Đô Thị Thiếu Soái

Chương 194: Một con báo núi

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Trận kình phong này làm tâm can người ta nhảy động kịch liệt.

Sở Thiên dần thấy được, trận kình phong này là người ta làm nên, chính xác mà nói là người có thân hình cường hãn di động mang kình phong đến.

Ba bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành.

Hai câu nói này quả thật rất hợp với y. Nếu đổi lại Xuân Thu Chiến Quốc, y nhất định có thể đứng vào hàng mười đại thích khách quân doanh, hơn nữa đứng ở top 3.

Nhiếp Vô Danh.

Y đứng trước mặt của Sở Thiên, đối diện mười tên đồng bọn của Tổ công tử đang cầm gia mấy gia hỏa. Con mắt giống như là kim châm, đang đâm ghim bọn họ, làm bọn người Tổ công tử cảm thấy sợ hãi trong lòng chưa từng có.

Tổ công tử trong lòng tuy là rất bối rối, nhưng ra ngoài lăn lộn, chú ý chính là mặt mũi, bằng không chiếc Audi làm sao gắn lên bảng số K1 chứ? Thế là cắn răng, cánh tay trắng nõn như con gái nhẹ nhàng vun lên.

Mười tên đồng bọn của Tổ công tử lập tức nhào tới Nhiếp Vô Danh, gia hỏa trên tay đâm, chém đánh đòn phủ đầu trước, chọn nhiều loại phương thức chào hỏi qua người của Nhiếp Vô Danh.

Thời khắc này Sở Thiên nhớ tới một thành ngữ: “thiêu thân lao đầu vào lửa”.

Nhiếp Vô Danh giơ tay lên.

Ra tay như điện, tung người như gió!

Rải ra tám chữ này, quả thật là cảm giác từ nội tâm người này phát ra, cả loại đàn bà như Chung Hồng chỉ thích dựa dẫm vào đàn ông, không, phải là luôn dựa vào quyền thế của đàn ông ngang ngược càn rỡ, lúc này cũng hiểu được cái gì là cao thủ, cái gì là hung mãnh bá đạo, cái gì là không tự lượng sức mình.

Ai cũng không có cách nào tưởng tượng Nhiếp Vô Danh vận đan điền, ma sát mặt đất lại có thể sinh ra tốc độ như vậy. Càng không thể tưởng nổi đôi tay của Nhiếp Vô Danh lại linh hoạt như vậy, đi xuyên qua trong kiếm ảnh đao quan của các gia hỏa.

“Ầm, ầm, ầm” mười thân hình ngã ngược lại sau.

Lập tức, mười đồng bọn của Tổ công tử đã nằm xung quanh kêu rên, trong tay vẫn đang cầm gia hỏa không còn ấm nhiệt.

Lúc này bọn họ phát hiện, cáo mượn oai hùm của mình bình thường cuối cùng dẫn đến hậu quả xấu, bản lĩnh không hơn người sớm muộn cũng bị người ta thu phục.

Không có ai nhìn thấy Nhiếp Vô Danh ra tay, cũng không có ai biết mười người này là bị đánh ngã như thế nào.

Nhưng ngoại trừ Sở Thiên ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều hàm chứa vô cùng sợ hãi và không tin.

Nếu đây thật là con người, rốt cuộc là người thế nào.

Lão Tống nhớ tới trọng phạm ngục giam, tử trạng của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, không khỏi liếc qua nhìn người không chút biểu tình này, liền nhớ lại Trương Vinh Quý đã từng nói, phải tin rằng hung thủ đâm chết bọn Tanigawa đã chết rồi.

Lời của cục trưởng tự nhiên phải ghi nhớ, lão Tống nhẹ nhàng im lặng suy nghĩ.

Nhiếp Vô Danh giống như là tảng đá, đứng ở giữa, gió nhẹ như lướt qua, thổi động chỉ là quần áo và tóc của y.

- Anh về rồi à? Rất tốt?

Sở Thiên giống như là hỏi người bạn cũ, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt.

Nhiếp Vô Danh không quay đầu lại, nhưng ngữ khí có chút cung kính, bình tĩnh nói:



- Cảm ơn.

Cái “cảm ơn” này đã bao hàm tất cả tình cảm, tất cả trả lời của Nhiếp Vô Danh.

Sở Thiên chợt phát hiện, lúc bình thường Nhiếp Vô Danh vẫn ngữ khí bình thường, thời gian mấy ngày lại trở nên ngắn ngọn có lực như vậy, chỉ chứng minh Nhiếp Vô Danh là người chuẩn bị làm đại sự, là người có thể thành đại sự.

Tổ công tử kinh hãi nhìn đồng bọn của mình đang nằm trên đất còn chưa đứng dậy, lại nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Vô Danh giống như người chết trong lòng hung hăng run rẩy, ngón tay hơi lay động nói:

- Bọn mày lại dám đánh người của quân khu Thượng Hải.

Nhiếp Vô Danh quay đầu nhìn Sở Thiên, nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiên không chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước. Thế là ánh mắt bắn ra, giống như diều hâu bay vụt qua, bỗng nhiên tới bên cạnh Tổ công tử, sau đó nắm lấy tay của y, qua vai. Tổ công tử lập tức giống như quả táo chín, “tùng” một tiếng, đập lên mui một chiếc Audi, hiện ra nửa hình người. Còi cảnh báo của chiếc Audi không ngừng vang lên, vang ra rất chói tai. Tổ công tử lúc nãy vẫn không ai bì được, lúc này mặt như tro xám kêu rên lên, hưởng ứng tiếng cảnh báo của chiếc Audi.

Nhiếp Vô Danh nhìn Tổ công tử đang kêu rên trên xe, khinh thường nhìn, liền chầm chậm lùi lại bên cạnh Sở Thiên. Những thiếu gia ăn chơi trên đất giống như gặp phải ôn thần, dùng hết lực động đậy toàn thân, tận lực rời xa Nhiếp Vô Danh.

- Anh Tổ, anh Tổ.

Mặt của Chung Hồng co méo, che miệng, thân hình mảnh mai không kìm được run rẩy, nước mắt tuôn như suối, khóc nức nở chạy tới ôm Tổ công tử.

Tay của Chung Hồng vừa chạm tới người của Tổ công tử, Tổ công tử lại kêu rên lên. Sở Thiên biết, cái ném của Nhiếp Vô Danh đã làm gãy ít nhất ba cọng xương sườn của Tổ công tử.

Chung Hồng mờ mịt không hiểu, không biết thế nào là tốt. Đồng bọn của Tổ công tử toàn bộ nằm trên đất, nhìn tình hình chạy không được chỗ nào. Đang lúc vô cùng lo lắng, nhìn thấy xe của cục công an của lão Tống, hét điên cuồng:

- Cảnh sát, cảnh sát, bọn chúng đánh người, đánh bị thương người rồi. Các ông sao không quan tâm vậy, sao không bắt bọn chúng.

Lão Tống cười, nhàn nhạt nói:

- Vị Tổ công tử này nói với chúng tôi, đây là ân oán cá nhân, muốn chúng tôi bớt quan tâm, cho nên các người cứ tiếp tục.

Lão Tổng nói xong, từ miệng túi móc ra gói thuốc thơm cao cấp, đi tới bên cạnh hai vị cảnh sát giao thông và đội trưởng Đồi, cao hứng bắt đầu phân phát. Hôm nay Sở Thiên giáo huấn cho tên thiếu gia ăn chơi thê thảm như vậy, thật sự rất vui lòng người. Bọn người đội trưởng Đồi cũng nghĩ như vậy, vội vây qua, mọi người thoải mái hút điếu thuốc lão Tống đưa. Cho dù phía trên muốn trách cũng không sao, mọi người Sở Thiên có thẻ đỏ Trung Nam Hải, có hận có trách mình tìm Sở Thiên xui xẻo, không tới lượt tìm mình phiền phức.

Chung Hồng thấy bọn lão Tống hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, hai ngọn núi đang nhanh chóng nhún nhảy hổn hển. Nước mắt hòa với phấn trang điểm cũng không kịp lau, vừa mắng chửi bọn lão Tống, vừa gọi điện tìm cứu binh.

Chung Hồng buông điện thoại xuống, lau nước mắt, nghẹn ngào nhìn bọn Sở Thiên. Cô ta đau khổ hận Nhiếp Vô Danh ra tay kinh khủng, nhưng càng hận người thanh niên trẻ đó lại ỷ thế hiếp người. Sở Thiên so với bọn họ còn kiêu căng hơn. Bây giờ cô ta hận không thể dùng giày cao gót giẫm lên con mắt luôn mang ý cười của Sở Thiên, xem bọn chúng còn có thể lạnh nhạt tự nhiên như vậy không.

Bỗng nhiên Sở Thiên lên chiếc xe việt dã bị đụng, nhưng thần kỳ còn có thể khởi động, thế là cười. Vừa đạp ga đụng tới chiếc Audi gần nhất, những tên thiếu gia ăn chơi trên đất lại lần nữa lăn bò tránh né, sợ mình trở thành con ma dưới bánh xe của Sở Thiên.

Cũng không biết là kỹ thuật của Sở Thiên tốt, hay là chiếc Audi đó không có ổn định, bị chiếc việt dã nát của Sở Thiên nặng nề vừa đụng lại lật ngã văng ra bên ngoài lan can.

Bọn lão Tống đang hút thuốc nói chuyện bị dọa tới mức nhảy lên, quay đầu nhìn lại không khỏi tự chủ cười lên, thằng nhóc này thật là ham chơi.

Sau khi Sở Thiên đụng ngã, lại lái đổi hướng lao qua đụng chiếc Audi khác. Lần này may mắn không có tốt như vậy, phải năm lần mới đụng ngã chiếc Audi.

Các xe bên đường chạy qua nhìn chiếc việt dã không quyền không thế không ngừng đụng chiếc Audi Nam K1 thần kỳ, muốn dừng lại xem mới lạ, lại bị bọn lão Tống trừng mắt, chỉ có thể bay nhanh bỏ đi.

- Đồ điên, mày điên rồi.

Chung Hồng lại hô hào điên loạn.



Sở Thiên bỗng nhiên thầm thở dài, lái đầu xe việt dã sức sống ương ngạnh, từ từ ép tới gần xe Audi của Tổ công tử đang nằm.

- Nhanh ôm anh xuống.

Tổ công tử hét lên kinh hoàng, y tin rằng Sở Thiên tuyệt đối dám đụng tới.

Cũng không biết là sợ hãi hay là bản thân vô lực, Chung Hồng ở trên giường có thể cào thủng ga giường lúc này dùng toàn lực cũng không thể lay động thân hình thoạt nhìn như yếu ớt của Tổ công tử.

Xe việt dã từ từ lao qua, Chung Hồng vả Tổ công tử thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên không gợn chút sợ hãi.

Chung Hồng nhìn nhìn Tổ công tử lo lắng, lại nhìn nhìn Sở Thiên. Cô ta tuy cảm giác Sở Thiên không dám to gan như vậy, cả người cũng đám đụng, nhưng ai lại dám bảo đảm tên điên này làm ra chuyện gì chứ?

Chỉ cách đoạn đường hai mét, Sở Thiên hơi trợn mắt, chân để lên khoảng không trên chân ga, tiếng “rầm rầm” làm người ta cảm thấy sợ hãi. Thiếu gia ăn chơi bình thường thích đạp ga cuối cùng lúc này nghe thấy âm thanh này, lại không khỏi run rẩy. Lần đầu tiên cảm giác được âm thanh quen thuộc này có thể cướp đi tính mạng của mình.

Đội trưởng Đồi quay đầu nhìn một chút, nói với lão Tống:

- Khuyên cậu ta không?

Lão Tống lắc đầu, lại đưa cho đội trưởng Đồi một điếu thuốc, nhàn nhạt nói:

- Yên tâm, cậu ấy có chừng mực, không tới lượt chúng ta bận tâm.

Có nội tình của lão Tống dặn dò, bọn người đội trưởng Đồi yên tâm, lại hít khói thuộc náo nhiệt. Chuyện hôm nay suy cho cùng có thể giải quyết thế nào, bọn họ cũng lười mà đoán. Bọn họ biết, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người thì vạn sự đại cát.

Rầm rầm.

Đột nhiên Sở Thiên lại dẫm lên chân ga, xe việt dã như muốn xông qua đụng chiếc Audi.

“Ah” một tiếng, Chung Hồng hét ầm lên, cũng nhanh chóng rời khỏi chiếc Audi bên cạnh Tổ công tử, hoàn toàn bỏ lại tên đàn ông cho mình ăn, cho mình mặc, cho mình hưởng thụ.

Đồng sinh cộng tử đối với Chung Hồng mà nói đó chỉ là một câu nói đùa, hưởng thụ quyền thế mang đến quả thật làm người ta quyến luyến, cảm giác ngang ngược càn rỡ cũng là tương đối thích ý, nhưng không có tính mạng, tất cả đều là giả. Cô ta vẫn còn trẻ, còn muốn hưởng thụ khoái cảm mà người ta mang đến cho cô ta, say mê hưởng thụ tiền vàng mang đến.

Tổ công tử tức giận nhìn người đàn bà tối qua còn mây mưa với mình thề hẹn đời đời kiếp kiếp, chớp mắt liền bỏ mình đi như vậy, tra tấn trong lòng đau khổ vô cùng.

Cuối cùng xe của Sở Thiên không có đụng qua, dừng lại. Mình thế nào lại trở nên nhàm chán như vậy, vì trút giận cứ đâm chết Tổ công tử, thật muốn lấy mạng người ta, cô ba, chú sáu, ông chín của Tổ công tử còn không liều mạng già gây khó dễ với mình. Tới lúc đó soái quân tuy mạnh, Lý Thần Châu tuy thần thông quảng đại nhưng sợ cũng không bảo vệ được mình. Người không muốn sống là đáng sợ nhất.

Sở Thiên mở cửa xe, đi tới bên cạnh Tổ công tử, cười nói:

- Yên tâm, tao không cần mạng của mày.

Tổ công tử, nghe thấy Sở Thiên nói sẽ không muốn lấy mạng y, ánh mắt sợ hãi cuối cùng hơi có chút bình tĩnh. Bây giờ y đã không dám hận Sở Thiên nữa, bây giờ y chỉ là đang hận Chung Hồng trốn ở xa xa. Hồng nhan họa thủy, nếu không phải vì cô ta, mình làm sao có thể bị ức hiếp thê thảm như vậy chứ?

Một tiếng “c...k...í...t...t, lại một bộ xe Jeep Nam K1 dừng lại, cửa xe mở ra, đi xuống một người cao to thân hình cao khoảng 1,8m, cơ thể nặng khoảng 90 cân, toàn thân rắn chắc dị thường. Khối thịt gần trăm cân trên người y cũng cảm giác không thấy một phần thịt thừa, trên người tản ra khí phách không thể xem thường. Nhìn thấy Sở Thiên đứng bên cạnh Tổ công tử trò chuyện vui vẻ, chau mày, không hỏi gì, khí thế hùng hổ như một mũi tên, hung bắn tới Sở Thiên.

Cơ thể của người cao to rất khổng lồ, thân hình cũng rất linh hoạt, như báo núi săn mồi ẩn trong rừng rậm đã chờ rất lâu.

Cùng lúc người cao to mãnh liệt bắn tới, một trận kình phong thế như chẻ tre xông về hướng người cao to.

Giang hồ, vĩnh viễn là chỗ thị phi, vĩnh viễn sẽ không ngừng phân tranh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook