Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 36: Sư tôn, không dám

Mèo Có Hai Cái Mạng

08/07/2024

Y bị chọc tức đến không còn cách nào khác, tức tối mặc áo ngoài vào: “Không có lần sau.”

Úc Tử Khê vui vẻ gật đầu: “Vâng vâng, sư tôn yên tâm, tuyệt đối không có lần sau!”

Nói thật thì nếu trước đây bé biến thái nói những lời này, Sở Hàn chắc chắn sẽ tin ngay không chút nghi ngờ, nhưng không biết sao bây giờ y nửa tin nửa ngờ nhiều hơn.

“Khi nào xuất phát?” Sở Hàn vuốt tóc.

Đương nhiên là y hỏi khi nào thì đi thành Vân Tụ.

Úc Tử Khê mỉm cười ôm một cánh tay của Sở Hàn: “Cơm nước xong sẽ đi ngay.”

Sở Hàn: “Ừ, mang cái tên Liễu Vân Đạo đó đi cùng luôn.”

Sau khi Liễu Vân Đạo thú nhận chuyện thành Vân Tụ, hắn ta đã bị Úc Tử Khê bí mật giam lại.

Úc Tử Khê ừm một tiếng rồi kéo Sở Hàn đi dùng cơm.

Vừa ăn xong, còn chưa kịp dọn chén đũa, một người giáp giấy đã vọt tới đây.

Giáp giấy: “Chủ nhân, quanh Cổ Lăng xuất hiện rất nhiều tu sĩ.”

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là những tu sĩ được thả mấy hôm trước, họ thuộc môn phái không chịu buông bỏ, cùng lại đây bàn bạc công bằng.

Sở Hàn hỏi: “Có người của Vân Xuyên không?”

Giáp giấy máy móc lắc đầu: “Không có.”

Sở Hàn thở phào, may là không có Vân Xuyên, bằng không cục diện sẽ vô cùng xấu hổ. Có điều nghĩ cũng đúng thôi, tu sĩ Vân Xuyên bị bắt, tính cả Tô Miên Miên cũng chỉ có hai người, còn đều là môn hạ của Lạc Trường Ca, lòng khoan dung của Lạc Trường Ca rất lớn, hơn nữa lúc trước hắn cũng rất có thiện cảm với Úc Tử Khê, nếu các đệ tử lành lặn trở về thì chuyện này cũng coi như xong cả rồi, không cần phải giữ mãi không buông.

Một tay Úc Tử Khê ôm mặt, khẽ chớp mắt với Sở Hàn: “Sư tôn cảm thấy bây giờ nên làm gì?”

Sở Hàn nghĩ: “Có lẽ bọn họ đến đây để trút giận, dù sao cũng chẳng qua nổi máu loãng trăm dặm này, không gây nên sóng gió gì đâu, không cần quan tâm đến họ, dọn dẹp chút rồi chuẩn bị đi thành Vân Tụ thôi.”

Úc Tử Khê cũng tỏ vẻ tán đồng.

Bên ngoài, tu sĩ còn đang lục tục tập hợp, ba người trong am lặng lẽ rời khỏi Cổ Lăng thông qua đường mòn khác.

Vừa ra khỏi kết giới đường hầm, Sở Hàn mấy ngày nay không thấy ánh mắt trời cảm thấy đau mắt.

Y theo bản năng giơ tay che mắt, Úc Tử Khê lại đi trước y một bước, dùng tay che hai mắt y trước, sau đó chậm rãi dời xuống: “Sư tôn, vẫn ổn chứ?”

Sở Hàn xấu hổ nắm tay ho một tiếng: “Ừm, vẫn ổn.”

Liễu Vân Đạo đứng một bên gãi gãi đầu: “Quan hệ sư đồ của Sở tiên sư thật tốt.”

Sở Hàn nhìn hắn ta một cái, không nói gì. Nhưng Úc Tử Khê vô cùng đắc ý gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Liễu Vân Đạo: “......” Ta chỉ thuận miệng khen thôi mà.

Ba người vừa đi về trước một đoạn, ven đường đột nhiên lóe ra một bóng xanh, Úc Tử Khê vội bảo vệ Sở Hàn sau lưng, cũng đồng thời đánh ra một lưỡi dao gió giữa bóng xanh.

Bóng xanh kêu rên xuất hiện: “Ta nói này Úc sư điệt, con có cần phải xuống tay tàn nhẫn vậy không hả, xương cốt của ta bị con đánh gãy hết rồi nè.”

Sở Hàn: “Lạc Trường Ca? Sao ngươi lại ở đây?”

Lạc Trường Ca xoa xoa cánh tay suýt chút nữa là bị Úc Tử Khê đánh gãy, hắn nhe răng nhếch môi: “Ngươi đi liên tiếp mấy ngày không về, ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên mới tới xem thử.”

Sở Hàn: “Không phải ta bảo Tô Miên Miên báo bình an cho ngươi và Khương Tuyệt rồi à?”

Lạc Trường Ca: “Ta biết, nhưng chắc là ngươi cũng biết bởi vì đồ đệ nhà ngươi bắt người tùm lum, tiên môn các phái không chịu buông tha đã vây quanh Cổ Lăng, hiện tại đồ đệ của ngươi đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, còn ngươi thì sao, không cần nghĩ cũng biết người cùng chung chiến tuyến với hắn. Ta sợ những tu sĩ đó sẽ gây khó dễ cho ngươi nên mới tới đây coi thử, vốn dĩ Khương Tuyệt cũng muốn tới nhưng bị ta cản không cho đi, dù sao nếu đôi ta cùng đến thì mục tiêu rất lớn sẽ khiến tiên môn các phái chú ý. Có điều, sao các ngươi ra đây? Có chuyện gì à?”

Sở Hàn giải thích tóm tắt chuyện Cốt Đinh và thành Vân Tụ cho Lạc Trường Ca nghe.

Lạc Trường Ca sáng tỏ: “Cho nên hiện tại các ngươi muốn đi thành Vân Tụ, sau đó tìm cách hóa giải Cốt Đinh trong người ngươi, rồi tiện thể tìm cái tên khống chế cơ thể ngươi!”

Sở Hàn gật đầu: “Không sai.”

Lạc Trường Ca sờ sờ cằm: “Thành Vân Tụ... Chưa nghe bao giờ, các ngươi biết chỗ này từ đâu vậy?”

Sở Hàn chỉ chỉ Liễu Vân Đạo đứng sau lưng mình và Úc Tử Khê: “Hắn ta nói.”

Vừa nhìn thấy Liễu Vân Đạo, Lạc Trường Ca cau mày, im lặng một lúc thì kéo Sở Hàn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Người này, có tin được không vậy?”

Sở Hàn lắc đầu: “Không chắc.”

Lạc Trường Ca kinh ngạc: “Không chắc mà còn để hắn ta dẫn đường? Không sợ hắn ta nửa đường hại các ngươi à?”

Sở Hàn dửng dưng: “Nếu hắn ta thật sự có lòng gây rối, Tử Khê sẽ giết hắn ta ngay tại chỗ.”

Lạc Trường Ca bĩu môi: “Được thôi, có đồ đệ giỏi như vậy bảo vệ, đương nhiên là các ngươi không sợ rồi. Có điều...”

Sở Hàn: “Có điều cái gì?”

Lạc Trường Ca như có điều suy nghĩ: “Ngươi không cảm thấy Liễu Vân Đạo gì đó này trông rất quen à?”

Sở Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Vân Đạo một cái, sau đó quay đầu nói với Lạc Trường Ca: “Không thấy.”



Liễu Vân Đạo này, trông đâu có quần chúng quá đâu.

Lạc Trường Ca: “Nhưng ta cảm thấy hắn ta rất quen, đặc biệt là gương mặt đó. Nhưng ta nghĩ không ra là đã từng nhìn thấy ở đâu.”

Sở Hàn ồ một tiếng, nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đến thành Vân Tụ đi.”

“Ta không cần!” Lạc Trường Ca vẻ mặt từ chối, “Ta có nhiều chuyện cần làm lắm, không làm chân sai vặt cho các ngươi đâu.”

Sở Hàn nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi còn có thời gian rỗi rãi tới đây hóng hớt với bọn ta thì chắc cũng không có nhiều chuyện lắm đâu. Hơn nữa không phải ngươi cảm thấy hắn ta quen mắt à, đồng hành với bọn ta, ở chung lâu rồi có khi ngươi sẽ nhớ ra là đã từng gặp hắn ta ở đâu đấy.”

Ngươi tới ta đi, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng đồng ý cùng đến thành Vân Tụ với bọn Sở Hàn.

Lúc bọn họ đến biển hoang nơi thành Vân Tụ tọa lạc, sắc trời đã chập tối.

Bờ biển màu đen làm nền cho hoàng hôn đang lặn xuống, nước biển óng ánh lăn tăn màu vàng, chìm nổi đan xen, hơi thở của biển cả mênh mông chậm rãi đưa thủy triều lên xuống, mang theo mùi tanh kỳ lạ.

