Chương 1877: Tự cứu rỗi mình!(2)
Tam Dương Trư Trư
05/05/2018
Diệp Lăng Phi nói xong, hắn dập máy, nhìn Liêu Hoa Thắng đang ngồi đối
diện. Vừa rồi Liêu Hoa Thắng đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện của
Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh, ông ta cảm thấy không nắm chắc, dựa theo
tình hình bây giờ, Diệp Lăng Phi cũng có người ở Chương Châu cũng có
người, hơn nữa trong tay còn có những chứng cớ khác, Liêu Hoa Thắng chợt nhận ra những lá bài tẩy mà ông ta có thể đánh càng ngày càng ít. Liêu
Hoa Thắng không nhịn được lại cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống, trong lòng ông ta đang rất thấp thỏm bất an. Trước kia Liêu Hoa Thắng luôn
luôn tỏ ra bình tĩnh ổn trọng, nhưng hiện giờ ông ta lại cảm thấy tâm
trạng mình rối bời, không biết làm gì cho phải. Diệp Lăng Phi thấy phản
ứng của Liêu Hoa Thắng, trong lòng cảm thấy cực kỳ thoả mãn, đó là kết
quả mà Diệp Lăng Phi muốn thấy, hắn lấy một điếu thuốc lá ra, chậm rãi
châm lửa, Diệp Lăng Phi liếc nhìn Liêu Hoa Thắng, nói:
- Liêu bí thư, chúng ta nên nói chuyện khác thì hơn, tôi tin rằng vừa rồi ông cũng đã nghe được ta cuộc trò chuyện của tôi và thủ hạ của mình, không sai, những kẻ đến bệnh viện định giết thủ hạ của tôi đã bị tôi bắt rồi, bây giờ đang trên đường rời khỏi Chương Châu, những người này sẽ trở thành những nhân chứng rất quan trọng, tương lai sẽ dùng để tố cáo Chu Bội. Từ trước tới giờ tôi không phải là một kẻ làm càn, tôi cũng biết làm thế nào để lợi dụng pháp luật, tôi không giống như một số người nào đó, bọn họ không có quyền lực, càng không tìm được chỗ để tố cáo, chỉ có thể bị người khác đẩy qua đẩy lại, đến cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng tôi thì có thể trực tiếp đưa những tài liệu này lên mặt bàn của một số lãnh đạo cấp cao, những vị lãnh đạo biết rõ nên giao chúng cho ai xử lý, nhưng mà, tôi có thể khẳng định một điều, những tài liệu này tuyệt đối sẽ không được giao cho ông đâu!
Liêu Hoa Thắng không hề phủ nhận điều gì, Diệp Lăng Phi nói không sai. Chén trà trước mặt ông ta đã hết từ lâu, Liêu Hoa Thắng lại rót một ly cho mình, Liêu Hoa Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì anh muốn làm gì, những gì anh bảo tôi nói tôi đã nói rồi, anh còn muốn gì nữa?
- Tôi muốn ông phủi sạch quan hệ với Chu Bội, càng hi vọng ông không nên tiếp tục dính dáng đến Chu Bội nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cho rằng toàn bộ Chương Châu đều gặp phải vấn đề rất lớn, trước mắt cục diện này ở Chương Châu không phải là do một mình ông tạo thành, phải nói là có rất nhiều quan viên phải trách nhiệm, cái gọi là pháp bất trách chúng (pháp luật không xử chung chung), nhưng không loại trừ nhất định sẽ tìm được một người chịu tội thay, Liêu bí thư, tôia hi vọng ông không phải người chịu tội thay không may đấy!
Liêu Hoa Thắng uống một hơi hết chén trà, ông ta để ly trà xuống, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa nói rất rõ ràng rồi, bây giờ tôi đã mắc vào trong đó, anh bảo tôi phải thoát ra như thế nào đây?
- Muốn thoát ra còn không đơn giản sao, chỉ cần ông muốn thoát ra khỏi vũng bùn này thì bất cứ lúc nào ông cũng có thể làm được!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên cười cười, nói:
- Căn cứ theo những gì tôi được biết, đối tượng mà dân chúng bình thường hận nhất là hai cha con Chu Bội chứ không phải ông, ít nhất là bọn họ không coi ông là mục tiêu chủ yếu, ông có nghĩ là mình sẽ tự cứu lấy mình không? Chỉ cần ông có thể diệt trừ mầm họa cho xã hội như Chu La Qiân, những người dân bình thường sẽ ủng hộ ông, tất nhiên cũng xem nhẹ những chuyện ông làm trước kia, nếu bây giờ ông không làm, vậy thì kết quả cuối cùng thế nào chắc ông cũng hiểu! Liêu bí thư, ông tự suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đây không phải là uy hiếp ông, tôi đang giúp ông đấy!
