Chương 21: Hẹn Ước Ba Năm (2)
Trư Ba Thụ
18/10/2021
Kiếp này, lần đầu tiên Trần Mặc nhìn thấy vị nhân vật chỉ có thể ngưỡng mặt nhìn lên ở kiếp trước, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Lấy ánh mắt hiện tại của Trần Mặc liền có thể nhìn ra được, người anh họ này thật ra là một vị võ giả, so với Lý Việt bị hắn phế đi, mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.
Lý Trạch nhìn Trần Mặc, đồng dạng về mặt cũng bình tĩnh, chậm rãi nói:
"Cho dù cậu có muôn vàn lý do, tất cả đều lấy cớ, lại vĩnh viễn không thể xóa bỏ một sự thật, trên người cậu có chảy dòng máu của Lý gia!"
"Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, chính là nhân luân cương thường (*) mà Hoa Hạ đã truyền thừa mấy ngàn năm nay."
(*) đạo lý làm người thời xưa.
"Cậu thân là người Lý gia lại đánh bị thương anh họ, là bất nhân, rõ ràng đã phạm sai lầm mà không biết hối cải, là bất nghĩ, thân là người Lý gia lại sỉ nhục Lý gia, là bất trung, ngang nhiên ngỗ nghịch chống lại ông nội, là bất hiếu."
"Cậu luôn miệng Lý gia bất công với cậu, thực ra, cậu chỉ là một đứa cháu bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu!"
Lý Trạch nói xong, tất cả người Lý gia cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt vui mừng, ca ngợi nhìn Lý Trạch.
Những tên thế hệ trẻ cùng bối phận giống như Lý Trạch, càng không có chút nào keo kiệt lộ ra ánh mắt sùng bái.
Ngay cả Lý Đông Dương, cũng là vẻ mặt tán thưởng nhìn Lý Trạch.
Thậm chí còn có người trực tiếp lên tiếng ca ngợi: "Hay cho một câu bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, quả nhiên không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ Lý gia!"
Lý Tố Phương về mặt khẩn trương, Trần Mặc bị chụp một cái mũ lớn lên trên đầu, cả đời sau này, sợ là không thể ngẩng đầu lên được
Trần Mặc bống nhiên cười to, đám người không hiểu ra sao.
Đột nhiên, tiếng cười to dừng lại, Trần Mặc nhìn Lý Trạch, chậm rãi nói: "Anh hình như quên mất một chuyện, tôi họ Trần, không phải họ Lý, tôi là người Trần gia! Những lời kia của anh hình như có lý đấy, nhưng đối với tôi chỉ là chó đánh rắm không kêu(*)!"
(*) Chẳng có gì dùng
Sắc mặt mọi người Lý gia đều có chút cứng lại, bọn họ vẫn luôn chủ quan cho rằng Trần Mặc là con trai Lý Tố Phương, trên người mang dòng máu Lý gia. Nhưng quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, Trần gia, mới chính là gia tộc chính của Trần Mặc.
Cứ như vậy, những cái Lý Trạch lên án Trần Mặc liền không thành lập!
Đối mặt với sự phản bác của Trần Mặc, Lý Trạch không có chút hoang mang nói: "Nếu cậu không phải là người Lý gia tôi, Lý gia tôi há có thể cho phép cậu diễu võ giương oai ở đây? Đừng nói là tập đoàn Mỹ Hoa của mẹ cậu, cho dù là toàn bộ Trần gia ở Nam Tô, chỉ cần một câu của Lý gia tôi, lật tay cũng có thể diệt!"
Trong nhất thời mọi người Lý gia dưới đáy lòng liền dâng lên một sự tự hào sâu sắc, không ai nghi ngờ Lý Trạch, toàn bộ Hoa Hạ, ngoài năm đại siêu cấp thế gia còn lại, nếu Lý gia muốn hủy diệt gia tộc nào, không ai có thể chống đỡ nổi!
Đây chính là lực lượng của siêu cấp thế gia!
Ngay cả Lý Tố Phương cũng im lặng không nói, thân là người Lý gia, bà biết rõ sự đáng sợ của Lý gia, đối với lời nói của Lý Trạch, không có chút ý nghĩ phản kháng nào.
Lời này của Lý Trạch, giống như là sự uy hiếp!
Ánh mắt Trần Mặc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, sự kiêu ngạo bắt nguồn từ đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, trong nháy mắt liền bộc phát.
Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng, dùng trên mặt Lý Trạch, tự cao tự đại: "Lý gia anh, trong mắt Trần Mặc tôi, chỉ như con kiến hội thông thường!"
Đường đường là đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, đừng nói Lý gia, ngay cả toàn bộ tất cả đất nước trên Trái Đất, trong mắt Trần Mặc, cũng có thể diệt trong nháy mắt.
"Ngạo mạn!"
"Khoác lác!"
"Vô cùng ngu dốt!"
Đám người Lý gia ồn ào gào thét lên, không ai có thể hiểu được lời nói đầy hùng hồn này của Trần Mặc, bởi vì đây chính là kiêu ngạo của đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, cho dù là tinh không vận tộc năm đó, cũng không có cách nào khiển Trần Mặc cúi đầu, tôn nghiêm của đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, không dung sự khiêu khích!
Sắc mặt của Lý Trạch cũng hơi thay đổi, giận dữ nhìn Trần Mặc: "Thằng nhóc, lấy tuổi của cậu có thể trở thành Nội Cảnh Vũ Giả, hoàn toàn có thể tự cao tự đại, mặc dù tôi không biết cậu có sức mạnh gì mà dám khoác lác như vậy, nhưng tôi cảnh cáo cậu một câu, nội tình của Lý gia, không phải cậu có thể tưởng tượng được!"
"Nể tình cậu có tư chất hơn người, nếu ngay lập tức quỳ gối nhận sai với ông nội, có lẽ ông nội sẽ thương tiếc tài năng của cậu, có thể phá lệ để cậu quay về gia phả. Nếu như cậu vẫn khăng khăng làm theo ý mình, hôm nay tôi cam đoan với cậu, không đến năm năm, tôi sẽ khiến toàn bộ Trần gia Nam Tô, biến mất ở Hoa Hạ!"
Trần Mặc cười lạnh: "Bảo Trần Mặc tôi quỳ gối nhận sai? Lý gia anh, không xứng!"
"Tôi cũng có thể cam đoan với anh, trong vòng ba năm, tôi sẽ khiến Lý gia, cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân tôi, quỳ xuống cầu xin tôi tha thủ!"
"Khoác lác, khoác lác!"
Đám người Lý gia nhộn nhào chỉ trích, lần này ngay cả Lý Trạch cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng tức giận, mấy người cậu của Trần Mặc, càng là sắc mặt tải xanh, hận không thể đi lên tát Trần Mặc hai bạt tay, ngay cả dì nhỏ của Trần Mặc, cũng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bà ấy hiểu rõ Trần Mặc và Lý gia đã không đội trời chung!
Thân là gia chủ Lý gia - Lý Đông Dương, càng tức giận đến mức run cả người, làm gia chủ Lý gia hơn ba mươi năm, cho đến bây giờ ông ta chưa từng gặp chuyện xỉ nhục Lý gia như hôm nay!
Gương mặt già nua của Lý Đông Dương đỏ lên, tức giận nói: "Chuyện hôm nay, dừng ở đây. Nhưng mà từ hôm nay, tất cả mọi người liệt tập đoàn Mỹ Hoa và Trần gia Nam Tô vào danh sách đối thủ cạnh tranh lớn nhất, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào!"
Cả người Lý Tố Phương mềm nhũn ra, ngã vào trong lòng Trần Mặc.
Đối với sự khủng bố của Lý gia, bà ấy rõ ràng hơn bất cứ ai, câu nói này của Lý Đông Dương, tương đương khiến cho cả Lý gia, buông tay tấn công tập đoàn Mỹ Hoa của bà ấy. Sự nghiệp của bà ấy, xem như đã đi đến cuối con đường rồi. Hơn nữa, còn liên lụy đến toàn bộ Trần gia Nam Tô.
Ở Yên Kinh, ở Hoa Hạ, tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu đều biết, sau đại siêu cấp thế gia, gia chủ tức giận, máu đổ ngàn dặm!
Đương nhiên xã hội hiện nay, máu đổ ngàn dặm không phải chỉ việc giết người phóng hỏa, mà là dùng những thủ đoạn vô hình khiến cho kẻ thù nhà tan cửa nát, càng đáng sợ hơn so với máu đổ ngàn dặm nhiều, giết người không thấy máu!
Gia chủ sáu đại thế gia, tất cả mọi người đều nhìn ra, vị lão gia chủ Lý gia này thật sự nổi giận, hơn nữa còn nổi giận đến cực điểm!
Trần Mặc lại không thèm để tâm đến sự uy hiếp của Lý Đông Dương, chỉ cần hắn khôi phục tu vi, không cần phải đạt đến Kim Đan Nguyên Anh, chỉ cần đạt đến tầng chính Ngưng Khí, đừng nói Lý gia, ngay cả toàn bộ thế giới đối địch với hắn, hắn cũng không sợ hãi!
"Mẹ, chúng ta đi thôi, nơi vô tình vô nghĩa này, một khắc con cũng không muốn ở lại!"
Lý Tố Phương thản nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng đã tuyệt vọng rồi, gia chủ Lý gia đã hạ lệnh, hai bên đã không có đường lui nữa rồi, chuyện cần làm trước mắt, chính là dùng hết toàn lực ngăn cản Lý gia vây đánh, giữ vững tập đoàn Mỹ Hoa.
Lý Trạch nhìn Trần Mặc, đồng dạng về mặt cũng bình tĩnh, chậm rãi nói:
"Cho dù cậu có muôn vàn lý do, tất cả đều lấy cớ, lại vĩnh viễn không thể xóa bỏ một sự thật, trên người cậu có chảy dòng máu của Lý gia!"
"Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, chính là nhân luân cương thường (*) mà Hoa Hạ đã truyền thừa mấy ngàn năm nay."
(*) đạo lý làm người thời xưa.
"Cậu thân là người Lý gia lại đánh bị thương anh họ, là bất nhân, rõ ràng đã phạm sai lầm mà không biết hối cải, là bất nghĩ, thân là người Lý gia lại sỉ nhục Lý gia, là bất trung, ngang nhiên ngỗ nghịch chống lại ông nội, là bất hiếu."
"Cậu luôn miệng Lý gia bất công với cậu, thực ra, cậu chỉ là một đứa cháu bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu!"
Lý Trạch nói xong, tất cả người Lý gia cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt vui mừng, ca ngợi nhìn Lý Trạch.
Những tên thế hệ trẻ cùng bối phận giống như Lý Trạch, càng không có chút nào keo kiệt lộ ra ánh mắt sùng bái.
Ngay cả Lý Đông Dương, cũng là vẻ mặt tán thưởng nhìn Lý Trạch.
Thậm chí còn có người trực tiếp lên tiếng ca ngợi: "Hay cho một câu bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, quả nhiên không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ Lý gia!"
Lý Tố Phương về mặt khẩn trương, Trần Mặc bị chụp một cái mũ lớn lên trên đầu, cả đời sau này, sợ là không thể ngẩng đầu lên được
Trần Mặc bống nhiên cười to, đám người không hiểu ra sao.
Đột nhiên, tiếng cười to dừng lại, Trần Mặc nhìn Lý Trạch, chậm rãi nói: "Anh hình như quên mất một chuyện, tôi họ Trần, không phải họ Lý, tôi là người Trần gia! Những lời kia của anh hình như có lý đấy, nhưng đối với tôi chỉ là chó đánh rắm không kêu(*)!"
(*) Chẳng có gì dùng
Sắc mặt mọi người Lý gia đều có chút cứng lại, bọn họ vẫn luôn chủ quan cho rằng Trần Mặc là con trai Lý Tố Phương, trên người mang dòng máu Lý gia. Nhưng quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, Trần gia, mới chính là gia tộc chính của Trần Mặc.
Cứ như vậy, những cái Lý Trạch lên án Trần Mặc liền không thành lập!
Đối mặt với sự phản bác của Trần Mặc, Lý Trạch không có chút hoang mang nói: "Nếu cậu không phải là người Lý gia tôi, Lý gia tôi há có thể cho phép cậu diễu võ giương oai ở đây? Đừng nói là tập đoàn Mỹ Hoa của mẹ cậu, cho dù là toàn bộ Trần gia ở Nam Tô, chỉ cần một câu của Lý gia tôi, lật tay cũng có thể diệt!"
Trong nhất thời mọi người Lý gia dưới đáy lòng liền dâng lên một sự tự hào sâu sắc, không ai nghi ngờ Lý Trạch, toàn bộ Hoa Hạ, ngoài năm đại siêu cấp thế gia còn lại, nếu Lý gia muốn hủy diệt gia tộc nào, không ai có thể chống đỡ nổi!
Đây chính là lực lượng của siêu cấp thế gia!
Ngay cả Lý Tố Phương cũng im lặng không nói, thân là người Lý gia, bà biết rõ sự đáng sợ của Lý gia, đối với lời nói của Lý Trạch, không có chút ý nghĩ phản kháng nào.
Lời này của Lý Trạch, giống như là sự uy hiếp!
Ánh mắt Trần Mặc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, sự kiêu ngạo bắt nguồn từ đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, trong nháy mắt liền bộc phát.
Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng, dùng trên mặt Lý Trạch, tự cao tự đại: "Lý gia anh, trong mắt Trần Mặc tôi, chỉ như con kiến hội thông thường!"
Đường đường là đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, đừng nói Lý gia, ngay cả toàn bộ tất cả đất nước trên Trái Đất, trong mắt Trần Mặc, cũng có thể diệt trong nháy mắt.
"Ngạo mạn!"
"Khoác lác!"
"Vô cùng ngu dốt!"
Đám người Lý gia ồn ào gào thét lên, không ai có thể hiểu được lời nói đầy hùng hồn này của Trần Mặc, bởi vì đây chính là kiêu ngạo của đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, cho dù là tinh không vận tộc năm đó, cũng không có cách nào khiển Trần Mặc cúi đầu, tôn nghiêm của đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, không dung sự khiêu khích!
Sắc mặt của Lý Trạch cũng hơi thay đổi, giận dữ nhìn Trần Mặc: "Thằng nhóc, lấy tuổi của cậu có thể trở thành Nội Cảnh Vũ Giả, hoàn toàn có thể tự cao tự đại, mặc dù tôi không biết cậu có sức mạnh gì mà dám khoác lác như vậy, nhưng tôi cảnh cáo cậu một câu, nội tình của Lý gia, không phải cậu có thể tưởng tượng được!"
"Nể tình cậu có tư chất hơn người, nếu ngay lập tức quỳ gối nhận sai với ông nội, có lẽ ông nội sẽ thương tiếc tài năng của cậu, có thể phá lệ để cậu quay về gia phả. Nếu như cậu vẫn khăng khăng làm theo ý mình, hôm nay tôi cam đoan với cậu, không đến năm năm, tôi sẽ khiến toàn bộ Trần gia Nam Tô, biến mất ở Hoa Hạ!"
Trần Mặc cười lạnh: "Bảo Trần Mặc tôi quỳ gối nhận sai? Lý gia anh, không xứng!"
"Tôi cũng có thể cam đoan với anh, trong vòng ba năm, tôi sẽ khiến Lý gia, cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân tôi, quỳ xuống cầu xin tôi tha thủ!"
"Khoác lác, khoác lác!"
Đám người Lý gia nhộn nhào chỉ trích, lần này ngay cả Lý Trạch cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng tức giận, mấy người cậu của Trần Mặc, càng là sắc mặt tải xanh, hận không thể đi lên tát Trần Mặc hai bạt tay, ngay cả dì nhỏ của Trần Mặc, cũng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bà ấy hiểu rõ Trần Mặc và Lý gia đã không đội trời chung!
Thân là gia chủ Lý gia - Lý Đông Dương, càng tức giận đến mức run cả người, làm gia chủ Lý gia hơn ba mươi năm, cho đến bây giờ ông ta chưa từng gặp chuyện xỉ nhục Lý gia như hôm nay!
Gương mặt già nua của Lý Đông Dương đỏ lên, tức giận nói: "Chuyện hôm nay, dừng ở đây. Nhưng mà từ hôm nay, tất cả mọi người liệt tập đoàn Mỹ Hoa và Trần gia Nam Tô vào danh sách đối thủ cạnh tranh lớn nhất, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào!"
Cả người Lý Tố Phương mềm nhũn ra, ngã vào trong lòng Trần Mặc.
Đối với sự khủng bố của Lý gia, bà ấy rõ ràng hơn bất cứ ai, câu nói này của Lý Đông Dương, tương đương khiến cho cả Lý gia, buông tay tấn công tập đoàn Mỹ Hoa của bà ấy. Sự nghiệp của bà ấy, xem như đã đi đến cuối con đường rồi. Hơn nữa, còn liên lụy đến toàn bộ Trần gia Nam Tô.
Ở Yên Kinh, ở Hoa Hạ, tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu đều biết, sau đại siêu cấp thế gia, gia chủ tức giận, máu đổ ngàn dặm!
Đương nhiên xã hội hiện nay, máu đổ ngàn dặm không phải chỉ việc giết người phóng hỏa, mà là dùng những thủ đoạn vô hình khiến cho kẻ thù nhà tan cửa nát, càng đáng sợ hơn so với máu đổ ngàn dặm nhiều, giết người không thấy máu!
Gia chủ sáu đại thế gia, tất cả mọi người đều nhìn ra, vị lão gia chủ Lý gia này thật sự nổi giận, hơn nữa còn nổi giận đến cực điểm!
Trần Mặc lại không thèm để tâm đến sự uy hiếp của Lý Đông Dương, chỉ cần hắn khôi phục tu vi, không cần phải đạt đến Kim Đan Nguyên Anh, chỉ cần đạt đến tầng chính Ngưng Khí, đừng nói Lý gia, ngay cả toàn bộ thế giới đối địch với hắn, hắn cũng không sợ hãi!
"Mẹ, chúng ta đi thôi, nơi vô tình vô nghĩa này, một khắc con cũng không muốn ở lại!"
Lý Tố Phương thản nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng đã tuyệt vọng rồi, gia chủ Lý gia đã hạ lệnh, hai bên đã không có đường lui nữa rồi, chuyện cần làm trước mắt, chính là dùng hết toàn lực ngăn cản Lý gia vây đánh, giữ vững tập đoàn Mỹ Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.