Chương 156: Cá tranh mồi
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Trường Tôn Cẩn Thành rất tức giận, bởi vì tối nay là lần thứ hai bị đánh thức khi đang say giấc. Hơn nữa tỉnh dậy lại nhìn thấy đám đường chủ, tiểu đầu mục mới đang đề đao giương oai ngay tại hoa viên Trường Phúc. Lão há có thể không nổi giận?
- Làm càn.
Trường Tôn Cẩn Thành uy nghiêm gào thét một tiếng, mấy đường chủ, tiểu đầu mục mới không tự chủ được sửng sốt một chút, trong nội tâm mặc dù có vạn phần bất mãn, nhưng vẫn im lặng đợi Trường Tôn Cẩn Thành tiếp tục lên tiếng.
- Nửa đêm, xông đến nhà bang chủ, cãi cọ ầm ĩ, hô đánh hô giết, còn ra thể thống gì?
Trường Tôn Cẩn Thành đến cùng cũng có vài phần uy nghiêm, bắt đầu lấy giọng thượng cấp nói:
- Trong mắt các anh, còn có hay không bang chủ này, còn có hay không Tương bang?
Một đường chủ cố gắng chịu đựng một bụng lửa giận, tiến lên cúi mình vái chào, ngữ khí cũng không hề điềm đạm:
- Thuộc hạ không biết bang chủ đang mơ đẹp, chỉ là thuộc hạ bốn phía bị Soái Quân công kích, khổ sở đợi bang chủ trợ giúp không thấy, lại nghe nói bang chủ cũng gặp công kích, bọn thuộc hạ sợ bang chủ bên này gặp bất trắc, cho nên đặc biệt dẫn các huynh đệ liều chết mở một đường máu đến, muốn chạy tới nơi thay bang chủ giải vây, không nghĩ là bang chủ không những không cảm kích, ngược lại hiểu lầm ý tốt của thuộc hạ.
Ai cũng biết đường chủ này mát mẻ mỉa mai Trường Tôn Cẩn Thành thấy chết mà không cứu, còn qua đó thể hiện nhóm người mình tình cảnh gian nan nhưng vẫn vô cùng trượng nghĩa.
Trường Tôn Cẩn Thành đúng là lão hồ ly, làm sao không nhận ra ẩn ý đằng sau mấy lời đó. Trong lòng lửa giận bốc lên, lão cả đời hận nhất là bị người xem nhẹ uy nghiêm. Huống chi còn trước mặt mọi người không giữ thể diện gì cho mình cả, cộng thêm nỗi bực tức đêm hôm bị đánh thức mấy lần. Trường Tôn Cẩn Thành kiềm chế không được, lập tức đi lên đá vào tên đường chủ, miệng quát tháo:
- Mày cho rằng ông không biết ý tứ của mày à? Còn mở đường máu sao? Soái Quân lợi hại thế nào, hử? Tao xem ra bọn mày là sợ chết chạy tới hoa viên Trường Phúc xin tị nạn, nếu như không nể tình bọn mày đầu nhập vào Tương bang, ông đã không chứa chấp bọn mày, tống cổ bọn mày về nhà, thậm chí một đao giết chết.
Mấy đường chủ, tiểu đầu mục sắc mặt đều hơi đổi, không thể tưởng được Trường Tôn Cẩn Thành không những không xấu hổ vì mình thấy chết mà không cứu, mà còn nói bọn họ sợ chết. Trong lòng đều phát lạnh. Quả nhiên là đổi trắng thay đen. Mình rốt cuộc chỉ là đứa con ghẻ của Tương bang. Trong mắt Trường Tôn Cẩn Thành không đáng là gì cả. Có giá trị sử dụng thì dùng, hết giá trị sử dụng thì bỏ.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tý nói:
- Không biết bang chủ có giúp thuộc hạ lấy lại công đạo, đoạt lại địa bàn? Cho bọn tôi một chốn yên thân.
Trường Tôn Cẩn Thành hơi sửng sốt, nếu vì bọn chúng mà khai chiến với Soái Quân thì có chút hơi mạo hiểm, huống chi mình cũng còn chưa ổn định, Lệ thì chưa về.
- Kỳ thật địa bàn của các anh bị Soái Quân cướp đi, các anh là đàn ông mà lại muốn tôi đi đoạt lại?
Trường Tôn Tử Quân không biết xuất hiện tự lúc nào, mặt mày tiều tụy xơ xác, mệt mỏi nói:
- Sao không về nhà mà còn tới đây khóc lóc kể lể? Thân là đàn ông, ngay cả một chút khí cốt cũng không có nữa sao?
- Vậy thì xin cô Tử Quân cho tôi một trăm tinh nhuệ, tôi cam đoan sẽ sống chết đoạt lại địa bàn đã mất.
Một tên đường chủ vụng trộm liếc Trường Tôn Cẩn Thành nói.
Trường Tôn Tử Quân tất nhiên sẽ không cho bọn họ tinh nhuệ, huống chi là một trăm người. Cô ta mỉm cười:
- Soái Quân có bao nhiêu người công kích các anh? Làm gì mà cần tới một trăm tinh nhuệ? Chỉ cần các anh liên hợp lại cũng đủ để đuổi đám người cướp địa bàn kia của các anh đi rồi. Chỉ cần các anh ngoan độc, đủ sức liều mạng.
Mấy đường chủ và tiểu đầu mục hừ lạnh một tiếng. Trường Tôn Tử Quân đúng là đồ ba hoa chích chòe, rốt cuộc là không cho bọn họ cứu viện. Thậm chí ngay cả địa bàn cũng muốn bọn họ đích thân cướp lại. Vậy thì đầu nhập Tương bang làm cái gì? Nếu như Tương bang không thể cho họ chỗ dựa, thì mình đầu nhập vào chỉ khiến Soái Quân không vừa mắt. Những lời này chỉ mới khởi phát trong lòng, cũng không ai dám nói ra. Miễn cho lão gia hỏa kia trút giận lên người mình.
- Bang chủ, bang chủ!
Một thủ vệ vội vã xông vào hét:
- Chuyện lớn không tốt rồi.
- Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Trời sập hay đất sụt?
Trường Tôn Cẩn Thành quát lớn, đám bang chúng này đúng là quen thói chuyện bé xé ra to.
- Ở cửa ra vào phát hiện mười hai thi thể Đông Doanh, trên người họ còn vũ khí, các huynh đệ đoán chừng là sát thủ.
- Cái gì? Thi thể người Đông Doanh?
Trường Tôn Tử Quân sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được la thất thanh:
- Chẳng lẽ Sở Thiên đem toàn bộ sát thủ Sơn Khẩu Tổ chị Lệ mời đến giết chết toàn bộ?
Trường Tôn Cẩn Thành mặt cũng có chút biến sắc, Sở Thiên này xem ra thật sự rất có năng lực, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ cũng không làm được gì hắn, ngược lại, còn có kết quả như vậy.
Những đường chủ kia nghe nói đến tổ sát thủ Sơn Khẩu Tổ, trong lòng có chút khinh bỉ cha con Trường Tôn Cẩn Thành. Hắc bang Thượng Hải sát phạt lẫn nhau mà phải mời người ngoài tới thật sự rất đáng khinh bỉ. Đồng thời bọn họ cũng khiếp sợ năng lực của Sở Thiên. Ngay cả sát thủ Đông Doanh cũng không đối phó được Sở Thiên. Hắn quả thật quá mức cường hãn.
Trường Tôn Tử Quân, Trường Tôn Cẩn Thành mang theo mấy đường chủ kia đến bên cạnh đống thi thể, nhìn thấy thảm trạng của 12 thành viên Anh Hoa Mạn Thiên,Trường Tôn Tử Quân cơ hồ muốn ói mửa. Đám đường chủ và tiểu đầu mục thì âm thầm tấm tắc Soái Quân, không tưởng tượng nổi Soái Quân lại mạnh mẽ như vậy, giết đám sát thủ Đông Doanh rối tinh rối mù, người bị cắt đứt yết hầu, người bị đao chém ngang chém dọc… Soái Quân đêm nay nếu không hạ thủ lưu tình thì bản thân mình cũng đã sớm hồn về Tây Thiên. Chút ý niệm đoạt lại địa bàn của bọn chúng lúc này tan biến hết, lòng bắt đầu chuyển động, thậm chí bắt đầu có suy nghĩ sẽ đầu nhập vào Soái Quân.
Lúc này Sở Thiên đang tập thể dục trên người Khả Nhi, nhìn Khả Nhi ngượng ngùng thở gấp, mặt mày căng thẳng, Sở Thiên biết cô cũng chưa từng trải qua chuyện này. Khả Nhi nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Sở quân, Khả Nhi đêm nay phục vụ không tốt, xin đừng trách cứ.
Sở Thiên sững sờ, phía dưới không tự chủ được, xông thẳng vào đào nguyên!
Kế hoạch cá tranh mồi của Sở Thiên phải nói là rất thành công, cộng thêm 12 thi thể Anh Hoa Thiên Mạn, khiến những đường chủ kia chuyển nỗi oán hận Soái Quân sang Tương bang. Mọi người oán khí càng lúc càng cao, đồng thời cũng càng lúc càng lo lắng hơn. Không có chỗ dựa, bọn họ cũng không dám công khai đấu với Trường Tôn Cẩn Thành. Mấy tên đường chủ vụng trộm tụ tập lại, lén thương thảo kế sách.
Thành ca rít mấy hơi thuốc, rồi vụt tàn thuốc xuống đất, phẫn nộ nói:
- Các anh em, chúng ta dù lớn hay bé thì cũng từng là lão đại, vốn tưởng đầu nhập vào Tương bang thì có chỗ dựa tốt, ai biết chỗ dựa này lại vô tình bạc nghĩa như thế. Nên biết, chúng ta bị Soái Quân đuổi đánh là vì chúng ta là người của Tương bang. Tôi xem ra Trường Tôn Cẩn Thành còn đáng hận hơn cả Soái Quân. Lão gia hỏa không những không bảo vệ chúng ta, mà ngay cả miếng đất để làm ăn cũng không cấp, chỉ cần cho chúng ta một điểm nho nhỏ trong tam đường cũng đủ để chún ta kiếm miếng cơm rồi. Xem ra chúng ta thật sự là đã bị bỏ mặc sống chết.
- Thành ca, tiên sư bà ngoại nhà nó, anh nói đúng tim đen của tôi rồi.
Một đường chủ mới phụ họa.
Một tiểu đầu mục thì nói:
- Đúng vậy, chúng ta hiện tại không còn cái gì nữa, chỉ còn lại mấy anh em này, không có địa bàn không có trợ giúp sớm muộn sẽ chết đói.
Thành ca mỉm cười, lại đốt một điếu thuốc, nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành muốn chúng ta đi đối phó Soái Quân, đoạt lại địa bàn trong tay Soái Quân, thật lòng là tôi không dám đi, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ Đông Doanh cũng đều chết không toàn thây, huống chi chúng ta.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, than thở, không biết làm như thế nào cho phải.
Thành ca bỗng nhiên vỗ bàn, cao hứng bừng bừng nói:
- Tôi có kế này, cũng không biết các huynh đệ có dám hay không giúp một tay.
- Thành ca, nói đi, nói đi.
Mấy đường chủ kia bỗng nhiên hứng khởi hẳn, sau khi nghe xong, không khỏi vỗ tay khen hay, rồi tỏa đi hành động.
Mấy ngày kế tiếp, mấy bang phái mới đầu nhập vào Tương bang này phái mấy trăm người liên hợp lại, xông vào tam đường dòng chính lấy lý do là đuổi giết Soái Quân dành lại địa bàn, khống chế mấy nơi làm ăn tốt. Sau đó, danh chính ngôn thuận tiếp quản nơi này. Khiến cho tam đường dòng chính phẫn nộ, không chờ Trường Tôn Cẩn Thành giải cứu, rút tinh nhuệ truy đánh người trong nhà. Những đường chủ này đương nhiên không cam lòng yếu thế, tất cả mọi người đều là Tương bang, dựa vào cái gì mà dòng chính thì được sống yên ổn, chính mình thì bị Trường Tôn Cẩn Thành thí cho miếng cơm thừa, lại hô hào Soái Quân giả mạo Tương bang công khai đấm đá một phen, liều giết một hồi, bởi vì lần này là mang theo oán hận chống cự, cho nên ra tay không lưu tình chút nào, đợi Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn chạy đến phân giải, đôi bên đã thương vong tất cả hơn trăm người.
Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, lại trông thấy Tam đường dòng chính thương vong nhiều như vậy, trong lòng quặn đau, lão ngay tại chỗ rút đao chém rơi đầu một đường chủ mới. Lão hy vọng có thể an ủi cơn giận của đường chủ dòng chính, đồng thời dằn mặt đám đường chủ và tiểu đầu mục mới.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tí đi đến một bước, dè dặt hỏi:
- Trường Tôn bang chủ, không có lửa làm sao có khói, Trường Tôn bang chủ không cho chúng tôi một chốn dung thân, không cho chúng tôi nhân thủ tinh nhuệ, chúng tôi làm sao sinh tồn? Chúng tôi chỉ là không cẩn thận tiếp quản địa bàn, tam đường dòng chính lại dốc sức liều mạng, chém chém giết chết làm chúng tôi bị tổn thất nhiều huynh đệ, Trường Tôn bang chủ không những không an ủi, mà ngay cả một lời hỏi thăm nguyên do cũng không có, lại một đao giết chết Lưu đường chủ, xin hỏi làm sao khiến chúng tôi nể phục?
Trường Tôn Cẩn Thành cơn giận còn chưa tiêu tan, nghe có người trách hỏi mình, lạnh lùng nói:
- Làm gì cho các ngươi phục? Các ngươi làm tổn thương tam đường dòng chính như vậy, nên chết.
Nói xong, đao trên tay đột nhiên bổ về phía tiểu đầu mục, tiểu đầu mục sớm đã có đề phòng, dùng đao đẩy đao Trường Tôn Cẩn Thành ra, lạnh lùng nói:
- Trường Tôn bang chủ chẳng lẽ lại muốn giết tôi sao? Chúng tôi kính trọng Tương bang là bang phái lớn nhất Thượng Hải, cho nên toàn bộ đến đầu nhập vào Trường Tôn bang chủ, thật không ngờ Trường Tôn bang chủ lại đối đãi như vậy, có việc không chỗ dựa, xử sự lại bất công, giết người thì tùy ý, thật sự làm chúng tôi rất thất vọng.
Gã tiếp tục mỉa mai:
- Soái Quân cường hãn như thế mà còn không dám trêu chọc Trường Tôn bang chủ, huống chi là những bang phái nhỏ như chúng tôi.
Trường Tôn Cẩn Thành khinh thường nhìn bọn họ, cũng chẳng thèm đâu điều, quay đầu dẫn theo hơn một trăm tinh nhuệ sang chỗ người của dòng chính nói:
- Đem đám người sợ chết không dám cùng Soái Quân dốc sức liều mạng mà chỉ lo tranh giành miếng ăn với người trong nhà chém hết, toàn bộ xác ném xuống sông Hoàng Phổ.
Người của dòng chính, còn có hơn trăm tên do Trường Tôn Cẩn Thành mang đến gào thét xông về phía hơn hai trăm người mới đầu nhập.
Đám người mới này bình thường cũng không có khả năng đấu lại với đám tinh nhuệ kia của Tương bang, nhưng đã đến thời điểm sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, cộng thêm oán khí nhiều ngày tích tụ, không tự chủ được cũng gào lên:
- Các anh em, liều mạng.
Hơn hai trăm người cũng phóng về phía bang chúng Tương bang. Thành ca hơi chần chừ một chút, trên mặt thoáng ý cười, thừa dịp không ai để ý, lẩn đi.
Ngày tiếp theo, Sở Thiên tỉnh dậy phát hiện Khả Nhi không còn ở bên cạnh nữa, đoán chừng cô gái này lại đi chuẩn bị bữa sáng cực kỳ phức tạp rồi. Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy trên bàn cơm đã dọn sẵn bốn phần bữa sáng tươm tất. Đĩa nào cũng có dăm bảy món ăn.
Hải Tử, Quang Tử lúc này cũng đi luyện võ về, tựa hồ rất thích khẩu phần ăn đó, vội vàng sà xuống bàn, không những khen ngợi Khả Nhi hết lời, mà còn không quên hài hước hô to câu: “tráng sĩ khai đao”.
Sơ Thiên nghe đến câu “tráng sĩ khai đao” lại không khỏi nhớ đến chị Mị và Lâm Ngọc Đình, thầm nghĩ, đợi sau này thế cục ổn định, cũng nên đến thủ đô thăm hai chị em.
Sở Thiên nghe theo chỉ thị của Khả Nhi, trước tiên đem trứng gà trộn với cơm trắng, lại dùng rong biển cuộn cơm thành cuộn (giống như món sushi, chẹp), tuy có chút không quen nhưng càng ăn càng thấy rất ngon miệng, không nói đến màu sắc, hương vị mê người, mà giá trị dinh dưỡng cũng rất lớn, xác thực là không thể chê vào đâu được. Ba người lập tức cắm đầu cắm cổ ăn.
Khả Nhi ngồi bên cạnh dịu dàng ngắm Sở Thiên ăn hết sạch bách bữa sáng cô làm, mỉm cười hạnh phúc.
Xong bữa sáng, Quang Tử bắt đầu báo cáo tình hình chiến sự hôm qua, giọng cực kỳ hưng phấn, hết thảy đều như dự liệu của Sở Thiên. Bức tranh cá tranh mồi đã phát huy hiệu quả, Tương bang ba dòng chính tổn thương trên dưới hai trăm người, những bang phái nhỏ vốn liên hợp lại có chừng ba trăm người, qua một trận ẩu chiến, hiện tại chỉ còn hơn tám mươi người. Tất cả đều rúc vào trong một nhà máy vùng ngoại ô, đói khát rách rưới. Tương bang cũng không truy đuổi, có lẽ là sợ đụng độ Soái Quân.
Sở Thiên mỉm cười, nuốt miếng cơm cuối cùng, định mở miệng nói, Khả Nhi đã đứng lên, cười dịu dàng:
- Sở quân, Khả Nhi đã ăn xong, đi pha ấm trà ngon đây, mọi người tiếp tục trò chuyện.
Nói xong, khẽ cúi đầu, lui về phía sau mấy bước, rồi mới quay người đi.
Sở Thiên biết rõ Khả Nhi là mượn cớ rời đi, thật sự là một cô gái tinh tế.
Hắn lại sờ mũi, mắt sáng rực, nói với hai đại ca của mình:
- Anh Hải, thu phục bọn họ.
- Làm càn.
Trường Tôn Cẩn Thành uy nghiêm gào thét một tiếng, mấy đường chủ, tiểu đầu mục mới không tự chủ được sửng sốt một chút, trong nội tâm mặc dù có vạn phần bất mãn, nhưng vẫn im lặng đợi Trường Tôn Cẩn Thành tiếp tục lên tiếng.
- Nửa đêm, xông đến nhà bang chủ, cãi cọ ầm ĩ, hô đánh hô giết, còn ra thể thống gì?
Trường Tôn Cẩn Thành đến cùng cũng có vài phần uy nghiêm, bắt đầu lấy giọng thượng cấp nói:
- Trong mắt các anh, còn có hay không bang chủ này, còn có hay không Tương bang?
Một đường chủ cố gắng chịu đựng một bụng lửa giận, tiến lên cúi mình vái chào, ngữ khí cũng không hề điềm đạm:
- Thuộc hạ không biết bang chủ đang mơ đẹp, chỉ là thuộc hạ bốn phía bị Soái Quân công kích, khổ sở đợi bang chủ trợ giúp không thấy, lại nghe nói bang chủ cũng gặp công kích, bọn thuộc hạ sợ bang chủ bên này gặp bất trắc, cho nên đặc biệt dẫn các huynh đệ liều chết mở một đường máu đến, muốn chạy tới nơi thay bang chủ giải vây, không nghĩ là bang chủ không những không cảm kích, ngược lại hiểu lầm ý tốt của thuộc hạ.
Ai cũng biết đường chủ này mát mẻ mỉa mai Trường Tôn Cẩn Thành thấy chết mà không cứu, còn qua đó thể hiện nhóm người mình tình cảnh gian nan nhưng vẫn vô cùng trượng nghĩa.
Trường Tôn Cẩn Thành đúng là lão hồ ly, làm sao không nhận ra ẩn ý đằng sau mấy lời đó. Trong lòng lửa giận bốc lên, lão cả đời hận nhất là bị người xem nhẹ uy nghiêm. Huống chi còn trước mặt mọi người không giữ thể diện gì cho mình cả, cộng thêm nỗi bực tức đêm hôm bị đánh thức mấy lần. Trường Tôn Cẩn Thành kiềm chế không được, lập tức đi lên đá vào tên đường chủ, miệng quát tháo:
- Mày cho rằng ông không biết ý tứ của mày à? Còn mở đường máu sao? Soái Quân lợi hại thế nào, hử? Tao xem ra bọn mày là sợ chết chạy tới hoa viên Trường Phúc xin tị nạn, nếu như không nể tình bọn mày đầu nhập vào Tương bang, ông đã không chứa chấp bọn mày, tống cổ bọn mày về nhà, thậm chí một đao giết chết.
Mấy đường chủ, tiểu đầu mục sắc mặt đều hơi đổi, không thể tưởng được Trường Tôn Cẩn Thành không những không xấu hổ vì mình thấy chết mà không cứu, mà còn nói bọn họ sợ chết. Trong lòng đều phát lạnh. Quả nhiên là đổi trắng thay đen. Mình rốt cuộc chỉ là đứa con ghẻ của Tương bang. Trong mắt Trường Tôn Cẩn Thành không đáng là gì cả. Có giá trị sử dụng thì dùng, hết giá trị sử dụng thì bỏ.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tý nói:
- Không biết bang chủ có giúp thuộc hạ lấy lại công đạo, đoạt lại địa bàn? Cho bọn tôi một chốn yên thân.
Trường Tôn Cẩn Thành hơi sửng sốt, nếu vì bọn chúng mà khai chiến với Soái Quân thì có chút hơi mạo hiểm, huống chi mình cũng còn chưa ổn định, Lệ thì chưa về.
- Kỳ thật địa bàn của các anh bị Soái Quân cướp đi, các anh là đàn ông mà lại muốn tôi đi đoạt lại?
Trường Tôn Tử Quân không biết xuất hiện tự lúc nào, mặt mày tiều tụy xơ xác, mệt mỏi nói:
- Sao không về nhà mà còn tới đây khóc lóc kể lể? Thân là đàn ông, ngay cả một chút khí cốt cũng không có nữa sao?
- Vậy thì xin cô Tử Quân cho tôi một trăm tinh nhuệ, tôi cam đoan sẽ sống chết đoạt lại địa bàn đã mất.
Một tên đường chủ vụng trộm liếc Trường Tôn Cẩn Thành nói.
Trường Tôn Tử Quân tất nhiên sẽ không cho bọn họ tinh nhuệ, huống chi là một trăm người. Cô ta mỉm cười:
- Soái Quân có bao nhiêu người công kích các anh? Làm gì mà cần tới một trăm tinh nhuệ? Chỉ cần các anh liên hợp lại cũng đủ để đuổi đám người cướp địa bàn kia của các anh đi rồi. Chỉ cần các anh ngoan độc, đủ sức liều mạng.
Mấy đường chủ và tiểu đầu mục hừ lạnh một tiếng. Trường Tôn Tử Quân đúng là đồ ba hoa chích chòe, rốt cuộc là không cho bọn họ cứu viện. Thậm chí ngay cả địa bàn cũng muốn bọn họ đích thân cướp lại. Vậy thì đầu nhập Tương bang làm cái gì? Nếu như Tương bang không thể cho họ chỗ dựa, thì mình đầu nhập vào chỉ khiến Soái Quân không vừa mắt. Những lời này chỉ mới khởi phát trong lòng, cũng không ai dám nói ra. Miễn cho lão gia hỏa kia trút giận lên người mình.
- Bang chủ, bang chủ!
Một thủ vệ vội vã xông vào hét:
- Chuyện lớn không tốt rồi.
- Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Trời sập hay đất sụt?
Trường Tôn Cẩn Thành quát lớn, đám bang chúng này đúng là quen thói chuyện bé xé ra to.
- Ở cửa ra vào phát hiện mười hai thi thể Đông Doanh, trên người họ còn vũ khí, các huynh đệ đoán chừng là sát thủ.
- Cái gì? Thi thể người Đông Doanh?
Trường Tôn Tử Quân sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được la thất thanh:
- Chẳng lẽ Sở Thiên đem toàn bộ sát thủ Sơn Khẩu Tổ chị Lệ mời đến giết chết toàn bộ?
Trường Tôn Cẩn Thành mặt cũng có chút biến sắc, Sở Thiên này xem ra thật sự rất có năng lực, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ cũng không làm được gì hắn, ngược lại, còn có kết quả như vậy.
Những đường chủ kia nghe nói đến tổ sát thủ Sơn Khẩu Tổ, trong lòng có chút khinh bỉ cha con Trường Tôn Cẩn Thành. Hắc bang Thượng Hải sát phạt lẫn nhau mà phải mời người ngoài tới thật sự rất đáng khinh bỉ. Đồng thời bọn họ cũng khiếp sợ năng lực của Sở Thiên. Ngay cả sát thủ Đông Doanh cũng không đối phó được Sở Thiên. Hắn quả thật quá mức cường hãn.
Trường Tôn Tử Quân, Trường Tôn Cẩn Thành mang theo mấy đường chủ kia đến bên cạnh đống thi thể, nhìn thấy thảm trạng của 12 thành viên Anh Hoa Mạn Thiên,Trường Tôn Tử Quân cơ hồ muốn ói mửa. Đám đường chủ và tiểu đầu mục thì âm thầm tấm tắc Soái Quân, không tưởng tượng nổi Soái Quân lại mạnh mẽ như vậy, giết đám sát thủ Đông Doanh rối tinh rối mù, người bị cắt đứt yết hầu, người bị đao chém ngang chém dọc… Soái Quân đêm nay nếu không hạ thủ lưu tình thì bản thân mình cũng đã sớm hồn về Tây Thiên. Chút ý niệm đoạt lại địa bàn của bọn chúng lúc này tan biến hết, lòng bắt đầu chuyển động, thậm chí bắt đầu có suy nghĩ sẽ đầu nhập vào Soái Quân.
Lúc này Sở Thiên đang tập thể dục trên người Khả Nhi, nhìn Khả Nhi ngượng ngùng thở gấp, mặt mày căng thẳng, Sở Thiên biết cô cũng chưa từng trải qua chuyện này. Khả Nhi nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Sở quân, Khả Nhi đêm nay phục vụ không tốt, xin đừng trách cứ.
Sở Thiên sững sờ, phía dưới không tự chủ được, xông thẳng vào đào nguyên!
Kế hoạch cá tranh mồi của Sở Thiên phải nói là rất thành công, cộng thêm 12 thi thể Anh Hoa Thiên Mạn, khiến những đường chủ kia chuyển nỗi oán hận Soái Quân sang Tương bang. Mọi người oán khí càng lúc càng cao, đồng thời cũng càng lúc càng lo lắng hơn. Không có chỗ dựa, bọn họ cũng không dám công khai đấu với Trường Tôn Cẩn Thành. Mấy tên đường chủ vụng trộm tụ tập lại, lén thương thảo kế sách.
Thành ca rít mấy hơi thuốc, rồi vụt tàn thuốc xuống đất, phẫn nộ nói:
- Các anh em, chúng ta dù lớn hay bé thì cũng từng là lão đại, vốn tưởng đầu nhập vào Tương bang thì có chỗ dựa tốt, ai biết chỗ dựa này lại vô tình bạc nghĩa như thế. Nên biết, chúng ta bị Soái Quân đuổi đánh là vì chúng ta là người của Tương bang. Tôi xem ra Trường Tôn Cẩn Thành còn đáng hận hơn cả Soái Quân. Lão gia hỏa không những không bảo vệ chúng ta, mà ngay cả miếng đất để làm ăn cũng không cấp, chỉ cần cho chúng ta một điểm nho nhỏ trong tam đường cũng đủ để chún ta kiếm miếng cơm rồi. Xem ra chúng ta thật sự là đã bị bỏ mặc sống chết.
- Thành ca, tiên sư bà ngoại nhà nó, anh nói đúng tim đen của tôi rồi.
Một đường chủ mới phụ họa.
Một tiểu đầu mục thì nói:
- Đúng vậy, chúng ta hiện tại không còn cái gì nữa, chỉ còn lại mấy anh em này, không có địa bàn không có trợ giúp sớm muộn sẽ chết đói.
Thành ca mỉm cười, lại đốt một điếu thuốc, nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành muốn chúng ta đi đối phó Soái Quân, đoạt lại địa bàn trong tay Soái Quân, thật lòng là tôi không dám đi, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ Đông Doanh cũng đều chết không toàn thây, huống chi chúng ta.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, than thở, không biết làm như thế nào cho phải.
Thành ca bỗng nhiên vỗ bàn, cao hứng bừng bừng nói:
- Tôi có kế này, cũng không biết các huynh đệ có dám hay không giúp một tay.
- Thành ca, nói đi, nói đi.
Mấy đường chủ kia bỗng nhiên hứng khởi hẳn, sau khi nghe xong, không khỏi vỗ tay khen hay, rồi tỏa đi hành động.
Mấy ngày kế tiếp, mấy bang phái mới đầu nhập vào Tương bang này phái mấy trăm người liên hợp lại, xông vào tam đường dòng chính lấy lý do là đuổi giết Soái Quân dành lại địa bàn, khống chế mấy nơi làm ăn tốt. Sau đó, danh chính ngôn thuận tiếp quản nơi này. Khiến cho tam đường dòng chính phẫn nộ, không chờ Trường Tôn Cẩn Thành giải cứu, rút tinh nhuệ truy đánh người trong nhà. Những đường chủ này đương nhiên không cam lòng yếu thế, tất cả mọi người đều là Tương bang, dựa vào cái gì mà dòng chính thì được sống yên ổn, chính mình thì bị Trường Tôn Cẩn Thành thí cho miếng cơm thừa, lại hô hào Soái Quân giả mạo Tương bang công khai đấm đá một phen, liều giết một hồi, bởi vì lần này là mang theo oán hận chống cự, cho nên ra tay không lưu tình chút nào, đợi Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn chạy đến phân giải, đôi bên đã thương vong tất cả hơn trăm người.
Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, lại trông thấy Tam đường dòng chính thương vong nhiều như vậy, trong lòng quặn đau, lão ngay tại chỗ rút đao chém rơi đầu một đường chủ mới. Lão hy vọng có thể an ủi cơn giận của đường chủ dòng chính, đồng thời dằn mặt đám đường chủ và tiểu đầu mục mới.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tí đi đến một bước, dè dặt hỏi:
- Trường Tôn bang chủ, không có lửa làm sao có khói, Trường Tôn bang chủ không cho chúng tôi một chốn dung thân, không cho chúng tôi nhân thủ tinh nhuệ, chúng tôi làm sao sinh tồn? Chúng tôi chỉ là không cẩn thận tiếp quản địa bàn, tam đường dòng chính lại dốc sức liều mạng, chém chém giết chết làm chúng tôi bị tổn thất nhiều huynh đệ, Trường Tôn bang chủ không những không an ủi, mà ngay cả một lời hỏi thăm nguyên do cũng không có, lại một đao giết chết Lưu đường chủ, xin hỏi làm sao khiến chúng tôi nể phục?
Trường Tôn Cẩn Thành cơn giận còn chưa tiêu tan, nghe có người trách hỏi mình, lạnh lùng nói:
- Làm gì cho các ngươi phục? Các ngươi làm tổn thương tam đường dòng chính như vậy, nên chết.
Nói xong, đao trên tay đột nhiên bổ về phía tiểu đầu mục, tiểu đầu mục sớm đã có đề phòng, dùng đao đẩy đao Trường Tôn Cẩn Thành ra, lạnh lùng nói:
- Trường Tôn bang chủ chẳng lẽ lại muốn giết tôi sao? Chúng tôi kính trọng Tương bang là bang phái lớn nhất Thượng Hải, cho nên toàn bộ đến đầu nhập vào Trường Tôn bang chủ, thật không ngờ Trường Tôn bang chủ lại đối đãi như vậy, có việc không chỗ dựa, xử sự lại bất công, giết người thì tùy ý, thật sự làm chúng tôi rất thất vọng.
Gã tiếp tục mỉa mai:
- Soái Quân cường hãn như thế mà còn không dám trêu chọc Trường Tôn bang chủ, huống chi là những bang phái nhỏ như chúng tôi.
Trường Tôn Cẩn Thành khinh thường nhìn bọn họ, cũng chẳng thèm đâu điều, quay đầu dẫn theo hơn một trăm tinh nhuệ sang chỗ người của dòng chính nói:
- Đem đám người sợ chết không dám cùng Soái Quân dốc sức liều mạng mà chỉ lo tranh giành miếng ăn với người trong nhà chém hết, toàn bộ xác ném xuống sông Hoàng Phổ.
Người của dòng chính, còn có hơn trăm tên do Trường Tôn Cẩn Thành mang đến gào thét xông về phía hơn hai trăm người mới đầu nhập.
Đám người mới này bình thường cũng không có khả năng đấu lại với đám tinh nhuệ kia của Tương bang, nhưng đã đến thời điểm sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, cộng thêm oán khí nhiều ngày tích tụ, không tự chủ được cũng gào lên:
- Các anh em, liều mạng.
Hơn hai trăm người cũng phóng về phía bang chúng Tương bang. Thành ca hơi chần chừ một chút, trên mặt thoáng ý cười, thừa dịp không ai để ý, lẩn đi.
Ngày tiếp theo, Sở Thiên tỉnh dậy phát hiện Khả Nhi không còn ở bên cạnh nữa, đoán chừng cô gái này lại đi chuẩn bị bữa sáng cực kỳ phức tạp rồi. Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy trên bàn cơm đã dọn sẵn bốn phần bữa sáng tươm tất. Đĩa nào cũng có dăm bảy món ăn.
Hải Tử, Quang Tử lúc này cũng đi luyện võ về, tựa hồ rất thích khẩu phần ăn đó, vội vàng sà xuống bàn, không những khen ngợi Khả Nhi hết lời, mà còn không quên hài hước hô to câu: “tráng sĩ khai đao”.
Sơ Thiên nghe đến câu “tráng sĩ khai đao” lại không khỏi nhớ đến chị Mị và Lâm Ngọc Đình, thầm nghĩ, đợi sau này thế cục ổn định, cũng nên đến thủ đô thăm hai chị em.
Sở Thiên nghe theo chỉ thị của Khả Nhi, trước tiên đem trứng gà trộn với cơm trắng, lại dùng rong biển cuộn cơm thành cuộn (giống như món sushi, chẹp), tuy có chút không quen nhưng càng ăn càng thấy rất ngon miệng, không nói đến màu sắc, hương vị mê người, mà giá trị dinh dưỡng cũng rất lớn, xác thực là không thể chê vào đâu được. Ba người lập tức cắm đầu cắm cổ ăn.
Khả Nhi ngồi bên cạnh dịu dàng ngắm Sở Thiên ăn hết sạch bách bữa sáng cô làm, mỉm cười hạnh phúc.
Xong bữa sáng, Quang Tử bắt đầu báo cáo tình hình chiến sự hôm qua, giọng cực kỳ hưng phấn, hết thảy đều như dự liệu của Sở Thiên. Bức tranh cá tranh mồi đã phát huy hiệu quả, Tương bang ba dòng chính tổn thương trên dưới hai trăm người, những bang phái nhỏ vốn liên hợp lại có chừng ba trăm người, qua một trận ẩu chiến, hiện tại chỉ còn hơn tám mươi người. Tất cả đều rúc vào trong một nhà máy vùng ngoại ô, đói khát rách rưới. Tương bang cũng không truy đuổi, có lẽ là sợ đụng độ Soái Quân.
Sở Thiên mỉm cười, nuốt miếng cơm cuối cùng, định mở miệng nói, Khả Nhi đã đứng lên, cười dịu dàng:
- Sở quân, Khả Nhi đã ăn xong, đi pha ấm trà ngon đây, mọi người tiếp tục trò chuyện.
Nói xong, khẽ cúi đầu, lui về phía sau mấy bước, rồi mới quay người đi.
Sở Thiên biết rõ Khả Nhi là mượn cớ rời đi, thật sự là một cô gái tinh tế.
Hắn lại sờ mũi, mắt sáng rực, nói với hai đại ca của mình:
- Anh Hải, thu phục bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.