Sở Hàn hắt xì một cái, nhìn biển hoang không thấy bờ, hờ hững hỏi Liễu Vân Đạo: “Thành ở đâu?”

Liễu Vân Đạo chỉ lên vầng lưỡi liềm treo trên bầu trời: “Chờ đến giờ, trăng lên cao mới có thể thấy thành.”

Úc Tử Khê âm tà cười: “Ngươi chắc chắn?”

Liễu Vân Đạo gật đầu: “Ta chắc chắn.”

Lời còn chưa dứt, kiếm Hồng Lưu đã kề trên cổ hắn ta.

Sở Hàn cả kinh: “Tử Khê!”

Đồng thời Lạc Trường Ca cũng cả kinh nói: “Oa, đồ đệ của A Sở ngươi còn thô bạo hơn ngươi nhiều kìa, nói rút kiếm là rút kiếm luôn!”

Liễu Vân Đạo run run nói: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

Úc Tử Khê nhìn mặt biển mênh mông, cười lạnh nói: “Lúc ta và sư tôn xuống núi rèn luyện đã từng tới nơi này, nghe nói ban đêm biển này sẽ xuất hiện đom đóm màu đỏ, có thể nghe thấy tiếng khóc quái dị, đặc biệt trông coi nơi đó một đêm, nhưng chưa từng thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì, nhưng vừa rồi ngươi nói đợi đến giờ Tý [1], trăng lên cao thì có thể thấy thành, ngươi bảo ta nên tin thế nào đây?”

[1] 子时 (Giờ Tý): Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Lạc Trường Ca huých Sở Hàn một cái: “A Sở à, các ngươi thật sự trông coi cả đêm ở đây hả?”

Sở Hàn gật gật đầu. Lúc ấy khi bọn Tống Cảnh Vân nghe thấy mấy lời đồn này, không tin tà, trước khi mặt trời lặn vẫn luôn trông coi đến khi mặt trời mọc, có điều kết quả như lời Úc Tử Khê nói, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cũng không nghe thấy cái gì.

Liễu Vân Đạo nuốt nuốt nước miếng, nói: “Chắc là các ngươi mở mắt trông coi cả đêm nhỉ.”

Úc Tử Khê nhướng mày: “Chẳng lẽ phải nhắm mắt?”

Liễu Vân Đạo lại nói: “Đúng là phải nhắm mắt, nhắm mắt mới có thể thấy được!”

Lạc Trường Ca đập sáo lên trán Liễu Vân Đạo: “Ngươi coi bọn ta là đồ ngu à? Nhìn đồ không mở mắt mà phải nhắm mắt, ta sống trên dưới một trăm năm rồi cũng chưa từng nghe thấy mấy lời nói vô lý như thế này đấy.”

Liễu Vân Đạo vội la lên: “Là thật! Kết giới đó chỉ mở ba khắc, hơn nữa chỉ có người nhắm mắt lại mới có thể cảm ứng được!”

“Tin ngươi một lần.” Sở Hàn đến bên cạnh Úc Tử Khê, dịu giọng khuyên nhủ, “Tử Khê, thu kiếm đi con.”

Úc Tử Khê vâng lời thu kiếm lại.

Ba người tĩnh tọa ở bãi biển đến giờ Tý, trăng lên cao.

Liễu Vân Đạo xoa xoa tay, khẩn trương nói: “Kết giới mở, mọi người nhắm mắt, che chắn tạp niệm.”

Sở Hàn liếc mắt nhìn Úc Tử Khê, sau đó nhắm mắt trước, y vừa dứt tạp niệm không lâu, tầm nhìn vốn đen sì chợt xuất hiện lấm tấm ánh đỏ, theo sự dâng cao của nước biển mà không ngừng nhấp nhô, càng ngày càng sáng, như lửa cháy mà rào rạt đốt sang đây.

Bên tai vốn đang yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng có người khóc, có thê thảm, có thê lương, có bi thương, còn có... vui quá mà khóc, âm thanh hỗn loạn càng lúc càng lớn, mắt thấy nó sắp bao lấy mình, vốn bị đốt thành một mảnh lửa đỏ chợt mở ra một vết nứt, đồng thời chậm rãi mở ra, kéo dài về hướng biển sâu.

Ước chừng một chén trà nhỏ sau, trong bóng tối xuất hiện một tòa cô thành, vốn chỉ là bóng dáng, nhưng khi đường đi được mở ra trong đốm lửa màu đỏ kỳ lạ được kéo dài, ngày càng trở nên rõ ràng, mãi đến khi có thể thấy rõ gạch ngói trên đó.

Rõ ràng là cách rất xa, nhưng lại trông rất rõ ràng.

Sở Hàn: “Ta thấy rồi.”

Úc Tử Khê: “Ừm, ta cũng thấy.”

Lạc Trường Ca vừa giật mình vừa khen: “Không phải chứ, cửa thành loáng như vậy, làm bằng vàng ròng hả? Mái đao cong cũng được làm từ huyết ngọc thượng đẳng, chậc chậc chậc, giàu dữ!”

Liễu Vân Đạo: “Đừng mở mắt, chỉ cần đi theo con đường do ngọn lửa trong đầu tạo ra, vào cửa là được.”

Bốn người đi theo con đường lửa, đi vào cánh cửa vàng cao mấy chục trượng.

Bọn họ vừa đến là cửa tự động mở ra, sau khi họ vào thì tự động đóng lại.

Liễu Vân Đạo: “Có thể mở mắt được rồi.”

Bọn Sở Hàn mở mắt ra thì không thấy cánh cửa sau lưng đâu, mà thay vào đó là con phố dài đông đúc người qua lại, kiến trúc bên đường vẫn nguy nga.

Úc Tử Khê đi đến cạnh Sở Hàn trước: “Sư tôn, không sao chứ?”

Sở Hàn sờ sờ đầu hắn: “Không sao.”

Lạc Trường Ca nhìn chung quanh: “Cửa đâu? Sao thần kỳ quá dzậy?”

“Cảm thán trong lòng là được rồi, đừng có nói ra.” Sở Hàn liếc mắt nhìn Lạc Trường Ca một cái, sau đó lạnh lùng nói với Liễu Vân Đạo, “Sao bá tánh trên đường đều đeo mặt nạ thế?”



Tuy người đi trên đường ít, nhưng đều đeo một chiếc mặt nạ trắng tinh tươm, không có ngũ quan, bình thường một mảng không có chút ngoại lệ nào.

Liễu Vân Đạo nhỏ giọng đáp: “Bọn họ đều không phải là người, tốt nhất là đừng có nói chuyện với bọn họ.”

Sở Hàn: “Nếu nói thì sẽ thế nào?”

Liễu Vân Đạo căng thẳng nói: “Nghe nói sẽ chết.”

Sở Hàn duỗi tay giữ chặt Lạc Trường Ca: “Nghe thấy chưa? Sẽ chết đó!”

Lạc Trường Ca hậm hực rụt tay đang tính tóm lấy tiểu cô nương lại, thầm nghĩ: “Cũng hên cũng hên.”

Sở Hàn trừng hắn: “Cho chừa cái tật tiện tay.”

Lạc Trường Ca chẹp một tiếng: “Đây không phải là thói quen hỏi đường thường ngày sao, vừa không biết cái là giơ tay định tóm một người hỏi chút... Ta đệt! A Sở à sao đồ nhi của ngươi còn tiện tay hơn ta thế?!”

Sở Hàn phản ứng lại, Úc Tử Khê đã chạm vào mặt nạ của một tráng hán cao bằng mình!

Úc Tử Khê muốn tháo mặt nạ của gã xuống, nhưng tay thoáng dùng sức mặt nạ lại không tháo xuống được, thay vào đó lại nghe thấy một tràng tiếng da thịt bị xé rách.

Sở Hàn lạnh sống lưng, mặt nạ vậy mạ dính chặt trên mặt người nọ!

Không, không chỉ như vậy, Úc Tử Khê vừa tháo xuống, mặt nạ lập tức tách khỏi da, mở ra một cái lỗ đen, từ cái lỗ này nhìn vào, bên trong lại trống rỗng!

Úc Tử Khê buông tay, tráng hán kia phẫn nộ nói: “Đúng là người xứ khác chẳng lễ phép chút nào!”

Nói xong, gã mau chóng nhặt mặt nạ rơi dưới đất rồi đeo lên, sau đó lấy kim chỉ trong lòng ngực ra, từng đường kim lớn khâu lại chỗ thủng.

Úc Tử Khê nổi da gà cười: “Ngươi, không đau à?”

Tráng hán ngắt ngang: “Ngươi mới đau đấy!”

Úc Tử Khê cười ha ha hai tiếng. Tráng hán trừng mắt liếc hắn một cái mới rời đi.

Lạc Trường Ca há mồm kinh hô: “Ta không nhìn nhầm đó chứ, đầu người đó... trống không?”

Úc Tử Khê mỉm cười nói: “Không chỉ đầu, mà toàn bộ cơ thể gã đều rỗng, vừa rồi trước khi ta tháo mặt nạ gã thì có đánh lên ngực gã một cái, tiếng vọng lại rất rõ.”

“Mấy người đeo mặt nạ trên phố đều là xác rỗng. Có điều,“ Lạc Trường Ca bật ngón tay cái với Úc Tử Khê, “Úc sư điệt gan dạ thật, chân trước vừa nói nói chuyện với những người này sẽ chết, chân sau con đã nói chuyện với người ta ngay, còn đánh ngực người ta, xé mặt nạ người ta, khâm phục, khâm phục cực kì!”

Sắc mặt Liễu Vân Đạo tái nhợt, “Đúng, đúng là gan dạ thật.”

Lạc Trường Ca quay đầu nhìn Sở Hàn, ơ một tiếng: “A Sở, biểu tình này của ngươi là gì thế, dọa người quá à.”

“Ngươi câm miệng cho ta.” Sở Hàn cắn răng nín thở, trừng mắt liếc Úc Tử Khê một cái, giọng lạnh như nước đọng; “Chuyện này chỉ được làm một lần, không được có lần thứ hai.” Cho dù ngươi là vai chính, ngươi sẽ không chết thì cũng không được làm vậy chứ!

Úc Tử Khê vốn hung dữ ngập tràn nháy mắt mềm nhũn, dựa vào đầu vai Sở Hàn cọ cọ, ngập ngừng vâng dạ: “Ta sai rồi, không dám nữa.”

Lạc Trường Ca che mắt: “Chậc, ban ngày ban mặt, hai người chú ý chút đi.”

Liễu Vân Đạo gãi gãi đầu: “Không sao đâu, dù sao thì trừ chúng ta phố này cũng đâu có người sống.”

Sở Hàn: “......”

“Tử Khê, đừng cọ nữa.” Sở Hàn định đẩy Úc Tử Khê ra khỏi vai mình, nhưng thử hai lần vẫn không có kết quả, đành quay đầu hỏi Liễu Vân Đạo: “Ngươi nói chỉ có thành chủ mới biết bí mật của Cốt Đinh, chúng ta phải thế nào mới gặp được thành chủ?”

Liễu Vân Đạo: “Cầu nguyện theo quy trình là được. Có điều nếu muốn gặp thành chủ thì độ khó của cầu nguyện phải tương đối lớn, ví dụ như thiên tư phi phàm này, hoặc là tuổi thọ kéo dài vài thập niên gì đó.”

Sở Hàn: “Ngươi nói lần đầu tiên ngươi đến thành Vân Tụ, cầu nguyện thiên tư phi phàm, vậy hẳn là ngươi đã từng gặp thành chủ, vậy thành chủ là nam hay nữ, cao hay thấp, có lẽ người đều biết nhỉ.”

Liễu Vân Đạo: “Ồ, ta biết chứ, thành chủ là nam, giọng nói rất dịu dàng trầm ổn, dáng người rất cao, nhưng không cao bằng ngươi, nom thân hình thì hình như giống thư sinh.”

Sở Hàn: “Dung mạo thì sao?”

Liễu Vân Đạo lắc đầu: “Hắn cũng đeo mặt nạ, không thấy.”

Lạc Trường Ca ngắt lời: “Ngươi nói nếu muốn gặp thành chủ thì phải cầu nguyện điều ước có độ khó tương đối lớn, ví dụ như thiên tư phi phàm gì gì đó, nhưng bốn người chúng ta trừ người ra thì đều có thiên tư phi phàm, hơn nữa tuổi thọ dài hơn người thường rất nhiều, vốn dĩ bọn ta không cần mấy này, có cái gì khác có thể ước không?”

“Cái đó, trừ mấy cái đó ra thì nhất thời ta không nghĩ ra được gì nữa.” Liễu Vân Đạo lúng túng nói, “Nếu không chúng ta thu xếp trước đi, thu xếp xong thì nghĩ tiếp cũng không muộn.”

※※※※※※※※※※※※※※.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||

Tác giả có lời muốn nói: Truyện còn dài lắm, nhưng các bae đừng hoảng, truyện ngọt lắm không có ngược đâu nha (Nếu có thì tui sẽ nhắc trước, mà chắc cũng chỉ có xíu xiu thôi à)

Editor có lời muốn nói:

Bây giờ:

Sở Hàn: “Tử Khê, thu kiếm lại đi con.”

Sau này:

Vẫn là Sở Hàn: “Tử Khê, thu 'KIẾM' vào đi con!”

Cùng là kiếm, nhưng cái thì thu vào vỏ, cái thì thu vào quần =)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook