Chương 157: Sập bẫy(1,2)
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Thành ca cùng mấy tên đường chủ chạy ra nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, đi tới đi lui trong phòng, chung quanh là hơn tám mươi huynh đệ đang mệt mỏi nằm ngủ. Mấy ngày liền liều chết chém giết khiến họ vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ. Thành ca không tự chủ được nhìn ra phía bên ngoài nhà xưởng, thầm nghĩ tại sao Sở Thiên còn chưa tới? Mấy người bọn họ một ngày nay đã không ăn gì, cả ngày bị Tương bang đuổi giết, mất máu mất sức. Nếu không phải hôm nay do gã tùy cơ ứng biến, e rằng tất cả đã thành quỷ rồi!
Bỗng nhiên bên ngoài nhà xưởng có năm chiếc xe đi vào, dừng ở bên ngoài, Sở Thiên chậm rãi xuống xe. Thành ca trông thấy Sở Thiên, có chút vui vẻ, nhưng giả vờ giả vịt hô:
- Mọi người coi chừng, có người tới!
Hơn tám mươi người đang say giấc nồng nghe thấy thế vội vàng cầm dao, côn đứng bật dậy, triển khai thế trận, chuẩn bị huyết chiến tới người cuối cùng.
Một tên đường chủ thấy chỉ có mười mấy người đi xuống, xem ra là không phải tới chém giết, nếu không thì cũng không ít người như vậy. Nhưng gã vẫn âm thầm phòng bị, quát lớn:
- Người tới là ai? Tới đây là gì? Tương bang phái chúng mày tới đuổi giết bọn tao sao?
Một anh em Soái Quân tiến lên một bước, giọng điệu bình thản, thân mật nói:
- Chúng tôi là Soái Quân, hôm nay tới đây không có ác ý. Thiếu soái của chúng tôi có việc quan trọng cần bàn bạc với mấy vị đường chủ.
- Soái Quân? Thiếu soái?
Hơn tám mươi người ồn ào nghị luận. Cây có bóng, người có tên, danh tiếng Soái Quân bọn họ sớm đã được nghe. Chính vì vậy mặc dù trước mặt chỉ có hơn mười người nhưng trong mắt hơn tám mươi người này cũng hiện lên vài tia sợ hãi.
- Chúng tao có chuyện gì bàn với Soái Quân? Tình trạng hôm nay của chúng tao đều do Soái Quân ban tặng, bàn bạc cái rắm gì? Chúng mày không sợ hơn tám mươi người chúng tao chém hơn mười người chúng mày thành tương sao?
Thành ca vội vàng cứng giọng quát lên.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới mấy bước, nhàn nhạt nói:
- Đầu tiên là chúng tôi không có ác ý gì, bằng không hiện giờ đứng ở đây là hơn trăm anh em Soái Quân chứ không phải chỉ có chừng này. Tiếp theo, trên thế giới này chỉ có lợi ích là vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh cửu! Cuối cùng, Soái Quân chưa từng đoạt địa bàn của mấy người, cũng chưa từng giết ai. Tương bang là ông chủ của các người nhưng lại chém chết hơn hai trăm người. Nếu như mấy người muốn đòi lại địa bàn, muốn báo thù cho các anh em khác thì nói chuyện với chúng tôi.
- Mày là ai? Mày dựa vào cái gì mà đòi làm chủ?
Thành ca xông lên quát.
Một anh em Soái Quân nhíu mày, cung kính, tự hào, mở miệng nói:
- Đây chính là Thiếu soái của chúng tôi!
Hơn tám mươi người lập tức xì xào bàn tán, tiểu tử trẻ tuổi này là Thiếu soái? Là Thiếu soái thống lĩnh hơn sáu trăm anh em Soái Quân? Điều này sao có thể? Trong mắt mọi người đều hiện vẻ không tin.
Sở Thiên mỉm cười, biết bọn họ không tin, thân hình chớp động, lập tức đi tới trước mặt mấy vị đường chủ. Mấy vị đường chủ cảm thấy yết hầu bị siết chặt sau đó lại lập tức thả lỏng, hô hấp đình trệ, lần nữa nhìn về phía Sở Thiên đang mỉm cười thản nhiên đứng cách đó hơn 2m, giống như chưa từng di chuyển, xuất thủ, trong lòng đều vô cùng sợ hãi. Hiện tại họ mới hiểu được Thiếu soái gan dạ sáng suốt, thân thủ, trí tuệ đều hơn người là danh bất hư truyền.
Hơn tám mươi thủ hạ của Thành ca chỉ thấy thân hình lóe lên, mấy vị đường chủ đều trở nên cung kích, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Mấy vị đường chủ vội vàng chắp tay, cung kính nói:
- Thiếu soái quả nhiên tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người. Mời, mời đi qua bên này.
Mấy vị đường chủ vừa nói vừa dẫn đường, đưa Sở Thiên tới một cái bàn cũ nát.
Sở Thiên quay đầu lại nói:
- Các anh em Soái Quân, chuyển những đồ trên xe xuống đưa cho những người anh em anh dũng chiến đấu với Tương bang này. Bọn họ đều là nam tử hán, đáng được chúng ta kính trọng!
Hơn mười anh em Soái Quân lập tức mang dược phẩm, bánh mỳ, bánh bao, khảm đao, nước, gà nướng, còn có cả hai con heo quay nặng khoảng hai trăm cân xuống, đủ để cho hơn tám mươi người này ăn ngon mấy ngày. Những người này trông thấy đồ ăn, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, ấn tượng đối với Soái Quân tốt hơn nhiều, tựa hồ đã quên việc bọn họ cướp đoạt địa bàn của bản thân. Cuối cùng, anh em Soái Quân còn khiêng xuống năm thùng Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới trước heo nướng, lấy một thanh khảm đao trên tay một anh em Soái Quân, dùng đao pháp cùng lực lượng kinh người, một đao chặt bỏ hơn hai mươi cân thịt, sau đó đặt lên mặt bàn đã được phủ giấy dầu. Sau đó lại bảo mấy anh em Soái Quân mang lên năm bình Trúc Diệp Thanh, mấy con gà nướng, một túi lạc rang. Sở Thiên thoải mái ngồi xuống, cười thân thiện:
- Các vị đường chủ, hôm nay chúng ta ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, thế mới thoải mái.
Mấy vị đường chủ và Thành ca thấy Sở Thiên có địa vị vao, thân thủ hơn người nhưng cởi mở, bình dị gần gũi như vậy, lại nghĩ tới Trường Tôn Cẩn Thành cao cao tại thượng, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Sở Thiên. Mọi người cười đùa với nhau, bắt đầu ăn uống náo nhiệt.
Thịt vào lời ra, những ân oán kia tạm thời đặt sang một bên. Lại thêm Soái Quân chưa từng tổn thương anh em của bọn họ, huống chi Sở Thiên nói không sai, không có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Qua ba tuần rượu, tất cả mọi người đều là đàn ông, cho nên bữa cơm này ăn uống vô cùng tận hứng. Thịt lợn cắn ngập răng, gà nướng thơm phưng phức, lạc rang ăn giòn tan, từng ngụm từng ngụm Trúc Diệp Thanh trong vắt khiến mọi người cảm thấy núi rừng gào thét trong cổ họng, cảm thấy như đang ở thời đại Lương Sơn, cướp của kẻ giàu, chia cho người nghèo, cảm thấy nghĩa khí, hào hùng, chân thành rừng rực chảy trong huyết quản! Mấy vị đường chủ giống như hoàn toàn quên Soái Quân từng đoạt địa bàn của họ, quên đi tình cảnh hiện giờ, vỗ bả vai Sở Thiên liên hồi, xưng huynh gọi đệ, bảo về sau có việc gì khó khăn thì cứ tìm bọn họ, hiện giờ bọn họ không có gì nhưng vẫn phải có nghĩa khí. Trong số các vị đường chủ có một người xuất thân là đồ tể, hô hào nếu như không phải Bộ y tế khinh người quá đáng thì hiện giờ gã vẫn là một đồ tể phong độ, đao pháp thuần thục, được nhiều người tôn kính. Nhìn gã thích làm đồ tể hơn làm đường chủ xã hội đen, điều đó lại chứng minh giang hồ cũng không phải dễ lăn lộn đến vậy.
Sở Thiên ăn xong một chiếc đùi gà, lấy khăn lau tay. Thấy mọi người ăn uống cũng đã xong xuôi, hắn móc ra mấy điếu thuốc, châm lửa cho mọi người, điều này khiến mấy vị tiểu đường chủ càng cảm kích hơn, càng thêm phần hảo cảm. Trong khói thuốc lá, tâm tình mấy vị đường chủ bình tĩnh hơn, Sở Thiên cười nói:
- Mấy vị đại ca, hiện giờ chúng ta đã có thể bàn vào việc chính hay chưa?
Mấy vị đường chủ không tự chủ được gật gật đầu, bắt đầu nghe hắn bàn “chính sự”.
Buổi tối ngày hôm sau, mấy vị đường chủ mang theo hơn mười anh em đi vào nội thành, tìm một nơi phòng thủ yếu kém để phá phách, dùng dao Đức sắc bén chém thương không ít đệ tử Tương bang. Mãi cho đến khi đường khẩu phái người tới trợ giúp, mấy vị đường chủ mới nổ máy xe tải Sở Thiên cung cấp, chạy không chút dấu vết.
Sau đó vài đêm, mấy vị đường chủ lại dẫn năm mươi anh em khác vào nội bang, quấy rối một Casino của Tương bang tơi bời, sau đó còn phóng hỏa, khiến Tương bang tổn thất không ít tài vật. Đợi đường khẩu tương ứng chạy tới nơi thì bọn họ đã chạy ra khỏi nội thành. Bọn họ cứ tiếp tục hành động như vậy. Có một lần họ còn chém bị thương đường chủ Hổ đường Triệu Phong Tường ở quán bar. Nếu không phải Hổ đường chủ Triệu Phong Tường chạy trốn qua cửa sổ WC thì e rằng sớm đã thành quỷ rồi!
