Chương 17: Phế (2)
Trư Ba Thụ
18/10/2021
Lời này Vừa dứt, những tên con cháu Lý gia kia trái lại không cảm thấy có cái gì, nhưng cha mẹ bọn hắn, còn có những người dùng chính Lý gia kia, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Đan điền bị hủy, cả đời này của Lý Việt, khó đặt chân vào võ đạo.
Ngay cả Lý Đông Dương, cũng khó có thể giữ được bình tĩnh, tức giận quát: "Tên súc sinh, sao dám ra tay độc ác như vậy!”
"Lập Võ, mau kêu người dẫn em tự con, còn có tên con hoang kia nữa, đều dẫn đến!"
"Vâng, cha!" Lý Lập Võ không có biểu tình gì, xoay người rời đi,
"Không cần, tôi đã đến rồi đây!" Một giọng nói lười biếng vang lên, Trần Mặc mặc đồng phục trắng xanh, chậm rãi đi vào sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dồn về cậu thiếu niên mặc đồng phục ở trong sân kia.
Di nhỏ Lý Lập Ngôn của Trần Mặc có chút kinh ngạc: "Thằng nhóc này, lại dám một thân một mình đến đây!"
Những người dùng thử Lý gia, đều ồn ào lộ ra vẻ chế nhạo, ánh mắt nhìn Trần Mặc, guống như là một kẻ hấp hối sắp chết!
"Không biết sống chết!" Một người bậc cha chú dòng bên Lý gia, lạnh lùng nói.
Lý Lập Võ vừa đi ra được hai bước, nhìn Trần Mặc chậm rãi đi đến, ngẩn ra, mặc dù ông ta không thích Trần Mặc, nhưng bây giờ cũng không nhịn được thầm khen Trần Mặc một tiếng: "Rất can đảm!"
Mợ cả Trần Mặc - Vương Hiểu Vân bỗng nhiên đứng dậy, chỉ tay vào Trần Mặc, lớn tiếng mắng: "Đồ con hoang, Việt Nhi dù sao cũng là anh họ của mày, sao mày có thể ra tay độc ác như vậy!"
Cậu cả Trần Mặc - Lý Lập Văn, bây giờ cũng giận dữ nhìn Trần Mặc, vẻ mặt âm trầm.
Thấy cảnh này, bác Phúc đứng sau cùng đám người, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ rời đi.
Đối với những ánh mắt này, Trần Mặc xem như không thấy, chỉ bình thản nhìn Lý Đông Dương, vẻ mặt cười như không cười.
Lý Đông Dương chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mặc, giọng nói không nhanh không chậm, không giận cũng uy nghiêm: "Quỳ xuống!"
Vị gia chủ quản lý Lý gia mấy chục năm nổi giận, tất cả mọi người lập tức giật mình trong lòng, nhịn không được cúi đầu xuống.
Mặc dù Lý Đông Dương không phải là người tu tiên, nhưng một khi bộc phát khí thế của một vị đứng đầu, khiến nhiệt độ cả sân nhỏ hạ thấp xuống.
Nhưng, Trần Mặc vẫn không bị lay động chút nào, vẫn cười như không cười nhìn Lý Đông Dương như cũ, không buồn không vui.
"Quỳ xuống!" Giọng nói của Lý Đông Dương nhịn không được cao lên mấy phần.
Trong lòng tất cả mọi người, lại giật mình lần nữa, tức giận nhìn Trần Mặc, thầm nghĩ trong lòng: "Quả thực không biết sống chết!"
Trần Mặc bỗng nhiên đút hai tay vào túi quần, nhìn Lý Đông Dương, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm túc: "Cái quỳ này của tôi, đừng nói là ông, ai cũng sẽ không chịu nổi!"
Đường đường là đỉnh cấp thiên tài Huyền Đạo Tông, đại tu sĩ cấp ba cảnh giới Hóa Thần, há có thể quỳ xuống trước một người phàm nhân?
Trừ khi Trần Mặc cam tâm tình nguyện, nếu không trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không nhận nổi cái quỳ của hắn!
"Ngạo mạn!"
"Ngu dốt!"
"Không biết sống chết!"
Ngay lập tức, đám người Lý gia cũng không nhịn được nữa, ngay trước mặt Lý Đông Dương, ồn ào mắng chửi.
Di nhỏ Lý Lập Ngôn từ trước đến vẫn giữ mối quan hệ tốt với mẹ Trần Mặc, âm thầm gấp gáp, bà ấy cũng không muốn mối quan hệ giữa Trần Mặc và Lý gia quá căng thẳng, lớn tiếng quát: "Trần Mặc, sao lại nói như vậy? Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống nhận sai với ông ngoại cháu!"
Trần Mặc cũng không hiểu ý nghĩ chân chính trong lòng dì nhỉ, cứ cho rằng bà ấy là cả mè một lúa với Lý gia, lạnh lùng nói: "Trần Mặc tôi cả đời làm, cúi đầu ngẩng đầu với trời đất, làm sai chỗ nào!"
Làm sai chỗ nào! Làm sai chỗ nào!
Bốn chữ này, giống như hồi chuông cảnh báo, quanh quẩn trong đầu mọi người ở đây, khiến tất cả mọi người đều âm thầm hoảng sợ!
Lý Lập Văn cũng không nhịn được nữa rồi, nổi giận nói: "Súc sinh, mày thân là người Lý gia, sao lại ra tay nặng như vậy với anh họ mày, vậy mà còn không nhận sai? Em tư, xem đứa con trai ngoan mà em dạy dỗ ra!"
Trần Mặc khinh thường cười một tiếng: "Người Lý gia? Hiện tại các người chịu nhận tôi là người Lý gia rồi? Thật xin lỗi, tôi đây không thèm!"
"Láo Xuợc!" Lần này, ngay cả dì nhỏ Trần Mặc cũng nhịn không được lên tiếng mắng.
Vương Hiểu Vân quay người dập đầu với Lý Đông Dương một cái, nghiêm nghị nói: "Cha, cha đã thấy được, tên súc sinh này không biết lễ phép, sai còn không chịu nhận, thậm chí sỉ nhục Lý gia ở trước mặt mọi người, xin cha hãy làm chủ cho Việt Nhi của con!"
Lý Đông Dương lạnh lùng nhìn Trần Mặc, vẻ mặt nghiêm nghị, gằn từng chữ một: "Thỉnh gia pháp!"
Đan điền bị hủy, cả đời này của Lý Việt, khó đặt chân vào võ đạo.
Ngay cả Lý Đông Dương, cũng khó có thể giữ được bình tĩnh, tức giận quát: "Tên súc sinh, sao dám ra tay độc ác như vậy!”
"Lập Võ, mau kêu người dẫn em tự con, còn có tên con hoang kia nữa, đều dẫn đến!"
"Vâng, cha!" Lý Lập Võ không có biểu tình gì, xoay người rời đi,
"Không cần, tôi đã đến rồi đây!" Một giọng nói lười biếng vang lên, Trần Mặc mặc đồng phục trắng xanh, chậm rãi đi vào sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dồn về cậu thiếu niên mặc đồng phục ở trong sân kia.
Di nhỏ Lý Lập Ngôn của Trần Mặc có chút kinh ngạc: "Thằng nhóc này, lại dám một thân một mình đến đây!"
Những người dùng thử Lý gia, đều ồn ào lộ ra vẻ chế nhạo, ánh mắt nhìn Trần Mặc, guống như là một kẻ hấp hối sắp chết!
"Không biết sống chết!" Một người bậc cha chú dòng bên Lý gia, lạnh lùng nói.
Lý Lập Võ vừa đi ra được hai bước, nhìn Trần Mặc chậm rãi đi đến, ngẩn ra, mặc dù ông ta không thích Trần Mặc, nhưng bây giờ cũng không nhịn được thầm khen Trần Mặc một tiếng: "Rất can đảm!"
Mợ cả Trần Mặc - Vương Hiểu Vân bỗng nhiên đứng dậy, chỉ tay vào Trần Mặc, lớn tiếng mắng: "Đồ con hoang, Việt Nhi dù sao cũng là anh họ của mày, sao mày có thể ra tay độc ác như vậy!"
Cậu cả Trần Mặc - Lý Lập Văn, bây giờ cũng giận dữ nhìn Trần Mặc, vẻ mặt âm trầm.
Thấy cảnh này, bác Phúc đứng sau cùng đám người, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ rời đi.
Đối với những ánh mắt này, Trần Mặc xem như không thấy, chỉ bình thản nhìn Lý Đông Dương, vẻ mặt cười như không cười.
Lý Đông Dương chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mặc, giọng nói không nhanh không chậm, không giận cũng uy nghiêm: "Quỳ xuống!"
Vị gia chủ quản lý Lý gia mấy chục năm nổi giận, tất cả mọi người lập tức giật mình trong lòng, nhịn không được cúi đầu xuống.
Mặc dù Lý Đông Dương không phải là người tu tiên, nhưng một khi bộc phát khí thế của một vị đứng đầu, khiến nhiệt độ cả sân nhỏ hạ thấp xuống.
Nhưng, Trần Mặc vẫn không bị lay động chút nào, vẫn cười như không cười nhìn Lý Đông Dương như cũ, không buồn không vui.
"Quỳ xuống!" Giọng nói của Lý Đông Dương nhịn không được cao lên mấy phần.
Trong lòng tất cả mọi người, lại giật mình lần nữa, tức giận nhìn Trần Mặc, thầm nghĩ trong lòng: "Quả thực không biết sống chết!"
Trần Mặc bỗng nhiên đút hai tay vào túi quần, nhìn Lý Đông Dương, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm túc: "Cái quỳ này của tôi, đừng nói là ông, ai cũng sẽ không chịu nổi!"
Đường đường là đỉnh cấp thiên tài Huyền Đạo Tông, đại tu sĩ cấp ba cảnh giới Hóa Thần, há có thể quỳ xuống trước một người phàm nhân?
Trừ khi Trần Mặc cam tâm tình nguyện, nếu không trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không nhận nổi cái quỳ của hắn!
"Ngạo mạn!"
"Ngu dốt!"
"Không biết sống chết!"
Ngay lập tức, đám người Lý gia cũng không nhịn được nữa, ngay trước mặt Lý Đông Dương, ồn ào mắng chửi.
Di nhỏ Lý Lập Ngôn từ trước đến vẫn giữ mối quan hệ tốt với mẹ Trần Mặc, âm thầm gấp gáp, bà ấy cũng không muốn mối quan hệ giữa Trần Mặc và Lý gia quá căng thẳng, lớn tiếng quát: "Trần Mặc, sao lại nói như vậy? Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống nhận sai với ông ngoại cháu!"
Trần Mặc cũng không hiểu ý nghĩ chân chính trong lòng dì nhỉ, cứ cho rằng bà ấy là cả mè một lúa với Lý gia, lạnh lùng nói: "Trần Mặc tôi cả đời làm, cúi đầu ngẩng đầu với trời đất, làm sai chỗ nào!"
Làm sai chỗ nào! Làm sai chỗ nào!
Bốn chữ này, giống như hồi chuông cảnh báo, quanh quẩn trong đầu mọi người ở đây, khiến tất cả mọi người đều âm thầm hoảng sợ!
Lý Lập Văn cũng không nhịn được nữa rồi, nổi giận nói: "Súc sinh, mày thân là người Lý gia, sao lại ra tay nặng như vậy với anh họ mày, vậy mà còn không nhận sai? Em tư, xem đứa con trai ngoan mà em dạy dỗ ra!"
Trần Mặc khinh thường cười một tiếng: "Người Lý gia? Hiện tại các người chịu nhận tôi là người Lý gia rồi? Thật xin lỗi, tôi đây không thèm!"
"Láo Xuợc!" Lần này, ngay cả dì nhỏ Trần Mặc cũng nhịn không được lên tiếng mắng.
Vương Hiểu Vân quay người dập đầu với Lý Đông Dương một cái, nghiêm nghị nói: "Cha, cha đã thấy được, tên súc sinh này không biết lễ phép, sai còn không chịu nhận, thậm chí sỉ nhục Lý gia ở trước mặt mọi người, xin cha hãy làm chủ cho Việt Nhi của con!"
Lý Đông Dương lạnh lùng nhìn Trần Mặc, vẻ mặt nghiêm nghị, gằn từng chữ một: "Thỉnh gia pháp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.