Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 36:
Vân Phong Nam Thiên
28/10/2021
Sau phẫu thuật Y Vân được chuyển qua phòng hồi sức, Nguyên quyết định chuyển cô bạn nhỏ sang phòng yêu cầu, chi phí này anh vẫn có thể chi trả được. Điều mà anh mong muốn lúc này là cô bạn nhỏ được chăm sóc tốt nhất có thể, nhanh chóng bình phục, còn cùng anh thực hiện bao ước mơ và dự định còn dang dở của hai người. Sau khi sắp xếp xong cho Y Vân thấy trong phòng đông người nên anh lặng lẽ bước ra ngoài.
Đi hết hành lang của khoa cấp cứu thì đến khuôn viên nhỏ , chỗ này tương đối vắng vẻ, tầm mắt của Nguyên nhìn đến ghế đá dưới gốc cây bằng lăng, trên cây có lác đác vài chùm hoa màu tím đang khẽ đung đưa trong gió rất dịu dàng. Trong lòng Nguyên luôn có cảm giác vô cùng bất an, anh không ngừng thở dài, bất chợt có một chai nước lọc được đưa đến trước mặt anh, anh không ngẩng đầu lên nhưng cũng biết người đưa chai nước đến cho mình là ai. Anh không ngần ngại đón lấy chai nước ngửa cổ tu liền một hơi cạn nửa chai. Thấy Nguyên vẫn giữ im lặng Thanh Tuyền suốt ruột lên tiếng hỏi:
"Tớ đang đứng ở đây rồi, cậu không có gì muốn hỏi hay sao?"
Nguyên bấy giờ mới ngẩng đầu lên quay sang nhìn Thanh Tuyền, trên mặt anh cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, trông bộ dạng của anh cười lúc này còn khó coi hơn là khóc. Thanh Tuyền thoáng chau mày rồi lên tiếng nói tiếp :
"Cậu nói gì đi chứ, cậu cứ im lặng như vậy khiến mình rất lo lắng! Chuyện xảy ra vào thứ sáu tuần trước không liên quan gì đến mình cả, cậu phải tin tưởng vào mình. Bấy nhiều năm qua.."
Là bạn bè bấy lâu nay sao Nguyên lại không biết được rõ ràng Thanh Tuyền là người như thế nào kia chứ. Vì vậy anh đã không để cho Thanh Tuyền nói hết câu mà lên tiếng cắt ngang:
"Cậu không cần phải nói gì đâu, mình không phải là kẻ ngốc nên không đến nỗi nhìn mọi việc xảy ra một cách phiến diện, mình biết tự lo cho bản thân cậu cũng không cần phải lo lắng cho mình như vậy đâu. Còn chuyện này nữa, thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ Y Vân."
"Giúp Y Vân chính là giúp đỡ cho cậu, giữa chúng ta không cần phải khách sáo nói cảm ơn làm gì. Cậu có dự định gì tiếp theo không?
Thanh Tuyền mặt mày ủ rột hỏi."
"Không có! Hết thảy đều chờ Y Vân tỉnh dậy lúc này đó mới là điều quan trọng nhất."
Nguyên vừa lắc đầu vừa trả lời. Thanh Tuyền đương nhiên hiểu được những suy nghĩ của Nguyên lòng cậu ấy lúc này đang rối như tơ vò, Cả hai người cứ ngồi yên như vậy và mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình. Lúc này ánh mặt trời cũng dần tắt nắng, ánh tà dương cuối cùng trong ngày nhẹ lướt qua một cách chóng vánh, kết hợp với tâm trạng của hai con người đang ngồi trong khuôn viên bệnh viện khiến cho hoàng hôn hôm nay càng trở nên vô tình.
Thanh Tuyền gần đây mới được biết đến Y Vân, cô bạn còn chưa kịp làm quen với đàn em khóa dưới thì lại xảy ra chuyện không may ngày hôm nay. Trong lòng cô bạn không khỏi tiếc nuối và thầm mong cô bạn nhỏ mau chóng bình phục. Về phía Nguyên thì hoàn toàn ngược lại, lúc này lửa giận trong lòng anh chẳng khác gì dòng dung nham hừng hực bị chìm sâu trong lòng núi lửa chỉ trực chờ cơ hội là phun trào dữ dội. Anh nhìn vào thế giới người lớn đã thấy được rất rõ ràng, người lớn bất chấp tất cả chỉ vì coi lợi ích của bản thân người lớn là trên hết nên không hề hay biết cũng không hề quan tâm đến việc con trẻ sẽ bị tổn thương ra sao.
Cô Tú thấy Thanh Tuyền đi lâu quá mà chưa quay trở lại, nên sau khi bàn giao giấy tờ và khoản tiền nhà trường chưa cho mình với bà Tuệ xong xuôi cô liền đi tìm Thanh Tuyền ngay lập tức. Đoán chừng hai đứa nhỏ đi cùng nhau nên cô Tú đi hết hành lang bèn đảo mắt nhìn xung quanh khuôn viên, thấy được hai đứa nhỏ đang ngồi ở ghế đá. Cô Tú bước lại gần nói:
"Hai đứa cứ ngồi đây chờ cô đi mua một ít đồ dùng cần thiết cho Y Vân xong xuôi rồi mới có thể đưa hai đứa trở về nhà được."
"Để con đi mua cho!"
Cả Thanh Tuyền và Nguyên đồng thanh hô lên.
"Cũng được, đây là danh sách đồ cần mua cô đã đi lại, các con đi mua đi cô quay lại phòng bệnh của Y Vân chờ các con quay lại."
Cô Tú vừa nói vừa đưa mảnh giấy nhỏ được ghi rất nhiều chữ trên đó. Đón nhận tờ giấy xong Thanh Tuyền cùng Nguyên hăm hở ra ngoài bách hóa ở cổng viện mua. Những thứ cần mua cả hai cô cậu đều lấy nhiều hơn số lượng trong giấy ghi. Thành gia đồ mua về chất đầy cả một góc phòng, nhìn đống đồ cô Tú thấy hài lòng vì hai đứa bé này rất biết cách quan tâm đến người khác. Bà Tuệ thì hoảng hốt bấy nhiêu đồ như vậy thì phải tốn không biết bao nhiêu tiền. Phòng bệnh lại tốt như vậy cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền nữa . Nhưng rồi bà không nghĩ được nhiều như vậy, trước tiên phải phải lo cho con gái đã, bà nói:
"Cho tôi xin lại hóa đơn chờ đến khi cháu ra viện gia đình chúng tôi nhất định sẽ trả lại khoản tiền này."
Nguyên định mở miệng nói thì cô Tú đã nhanh một bước nói trước.
"Cái này, bọn nhỏ vừa nãy đã quên không lấy hóa đơn, lát nữa để tôi về qua bách hóa tôi sẽ lấy hóa đơn và gửi chị sau!"
Nguyên hiểu ý định của cô Tú, nhìn tính cách của Y Vân cũng đủ thấy bậc sinh thành của cô bạn đương nhiên là người rất có tự trọng nên anh không nói gì nữa. Cô Tú và Thanh Tuyền chào bà Tuệ rồi ra về. Nguyên đưa cô Tú và Thanh Tuyền ra xe, dọc đường đi Thanh Tuyền khó hiểu hỏi:
"Chỗ đó là Nguyên muốn giúp đỡ gia đình em ấy, không cần phải lấy hóa đơn đâu cô!"
Cô Tú gõ đầu Thanh Tuyền nói:
"Ai nói với con là cô sẽ đi lấy hóa đơn? Cô nói như vậy chẳng qua là để mẹ của Y Vân không cần phải bận tâm những chuyện khác mà chỉ cần chuyên tâm chăm sóc con bé là được rồi."
Nghe xong cả Thanh Tuyền và Nguyên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cô Tú lại rất hiểu suy nghĩ của hai người đến như vậy, quả thật số tiền mua đồ đó không đáng là bao so với Thanh Tuyền và Nguyên, nhưng đối với gia đình Y Vân lại là một con số cực kỳ lớn. Thanh Tuyền cảm thấy lạ là tại sao Trường Anh không có thừa hưởng lấy nửa điểm chu đáo tinh tế này từ cô Tú. Cô bạn buột miệng nói:
"Trường Anh đúng là tên vô tâm, sao cậu ấy chẳng có ưu điểm nào giống với cô nhỉ?"
Cô Tú khúc khích cười trả lời:
"Đấy là chưa đến lúc, kiểu như là thời cơ chưa đến ấy, nên con cứ phải từ từ bình tĩnh chờ xem!"
Nguyên đang định mở miệng nói gì đó nhưng nhận được cái nhìn âu yếm chứa đầy sự cảm thông của cô Tú. Cô mỉm cười gật đầu với nguyên như muốn nói cậu rằng cậu không cần phải nói nữa vì cô biết cậu định nói cái gì rồi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của đứa trẻ này cô Tú không khỏi xót xa, cô dịu dàng hỏi:
"Con định ở lại đến bao giờ?"
"Có lẽ chờ Y Vân tỉnh lại con mới về!"
Cô Tú gật đầu không nói gì nữa, xoay người đi ra phía cổng bệnh viện. Nguyên sắp xếp xong cho cô Tú và Thanh Tuyền thì quay trở lại phòng bệnh của Y Vân. Bà Tuệ thấy Nguyên quay lại thì ngạc nhiên hỏi:
"Cháu còn quên gì sao?"
Nguyên lễ phép trả lời:
"Dạ không, là chị Thanh nói cháu ở lại hỗ trợ bác chăm sóc Y Vân để bác trai không làm gián đoạn việc cung cấp hàng hóa đến bách hóa!"
Khóe mắt bà Tuệ tràn ra giọt nước mắt, bà cảm động nói với giọng điệu rưng rưng:
"Chị Thanh thật tốt, cháu cũng là người rất tốt! Gia đình bác không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào nữa."
Đi hết hành lang của khoa cấp cứu thì đến khuôn viên nhỏ , chỗ này tương đối vắng vẻ, tầm mắt của Nguyên nhìn đến ghế đá dưới gốc cây bằng lăng, trên cây có lác đác vài chùm hoa màu tím đang khẽ đung đưa trong gió rất dịu dàng. Trong lòng Nguyên luôn có cảm giác vô cùng bất an, anh không ngừng thở dài, bất chợt có một chai nước lọc được đưa đến trước mặt anh, anh không ngẩng đầu lên nhưng cũng biết người đưa chai nước đến cho mình là ai. Anh không ngần ngại đón lấy chai nước ngửa cổ tu liền một hơi cạn nửa chai. Thấy Nguyên vẫn giữ im lặng Thanh Tuyền suốt ruột lên tiếng hỏi:
"Tớ đang đứng ở đây rồi, cậu không có gì muốn hỏi hay sao?"
Nguyên bấy giờ mới ngẩng đầu lên quay sang nhìn Thanh Tuyền, trên mặt anh cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, trông bộ dạng của anh cười lúc này còn khó coi hơn là khóc. Thanh Tuyền thoáng chau mày rồi lên tiếng nói tiếp :
"Cậu nói gì đi chứ, cậu cứ im lặng như vậy khiến mình rất lo lắng! Chuyện xảy ra vào thứ sáu tuần trước không liên quan gì đến mình cả, cậu phải tin tưởng vào mình. Bấy nhiều năm qua.."
Là bạn bè bấy lâu nay sao Nguyên lại không biết được rõ ràng Thanh Tuyền là người như thế nào kia chứ. Vì vậy anh đã không để cho Thanh Tuyền nói hết câu mà lên tiếng cắt ngang:
"Cậu không cần phải nói gì đâu, mình không phải là kẻ ngốc nên không đến nỗi nhìn mọi việc xảy ra một cách phiến diện, mình biết tự lo cho bản thân cậu cũng không cần phải lo lắng cho mình như vậy đâu. Còn chuyện này nữa, thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ Y Vân."
"Giúp Y Vân chính là giúp đỡ cho cậu, giữa chúng ta không cần phải khách sáo nói cảm ơn làm gì. Cậu có dự định gì tiếp theo không?
Thanh Tuyền mặt mày ủ rột hỏi."
"Không có! Hết thảy đều chờ Y Vân tỉnh dậy lúc này đó mới là điều quan trọng nhất."
Nguyên vừa lắc đầu vừa trả lời. Thanh Tuyền đương nhiên hiểu được những suy nghĩ của Nguyên lòng cậu ấy lúc này đang rối như tơ vò, Cả hai người cứ ngồi yên như vậy và mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình. Lúc này ánh mặt trời cũng dần tắt nắng, ánh tà dương cuối cùng trong ngày nhẹ lướt qua một cách chóng vánh, kết hợp với tâm trạng của hai con người đang ngồi trong khuôn viên bệnh viện khiến cho hoàng hôn hôm nay càng trở nên vô tình.
Thanh Tuyền gần đây mới được biết đến Y Vân, cô bạn còn chưa kịp làm quen với đàn em khóa dưới thì lại xảy ra chuyện không may ngày hôm nay. Trong lòng cô bạn không khỏi tiếc nuối và thầm mong cô bạn nhỏ mau chóng bình phục. Về phía Nguyên thì hoàn toàn ngược lại, lúc này lửa giận trong lòng anh chẳng khác gì dòng dung nham hừng hực bị chìm sâu trong lòng núi lửa chỉ trực chờ cơ hội là phun trào dữ dội. Anh nhìn vào thế giới người lớn đã thấy được rất rõ ràng, người lớn bất chấp tất cả chỉ vì coi lợi ích của bản thân người lớn là trên hết nên không hề hay biết cũng không hề quan tâm đến việc con trẻ sẽ bị tổn thương ra sao.
Cô Tú thấy Thanh Tuyền đi lâu quá mà chưa quay trở lại, nên sau khi bàn giao giấy tờ và khoản tiền nhà trường chưa cho mình với bà Tuệ xong xuôi cô liền đi tìm Thanh Tuyền ngay lập tức. Đoán chừng hai đứa nhỏ đi cùng nhau nên cô Tú đi hết hành lang bèn đảo mắt nhìn xung quanh khuôn viên, thấy được hai đứa nhỏ đang ngồi ở ghế đá. Cô Tú bước lại gần nói:
"Hai đứa cứ ngồi đây chờ cô đi mua một ít đồ dùng cần thiết cho Y Vân xong xuôi rồi mới có thể đưa hai đứa trở về nhà được."
"Để con đi mua cho!"
Cả Thanh Tuyền và Nguyên đồng thanh hô lên.
"Cũng được, đây là danh sách đồ cần mua cô đã đi lại, các con đi mua đi cô quay lại phòng bệnh của Y Vân chờ các con quay lại."
Cô Tú vừa nói vừa đưa mảnh giấy nhỏ được ghi rất nhiều chữ trên đó. Đón nhận tờ giấy xong Thanh Tuyền cùng Nguyên hăm hở ra ngoài bách hóa ở cổng viện mua. Những thứ cần mua cả hai cô cậu đều lấy nhiều hơn số lượng trong giấy ghi. Thành gia đồ mua về chất đầy cả một góc phòng, nhìn đống đồ cô Tú thấy hài lòng vì hai đứa bé này rất biết cách quan tâm đến người khác. Bà Tuệ thì hoảng hốt bấy nhiêu đồ như vậy thì phải tốn không biết bao nhiêu tiền. Phòng bệnh lại tốt như vậy cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền nữa . Nhưng rồi bà không nghĩ được nhiều như vậy, trước tiên phải phải lo cho con gái đã, bà nói:
"Cho tôi xin lại hóa đơn chờ đến khi cháu ra viện gia đình chúng tôi nhất định sẽ trả lại khoản tiền này."
Nguyên định mở miệng nói thì cô Tú đã nhanh một bước nói trước.
"Cái này, bọn nhỏ vừa nãy đã quên không lấy hóa đơn, lát nữa để tôi về qua bách hóa tôi sẽ lấy hóa đơn và gửi chị sau!"
Nguyên hiểu ý định của cô Tú, nhìn tính cách của Y Vân cũng đủ thấy bậc sinh thành của cô bạn đương nhiên là người rất có tự trọng nên anh không nói gì nữa. Cô Tú và Thanh Tuyền chào bà Tuệ rồi ra về. Nguyên đưa cô Tú và Thanh Tuyền ra xe, dọc đường đi Thanh Tuyền khó hiểu hỏi:
"Chỗ đó là Nguyên muốn giúp đỡ gia đình em ấy, không cần phải lấy hóa đơn đâu cô!"
Cô Tú gõ đầu Thanh Tuyền nói:
"Ai nói với con là cô sẽ đi lấy hóa đơn? Cô nói như vậy chẳng qua là để mẹ của Y Vân không cần phải bận tâm những chuyện khác mà chỉ cần chuyên tâm chăm sóc con bé là được rồi."
Nghe xong cả Thanh Tuyền và Nguyên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cô Tú lại rất hiểu suy nghĩ của hai người đến như vậy, quả thật số tiền mua đồ đó không đáng là bao so với Thanh Tuyền và Nguyên, nhưng đối với gia đình Y Vân lại là một con số cực kỳ lớn. Thanh Tuyền cảm thấy lạ là tại sao Trường Anh không có thừa hưởng lấy nửa điểm chu đáo tinh tế này từ cô Tú. Cô bạn buột miệng nói:
"Trường Anh đúng là tên vô tâm, sao cậu ấy chẳng có ưu điểm nào giống với cô nhỉ?"
Cô Tú khúc khích cười trả lời:
"Đấy là chưa đến lúc, kiểu như là thời cơ chưa đến ấy, nên con cứ phải từ từ bình tĩnh chờ xem!"
Nguyên đang định mở miệng nói gì đó nhưng nhận được cái nhìn âu yếm chứa đầy sự cảm thông của cô Tú. Cô mỉm cười gật đầu với nguyên như muốn nói cậu rằng cậu không cần phải nói nữa vì cô biết cậu định nói cái gì rồi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của đứa trẻ này cô Tú không khỏi xót xa, cô dịu dàng hỏi:
"Con định ở lại đến bao giờ?"
"Có lẽ chờ Y Vân tỉnh lại con mới về!"
Cô Tú gật đầu không nói gì nữa, xoay người đi ra phía cổng bệnh viện. Nguyên sắp xếp xong cho cô Tú và Thanh Tuyền thì quay trở lại phòng bệnh của Y Vân. Bà Tuệ thấy Nguyên quay lại thì ngạc nhiên hỏi:
"Cháu còn quên gì sao?"
Nguyên lễ phép trả lời:
"Dạ không, là chị Thanh nói cháu ở lại hỗ trợ bác chăm sóc Y Vân để bác trai không làm gián đoạn việc cung cấp hàng hóa đến bách hóa!"
Khóe mắt bà Tuệ tràn ra giọt nước mắt, bà cảm động nói với giọng điệu rưng rưng:
"Chị Thanh thật tốt, cháu cũng là người rất tốt! Gia đình bác không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.