Trong hoa viên Trường Phúc, Trường Tôn Cẩn Thành đang nổi điên, đứng cạnh là ba vị nguyên lão cùng Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường, về phần Báo đường chủ hiện do Hàn lão gia tử chịu trách nhiệm. Cho người khác ngồi vị trí này, Trường Tôn Cẩn Thành cũng cảm thấy lo lắng.
- Chó chết, một đám bại hoại của Tương bang, một đám giặc cỏ. Sớm biết vậy không hợp nhất với bọn chúng, thì giờ đã không như thế này!
Trường Tôn Cẩn Thành đương nhiên tức giận. Những bang phái nhỏ này khiến lão tiêu hao gần hai trăm người, hơn nữa còn tổn thất không ít tiền của. Hiện giờ lão hận không thể băm thây nghiền xác đám người kia!
- Đúng, nhất định phải tiêu diệt chúng, nếu không lòng người sẽ bàng hoàng, lo lắng, không biết chúng khi nào lại tới đánh lén.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi nói, lần đó y chạy chốn qua cửa sổ ở WC, quả thực là vô cùng mất mặt.
Trường Tôn Từ Quân tiến lên, vỗ vỗ lưng Trường Tôn Cẩn Thành:
- Cha chớ nóng giận. Mấy chục tên bại hoại kia khó làm nên trò trống gì lớn. Chúng ta chỉ cần tìm được địa điểm dừng chân của chúng, sau đó phái hai trăm đệ tử tinh nhuệ là có thể diệt gọn!
- Báo cáo, chúng ta đã phát hiện Thành ca và mấy vị đường chủ trốn ở một nhà xưởng vứt đi ở ngoại ô, nhân số khoảng năm mươi người.
Một tên đệ tử Tương bang chạy vào báo cáo.
- Tốt, tốt lắm! Lập tức phái người tiêu diệt chúng, bằng không khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Trường Tôn Cần Thành vỗ bàn, hưng phấn nói, sát khí trong mắt thoáng hiện.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức đứng dậy, nói:
- Bang chủ, các vị chú bác, tôi nguyện mang hai trăm anh em tinh nhuệ trong đường khẩu đi tiêu diệt mấy con chuột nhắt kia!
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu, hai trăm người của Hổ đường đã đủ rồi, nói:
- Tốt, Phong Tường, trận này giao cho cậu. Tuyệt đối không được để cho tên nào chạy thoát!
Sau đó, Trường Tôn Cẩn Thành nói với các nguyên lão và mấy người Lâm Hùng Tuấn:
- Mặt khác, mọi người cần chú ý đến cử động của Soái Quân và Thanh bang, miễn cho chúng thừa cơ hội, công kích đường khẩu của chúng ta.
- Cha cứ yên tâm. Ở nội thành chúng ta còn hơn bốn trăm bang chúng, không sợ hãi Soái Quân.
Trường Tôn Tử Quân mở miệng trấn an cha. Trong lòng cô ta không khỏi cảm thán, không lâu trước kia Tương bang có hơn ngàn người. Kết quả là ba trăm người làm phản, thương vong gần hai trăm người, giờ chỉ còn lại sáu trăm người, hơn nữa còn có một số là vừa mới chiêu mộ, điều này quả là khiến lòng người khó chịu.
Triệu lão gia tử nhìn con mình hùng tâm tráng trí rời đi, mí mắt nhảy lên, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.
Đêm nay không có trăng, Hổ đường chủ Triệu Phong Từng dừng ở cách nhà xưởng bỏ đi khoảng 1km, sau đó bảo thủ hạ xuống xe, chậm rãi đi bộ tới gần, định chém giết Thành ca và mấy vị đường chủ đang trong giấc mộng. Hơn mười phút sau, hai trăm người rốt cục cũng tới mục tiêu. Thấy ở cửa không có ai canh gác, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lắc đầu, đám ô hợp này đúng là to gan, cho rằng trốn ở đây là không ai tìm thấy, cho dòng chính Tương bang là vô dụng sao? Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức cười âm trầm, cơ hội báo thù của y đêm nay đã tới!
Triệu Phong Tường nhẹ nhàng phất tay, hơn trăm người lập tức xông vào, mười mấy người theo sau bật đèn chiếu sáng, sau đó vọt lên.
- Giết!
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường vung tay lên, hơn sáu mươi người còn lại theo y xông vào, lập tức trong nhà xưởng vứt bỏ chật ních đệ tử Tương bang đằng đằng sát khí.
Hơn trăm người Tương bang vừa rồi vừa rồi trông thấy mấy người Thành ca đang ngủ ở trên lầu, đang muốn đi qua một mảng cỏ, đi tới cầu thang lầu hai. Bỗng:
-A…a…a…
Hơn mười người đầu tiên đi lên mặt cỏ, rơi vào bẫy! Những người đi sau vội vàng dừng lại, cảm thấy may mắn. Đột nhiên không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, có người đẩy tới. Có vài người không biết phía trước đã xảy ra chuyện, lại không thể dừng lại, rất nhiều tiếng thét thảm thiết liên tiếp vang lên trong nhà xưởng bỏ hoang. Mãi cho tới khi xác lấp đầy bẫy mới dừng lại, nhưng những người đi trước rơi vào bẫy toàn bộ chết hết.
Triệu Phong Tường kinh hãi vạn phần, đi tới xem xét, không tự chủ được sợ xanh xám mặt mày, cảm thấy may mắn vì mình không dẫn đầu xung phong, nếu không giờ đã bỏ mạng rồi. Phía dưới mặt cỏ này đã bị người đào rỗng, bên trong nếu không phải thanh sắt rỉ sét thì cũng là đinh sắt. Tuy rằng đã rỉ nhưng vẫn có thể giết người! Hơn nữa ở xung quanh còn bị đổ dầu máy, vô cùng trơn trượt, khó mà dừng lại được.
Lúc này Thành ca và mấy vị đường chủ đã đừng trên lầu ba, cười cười nhìn bọn chúng. Thành ca giả bộ kinh ngạc, hô:
- Ồ, hóa ra là dòng chính Tương bang, Hổ đường chủ đây mà! Không tiếp đón từ xa, tha tội tha tội. Anh em chúng tôi tinh lực thừa thãi, không có gì tiêu khiển, nên đào để vui đùa, không nghĩ tới người của Triệu đường chủ thích nhảy vào như vậy, nếu sớm biết mấy người thích đến thế thì chúng ta đã đào lớn hơn!
Sở Thiên và mấy người Quang Tử đang uống Trúc Diệp Thanh trên mái nhà, giống như mọi chuyện ở dưới không liên quan tới bọn họ.
Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi hô:
- Tiểu nhân hèn hạ! Đợi bắt được mày, ông đây sẽ từng đao từng đao xẻo từng mảnh thịt, tế hồn những anh em khác!
Lập tức y quay lại sau, hô:
- Các anh em, giết cho ta!
Bỗng nhiên từ trên không trung có nước rơi xuống, mấy người Tương bang vừa định xông lên tưởng là ám khí, vội vàng lui lại phía sau. Thành ca vỗ vỗ tay, lập tức ở tầng ba tầng bốn xuất hiện hơn mười người, ném gạch đá xuống, những thứ này ở xung quay nhà xưởng có rất nhiều. Tương bang vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn có không ít người bị chết, bị thương. Ngay cả bả vai Triệu Phong Tường cũng bị ghạch nện trúng, vội vàng trốn dưới mái hiên dưới hành lang. Có người muốn đi vào trong nhà xưởng, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa chặt, không thể nào mở ra.
Có vài đệ tử Tương bang định đi lên lầu hai, khi vừa muốn lên thì từ trên đổ xuống không ít dầu máy trơn trượt, khiến họ ngã lộn nhào. Vất vả mãi mới leo lên được một nửa thì phát hiện trên không treo một cỗ máy bỏ đi rất lớn, “ầm” một tiếng, mấy tên phía trước nổ thành thịt vụn, cầu thang cũng bị phá hỏng!
Triệu Phong Tường trốn ở dưới hành lang, cho rằng tránh được đá rơi, đang muốn lên chém giết đám người Thành ca. Bỗng nhiên, vài tiếng “rầm rầm” vang lên, mái nhà trên hành lang sụp xuống, khiến hơn trăm người trú ở dưới kêu cha gọi mẹ. Mái hành lang tầng một rơi xuống, tầm mắt thoáng hơn, lập tức hơn mười người trên tầng ba lại chọi gạch đá xuống. Hơn mười phút sau, Tương bang hầu như toàn bộ bị thương, Triệu Phong Tường hoảng sợ nhìn chung quanh, giờ người có thể đứng chiến đấu chỉ còn khoảng trăm người. Thấy kẻ địch đề phòng cẩn mật như vậy, y biết nên rút lui, vội vàng lệnh cho thuộc hạ theo đường cũ trở lại, nhưng phát hiện cửa sắt ở cổng đã bị khóa trái, hơn nữa đã bị nối điện, căn bản không thể chạm vào. Lúc này, từ tầng ba có nước đổ xuống. Thấy nước ầm ầm chảy, ở gần lại có điện cao thế, Triệu Phong Tường hét lớn:
- Cẩn thận điện giật, dùng đá lót dưới chân.
Nói xong, Triệu Phong Tường dùng điện thoại gọi Trường Tôn Cẩn Thành và cha cầu cứu.
Sở Thiên đang ở trên mái nhà uống Trúc Diệp Thanh, hỏi Quang Tử:
- Nơi này cách nội thành bao nhiêu phút đi xe?
Quang Tử suy nghĩ cẩn thận nói:
- Đại khái bốn mươi phút.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Báo cho anh Hải, hai mươi lăm phút sau bắt đầu toàn lực tấn công địa bàn Tương bang. Đêm nay ở đây chúng ta có thể ngăn chặn ba trăm đến bốn trăm đệ tử Tương bang. Bảo anh Hải nói cho đám người Thiên Lang giáo, bọn họ cũng có thể tham gia hành động lần này, ai đoạt được địa bàn Tương bang liền quy cho người đó, Soái Quân sẽ không đụng tới!
Quang Tử gật đầu, đi vài bước, gọi cú điện thoại khiến Tương bang toàn quân bị diệt!
Bỗng nhiên bên ngoài nhà xưởng có năm chiếc xe đi vào, dừng ở bên ngoài, Sở Thiên chậm rãi xuống xe. Thành ca trông thấy Sở Thiên, có chút vui vẻ, nhưng giả vờ giả vịt hô:
- Mọi người coi chừng, có người tới!
Hơn tám mươi người đang say giấc nồng nghe thấy thế vội vàng cầm dao, côn đứng bật dậy, triển khai thế trận, chuẩn bị huyết chiến tới người cuối cùng.
Một tên đường chủ thấy chỉ có mười mấy người đi xuống, xem ra là không phải tới chém giết, nếu không thì cũng không ít người như vậy. Nhưng gã vẫn âm thầm phòng bị, quát lớn:
- Người tới là ai? Tới đây là gì? Tương bang phái chúng mày tới đuổi giết bọn tao sao?
Một anh em Soái Quân tiến lên một bước, giọng điệu bình thản, thân mật nói:
- Chúng tôi là Soái Quân, hôm nay tới đây không có ác ý. Thiếu soái của chúng tôi có việc quan trọng cần bàn bạc với mấy vị đường chủ.
- Soái Quân? Thiếu soái?
Hơn tám mươi người ồn ào nghị luận. Cây có bóng, người có tên, danh tiếng Soái Quân bọn họ sớm đã được nghe. Chính vì vậy mặc dù trước mặt chỉ có hơn mười người nhưng trong mắt hơn tám mươi người này cũng hiện lên vài tia sợ hãi.
- Chúng tao có chuyện gì bàn với Soái Quân? Tình trạng hôm nay của chúng tao đều do Soái Quân ban tặng, bàn bạc cái rắm gì? Chúng mày không sợ hơn tám mươi người chúng tao chém hơn mười người chúng mày thành tương sao?
Thành ca vội vàng cứng giọng quát lên.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới mấy bước, nhàn nhạt nói:
- Đầu tiên là chúng tôi không có ác ý gì, bằng không hiện giờ đứng ở đây là hơn trăm anh em Soái Quân chứ không phải chỉ có chừng này. Tiếp theo, trên thế giới này chỉ có lợi ích là vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh cửu! Cuối cùng, Soái Quân chưa từng đoạt địa bàn của mấy người, cũng chưa từng giết ai. Tương bang là ông chủ của các người nhưng lại chém chết hơn hai trăm người. Nếu như mấy người muốn đòi lại địa bàn, muốn báo thù cho các anh em khác thì nói chuyện với chúng tôi.
- Mày là ai? Mày dựa vào cái gì mà đòi làm chủ?
Thành ca xông lên quát.
Một anh em Soái Quân nhíu mày, cung kính, tự hào, mở miệng nói:
- Đây chính là Thiếu soái của chúng tôi!
Hơn tám mươi người lập tức xì xào bàn tán, tiểu tử trẻ tuổi này là Thiếu soái? Là Thiếu soái thống lĩnh hơn sáu trăm anh em Soái Quân? Điều này sao có thể? Trong mắt mọi người đều hiện vẻ không tin.
Sở Thiên mỉm cười, biết bọn họ không tin, thân hình chớp động, lập tức đi tới trước mặt mấy vị đường chủ. Mấy vị đường chủ cảm thấy yết hầu bị siết chặt sau đó lại lập tức thả lỏng, hô hấp đình trệ, lần nữa nhìn về phía Sở Thiên đang mỉm cười thản nhiên đứng cách đó hơn 2m, giống như chưa từng di chuyển, xuất thủ, trong lòng đều vô cùng sợ hãi. Hiện tại họ mới hiểu được Thiếu soái gan dạ sáng suốt, thân thủ, trí tuệ đều hơn người là danh bất hư truyền.
Hơn tám mươi thủ hạ của Thành ca chỉ thấy thân hình lóe lên, mấy vị đường chủ đều trở nên cung kích, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Mấy vị đường chủ vội vàng chắp tay, cung kính nói:
- Thiếu soái quả nhiên tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người. Mời, mời đi qua bên này.
Mấy vị đường chủ vừa nói vừa dẫn đường, đưa Sở Thiên tới một cái bàn cũ nát.
Sở Thiên quay đầu lại nói:
- Các anh em Soái Quân, chuyển những đồ trên xe xuống đưa cho những người anh em anh dũng chiến đấu với Tương bang này. Bọn họ đều là nam tử hán, đáng được chúng ta kính trọng!
Hơn mười anh em Soái Quân lập tức mang dược phẩm, bánh mỳ, bánh bao, khảm đao, nước, gà nướng, còn có cả hai con heo quay nặng khoảng hai trăm cân xuống, đủ để cho hơn tám mươi người này ăn ngon mấy ngày. Những người này trông thấy đồ ăn, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, ấn tượng đối với Soái Quân tốt hơn nhiều, tựa hồ đã quên việc bọn họ cướp đoạt địa bàn của bản thân. Cuối cùng, anh em Soái Quân còn khiêng xuống năm thùng Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới trước heo nướng, lấy một thanh khảm đao trên tay một anh em Soái Quân, dùng đao pháp cùng lực lượng kinh người, một đao chặt bỏ hơn hai mươi cân thịt, sau đó đặt lên mặt bàn đã được phủ giấy dầu. Sau đó lại bảo mấy anh em Soái Quân mang lên năm bình Trúc Diệp Thanh, mấy con gà nướng, một túi lạc rang. Sở Thiên thoải mái ngồi xuống, cười thân thiện:
- Các vị đường chủ, hôm nay chúng ta ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, thế mới thoải mái.
Mấy vị đường chủ và Thành ca thấy Sở Thiên có địa vị vao, thân thủ hơn người nhưng cởi mở, bình dị gần gũi như vậy, lại nghĩ tới Trường Tôn Cẩn Thành cao cao tại thượng, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Sở Thiên. Mọi người cười đùa với nhau, bắt đầu ăn uống náo nhiệt.
Thịt vào lời ra, những ân oán kia tạm thời đặt sang một bên. Lại thêm Soái Quân chưa từng tổn thương anh em của bọn họ, huống chi Sở Thiên nói không sai, không có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Qua ba tuần rượu, tất cả mọi người đều là đàn ông, cho nên bữa cơm này ăn uống vô cùng tận hứng. Thịt lợn cắn ngập răng, gà nướng thơm phưng phức, lạc rang ăn giòn tan, từng ngụm từng ngụm Trúc Diệp Thanh trong vắt khiến mọi người cảm thấy núi rừng gào thét trong cổ họng, cảm thấy như đang ở thời đại Lương Sơn, cướp của kẻ giàu, chia cho người nghèo, cảm thấy nghĩa khí, hào hùng, chân thành rừng rực chảy trong huyết quản! Mấy vị đường chủ giống như hoàn toàn quên Soái Quân từng đoạt địa bàn của họ, quên đi tình cảnh hiện giờ, vỗ bả vai Sở Thiên liên hồi, xưng huynh gọi đệ, bảo về sau có việc gì khó khăn thì cứ tìm bọn họ, hiện giờ bọn họ không có gì nhưng vẫn phải có nghĩa khí. Trong số các vị đường chủ có một người xuất thân là đồ tể, hô hào nếu như không phải Bộ y tế khinh người quá đáng thì hiện giờ gã vẫn là một đồ tể phong độ, đao pháp thuần thục, được nhiều người tôn kính. Nhìn gã thích làm đồ tể hơn làm đường chủ xã hội đen, điều đó lại chứng minh giang hồ cũng không phải dễ lăn lộn đến vậy.
Sở Thiên ăn xong một chiếc đùi gà, lấy khăn lau tay. Thấy mọi người ăn uống cũng đã xong xuôi, hắn móc ra mấy điếu thuốc, châm lửa cho mọi người, điều này khiến mấy vị tiểu đường chủ càng cảm kích hơn, càng thêm phần hảo cảm. Trong khói thuốc lá, tâm tình mấy vị đường chủ bình tĩnh hơn, Sở Thiên cười nói:
- Mấy vị đại ca, hiện giờ chúng ta đã có thể bàn vào việc chính hay chưa?
Mấy vị đường chủ không tự chủ được gật gật đầu, bắt đầu nghe hắn bàn “chính sự”.
Buổi tối ngày hôm sau, mấy vị đường chủ mang theo hơn mười anh em đi vào nội thành, tìm một nơi phòng thủ yếu kém để phá phách, dùng dao Đức sắc bén chém thương không ít đệ tử Tương bang. Mãi cho đến khi đường khẩu phái người tới trợ giúp, mấy vị đường chủ mới nổ máy xe tải Sở Thiên cung cấp, chạy không chút dấu vết.
Sau đó vài đêm, mấy vị đường chủ lại dẫn năm mươi anh em khác vào nội bang, quấy rối một Casino của Tương bang tơi bời, sau đó còn phóng hỏa, khiến Tương bang tổn thất không ít tài vật. Đợi đường khẩu tương ứng chạy tới nơi thì bọn họ đã chạy ra khỏi nội thành. Bọn họ cứ tiếp tục hành động như vậy. Có một lần họ còn chém bị thương đường chủ Hổ đường Triệu Phong Tường ở quán bar. Nếu không phải Hổ đường chủ Triệu Phong Tường chạy trốn qua cửa sổ WC thì e rằng sớm đã thành quỷ rồi!
Trong hoa viên Trường Phúc, Trường Tôn Cẩn Thành đang nổi điên, đứng cạnh là ba vị nguyên lão cùng Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường, về phần Báo đường chủ hiện do Hàn lão gia tử chịu trách nhiệm. Cho người khác ngồi vị trí này, Trường Tôn Cẩn Thành cũng cảm thấy lo lắng.
- Chó chết, một đám bại hoại của Tương bang, một đám giặc cỏ. Sớm biết vậy không hợp nhất với bọn chúng, thì giờ đã không như thế này!
Trường Tôn Cẩn Thành đương nhiên tức giận. Những bang phái nhỏ này khiến lão tiêu hao gần hai trăm người, hơn nữa còn tổn thất không ít tiền của. Hiện giờ lão hận không thể băm thây nghiền xác đám người kia!
- Đúng, nhất định phải tiêu diệt chúng, nếu không lòng người sẽ bàng hoàng, lo lắng, không biết chúng khi nào lại tới đánh lén.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi nói, lần đó y chạy chốn qua cửa sổ ở WC, quả thực là vô cùng mất mặt.
Trường Tôn Từ Quân tiến lên, vỗ vỗ lưng Trường Tôn Cẩn Thành:
- Cha chớ nóng giận. Mấy chục tên bại hoại kia khó làm nên trò trống gì lớn. Chúng ta chỉ cần tìm được địa điểm dừng chân của chúng, sau đó phái hai trăm đệ tử tinh nhuệ là có thể diệt gọn!
- Báo cáo, chúng ta đã phát hiện Thành ca và mấy vị đường chủ trốn ở một nhà xưởng vứt đi ở ngoại ô, nhân số khoảng năm mươi người.
Một tên đệ tử Tương bang chạy vào báo cáo.
- Tốt, tốt lắm! Lập tức phái người tiêu diệt chúng, bằng không khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Trường Tôn Cần Thành vỗ bàn, hưng phấn nói, sát khí trong mắt thoáng hiện.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức đứng dậy, nói:
- Bang chủ, các vị chú bác, tôi nguyện mang hai trăm anh em tinh nhuệ trong đường khẩu đi tiêu diệt mấy con chuột nhắt kia!
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu, hai trăm người của Hổ đường đã đủ rồi, nói:
- Tốt, Phong Tường, trận này giao cho cậu. Tuyệt đối không được để cho tên nào chạy thoát!
Sau đó, Trường Tôn Cẩn Thành nói với các nguyên lão và mấy người Lâm Hùng Tuấn:
- Mặt khác, mọi người cần chú ý đến cử động của Soái Quân và Thanh bang, miễn cho chúng thừa cơ hội, công kích đường khẩu của chúng ta.
- Cha cứ yên tâm. Ở nội thành chúng ta còn hơn bốn trăm bang chúng, không sợ hãi Soái Quân.
Trường Tôn Tử Quân mở miệng trấn an cha. Trong lòng cô ta không khỏi cảm thán, không lâu trước kia Tương bang có hơn ngàn người. Kết quả là ba trăm người làm phản, thương vong gần hai trăm người, giờ chỉ còn lại sáu trăm người, hơn nữa còn có một số là vừa mới chiêu mộ, điều này quả là khiến lòng người khó chịu.
Triệu lão gia tử nhìn con mình hùng tâm tráng trí rời đi, mí mắt nhảy lên, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.
Đêm nay không có trăng, Hổ đường chủ Triệu Phong Từng dừng ở cách nhà xưởng bỏ đi khoảng 1km, sau đó bảo thủ hạ xuống xe, chậm rãi đi bộ tới gần, định chém giết Thành ca và mấy vị đường chủ đang trong giấc mộng. Hơn mười phút sau, hai trăm người rốt cục cũng tới mục tiêu. Thấy ở cửa không có ai canh gác, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lắc đầu, đám ô hợp này đúng là to gan, cho rằng trốn ở đây là không ai tìm thấy, cho dòng chính Tương bang là vô dụng sao? Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức cười âm trầm, cơ hội báo thù của y đêm nay đã tới!
Triệu Phong Tường nhẹ nhàng phất tay, hơn trăm người lập tức xông vào, mười mấy người theo sau bật đèn chiếu sáng, sau đó vọt lên.
- Giết!
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường vung tay lên, hơn sáu mươi người còn lại theo y xông vào, lập tức trong nhà xưởng vứt bỏ chật ních đệ tử Tương bang đằng đằng sát khí.
Hơn trăm người Tương bang vừa rồi vừa rồi trông thấy mấy người Thành ca đang ngủ ở trên lầu, đang muốn đi qua một mảng cỏ, đi tới cầu thang lầu hai. Bỗng:
-A…a…a…
Hơn mười người đầu tiên đi lên mặt cỏ, rơi vào bẫy! Những người đi sau vội vàng dừng lại, cảm thấy may mắn. Đột nhiên không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, có người đẩy tới. Có vài người không biết phía trước đã xảy ra chuyện, lại không thể dừng lại, rất nhiều tiếng thét thảm thiết liên tiếp vang lên trong nhà xưởng bỏ hoang. Mãi cho tới khi xác lấp đầy bẫy mới dừng lại, nhưng những người đi trước rơi vào bẫy toàn bộ chết hết.
Triệu Phong Tường kinh hãi vạn phần, đi tới xem xét, không tự chủ được sợ xanh xám mặt mày, cảm thấy may mắn vì mình không dẫn đầu xung phong, nếu không giờ đã bỏ mạng rồi. Phía dưới mặt cỏ này đã bị người đào rỗng, bên trong nếu không phải thanh sắt rỉ sét thì cũng là đinh sắt. Tuy rằng đã rỉ nhưng vẫn có thể giết người! Hơn nữa ở xung quanh còn bị đổ dầu máy, vô cùng trơn trượt, khó mà dừng lại được.
Lúc này Thành ca và mấy vị đường chủ đã đừng trên lầu ba, cười cười nhìn bọn chúng. Thành ca giả bộ kinh ngạc, hô:
- Ồ, hóa ra là dòng chính Tương bang, Hổ đường chủ đây mà! Không tiếp đón từ xa, tha tội tha tội. Anh em chúng tôi tinh lực thừa thãi, không có gì tiêu khiển, nên đào để vui đùa, không nghĩ tới người của Triệu đường chủ thích nhảy vào như vậy, nếu sớm biết mấy người thích đến thế thì chúng ta đã đào lớn hơn!
Sở Thiên và mấy người Quang Tử đang uống Trúc Diệp Thanh trên mái nhà, giống như mọi chuyện ở dưới không liên quan tới bọn họ.
Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi hô:
- Tiểu nhân hèn hạ! Đợi bắt được mày, ông đây sẽ từng đao từng đao xẻo từng mảnh thịt, tế hồn những anh em khác!
Lập tức y quay lại sau, hô:
- Các anh em, giết cho ta!
Bỗng nhiên từ trên không trung có nước rơi xuống, mấy người Tương bang vừa định xông lên tưởng là ám khí, vội vàng lui lại phía sau. Thành ca vỗ vỗ tay, lập tức ở tầng ba tầng bốn xuất hiện hơn mười người, ném gạch đá xuống, những thứ này ở xung quay nhà xưởng có rất nhiều. Tương bang vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn có không ít người bị chết, bị thương. Ngay cả bả vai Triệu Phong Tường cũng bị ghạch nện trúng, vội vàng trốn dưới mái hiên dưới hành lang. Có người muốn đi vào trong nhà xưởng, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa chặt, không thể nào mở ra.
Có vài đệ tử Tương bang định đi lên lầu hai, khi vừa muốn lên thì từ trên đổ xuống không ít dầu máy trơn trượt, khiến họ ngã lộn nhào. Vất vả mãi mới leo lên được một nửa thì phát hiện trên không treo một cỗ máy bỏ đi rất lớn, “ầm” một tiếng, mấy tên phía trước nổ thành thịt vụn, cầu thang cũng bị phá hỏng!
Triệu Phong Tường trốn ở dưới hành lang, cho rằng tránh được đá rơi, đang muốn lên chém giết đám người Thành ca. Bỗng nhiên, vài tiếng “rầm rầm” vang lên, mái nhà trên hành lang sụp xuống, khiến hơn trăm người trú ở dưới kêu cha gọi mẹ. Mái hành lang tầng một rơi xuống, tầm mắt thoáng hơn, lập tức hơn mười người trên tầng ba lại chọi gạch đá xuống. Hơn mười phút sau, Tương bang hầu như toàn bộ bị thương, Triệu Phong Tường hoảng sợ nhìn chung quanh, giờ người có thể đứng chiến đấu chỉ còn khoảng trăm người. Thấy kẻ địch đề phòng cẩn mật như vậy, y biết nên rút lui, vội vàng lệnh cho thuộc hạ theo đường cũ trở lại, nhưng phát hiện cửa sắt ở cổng đã bị khóa trái, hơn nữa đã bị nối điện, căn bản không thể chạm vào. Lúc này, từ tầng ba có nước đổ xuống. Thấy nước ầm ầm chảy, ở gần lại có điện cao thế, Triệu Phong Tường hét lớn:
- Cẩn thận điện giật, dùng đá lót dưới chân.
Nói xong, Triệu Phong Tường dùng điện thoại gọi Trường Tôn Cẩn Thành và cha cầu cứu.
Sở Thiên đang ở trên mái nhà uống Trúc Diệp Thanh, hỏi Quang Tử:
- Nơi này cách nội thành bao nhiêu phút đi xe?
Quang Tử suy nghĩ cẩn thận nói:
- Đại khái bốn mươi phút.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Báo cho anh Hải, hai mươi lăm phút sau bắt đầu toàn lực tấn công địa bàn Tương bang. Đêm nay ở đây chúng ta có thể ngăn chặn ba trăm đến bốn trăm đệ tử Tương bang. Bảo anh Hải nói cho đám người Thiên Lang giáo, bọn họ cũng có thể tham gia hành động lần này, ai đoạt được địa bàn Tương bang liền quy cho người đó, Soái Quân sẽ không đụng tới!
Quang Tử gật đầu, đi vài bước, gọi cú điện thoại khiến Tương bang toàn quân bị diệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.