Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 2 - Chương 19: giết người, hủy thi

Huyễn An Tuyết Hinh

26/01/2016

Đêm, toàn bộ Mộ Ai thành bị bao phủ trong màn đêm tối tăm, thầy thuốc trong thành người người kinh sợ, sợ chính mình gặp phải tai ương, nhất là các thầy thuốc danh khí lớn ——Đây cũng là lần đầu tiên, ban đêm Mộ Ai thành náo nhiệt như vậy, đương nhiên, đối với mỗ nhân ghé vào mái nhà cho gió thổi mà nói, đêm nay, cũng thật mê người —— “Hủy dung ? Ngươi thật độc…” Một bên không quay đầu lại nói xong, một bên kéo ngói vụn ra để nhìn xuống dưới. Người kia vẻ mặt cháy đen, trên thân không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo, người này thật sự là đệ nhất mỹ nhân Cổ Phong quốc?

Khinh thường liếc Mộ Thiên Dao một cái, tiểu mông phì nộn của Tiểu Kim ngồi ở bên cạnh Mộ Thiên Dao, móng nhỏ con vài lần muốn cào lên tiểu thí thí Mộ Thiên Dao mân mê, bất quá, cuối cùng đành phải hung hăng cắn thủy tinh trong tay một ngụm, miệng hung hăng đô lên, hắn phi thường bất mãn với chủ nhân này —— Đột nhiên, ánh mắt Mộ Thiên Dao chợt lóe, lập tức nằm sấp ở trên nóc nhà, vài ngọn gió sượt qua, sau đó vài hắc y nhân thoáng hiện ra —— sát… Cước bộ giẫm trên mặt đất, cành khô phát ra tiếng vang, có chút làm cho người ta sợ hãi.

“Ai —— “

Cao thủ Tiêu Dao trang bên trong lập tức kinh động, bảo kiếm ra khỏi vỏ, lớn tiếng quát hỏi —— “Thuộc hạ Mạch Thuân, cầu kiến thiếu chủ ——” thanh âm có chút đè thấp, xem ra là không muốn kinh động đến người khác.

“Vào đi!” Vừa nghe đến tên người, bên trong hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nặng nề nói.

Cửa, nhẹ nhàng mở ra, vài người linh hoạt đi vào, cửa, lại vội đóng cửa lại.

“Tham kiến thiếu chủ!” Thanh âm trầm thấp có chút áp lực, phi thường cẩn thận, nếu không phải Mộ Thiên Dao nội lực thâm hậu, khẳng định không nghe thấy .

“Mạch Thuân, không phải ngươi đi…” Thanh âm Mạch Thượng Húc có chút trầm thấp hung ác nham hiểm, rõ ràng , áp khí bên trong có chút thấp —— “Hồi thiếu chủ, nhiệm vụ thất bại ——” Mạch Thuân kinh sợ, nhiệm vụ thất bại , không biết thiếu chủ sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào…”Phanh ——” Mạch Thượng Húc vỗ mạnh cái bàn, hoảng sợ đứng lên, loại khí thế cao cao tại thượng trên thân nhất thời làm cho mấy người phía dưới suýt chút nữa không quỳ mà nằm úp sấp xuống.“Cái gì, nhiều cao thủ như vậy, mà ngay cả một phế vật cũng không thu thập được?” Gầm lên giận dữ cắt ngang trời cao, sau đó là một trận tiếng vang bùm bùm.

“Rốt cuộc sao lại thế này, võ công của các ngươi cũng không yếu, làm sao có thể…” Dừng trong chốc lát, thanh âm bên trong lại thấp xuống.

“Chúng thuộc hạ mai phục ngoài 30 dặm, thời điểm trời còn chưa tối, chỉ thấy nhị công tử cùng mấy thanh niên công tử đi với nhau, vì thế, chúng thuộc hạ đợi đến thời điểm bọn hắn phân tán mới ra tay. Nhưng không thể ngờ rằng võ công của nhị công tử sẽ cao như vậy…” Tthanh âm Mạch Thuân có chút run run, xem ra là cực sợ Mạch Thượng Húc.

“Hừ, đồ phế vật đó, võ công có thể cao bao nhiêu chứ?” Khinh thường xuy miệng, sau đó lại hỏi: “Thương vong thế nào?”

“Toàn quân bị diệt…” Mạch Thuân có chút xấu hổ, nhưng càng sợ hãi nhiều hơn, trong thanh âm đều có một chút run run, nghĩ đến trường hợp gì đó, toàn thân hắn càng run hơn…”Cái gì?” Mạch Thượng Húc lại chụp bàn một lần nữa, bất quá lúc này đây, cái bàn trực tiếp vỡ nát —— “Thiếu chủ tha mạng ——” Mạch Thuân hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

“Hừ, nếu toàn quân bị diệt, vậy tại sao ngươi không có việc gì?” Mạch Thượng Húc âm âm u u thấp giọng hỏi, sau đó chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm, lập tức,lại im lặng xuống, nhưng trong bóng đêm, lại càng thể hiện âm trầm —— “Ha ha, đồ nhi của ta a, người người ẩn tài, bất quá, cũng may đã an toàn !” Giọng nói rơi xuống, một đạo hắc tuyến xẹt qua, nóc nhà rỗng tuếch —— tấm màn đen trên trời không có vẻ âm u, Mộ Ai thành náo nhiệt rốt cục yên tĩnh lại.



“Đát đát…” Tiếng vó ngựa đát đát vang lên, mấy bóng người bôn tẩu trong màn đêm chậm rãi đi tới Mộ Ai thành, cõng ánh trăng, mơ hồ , có thể thấy vài đạo thân ảnh rắn rỏi thẳng tắp, giống nhau đạp nguyệt mà đến, lại như tử thần trong bóng đêm, hơi thở tử vong nghiêm nghị, dần dần tới gần Mộ Ai thành hơn—— “Mộ Ai thành, thành trì lớn tại biên cảnh Cổ Phong, nhưng cũng có một bộ phận thân nhập Ngân Nguyệt quốc, một bộ phận giáp giới với Dạ Ương quốc cùng Tiêu Nhiên quốc. Tuy rằng hiện tại nhìn phồn hoa, bất quá, tin tưởng không bao lâu nữa, phồn hoa sẽ điêu tàn này…” Nhẹ nhàng họa trên giấy vị trí địa lý của mấy quốc gia, phân bố theo đại thế sáu thế lực lớn. Từ buổi sáng nghe được tin tức, sau đó chậm rãi liệt ra, thiên hạ thuộc sở hữu sáu nước, sáu thế lực lớn phân bố đều ở các quốc gia.

Cổ Phong quốc có Tiêu Dao trang, tựa hai dây thừng cột vào cổ một con ngựa. Cổ Phong tuy rằng cường đại, nhưng không lại rời được Tiêu Dao trang, về phần Tiêu Dao trang đến tột cùng cường ở chỗ nào, Mộ Thiên Dao không biết, cũng không hỏi ra. Dù sao, ở trên giang hồ, trọng yếu địa vị đều được giữ lấy.

“Loạt soạt…” Thiêu hủy bản vẽ trong tay, Mộ Thiên Dao nhìn trăng sáng nơi chân trời, vẻ ngoài bình tĩnh, kỳ thật, nàng đã sớm bị cuốn vào trong thị phi này. Buổi sáng gặp được nam nhân kia, hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi đây, mà hoàn toàn có mục đích. Mộ Thiên Dao vừa mới xuất cốc, nơi này là trạm thứ nhất của nàng, không ngờ rằng ngay tức khắc liền gặp địch mạnh, không thể không nói, vận khí của nàng thật sự tốt đến cực điểm.

“Sát…” Lỗ tai Mộ Thiên Dao khẽ nhúc nhích, ở ngoài một dặm không ít hàng ngũ tới gần nơi này.Mộ Thiên Dao rất nhanh vung tay lên, tắt ngọn nến, sau đó dẫn theo Tiểu Kim như một luồng khói nhẹ bay ra khỏi gian phòng.

Mặc dù ở ngoài một dặm, Mộ Thiên Dao vẫn cảm thụ được sát khí rất nhỏ, mà nơi này nghe nói là địa bàn Tiêu Dao trang, như vậy người đó, Mộ Thiên Dao cũng không biết hắn muốn làm gì. Về phần bọn họ là làm sao mà biết Mộ Thiên Dao,Mộ Thiên Dao cũng vô tâm đi quản.

Cảm nhận được hô hấp, người đó đã đến gần rồi. Mộ Thiên Dao ở chỗ tối không tiếng động cười lạnh, trong óc bất giác nhớ tới nam tử mang đàn cổ, nếu như là hắn thì hết thảy đều rõ ràng !

Lần này người đến mặc một thân y phục dạ hành, không có dấu hiệu gì, nhưng có thể nhìn ra, không phải người Mạch Thượng Húc mang đến. Xem thân thủ, có vẻ hơn đám Mạch Thượng Húc mang đến một chút.

Rất nhanh , mấy người đi vào bằng cửa sổ.

“Bá…” Mộ Thiên Dao ngay lập tức di chuyển đến bên cửa sổ.

“Phách…” Quyết đoán đóng chặt cửa sổ lại, sau đó kéo Tiểu Kim qua, thanh âm lãnh khốc: “Phun hỏa —— “

Tiểu Kim mơ màng cũng không kịp nghĩ cái gì, nháy mắt miệng rộng một cái: “Hô…” Hỏa long thuận thế cuồng hướng mà ra.

