Chương 193: Bằng lòng làm người thử thuốc cho vua
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Bọn Sở Thiên càng hoảng sợ.
Lập tức nhìn thấy xe việt dã của Sở Thiên bị đụng lùi lại sau hai mét, hai tên đồng bọn của Tổ công tử ngồi trong chiếc Audi Nam K1 đang cao hứng bừng bừng đụng xe của Sở Thiên.
Tổ công tử vênh váo tự đắc lại lần nữa vỗ tay ra tiếng.
Ầm.
Chiếc Audi lại lần nữa lấy sức lực tích tụ đụng xe việt dã của Sở Thiên lùi hai mét. Hai người trong chiếc Audi hoàn toàn là bộ dạng “ngưu bức” hưởng thụ cảm giác ức hiếp người khác mang đến.
Phương Tình, còn có đội trưởng Đồi, lão Tống đều cảm thấy bọn người Tổ công tử quả thật quá đáng rồi, thật sự hung hăng càng quấy. Không chỉ không để bọn Sở Thiên trong mắt, ngay cả những cảnh sát giao thông hay công an bọn họ cũng không nể mặt, nhưng cũng không biết nên làm những gì.
Sở Thiên lúc này đang từ từ vặn eo bẻ cổ, nụ cười trên mặt vẫn lạnh lùng, tựa hồ hành vi của Tổ công tử đối với hắn hoàn toàn không có kích thích ảnh hưởng.
Tổ công tử khiêu khích nhìn Sở Thiên, tựa hồ hưởng thụ niềm vui giẫm đạp lên người khác. Đối với y mà nói, đánh gãy tay chân của Sở Thiên dễ dàng, làm những cảnh sát giao thông, công an không cảm thấy được này mất chén cơm cũng dễ. Nhưng những cái này không gì vui, vui nhất chính là lúc người khác nhục nhã, nhìn thấy sắc mặt hối hận và thống khổ của người ta, thật là đã ghiền nhất. Báo thù lớn nhất kẻ thù không phải một đao chặt đứt cổ của họ, mà là trước mặt họ chà đạp vợ của họ, đàn bà của họ, làm họ thấy được cực kỳ bi thương câm phẫn nhưng không thể làm gì, đó mới là cách báo thù đã ghiền nhất.
Tổ công tử nhìn thấy Sở Thiên không có hậu đài vững chắc gì, cho nên quyết định chà đạp thậm tệ xe việt dã của Sở Thiên, làm bọn họ vừa nhìn thấy được uy phong khắp nơi của mình, vừa nhìn xe của mình bị đụng nát lại đau khổ không thể làm gì.
Chung Hồng nhìn dáng vẻ của Sở Thiên không hề để ý gì, tựa hồ tức giận, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại bắt đầu lật qua lật lại, khinh thường Sở Thiên, vô cùng bá đạo nói:
- Tiểu ma cà bông, lần này một triệu không đủ rồi, cả xe Audi này bị mày đụng hư rồi, bây giờ, phải hai triệu, bằng không thì chặt hai cánh tay.
Đội trưởng Đồi thầm hung hăng mắng chửi:
- Đồ chó hoang.
Đội trưởng Đồi đã từng thấy qua kẻ hung ác, thấy qua kẻ không biết xấu hổ, thấy qua kẻ vô liêm sĩ hạ lưu, nhưng chưa từng thấy qua loại đàn bà điên đảo thị phi, vô sỉ hạ lưu như thế này.
Lão Tống lo lắng nhìn Sở Thiên, cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho Sở Thiên, bằng không làm sao ăn nói với cục trưởng Trương đây?
Tổ công tử nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Chung Hồng, gật đầu hài lòng. Cái miệng rộng này không chỉ kỹ nghệ biểu diễn trên giường cao siêu, làm người ta dục tiên dục tử, ngay cả dưới giường cũng biểu hiện hơn người ta một bậc, hùng hổ dọa người. Nghĩ tới đây, tay trái của Tổ công tử từ eo của Chung Hồng rút về, thành thục mò về phía sau váy ngắn của Chung Hồng, lập tức mò tới quần chữ T của Chung Hồng, nhẹ nhàng ngắt cái, thân thể của Chung Hồng bỗng run lên một cái.
Chung Hồng tựa như uốn éo nhúc nhích một cái, thấy không có giãy giụa khỏi tay của Tổ công tử, chỉ có thể cười ôm eo của Tổ công tử, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ bờ mông truyền lại.
Công tử Tổ dùng tay phải nhàng rỗi nhẹ động, chiếc Audi lui lại sau, nhưng không phải muốn kết thúc như vậy, mà là tìm một khoảng cách phù hợp để đụng chiếc việt dã của Sở Thiên tốt hơn.
- Đợi chút.
Cuối cùng Sở Thiên mở miệng rồi, biểu tình không chút kinh hãi, mặc dù ai cũng đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Lão Tống thấy Sở Thiên mở miệng, biết chuyện thằng nhóc này làm đều kinh thiên động địa, trong lòng thầm kinh hãi. Hẳn là thằng nhóc này muốn ra tay? Đây chính là chuyện phải máu chảy thành sông, xem ra phải nhanh chóng tìm Trương Vinh Quý tới.
Trong lòng Phương Tình cũng hơi chấn động, không biết Sở Thiên muốn làm chuyện gì. Nhưng từ biểu hiện của Sở Thiên cô biết, hôm nay không may nhất định sẽ không phải Sở Thiên, mà là đám thiếu gia ăn chơi này.
Sở Thiên thở dài, nói ra lời nói kinh người:
- Tôi muốn khẩn xin Tổ công tử hung hăng đụng xe của tôi lần nữa.
Lời nói không dọa người chết ngất quyết không thôi.
Đội trưởng Đồi, hai vị cảnh sát giao thông, còn có lão Tống đang gọi điện thoại hơi sửng sốt. Chẳng lẽ Sở Thiên quyết định thỏa hiệp? Bị người ta chà đạp nhục nhã như vậy cũng không có chút tức giận, còn khẩn xin người ta tông xe lần nữa?
Cảnh sát giao thông tiểu Hứa thầm thở dài, còn cho rằng Sở Thiên có chút cốt khí, ai biết, cuối cùng vẫn là một người thỏa hiệp quyền uy. Nhưng y biết, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Đám Tổ công tử lại dương dương tự đắc, cười cuồng điên lẫn nhau, cho rằng thằng nhóc này cuối cùng biết lợi hại của mình, cuối cùng chịu cúi đầu trước mình rồi.
Đây chính là quyền thế, đây chính là chỗ tốt của bối cảnh vững chắc. Tổ công tử trong lòng đắc ý đang nghĩ, cha của mình là người giữ chức quan trọng ở cục cảnh vệ Thượng Hải lại thêm mấy phần ý nghĩ - yêu thương.
Phương Tình cũng có nghi ngờ nhìn Sở Thiên khó hiểu. Sở Thiên nói nhỏ bên tai cô mấy câu, Phương Tình nhẹ gật đầu, tức thì giống như cười.
Tổ công tử nhìn thấy Sở Thiên và Phương Tình thân mật như vậy, lại có chút đố kị, lần nữa vênh váo tự đắc mở miệng nói:
- Mày yên tâm, xe vẫn sẽ tiếp tục đụng, tiền, mày phải bỏ ra như vậy.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới phía trước đầu xe việt dã, vỗ xuống một vật gì đó, nhàn nhạt nói:
- Nếu Tổ công tử dám đụng lần nữa, hai triệu bảo đảm đưa tới.
Bọn Đội trưởng Đồi, lão Tống đều cảm thấy Sở Thiên điên rồi. Lúc nãy còn ăn nói khép nép, sao bây giờ nói ra khiêu khích như vậy chứ? Quả thật đoán không ra rốt cục Sở Thiên muốn là những gì.
Điện thoại của lão Tống cuối cùng nối máy, lão Tống kể lại đơn giản chuyện qua một lượt. Sau khi Trương Vinh Quý nghe xong, nhẹ nhàng thở dài bên đầu dây điện thoại, nhàn nhạt nói:
- Đụng phải Sở Thiên, chỉ có thể xem số của bọn họ không tốt.
Lão Tống hơi sửng sốt, cho rằng cục trưởng không nghe hiểu lời nói mình nói, lại thấp giọng lần nữa, nói:
- Cục trưởng Trương, đó là xe Nam K1, xe của khu canh gác Thượng Hải.
Trương Vinh Quý hình như không có nghe thấy lời nói của lão Tống, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Lúc thích hợp khuyên bảo Sở Thiên đừng làm lớn chuyện thì được rồi.
Sau đó nhẹ nhàng gác mấy.
Lão Tống cảm thấy cú điện thoại này thật là khó hiểu, là mình biểu đạt không rõ hay là cục trưởng không có nghe hiểu đây? Bây giờ Sở Thiên bị người ta ép chế ức hiếp, sau cùng khuyên Sở Thiên đừng làm lớn chuyện nữa chứ?
Chẳng lẽ cục trưởng uống nhiều rồi? Trong lòng lão Tống thầm nghĩ, lắc đầu. Được rồi, im lặng theo dõi diễn biến đã, dù sao đã nói cho Trương Vinh Quý biết rồi, nên làm đã làm hết rồi.
Bọn Tổ công tử tuy nhìn thấy Sở Thiên vỗ một thứ ở đầu xe, nhưng lười qua xem nghiên cứu. Người không quyền không thế có thể gây nên sóng gió gì chứ? Sau đó nghe lời nói của Sở Thiên, trong lòng cũng rất tức giận. Thằng nhóc này không chừng là bệnh thần kinh, tình thế này còn dám khiêu khích mình, thật là chán sống rồi.
- Ai đi lái thêm một chiếc xe, đụng nát chiếc xe của tiểu ma cà bông này cho tao.
Tổ công tử giương cặp mắt chó hung hăng nhìn người thấp bé, ngẩng đầu hất càm xông tới mắng chửi.
Đồng bọn của Tổ công tử lập tức đi tới mấy người, cao hứng bừng bừng mang mấy phần liều lĩnh, quát:
- Để em.
Tổ công tử đang muốn nói, nhưng Sở Thiên thật sự không kìm được, “ha ha” cười lớn. Tiếng cười rất cởi mở, rất thanh thúy, nhưng trên con đường lớn này, trường hợp này lại có vẻ rất chói tai, rất không hài hòa.
Bọn Tổ công tử cũng lạnh lùng nhìn Sở Thiên khinh thường. Không biết tại sao thằng nhóc này vô duyên vô cớ đang cười ngây bên đó, chẳng lẽ thật là lợn chết không sợ nước sôi?
Lão Tống chần chờ một chút, tiến lên một bước, hỏi:
- Chú em Sở, sao cậu còn cười được chứ?
Đội trưởng Đồi và hai cảnh sát giao thông cũng nhìn Sở Thiên không chớp mắt, muốn biết nguyên nhân hoàn cảnh thế này mà Sở Thiên còn có thể cười.
Sở Thiên cố gắng thu lại ý cười, nhàn nhạt nói:
- Tôi nhớ tới một chuyện, một chuyện thời cổ đại.
- Ah? Chuyện gì?
Lão Tống hiếu kỳ hỏi, người khác cũng đang chờ câu chuyện của Sở Thiên. Lòng hiếu kỳ ai ai cũng có, thiếu gia ăn chơi cũng có.
- Trước đây hoàng thượng mắc bệnh, thái y muốn dùng thử thuốc mới.
Sở Thiên nói tới đây, trên mặt lại có mấy phần ý cười, nói:
- Sử dụng thuốc mới có nguy hiểm nhất định. Vì bảo vệ an toàn cho hoàng thượng, thái y mới nói với những nô tài bên cạnh hoàng thượng, bằng lòng thử thuốc cho hoàng thượng xin tiến lên một bước. Thái y vừa nói ra, tự nhiên có một số nô tài trung thành vươn người lên đi lên một bước.
Sở Thiên nói tới đây, chỉ những người bên cạnh Tổ công tử, mỉm cười nói:
- Lão Tống, ông cảm thấy bọn họ rất giống nô tài tiến lên một bước thử thuốc cho hoàng thượng không?
Phương Tình nghe xong, lập tức không nhịn được cười lên. Tên Sở Thiên này, quả thật làm người ta thích.
Trên bọn mặt lão Tống và đội trưởng Đồi cũng mang ý cười, những đồng bọn đó của Tổ công tử quả thật giống như nô tài thử thuốc cho hoàng thượng.
Khiêu khích, khiêu khích nghiêm trọng. Phẫn nộ, phẫn nộ dị thường.
Tổ công tử vung tay lên, quyết tâm sau khi chà đạp xe của Sở Thiên, thì tới lượt chà đạp Sở Thiên, thậm chí chà đạp Phương Tình có bộ ngực đầy đặn đó.
Chiếc Audi vẫn đang chờ thế mà phát thấy thủ thế của Tổ công tử, lập tức hùng hổ dọa người muốn đẩy mạnh xe việt dã.
Ầm.
Chiếc Audi lần này vô cùng mạnh mẽ tông lùi xe việt dã của Sở Thiên mấy mét. Đầu xe việt dã hoàn toàn bị đụng nát rồi, món đồ Sở Thiên vỗ lên phía trên rớt xuống.
Sở Thiên mỉm cười, tiến lên nhặt món đồ đó, quan sát tỉ mỉ, chất lượng vẫn rất tốt, sau đó nói với Phương Tình không biết lúc nào đứng ở bên cạnh:
- Đã quay xong rồi?
Phương tình mở xem di động ghi hình trong tay, đầy tự tin nói:
- Yên tâm, kỹ thuật chuyên nghiệp nhiều năm của em, cộng thêm cái di động mười triệu này, đoạn quá trình này quay rất rõ.
Rõ ràng, Sở Thiên khiêu khích bọn Tổ công tử tông xe hắn lần nữa là để ghi hình.
- Thật là không biết trời cao đất dày, hai người bọn mày cho rằng quay bọn tao tông xe mày, cảnh sát giao thông và công an sẽ lấy công đạo cho bọn mày? Bọn mày rất ngốc, rất ngây thơ.
Chung Hồng ưỡn bộ ngực, khinh thường nhìn Sở Thiên và Phương Tình.
- Có lẽ, bọn chúng muốn đưa lên mạng, muốn dùng dư luận để tạo áp lực chúng ta làm chủ cho bọn chúng.
Tổ công tử dáng vẻ trêu chọc, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, bọn họ không biết, bọn dân chúng đó đối với chúng ta nhất định không có tác dụng. Huống hồ trên trang web nhìn thấy chiếc Audi quân đội của chúng, tất nhiên sẽ thức thời tự làm hài hòa mắt bọn chúng.
Bọn lão Tống tuy cảm thấy cách này của Sở Thiên có chút sáng kiến, dụ bọn Tổ công tử đụng xe lần nữa. Nhưng giống như Tổ công tử và Chung Hồng nói, những thứ này trước bối cảnh vững vàng không có tác dụng, ở xã hội hài hòa, tự nhiên lấy hài hòa làm chủ.
Sở Thiên nhẹ thở dài, ánh mắt tràn đầy ý thương cảm, nhàn nhạt nói:
- Tôi sẽ không cần lấy công đạo, cũng sẽ không cần cư dân mạng ủng hộ. Tôi chỉ cần đưa cuộn ghi hình này tới Bắc Kinh, đưa tới trong tay người cần nó.
Đưa tới Bắc Kinh?
Bọn Tổ công tử, còn có bọn lão Tống đều kinh ngạc, cách của Sở Thiên sao có thể được chứ?
Sau khi Tổ công tử kinh ngạc, lại quét nhìn Sở Thiên, “hừ” một tiếng, khinh thường nói:
- Chẳng lẽ mày còn muốn lên kinh cáo trạng?
- Người vượt cấp kêu oan đều là bệnh tâm thần. Anh Tổ, chẳng lẽ anh không nghe giáo sư đại học Thiên Kinh nói câu này sao?
Chung Hồng che miệng cười nói:
- Những kẻ bệnh thần kinh này cũng sẽ bị nhốt lại. Anh Tổ đừng lo lắng.
- Anh đương nhiên lo lắng, lo lắng bọn chúng không đi Bắc Kinh kiện chúng ta đấy?
Tổ công tử lắc đầu, trong mắt lại phiêu đãng nhìn giữa trời, nói:
- Bọn chúng chấp nhất thế này, không để bọn chúng thấy năng lực của chúng ta, há chẳng phải làm bọn chúng thất vọng rồi?
Sở Thiên duỗi duỗi người, cất di động xong, lập tức giơ một quyển sổ hồng trên tay, nhàn nhạt nói:
- Tôi mới không rảnh kêu oan, tôi chỉ là nói với người ký phát thẻ đỏ Trung Nam Hải có người thật sự không nể mặt, phóng xe vào thẻ đỏ Trung Nam Hải.
Mặt bìa của quyển sổ màu hồng này có chữ “Trung” to đùng, phía dưới có ba chữ nhỏ “Trung Nam Hải” nhưng khoảng cách gần như vậy, lại rõ ràng có thể thấy được.
Sắc mặt bọn Tổ công tử kịch biến, bọn họ đều là người trong thể chế, tất nhiên nghe qua giấy chứng nhận thẻ đỏ Trung Nam Hải là thế nào. Chẳng lẽ thằng nhóc này trước mặt có thẻ đỏ Trung Nam Hải. Cái này sao có thể, cả ba của mình làm không được thẻ đỏ Trung Nam Hải, thằng nhóc thế này sao có thể có chứ? Chẳng lẽ, phía trên nó có người?
Lão Tống và đội trưởng Đồi trước giờ không có thấy qua, cũng không có nghe qua thẻ đỏ Trung Nam Hải. nhưng thấy ba chữ Trung Nam Hải của quyển sổ trên tay Sở Thiên, lại thấy sắc mặt Tổ công tử kịch biến, thì đã đoán được uy lực và bá đạo của nó rồi.
Tổ công tử thần sắc phức tạp, vẫn không thấp giọng nói:
- Thằng nhóc, cho dù mày có thẻ đỏ Trung Nam Hải thì sao? Người Trung Ương sao quản những chuyện nhỏ thế này?
Lão Tống và đội trưởng Đồi những người già càng lão luyện thở dài, lắc đầu, thật là thiếu gia ăn chơi, nhìn không ra Càn Khôn a.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, cười nhạt một tiếng:
- Đương nhiên những chuyện nhỏ thế này Trung Ương bình thường sẽ không quản. Nhưng tốt nhất mày nên cầu trời khấn phật, để bên trong Trung Ương không có người nào muốn bắt người của cha con mày hay cô ba, chú sáu, ông chín của mày. Bằng không, đoạn ghi hình này tuyệt đối có thể lớn có thể nhỏ, nói không chừng sẽ trở thành cây rơm đầu tiên đè chết con lạc đà đấy.
Tổ công tử bị Sở Thiên làm tỉnh ngộ một chút, lập tức phản ứng lại. Y tuy là thiếu gia ăn chơi từ nhỏ, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất chính trị tàn khốc, quan trường như chiến trường, lục đục tranh đấu của tầng trên chính trị thậm chí càng thêm hắc ám. Ba của mình có địa vị cao ở Thượng Hải, nhưng không ít người sớm đã dòm ngó nhìn chằm chằm vào chỗ này, bất cứ lúc nào chờ ba phạm sai lầm, bỏ đá xuống giếng, thậm chí mượn cơ hội vặn ngã. Nếu như thẻ đỏ Trung Nam Hải của Sở Thiên là thật, vậy hắn có cơ hội phản ứng lên phía trên, nếu cuộn ghi hình lúc nãy thật sự rơi vào tay của đối thủ của ba, mượn cơ hội điều tra ra lai lịch của chiếc Audi, làm chuyện mờ ám ở trên, thở dài một câu: Cả người có thẻ đỏ Trung Nam Hải cũng không nể mặt, phải chăng còn muốn ở vị trí quan cao té xuống? Vậy ba của mình không chừng phiền phức rồi, thật sự sẽ bị đối thủ chính trị có dụng tâm khác mượn cơ hội lật ngã.
Nụ cười của Sở Thiên rất sáng lạn, hắn cũng hưởng thụ vẻ mặt thống khổ bây giờ của Tổ công tử.
Chung Hồng nhìn thấy Tổ công tử không có lên tiếng, cảm thấy cái gì đó không được bình thường, nghiêng đầu hỏi:
- Tổ công tử, anh làm sao rồi? Cái thẻ đỏ Trung Nam Hải là cái gì?
Tổ công tử không có trả lời Chung Hồng. Bây giờ nhìn thấy cái mặt tinh xảo của Chung Hồng hận không thể vả mấy bạt tay, đều là phiền phức của cô ta chuốc lấy.
Hồng nhan hỏa thủy, Tổ công tử oán hận nghĩ.
Đầu Tổ công tử chuyển động mấy cái, quyết định phán đoán thật giả của thẻ đỏ Trung Nam Hải, thế là khách sáo nói:
- Thằng ranh, mày đừng làm liều, ai biết thẻ đỏ Trung Nam Hải trong tay mày là thật hay giả chứ?
Tiếp theo trầm giọng nói:
- Tao sao có thể bị mày dọa chứ?
Sở Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng cười, nói:
- Mày không cần lo nó thật hay giả. Quan trọng là lúc nãy cú va chạm vào xe việt dã có thẻ đỏ Trung Nam Hải nhìn rất rõ.
Sau đó quét nhìn qua chiếc xe hư nát, nói:
- Hai triệu, tao sẽ cho mày.
- Các anh em, lên cho tao, bắt thằng nhãi cầm thẻ đỏ Trung Nam Hải giả gạt người, phá hủy cuộn ghi hình trong di động.
Tổ công tử xem thường ý trong lời nói của Sở Thiên, vì mục tiêu an toàn, vừa suy nghĩ, trước tiên lấy đoạn ghi hình phá bỏ sau đó hãy nói. Nói như vậy, cho dù thẻ đỏ Trung Nam Hải là thật, cũng không làm tới trên đầu của y, càng không làm được trên đầu của ba y.
Đồng bọn bên cạnh Tổ công tử lập tức từ trên chiếc xe Audi lấy ra gia hỏa, bao vây tấn công bọn Sở Thiên.
Lão Tống tiến lên trước một bước. Còn chưa mở lời, Tổ công tử đã chỉ vào lão Tống, đội trưởng Đồi và hai vị cảnh sát giao thông, quát lớn:
- Các ông đều tránh ra một chút, chuyện không liên qua các ông, tốt nhất các ông đừng quản, bằng không ngày mai các ông sẽ cút khỏi Thượng Hải.
Lão Tống thở dài, thầm nghĩ: Vốn muốn khuyên Sở Thiên đừng mạnh tay đả thương mạnh người ta, nhưng Tổ công tử không cần mình lo, vậy thì không lo.
Bỗng nhiên, một trận kình phong vượt qua đám người.
Lập tức nhìn thấy xe việt dã của Sở Thiên bị đụng lùi lại sau hai mét, hai tên đồng bọn của Tổ công tử ngồi trong chiếc Audi Nam K1 đang cao hứng bừng bừng đụng xe của Sở Thiên.
Tổ công tử vênh váo tự đắc lại lần nữa vỗ tay ra tiếng.
Ầm.
Chiếc Audi lại lần nữa lấy sức lực tích tụ đụng xe việt dã của Sở Thiên lùi hai mét. Hai người trong chiếc Audi hoàn toàn là bộ dạng “ngưu bức” hưởng thụ cảm giác ức hiếp người khác mang đến.
Phương Tình, còn có đội trưởng Đồi, lão Tống đều cảm thấy bọn người Tổ công tử quả thật quá đáng rồi, thật sự hung hăng càng quấy. Không chỉ không để bọn Sở Thiên trong mắt, ngay cả những cảnh sát giao thông hay công an bọn họ cũng không nể mặt, nhưng cũng không biết nên làm những gì.
Sở Thiên lúc này đang từ từ vặn eo bẻ cổ, nụ cười trên mặt vẫn lạnh lùng, tựa hồ hành vi của Tổ công tử đối với hắn hoàn toàn không có kích thích ảnh hưởng.
Tổ công tử khiêu khích nhìn Sở Thiên, tựa hồ hưởng thụ niềm vui giẫm đạp lên người khác. Đối với y mà nói, đánh gãy tay chân của Sở Thiên dễ dàng, làm những cảnh sát giao thông, công an không cảm thấy được này mất chén cơm cũng dễ. Nhưng những cái này không gì vui, vui nhất chính là lúc người khác nhục nhã, nhìn thấy sắc mặt hối hận và thống khổ của người ta, thật là đã ghiền nhất. Báo thù lớn nhất kẻ thù không phải một đao chặt đứt cổ của họ, mà là trước mặt họ chà đạp vợ của họ, đàn bà của họ, làm họ thấy được cực kỳ bi thương câm phẫn nhưng không thể làm gì, đó mới là cách báo thù đã ghiền nhất.
Tổ công tử nhìn thấy Sở Thiên không có hậu đài vững chắc gì, cho nên quyết định chà đạp thậm tệ xe việt dã của Sở Thiên, làm bọn họ vừa nhìn thấy được uy phong khắp nơi của mình, vừa nhìn xe của mình bị đụng nát lại đau khổ không thể làm gì.
Chung Hồng nhìn dáng vẻ của Sở Thiên không hề để ý gì, tựa hồ tức giận, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại bắt đầu lật qua lật lại, khinh thường Sở Thiên, vô cùng bá đạo nói:
- Tiểu ma cà bông, lần này một triệu không đủ rồi, cả xe Audi này bị mày đụng hư rồi, bây giờ, phải hai triệu, bằng không thì chặt hai cánh tay.
Đội trưởng Đồi thầm hung hăng mắng chửi:
- Đồ chó hoang.
Đội trưởng Đồi đã từng thấy qua kẻ hung ác, thấy qua kẻ không biết xấu hổ, thấy qua kẻ vô liêm sĩ hạ lưu, nhưng chưa từng thấy qua loại đàn bà điên đảo thị phi, vô sỉ hạ lưu như thế này.
Lão Tống lo lắng nhìn Sở Thiên, cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho Sở Thiên, bằng không làm sao ăn nói với cục trưởng Trương đây?
Tổ công tử nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Chung Hồng, gật đầu hài lòng. Cái miệng rộng này không chỉ kỹ nghệ biểu diễn trên giường cao siêu, làm người ta dục tiên dục tử, ngay cả dưới giường cũng biểu hiện hơn người ta một bậc, hùng hổ dọa người. Nghĩ tới đây, tay trái của Tổ công tử từ eo của Chung Hồng rút về, thành thục mò về phía sau váy ngắn của Chung Hồng, lập tức mò tới quần chữ T của Chung Hồng, nhẹ nhàng ngắt cái, thân thể của Chung Hồng bỗng run lên một cái.
Chung Hồng tựa như uốn éo nhúc nhích một cái, thấy không có giãy giụa khỏi tay của Tổ công tử, chỉ có thể cười ôm eo của Tổ công tử, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ bờ mông truyền lại.
Công tử Tổ dùng tay phải nhàng rỗi nhẹ động, chiếc Audi lui lại sau, nhưng không phải muốn kết thúc như vậy, mà là tìm một khoảng cách phù hợp để đụng chiếc việt dã của Sở Thiên tốt hơn.
- Đợi chút.
Cuối cùng Sở Thiên mở miệng rồi, biểu tình không chút kinh hãi, mặc dù ai cũng đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Lão Tống thấy Sở Thiên mở miệng, biết chuyện thằng nhóc này làm đều kinh thiên động địa, trong lòng thầm kinh hãi. Hẳn là thằng nhóc này muốn ra tay? Đây chính là chuyện phải máu chảy thành sông, xem ra phải nhanh chóng tìm Trương Vinh Quý tới.
Trong lòng Phương Tình cũng hơi chấn động, không biết Sở Thiên muốn làm chuyện gì. Nhưng từ biểu hiện của Sở Thiên cô biết, hôm nay không may nhất định sẽ không phải Sở Thiên, mà là đám thiếu gia ăn chơi này.
Sở Thiên thở dài, nói ra lời nói kinh người:
- Tôi muốn khẩn xin Tổ công tử hung hăng đụng xe của tôi lần nữa.
Lời nói không dọa người chết ngất quyết không thôi.
Đội trưởng Đồi, hai vị cảnh sát giao thông, còn có lão Tống đang gọi điện thoại hơi sửng sốt. Chẳng lẽ Sở Thiên quyết định thỏa hiệp? Bị người ta chà đạp nhục nhã như vậy cũng không có chút tức giận, còn khẩn xin người ta tông xe lần nữa?
Cảnh sát giao thông tiểu Hứa thầm thở dài, còn cho rằng Sở Thiên có chút cốt khí, ai biết, cuối cùng vẫn là một người thỏa hiệp quyền uy. Nhưng y biết, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Đám Tổ công tử lại dương dương tự đắc, cười cuồng điên lẫn nhau, cho rằng thằng nhóc này cuối cùng biết lợi hại của mình, cuối cùng chịu cúi đầu trước mình rồi.
Đây chính là quyền thế, đây chính là chỗ tốt của bối cảnh vững chắc. Tổ công tử trong lòng đắc ý đang nghĩ, cha của mình là người giữ chức quan trọng ở cục cảnh vệ Thượng Hải lại thêm mấy phần ý nghĩ - yêu thương.
Phương Tình cũng có nghi ngờ nhìn Sở Thiên khó hiểu. Sở Thiên nói nhỏ bên tai cô mấy câu, Phương Tình nhẹ gật đầu, tức thì giống như cười.
Tổ công tử nhìn thấy Sở Thiên và Phương Tình thân mật như vậy, lại có chút đố kị, lần nữa vênh váo tự đắc mở miệng nói:
- Mày yên tâm, xe vẫn sẽ tiếp tục đụng, tiền, mày phải bỏ ra như vậy.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới phía trước đầu xe việt dã, vỗ xuống một vật gì đó, nhàn nhạt nói:
- Nếu Tổ công tử dám đụng lần nữa, hai triệu bảo đảm đưa tới.
Bọn Đội trưởng Đồi, lão Tống đều cảm thấy Sở Thiên điên rồi. Lúc nãy còn ăn nói khép nép, sao bây giờ nói ra khiêu khích như vậy chứ? Quả thật đoán không ra rốt cục Sở Thiên muốn là những gì.
Điện thoại của lão Tống cuối cùng nối máy, lão Tống kể lại đơn giản chuyện qua một lượt. Sau khi Trương Vinh Quý nghe xong, nhẹ nhàng thở dài bên đầu dây điện thoại, nhàn nhạt nói:
- Đụng phải Sở Thiên, chỉ có thể xem số của bọn họ không tốt.
Lão Tống hơi sửng sốt, cho rằng cục trưởng không nghe hiểu lời nói mình nói, lại thấp giọng lần nữa, nói:
- Cục trưởng Trương, đó là xe Nam K1, xe của khu canh gác Thượng Hải.
Trương Vinh Quý hình như không có nghe thấy lời nói của lão Tống, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Lúc thích hợp khuyên bảo Sở Thiên đừng làm lớn chuyện thì được rồi.
Sau đó nhẹ nhàng gác mấy.
Lão Tống cảm thấy cú điện thoại này thật là khó hiểu, là mình biểu đạt không rõ hay là cục trưởng không có nghe hiểu đây? Bây giờ Sở Thiên bị người ta ép chế ức hiếp, sau cùng khuyên Sở Thiên đừng làm lớn chuyện nữa chứ?
Chẳng lẽ cục trưởng uống nhiều rồi? Trong lòng lão Tống thầm nghĩ, lắc đầu. Được rồi, im lặng theo dõi diễn biến đã, dù sao đã nói cho Trương Vinh Quý biết rồi, nên làm đã làm hết rồi.
Bọn Tổ công tử tuy nhìn thấy Sở Thiên vỗ một thứ ở đầu xe, nhưng lười qua xem nghiên cứu. Người không quyền không thế có thể gây nên sóng gió gì chứ? Sau đó nghe lời nói của Sở Thiên, trong lòng cũng rất tức giận. Thằng nhóc này không chừng là bệnh thần kinh, tình thế này còn dám khiêu khích mình, thật là chán sống rồi.
- Ai đi lái thêm một chiếc xe, đụng nát chiếc xe của tiểu ma cà bông này cho tao.
Tổ công tử giương cặp mắt chó hung hăng nhìn người thấp bé, ngẩng đầu hất càm xông tới mắng chửi.
Đồng bọn của Tổ công tử lập tức đi tới mấy người, cao hứng bừng bừng mang mấy phần liều lĩnh, quát:
- Để em.
Tổ công tử đang muốn nói, nhưng Sở Thiên thật sự không kìm được, “ha ha” cười lớn. Tiếng cười rất cởi mở, rất thanh thúy, nhưng trên con đường lớn này, trường hợp này lại có vẻ rất chói tai, rất không hài hòa.
Bọn Tổ công tử cũng lạnh lùng nhìn Sở Thiên khinh thường. Không biết tại sao thằng nhóc này vô duyên vô cớ đang cười ngây bên đó, chẳng lẽ thật là lợn chết không sợ nước sôi?
Lão Tống chần chờ một chút, tiến lên một bước, hỏi:
- Chú em Sở, sao cậu còn cười được chứ?
Đội trưởng Đồi và hai cảnh sát giao thông cũng nhìn Sở Thiên không chớp mắt, muốn biết nguyên nhân hoàn cảnh thế này mà Sở Thiên còn có thể cười.
Sở Thiên cố gắng thu lại ý cười, nhàn nhạt nói:
- Tôi nhớ tới một chuyện, một chuyện thời cổ đại.
- Ah? Chuyện gì?
Lão Tống hiếu kỳ hỏi, người khác cũng đang chờ câu chuyện của Sở Thiên. Lòng hiếu kỳ ai ai cũng có, thiếu gia ăn chơi cũng có.
- Trước đây hoàng thượng mắc bệnh, thái y muốn dùng thử thuốc mới.
Sở Thiên nói tới đây, trên mặt lại có mấy phần ý cười, nói:
- Sử dụng thuốc mới có nguy hiểm nhất định. Vì bảo vệ an toàn cho hoàng thượng, thái y mới nói với những nô tài bên cạnh hoàng thượng, bằng lòng thử thuốc cho hoàng thượng xin tiến lên một bước. Thái y vừa nói ra, tự nhiên có một số nô tài trung thành vươn người lên đi lên một bước.
Sở Thiên nói tới đây, chỉ những người bên cạnh Tổ công tử, mỉm cười nói:
- Lão Tống, ông cảm thấy bọn họ rất giống nô tài tiến lên một bước thử thuốc cho hoàng thượng không?
Phương Tình nghe xong, lập tức không nhịn được cười lên. Tên Sở Thiên này, quả thật làm người ta thích.
Trên bọn mặt lão Tống và đội trưởng Đồi cũng mang ý cười, những đồng bọn đó của Tổ công tử quả thật giống như nô tài thử thuốc cho hoàng thượng.
Khiêu khích, khiêu khích nghiêm trọng. Phẫn nộ, phẫn nộ dị thường.
Tổ công tử vung tay lên, quyết tâm sau khi chà đạp xe của Sở Thiên, thì tới lượt chà đạp Sở Thiên, thậm chí chà đạp Phương Tình có bộ ngực đầy đặn đó.
Chiếc Audi vẫn đang chờ thế mà phát thấy thủ thế của Tổ công tử, lập tức hùng hổ dọa người muốn đẩy mạnh xe việt dã.
Ầm.
Chiếc Audi lần này vô cùng mạnh mẽ tông lùi xe việt dã của Sở Thiên mấy mét. Đầu xe việt dã hoàn toàn bị đụng nát rồi, món đồ Sở Thiên vỗ lên phía trên rớt xuống.
Sở Thiên mỉm cười, tiến lên nhặt món đồ đó, quan sát tỉ mỉ, chất lượng vẫn rất tốt, sau đó nói với Phương Tình không biết lúc nào đứng ở bên cạnh:
- Đã quay xong rồi?
Phương tình mở xem di động ghi hình trong tay, đầy tự tin nói:
- Yên tâm, kỹ thuật chuyên nghiệp nhiều năm của em, cộng thêm cái di động mười triệu này, đoạn quá trình này quay rất rõ.
Rõ ràng, Sở Thiên khiêu khích bọn Tổ công tử tông xe hắn lần nữa là để ghi hình.
- Thật là không biết trời cao đất dày, hai người bọn mày cho rằng quay bọn tao tông xe mày, cảnh sát giao thông và công an sẽ lấy công đạo cho bọn mày? Bọn mày rất ngốc, rất ngây thơ.
Chung Hồng ưỡn bộ ngực, khinh thường nhìn Sở Thiên và Phương Tình.
- Có lẽ, bọn chúng muốn đưa lên mạng, muốn dùng dư luận để tạo áp lực chúng ta làm chủ cho bọn chúng.
Tổ công tử dáng vẻ trêu chọc, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, bọn họ không biết, bọn dân chúng đó đối với chúng ta nhất định không có tác dụng. Huống hồ trên trang web nhìn thấy chiếc Audi quân đội của chúng, tất nhiên sẽ thức thời tự làm hài hòa mắt bọn chúng.
Bọn lão Tống tuy cảm thấy cách này của Sở Thiên có chút sáng kiến, dụ bọn Tổ công tử đụng xe lần nữa. Nhưng giống như Tổ công tử và Chung Hồng nói, những thứ này trước bối cảnh vững vàng không có tác dụng, ở xã hội hài hòa, tự nhiên lấy hài hòa làm chủ.
Sở Thiên nhẹ thở dài, ánh mắt tràn đầy ý thương cảm, nhàn nhạt nói:
- Tôi sẽ không cần lấy công đạo, cũng sẽ không cần cư dân mạng ủng hộ. Tôi chỉ cần đưa cuộn ghi hình này tới Bắc Kinh, đưa tới trong tay người cần nó.
Đưa tới Bắc Kinh?
Bọn Tổ công tử, còn có bọn lão Tống đều kinh ngạc, cách của Sở Thiên sao có thể được chứ?
Sau khi Tổ công tử kinh ngạc, lại quét nhìn Sở Thiên, “hừ” một tiếng, khinh thường nói:
- Chẳng lẽ mày còn muốn lên kinh cáo trạng?
- Người vượt cấp kêu oan đều là bệnh tâm thần. Anh Tổ, chẳng lẽ anh không nghe giáo sư đại học Thiên Kinh nói câu này sao?
Chung Hồng che miệng cười nói:
- Những kẻ bệnh thần kinh này cũng sẽ bị nhốt lại. Anh Tổ đừng lo lắng.
- Anh đương nhiên lo lắng, lo lắng bọn chúng không đi Bắc Kinh kiện chúng ta đấy?
Tổ công tử lắc đầu, trong mắt lại phiêu đãng nhìn giữa trời, nói:
- Bọn chúng chấp nhất thế này, không để bọn chúng thấy năng lực của chúng ta, há chẳng phải làm bọn chúng thất vọng rồi?
Sở Thiên duỗi duỗi người, cất di động xong, lập tức giơ một quyển sổ hồng trên tay, nhàn nhạt nói:
- Tôi mới không rảnh kêu oan, tôi chỉ là nói với người ký phát thẻ đỏ Trung Nam Hải có người thật sự không nể mặt, phóng xe vào thẻ đỏ Trung Nam Hải.
Mặt bìa của quyển sổ màu hồng này có chữ “Trung” to đùng, phía dưới có ba chữ nhỏ “Trung Nam Hải” nhưng khoảng cách gần như vậy, lại rõ ràng có thể thấy được.
Sắc mặt bọn Tổ công tử kịch biến, bọn họ đều là người trong thể chế, tất nhiên nghe qua giấy chứng nhận thẻ đỏ Trung Nam Hải là thế nào. Chẳng lẽ thằng nhóc này trước mặt có thẻ đỏ Trung Nam Hải. Cái này sao có thể, cả ba của mình làm không được thẻ đỏ Trung Nam Hải, thằng nhóc thế này sao có thể có chứ? Chẳng lẽ, phía trên nó có người?
Lão Tống và đội trưởng Đồi trước giờ không có thấy qua, cũng không có nghe qua thẻ đỏ Trung Nam Hải. nhưng thấy ba chữ Trung Nam Hải của quyển sổ trên tay Sở Thiên, lại thấy sắc mặt Tổ công tử kịch biến, thì đã đoán được uy lực và bá đạo của nó rồi.
Tổ công tử thần sắc phức tạp, vẫn không thấp giọng nói:
- Thằng nhóc, cho dù mày có thẻ đỏ Trung Nam Hải thì sao? Người Trung Ương sao quản những chuyện nhỏ thế này?
Lão Tống và đội trưởng Đồi những người già càng lão luyện thở dài, lắc đầu, thật là thiếu gia ăn chơi, nhìn không ra Càn Khôn a.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, cười nhạt một tiếng:
- Đương nhiên những chuyện nhỏ thế này Trung Ương bình thường sẽ không quản. Nhưng tốt nhất mày nên cầu trời khấn phật, để bên trong Trung Ương không có người nào muốn bắt người của cha con mày hay cô ba, chú sáu, ông chín của mày. Bằng không, đoạn ghi hình này tuyệt đối có thể lớn có thể nhỏ, nói không chừng sẽ trở thành cây rơm đầu tiên đè chết con lạc đà đấy.
Tổ công tử bị Sở Thiên làm tỉnh ngộ một chút, lập tức phản ứng lại. Y tuy là thiếu gia ăn chơi từ nhỏ, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất chính trị tàn khốc, quan trường như chiến trường, lục đục tranh đấu của tầng trên chính trị thậm chí càng thêm hắc ám. Ba của mình có địa vị cao ở Thượng Hải, nhưng không ít người sớm đã dòm ngó nhìn chằm chằm vào chỗ này, bất cứ lúc nào chờ ba phạm sai lầm, bỏ đá xuống giếng, thậm chí mượn cơ hội vặn ngã. Nếu như thẻ đỏ Trung Nam Hải của Sở Thiên là thật, vậy hắn có cơ hội phản ứng lên phía trên, nếu cuộn ghi hình lúc nãy thật sự rơi vào tay của đối thủ của ba, mượn cơ hội điều tra ra lai lịch của chiếc Audi, làm chuyện mờ ám ở trên, thở dài một câu: Cả người có thẻ đỏ Trung Nam Hải cũng không nể mặt, phải chăng còn muốn ở vị trí quan cao té xuống? Vậy ba của mình không chừng phiền phức rồi, thật sự sẽ bị đối thủ chính trị có dụng tâm khác mượn cơ hội lật ngã.
Nụ cười của Sở Thiên rất sáng lạn, hắn cũng hưởng thụ vẻ mặt thống khổ bây giờ của Tổ công tử.
Chung Hồng nhìn thấy Tổ công tử không có lên tiếng, cảm thấy cái gì đó không được bình thường, nghiêng đầu hỏi:
- Tổ công tử, anh làm sao rồi? Cái thẻ đỏ Trung Nam Hải là cái gì?
Tổ công tử không có trả lời Chung Hồng. Bây giờ nhìn thấy cái mặt tinh xảo của Chung Hồng hận không thể vả mấy bạt tay, đều là phiền phức của cô ta chuốc lấy.
Hồng nhan hỏa thủy, Tổ công tử oán hận nghĩ.
Đầu Tổ công tử chuyển động mấy cái, quyết định phán đoán thật giả của thẻ đỏ Trung Nam Hải, thế là khách sáo nói:
- Thằng ranh, mày đừng làm liều, ai biết thẻ đỏ Trung Nam Hải trong tay mày là thật hay giả chứ?
Tiếp theo trầm giọng nói:
- Tao sao có thể bị mày dọa chứ?
Sở Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng cười, nói:
- Mày không cần lo nó thật hay giả. Quan trọng là lúc nãy cú va chạm vào xe việt dã có thẻ đỏ Trung Nam Hải nhìn rất rõ.
Sau đó quét nhìn qua chiếc xe hư nát, nói:
- Hai triệu, tao sẽ cho mày.
- Các anh em, lên cho tao, bắt thằng nhãi cầm thẻ đỏ Trung Nam Hải giả gạt người, phá hủy cuộn ghi hình trong di động.
Tổ công tử xem thường ý trong lời nói của Sở Thiên, vì mục tiêu an toàn, vừa suy nghĩ, trước tiên lấy đoạn ghi hình phá bỏ sau đó hãy nói. Nói như vậy, cho dù thẻ đỏ Trung Nam Hải là thật, cũng không làm tới trên đầu của y, càng không làm được trên đầu của ba y.
Đồng bọn bên cạnh Tổ công tử lập tức từ trên chiếc xe Audi lấy ra gia hỏa, bao vây tấn công bọn Sở Thiên.
Lão Tống tiến lên trước một bước. Còn chưa mở lời, Tổ công tử đã chỉ vào lão Tống, đội trưởng Đồi và hai vị cảnh sát giao thông, quát lớn:
- Các ông đều tránh ra một chút, chuyện không liên qua các ông, tốt nhất các ông đừng quản, bằng không ngày mai các ông sẽ cút khỏi Thượng Hải.
Lão Tống thở dài, thầm nghĩ: Vốn muốn khuyên Sở Thiên đừng mạnh tay đả thương mạnh người ta, nhưng Tổ công tử không cần mình lo, vậy thì không lo.
Bỗng nhiên, một trận kình phong vượt qua đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.