Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 37: Sư tôn, thật đáng yêu

Mèo Có Hai Cái Mạng

08/07/2024

Liễu Vân Đạo nói, người vào thành đều sẽ tập trung ở quán trọ trung tâm.

Lúc bọn họ đến quán trọ, một thiếu niên mười sáu mười bảy trông rất xinh đẹp và sạch sẽ đang ngồi ở bậc cửa của quán, trên tay cầm một gói bánh quế hoa [1], ăn từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng còn liếm ngón tay dính kem đường.

Liễu Vân Đạo chỉ thiếu niên và giới thiệu với mọi người: “Đây là người trông coi quán trọ, tên Thương Dung.”

Sở Hàn còn chưa kịp nói gì, nháy mắt Lạc Trường Ca đã đi tới trước mặt Thương Dung, duỗi tay cướp một khối bánh quế hoa của cậu ta, nhưng còn chưa kịp cho vào miệng đã bị nhóc Thương Dung tóm tay ấn lên tường.

Lạc Trường Ca gào to: “Ta chỉ ăn một miếng bánh quế hoa của nhóc thôi chứ có ăn nhóc đâu, nhóc đừng có kích động vậy chứ!”

Thương Dung móc bánh quế hoa đã biến dạng trong tay Lạc Trường Ca ra, thở phì phì hừ một tiếng, sau đó cho vào miệng mình, chờ đến khi nhai nuốt xong mới thả Lạc Trường Ca ra.

Lạc Trường Ca úi chà chà, vừa xoa vai vừa tố cáo Thương Dung: “Tiểu đệ đệ à, lần đầu gặp mặt mà đệ đã hung vậy rồi, không hợp đâu nhỉ?”

Liễu Vân Đạo yếu ớt giơ tay: “Cái đó, y không phải tiểu đệ đệ, y đã một trăm bảy mươi mấy tuổi rồi.”

“Gì cơ?!” Lạc Trường Ca khiếp sợ nhìn cậu thiếu niên xương cốt chưa phát triển hết.

Sở Hàn vừa ngắt Úc Tử Khê xuống khỏi người mình vừa lạnh lùng nói: “Thành Vân Tụ này đúng là ngọa hổ tàng long.”

Một tay Úc Tử Khê cầm đai lưng của mình, một tay cầm đai lưng của Sở Hàn rồi bện lại với nhau, vừa bện vừa nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, một cái thành nhỏ rất nát, toàn bộ đều chân nhân bất lộ tướng [2] đeo mặt nạ, chỉ có một người là lộ tướng, thế mà là một tiểu thiếu niên gần hai trăm tuổi, hơn nữa còn là một người câm.”

[2] Chân nhân bất lộ tướng (真人不露相): Câu đầy đủ của thành ngữ là “Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân” (真人不露相,露相不真人). Chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng, sự giỏi giang của mình ra bên ngoài, còn ngược lại đối với những kẻ hay khoe khoang ta đây tài giỏi sẽ không hẳn là người tài thật sự.

Những người khác toàn đeo mặt nạ, chỉ có Thương Dung là không, Sở Hàn cũng chú ý tới điều này, nhưng: “Sao con biết y là người câm?”

Úc Tử Khê mỉm cười tựa lên người Sở Hàn: “Mới vừa rồi không phải hắn ta xùy Lạc phong chủ một tiếng sao, âm thanh hoàn toàn phát ra từ xoang mũi.”

Sở Hàn nhớ lại, đúng là thế thật.

Lạc Trường Ca tròn mắt, hỏi Thương Dung: “Ngươi, ngươi là người câm thật hả?”

Thương Dung ngồi lại trên bậc cửa, rút loan đao [3] màu đen giắt sau thắt lưng xuống, dùng mũi đao viết: Hư.

Lạc Trường Ca khó hiểu: “Ta hỏi ngươi có phải người câm hay không, ngươi viết chữ hư này là có ý gì?”

“Nói ngươi hư đó, cái này mà cũng nhìn không ra, đầu người có nước trong trỏng hả.” Sở Hàn nói với Lạc Trường Ca xong thì trực tiếp đánh một cái lên tay Úc Tử Khê, “Vật nhỏ nhà con, đừng có bện lại nữa!” Còn bện nữa là ta với ngươi thành một thân đấy!

“Sư tôn!” Úc Tử Khê đỏ mắt, tủi thân nói: “Đau!”

Sở Hàn: “......” Ngươi có gan, ta thua rồi.

Sở Hàn nắm tay hắn thổi thổi hai cái: “Còn không phải là con cứ một hai bện mãi hay sao.”

Úc Tử Khê trở tay đè tay Sở Hàn lại: “Sư tôn, người nhìn kìa.”

Sở Hàn hoài nghi nói: “Nhìn cái gì?”

Lạc Trường Ca chẹp chẹp: “Ngươi cứ nhìn đồ đệ của mình mãi, đương nhiên là không biết gì rồi. Nhìn nhóc câm ấy, y lấy thẻ bài ra kìa.”

Mặt Sở Hàn đỏ lên, sắc mặt trở lại bình thường trong nháy mắt, y nhìn sang Thương Dung, quả nhiên Thương Dung lấy một cái thẻ bài, trên đó viết: Một phòng một ngày mười miếng vàng miếng.

Lạc Trường Ca: “Ăn cướp à!”

Hắn vừa kinh ngạc cảm thán xong, Thương Dung lập tức lật thẻ bài lại, mặt trái của thẻ bài viết: Không có tiền thì ra cửa quẹo trái, ở gầm cầu.

“Ngươi ——” Lạc Trường Ca nói được một nửa, thiếu tự tin xoay người lại hỏi Liễu Vân Đạo: “Ngươi có tiền không.”

Liễu Vân Đạo hả một tiếng: “Ta... ta không có tiền, nhưng không phải Vân Xuyên các ngươi có tiền lắm sao.”

“Vân Xuyên bọn ta có tiền, nhưng trên người ta không có tiền.” Lạc Trường Ca xoay người, nhìn Sở Hàn chằm chằm, “A Sở, còn ngươi thì sao, chắc là ngươi có mang tiền nhỉ.”

“Ta...” Sở Hàn sờ sờ eo, mặt sầm xuống, “Cũng quên mang theo rồi.”

Lạc Trường Ca tuyệt vọng nói: “Không phải chứ! Ngươi cũng không mang tiền, không lẽ chúng ta thật sự ngủ gầm cầu đó chứ?!”

“Đương nhiên là không.” Úc Tử Khê lưu luyến buông Sở Hàn ra, từ lòng ngực lấy ra một túi tiền đưa cho Thương Dung, “Ở ba ngày trước, nếu còn ở nữa thì sẽ đưa thêm.”

Lạc Trường Ca vỗ vỗ ngực: “Vẫn là Úc sư điệt có tiền.”

Úc Tử Khê vẻ mặt xin thưởng đi đến trước mặt Sở Hàn, mím môi cười cười không nói lời nào.

Sở Hàn chọc chọc trán hắn, nhẹ nhàng đẩy người ra: “Làm gì đó, lại gần ta làm gì.”

Nếu ngươi là một cô nương thì ta sẽ hoài nghi rằng có phải ngươi có ý với ta, đang quyến rũ ta hay không đấy.

Thương Dung cầm đao gõ lên cửa hai cái thu hút sự chú ý của bọn Sở Hàn, viết xuống mặt đất: Không đủ.

“Không đủ cái gì? Không đủ tiền hả?” Lạc Trường Ca sửng sốt, lấy túi tiền trong tay Thương Dung, đếm một lát rồi nhíu mày, “Đúng là không đủ thật, chúng ta có bốn người, ở ba ngày thì phải trả một trăm hai mươi miếng, thiếu ba mươi miếng rồi.”

Đương nhiên là Sở Hàn hiểu ý đồ của Úc Tử Khê, nhưng y ngại nói thẳng, y siết chặt tay ho khan, thoáng nhắc Úc Tử Khê bên cạnh mình.

Úc Tử Khê ôm cánh tay Sở Hàn vào lòng, mỉm cười: “Đủ, bởi vì chúng ta chỉ cần ba phòng.”

Liễu Vân Đạo khó hiểu: “Nhưng chúng ta có bốn người mà, các ngươi sẽ không... sẽ không để ta ở gầm cầu đâu đúng không?”

Úc Tử Khê nghiêng đầu tựa lên vai Sở Hàn, “Chúng ta có bốn người, nhưng ta sẽ ở với sư tôn, đương nhiên chỉ cần ba căn phòng là đủ rồi.”

Lạc Trường Ca khiếp sợ: “Gì cơ?! Con ở với A Sở á?”

Liễu Vân Đạo cũng hít một hơi khí lạnh: “Đủ phòng mà, không cần thế đâu.”

Không muốn mọi người hỏi nhiều, Sở Hàn trực tiếp nói với Thương Dung, “Dẫn bọn ta đi xem phòng đi.”

Thương Dung vỗ vỗ mông đứng dậy, mang bốn người lên lầu.

Lạc Trường Ca đi ở phía sau, buồn bực đến buồn bực đi, ngay lúc quẹo vào thì bị Thương Dung đặt đao lên cổ.

Lạc Trường Ca giơ tay làm động tác tước vũ khí, cười khan nói: “Ta có nói gì ngươi đâu, ngươi kích động như vậy làm gì?”

Sở Hàn quay đầu: “Người ta chê ngươi ồn quá đó.”

Thương Dung cung kính nhìn Sở Hàn một cái, tra đao vào vỏ.

Sở Hàn nhướng mày: “Thấy chưa, ta nói đâu có sai.”



Lạc Trường Ca khó hiểu: “Ta chỉ nói nhiều hơn hai câu thôi mà, sao lại thành ồn rồi... Chẹp, nhóc con à, ngươi trừng ta làm gì?”

Liễu Vân Đạo giơ tay nhắc nhở: “Y một trăm bảy mươi tuổi rồi.”

“Ngươi có thể đừng nhắc ta cái này mọi lúc mọi nơi được không?” Lạc Trường Ca lấy sáo gõ bả vai Liễu Vân Đạo, “Ngươi phiền quá đi.”

“Ngươi mới phiền đó, Lạc Trường Ca ngươi bớt nói mấy câu thì sẽ nghẹn chết hả?” Sở Hàn trợn mắt với hắn.

Úc Tử Khê mỉm cười nói: “Nếu sư tôn cảm thấy phiền thì ta sẽ giúp sư tôn che lỗ tai lại.”

Sao ở đâu cũng có suất diễn của ngươi thế? Sở Hàn nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê, vờ tức giận nói: “Đừng có quấy rầy ta.”

Sở Hàn chỉ chỉ cuối lầu hai, hỏi Thương Dung: “Là ba căn này?”

Thương Dung gật đầu.

“Bọn ta vào trước, hai người các ngươi ở đây nói tiếp đi.” Nói xong, Sở Hàn trực tiếp kéo Úc Tử Khê vào căn phòng trong cùng của lầu hai.

Sau khi hai người vào phòng, bên ngoài vẫn ồn ào, rõ ràng chỉ có ba người, trong đó còn có một người câm, nhưng lại bị Lạc Trường Ca quấy rầy còn náo nhiệt hơn cả hát hí khúc.

Sở Hàn đóng cửa sổ lại. Úc Tử Khê ngồi ở trước bàn, cầm một quả trái cây cắn một miếng: “Có muốn ta ra ngoài nói một tiếng, bảo bọn họ nhỏ giọng lại không?”

“Không cần đâu, Lạc sư thúc của con lắm mồm, nếu không cho nói thì hắn sẽ nghẹn chết thật, tùy hắn đi.” Sở Hàn ngồi đối diện Úc Tử Khê, móc ra một bụm hạt dưa, vừa cắn vừa nói, “Tử Khê con cảm thấy thành chủ thành Vân Tụ này có thực sự thần kỳ như Liễu Vân đạo nói không?”

Khuỷu tay Úc Tử Khê chống lên bàn, dùng tay nâng mặt: “Nghe thì quá khoa trương, nhưng cũng không phải là không có khả năng.”

“Cũng đúng, núi cao còn có núi khác cao hơn, chúng ta làm không được thì không đại biểu cho việc người khác cũng làm không được.” Sở Hàn rót chén trà, “Nhưng ta cứ cảm thấy năng lực của thành chủ này không lớn đến vậy.”

Căn cứ để Sở Hàn nói những lời này rất đơn giản, đó chính là Úc Tử Khê mới là vai chính, hắn làm không được thì sao người khác có thể làm được.

Úc Tử Khê ồ: “Sao người lại nói thế?”

Sở Hàn qua loa lấy lệ: “Đoán mò.”

Thân hình Úc Tử Khê rất linh hoạt, vừa nhấc mông cái đã trực tiếp nhích tới cạnh Sở Hàn, hắn nghiêng đầu mỉm cười hỏi y: “Biểu tình này của sư tôn không giống đoán mò chút nào.”

Nam nhân thối, ngươi có thuật đọc tâm à? Sở Hàn quay mặt đi: “Úc Tử Khê, đồ nhi nhà người ta sẽ không dựa sát sư tôn nhà mình thế đâu, có phải ta nuông chiều con quá rồi không?”

Nụ cười trên mặt Úc Tử Khê nháy mắt cứng đờ, trong phút chốc lại kinh hoảng nói: “Sư tôn không thích ta như vậy ư?”

Chợt, hắn lại mất mát nói: “Được thôi, ngày mai con sẽ cách xa sư tôn một chút.”

Sở Hàn hoảng hốt: “Ta không có ý này, ý của ta là len lén thôi, len lén thì con thế nào cũng được, nhưng trước mặt người khác thì con phải tém tém lại.”

Thật ra Sở Hàn cũng không quá để ý những quy củ của tiên môn, y cũng không sợ người khác đàm tiếu mình, tựa như những hành động ngang ngược vô lý đó của y, những lời đánh người thành tính y cũng nghe không ít, nhưng trong lòng vẫn không để ý, nhưng hành vi này của Úc Tử Khê không giống, hắn vừa cọ là tim của y lập tức lệch nhịp, không cẩn thận cái là sẽ thất lễ, khi đó sẽ rất xấu hổ.

Hai mắt Úc Tử Khê phát sáng: “Lén lút thì cái gì cũng được?”

“Ha?” Khóe miệng Sở Hàn giần giật, sao mà trọng điểm của người này gân gà [5] với kỳ lạ thế nhỉ.

[5] Gân gà (鸡肋): Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.

Úc Tử Khê hỏi lại lần nữa, Sở Hàn xua tay nói: “Đúng thế đúng thế, như nào cũng được.”

Mới vừa nói xong, Úc Tử Khê lập tức chui đầu vào lòng y, suýt chút nữa là ủi y ngã khỏi ghế.

Sở Hàn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, ôm ngực ho không ngừng; “Tử Khê, con đâm ta đau quá.”

Úc Tử Khê vội vàng ngẩng đầu, ôm Sở Hàn: “Sư tôn, không phải là ta cố ý đâu, chỉ là do ta vui quá thôi, đau chỗ nào? Là chỗ này? Hay là chỗ này?”

Ngươi có hỏi ta đau ở đâu thì cũng đừng có trực tiếp cho tay vào quần áo ta chứ! Sở Hàn bắt lấy tay hắn, cứng rắn kéo ra khỏi quần áo mình: “Tử Khê con đừng ồn nữa.” Ta là sư tôn của ngươi, chứ không phải nam nhân của ngươi, đừng có nói hai lời là sờ được không...

Xí xí xí, mấy cái lộn xà lộn xộn gì đây, Sở Hàn nghiêm túc nghi ngờ rằng bản thân mình bị bệnh, bị chứng rối loạn hoang tưởng.

Úc Tử Khê tủi thân nói: “Ta chỉ lo lắng thôi mà.”

“Ta biết. Con con con, ngồi thẳng dậy trước cho ta, ta muốn thương lượng với con.” Sở Hàn nhéo nhéo ấn đường, vẻ mặt mỏi mệt nói, “Liễu Vân Đạo nói chỉ có nguyện vọng tương đối khó thì mới có thể gặp thành chủ, theo ý của con thì chúng ta nên ước cái gì mới được?”

Úc Tử Khê đang ngồi thẳng, nghe vậy thì lại nhịn không được mà cọ cọ người Sở Hàn: “Thật ra ta đã sớm nghĩ kỹ rồi.”

Sở Hàn nhìn gương mặt lần nữa cách mình trong gang tấc, kinh ngạc nói: “Con sớm đã nghĩ rồi?”

Úc Tử Khê chớp chớp mắt: “Chính xác. Nếu ước cái gì thành chủ cũng đều sẽ giúp chúng ta thực hiện, mà mục đích chúng ta đến đây là gặp thành chủ thì chúng ta ước —— thành chủ tháo mặt nạ xuống, mặt đối mặt trả lời vấn đề của chúng ta.”

Sở Hàn trố mắt một lát, duỗi tay nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê rồi bật cười: “Tử Khê nhà chúng ta thật thông minh.”

Hai mắt Úc Tử Khê sáng lấp lánh, ỏn ẻn kêu hai tiếng sư tôn, khiến thân hình như hổ của Sở tiên sư chấn động, tim gan nhỏ bé run rẩy như lá phất phơ trong gió.

Khi ăn cơm tối, Sở Hàn nói chuyện này với Lạc Trường Ca và Liễu Vân Đạo, hai người đều đồng ý, ngay khi vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.

Bốn người theo tiếng nhìn lại, là Thương Dung, nhưng khí thế của người này như hai người hoàn toàn khác nhau.

Giờ phút này, Thương Dung nhiều thêm vài phần sát khí rắn lạnh.

Ý thức được bốn người đang nhìn mình, y cũng liếc mắt nhìn bên này một cái, ánh mắt rắn lạnh như đá cứng.

Lạc Trường Ca cao giọng hỏi: “Ê nhóc con này, đã trễ thế này rồi mà còn cầm đao đi đâu thế?”

Thương Dung làm động tác cắt cổ, vô cùng dứt khoát.

Sở Hàn cau mày: “Giết người?”

Thương Dung gật đầu, sau đó nhìn về phía trước, đi ra cửa quán trọ.

Lạc Trường Ca chỉ cánh cửa trống không, suýt nữa là tắt tiếng: “Y muốn đi giết người?!”

Sở Hàn hỏi Liễu Vân Đạo, “Ngươi biết y muốn đi giết ai không?”

Liễu Vân Đạo lắc đầu: “Cái này ta không biết thật, lần trước lúc ta đến đây, buổi tối y không có ra ngoài.”

“Nếu không biết thì đi theo thử xem.” Sở Hàn đứng dậy, Úc Tử Khê cũng đứng dậy theo, sau khi hai người cùng ra ngoài, Lạc Trường Ca và Liễu Vân Đạo cũng vội ra ngoài theo.

Nguyệt hắc phong cao [5], gió đêm phần phật thổi vào ống tay áo.

[5] Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Hình dung trời cao mây đen che phủ trăng.

Bọn Sở Hàn đi theo Thương Dung đến trước một cánh cửa màu đồng cổ cao chục trượng.



Tuy rằng cánh cửa đó loang lổ vết gỉ, nhưng hoa văn đồ sộ trên đó vẫn không giảm.

Thương Dung đứng ở cửa, lấy một khối bánh quế hoa trong lòng ngực ra rồi cho vào miệng, chờ sau khi ăn xong thì cánh cửa lớn màu đồng cổ đang đóng chặt chầm chậm mở ra.

Cửa làm bằng đồng, đương nhiên tiếng mở cửa sẽ khá lớn, huống chi cửa còn lớn như vậy.