Đem Tiểu Kim đặt ở trên cửa sổ thượng: ” Không ngừng phun hỏa cho ta! !” Một bên lãnh khốc hạ mệnh lệnh, một bên Mộ Thiên Dao rất nhanh tránh tới cạnh cửa, phòng ở trừ bỏ cửa sổ chính là đại môn, ở không có cửa ra khác. Đầu gỗ nào kiến tạo phòng ở khiến nó vừa tiếp xúc hỏa diễm, bốc cháy mạnh lên. Mộ Thiên Dao chỉ chờ ở cạnh cửa, chủy thủ xuất hiện ở lòng bàn tay —— “Nguy rồi, không có người ——” bên trong hô nhẹ một tiếng, sau đó chuẩn bị lui về phía sau, đột nhiên, một trận sóng nhiệt đánh tới, hỏa long màu đỏ tươi từ cửa sổ tiến vào. Hai nam tử mặc y phục dạ hành nháy mắt bị đốt thành tro —— “Triệt —‘’ Nam tử đầu lĩnh phía trước lệnh một tiếng, sau đó đại đao vung lên —— “Phanh ——” đại môn thuận tiện bị dập nát, nam tử lắc mình một cái ra trước, chuẩn bị bay ra —— “Cắt…” Trong mắt mọi người chỉ cảm thấy bạch quang chợt lóe, đầu lĩnh nam tử hạ thân vẫn còn trong nhà, mà đầu đã ở riêng chỗ khác, quay tròn vài vòng ở trên mặt đất, chậm rãi đứng hạ ở bên hoa cỏ—— trong nháy mắt yên lặng, sau đó mấy người đồng thời đề phòng, giơ bảo kiếm đập vào đại môn. Kiếm quang màu trắng cắt qua đất bắng, lưu lại một vết kiếm rất sâu.



Mộ Thiên Dao nghiền ngẫm quay chủy thủ trong tay, một bên tựa người lên vách gỗ .

“Lả tả…” Mấy người đồng thời xuất chưởng, chưởng phong quét ngang, nhất thời một trận gió cuốn đảo qua, hai bên đại môn bị có mấy bóng người rất nhanh nhảy ra.

Trong màn đêm, Mộ Thiên Dao như Huyết Tu La của địa ngục, khóe môi nhếch tươi cười hoàn mỹ, dung nhan tuyệt mỹ tựa trích tiên lập tức thể hiện yêu dị. Khóe môi tươi cười thị huyết, là dụ hoặc như vậy, nhưng lại làm cho mấy người này cảm thấy sợ hãi từ trong tâm.

Liếc nhau, tự nhiên cảm nhận được, người này là mục tiêu bây giờ của bọn hắn!

Còn lại bảy người rất nhanh vây Mộ Thiên Dao ở bên trong, bảo kiếm trong tay lạnh lóng lánh vẽ ra từng đạo mũi nhọn linh lệ.

Thu hồi chủy thủ trong tay, Mộ Thiên Dao tay không nhéo nhéo nắm đấm, nhất thời, nghe được một trận tiếng vang ‘Khanh khách’ làm cho răng nanh người ta lên men.

“Lên ——” một tiếng hô thấp, mấy người rất nhanh tấn công đến.

Tốc độ Mộ Thiên Dao nhanh hơn, khi bọn hắn xúm lại trong nháy mắt, rất nhanh di chuyển đến trước mặt một người, không nhìn bảo kiếm trong tay hắn—— “Sát…” Một tiếng vang âm trầm khủng bố, một mạng người biến mất —— xinh đẹp liếm liếm khóe môi, trên mặt Mộ Thiên Dao lộ vẻ tươi cười vô hại, nhưng quanh thân là khí thế khủng bố, lại làm cho mấy người suýt chút nữa chạy trối chết.

“Bá bá bá…” Thân hình Mộ Thiên Dao rất nhanh di động ở giữa mấy người đó.

Lại ‘Sát, sát, sát…” Thanh âm âm trầm vang lên, sáu người còn lại.

Mộ Thiên Dao trấn định tự nhiên lấy khăn tay xoa xoa đôi tay sạch sẽ dị thường, nhẹ buông ra, khăn tay tung bay, chỉ còn nàng, đứng thẳng ở trong sân nhỏ. Trong khách sạn không có một khách nhân nào khác bị kinh động, trên mặt đất cáo mấy người nằm thành hình chữ bát. Đếm đếm, vừa vặn là bảy —— sạch sẽ trên mặt đất, không có chút máu tươi tẩm ra.

“Đô đô…” Tiểu Kim phe phẩy cái đuôi chậm rãi thong thả đi đến, lửa trong phòng gần như tắt, không thiêu hủy vật khác, chỉ là vách tường bị nướng đen một chút. Tiểu Kim khống chế hỏa thuật càng ngày càng mạnh a! Trong lòng cảm thán , trên mặt vẫn bất động thanh sắc chỉ chỉ mấy cỗ thi thể trên mặt đất:

“Thiêu!” Giết người hủy thi, hỏa diễm của Tiểu Kim vừa vặn có thể không lưu lại một hạt bụi, quả nhiên không hổ là chuẩn bị đi giết người hủy thi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook