Chương 4: Tu Tiên (4)
Hoàng Quỳnh Nga
29/06/2021
Tư Phượng là đệ tử ưu tú nhất của Ly Trạch Cung, là người đại diện Ly Trạch Cung tham dự hái hoa. Vì thế, phó cung chủ đã căn dặn hắn rất nhiều. Mặt nạ đã mất còn có cơ hội tìm được nhưng nếu trái tim bị đánh mất thì sẽ không còn gì. Tư Phượng hiểu rõ lời này của phó cung chủ. Người là đang lo hắn động tâm với Toàn Cơ. Làm sao có chuyện đó, hắn hiện tại ngoài việc muốn cô ta đưa đến bí cảnh tìm mặt nạ thì không còn chuyện gì khác.
Sáng nay cũng vậy, hắn cố tình tìm cô ta, bảo cô ta đưa xuống bí cảnh. Nhưng nha đầu này nhất định không chịu giúp. Nói là sợ quay lại động Minh Hà. Cuối cùng, Tư Phượng phải chủ động hứa giúp cô tìm lấy sừng Cổ Điêu thì mới được chấp nhận.
**
Đang ngủ ngon thì bị Tư Phượng đánh thức, Toàn Cơ định quay về gốc cây ngủ tiếp thì nhìn thấy bóng người xuất hiện bên bờ hồ. Nàng vui vẻ chạy đến chào hỏi:
"Hạo Thần sư huynh."
"Toàn Cơ, muội đến bí cảnh làm gì?" Hạo Thần nở nụ cười nói. "Muội đó, vẫn còn muốn đột nhập vào bí cảnh sao?"
"Không có... Muội không có ý đó... A..."
Toàn Cơ lo lắng đi thụt lùi ai ngờ lại bị vấp té một lần nữa.
Nàng đang ngã ra sau thì cánh tay Hạo Thần vươn tới, kéo nàng lại.
"Có sao không?" Hạo Thần quan tâm hỏi.
"Không sao... Không sao..."
Bàn tay Hạo Thần đang nắm tay mình, Toàn Cơ lại thấy quen thuộc. Khi huynh ấy vừa buông tay, nàng liền nói:
"Hạo Thần sư huynh, cho muội mượn tay sư huynh một lát."
Không cần sự cho phép, nàng liền nắm chặt hai tay huynh ấy. Cảm giác thật thân quen.
Toàn Cơ nhớ ra rồi. Là trong giấc mơ ở động Minh Hà. Bàn tay nắm tay nàng trong giấc mơ rất giống của sư huynh. Nhưng sao lại vậy?
"Muội mượn tay sư huynh xong chưa?" Hạo Thần mỉm cười hỏi. "Huynh phải kiểm tra kết giới, không có tay làm không được."
"À... Xong rồi... Xong rồi..." Nghe sư huynh nhắc nhở, Toàn Cơ vội buông tay ngay.
"Vậy sư huynh có thể hỏi muội kiểm tra gì được không?"
"Hạo Thần sư huynh, tay huynh rất giống với trong mơ của muội."
"Muội đó."
Hạo Thần gõ nhẹ lên đầu Toàn Cơ rồi phi thân ra giữa hồ.
Toàn Cơ không rời đi mà đứng đó quan sát. Nàng thấy Hạo Thần sư huynh thật tốt, huynh ấy không trêu ghẹo nàng như những sư huynh khác, huynh ấy cũng tốt giống như lục sư huynh vậy.
Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn, nàng quen thêm Tư Phượng, còn biết cả Hạo Thần sư huynh nữa. Không được, nàng phải ghi tên hai người vào sổ tay ghi nhớ.
**
Đã đến ngày tham dự hái hoa, Toàn Cơ thật sự lo lắng. Nàng không biết ngự kiếm thì làm sao xuống núi đây?
Nàng muốn đi cùng lục sư huynh, nhưng bụng huynh ấy đau nên chạy vào nhà xí rồi.
Nàng tìm đến Tư Phượng thì cũng bị lạnh nhạt từ chối.
Nàng hết đường rồi. Phải đi với cha thôi, nhưng ông ngự kiếm nhanh lắm, nàng sợ bị té, bị ăn mắng.
Nhìn thấy Hạo Thần sư huynh, nàng chạy đến năn nỉ, cũng may, huynh ấy đồng ý. Toàn Cơ không biết Hạo Thần sư huynh ngự kiếm nhanh thế nào, nhưng chắc là chậm hơn cha.
Toàn Cơ đúng là nghĩ nhiều rồi.
Hạo Thần sư huynh ngự kiếm đâu có nhanh, phải nói là cực kì chậm mới đúng. Nhưng mà nhờ vậy, nàng mới có thể quan sát cảnh đẹp phía dưới. Thật thích quá đi.
"Thích không?"
"Thích lắm." Toàn Cơ vui vẻ nói chuyện. "Hạo Thần sư huynh không cần đi chậm đâu. Huynh đi nhanh đi."
"Cẩn thận. Huynh tăng tốc đây."
Á... Toàn Cơ hét lên vì hoảng sợ. Hạo Thần lập tức dừng lại.
"Hạo Thần sư huynh, muội không sao...không sao đâu..."
"Để huynh đi chậm lại, chẳng may không cẩn thận, muội té thì làm sao..."
"Không sao... Muội giữ chặt huynh thì không sợ té..."
Toàn Cơ nói làm làm. Từ phía sau, hai tay nàng vòng qua, ôm chặt người sư huynh.
Hạo Thần khựng lại trước hành động này của Toàn Cơ.
**
Tư Phương vốn dĩ cũng muốn đưa Toàn Cơ đi cùng nhưng nhớ lại cảnh đó thì hắn lại khó chịu. Lúc chia tay ở bí cảnh, hắn đi một lúc thì nhớ quên hỏi chuyện lục giác Toàn Cơ sao lại khiếm khuyết. Nào ngờ, hắn chứng kiến cô ta đang nắm tay một nam nhân khác. Ban nãy mới đụng chạm với hắn, giờ lại là người khác, lục giác khiếm khuyết là vậy sao?
Đã đến thôn trang dưới núi nhưng chưa thấy bóng dáng Toàn Cơ. Tư Phượng nghĩ trong lòng, chắc là té khỏi ngự kiếm mấy lần nên mới chậm như vậy.
Kết quả, Tư Phượng nhìn thấy Toàn Cơ ôm chặt người ta, vui vẻ ngự kiếm xuống. Hắn đúng là suy nghĩ nhiều mà. Người không cảm xúc như thế thì cần hắn quan tâm làm gì.
**
Người dân ở thôn trang bên dưới đều vô cùng hoảng sợ vì xuất hiện yêu thú. Khi đám người Toàn Cơ xuất hiện thì họ vô cùng mừng rỡ.
Theo sự phân phó thì Toàn Cơ, Mẫn Ngôn, Tư Phượng sẽ đi tìm dược khống chế Cổ Điêu, những người khác sẽ lần theo dấu vết mà chuẩn bị trận pháp.
Trước khi rời đi, Hạo Thần sư huynh cho Toàn Cơ một pháp bảo nhỏ. Là hạt Độn Lôi. Khi gặp nguy hiểm, kích hoạt nó thì sẽ đưa mình đến nơi mình muốn nhất.
Tư Phượng đã nhờ người đi mua dược vật. Toàn Cơ rãnh rỗi nên liền tập luyện với pháp bảo Hạo Thần sư huynh cho.
Sau cả mấy chục lần thất bại, cuối cùng, Toàn Cơ cũng đã thành công. Có điều...
"Sư huynh, muội xin lỗi."
Toàn Cơ không ngờ lần đầu thành công cũng không tốt đẹp gì.
Nàng di chuyển là tốt. Nhưng nàng di chuyển không đúng lúc lắm.
Ai có thể biết trước được Hạo Thần sư huynh đang thay đồ thì nàng lại té xuống bên cạnh, còn làm huynh ấy té ngã xuống giường nữa chứ?
"Sư huynh, muội xin lỗi..."
"Toàn Cơ... Trước tiên muội di chuyển một chút được không?"
Toàn Cơ không hiểu tình cảm thế gian, lại không biết xẩu hổ nên khi xuất hiện, té ngã lên người Hạo Thần thì nàng vẫn dửng dưng. Nhưng người trên giường, ở bên dưới nàng lại không như vậy.
Thấy cô vẫn chậm chạp, Hạo Thần liền dùng phép, di chuyển nàng ra bên ngoài.
**
Mới phút trước còn ở trong phòng, giờ lại ở dưới sân, Toàn Cơ gãi đầu khó hiểu một chút rồi lại bắt đầu luyện tập.
Lần này, nàng đã thành công di chuyển đến nhiều nơi. Đang vui vẻ đứng trên nóc nhà, vô ý, Toàn Cơ bị trượt té. Kết quả, khi nàng mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong thùng gỗ.
"Tư Phượng, thì ra huynh ở phòng này."
"Hình như bây giờ không thích hợp nói chuyện này." Tư Phượng vừa nói vừa lấy tay che người. Hắn đang tắm yên lành thì Toàn Cơ bất ngờ xuất hiện trong bồn nước. Chuyện quái gì vậy?
"Hạt độn lôi không thấy đâu rồi... Huynh chờ chút, để ta tìm cái đã."
Toàn Cơ vô tư đưa tay tìm kiếm trong bồn nước.
Ở đối diện, Húc Phượng đang bất an vô cùng.
Toàn Cơ khiếm khuyết lục giác, nhưng hắn thì không.
Chịu hết nổi, Tư Phượng liền dùng phép, hất văng Toàn Cơ ra ngoài phòng.
**
Toàn Cơ gãi đầu khó hiểu. Sao Hạo Thần sư huynh và Tư Phượng đều không thích nàng ở trong phòng họ vậy?
**
Mẫn Ngôn lén đưa Linh Lung đi cùng, chỉ có Toàn Cơ và Tư Phượng biết chuyện. Ngay khi lên núi, Toàn Cơ giả vờ bị vấp ngã để có cớ đi sau. Nhờ vậy, Linh Lung mới thành công trốn ra khỏi túi dược liệu.
Theo kế hoạch, Tư Phượng sẽ bày trận pháp sau đó Mẫn Ngôn sẽ dụ Cổ Điêu đến, cả bọn sẽ hợp sức tấn công, lấy sừng của nó.
Nhưng mọi chuyện vượt ngoài dự đoán, sức mạnh Cổ Điêu quá lớn, trận pháp Tư Phượng không chịu được. Cuối cùng, bọn họ phải chạy vào một hang động gần đó lẫn trốn.
Ai ngờ, Cổ Điêu lại tìm đến quá nhanh, Tư Phượng, Mẫn Ngôn, Linh Lung đồng loạt tấn công. Cả bọn hợp sức nhưng đừng nói sừng, đến gần còn không được nữa.
"Linh Lung."
Nhìn thấy Tư Phượng, Linh Lung lần lượt bị đánh ngất đi. Thấy tỷ tỷ nằm dưới móng vuốt Cổ Điêu, có thể sẽ bị nghiền nát, Toàn Cơ liền chạy đến.
Lúc này, ánh mắt Toàn Cơ thay đổi. Nó trở nên sắc lạnh, vô tình, lãnh khốc. Bao quanh nàng lúc này là luồng sáng màu xanh. Nhìn thấy Cổ Điêu phía trước, Toàn Cơ cười lạnh, một cái hất tay đã khiến nó văng vào tường, biến thành vũng máu.
Cổ Điêu chết. Ánh sáng xanh cũng biến mất. Toàn Cơ ngã xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
**
Hai ngày sau.
"Lục sư huynh, huynh có chắc không?"
"Chắc chắn, muội cứ làm theo huynh, biết đâu sẽ nhớ lại."
"Nhưng muội đã làm rất nhiều lần rồi."
Mẫn Ngôn không biết nói gì.
Hắn còn nhớ rất rõ. Trước khi bất tỉnh, hắn nhìn thấy Toàn Cơ dùng phép, đánh cho Cổ Điêu văng xa.
Nhưng sau khi muội ấy tỉnh dậy lại không nhớ gì. Không những thế, Toàn Cơ làm theo những gì hắn nhớ cũng chẳng thấy tý phép nào hết.
"Sư huynh, liệu muội có phải quái nhân không?" Toàn Cơ ngồi bệt xuống đất lo lắng. Từ nhỏ, nàng luôn nghe mọi người bàn tán về mình như vậy. Nàng thật sự chuyện lần này sẽ khiến mình bị giam lại.
"Làm gì có chuyện đó. Ta nghĩ chắc có vị tiên nhân nào đó đi ngang nhưng không tiện ra mặt mới mượn nguyên thần của muội." Mẫn Ngôn vội vàng trấn an. Hắn không ngờ vì sự hiếu kỳ của mình mà khiến tiểu sư muội lo lắng. Từ nhỏ chơi chung, hắn hiểu rõ tiểu sư muội đơn thuần, thiện lương, chẳng qua do khiếm khuyết lục thức nên mới ngây ngô với mọi chuyện xung quanh
Toàn Cơ nghe như vậy thì vui mừng. Nàng nghĩ nếu tiên nhân cứ giúp như vậy thì sau này nàng không sợ gì nữa.
Mẫn Ngôn chặn ngay suy nghĩ đó. Hắn căn dặn nàng không được tiết lộ cho người khác biết chuyện này. Hắn sợ các trưởng lão không tin, bắt nàng giam vào động Minh Hà nữa thì nguy.
Toàn Cơ gật đầu nghe lời.
Sáng nay cũng vậy, hắn cố tình tìm cô ta, bảo cô ta đưa xuống bí cảnh. Nhưng nha đầu này nhất định không chịu giúp. Nói là sợ quay lại động Minh Hà. Cuối cùng, Tư Phượng phải chủ động hứa giúp cô tìm lấy sừng Cổ Điêu thì mới được chấp nhận.
**
Đang ngủ ngon thì bị Tư Phượng đánh thức, Toàn Cơ định quay về gốc cây ngủ tiếp thì nhìn thấy bóng người xuất hiện bên bờ hồ. Nàng vui vẻ chạy đến chào hỏi:
"Hạo Thần sư huynh."
"Toàn Cơ, muội đến bí cảnh làm gì?" Hạo Thần nở nụ cười nói. "Muội đó, vẫn còn muốn đột nhập vào bí cảnh sao?"
"Không có... Muội không có ý đó... A..."
Toàn Cơ lo lắng đi thụt lùi ai ngờ lại bị vấp té một lần nữa.
Nàng đang ngã ra sau thì cánh tay Hạo Thần vươn tới, kéo nàng lại.
"Có sao không?" Hạo Thần quan tâm hỏi.
"Không sao... Không sao..."
Bàn tay Hạo Thần đang nắm tay mình, Toàn Cơ lại thấy quen thuộc. Khi huynh ấy vừa buông tay, nàng liền nói:
"Hạo Thần sư huynh, cho muội mượn tay sư huynh một lát."
Không cần sự cho phép, nàng liền nắm chặt hai tay huynh ấy. Cảm giác thật thân quen.
Toàn Cơ nhớ ra rồi. Là trong giấc mơ ở động Minh Hà. Bàn tay nắm tay nàng trong giấc mơ rất giống của sư huynh. Nhưng sao lại vậy?
"Muội mượn tay sư huynh xong chưa?" Hạo Thần mỉm cười hỏi. "Huynh phải kiểm tra kết giới, không có tay làm không được."
"À... Xong rồi... Xong rồi..." Nghe sư huynh nhắc nhở, Toàn Cơ vội buông tay ngay.
"Vậy sư huynh có thể hỏi muội kiểm tra gì được không?"
"Hạo Thần sư huynh, tay huynh rất giống với trong mơ của muội."
"Muội đó."
Hạo Thần gõ nhẹ lên đầu Toàn Cơ rồi phi thân ra giữa hồ.
Toàn Cơ không rời đi mà đứng đó quan sát. Nàng thấy Hạo Thần sư huynh thật tốt, huynh ấy không trêu ghẹo nàng như những sư huynh khác, huynh ấy cũng tốt giống như lục sư huynh vậy.
Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn, nàng quen thêm Tư Phượng, còn biết cả Hạo Thần sư huynh nữa. Không được, nàng phải ghi tên hai người vào sổ tay ghi nhớ.
**
Đã đến ngày tham dự hái hoa, Toàn Cơ thật sự lo lắng. Nàng không biết ngự kiếm thì làm sao xuống núi đây?
Nàng muốn đi cùng lục sư huynh, nhưng bụng huynh ấy đau nên chạy vào nhà xí rồi.
Nàng tìm đến Tư Phượng thì cũng bị lạnh nhạt từ chối.
Nàng hết đường rồi. Phải đi với cha thôi, nhưng ông ngự kiếm nhanh lắm, nàng sợ bị té, bị ăn mắng.
Nhìn thấy Hạo Thần sư huynh, nàng chạy đến năn nỉ, cũng may, huynh ấy đồng ý. Toàn Cơ không biết Hạo Thần sư huynh ngự kiếm nhanh thế nào, nhưng chắc là chậm hơn cha.
Toàn Cơ đúng là nghĩ nhiều rồi.
Hạo Thần sư huynh ngự kiếm đâu có nhanh, phải nói là cực kì chậm mới đúng. Nhưng mà nhờ vậy, nàng mới có thể quan sát cảnh đẹp phía dưới. Thật thích quá đi.
"Thích không?"
"Thích lắm." Toàn Cơ vui vẻ nói chuyện. "Hạo Thần sư huynh không cần đi chậm đâu. Huynh đi nhanh đi."
"Cẩn thận. Huynh tăng tốc đây."
Á... Toàn Cơ hét lên vì hoảng sợ. Hạo Thần lập tức dừng lại.
"Hạo Thần sư huynh, muội không sao...không sao đâu..."
"Để huynh đi chậm lại, chẳng may không cẩn thận, muội té thì làm sao..."
"Không sao... Muội giữ chặt huynh thì không sợ té..."
Toàn Cơ nói làm làm. Từ phía sau, hai tay nàng vòng qua, ôm chặt người sư huynh.
Hạo Thần khựng lại trước hành động này của Toàn Cơ.
**
Tư Phương vốn dĩ cũng muốn đưa Toàn Cơ đi cùng nhưng nhớ lại cảnh đó thì hắn lại khó chịu. Lúc chia tay ở bí cảnh, hắn đi một lúc thì nhớ quên hỏi chuyện lục giác Toàn Cơ sao lại khiếm khuyết. Nào ngờ, hắn chứng kiến cô ta đang nắm tay một nam nhân khác. Ban nãy mới đụng chạm với hắn, giờ lại là người khác, lục giác khiếm khuyết là vậy sao?
Đã đến thôn trang dưới núi nhưng chưa thấy bóng dáng Toàn Cơ. Tư Phượng nghĩ trong lòng, chắc là té khỏi ngự kiếm mấy lần nên mới chậm như vậy.
Kết quả, Tư Phượng nhìn thấy Toàn Cơ ôm chặt người ta, vui vẻ ngự kiếm xuống. Hắn đúng là suy nghĩ nhiều mà. Người không cảm xúc như thế thì cần hắn quan tâm làm gì.
**
Người dân ở thôn trang bên dưới đều vô cùng hoảng sợ vì xuất hiện yêu thú. Khi đám người Toàn Cơ xuất hiện thì họ vô cùng mừng rỡ.
Theo sự phân phó thì Toàn Cơ, Mẫn Ngôn, Tư Phượng sẽ đi tìm dược khống chế Cổ Điêu, những người khác sẽ lần theo dấu vết mà chuẩn bị trận pháp.
Trước khi rời đi, Hạo Thần sư huynh cho Toàn Cơ một pháp bảo nhỏ. Là hạt Độn Lôi. Khi gặp nguy hiểm, kích hoạt nó thì sẽ đưa mình đến nơi mình muốn nhất.
Tư Phượng đã nhờ người đi mua dược vật. Toàn Cơ rãnh rỗi nên liền tập luyện với pháp bảo Hạo Thần sư huynh cho.
Sau cả mấy chục lần thất bại, cuối cùng, Toàn Cơ cũng đã thành công. Có điều...
"Sư huynh, muội xin lỗi."
Toàn Cơ không ngờ lần đầu thành công cũng không tốt đẹp gì.
Nàng di chuyển là tốt. Nhưng nàng di chuyển không đúng lúc lắm.
Ai có thể biết trước được Hạo Thần sư huynh đang thay đồ thì nàng lại té xuống bên cạnh, còn làm huynh ấy té ngã xuống giường nữa chứ?
"Sư huynh, muội xin lỗi..."
"Toàn Cơ... Trước tiên muội di chuyển một chút được không?"
Toàn Cơ không hiểu tình cảm thế gian, lại không biết xẩu hổ nên khi xuất hiện, té ngã lên người Hạo Thần thì nàng vẫn dửng dưng. Nhưng người trên giường, ở bên dưới nàng lại không như vậy.
Thấy cô vẫn chậm chạp, Hạo Thần liền dùng phép, di chuyển nàng ra bên ngoài.
**
Mới phút trước còn ở trong phòng, giờ lại ở dưới sân, Toàn Cơ gãi đầu khó hiểu một chút rồi lại bắt đầu luyện tập.
Lần này, nàng đã thành công di chuyển đến nhiều nơi. Đang vui vẻ đứng trên nóc nhà, vô ý, Toàn Cơ bị trượt té. Kết quả, khi nàng mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong thùng gỗ.
"Tư Phượng, thì ra huynh ở phòng này."
"Hình như bây giờ không thích hợp nói chuyện này." Tư Phượng vừa nói vừa lấy tay che người. Hắn đang tắm yên lành thì Toàn Cơ bất ngờ xuất hiện trong bồn nước. Chuyện quái gì vậy?
"Hạt độn lôi không thấy đâu rồi... Huynh chờ chút, để ta tìm cái đã."
Toàn Cơ vô tư đưa tay tìm kiếm trong bồn nước.
Ở đối diện, Húc Phượng đang bất an vô cùng.
Toàn Cơ khiếm khuyết lục giác, nhưng hắn thì không.
Chịu hết nổi, Tư Phượng liền dùng phép, hất văng Toàn Cơ ra ngoài phòng.
**
Toàn Cơ gãi đầu khó hiểu. Sao Hạo Thần sư huynh và Tư Phượng đều không thích nàng ở trong phòng họ vậy?
**
Mẫn Ngôn lén đưa Linh Lung đi cùng, chỉ có Toàn Cơ và Tư Phượng biết chuyện. Ngay khi lên núi, Toàn Cơ giả vờ bị vấp ngã để có cớ đi sau. Nhờ vậy, Linh Lung mới thành công trốn ra khỏi túi dược liệu.
Theo kế hoạch, Tư Phượng sẽ bày trận pháp sau đó Mẫn Ngôn sẽ dụ Cổ Điêu đến, cả bọn sẽ hợp sức tấn công, lấy sừng của nó.
Nhưng mọi chuyện vượt ngoài dự đoán, sức mạnh Cổ Điêu quá lớn, trận pháp Tư Phượng không chịu được. Cuối cùng, bọn họ phải chạy vào một hang động gần đó lẫn trốn.
Ai ngờ, Cổ Điêu lại tìm đến quá nhanh, Tư Phượng, Mẫn Ngôn, Linh Lung đồng loạt tấn công. Cả bọn hợp sức nhưng đừng nói sừng, đến gần còn không được nữa.
"Linh Lung."
Nhìn thấy Tư Phượng, Linh Lung lần lượt bị đánh ngất đi. Thấy tỷ tỷ nằm dưới móng vuốt Cổ Điêu, có thể sẽ bị nghiền nát, Toàn Cơ liền chạy đến.
Lúc này, ánh mắt Toàn Cơ thay đổi. Nó trở nên sắc lạnh, vô tình, lãnh khốc. Bao quanh nàng lúc này là luồng sáng màu xanh. Nhìn thấy Cổ Điêu phía trước, Toàn Cơ cười lạnh, một cái hất tay đã khiến nó văng vào tường, biến thành vũng máu.
Cổ Điêu chết. Ánh sáng xanh cũng biến mất. Toàn Cơ ngã xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
**
Hai ngày sau.
"Lục sư huynh, huynh có chắc không?"
"Chắc chắn, muội cứ làm theo huynh, biết đâu sẽ nhớ lại."
"Nhưng muội đã làm rất nhiều lần rồi."
Mẫn Ngôn không biết nói gì.
Hắn còn nhớ rất rõ. Trước khi bất tỉnh, hắn nhìn thấy Toàn Cơ dùng phép, đánh cho Cổ Điêu văng xa.
Nhưng sau khi muội ấy tỉnh dậy lại không nhớ gì. Không những thế, Toàn Cơ làm theo những gì hắn nhớ cũng chẳng thấy tý phép nào hết.
"Sư huynh, liệu muội có phải quái nhân không?" Toàn Cơ ngồi bệt xuống đất lo lắng. Từ nhỏ, nàng luôn nghe mọi người bàn tán về mình như vậy. Nàng thật sự chuyện lần này sẽ khiến mình bị giam lại.
"Làm gì có chuyện đó. Ta nghĩ chắc có vị tiên nhân nào đó đi ngang nhưng không tiện ra mặt mới mượn nguyên thần của muội." Mẫn Ngôn vội vàng trấn an. Hắn không ngờ vì sự hiếu kỳ của mình mà khiến tiểu sư muội lo lắng. Từ nhỏ chơi chung, hắn hiểu rõ tiểu sư muội đơn thuần, thiện lương, chẳng qua do khiếm khuyết lục thức nên mới ngây ngô với mọi chuyện xung quanh
Toàn Cơ nghe như vậy thì vui mừng. Nàng nghĩ nếu tiên nhân cứ giúp như vậy thì sau này nàng không sợ gì nữa.
Mẫn Ngôn chặn ngay suy nghĩ đó. Hắn căn dặn nàng không được tiết lộ cho người khác biết chuyện này. Hắn sợ các trưởng lão không tin, bắt nàng giam vào động Minh Hà nữa thì nguy.
Toàn Cơ gật đầu nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.