Tuy Sở Hàn đứng ở xa, nhưng màng nhĩ vẫn bị chấn động đến tê rần, cái tiếng của cái cửa nát này đúng là lớn thật.

Úc Tử Khê lấy tay che hai tai Sở Hàn lại, nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn người không sao chứ?”

Sở Hàn gật đầu: “Ta không sao.”

Lạc Trường Ca líu lưỡi: “Ta phát hiện bây giờ A Sở ngươi ngang ngược lắm đấy nhé, không phải chỉ bị chấn chút thôi à, được đồ đệ bảo vệ như lọ sứ nhỏ ấy, tới mức này cơ à? Ha ha ha!”

Sở Hàn tức giận trừng hắn, nghiến răng lạnh lùng nói: “Lạc Trường Ca ngươi muốn chết đúng không? Trở về đánh nhau đi, yên tâm, ta sẽ không nương tay đâu!”

Lạc Trường Ca ôm đầu: “Sợ sợ sợ, lúc đánh lộn ngươi cứ thích tìm Phù nhân nhỏ đánh hội đồng, ai mà dám đánh với ngươi chứ.”

Úc Tử Khê phụt cười.

Sở Hàn kéo tay Úc Tử Khê đang che tai mình xuống: “Con cười cái gì?”

Úc Tử Khê mỉm cười nói: “Bởi vì ta cảm thấy sư tôn rất đáng yêu.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sở tiên sư được người ta dùng hai chữ đáng yêu để hình dung sững sờ tại chỗ.

Y đương ngu người, khóe mắt quét về phía Liễu Vân Đạo, hắn ta đang điên cuồng vẫy tay về phía y, cũng thấp giọng nói: “Các ngươi đừng cãi lộn nữa, ra rồi, có người ra từ cửa kìa!”

Sở Hàn dời tầm mắt, đúng là có người thật, thưa thớt ước chừng có mười mấy người, có nam có nữ, đều đang tươi cười, còn có mấy người đang trò chuyện với nhau.

Y lập tức kéo Úc Tử Khê đi trốn, giơ tay đánh ra một tấm Khuếch Âm phù.

Bởi vì sợ Thương Dung phát hiện, tấm Khuếch Âm phù kia dán khá xa, nhưng cũng đủ để nghe rõ mấy người kia đang nói gì.

Một quan viên bộ dáng hiển hách nói: “Lần thứ ba vào thành, cuối cùng cũng gặp được thành chủ, đời này không uổng rồi.”

Một nữ hiệp sĩ nói: “Lần này ngươi đặc biệt tới đây là để gặp thành chủ à?”

Quan viên cười nhạo: “Mười mấy người chúng ta, ai mà không phải?”

Một đồ để lưng đeo đao lớn nói: “Khà khà, thành chủ này hào phóng thật, biết nguyện vọng của mười mấy người chúng ta là được thấy nhìn chân dung của mình, vậy mà đặc biệt mở tiệc chiêu đãi, chẹp, ăn tới giờ ta vẫn còn căng bụng luôn.”

Nữ hiệp sĩ nói: “Trong yến hội ta gặp ngươi mười mấy lần, lần nào lần nấy ngươi đều đang ăn, ăn đến mức ta hoài nghi rốt cuộc nguyện vọng của ngươi là nhìn chân dung của thành chủ, hay là ăn mãi không ngừng.”

Đồ tể cười hì hì nói: “Ta ăn, nhưng cũng muốn thấy thành chủ, có điều thành chủ trông thật là... Ơ này, đây không phải là cậu nhóc Thương Dung sao, tối muộn thế này rồi sao còn ở đây? Chẳng lẽ đến đón chúng ta?”

Vừa dứt lời, bầu không khí vui vẻ bị một đường màu bắn tung tóe mấy thước phá vỡ.

Một đao cắt yết hầu.

Nữ hiệp sĩ khiếp sợ nhìn đồ tể chưa kịp rút ý cười đã tắt thở: “Thương Dung ngươi...”

Còn chưa nói xong, Thương Dung đã xách đao ra, đao đen phản chiếu ánh trăng trực tiếp chém đứt kiếm mà nữ hiệp sĩ dùng để chống đỡ, sau đó tước người thành hai nửa.

Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, lập tức hô to cứu mạng rồi chạy trốn khắp nơi, nhưng bọn họ chạy thế nào cũng không nhanh bằng đao của Thương Dung.

Lạc Trường Ca không thể tưởng tượng được nói: “Không nói hai lời đã trực tiếp giết, nguyên nhân đâu?”

Sở Hàn cau mày: “Có lẽ là cái giá.”

Lạc Trường Ca: “Cái giá gì?”

Sở Hàn: “Cái giá của việc nhìn thấy chân dung của thành chủ.”

Lạc Trường Ca: “Chẳng lẽ y... muốn giết hết những người này?”

Sở Hàn: “Không rõ lắm.”

Bỗng Liễu Vân Đạo che miệng cả kinh nói: “Các ngươi nhìn Thương Dung, nhìn Thương Dung kìa!”

Lạc Trường Ca tát lên đầu Vân Đạo một cái: “Mắt ta không có mù, thấy y rồi!”

Liễu Vân Đạo điên cuồng lắc đầu: “Không phải, ngươi nhìn cái bóng của y kìa, cái bóng! Cái bóng của y đang cử động, tự cử động kìa!”

Úc Tử Khê lạnh lùng cười: “Đúng vậy, còn đứng lên đi đâu nữa.”

Sở Hàn nhìn sang, mẹ nó đúng là đứng lên thật.

Cái bóng vốn nên kề sát đất, giờ phút này lại cầm đao trong tay, điên cuồng chém giết những người đi ra từ cửa, động tác còn thô bạo và tàn nhẫn hơn bản thân Thương Dung!

Chớp mắt một cái, đột nhiên cái bóng của những người chạy trốn nứt toạc, ngay sau đó, cái bóng tách ra khỏi người Thương Dung rồi biến thành hàng chục người, bất ngờ xuất hiện cạnh những người đó, một đao cắt yết hầu.

Kim Huyền của Lạc Trường Ca và phù chú của Sở Hàn còn đang cầm trong tay, mọi người cũng đã chết cả, cứ như vậy trong nháy mắt, chết toàn bộ.

Sắc mặt Lạc Trường Ca trắng bệch: “Đây, đây là cái cách giết người gì thế?”

Sở Hàn lạnh lùng nói: “Ta và ngươi chưa từng thấy cách giết người này.”

Đợi khi xong xuôi hết thảy, cái bóng vốn tách ra thành mười mấy người lần nữa hợp nhất, cùng nâng đao đi đến chỗ Thương Dung.

Cái bóng đi đến trước mặt Thương Dung, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, cười nói: “Đao của ngươi, vẫn không nhanh bằng ta.”

Thương Dung vô cảm lấy một khối bánh quế hoa từ lòng ngực ra, nhét vào miệng cái bóng, ngôn ngữ ký hiệu bằng tay: Ghét nghe ngươi nói chuyện thật.

Cái Bóng bị bánh quế hoa làm nghẹn, sau khi nấc hai cái mới châm chọc mỉa mai nói: “Thế sao nghe cái tên lam y bị tâm thần kia lải nhải cả một buổi trưa, ngươi không cảm thấy chán ghét?”

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Bớt nói nhảm, mau về vị trí đi.

Cái Bóng tách ngang rồi lần nữa trở về mặt đất.

Thương Dung đảo mắt nhìn xác chết tán loạn khắp nơi, giương đao hoa, hoa văn trên thân đao ngày càng rõ ràng dưới ánh trăng, cũng tỏa ra ánh xanh yếu ớt.

Giây lát, từng đợt hắc khí dày đặc bốc ra từ thân đao, như sợi roi đen ùn ùn không ngừng bốc ra, ngay khi chạm vào xác chết thì cuốn rút lại, những xác chết đó cũng biến thành hắc khí, cùng hòa thành một với hắc khí vốn có, lần nữa trở về đao.

Làm xong hết thảy, Thương Dung mới thu đao vào vỏ, rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook