Chương 18: Chân Tướng (1)
Trư Ba Thụ
18/10/2021
Nghe được ba chữ thỉnh gia pháp, bất luận là con cháu Lý gia, hoặc là thế hệ của mẹ Trần Mặc - Lý Tố Phương, tất cả đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Vẻ mặt dì nhỏ Trần Mặc càng thêm u ám, có thể thấy được cái gia pháp kia, kinh khủng đến cỡ nào!
Cậu cả Lý Lập Vãn của Trần Mặc và mợ cả Vương Hiểu Vân, nhìn Trần Mặc, lộ ra vẻ vui sướng.
Gia pháp kia, hiển nhiên còn nghiêm khắc hơn so với Trần Mặc phế bỏ đan điền của Lý Việt, nếu không hai người, tuyệt đối không từ bỏ ý đó.
Trần Mặc vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lẳng lặng nhìn Lý Đông Dương, không buồn không vui, thứ gia pháo mà đám người kia nghe xong liền thay đổi sắc mặt, đối với hắn, cơ bản khinh thường để ý đến.
Một tiếng kêu vội vàng, từ bên ngoài công sân truyền đến, Lý Tố Phương mặc quần áo không chỉnh tề, lảo đảo nghiêng ngả chạy vào.
"Đợi đã!"
Nhanh chóng nhìn xung quanh, Lý Tố Phương ổn định lại tinh thần, hơi khom lưng thi lễ với người cha mà bà ấy vừa kinh trọng vừa thù hận.
Sau đó quay người nhìn Lý Lập Văn: "Anh cả, dù sao Tiểu Văn tuổi còn nhỏ không hiểu gì, cũng không phải loại người lòng dạ hiểm ác như vậy, trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó!"
Lý Lập Văn cực kỳ bị thương, cười lạnh: "Hiểu lầm? Em tư, cháu ruột của em cả người đầy máu đang nằm ở chỗ kia, sống chết chưa rõ, em nói cho anh biết, hiểu lầm như thế nào?"
Lý Tố Phương nhìn Lý Việt thoi thóp nằm trên cáng cứu thương, khắp người toàn máu, cho dù bà ấy đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, cũng nhịn không được mà hoảng sợ, không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà, bà ấy tin tưởng con mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện tổn thương anh em họ ruột thịt, trong đó nhất định có nguyên nhân mà bà ấy không biết.
Hơn nữa đối phương nhiều người như vậy, Trần Mặc chỉ có một người, chân tướng sự việc đã sớm bày trước mắt mọi người, chỉ là không có người đứng ra thay Trần Mặc nói chuyện mà thôi.
"Tiểu Mặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý Tố Phương quay đầu nhìn Trần Mặc, trầm giọng hỏi.
Trần Mặc vốn dĩ khinh thường giải thích với những người Lý gia, nghĩ bọn họ không làm gì được mình, nhưng mẹ đã hỏi, Trần Mặc lại không có cách nào bỏ qua được.
Trần Mặc không khỏi cười khổ nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy nếu như con giải thích, đám người này sẽ tin sao?"
Lý Tố Phương hiểu ý của Trần Mặc, người Lý gia cực kỳ bài xích mẹ con bọn họ, cho dù Trần Mặc giải thích, sợ là cũng không có ai tin tưởng.
Nhưng nếu không giải thích, vậy chẳng phải để Trần Mặc gánh tội danh kia?
Trần Mặc có lẽ không biết rõ sự kinh khủng của gia pháp Lý gia, nhưng là con cháu thế hệ thứ hai Lý gia, Lý Tố Phương lại vô cùng hiểu rõ sự tàn khốc đó, nó sẽ lấy mạng Trần Mặc!
"Bọn họ không tin, mẹ tin. Công đạo ở trong lòng người, con kể lại chuyện đã xảy ra, để những trưởng bối ở đây phân xử thử xem!"
Trần Mặc có chút bất đắc dĩ gãi đầu một cái, người mẹ này của mình, trong lòng vẫn còn mơ tưởng đối với người Lý gia!
Nhưng mà Lý Tố Phương bảo hắn nói, hắn không thể không nói.
Nhưng Trần Mặc không có ý định tự chính mình nói, hắn chuẩn bị tìm người càng có sức thuyết phục hơn, lại đây nói thay hắn.
Trần Mặc đảo mắt qua nhìn mấy tên thiếu niên dòng thủ Lý gia quỳ sau lưng Lý Việt, đột nhiên không coi ai ra gì đi qua, nhấc một thiếu niên đã từng bị hắn đánh, không để ý thiếu niên đó giãy dụa, đi đến trước mặt Lý Tố Phương.
"Để cậu ta nói thay con đi, những chuyện trải qua lúc đó, cậu ta đều nhìn thấy rõ ràng."
Lý Tố Phương có chút kinh ngạc, tất cả mọi người xung quanh cũng có chút kinh ngạc, thiếu niên kia rõ ràng đúng chung một thuyền với Lý Việt, Trần Mặc lại để cậu ta kể chuyện lúc đó, không phải là lấy đá đập chân mình sao?
Ngay cả tên thiếu niên bị Trần Mặc bắt tới, cũng kinh ngạc nhìn Trần Mặc, không rõ ý của Trần Mặc.
Trần Mặc nhàn nhạt nhìn chằm chằm hai mắt thiếu niên kia, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một biển máu núi thi, sao trời bị chôn vùi, uy áp mạnh mẽ đến từ linh hồn khiến thiếu niên kia bị dọa sợ trong nháy mắt.
Giọng nói của Trần Mặc trong tài người ngoài, vẫn bình bình đạm đạm như cũ, nhưng cậu thiếu niên nghe được, lại giống như là thần linh thời thời xa Xưa, không thể kháng cự: "Những thứ mày biết, nói ra hết toàn bộ, không được có nủa cậu bịa đặt!"
Ánh mắt thiếu niên kia lập tức đờ đẫn, đầu đuôi ngọn nguồn từ Lý Việt dẫn bọn họ đi dạy bảo Trần Mặc đều nói ra, ngay cả những lời Lý Việt mắng Trần Mặc, đều kể không sót một chữ nào.
Sau khi nghe xong, đám người Lý gia vốn dĩ có tinh thần quần chúng đang kích động, tất cả đều lâm vào im lặng. Nhà Lý Lập Văn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, xấu hổ không thôi.
Lý Tố Phương run rẩy cả người, tức giận nhìn Lý Lập Văn, lạnh lùng quát: "Anh cả, đây chính là con trai ngoan mà anh dạy dỗ ra! Chửi cô mình là người phụ nữ không cần mặt mũi, chửi em họ mình là..."
Hai từ kia, Lý Tố Phương thật sự không có cách nào nói ra ngoài miệng.
Trần Mặc đứng bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác, nhìn vẻ mặt quái lạ của đám người Lý gia, tỏ thái độ cao ngạo xem chuyện này không liên quan đến mình.
Vương Hiểu Vân vẫn cãi chày cãi cối, nói: "Xem như Lý Việt không giữ mồm giữ miệng đi, Trần Mặc cũng không nên ra tay độc ác như vậy, lúc đó Trần Mặc rõ ràng đã chế ngự được Việt Nhi, sao lại còn khiến nó bị thương!"
"Lại nói, tôi cũng không cảm thấy Việt Nhi nói sai cái gì, năm đó cô đã làm ra những chuyện như vậy, chẳng lẽ còn sợ người khác nói hay sao?"
"Im ngay!" Lý Lập Văn tức giận mắng, sau đó vội vàng giải thích: "Em tư, chị dâu cả em thương tâm quá độ, nói năng bậy bạ, em đừng để trong lòng!"
Vẻ mặt dì nhỏ Trần Mặc càng thêm u ám, có thể thấy được cái gia pháp kia, kinh khủng đến cỡ nào!
Cậu cả Lý Lập Vãn của Trần Mặc và mợ cả Vương Hiểu Vân, nhìn Trần Mặc, lộ ra vẻ vui sướng.
Gia pháp kia, hiển nhiên còn nghiêm khắc hơn so với Trần Mặc phế bỏ đan điền của Lý Việt, nếu không hai người, tuyệt đối không từ bỏ ý đó.
Trần Mặc vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lẳng lặng nhìn Lý Đông Dương, không buồn không vui, thứ gia pháo mà đám người kia nghe xong liền thay đổi sắc mặt, đối với hắn, cơ bản khinh thường để ý đến.
Một tiếng kêu vội vàng, từ bên ngoài công sân truyền đến, Lý Tố Phương mặc quần áo không chỉnh tề, lảo đảo nghiêng ngả chạy vào.
"Đợi đã!"
Nhanh chóng nhìn xung quanh, Lý Tố Phương ổn định lại tinh thần, hơi khom lưng thi lễ với người cha mà bà ấy vừa kinh trọng vừa thù hận.
Sau đó quay người nhìn Lý Lập Văn: "Anh cả, dù sao Tiểu Văn tuổi còn nhỏ không hiểu gì, cũng không phải loại người lòng dạ hiểm ác như vậy, trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó!"
Lý Lập Văn cực kỳ bị thương, cười lạnh: "Hiểu lầm? Em tư, cháu ruột của em cả người đầy máu đang nằm ở chỗ kia, sống chết chưa rõ, em nói cho anh biết, hiểu lầm như thế nào?"
Lý Tố Phương nhìn Lý Việt thoi thóp nằm trên cáng cứu thương, khắp người toàn máu, cho dù bà ấy đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, cũng nhịn không được mà hoảng sợ, không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà, bà ấy tin tưởng con mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện tổn thương anh em họ ruột thịt, trong đó nhất định có nguyên nhân mà bà ấy không biết.
Hơn nữa đối phương nhiều người như vậy, Trần Mặc chỉ có một người, chân tướng sự việc đã sớm bày trước mắt mọi người, chỉ là không có người đứng ra thay Trần Mặc nói chuyện mà thôi.
"Tiểu Mặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý Tố Phương quay đầu nhìn Trần Mặc, trầm giọng hỏi.
Trần Mặc vốn dĩ khinh thường giải thích với những người Lý gia, nghĩ bọn họ không làm gì được mình, nhưng mẹ đã hỏi, Trần Mặc lại không có cách nào bỏ qua được.
Trần Mặc không khỏi cười khổ nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy nếu như con giải thích, đám người này sẽ tin sao?"
Lý Tố Phương hiểu ý của Trần Mặc, người Lý gia cực kỳ bài xích mẹ con bọn họ, cho dù Trần Mặc giải thích, sợ là cũng không có ai tin tưởng.
Nhưng nếu không giải thích, vậy chẳng phải để Trần Mặc gánh tội danh kia?
Trần Mặc có lẽ không biết rõ sự kinh khủng của gia pháp Lý gia, nhưng là con cháu thế hệ thứ hai Lý gia, Lý Tố Phương lại vô cùng hiểu rõ sự tàn khốc đó, nó sẽ lấy mạng Trần Mặc!
"Bọn họ không tin, mẹ tin. Công đạo ở trong lòng người, con kể lại chuyện đã xảy ra, để những trưởng bối ở đây phân xử thử xem!"
Trần Mặc có chút bất đắc dĩ gãi đầu một cái, người mẹ này của mình, trong lòng vẫn còn mơ tưởng đối với người Lý gia!
Nhưng mà Lý Tố Phương bảo hắn nói, hắn không thể không nói.
Nhưng Trần Mặc không có ý định tự chính mình nói, hắn chuẩn bị tìm người càng có sức thuyết phục hơn, lại đây nói thay hắn.
Trần Mặc đảo mắt qua nhìn mấy tên thiếu niên dòng thủ Lý gia quỳ sau lưng Lý Việt, đột nhiên không coi ai ra gì đi qua, nhấc một thiếu niên đã từng bị hắn đánh, không để ý thiếu niên đó giãy dụa, đi đến trước mặt Lý Tố Phương.
"Để cậu ta nói thay con đi, những chuyện trải qua lúc đó, cậu ta đều nhìn thấy rõ ràng."
Lý Tố Phương có chút kinh ngạc, tất cả mọi người xung quanh cũng có chút kinh ngạc, thiếu niên kia rõ ràng đúng chung một thuyền với Lý Việt, Trần Mặc lại để cậu ta kể chuyện lúc đó, không phải là lấy đá đập chân mình sao?
Ngay cả tên thiếu niên bị Trần Mặc bắt tới, cũng kinh ngạc nhìn Trần Mặc, không rõ ý của Trần Mặc.
Trần Mặc nhàn nhạt nhìn chằm chằm hai mắt thiếu niên kia, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một biển máu núi thi, sao trời bị chôn vùi, uy áp mạnh mẽ đến từ linh hồn khiến thiếu niên kia bị dọa sợ trong nháy mắt.
Giọng nói của Trần Mặc trong tài người ngoài, vẫn bình bình đạm đạm như cũ, nhưng cậu thiếu niên nghe được, lại giống như là thần linh thời thời xa Xưa, không thể kháng cự: "Những thứ mày biết, nói ra hết toàn bộ, không được có nủa cậu bịa đặt!"
Ánh mắt thiếu niên kia lập tức đờ đẫn, đầu đuôi ngọn nguồn từ Lý Việt dẫn bọn họ đi dạy bảo Trần Mặc đều nói ra, ngay cả những lời Lý Việt mắng Trần Mặc, đều kể không sót một chữ nào.
Sau khi nghe xong, đám người Lý gia vốn dĩ có tinh thần quần chúng đang kích động, tất cả đều lâm vào im lặng. Nhà Lý Lập Văn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, xấu hổ không thôi.
Lý Tố Phương run rẩy cả người, tức giận nhìn Lý Lập Văn, lạnh lùng quát: "Anh cả, đây chính là con trai ngoan mà anh dạy dỗ ra! Chửi cô mình là người phụ nữ không cần mặt mũi, chửi em họ mình là..."
Hai từ kia, Lý Tố Phương thật sự không có cách nào nói ra ngoài miệng.
Trần Mặc đứng bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác, nhìn vẻ mặt quái lạ của đám người Lý gia, tỏ thái độ cao ngạo xem chuyện này không liên quan đến mình.
Vương Hiểu Vân vẫn cãi chày cãi cối, nói: "Xem như Lý Việt không giữ mồm giữ miệng đi, Trần Mặc cũng không nên ra tay độc ác như vậy, lúc đó Trần Mặc rõ ràng đã chế ngự được Việt Nhi, sao lại còn khiến nó bị thương!"
"Lại nói, tôi cũng không cảm thấy Việt Nhi nói sai cái gì, năm đó cô đã làm ra những chuyện như vậy, chẳng lẽ còn sợ người khác nói hay sao?"
"Im ngay!" Lý Lập Văn tức giận mắng, sau đó vội vàng giải thích: "Em tư, chị dâu cả em thương tâm quá độ, nói năng bậy bạ, em đừng để trong lòng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.