Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 37: Cứ Như Vậy Cả Đời Sao?
Vân Phong Nam Thiên
29/10/2021
Nhìn vẻ mặt hằn rõ sự lo lắng của bà Tuệ tự nhiên Nguyên nhớ đến mẹ của mình, nếu mẹ anh còn sống có lẽ cũng giống như bà Tuệ rất lo lắng khi anh xảy ra chuyện. Anh khẽ thở dài một hơi rồi nói:
"Bác không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu điều bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho Y Vân! Cũng may chúng cháu vừa thi kết thúc năm học xong!"
Bà Tuệ gật đầu rồi nói:
"Cháu ở lại với Vân để bác đi mua cơm cho hai bác cháu!"
"Bác không phải khi mua cơm đâu, ở phòng này cơm nước sẽ được phục vụ tận nơi và đầy đủ, có lẽ họ sắp đưa cơm đến rồi. Trong cái túi này là quần áo và đồ dùng cá nhân mà Thanh Tuyền đã lựa chọn cho bác!"
Vừa nói Nguyên vừa chỉ tay vào cái túi màu đen để ở phía trên đống đồ trong góc phòng bệnh. Bà Tuệ giật mình sửng sốt, hai đứa nhỏ này thật tình ý, quả thật lúc bà đi quá vội vàng cũng chỉ kịp chuẩn bị chút tiền mặt nào có kịp chuẩn bị quần áo. Phòng bệnh này có cả phòng tắm và nhà vệ sinh nên rất thuận tiện. Bà Tuệ dọn dẹp sắp xếp lại phòng một chút sau đó mới đi thay đồ.
Từ lúc bà Tuệ dọn phòng cho đến lúc tắm xong vẫn thấy Nguyên ngồi trên ghế như tượng gỗ mà nhìn về phía giường bệnh. Bà không ngờ được cậu nam sinh này lại quan tâm đến con gái như vậy, bà lại càng không ngờ được bạn của con gái lại tỉ mỉ như vậy, không những mua quần áo cho bà mà còn được giặt sạch sẽ rồi, màu sắc cũng phù hợp với lứa tuổi của mình. Trong lòng bà Tuệ cảm động đến nỗi không nói nên lời, con gái bà quả thật là rất may mắn khi có những người bạn tốt như vậy, nhất là những lúc con bé đang phải gian nan giành giật sự sống như thế này.
Bà Tuệ đang miên man suy nghĩ thì chợt bị tiếng gõ cửa làm cho thức tỉnh, cửa phòng mở ra thì ra là người đến đưa cơm. Người đưa cơm vừa đi khỏi Nguyên cũng rời khỏi ghế sắp xếp chuẩn bị ăn cơm, đây là lần đầu tiên anh cùng ăn cơm với phụ huynh của Y Vân, hơn nữa lại trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này khiến anh rất căng thẳng. Đang ăn cơm Nguyên chợt dừng lại và lễ phép nói:
"Bác sĩ đã căn dặn đêm nay rất quan trọng, mà một mình bác không thể trông hết đêm được nên cháu sẽ cùng trông với bác. Từ giờ đến đêm bác trông, còn lại đến sáng để cháu!"
"Như vậy sao được, đêm nay để bác trông!"
Bà Tuệ ngại ngùng nói:
"Bác nên nghe theo sự sắp xếp của cháu, không phải e ngại chuyện gì cả. Nếu cháu thức đêm xong thì sáng ngày hôm sau cháu có thể ngủ bù còn bác thì sẽ không ngủ bù được, bởi ban ngày sẽ có những việc mà cháu không thể hỗ trợ được."
Mặc dù Nguyên nói bằng giọng từ tốn nhưng bà Tuệ cảm giác được một cỗ uy nghiêm cường đại phát ra trong lời nói của cậu nam sinh này khiến cho bà không thể không nghe theo, phải chăng đây chính là tố chất lãnh đạo mà người khác vẫn thường nhắc đến. Sau khi ăn xong Nguyên thu dọn chỗ ngồi của mình sạch sẽ rồi lẳng lặng đi ra khỏi phòng, bà Tuệ không hỏi nhiều nữa sau khi ăn sau cũng thu dọn một chút rồi ngồi vào ghế trông chừng Y Vân.
Bà Tuệ là người từng trải lên nhìn ra sự quan tâm của Nguyên đối với con gái rất đặc biệt không khác gì Thanh Phong quan tâm đến con gái. Lý do mà Nguyên nói ở lại đây nghe có vẻ rất hợp lý nhưng nghĩ kỹ lại vẫn có chỗ không ổn. Dù là từ phía bách hóa muốn hỗ trợ gia đình bà nghe đã không hợp lý rồi thêm cả việc nếu như Nguyên không đồng ý ở lại bệnh viện chắc chắn chị Thanh cũng sẽ không ép được cậu ta. Đặc biệt là bách hóa lại còn chuẩn bị xe cho Nguyên và bà đi ra bệnh viện nữa.
Nếu nói Nguyên trợ giúp gia đình bà là do sự quan tâm đặc biệt đến Y Vân, còn bách hóa hỗ trợ và ưu ái nhà mình như vậy là lý do gì đây? Nghĩ đến đây bà Tuệ chỉ biết thở dài, thôi thì đây cũng là may mắn của gia đình khi gặp được đối tác tốt như vậy.
Về phía bọn nhỏ thì bà thấy bọn chúng cũng lớn cả rồi chỉ cần không đi quá giới hạn thì việc quan tâm giúp nhau trong học tập và cuộc sống như vậy mới thật là tốt. Chỉ cần con gái bình phục bà sẽ không cấm đoán con chuyện này chuyện kia mà chỉ theo sát và đồng hành cùng với con. Bà không ngờ nhân duyên của con gái cũng thật may mắn khi biết cạnh con luôn có những người bạn, từng người từng người một vừa tốt vừa suất sắc. Chính vì vậy bà Tuệ càng tin tưởng con gái của bạn không tệ đến mức như cô chủ nhiệm từng nhận xét.
Bà Tuệ đang miên man suy nghĩ thì thấy máy báo nhịp tim của con gái đang giảm dần. Bà Tuệ vội vàng bấm chuông cảnh báo, Nguyên đang thẫn thờ ngồi ngoài hành lang bỗng thấy có một nhóm bác sĩ vội vàng chạy như bay về phía phòng của vân. Biết có vấn đề bất thường xảy ra nên Nguyên muốn đi vào trong thì bị chặn lại, ngay cả bà Tuệ cũng phải đi ra ngoài.
Trong phòng bác sĩ bận rộn xử lý tình trạng của bệnh nhân, sau đó lần lượt kiểm tra đồng tử, thân nhiệt và huyết áp. Thấy không có gì bất thường thì bác sĩ yêu cầu lấy mẫu xét nghiệm xem bệnh nhân có bị nhiễm độc độc thuốc hoặc sử dụng thuốc bị quá liều hay không. Tiếp đó còn chọc dò tủy sống xem bệnh nhân có bị nhiễm trùng, xuất huyết hay không?
Sau một hồi cấp cứu, sau một loạt kiểm tra, xét nghiệm.. cuối cùng các chỉ số sự sống đã trở lại bình thường. Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Bà Tuệ vội vàng bước đến chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã mở lời trước.
"Tin vui là bệnh nhân không sao, tin buồn là bệnh nhân không muốn tỉnh lại, việc này chúng tôi cũng phải bó tay!"
Bác sĩ vừa dứt lời bà Tuệ đứng không vững mạnh lãnh đạo lùi bước về phía sau hai bước. Nguyên tiến lên đỡ lấy bà Tuệ, trong lòng anh cũng không khá hơn là mấy. Một cô gái hoạt bát như vậy sao lại có thể buông bỏ mà nằm một chỗ, anh cố kìm lại không cho giọt nước mắt thương tâm rơi xuống.
"Chúng tôi bây giờ có thể làm gì? Không lẽ cứ để con bé làm như vậy đến hết đời sao?"
Bà Tuệ lắp bắp hỏi.
"Bệnh nhân kỉ chịu sự đã kích quá lớn, tuổi lại còn nhỏ dễ có suy nghĩ tiêu cực nên đã buông bỏ và không muốn tỉnh lại là điều rất bình thường, bây giờ gia đình hãy trò chuyện với bệnh nhân để bệnh nhân còn không còn suy nghĩ tiêu cực nữa nếu may mắn thì vài ngày không thì phải vài năm sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại, tuy nhiên cũng có trường hợp quả thật cả đời này cũng không tỉnh lại!"
Bà Tuệ nghe xong thì sốc nặng liền ngất xỉu. Nguyên dìu bà vào phòng nghỉ ngơi bác sĩ nói bà không sao chỉ là do lo lắng quá độ rồi ngất đi. Sau khi đắp cho bà một chiếc chăn mỏng xong Nguyên lướt qua nhìn Y Vân sau đó anh đi đến cạnh cửa sổ đứng. Anh khẽ kéo cánh cửa để lấy một chút không khí từ bên ngoài vào phòng cho phòng thêm không khí mới.
Ai ai cũng nói về đêm sẽ yên tĩnh, còn anh thì vừa mới biết được bệnh viện là nơi không có ban đêm. Ánh đèn soi sáng từng ngóc ngách, tiếng nói chuyện rì rầm tiếng bước chân chạy sầm sập của y bác sĩ mỗi khi chuông cảnh báo vang lên. Rồi cả tiếng còi hú của xe cấp cứu phía dưới lâu lâu lại vang lên. Vừa mới hé cửa một lát mà đã có bao nhiêu âm thanh hỗn tạp lọt vào tai mình.
Nguyên đứng ở cửa số một lát rồi đóng cửa lại lúc này chỉ còn nghe được máy kêu tít tít rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến anh phiền lòng, bàn tay của anh nắm chặt bàn tay của Y Vân, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về trong dòng suy nghĩ của anh.
"Bác không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu điều bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho Y Vân! Cũng may chúng cháu vừa thi kết thúc năm học xong!"
Bà Tuệ gật đầu rồi nói:
"Cháu ở lại với Vân để bác đi mua cơm cho hai bác cháu!"
"Bác không phải khi mua cơm đâu, ở phòng này cơm nước sẽ được phục vụ tận nơi và đầy đủ, có lẽ họ sắp đưa cơm đến rồi. Trong cái túi này là quần áo và đồ dùng cá nhân mà Thanh Tuyền đã lựa chọn cho bác!"
Vừa nói Nguyên vừa chỉ tay vào cái túi màu đen để ở phía trên đống đồ trong góc phòng bệnh. Bà Tuệ giật mình sửng sốt, hai đứa nhỏ này thật tình ý, quả thật lúc bà đi quá vội vàng cũng chỉ kịp chuẩn bị chút tiền mặt nào có kịp chuẩn bị quần áo. Phòng bệnh này có cả phòng tắm và nhà vệ sinh nên rất thuận tiện. Bà Tuệ dọn dẹp sắp xếp lại phòng một chút sau đó mới đi thay đồ.
Từ lúc bà Tuệ dọn phòng cho đến lúc tắm xong vẫn thấy Nguyên ngồi trên ghế như tượng gỗ mà nhìn về phía giường bệnh. Bà không ngờ được cậu nam sinh này lại quan tâm đến con gái như vậy, bà lại càng không ngờ được bạn của con gái lại tỉ mỉ như vậy, không những mua quần áo cho bà mà còn được giặt sạch sẽ rồi, màu sắc cũng phù hợp với lứa tuổi của mình. Trong lòng bà Tuệ cảm động đến nỗi không nói nên lời, con gái bà quả thật là rất may mắn khi có những người bạn tốt như vậy, nhất là những lúc con bé đang phải gian nan giành giật sự sống như thế này.
Bà Tuệ đang miên man suy nghĩ thì chợt bị tiếng gõ cửa làm cho thức tỉnh, cửa phòng mở ra thì ra là người đến đưa cơm. Người đưa cơm vừa đi khỏi Nguyên cũng rời khỏi ghế sắp xếp chuẩn bị ăn cơm, đây là lần đầu tiên anh cùng ăn cơm với phụ huynh của Y Vân, hơn nữa lại trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này khiến anh rất căng thẳng. Đang ăn cơm Nguyên chợt dừng lại và lễ phép nói:
"Bác sĩ đã căn dặn đêm nay rất quan trọng, mà một mình bác không thể trông hết đêm được nên cháu sẽ cùng trông với bác. Từ giờ đến đêm bác trông, còn lại đến sáng để cháu!"
"Như vậy sao được, đêm nay để bác trông!"
Bà Tuệ ngại ngùng nói:
"Bác nên nghe theo sự sắp xếp của cháu, không phải e ngại chuyện gì cả. Nếu cháu thức đêm xong thì sáng ngày hôm sau cháu có thể ngủ bù còn bác thì sẽ không ngủ bù được, bởi ban ngày sẽ có những việc mà cháu không thể hỗ trợ được."
Mặc dù Nguyên nói bằng giọng từ tốn nhưng bà Tuệ cảm giác được một cỗ uy nghiêm cường đại phát ra trong lời nói của cậu nam sinh này khiến cho bà không thể không nghe theo, phải chăng đây chính là tố chất lãnh đạo mà người khác vẫn thường nhắc đến. Sau khi ăn xong Nguyên thu dọn chỗ ngồi của mình sạch sẽ rồi lẳng lặng đi ra khỏi phòng, bà Tuệ không hỏi nhiều nữa sau khi ăn sau cũng thu dọn một chút rồi ngồi vào ghế trông chừng Y Vân.
Bà Tuệ là người từng trải lên nhìn ra sự quan tâm của Nguyên đối với con gái rất đặc biệt không khác gì Thanh Phong quan tâm đến con gái. Lý do mà Nguyên nói ở lại đây nghe có vẻ rất hợp lý nhưng nghĩ kỹ lại vẫn có chỗ không ổn. Dù là từ phía bách hóa muốn hỗ trợ gia đình bà nghe đã không hợp lý rồi thêm cả việc nếu như Nguyên không đồng ý ở lại bệnh viện chắc chắn chị Thanh cũng sẽ không ép được cậu ta. Đặc biệt là bách hóa lại còn chuẩn bị xe cho Nguyên và bà đi ra bệnh viện nữa.
Nếu nói Nguyên trợ giúp gia đình bà là do sự quan tâm đặc biệt đến Y Vân, còn bách hóa hỗ trợ và ưu ái nhà mình như vậy là lý do gì đây? Nghĩ đến đây bà Tuệ chỉ biết thở dài, thôi thì đây cũng là may mắn của gia đình khi gặp được đối tác tốt như vậy.
Về phía bọn nhỏ thì bà thấy bọn chúng cũng lớn cả rồi chỉ cần không đi quá giới hạn thì việc quan tâm giúp nhau trong học tập và cuộc sống như vậy mới thật là tốt. Chỉ cần con gái bình phục bà sẽ không cấm đoán con chuyện này chuyện kia mà chỉ theo sát và đồng hành cùng với con. Bà không ngờ nhân duyên của con gái cũng thật may mắn khi biết cạnh con luôn có những người bạn, từng người từng người một vừa tốt vừa suất sắc. Chính vì vậy bà Tuệ càng tin tưởng con gái của bạn không tệ đến mức như cô chủ nhiệm từng nhận xét.
Bà Tuệ đang miên man suy nghĩ thì thấy máy báo nhịp tim của con gái đang giảm dần. Bà Tuệ vội vàng bấm chuông cảnh báo, Nguyên đang thẫn thờ ngồi ngoài hành lang bỗng thấy có một nhóm bác sĩ vội vàng chạy như bay về phía phòng của vân. Biết có vấn đề bất thường xảy ra nên Nguyên muốn đi vào trong thì bị chặn lại, ngay cả bà Tuệ cũng phải đi ra ngoài.
Trong phòng bác sĩ bận rộn xử lý tình trạng của bệnh nhân, sau đó lần lượt kiểm tra đồng tử, thân nhiệt và huyết áp. Thấy không có gì bất thường thì bác sĩ yêu cầu lấy mẫu xét nghiệm xem bệnh nhân có bị nhiễm độc độc thuốc hoặc sử dụng thuốc bị quá liều hay không. Tiếp đó còn chọc dò tủy sống xem bệnh nhân có bị nhiễm trùng, xuất huyết hay không?
Sau một hồi cấp cứu, sau một loạt kiểm tra, xét nghiệm.. cuối cùng các chỉ số sự sống đã trở lại bình thường. Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Bà Tuệ vội vàng bước đến chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã mở lời trước.
"Tin vui là bệnh nhân không sao, tin buồn là bệnh nhân không muốn tỉnh lại, việc này chúng tôi cũng phải bó tay!"
Bác sĩ vừa dứt lời bà Tuệ đứng không vững mạnh lãnh đạo lùi bước về phía sau hai bước. Nguyên tiến lên đỡ lấy bà Tuệ, trong lòng anh cũng không khá hơn là mấy. Một cô gái hoạt bát như vậy sao lại có thể buông bỏ mà nằm một chỗ, anh cố kìm lại không cho giọt nước mắt thương tâm rơi xuống.
"Chúng tôi bây giờ có thể làm gì? Không lẽ cứ để con bé làm như vậy đến hết đời sao?"
Bà Tuệ lắp bắp hỏi.
"Bệnh nhân kỉ chịu sự đã kích quá lớn, tuổi lại còn nhỏ dễ có suy nghĩ tiêu cực nên đã buông bỏ và không muốn tỉnh lại là điều rất bình thường, bây giờ gia đình hãy trò chuyện với bệnh nhân để bệnh nhân còn không còn suy nghĩ tiêu cực nữa nếu may mắn thì vài ngày không thì phải vài năm sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại, tuy nhiên cũng có trường hợp quả thật cả đời này cũng không tỉnh lại!"
Bà Tuệ nghe xong thì sốc nặng liền ngất xỉu. Nguyên dìu bà vào phòng nghỉ ngơi bác sĩ nói bà không sao chỉ là do lo lắng quá độ rồi ngất đi. Sau khi đắp cho bà một chiếc chăn mỏng xong Nguyên lướt qua nhìn Y Vân sau đó anh đi đến cạnh cửa sổ đứng. Anh khẽ kéo cánh cửa để lấy một chút không khí từ bên ngoài vào phòng cho phòng thêm không khí mới.
Ai ai cũng nói về đêm sẽ yên tĩnh, còn anh thì vừa mới biết được bệnh viện là nơi không có ban đêm. Ánh đèn soi sáng từng ngóc ngách, tiếng nói chuyện rì rầm tiếng bước chân chạy sầm sập của y bác sĩ mỗi khi chuông cảnh báo vang lên. Rồi cả tiếng còi hú của xe cấp cứu phía dưới lâu lâu lại vang lên. Vừa mới hé cửa một lát mà đã có bao nhiêu âm thanh hỗn tạp lọt vào tai mình.
Nguyên đứng ở cửa số một lát rồi đóng cửa lại lúc này chỉ còn nghe được máy kêu tít tít rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến anh phiền lòng, bàn tay của anh nắm chặt bàn tay của Y Vân, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về trong dòng suy nghĩ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.