Diệp Lăng Phi nói những lời này thật sự khiến cho Liêu Hoa Thắng phải động tâm, không phải là Liêu Hoa Thắng không nghĩ đến những chuyện này, nhưng mà ông ta cũng không nắm chắc mười phần, như vậy thì sẽ tự cứu rỗi được mình, ông ta vẫn cảm thấy thấp thỏm. Vừa lúc đó, điện thoại của Liêu Hoa Thắng đổ chuông, Liêu Hoa Thắng thấy số điện thoại của người gọi đến, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, anh ngồi đây chờ tôi một chút, tôi phải đi nghe điện thoại!
- Ông cứ đi đi!
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không thèm để ý, hắn khoát khoát tay với Liêu Hoa Thắng, Liêu Hoa Thắng cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, Liêu Hoa Thắng nhận nghe điện thoại. Cú điện thoại này là do Chu Bội gọi tới, chờ cho điện thoại được nối máy, chỉ nghe thấy giọng nói của Chu Bội vang lên trong điện thoại:
- Chuyện không hay rồi, cái tay họ Diệp đó rất giảo hoạt, đã mang người của hắn ở trong bệnh viện đi rồi, đồng thời, bọn chúng còn bắt cóc hơn mười thủ hạ của Tiểu Quân hơn. Tôi cho rằng bây giờ chúng ta nên bắt cái tên họ Diệp đó lại, với tội danh bắt cóc, như vậy thì cho dù cấp trên có truy cứ thì cũng sẽ không liên lụy đến ông đâu!
Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta tỏ vẻ không vui, nói:
- Ông chủ Chu, tôi hi vọng ông hiểu được quan hệ của chúng ta, tôi phải làm gì còn chưa tới phiên ông làm chủ đâu!
Khẩu khí của Chu Bội cũng có vẻ mất hứng, ông ta nói:
- Liêu bí thư, tất nhiên là tôi hiểu ý ông, có phải là ông cho rằng chuyện này không liên quan gì tới ông, nếu ông nghĩ như vậy thì tôi chỉ có thể nói với ông rằng, ông nghĩ lầm rồi, chuyện này có liên quan rất lớn đên ông, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì ông cũng trốn không thoát đâu. Ông đừng quên, chúng ta là châu chấu buộc cùng một dây thừng, nếu tôi chết thì ông cũng không sống yên đâu!
- Ông đây là đang uy hiếp tôi sao?
Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta có vẻ rất không vui, nói:
- Ông phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng nên động một tí là dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi, ông chủ Chu, nếu muốn tôi điều tra ông......!
Liêu Hoa Thắng còn chưa nói xong, đã bị Chu Bội ở đầu dây bên kia ngắt lời:
- Liêu bí thư, ông đừng nói mấy câu đó với tôi, tôi chỉ hy vọng ông nhớ cho, những cô tình nhân, biệt thự của ông thế nào tôi đều biết rõ như lòng bàn tay. Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không có chuyện gì thì ông cũng sẽ không sao cả, nhưng nếu ông ép tôi quá đáng thì cũng đừng trách tôi không trượng nghĩa. Tóm lại, tôi yêu cầu ông lập tức bắt cái tên họ Diệp kia lại, hiện giờ hắn đang bị tình nghi bắt có, nếu ông không chịu làm tương lai có chuyện gì cũng đừng có trách…!
Chu Bội nói xong câu đó thì trực tiếp dập máy, căn bản không để Liêu Hoa Thắng có cơ hội nói chuyện. Liêu Hoa Thắng tốt xấu gì cũng là bí thư thành ủy, nhưng Chu Bội lại không cho Liêu Hoa Thắng chút mặt mũi nào, giọng điệu nói chuyện giống như là muốn uy hiếp Liêu Hoa Thắng, Chu Bội không thể nào ngờ được rằng, trong lúc ông ta gọi điện đến, Liêu Hoa Thắng và Diệp Lăng Phi đang ngồi trong quán trà, nếu ông ta biết được chuyện này thì chắc sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Liêu Hoa Thắng. Cuộc điện thoại này của Chu Bội vô hình trung đã khiến Liêu Hoa Thắng hạ quyết định, Liêu Hoa Thắng vốn còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào, ông ta còn chưa cân nhắc, sau khi nghe xong những gì Chu Bội, trái lại Liêu Hoa Thắng đã hạ quyết tâm, ông ta không thể để cho Chu Bội tiếp tục chi phối như vậy nữa, tốt xấu gì mình cũng là bí thư thành ủy, sao có thể bị một kẻ Chu Bội nggiẫm ở dưới chân chứ, ông ta không cho phép Chu Bội khoa tay múa chân với mình, đúng như những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói, có lẽ bây giờ ông ta nên tự cứu mình, chỉ có chính ông ta mới có thể cứu được mình thôi. Liêu Hoa Thắng đã quyết định, ông ta quay trở về phòng, ở trong phòng Diệp Lăng Phi đã hút xong điếu thuốc, đang chờ Liêu Hoa Thắng quay trở lại. Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Liêu Hoa Thắng, hắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng Liêu Hoa Thắng.
- Diệp tiên sinh, tôi cho rằng anh nói rất đúng, bây giờ có lẽ là tôi nên tự cứu lấy mình!
Liêu Hoa Thắng nhìn Diệp Lăng Phi nói,
- Diệp tiên sinh, tôi cho rằng anh ở lại Chương Châu cũng không phải một sự lựa chọn tốt, có lẽ có người sẽ ra tay với anh, đây xem như lời khuyên tôi dành cho anh, rời khỏi Chương Châu thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nghe Liêu Hoa Thắng nói như vậy liền bảo:
- Liêu bí thư, chuyện của tôi tôi tự biết phải làm gì, tôi đã dám ở lại chỗ này thì chứng tỏ tôi nắm chắc không người nào dám đụng đến tôi, hoặc có thể nói, cho dù có người dám đụng đến tôi, hắn cũng phải trả giá thê thảm, giống như cái kẻ muốn giết tôi ấy, kết quả cuối cùng là chính hắn thì bị nổ chết, điều tôi quan tâm bây giờ là ông sẽ làm gì?
- Ở Chương Châu, cho dù muốn động đến Chu Bội, cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ!
Liêu Hoa Thắng nói,
- Tôi thấy chỉ có thể điều từ bên ngoài đến, Diệp tiên sinh, tôi hi vọng lần này tôi đánh bạc không sai, nếu tôi sai rồi thì tuổi già của tôi chắc sẽ ở trong tù rồi!
- Nếu ông đánh đúng thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Liêu Hoa Thắng ngừng lại một chút rồi nói:
- Vậy tôi sẽ tự cứu được mình, tôi còn có thể tiếp tục con đường làm quan của tôi nữa, Diệp tiên sinh, là vì anh đến đây, khiến tôi bị ép phải lựa chọn đấy!
Diệp Lăng Phi bật cười, hắn đứng dậy, nhìn Liêu Hoa Thắng nói:
- Cho nên mới nói, có lẽ ông nên cảm ơn tôi!
Diệp Lăng Phi đi tới cửa, bỗng nhiên quay người lại, nói với Liêu Hoa Thắng nói:
- Tôi muốn nói cho ông biết một chuyện, lúc trước tôi không gọi đến cấp tỉnh của ông, mà gọi điện cho trung ương kia!
- Liêu bí thư, chúng ta nên nói chuyện khác thì hơn, tôi tin rằng vừa rồi ông cũng đã nghe được ta cuộc trò chuyện của tôi và thủ hạ của mình, không sai, những kẻ đến bệnh viện định giết thủ hạ của tôi đã bị tôi bắt rồi, bây giờ đang trên đường rời khỏi Chương Châu, những người này sẽ trở thành những nhân chứng rất quan trọng, tương lai sẽ dùng để tố cáo Chu Bội. Từ trước tới giờ tôi không phải là một kẻ làm càn, tôi cũng biết làm thế nào để lợi dụng pháp luật, tôi không giống như một số người nào đó, bọn họ không có quyền lực, càng không tìm được chỗ để tố cáo, chỉ có thể bị người khác đẩy qua đẩy lại, đến cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng tôi thì có thể trực tiếp đưa những tài liệu này lên mặt bàn của một số lãnh đạo cấp cao, những vị lãnh đạo biết rõ nên giao chúng cho ai xử lý, nhưng mà, tôi có thể khẳng định một điều, những tài liệu này tuyệt đối sẽ không được giao cho ông đâu!
Liêu Hoa Thắng không hề phủ nhận điều gì, Diệp Lăng Phi nói không sai. Chén trà trước mặt ông ta đã hết từ lâu, Liêu Hoa Thắng lại rót một ly cho mình, Liêu Hoa Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì anh muốn làm gì, những gì anh bảo tôi nói tôi đã nói rồi, anh còn muốn gì nữa?
- Tôi muốn ông phủi sạch quan hệ với Chu Bội, càng hi vọng ông không nên tiếp tục dính dáng đến Chu Bội nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cho rằng toàn bộ Chương Châu đều gặp phải vấn đề rất lớn, trước mắt cục diện này ở Chương Châu không phải là do một mình ông tạo thành, phải nói là có rất nhiều quan viên phải trách nhiệm, cái gọi là pháp bất trách chúng (pháp luật không xử chung chung), nhưng không loại trừ nhất định sẽ tìm được một người chịu tội thay, Liêu bí thư, tôia hi vọng ông không phải người chịu tội thay không may đấy!
Liêu Hoa Thắng uống một hơi hết chén trà, ông ta để ly trà xuống, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa nói rất rõ ràng rồi, bây giờ tôi đã mắc vào trong đó, anh bảo tôi phải thoát ra như thế nào đây?
- Muốn thoát ra còn không đơn giản sao, chỉ cần ông muốn thoát ra khỏi vũng bùn này thì bất cứ lúc nào ông cũng có thể làm được!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên cười cười, nói:
- Căn cứ theo những gì tôi được biết, đối tượng mà dân chúng bình thường hận nhất là hai cha con Chu Bội chứ không phải ông, ít nhất là bọn họ không coi ông là mục tiêu chủ yếu, ông có nghĩ là mình sẽ tự cứu lấy mình không? Chỉ cần ông có thể diệt trừ mầm họa cho xã hội như Chu La Qiân, những người dân bình thường sẽ ủng hộ ông, tất nhiên cũng xem nhẹ những chuyện ông làm trước kia, nếu bây giờ ông không làm, vậy thì kết quả cuối cùng thế nào chắc ông cũng hiểu! Liêu bí thư, ông tự suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đây không phải là uy hiếp ông, tôi đang giúp ông đấy!
Diệp Lăng Phi nói những lời này thật sự khiến cho Liêu Hoa Thắng phải động tâm, không phải là Liêu Hoa Thắng không nghĩ đến những chuyện này, nhưng mà ông ta cũng không nắm chắc mười phần, như vậy thì sẽ tự cứu rỗi được mình, ông ta vẫn cảm thấy thấp thỏm. Vừa lúc đó, điện thoại của Liêu Hoa Thắng đổ chuông, Liêu Hoa Thắng thấy số điện thoại của người gọi đến, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, anh ngồi đây chờ tôi một chút, tôi phải đi nghe điện thoại!
- Ông cứ đi đi!
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không thèm để ý, hắn khoát khoát tay với Liêu Hoa Thắng, Liêu Hoa Thắng cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, Liêu Hoa Thắng nhận nghe điện thoại. Cú điện thoại này là do Chu Bội gọi tới, chờ cho điện thoại được nối máy, chỉ nghe thấy giọng nói của Chu Bội vang lên trong điện thoại:
- Chuyện không hay rồi, cái tay họ Diệp đó rất giảo hoạt, đã mang người của hắn ở trong bệnh viện đi rồi, đồng thời, bọn chúng còn bắt cóc hơn mười thủ hạ của Tiểu Quân hơn. Tôi cho rằng bây giờ chúng ta nên bắt cái tên họ Diệp đó lại, với tội danh bắt cóc, như vậy thì cho dù cấp trên có truy cứ thì cũng sẽ không liên lụy đến ông đâu!
Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta tỏ vẻ không vui, nói:
- Ông chủ Chu, tôi hi vọng ông hiểu được quan hệ của chúng ta, tôi phải làm gì còn chưa tới phiên ông làm chủ đâu!
Khẩu khí của Chu Bội cũng có vẻ mất hứng, ông ta nói:
- Liêu bí thư, tất nhiên là tôi hiểu ý ông, có phải là ông cho rằng chuyện này không liên quan gì tới ông, nếu ông nghĩ như vậy thì tôi chỉ có thể nói với ông rằng, ông nghĩ lầm rồi, chuyện này có liên quan rất lớn đên ông, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì ông cũng trốn không thoát đâu. Ông đừng quên, chúng ta là châu chấu buộc cùng một dây thừng, nếu tôi chết thì ông cũng không sống yên đâu!
- Ông đây là đang uy hiếp tôi sao?
Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta có vẻ rất không vui, nói:
- Ông phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng nên động một tí là dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi, ông chủ Chu, nếu muốn tôi điều tra ông......!
Liêu Hoa Thắng còn chưa nói xong, đã bị Chu Bội ở đầu dây bên kia ngắt lời:
- Liêu bí thư, ông đừng nói mấy câu đó với tôi, tôi chỉ hy vọng ông nhớ cho, những cô tình nhân, biệt thự của ông thế nào tôi đều biết rõ như lòng bàn tay. Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không có chuyện gì thì ông cũng sẽ không sao cả, nhưng nếu ông ép tôi quá đáng thì cũng đừng trách tôi không trượng nghĩa. Tóm lại, tôi yêu cầu ông lập tức bắt cái tên họ Diệp kia lại, hiện giờ hắn đang bị tình nghi bắt có, nếu ông không chịu làm tương lai có chuyện gì cũng đừng có trách…!
Chu Bội nói xong câu đó thì trực tiếp dập máy, căn bản không để Liêu Hoa Thắng có cơ hội nói chuyện. Liêu Hoa Thắng tốt xấu gì cũng là bí thư thành ủy, nhưng Chu Bội lại không cho Liêu Hoa Thắng chút mặt mũi nào, giọng điệu nói chuyện giống như là muốn uy hiếp Liêu Hoa Thắng, Chu Bội không thể nào ngờ được rằng, trong lúc ông ta gọi điện đến, Liêu Hoa Thắng và Diệp Lăng Phi đang ngồi trong quán trà, nếu ông ta biết được chuyện này thì chắc sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Liêu Hoa Thắng. Cuộc điện thoại này của Chu Bội vô hình trung đã khiến Liêu Hoa Thắng hạ quyết định, Liêu Hoa Thắng vốn còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào, ông ta còn chưa cân nhắc, sau khi nghe xong những gì Chu Bội, trái lại Liêu Hoa Thắng đã hạ quyết tâm, ông ta không thể để cho Chu Bội tiếp tục chi phối như vậy nữa, tốt xấu gì mình cũng là bí thư thành ủy, sao có thể bị một kẻ Chu Bội nggiẫm ở dưới chân chứ, ông ta không cho phép Chu Bội khoa tay múa chân với mình, đúng như những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói, có lẽ bây giờ ông ta nên tự cứu mình, chỉ có chính ông ta mới có thể cứu được mình thôi. Liêu Hoa Thắng đã quyết định, ông ta quay trở về phòng, ở trong phòng Diệp Lăng Phi đã hút xong điếu thuốc, đang chờ Liêu Hoa Thắng quay trở lại. Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Liêu Hoa Thắng, hắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng Liêu Hoa Thắng.
- Diệp tiên sinh, tôi cho rằng anh nói rất đúng, bây giờ có lẽ là tôi nên tự cứu lấy mình!
Liêu Hoa Thắng nhìn Diệp Lăng Phi nói,
- Diệp tiên sinh, tôi cho rằng anh ở lại Chương Châu cũng không phải một sự lựa chọn tốt, có lẽ có người sẽ ra tay với anh, đây xem như lời khuyên tôi dành cho anh, rời khỏi Chương Châu thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nghe Liêu Hoa Thắng nói như vậy liền bảo:
- Liêu bí thư, chuyện của tôi tôi tự biết phải làm gì, tôi đã dám ở lại chỗ này thì chứng tỏ tôi nắm chắc không người nào dám đụng đến tôi, hoặc có thể nói, cho dù có người dám đụng đến tôi, hắn cũng phải trả giá thê thảm, giống như cái kẻ muốn giết tôi ấy, kết quả cuối cùng là chính hắn thì bị nổ chết, điều tôi quan tâm bây giờ là ông sẽ làm gì?
- Ở Chương Châu, cho dù muốn động đến Chu Bội, cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ!
Liêu Hoa Thắng nói,
- Tôi thấy chỉ có thể điều từ bên ngoài đến, Diệp tiên sinh, tôi hi vọng lần này tôi đánh bạc không sai, nếu tôi sai rồi thì tuổi già của tôi chắc sẽ ở trong tù rồi!
- Nếu ông đánh đúng thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Liêu Hoa Thắng ngừng lại một chút rồi nói:
- Vậy tôi sẽ tự cứu được mình, tôi còn có thể tiếp tục con đường làm quan của tôi nữa, Diệp tiên sinh, là vì anh đến đây, khiến tôi bị ép phải lựa chọn đấy!
Diệp Lăng Phi bật cười, hắn đứng dậy, nhìn Liêu Hoa Thắng nói:
- Cho nên mới nói, có lẽ ông nên cảm ơn tôi!
Diệp Lăng Phi đi tới cửa, bỗng nhiên quay người lại, nói với Liêu Hoa Thắng nói:
- Tôi muốn nói cho ông biết một chuyện, lúc trước tôi không gọi đến cấp tỉnh của ông, mà gọi điện cho trung ương kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.