Chương 23: Mua Ngọc (2)
Trư Ba Thụ
19/10/2021
Trần Mặc la to oan uổng mà, hắn chỉ đơn thuần muốn gặp người chị kiếp trước vẫn luôn rất yêu thương hắn. Nhưng mà Trần Mặc nhớ tới kiếp trước mỗi lần nhìn thấy chị Ôn Tình, hắn đều sẽ cố ý làm nũng dụi đầu vào ngực Ôn Tình, loại cảm giác này khiến hắn nhớ thương. Trần Mặc không kìm lòng được khoé miệng nhếch lên thành một đường cong.
Ôn Tình xinh đẹp, giỏi giang, chỉ lớn hơn Trần Mặc bốn tuổi, không có quan hệ máu mủ gì với hắn, là cô nhi mà mẹ Lý Tố Phương nhận nuôi ở viện mồ côi, một tay nuôi lớn, đến bây giờ trở thành trợ thủ đắc lực của Lý Tố Phương.
Trần Mặc biết, kiếp trước mẹ luôn cố ý hợp tác hẳn với Ôn Tình, nhưng mà Ôn Tình vẫn luôn rất tự ti, từ trước đến nay đều xem mình là người hầu nhà Trần Mặc, nghĩ mình không xứng với Trần mặc. Sau này nhà Trần Mặc xảy ra chuyện, Ôn Tình vì bảo vệ Trần Mặc, nương thân gả cho đối thủ cạnh tranh.
Cho dù đã trải qua sáu trăm năm, Ôn Tình, vẫn luôn là nỗi đau xót không xoá tan được trong lòng Trần Mặc!
"Chị Ôn Tình, chị yên tâm, ông trời đã để em trọng sinh, kiếp này, em quyết không phụ lòng chị!" Trần Mặc âm thầm lập lời thề trong lòng.
Thu hồi suy nghĩ, Trần Mặc nhìn mẹ mình, cười gượng nói: "Chị Ôn Tình đã không có ở đây, vậy con về Vũ Châu trước, ngày mai con còn phải đi nhận bản điểm nữa!"
Lý Tố Phương trợn mắt nhìn Trần Mặc, chua xót nói: "Vừa nghe chị Ôn Tình nhà con không ở, liền gấp gáp về Vũ Châu rồi? Cũng đúng, cô gái nhỏ nhà chú An của con, hình như học chung một lớp với con, nghe nói mấy năm nay lớn lên rất xinh đẹp?"
Trần Mặc vội vàng ngăn cản Lý Tố Phương nói lảm nhảm: "Mẹ, xe đến rồi, mẹ về trước đi, công ty còn có rất nhiều việc đợi mẹ giải quyết, con sẽ không tiền mẹ. Đúng rồi, nếu như mẹ gặp được vấn đề gì khó giải quyết, nhớ nhất định phải gọi điện cho con!"
Nói xong, Trần Mặc cản lại chiếc taxi trước mặt, mở cửa, đẩy Lý Tố Phương ngồi vào ghế sau.
"Đứa nhỏ này, còn biết xấu hổ? Nhưng mà nếu con thật sự cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ An gia kia, nhớ nói với mẹ, mặc dù dì Mai Đình của con không có nói rõ, nhưng âm thầm nhắc đến nhiều lần. "
Trần Mặc đau cả đầu, vội vàng nói với bác tài xế: "Bác tài, tập đoàn Mỹ Hoa, cảm ơn!"
"Nhớ, nếu như gặp chuyện không giải quyết được, nhất định phải gọi cho con!" Lát sau, Trần Mặc thò đầu vào của sổ xe, trịnh trọng nhắc lại một lần nữa.
Lý Tố Phương cơ bản không có đặt lời nói của Trần Mặc vào trong lòng, thuận miệng nói cho qua: "Đã nhớ. Con trai nói thật đi, con có cảm giác nhu thế nào với con gái nhỏ An gia? Nếu được thì nói với mẹ một câu?"
Nhìn thấy taxi dần dần đi xa, bên tai còn bay bổng lời nói Lý Tố Phương chưa nói xong, Trần Mặc vẻ mặt được giải thoát nhìn Lý Tố Phương, cúi đầu.
"Bye bye mẹ, mẹ đi thong thả!"
Lát sau, Trần Mặc chặn một chiếc taxi, trở về Vũ Châu.
Trở về Vũ Châu, đã là ba giờ chiều rồi, Trần Mặc tìm quán cơm, tuỳ tiện ăn một chút, sau đó đi phố Tây Viên.
Phố Tây Viên, trong ký ức của Trần Mặc kiếp trước, có chợ đồ cổ Yên Kinh, Trần Mặc không phải đi tìm đồ cổ, mà muốn mua mấy khối ngọc, dùng để bố trí Tu Linh trận.
Hiện tại Trái Đất thiếu thốn linh khí, vì để sớm ngày bước vào cảnh giới Ngưng Khí, Trần Mặc không thể dựa vào cách tu luyện bình thường, mà Tụ Linh trận này là loại trận pháp nền tảng giới tu tiên thường dùng, thích hợp nhất với Trần Mặc hiện tại.
Tốn mười đồng tiền đi xe, Trần Mặc đi vào phố Tây Viên.
Phố Tây Viên, thực ra chính là một thị trường giao dịch đồ cổ cực lớn, đồ trong đó có giả có thật, có thể tìm mua được đồ tốt, toàn phải dựa vào mắt.
Trần Mặc biết, bây giờ những khối ngọc trên Trái Đất, ở tại giới tu tiên ngay cả bã ngọc cũng không được nhắc tới, nhưng mà đối với loại Tụ Linh trận - trận pháp nền tảng này, có lẽ còn có thể.
Đi vào chợ, Trần Mặc nhìn không chớp mắt, một đường đi vào trong, qua đủ loại cửa hàng, lại chẳng thèm quan tâm. Đối với việc lựa chọn loại ngọc thạch này, Trần Mặc đã không cần dùng phương pháp bình thường để giảm định nữa, chỉ cần cách hắn trong phạm vi năm mét, ngọc có chút chất lượng, tất cả đều không thoát được cảm ứng của Trần Mặc.
Ngọc, là nguyên vật liệu thường dùng nhất ở giới tu tiên, tự thân nó đã ẩn chứa nguyên khí đất trời.
Phẩm chất ngọc có cao có thấp, có thể dùng để chế tạo thành ngọc giản(*) truyền tin, đựng đan dược, linh dịch, hoặc là luyện chế pháp bảo,...
(*) Ngọc được mài ra hình thể thon dài
Cho nên, Trần Mặc thân là đại tu sĩ cảnh giới Hoả Thần, đối với việc cảm ứng ngọc, cũng như là một người phát sáng trong bầu trời đêm, quan sát ngôi sao trên trời, chỗ nào có ngọc thạch chất lượng không tệ, Trần Mặc lập tức liền có thể cảm ứng được.
Đi qua mười mấy cửa hàng, Trần Mặc có chút thất vọng, vậy mà không có phát hiện được một khối ngọc có chất lượng không tệ nào.
"Không nghĩ đến Trái Đất bây giờ vậy mà cằn cỗi đến trình độ này, ngay cả một khối ngọc chứa đựng nguyên khí đất trời cũng không có!" Trần Mặc âm thầm lắc đầu.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn về một gian hàng phía trước.
Bên trên gian hàng này, trưng bày đủ loại tranh chữ, đồ ngọc khác na ná giống như những quầy hàng khác, chẳng qua chủ sạp phía sau của quầy hàng này, có chút quái dị, lại là một ông già mặc đồ đạo sĩ.
O!
Ôn Tình xinh đẹp, giỏi giang, chỉ lớn hơn Trần Mặc bốn tuổi, không có quan hệ máu mủ gì với hắn, là cô nhi mà mẹ Lý Tố Phương nhận nuôi ở viện mồ côi, một tay nuôi lớn, đến bây giờ trở thành trợ thủ đắc lực của Lý Tố Phương.
Trần Mặc biết, kiếp trước mẹ luôn cố ý hợp tác hẳn với Ôn Tình, nhưng mà Ôn Tình vẫn luôn rất tự ti, từ trước đến nay đều xem mình là người hầu nhà Trần Mặc, nghĩ mình không xứng với Trần mặc. Sau này nhà Trần Mặc xảy ra chuyện, Ôn Tình vì bảo vệ Trần Mặc, nương thân gả cho đối thủ cạnh tranh.
Cho dù đã trải qua sáu trăm năm, Ôn Tình, vẫn luôn là nỗi đau xót không xoá tan được trong lòng Trần Mặc!
"Chị Ôn Tình, chị yên tâm, ông trời đã để em trọng sinh, kiếp này, em quyết không phụ lòng chị!" Trần Mặc âm thầm lập lời thề trong lòng.
Thu hồi suy nghĩ, Trần Mặc nhìn mẹ mình, cười gượng nói: "Chị Ôn Tình đã không có ở đây, vậy con về Vũ Châu trước, ngày mai con còn phải đi nhận bản điểm nữa!"
Lý Tố Phương trợn mắt nhìn Trần Mặc, chua xót nói: "Vừa nghe chị Ôn Tình nhà con không ở, liền gấp gáp về Vũ Châu rồi? Cũng đúng, cô gái nhỏ nhà chú An của con, hình như học chung một lớp với con, nghe nói mấy năm nay lớn lên rất xinh đẹp?"
Trần Mặc vội vàng ngăn cản Lý Tố Phương nói lảm nhảm: "Mẹ, xe đến rồi, mẹ về trước đi, công ty còn có rất nhiều việc đợi mẹ giải quyết, con sẽ không tiền mẹ. Đúng rồi, nếu như mẹ gặp được vấn đề gì khó giải quyết, nhớ nhất định phải gọi điện cho con!"
Nói xong, Trần Mặc cản lại chiếc taxi trước mặt, mở cửa, đẩy Lý Tố Phương ngồi vào ghế sau.
"Đứa nhỏ này, còn biết xấu hổ? Nhưng mà nếu con thật sự cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ An gia kia, nhớ nói với mẹ, mặc dù dì Mai Đình của con không có nói rõ, nhưng âm thầm nhắc đến nhiều lần. "
Trần Mặc đau cả đầu, vội vàng nói với bác tài xế: "Bác tài, tập đoàn Mỹ Hoa, cảm ơn!"
"Nhớ, nếu như gặp chuyện không giải quyết được, nhất định phải gọi cho con!" Lát sau, Trần Mặc thò đầu vào của sổ xe, trịnh trọng nhắc lại một lần nữa.
Lý Tố Phương cơ bản không có đặt lời nói của Trần Mặc vào trong lòng, thuận miệng nói cho qua: "Đã nhớ. Con trai nói thật đi, con có cảm giác nhu thế nào với con gái nhỏ An gia? Nếu được thì nói với mẹ một câu?"
Nhìn thấy taxi dần dần đi xa, bên tai còn bay bổng lời nói Lý Tố Phương chưa nói xong, Trần Mặc vẻ mặt được giải thoát nhìn Lý Tố Phương, cúi đầu.
"Bye bye mẹ, mẹ đi thong thả!"
Lát sau, Trần Mặc chặn một chiếc taxi, trở về Vũ Châu.
Trở về Vũ Châu, đã là ba giờ chiều rồi, Trần Mặc tìm quán cơm, tuỳ tiện ăn một chút, sau đó đi phố Tây Viên.
Phố Tây Viên, trong ký ức của Trần Mặc kiếp trước, có chợ đồ cổ Yên Kinh, Trần Mặc không phải đi tìm đồ cổ, mà muốn mua mấy khối ngọc, dùng để bố trí Tu Linh trận.
Hiện tại Trái Đất thiếu thốn linh khí, vì để sớm ngày bước vào cảnh giới Ngưng Khí, Trần Mặc không thể dựa vào cách tu luyện bình thường, mà Tụ Linh trận này là loại trận pháp nền tảng giới tu tiên thường dùng, thích hợp nhất với Trần Mặc hiện tại.
Tốn mười đồng tiền đi xe, Trần Mặc đi vào phố Tây Viên.
Phố Tây Viên, thực ra chính là một thị trường giao dịch đồ cổ cực lớn, đồ trong đó có giả có thật, có thể tìm mua được đồ tốt, toàn phải dựa vào mắt.
Trần Mặc biết, bây giờ những khối ngọc trên Trái Đất, ở tại giới tu tiên ngay cả bã ngọc cũng không được nhắc tới, nhưng mà đối với loại Tụ Linh trận - trận pháp nền tảng này, có lẽ còn có thể.
Đi vào chợ, Trần Mặc nhìn không chớp mắt, một đường đi vào trong, qua đủ loại cửa hàng, lại chẳng thèm quan tâm. Đối với việc lựa chọn loại ngọc thạch này, Trần Mặc đã không cần dùng phương pháp bình thường để giảm định nữa, chỉ cần cách hắn trong phạm vi năm mét, ngọc có chút chất lượng, tất cả đều không thoát được cảm ứng của Trần Mặc.
Ngọc, là nguyên vật liệu thường dùng nhất ở giới tu tiên, tự thân nó đã ẩn chứa nguyên khí đất trời.
Phẩm chất ngọc có cao có thấp, có thể dùng để chế tạo thành ngọc giản(*) truyền tin, đựng đan dược, linh dịch, hoặc là luyện chế pháp bảo,...
(*) Ngọc được mài ra hình thể thon dài
Cho nên, Trần Mặc thân là đại tu sĩ cảnh giới Hoả Thần, đối với việc cảm ứng ngọc, cũng như là một người phát sáng trong bầu trời đêm, quan sát ngôi sao trên trời, chỗ nào có ngọc thạch chất lượng không tệ, Trần Mặc lập tức liền có thể cảm ứng được.
Đi qua mười mấy cửa hàng, Trần Mặc có chút thất vọng, vậy mà không có phát hiện được một khối ngọc có chất lượng không tệ nào.
"Không nghĩ đến Trái Đất bây giờ vậy mà cằn cỗi đến trình độ này, ngay cả một khối ngọc chứa đựng nguyên khí đất trời cũng không có!" Trần Mặc âm thầm lắc đầu.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn về một gian hàng phía trước.
Bên trên gian hàng này, trưng bày đủ loại tranh chữ, đồ ngọc khác na ná giống như những quầy hàng khác, chẳng qua chủ sạp phía sau của quầy hàng này, có chút quái dị, lại là một ông già mặc đồ đạo sĩ.
O!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.