Chương 22: Mua Ngọc (1)
Trư Ba Thụ
19/10/2021
Trần Mặc dìu Lý Tố Phương, dưới bao nhiêu đôi mắt nhà Lý gia, khoé miệng cười lạnh, lạnh lùng rời đi, xem đám người Lý gia là không khí.
Đám người Lý gia trợn mắt nhìn, lại không có một người nào dám đứng ra ngăn cản, cho dù là người được mệnh danh đứng đầu thế hệ trẻ Lý gia - Lý Trạch, hay là hai tên lão giả nấp ở chỗ tối, cũng không dám có bất kỳ động tác khác thường nào.
Bọn họ đều biết rõ Nội Cảnh Vũ Giả đại biểu cho cái gì. Nếu Trần Mặc liều chết một lần, xem như cuối cùng có thể giữ lại được hắn, nhưng sau cùng đám người đứng đầy sân Lý gia cũng không thể an toàn không chút thương vong nào, tuyệt đối sẽ còn không quá ba phần mười người ở đây. Đây cũng chính là chỗ khủng bố của Nội Cảnh Vũ Giả.
Chẳng qua là bọn họ cũng không biết rõ năng lực của Trần Mặc, nếu như bọn họ biết, Nội Cảnh Vũ Giả trong mắt bọn họ khủng bố như thế nào, thật ra, đối với Trần Mặc mà nói, còn không tính là một người tu tiên hợp cách, không biết lúc đó sẽ có cảm nhận gì?
Rời khỏi đại viện Lý gia, Trần Mặc dẫn theo mẹ Lý Tố Phương bắt một chiếc taxi.
"Tài xế, chở chúng tôi đến chỗ khách sạn tốt nhất, phồn hoa nhất Yên Kinh."
"Được, cậu cảm thấy khách sạn Vương Phủ kia như thế nào? Ở trên đường Nhị Hoàn Phụ, chỗ đó rất phồn hoa rồi!" Giọng nói của tài xế nồng đậm khẩu âm người Đông Bắc.
Trần Mặc gật đầu: "Có thể!"
Mặc dù rời khỏi Lý gia, trong lòng Trần Mặc cũng không dám thả lỏng cảnh giác, đời này, Lý gia khiến hàng kinh ngạc nhiều lắm.
Ngoại Cảnh Vũ Giả - Lý Việt, Nội Cảnh Vũ Giả - Lý Trạch, còn có hai tên lão giả cường đại hơn nấp trong bóng tối, thậm chí đều có thể uy hiếp được Trần Mặc hiện tại!
Tất cả những chuyện này đều khiến Trần Mặc sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Chỉ có ở chỗ phồn hoa nhất, Lý gia mới không dám làm càn, hơn nữa khách sạn tốt nhất, có nghĩa là hệ thống an ninh cũng tương đối hoàn thiện.
Đây là Trần Mặc đề phòng Lý gia ném đá giấu tay (*).
(*) Hành động làm điều xấu, điều ác mà giấu mặt, cố tỏ ra không liên quan gì đến hậu quả đã gây ra.
Đi vào khách sạn Vương Phủ, Trần Mặc rất hài lòng chỗ này, dựa theo lượng người lưu thông gần khách sạn Vương Phủ, nếu Lý gia dám ra tay ở chỗ này, cho dù nó có là một trong sáu đại siêu cấp thế gia nước Hoa Hạ đi nữa, cũng sẽ chịu lửa giận của toàn bộ cao tầng (*) nước Hoa Hạ.
(*) Ý chỉ chính phủ.
Trần Mặc dạo chơi vũ trụ tinh không, đi qua vô số tinh cầu có sinh mệnh có trí tuệ, đối với người cầm quyền ở mỗi cái tinh cầu đều có sự hiểu biết nhất định, có nhiều thứ tuyệt đối không cho phép xuất hiện trong mắt của người bình thường, ví dụ như võ giả!
Trả tiền xe xong, Trần Mặc dẫn Lý Tố Phương đi vào khách sạn, thuê hai phòng.
Trần Mặc đỡ Lý Tố Phương vào phòng, tâm trạng Lý Tố Phương rất mệt mỏi, nhưng có chút nghi ngờ. Ngồi trên giường, nhìn Trần Mặc, hỏi: "Tiểu Mặc, Nội Cảnh Vũ Giả là cái gì? Khoảng thời gian con đi học ở Vũ Châu đã xảy ra chuyện gì? Sao con đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?"
Trần Mặc âm thầm suy nghĩ trong đầu, thấy bà cũng không hiểu rõ tình huống chân chính của Lý gia, hiển nhiên, người Lý gia đã cố ý giấu bà.
Đối với câu hỏi của bà, Trần Mặc đã sớm nghĩ xong cách giải thích: "Mẹ, trong khi con đi học ở Vũ Châu, gặp được một ông già kỳ quái, ông ấy dạy cho con chút phương pháp hít thở và võ thuật, cho nên những tên như Lý Việt kia không phải là đối thủ của con."
Lý Tố Phương có chút nghi ngờ chăm chú nhìn Trần Mặc, Trần Mặc vội vàng nói thêm: "Mẹ yên tâm đi, con cam đoan đây không phải là chuyện xấu. Hơn nữa con trai của mẹ đã lớn rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
Lý Tố Phương nhìn ra Trần Mặc không muốn giải thích rõ ràng với bà, cũng không muốn ép buộc hắn nữa, gật đầu nói: "Được, con đã có suy nghĩ của mình, vậy mẹ cũng không can thiệp chuyện của con thêm nữa, nhưng mà, con nhất định phải đảm bảo sự an toàn của chính mình!"
Cảm nhận được trong lời nói của Lý Tố Phương có sự quan tâm nồng đậm, trong lòng Trần Mặc như được một dòng nước ấm chảy qua: "Vâng, mẹ yên tâm đi, trên thế giới này, còn chưa có người nào có thể khiến con bị thương!"
Lý Tố Phương mắng yêu: "Hừ, vừa mới khen con được hai câu, con lại bắt đầu nói hươu nói vượn!"
"Ha ha!" Trần Mặc cũng không giải thích, hắn biết rõ xem như có giải thích cũng không giải thích rõ ràng được, nếu như Lý Tố Phương biết quá nhiều, lỡ như tiết lộ thân phận người tu tiên của hắn, trái lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Lý Tố Phương. Đợi đến khi nào hắn đủ cường đại, có năng lực bảo vệ an toàn cho người nhà mình, lại nói tất cả mọi chuyện cho cha mẹ biết.
"Được rồi, mẹ mệt rồi, con về ngủ đi!" Lý Tố Phương nói.
Trần Mặc gật đầu: "Vâng, đứa con này không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa."
Về căn phòng kế bên, Trần Mặc không có ngủ, trải qua chuyện mới này ở Lý gia, trong lòng Trần Mặc cảm giác nguy hiểm càng sâu hơn, mau chóng tăng tu vi, là chuyện quan trọng nhất trước mắt của Trần Mặc.
Khoá trái của lại, Trần Mặc lập tức khoanh chân ngồi ở góc tường, vận chuyển Huyền Thiên Thăng Long Đạo, cũng nhận ra một ý niệm, bám vào trên người Lý Tố Phương ở kế bên, phòng ngừa Lý gia đến trả thù.
Sáng hôm sau, Trần Mặc và Lý Tố Phương lên máy bay trở về thành phố Hán Dương.
Mười hai giờ rưỡi trưa đến Hán Dương.
Rời khỏi sân bay, hai người đứng ở ven đường đợi taxi.
Lý Tố Phương hỏi: "Tiểu Mặc, còn muốn ở lại thành phố Hàn Dương chơi mấy ngày không?"
Hiện tại Trần Mặc chỉ luôn nghĩ đến chuyện tăng tu vi, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng chợt nhớ tới chị Ôn Tình ở Hán Dương giúp đỡ mẹ quản lý tập đoàn Mỹ Hoa, thế nên nói: "Chị Ôn Tình có ở đây không ạ? Con lâu rồi chưa gặp chị ấy, con muốn đi thăm chị ấy?"
Lý Tố Phương cười mắng: "Đứa nhỏ ranh mãnh này! Lại nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi chị Ôn Tình của con à? Nhưng mà chị Ôn Tình của con mấy ngày trước đã đi khỏi nhà rồi, lần này con không gặp được chị ấy rồi."
Đám người Lý gia trợn mắt nhìn, lại không có một người nào dám đứng ra ngăn cản, cho dù là người được mệnh danh đứng đầu thế hệ trẻ Lý gia - Lý Trạch, hay là hai tên lão giả nấp ở chỗ tối, cũng không dám có bất kỳ động tác khác thường nào.
Bọn họ đều biết rõ Nội Cảnh Vũ Giả đại biểu cho cái gì. Nếu Trần Mặc liều chết một lần, xem như cuối cùng có thể giữ lại được hắn, nhưng sau cùng đám người đứng đầy sân Lý gia cũng không thể an toàn không chút thương vong nào, tuyệt đối sẽ còn không quá ba phần mười người ở đây. Đây cũng chính là chỗ khủng bố của Nội Cảnh Vũ Giả.
Chẳng qua là bọn họ cũng không biết rõ năng lực của Trần Mặc, nếu như bọn họ biết, Nội Cảnh Vũ Giả trong mắt bọn họ khủng bố như thế nào, thật ra, đối với Trần Mặc mà nói, còn không tính là một người tu tiên hợp cách, không biết lúc đó sẽ có cảm nhận gì?
Rời khỏi đại viện Lý gia, Trần Mặc dẫn theo mẹ Lý Tố Phương bắt một chiếc taxi.
"Tài xế, chở chúng tôi đến chỗ khách sạn tốt nhất, phồn hoa nhất Yên Kinh."
"Được, cậu cảm thấy khách sạn Vương Phủ kia như thế nào? Ở trên đường Nhị Hoàn Phụ, chỗ đó rất phồn hoa rồi!" Giọng nói của tài xế nồng đậm khẩu âm người Đông Bắc.
Trần Mặc gật đầu: "Có thể!"
Mặc dù rời khỏi Lý gia, trong lòng Trần Mặc cũng không dám thả lỏng cảnh giác, đời này, Lý gia khiến hàng kinh ngạc nhiều lắm.
Ngoại Cảnh Vũ Giả - Lý Việt, Nội Cảnh Vũ Giả - Lý Trạch, còn có hai tên lão giả cường đại hơn nấp trong bóng tối, thậm chí đều có thể uy hiếp được Trần Mặc hiện tại!
Tất cả những chuyện này đều khiến Trần Mặc sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Chỉ có ở chỗ phồn hoa nhất, Lý gia mới không dám làm càn, hơn nữa khách sạn tốt nhất, có nghĩa là hệ thống an ninh cũng tương đối hoàn thiện.
Đây là Trần Mặc đề phòng Lý gia ném đá giấu tay (*).
(*) Hành động làm điều xấu, điều ác mà giấu mặt, cố tỏ ra không liên quan gì đến hậu quả đã gây ra.
Đi vào khách sạn Vương Phủ, Trần Mặc rất hài lòng chỗ này, dựa theo lượng người lưu thông gần khách sạn Vương Phủ, nếu Lý gia dám ra tay ở chỗ này, cho dù nó có là một trong sáu đại siêu cấp thế gia nước Hoa Hạ đi nữa, cũng sẽ chịu lửa giận của toàn bộ cao tầng (*) nước Hoa Hạ.
(*) Ý chỉ chính phủ.
Trần Mặc dạo chơi vũ trụ tinh không, đi qua vô số tinh cầu có sinh mệnh có trí tuệ, đối với người cầm quyền ở mỗi cái tinh cầu đều có sự hiểu biết nhất định, có nhiều thứ tuyệt đối không cho phép xuất hiện trong mắt của người bình thường, ví dụ như võ giả!
Trả tiền xe xong, Trần Mặc dẫn Lý Tố Phương đi vào khách sạn, thuê hai phòng.
Trần Mặc đỡ Lý Tố Phương vào phòng, tâm trạng Lý Tố Phương rất mệt mỏi, nhưng có chút nghi ngờ. Ngồi trên giường, nhìn Trần Mặc, hỏi: "Tiểu Mặc, Nội Cảnh Vũ Giả là cái gì? Khoảng thời gian con đi học ở Vũ Châu đã xảy ra chuyện gì? Sao con đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?"
Trần Mặc âm thầm suy nghĩ trong đầu, thấy bà cũng không hiểu rõ tình huống chân chính của Lý gia, hiển nhiên, người Lý gia đã cố ý giấu bà.
Đối với câu hỏi của bà, Trần Mặc đã sớm nghĩ xong cách giải thích: "Mẹ, trong khi con đi học ở Vũ Châu, gặp được một ông già kỳ quái, ông ấy dạy cho con chút phương pháp hít thở và võ thuật, cho nên những tên như Lý Việt kia không phải là đối thủ của con."
Lý Tố Phương có chút nghi ngờ chăm chú nhìn Trần Mặc, Trần Mặc vội vàng nói thêm: "Mẹ yên tâm đi, con cam đoan đây không phải là chuyện xấu. Hơn nữa con trai của mẹ đã lớn rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
Lý Tố Phương nhìn ra Trần Mặc không muốn giải thích rõ ràng với bà, cũng không muốn ép buộc hắn nữa, gật đầu nói: "Được, con đã có suy nghĩ của mình, vậy mẹ cũng không can thiệp chuyện của con thêm nữa, nhưng mà, con nhất định phải đảm bảo sự an toàn của chính mình!"
Cảm nhận được trong lời nói của Lý Tố Phương có sự quan tâm nồng đậm, trong lòng Trần Mặc như được một dòng nước ấm chảy qua: "Vâng, mẹ yên tâm đi, trên thế giới này, còn chưa có người nào có thể khiến con bị thương!"
Lý Tố Phương mắng yêu: "Hừ, vừa mới khen con được hai câu, con lại bắt đầu nói hươu nói vượn!"
"Ha ha!" Trần Mặc cũng không giải thích, hắn biết rõ xem như có giải thích cũng không giải thích rõ ràng được, nếu như Lý Tố Phương biết quá nhiều, lỡ như tiết lộ thân phận người tu tiên của hắn, trái lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Lý Tố Phương. Đợi đến khi nào hắn đủ cường đại, có năng lực bảo vệ an toàn cho người nhà mình, lại nói tất cả mọi chuyện cho cha mẹ biết.
"Được rồi, mẹ mệt rồi, con về ngủ đi!" Lý Tố Phương nói.
Trần Mặc gật đầu: "Vâng, đứa con này không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa."
Về căn phòng kế bên, Trần Mặc không có ngủ, trải qua chuyện mới này ở Lý gia, trong lòng Trần Mặc cảm giác nguy hiểm càng sâu hơn, mau chóng tăng tu vi, là chuyện quan trọng nhất trước mắt của Trần Mặc.
Khoá trái của lại, Trần Mặc lập tức khoanh chân ngồi ở góc tường, vận chuyển Huyền Thiên Thăng Long Đạo, cũng nhận ra một ý niệm, bám vào trên người Lý Tố Phương ở kế bên, phòng ngừa Lý gia đến trả thù.
Sáng hôm sau, Trần Mặc và Lý Tố Phương lên máy bay trở về thành phố Hán Dương.
Mười hai giờ rưỡi trưa đến Hán Dương.
Rời khỏi sân bay, hai người đứng ở ven đường đợi taxi.
Lý Tố Phương hỏi: "Tiểu Mặc, còn muốn ở lại thành phố Hàn Dương chơi mấy ngày không?"
Hiện tại Trần Mặc chỉ luôn nghĩ đến chuyện tăng tu vi, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng chợt nhớ tới chị Ôn Tình ở Hán Dương giúp đỡ mẹ quản lý tập đoàn Mỹ Hoa, thế nên nói: "Chị Ôn Tình có ở đây không ạ? Con lâu rồi chưa gặp chị ấy, con muốn đi thăm chị ấy?"
Lý Tố Phương cười mắng: "Đứa nhỏ ranh mãnh này! Lại nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi chị Ôn Tình của con à? Nhưng mà chị Ôn Tình của con mấy ngày trước đã đi khỏi nhà rồi, lần này con không gặp được chị ấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.