cộm. Cứ nghĩ chỉ có nhiêu đó, ai ngờ một loạt tiếng ồn vang lên khiến Toàn Cơ thấy vừa nhức đầu, vừa ồn ào, phải bịt tai lại.
Không khí bên trong động vừa ẩm thấp, lại vừa ồn ào, Toàn Cơ chịu một lúc cũng mệt mỏi mà ngất đi.
Trong lúc Toàn Cơ bất tỉnh, một bóng người từ bên ngoài động đi vào.
Nhìn Toàn Cơ bất động nên nền tuyết dày. Nghe âm thanh kêu gào, than khóc xung quanh, y phất nhẹ tay một cái, trong động bỗng trở nên yên tĩnh.
Bế Toàn Cơ lên, đặt nàng dựa vào một tảng đá gần đó, y định rời đi thì vạt áo đã bị giữ lại.
"Đừng đi... Đừng đi..."
Y mỉm cười, vỗ nhẹ tay lên vai Toàn Cơ.
"Đừng sợ... Ta ở đây..."
**
Toàn Cơ giật mình tỉnh giấc. Cô vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kì lạ. Cô mơ có người ở bên cạnh, ôm cô vào lòng, kể một câu chuyện cổ xưa cho cô nghe. Thật một giấc mơ kì lạ.
Nhưng hôm nay không tệ nha, tiếng ồn đã không còn rồi. Như vậy khỏi cần sợ ồn ào nữa.
"Lạnh... Lạnh quá."
Từ nhỏ, Toàn Cơ không biết nóng, lại chẳng sợ lạnh. Nhưng không hiểu sao, cả người cô lại run rẩy không ngừng. Nơi đây chỗ nào cũng có tuyết dày, Toàn Cơ trốn vào nơi nào cũng không thoát được cái lạnh.
"Toàn Cơ... Toàn Cơ..."
"Lục sư huynh... Mau cứu muội..."
Năn nỉ cả một đêm, đám sư suynh, sư muội mới thuyết phục được Ánh Hồng cô cô cho vào động Minh Hà thăm Toàn Cơ. Ai ngờ, vừa bước vào, Mẫn Ngôn đã thấy tiểu sư muội chạy đến, than lạnh. Hắn bất ngờ đến mức suýt làm rơi đồ ăn trên tay.
Trở về, Mẫn Ngôn kể ngay chuyện này cho Linh Lung. Toàn Cơ đã biết lạnh, như vậy việc khóc cũng không còn bao xa.
**
Đại hội Trâm Hoa là cơ hội cọ xát giữa các đệ tử các môn phái, chọn ra học trò xuất sắc nhất của tiên môn. Dành cho những đệ tử chưa từng tham dự đại hội trước đây, để có thể bộc lộ tài năng của mình.
Nhưng tu tiên môn phái phải tuân thủ quy tắc. Đó là trừ yêu diệt quỷ, bảo vệ yên bình cho nhân gian. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có cơ hội đối chiến với yêu vật, có cơ hội lấy được hoa mẫu đơn trên người yêu vật.
Mỗi người tham dự đều đặt một thăm tre vào thùng gỗ. Đông phương đảo chủ là người đến bốc thăm.
Ông ta không ngờ thăm đầu tiên rút được lại là của mình. Đông phương đảo chủ cười lớn.
Thăm thứ hai là trưởng lão Ánh Hồng Thiếu Dương phái.
Thăm thứ ba là Vũ Tư Phượng Ly Trạch Cung.
Thăm thứ tư là Chung Mẫn Ngôn Thiếu Dương phái.
Thăm thứ năm là chưởng môn Chử Lỗi Thiếu Dương phái.
Thăm thứ sáu là Hạo Thần Thiếu Dương phái.
Thăm cuối cùng cũng thuộc Thiếu Dương phái. Là Chử Toàn Cơ.
Chử Lỗi không hỏi cũng biết là Mẫn Ngôn và Linh Lung giở trò. Hai đứa này là muốn giúp Toàn Cơ rời khỏi động Minh Hà.
Mẫn Ngôn biết lỗi sau khi bốc thăm kết thúc, hắn đã cùng Linh Lung đến nhận tội. Sau đó, nhờ Hạo Thần sư huynh nói giúp, họ đã có thể vui vẻ đưa Toàn Cơ rời khỏi động Minh Hà
**
Toàn Cơ cả người lạnh run, nghe nói được trở về thì mừng như điên. Cô chạy thật nhanh trở về phòng, cô nhớ cái chăn của mình quá.
Toàn Cơ vấp té ở bậc cửa. Cả người nàng té nhào về phía trước. Đúng lúc, có người đi ngang, thế là nàng cả người chôn chặt trong lòng người đó.
Nàng ngẩng đầu lên, chạm ngay vào mắt là khuôn mặt như trăng như sao, dịu dàng như nước, ôn nhuận như ngọc. Bất giác, Toàn Cơ có một cảm giác thân thuộc.
"Toàn Cơ, con làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi Hạo Thần sư huynh." Chữ Lỗi trách mắng con gái. Con bé này mới xuất hiện đã gây chuyện rồi. Va vào người ta không chịu xin lỗi mà cứ nhìn chằm chằm, lỡ người khác nhìn thấy hiểu lầm thì biết thế nào?
"Sư muội chỉ vô ý, chưởng môn sư thúc không cần trách mắng." Hạo Thần ôn hòa lên tiếng.
Toàn Cơ nghe cha mắng thì vội vàng đứng ngay ngắn lại. Nhìn vị sư huynh xa lạ đối diện, nàng nhìn sang cha hỏi:
"Cha, Hạo Thần sư huynh là ai vậy?" Nàng tuy không chơi thân với các sư huynh nhưng nàng nhớ rõ khuôn mặt của họ nha. Đối diện với vị sư huynh này, nàng vô cùng hiếu kì.
"Hạo Thần sư huynh là đệ tử của Hằng Dương sư bá. Sư huynh con bế quan nhiều năm nên con không biết là chuyện đương nhiên. Sau này, sư huynh ở đây, con không được gây chuyện biết không?" Chử Lỗi cẩn thận nhắc nhở
"Dạ, cha."
Nhìn Hạo Thần sư huynh rời đi cùng cha, Toàn Cơ càng thêm mơ hồ. Càng nhìn sư huynh thì càng giống người giúp nàng dạo trước. Hơn nữa, khi nãy vô tình nắm tay huynh ấy, nàng lại thấy quen quen nhưng lại không biết quen thế nào nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.